Thiên Ẩn Chi Hoán

Chương 27: Truyền thuyết ở khắp nơi

Người Đi Trong Đêm Tối

23/02/2020

“Hừm, phải cho hai tên khốn các ngươi một bài học.”

Dã Y từ lúc đầu đã nhận ra sự bất thường, mùi hương được phát ra từ cô gái có tác dụng làm tê liệt thần kinh, có thể sinh ra ảo giác cho những ai hít phải. Hai tên thợ săn dù bị mê hoặc, nhưng từ ban đầu chúng cũng mang theo ý đồ xấu nên Dã Y muốn cho cả hai trải nghiệm cảm giác cái chết vừa lướt qua như thế nào.

Cô gái yếu ớt bỗng nhiên biến thân, trở thành một con mãng xà cực lớn, hai mắt đỏ rực như đèn lồng. Chiếc đuôi dài quấn chặt lấy hai tên thợ săn. Dù vậy bọn chúng vẫn chưa nhận ra sự khác thường, trong mắt cả hai lúc này, chỉ là một thân thể lõa lồ đầy dụ hoặc. Hai tên thợ săn chỉ bắt đầu có cảm giác nghẹt thở khi mãng xà đang dần dần siết chặt lấy chúng.

“Ahhhhh, rắn rắn rắn…” Cuối cùng cũng tỉnh mộng, cả hai hét lên điên cuồng, vùng vẫy cố gắng thoát ra. Nhưng mãng xà dùng sức càng lúc càng mạnh, tiếng kèn kẹt của xương bị bóp mạnh vang lên, sự đau đớn khiến cả hai phải ngất đi.

Mãng xà thả họ ra, ngắm nhìn thành quả của mình. Há to miệng, chuẩn bị thưởng thức bữa ăn ngon lành.

“Ầm ầm” hai tảng đá to bằng đầu người bay vùn vụt tới như hai viên đạn, chuẩn xác nhắm vào đầu của mãng xà, khiến nó phải đập mạnh đuôi lui về sau né tránh.

“Ha ha, chơi với ta vui hơn này.” Dã Y lộ diện, đứng chắn trước hai tên thợ săn.

Mãng xà lần nữa biến ảo thân hình, trở thành cô gái xinh đẹp như trước đó.

“Ngươi là thứ gì vậy? Thú loại, hay là ma quỷ?” Dã Y tò mò hỏi.

“Ái chà, tiểu đệ đệ thật thô lỗ, sao lại gọi ta là thứ gì? Ta không đẹp sao?”

Cô gái thổi nhẹ một hơi, mùi hương dịu nhẹ liền tràn ngập khắp không gian, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai.

“Đến với tỉ tỉ đi nào, đến đây, đến đây.”

Như người bị thôi miên, ánh mắt trở nên đờ đẫn, Dã Y ngoan ngoãn bước tới trước mặt cô gái.

“Nào nào, ôm chặt lấy ta đi.” Dã Y liền vòng tay ôm eo cô gái như một con rối.

“Tốt tốt, đệ đệ thật là ngoan.”

“Hừ, đàn ông tất cả điều như nhau. Các ngươi tốt nhất nên chết hết.”

Trong mắt cô gái hiện lên vẻ khinh thường, đầy oán độc.

“BINH!”

Âm thanh như quả bóng da bị đá một cú cực mạnh, cô gái bị văng ra, đập mạnh vào hàng cây.

“Ha ha, muốn khống chế tâm trí ta, không dễ vậy đâu tỉ tỉ…” Dã Y lúc này không có chút nào mê man, cậu nhóc hoàn toàn tỉnh táo, miệng còn nhếch mép cười.

“Nhóc con, đừng xen vào chuyện của người khác. Như vậy sẽ sống lâu hơn đấy.”



Cô gái tức giận, giọng nói phát ra the thé như quỷ khóc. Còn đâu vẻ dụ người trước đó.

“Ha ha, lộ diện rồi sao? Ta vẫn chơi chưa đủ mà.”

“Vẫn muốn chơi? Tốt, ta chơi với ngươi.” Thân ảnh của cô gái nhạt dần, âm phong ầm ầm kéo đến. Cả khu rừng nghiêng ngả theo gió, âm thanh xào xạt của lá cây, cùng với tiếng gió rít lên rợn người.

Cô gái… à không, nên gọi là nữ quỷ thì đúng hơn. Bởi vì nó đã hiện nguyên hình thành một con quỷ vô cùng xấu xí, lơ lửng trên mặt đất, thân hình mờ nhạt như một cái bóng, lắc lư bồng bềnh theo gió.

“Ào ào” nử quỷ ẩn mình vào âm phong, cuốn tới tấn công Dã Y, hai tay đầy móng vuốt theo gió xoay tròn như những lưỡi đao đầy sắc bén. Trong chớp mắt, những lưỡi đao này đã cuốn tới, hoàn toàn có thể phá ngực xẻ bụng bất cứ ai trúng đòn.

“Chết điiiiii.” Tiếng quỷ khóc vang lên lanh lảnh.

Dã Y phản ứng cực nhanh, dậm chân nhảy lên, sau đó dẫm mạnh xuống đấu nữ quỷ.

“ẦM”

Cú dẫm chân quá mạnh, tạo thành một lỗ to trên mặt đất. Đầu nữ quỷ cũng bị cắm thẳng xuống, thân hình mờ ảo hiện ra rõ mồn một. Dã Y thò tay nắm đầu nữ quỷ, xách lên đưa ngang mặt mình, hai mắt nhìn thẳng vào nó, âm thầm vận dụng Tuyệt Cuồng công pháp.

“Hừ, muốn thôi miên ta. Cho ngươi biết thế nào là sợ hãi.” Tuyệt Công pháp dùng sự sợ hãi, tuyệt vọng, điên cuồng… làm thứ ăn, nên phương pháp tra tấn con mồi không thiếu. Cũng như hiện giờ, nữ quỷ đã lâm vào vô tận ảo cảnh, sợ hãi đến cùng cực.

Vận dụng Tuyệt Cuồng, Dã Y liên tục hấp thu tiêu cực chi khí từ nữ quỷ. Sau một lúc mới buông tay, thả thân thể đang co giật của nó xuống. Khuôn mặt của nữ quỷ tiếp tục vặn vẹo vì sợ hãi, cuối cùng trút hơi thở cuối cùng, hòa thành một đống bụi mù màu đen tan biến theo gió.

“Hừ, Phiêu Hương quỷ. Xui cho ngươi vì đã gặp ta.”

Theo truyền thuyết xa xưa, gia đình nọ có hai chị em song sinh, trời sinh có hương thơm tự nhiên từ cơ thể. Nhưng cha mẹ sinh con trời sinh tính, cô chị hiền lành bao nhiêu, thì cô em lại độc ác bấy nhiêu.

Cả hai lớn lên xinh đẹp tuyệt trần, người chị vì tính tình hiền lành nên được nhiều người yêu mến. Cô được một chàng trai yêu thương, chăm lo hết mực. Còn cô em gái, tuy cũng sắc nước hương trời, nhưng đều va phải những kẻ ăn chơi, đểu cáng.

Ghen tị với chị mình, người em đã lập mưu giết chết cô. Rồi thay vào chỗ, sống hạnh phúc bên người yêu của cô chị. Cô chị vì chết oan ức, tính tình đột biến, từ hiền chuyển sang ác, trở thành quỷ dữ. Quay trở lại giết chết người em gái của mình cùng với chàng trai mà cô đã từng yêu thương.

Về sau, cô ấy thường dùng mùi hương của mình để dẫn dụ những người hít phải, kích phát dục vọng trong lòng của họ. Sau đó giết chết, rồi ăn sạch tim gan của nạn nhân. Vì mùi hương đó, nên người ta đặt cho cái tên là Phiêu Hương quỷ.

***

Giết chết Phiêu Hương quỷ, cứu tỉnh hai gã thợ săn xong. Dã Y liền ra khỏi rừng, trở lại thôn Y Thống thì trời đã sáng. Ngồi trong một quán ăn, vừa ăn vừa suy nghĩ, thì bị sự ồn ào của bàn kế bên gây chú ý.

Đó là hai ngươi thương nhân, họ có vẻ lâu ngày mới gặp nhau nên trò chuyện vô cùng rôm rả.

“Ha ha, tên mập nhà ngươi lâu lắm mới trở lại thôn Y Thống. Có mối làm ăn mới ở nơi khác hay sao?”



“Nào có, nào có. Thú thực với đại ca, đệ bị mắc kẹt tại thôn Thiên Lý hơn hai năm, nên giờ mới quay lại đây đó chứ. Nhưng mà đại ca, chuyện gì xảy ra với con sông ngoài đó vậy?”

“Đệ đang nói chuyện gì? Nói rõ ra xem.”

“Là vô số cái hồ nước xen kẽ quanh con sông đó, đệ nhớ hai năm trước làm gì có. Đã xảy ra chuyện gì à?”

“À, đệ đang nói chuyện hồ nước mắt à. Chuyện rất hấp dẫn, để ta kể cho mà nghe.”

Khoảng hơn một năm trước, thôn Y Thống đã trải qua chuyện rất kỳ lạ. Theo lời kể của thôn dân, có một cặp vợ chồng trẻ nhà nọ. Cả hai vô cùng gắn bó và yêu thương nhau, làm gì cũng có nhau.

Thu nhập chính của cả hai vợ chồng đến từ việc đánh cá từ con sông của thôn. Con sông rất dài và rộng, là nguồn cung cấp nước chính cho cả thôn. Như thường lệ, cả hai vợ chồng cũng ra ngoài đánh bắt cá, may mắn làm sao khi cả hai đánh bắt được một con cá thần. Cá thần van xin hai vợ chồng thả nó đi, và đền ơn bằng một viên ngọc.

Người vợ cũng thương tình, nên khuyên chồng thả nó đi. Mang viên ngọc về nhà, người vợ cho nó vào thùng đựng gạo. Điều kì diệu đã xảy ra khi thùng gạo còn lưng chừng đã đầy sau một đêm. Người chồng thấy vậy, liền bỏ nó vào thùng đựng tiền, và thùng tiền cũng đầy lên sau một đêm. Cuộc sống hai vợ chồng từ đó được cải thiện rất nhiều.

Nhưng trên đời này không có gì che dấu mãi được, sự tình cũng lộ ra. Cướp đã viếng thăm hai vợ chồng, chúng đánh đập tra tấn cả hai tàn nhẫn, nhưng vẫn không tìm ra viên ngọc. Thì ra người chồng đã ngậm nó trong miệng, khi bị đánh vô tình nuốt nó vào bụng. Cơ thể của anh ta trở nên nóng hừng hực, có sức mạnh vô song, vùng dậy đánh chết toán cướp. Nhưng nhiệt độ cơ thể anh vẫn tiếp tục tăng cao, khiến anh phải chạy ra sông.

Người vợ vừa khóc vừa chạy theo chồng mình. Khi đến nơi thì thấy anh đã uống cạn một khúc sông, rồi gục ngã tại đó. Bầu trời bỗng nhiên mây đen kéo đến đen kịt, sấm chớp đùng đùng. Toàn thân người chồng bắt đầu biến đổi, toàn thân đầy vảy, có vây, có móng vuốt. Anh đã biến thành một con thuồng luồng, chuẩn bị bay lên bầu trời.

Người vợ thấy thế liền chạy đến ôm lấy chân người chồng.

“Anh ơi, anh định đi đâu. Anh đừng bỏ em.”

“Anh xin lỗi, nhưng anh phải đi.”

Thuồng luồng theo gió bay vào trời xanh.

“Anh ơi, hãy nhìn em. Xin đừng đi”

Thuồng luồng quay lại, từ mắt nó chảy ra từng giọt nước mắt nóng hổi. Người vợ gọi bao nhiêu lần, thì nó chảy bao nhiêu giọt nước mắt. Và chính những giọt nước mắt này khi rơi xuống đã hình thành những hồ nước nằm rải rác dọc theo con sông.

“Oaaa, có thật không đại ca. Chuyện này huynh tận mắt nhìn thấy hay nghe ai kể lại vậy?”

“Ha ha, ta cũng chỉ nghe kể lại thôi. Đệ muốn tìm hiểu có thể tìm người bản xứ, nhưng lời đồn này rất là phổ biến, nên có thể đệ sẽ chẳng hỏi được gì đâu.” Dã Y nghe xong câu chuyện, liền cảm thấy vô cùng tò mò. Ngay lập tức rời đi, hướng về con sông để tìm vết tích của câu chuyện.

Sau một lúc men theo con sông, cuối cùng cũng đến nơi có chằng chịt hồ nước. Đứng từ trên cao quan sát, quả thật có rất nhiều hồ nước, to nhỏ khác nhau, nằm rải rác quanh một khúc sông. Nhưng Dã Y lại hừ lạnh khinh thường.

“Hừm, che dấu rất khá. Nhưng đây rõ ràng là hậu quả của một trận chiến.”

“Các ngươi đang che dấu điều gì sao?”

Cuối cùng có chuyện gì đang xảy ra? Thôn Y thống có bí mật gì? Theo dõi tiếp hồi sau sẽ rõ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Ẩn Chi Hoán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook