Chương 61: Chạy trốn giữa đêm
Tiêu Đỉnh
15/01/2017
Dịch giả: Hoàng Oanh Hay Hát
Bóng đêm quen thuộc bao phủ vùng sơn dã, bóng tối lan tỏa như thủy triều, chỉ tới khi trăng treo cao chiếu sáng xuống dưới, Lục Trần mới nhận ra đám Hắc Sài cẩu đó đã đi mất từ bao giờ, có lẽ thực sự chúng không tìm thấy tung tích con mồi nên bất đắc dĩ phải rút lui.
Lúc này, trong rừng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có một hai tiếng côn trùng kêu từ trong bụi cỏ nào đó.
Lục Trần nhìn sang khe núi bên kia, lúc này, nơi đó cũng đã im lặng, không còn bất cứ động tĩnh gì.
Lục Trần không tỏ thái độ cả, gương mặt nấp sau cành lá tỏ ra vô cùng lạnh lùng, khác hẳn sự ôn hòa khi ở trước mặt người khác. Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt hắn sáng ngời, giống như một con dã thú đang ẩn nấp trong bóng đêm.
Núi rừng dưới bóng đêm yên tĩnh và lạnh lùng, một lát sau, bỗng nhiên từ trong bóng tối có môt người lao ra, lảo đảo liều mạng chạy trốn, dù trong rừng nhiều bụi rậm gai góc, người đó cũng không để ý chút nào.
Ngay sau bóng lưng kia một khoảng xa có mấy tiếng chó sủa, có vẻ như người kia đã tạo ra động tĩnh khiến chúng nghe thấy, rồi cả bầy sủa vang, lại một lần nữa vọt tới chỗ này.
Bóng đen kia nghe thấy sủa thê lương phía sau, thân hình run lên một cái, càng chạy càng nhanh, không hiểu sao lại chạy thẳng tới nơi Lục Trần đang nấp.
Tới gần, Lục Trần mới dần nhìn ra người kia là ai, hóa ra đây chẳng phải là cô gái dung mạo xinh đẹp Dịch Hân đã thuê Lục Trần hay sao. Lúc này, nàng vô cùng hoảng sợ.
Cô nương trẻ tuổi mang theo sự kinh hoảng và có phần tuyệt vọng, dường như hoàn toàn nàng đang chạy trốn từ bản năng cầu sinh của mình. Không hiểu sao nàng có thể sống sót dưới sự vây công của một bầy chó hàng trăm con ban ngày.
Lục Trần nhíu mày một cái, quay đầu nhìn về phía bóng tối xa xa, cẩn thận nghe và tính toán khoảng cách của những âm thanh truyền tới. Sau một thoáng trầm ngâm, hắn xòe tay vén đám lá cây, lặng lẽ leo xuống mà không làm phát ra một tiếng động.
Chân vừa chạm đất, hắn cảm thấy khác hẳn trên cây, bóng tối sau lưng đen đặc, bất cứ lúc nào cũng có thể có một đàn yêu thú lao ra, cắn xé hắn thành thịt vụn. Lục Trần không chút do dự, xoay người chạy về phía trước, động tác của hắn nhanh nhẹn dị thường, nhìn qua thì thấy giống yêu thú, khác hoàn toàn với động tác liều mạng chạy trốn của Dịch Hân.
Chỉ mấy lần nhô lên hụp xuống, hắn đã đuổi kịp cô gái chạy bạt mạng kia.
Lục Trần tóm lấy cánh tay của Dịch Hân từ phía sau lưng khiến cho nàng chấn động, kêu lên chói tai, tiếng kêu như sắp vỡ tim đến nơi, vừa mang theo sự tuyệt vọng, vừa mang theo sự điên cuồng vung kiếm chém tới.
Một kiếm khá mạnh, mang theo toàn bộ sức lực bình sinh, có thể thấy nàng đã dùng toàn lực.
Lục Trần né sang một bên tránh được chiêu kiếm này, đồng thời thấp giọng quát lên:
"Là ta, Lục Trần."
Dịch Hân chém không trúng, thân hình bị lao về phía sau theo quán tính, đang định gượng người chém tiếp thì nghe được câu nói này, nhất thời lại rùng mình, hai mắt hiện lên sự không thể tin nổi, nàng nhìn Lục Trần, sau đó đôi môi mấp máy, run rẩy, giống như muốn khóc vậy, nói:
"Lục đại ca, sư thúc và sư huynh của muội, họ..."
Lục Trần trực tiếp cắt ngang lời của nàng, kéo Dịch Hân chạy về phía trước, đồng thời la lên:
"Đừng nói vội! Thoát thân rồi nói."
Dịch Hân bị hắn kéo một cái, thân hình không tự chủ được chạy theo.
Nhưng chạy được một lúc, Dịch Hân liền phát hiện có chút không đúng, Lục Trần không mang nàng chạy về hướng ra ngoài, mà lại vọt vào trong rừng rậm. Trong rừng không có đường, toàn là xuyên qua cây gai.
Không chạy được bao xa, quần áo rách thì không nói làm gì, Dịch Hân còn thấy trên người đã có chừng bốn năm vết sẹo rồi.
"Chúng ta không đi nhầm đường chứ?"
Dịch Hân hoảng loạn la lớn.
Lục Trần không quay đầu lại, tiếp tục kéo nàng chạy về phía trước, đồng thời nói:
"Đúng đường rồi, đám chó hoang sẽ đến ngay đấy, chạy theo đường cũ khác nào tự tìm đường chết."
Dịch Hân lúc này loạn lắm rồi, nhưng nàng có thể cảm giác được bàn tay đang kéo mình đi rất vững và có lực, khiến cho nàng theo bản năng để Lục Trần kéo đi.
Tiếp tục chạy được một thời gian, âm thanh chó sủa trong bóng tối phía sau đã rõ hơn nhiều, hiển nhiên, đám Hắc Sài cẩu kia đang chạy tới chỗ bọn họ.
Hai người vẫn tiếp tục luồn lách qua các bụi cây, chạy trốn giữ mạng. Qua được một lúc nữa, Dịch Hân có cảm giác mình đang phải chịu hình phạt lăng trì, trên người chỗ nào cũng bị gai nhọn đâm, có nơi còn rách da chảy máu.
Trong lúc nàng đang sợ hãi nhất thì bất chợt dưới chân hẫng một cái.
Trước mặt hai người chính là một sườn núi, hơn nữa khá dốc.
Dịch Hân kêu lên sợ hãi, nàng chưa kịp phản ứng thì Lục Trần đã kéo mạnh tay nàng lại, nhất thời cả hai đều nghiêng người, sau đó ngã và lăn xuống dưới dốc.
Trong bóng tối, tiếng chó hoang tiếng gầm gừ lan tới, có lẽ chúng đã tới sườn núi rồi.
Trong không khí phảng phất có mùi hôi tanh quanh quẩn, nhưng lúc này Dịch Hân đâu còn để ý tới nó nữa, cơ thể nàng đã mất đi khống chế, tự do lăn xuống dưới, đụng trúng không biết bao nhiêu hòn đá, gốc cây, thương tích khắp người.
Nàng chỉ cảm thấy trước mặt quay cuồng, sao bay phấp phới, đầu óc thì trống rỗng, ý niệm còn sót lại cuối cùng là:
"Chẳng lẽ mình thật sự chết ở nơi hoang sơn dã lĩnh này hay sao?"
※※※
Cũng không biết lăn được bao nhiêu lâu, tốc độ lăn dần chậm lại, sau đó ngừng hẳn, Dịch Hân cảm thấy đầu óc mình đơ luôn rồi, đứng dậy rồi lại ngã xuống, cứ thử đi thử lại nhiều lần như vậy mới miễn cưỡng lấy được thăng bằng, lắc lư đứng ở một chỗ.
Nàng thở hào hển, nhìn xung quanh thì thấy hình như mình đang ở dưới sườn dốc, xung quanh toàn là cỏ hoang, không có cây cổ thụ hoặc là cây nào lớn, ở gần hình như còn có tiếng nước chảy.
"Gâu gâu... Gâu..."
Tiếng chó sủa lại truyền tới, thân hình Dịch Hân chấn động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đêm tối, mượn yếu ớt ánh trăng, mấy bóng đen trên đỉnh dốc cứ nhảy lên nhảy xuống, rõ ràng là đám Hắc Sài cẩu hung ác đang đuổi theo.
Một bàn tay trong bóng tối duỗi ra, Lục Trần xuất hiện cạnh, lại tóm lấy cánh tay nàng, sải bước chạy về phía trước.
"Đừng tức nhé!"
Hắn lớn tiếng kêu.
Dịch Hân ngạc nhiên, nói:
"Cái gì..."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên cảm thấy người mình nhẹ bẫng đi, hóa ra Lục Trần đã ôm cô nhảy ra ngoài!
Sau đám cỏ hoang trước mắt hai người là một khu vực có địa hình rộng rãi, dưới đó không có đất đai mà là một con sông chảy xiết.
"Chủm!"
Một tiếng vang lớn, nước văng khắp nơi, hai người bọn họ hòa mình vào trong dòng nước, biến mất không rõ tung tích.
Bóng đêm quen thuộc bao phủ vùng sơn dã, bóng tối lan tỏa như thủy triều, chỉ tới khi trăng treo cao chiếu sáng xuống dưới, Lục Trần mới nhận ra đám Hắc Sài cẩu đó đã đi mất từ bao giờ, có lẽ thực sự chúng không tìm thấy tung tích con mồi nên bất đắc dĩ phải rút lui.
Lúc này, trong rừng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có một hai tiếng côn trùng kêu từ trong bụi cỏ nào đó.
Lục Trần nhìn sang khe núi bên kia, lúc này, nơi đó cũng đã im lặng, không còn bất cứ động tĩnh gì.
Lục Trần không tỏ thái độ cả, gương mặt nấp sau cành lá tỏ ra vô cùng lạnh lùng, khác hẳn sự ôn hòa khi ở trước mặt người khác. Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt hắn sáng ngời, giống như một con dã thú đang ẩn nấp trong bóng đêm.
Núi rừng dưới bóng đêm yên tĩnh và lạnh lùng, một lát sau, bỗng nhiên từ trong bóng tối có môt người lao ra, lảo đảo liều mạng chạy trốn, dù trong rừng nhiều bụi rậm gai góc, người đó cũng không để ý chút nào.
Ngay sau bóng lưng kia một khoảng xa có mấy tiếng chó sủa, có vẻ như người kia đã tạo ra động tĩnh khiến chúng nghe thấy, rồi cả bầy sủa vang, lại một lần nữa vọt tới chỗ này.
Bóng đen kia nghe thấy sủa thê lương phía sau, thân hình run lên một cái, càng chạy càng nhanh, không hiểu sao lại chạy thẳng tới nơi Lục Trần đang nấp.
Tới gần, Lục Trần mới dần nhìn ra người kia là ai, hóa ra đây chẳng phải là cô gái dung mạo xinh đẹp Dịch Hân đã thuê Lục Trần hay sao. Lúc này, nàng vô cùng hoảng sợ.
Cô nương trẻ tuổi mang theo sự kinh hoảng và có phần tuyệt vọng, dường như hoàn toàn nàng đang chạy trốn từ bản năng cầu sinh của mình. Không hiểu sao nàng có thể sống sót dưới sự vây công của một bầy chó hàng trăm con ban ngày.
Lục Trần nhíu mày một cái, quay đầu nhìn về phía bóng tối xa xa, cẩn thận nghe và tính toán khoảng cách của những âm thanh truyền tới. Sau một thoáng trầm ngâm, hắn xòe tay vén đám lá cây, lặng lẽ leo xuống mà không làm phát ra một tiếng động.
Chân vừa chạm đất, hắn cảm thấy khác hẳn trên cây, bóng tối sau lưng đen đặc, bất cứ lúc nào cũng có thể có một đàn yêu thú lao ra, cắn xé hắn thành thịt vụn. Lục Trần không chút do dự, xoay người chạy về phía trước, động tác của hắn nhanh nhẹn dị thường, nhìn qua thì thấy giống yêu thú, khác hoàn toàn với động tác liều mạng chạy trốn của Dịch Hân.
Chỉ mấy lần nhô lên hụp xuống, hắn đã đuổi kịp cô gái chạy bạt mạng kia.
Lục Trần tóm lấy cánh tay của Dịch Hân từ phía sau lưng khiến cho nàng chấn động, kêu lên chói tai, tiếng kêu như sắp vỡ tim đến nơi, vừa mang theo sự tuyệt vọng, vừa mang theo sự điên cuồng vung kiếm chém tới.
Một kiếm khá mạnh, mang theo toàn bộ sức lực bình sinh, có thể thấy nàng đã dùng toàn lực.
Lục Trần né sang một bên tránh được chiêu kiếm này, đồng thời thấp giọng quát lên:
"Là ta, Lục Trần."
Dịch Hân chém không trúng, thân hình bị lao về phía sau theo quán tính, đang định gượng người chém tiếp thì nghe được câu nói này, nhất thời lại rùng mình, hai mắt hiện lên sự không thể tin nổi, nàng nhìn Lục Trần, sau đó đôi môi mấp máy, run rẩy, giống như muốn khóc vậy, nói:
"Lục đại ca, sư thúc và sư huynh của muội, họ..."
Lục Trần trực tiếp cắt ngang lời của nàng, kéo Dịch Hân chạy về phía trước, đồng thời la lên:
"Đừng nói vội! Thoát thân rồi nói."
Dịch Hân bị hắn kéo một cái, thân hình không tự chủ được chạy theo.
Nhưng chạy được một lúc, Dịch Hân liền phát hiện có chút không đúng, Lục Trần không mang nàng chạy về hướng ra ngoài, mà lại vọt vào trong rừng rậm. Trong rừng không có đường, toàn là xuyên qua cây gai.
Không chạy được bao xa, quần áo rách thì không nói làm gì, Dịch Hân còn thấy trên người đã có chừng bốn năm vết sẹo rồi.
"Chúng ta không đi nhầm đường chứ?"
Dịch Hân hoảng loạn la lớn.
Lục Trần không quay đầu lại, tiếp tục kéo nàng chạy về phía trước, đồng thời nói:
"Đúng đường rồi, đám chó hoang sẽ đến ngay đấy, chạy theo đường cũ khác nào tự tìm đường chết."
Dịch Hân lúc này loạn lắm rồi, nhưng nàng có thể cảm giác được bàn tay đang kéo mình đi rất vững và có lực, khiến cho nàng theo bản năng để Lục Trần kéo đi.
Tiếp tục chạy được một thời gian, âm thanh chó sủa trong bóng tối phía sau đã rõ hơn nhiều, hiển nhiên, đám Hắc Sài cẩu kia đang chạy tới chỗ bọn họ.
Hai người vẫn tiếp tục luồn lách qua các bụi cây, chạy trốn giữ mạng. Qua được một lúc nữa, Dịch Hân có cảm giác mình đang phải chịu hình phạt lăng trì, trên người chỗ nào cũng bị gai nhọn đâm, có nơi còn rách da chảy máu.
Trong lúc nàng đang sợ hãi nhất thì bất chợt dưới chân hẫng một cái.
Trước mặt hai người chính là một sườn núi, hơn nữa khá dốc.
Dịch Hân kêu lên sợ hãi, nàng chưa kịp phản ứng thì Lục Trần đã kéo mạnh tay nàng lại, nhất thời cả hai đều nghiêng người, sau đó ngã và lăn xuống dưới dốc.
Trong bóng tối, tiếng chó hoang tiếng gầm gừ lan tới, có lẽ chúng đã tới sườn núi rồi.
Trong không khí phảng phất có mùi hôi tanh quanh quẩn, nhưng lúc này Dịch Hân đâu còn để ý tới nó nữa, cơ thể nàng đã mất đi khống chế, tự do lăn xuống dưới, đụng trúng không biết bao nhiêu hòn đá, gốc cây, thương tích khắp người.
Nàng chỉ cảm thấy trước mặt quay cuồng, sao bay phấp phới, đầu óc thì trống rỗng, ý niệm còn sót lại cuối cùng là:
"Chẳng lẽ mình thật sự chết ở nơi hoang sơn dã lĩnh này hay sao?"
※※※
Cũng không biết lăn được bao nhiêu lâu, tốc độ lăn dần chậm lại, sau đó ngừng hẳn, Dịch Hân cảm thấy đầu óc mình đơ luôn rồi, đứng dậy rồi lại ngã xuống, cứ thử đi thử lại nhiều lần như vậy mới miễn cưỡng lấy được thăng bằng, lắc lư đứng ở một chỗ.
Nàng thở hào hển, nhìn xung quanh thì thấy hình như mình đang ở dưới sườn dốc, xung quanh toàn là cỏ hoang, không có cây cổ thụ hoặc là cây nào lớn, ở gần hình như còn có tiếng nước chảy.
"Gâu gâu... Gâu..."
Tiếng chó sủa lại truyền tới, thân hình Dịch Hân chấn động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong đêm tối, mượn yếu ớt ánh trăng, mấy bóng đen trên đỉnh dốc cứ nhảy lên nhảy xuống, rõ ràng là đám Hắc Sài cẩu hung ác đang đuổi theo.
Một bàn tay trong bóng tối duỗi ra, Lục Trần xuất hiện cạnh, lại tóm lấy cánh tay nàng, sải bước chạy về phía trước.
"Đừng tức nhé!"
Hắn lớn tiếng kêu.
Dịch Hân ngạc nhiên, nói:
"Cái gì..."
Lời còn chưa dứt, đột nhiên cảm thấy người mình nhẹ bẫng đi, hóa ra Lục Trần đã ôm cô nhảy ra ngoài!
Sau đám cỏ hoang trước mắt hai người là một khu vực có địa hình rộng rãi, dưới đó không có đất đai mà là một con sông chảy xiết.
"Chủm!"
Một tiếng vang lớn, nước văng khắp nơi, hai người bọn họ hòa mình vào trong dòng nước, biến mất không rõ tung tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.