Thiên Ảnh

Chương 14: Chuyện xưa như mây trôi

Tiêu Đỉnh

09/12/2016

Đùa thì đùa, nhìn gương mặt tươi cười hàm chứa nét nghiêm túc của Lưu lão đầu, Lục Trần nghiêm mặt nói:

- Có chuyện gì vậy?

Lưu tuần sử cười bảo:

- Lão phu tuổi cao rồi, ba tháng trước lại gặp chuyện trong một chuyến tuần sát, đánh nhau với kẻ khác một trận rồi bị thương, ngẫm lại thì ta cũng đã làm trong Tiên Minh được mấy chục năm rồi, nên đang nghĩ hay là về nhà dưỡng lão.

Lục Trần hơi bất ngờ, ngạc nhiên nói:

- Lại có chuyện này nữa sao?

Lưu tuần sử cười đáp:

- Sao lại không. Sau này công việc hai bên sẽ do Tiên Minh và Tiết đường chủ Phù Vân Ti phái người đến xử lý, it ngày nữa lão phu sẽ trở về Tiên Minh, sau khi hoàn thành vài việc cuối cùng, sẽ cáo lão về quê, dưỡng lão ở tông môn, không quan tâm thế sự nữa. Tiểu Lục, chúng ta quen biết cũng được mười năm rồi, từ giờ xin cáo biệt tại đây, hy vọng sau này hữu duyên tương phùng.

Lục Trần gật đầu, chắp tay nói:

- Mấy năm nay đều nhờ có Lưu tuần sử chiếu cố, tại hạ vô cùng cảm kích.

Lưu tuần sử cười ha hả, nói chuyện với Lục Trần thêm mấy câu nữa rồi đứng dậy cáo từ.

Lục Trần cùng lão Mã tiễn ông ra tới cửa, đợi sau khi ông đi xa, Lục Trần nhìn lão Mã đóng cửa, khuôn mặt mập mạp dường như có vẻ nặng nề, chợt cười một cái, nói:

- Sao nhìn sắc mặt ông kém thế, có tâm sự gì à?

Lão Mã liếc hắn một cái, nói:

- Ngươi không thấy lo chút nào sao?

Lục Trần khoát tay, đáp:

- Hôm qua ta đã nói với ông rồi còn gì, làm người quan trọng nhất là cần nghĩ thoáng ra, bất cứ chuyện gì cũng đừng để trong lòng, như vậy mới có thể sống thoải mái được. Nói đi, có chuyện gì thế?

- Bề trên nói, muốn trừ bớt lượng linh thạch phát cho ngươi mỗi tháng.

Một tiếng “Rầm!” vang lên, làm lão Mã giật nảy cả mình, chỉ thấy Lục Trần đập bàn đứng dậy, mặt giận dữ, quát:

- Mẹ kiếp! Tên khốn nào dám động thổ trên đầu thái tuế!

Lão Mã choáng váng, Lục Trần nhìn ông, hừ lạnh:

- Ông nhìn ta làm gì?

Lão Mã nói giọng hả hê:

- Tên khốn mà ngươi chửi chính là Thiên Lan Chân Quân đấy.

Lục Trần lập tức nghẹn họng, rồi sau đó lại nổi cáu:

- Chân Quân thì ghê gớm lắm à, lão già chết giẫm đấy muốn nuốt lời, trở mặt với ta chắc?



Lão Mã đằng hắng hai tiếng, nói:

- Lục Đại Chân Quân của Tiên Minh, ai cũng là nhân vật tuyệt thế thông thiên triệt địa, ngươi lớn tiếng mắng chửi tên húy của Chân Quân như vậy, không khéo lão nhân gia có thể nghe thấy cũng chưa biết chừng?

Lục Trần phì cười một tiếng, cười nhạt bảo:

- Lão tử cứ chửi ông ta đấy thì sao, lão già Thiên Lan, già mà không chịu chết, chân ngắn tay dài, béo hơn lợn, bụng một bồ gian trá, đầu lại còn trọc lóc không cọng tóc!

Lão Mã trợn tròn mắt, cả một lúc lâu không nói được câu nào.

Lục Trần nhìn quanh, thấy trong quán rượu yên tĩnh một bề, có vẻ sẽ không thình lình xảy ra chuyện sét đánh xuống, lại nói tiếp với lão Mã:

- Ông xem, một là lão già Thiên Lan không nghe thấy, hai là lão có cảm nhận được ta mắng lão, nhưng cũng không dám lên tiếng.

Lão Mã cười khổ, nói:

- Tiểu Lục à, ngươi thế này không tốt đâu...

Lục Trần đảo mắt một cái, nói:

- Lão ta đòi trừ linh thạch của ta tới nơi rồi, còn trách ta trở mặt? Lúc trước chẳng phải đã nói sẽ cho ta sống một đời thoải mái hay sao?

Lão Mã nghiêm mặt nói:

- Ngày đó ta cũng có mặt, ta nhớ Chân Quân lão nhân gia không hề nói câu này.

Lục Trần giận dữ nói:

- Vậy thì ai nói, ta nhớ rất rõ.

Lão Mã chỉ vào ngực Lục Trần, nói:

- Ngươi tự nói.

Lục Trần nhìn lão Mã đầy hồ nghi, rồi xua tay:

- Thôi bỏ đi, chuyện mười năm trước ai mà nhớ rõ cho được, chúng ta không nhắc tới nữa, dù sao thì cũng không được khấu trừ linh thạch của ta!

Lão Mã thở dài:

- Lúc nãy ta đã hỏi rồi, thực ra thì không phải trừ của một mình ngươi, tất cả ảnh tử dưới trướng Phù Vân ti đều như nhau hết.

Lục Trần sững sờ một lúc, bỗng nhiên không nói gì nữa, ánh mắt mập mờ dán chặt vào lão Mã.

Lão Mã bị hắn nhìn đâm ra mất thoải mái, bèn tránh mắt đi.

Một lúc sau, cơn giận trước đó của Lục Trần như không cánh mà bay trong chớp mắt, hắn tỏ ra bình tĩnh lạ thường, hồi lâu sau, hắn đột nhiên nói:

- Lão già đó bị ép đến mức khó xử thế sao?



Lão Mã cười cười, sắc mặt cũng có vài nét trầm lặng, nói:

- Chân quân lão nhân gia cũng bất đắc dĩ cả thôi. Kế thừa Chân Tiên minh cũng đã hơn ba nghìn năm, gia nghiệp lớn, anh tài tuấn kiệt tất nhiên là vô số, nhưng cũng đầy rẫy lũ ruồi nhặng, nên linh thạch này nói gì thì vẫn không đủ dùng. Phù Vân ti không lao động sản xuất, không gặp người ngoài, chỉ nói một câu chiếu cố công thần mai danh ẩn tích đã lập công cho Tiên Minh, nhưng lại không đưa ra được bất cứ nguyên do nào, đồng nghĩa với việc chỉ với một câu nói suông đã lãng phí cực nhiều tiền tài năm này qua năm khác, trong Tiên Minh đã sớm có rất nhiều người thấy ngứa mắt rồi.

Lục Trần im lặng, qua hồi lâu mới khẽ lắc đầu, không nói gì cả.

Lão Mã nhìn hắn một cái, bước đến ngồi xuống bên cạnh, trầm giọng nói:

- Suy cho cùng, ta và ngươi đều biết, Chân Quân lão nhân gia thấy áy náy về ngươi, nếu có thể, ngài cũng không muốn khiến ngươi tủi thân. Nhưng nếu không khấu trừ phần của mình ngươi, thì sẽ gây chú ý, lúc đó nhỡ mà để người có tâm địa không tốt để ý thì...

Lão Mã nói đến đây thì dừng một lúc, rồi nói:

- Phù Vân ti trong Tiên Minh thuộc quyền cai quản của Thiên Lan Chân Quân, nhưng chính giữa đường chủ, chưởng quản, tuần sử, giám thị thực sự không ít. Những năm gần đây, kẻ biết thân phận lai lịch thật sự của ngươi cũng chỉ có hai người là Chân Quân và ta, còn Lưu tuần sử đã âm thầm tuần tra mười năm, thậm chí cả Tiết đường chủ chấp chưởng chuyện trong Ti, kỳ thực cũng không hề biết rõ nội tình, chỉ cho rằng ngươi là hạng học được ít tiểu công rồi vào Phù Vân ti ăn không ngồi rồi chờ chết.

Lục Trần chợt nhếch miệng cười, nói:

- Những năm qua Lưu lão đầu đối xử với ta cũng không tệ, nhưng cũng không quá kính trọng, như vậy là đã biết thân phận của ta từ đâu đó rồi?

Lão Mã lại cười khổ, lắc đầu thở dài:

- Theo lý mà nói, thân phận này cũng không nên tiết lộ. Nhưng hiện nay Tiên Minh nhìn ngoài thì lừng lẫy, nhưng bên trong lại đầy lỗ hổng như cái sàng đựng nước, nên đây cũng là điểm mà Chân Quân lão nhân gia lo lắng.

Lục Trần trầm mặc một hồi, bỗng nhiên điềm đạm nói:

- Những kẻ đó vẫn đang truy xét?

Lão Mã do dự một lúc, rồi gật đầu:

- Phải. Trận chiến năm đó có thể nói đã gây thương tổn đến gốc của Ma giáo, Hàng Thần chú đại pháp bí trận đều hủy hết thì không nói, năm người trưởng lão quan trọng nhất mất ba người, thù này là huyết hải thâm thù, không thể giải. Mấy năm nay có bắt được một vài yêu nghiệt Ma giáo, khi khảo vấn hỏi đến chuyện này, đều nói vô số người của Ma giáo đã âm thầm xâm nhập vào Tiên Minh và các đại môn phái tu chân, việc quan trọng nhất là phải truy xét chuyện năm xưa, nhất định phải lùng cho ra... hung thủ, sau đó băm vằm thành nghìn mảnh, rút hồn nung phách báo thù.

Lục Trần hừ một tiếng, nói với lão Mã:

- Ông nói báo thù là được rồi, mấy từ băm thành nghìn mảnh, rút hồn nung phách có thể không nói.

Lão Mã cười:

- Thêm thắt ít chữ nghe có khí thế hơn còn gì?

- Xì!

Lục Trần phỉ nhổ một tiếng gắt gỏng, rồi nói:

- Mau đi nấu mì đi!

Lão Mã ngạc nhiên:

- Vừa nói có một đám sát thủ cực kỳ hung ác muốn băm vằm ngươi, ngươi còn muốn ăn mì được à?

Lục Trần liếc xéo ông, nói:

- Thôi nói nhảm đi, trong người lão tử đang nóng như lửa đây, không nấu mì cho ta thì ta phá hết quán rượu của ông!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook