Chương 111: Danh trà Tiểu Hạc
Tiêu Đỉnh
06/03/2018
Trên núi Thạch Bàn Côn Luân phái, sau tòa đại điện
cổ xưa khí thế hùng vĩ có một gian tĩnh đường được xây dựng bên dưới mấy cây tùng bách, tu sĩ Kim Đan Nhan La nếu ngày thường không có việc gì,
thì thường xuyên tĩnh tu ở đây.
Ngày thường vốn đã ít người lui tới nơi này, mặt khác do nằm phía dưới một hàng thương tùng xanh biếc, nên gian tĩnh đường này lại càng trở nên vô cùng tĩnh mịch, bóng cây phản chiếu trên mặt đất, tàn lá theo gió có chút rung động, xa xa trong rừng còn ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chim hót thanh thúy, dường như mọi thứ nơi đây đều toát lên một vẻ thần tiên thoát tục.
Bên trong gian tĩnh đường, lúc này ngoại trừ Nhan La Chân Nhân với mái tóc bạc trắng, gương mặt hồng hào ra, còn có Dịch Hân cũng đang quỳ ngồi ở một bên, cẩn thận từng li từng tí pha trà, hương thơm thanh khiết ngào ngạt tỏa ra bốn phía.
Chỉ trong chốc lát, nước trà đã thành, Dịch Hân hai tay nâng chén trà lên đặt ở trên bàn trước người Nhan La, nói: "Sư thúc, mời uống trà."
Cái chén trà này toàn thân trắng noãn, nhìn sơ qua giống như tuyết đầu mùa óng ánh sáng long lanh, nước trà trong chén thì trong suốt, mùi hương xông vào mũi, chỉ nghe mùi đã biết ngay là một loại danh trà cực kỳ trân quý trên thế gian.
Nhan La nâng chung trà lên uống một ngụm, sau đó khe khẽ gật đầu, nhìn Dịch Hân cười nói: " Cô gái nhỏ này, đạo hạnh tuy chưa thành nhưng bù lại công phu pha trà quả thật là lợi hại đấy."
Dịch Hân cười hì hì, nói: "Đệ tử vốn xuất thân trong một gia đình chuyên trồng linh trà mà, đã mấy đời truyền thừa, chuyện khác không dám nói, chứ việc pha trà này tất nhiên là đã học hỏi được nhiều rồi."
Nhan La gật gật đầu, nói: "Nói cũng đúng, năm đó vị lão tổ tông Dịch Vũ tổ sư kia của ngươi, được tôn xưng là Côn Luân Trà Tiên, bất luận là trồng trà, thưởng thức trà, bình luận trà, đều thuộc hàng có một không hai, đến bây giờ mới truyền cái cơ nghiệp ấy xuống Dịch gia các ngươi. Cho đến ngày nay, Cánh đồng trà của Dịch gia các ngươi mới có loại danh trà 'Tiểu Hạc " vang danh gần xa, cũng khó trách ngươi đối vụ trà đạo này có nhiều phần tâm đắc."
Dịch Hân hai mắt chớp chớp, nhích lại gần Nhan La hơn một chút, thấp giọng cười nói: "Nhan sư thúc, nếu như ngài ưa thích trà 'Tiểu Hạc', đợi đến vụ thu trà sang năm, đệ tử sẽ trộm lấy một ít đem đến đây cho người, có được không ạ?"
Nhan La cười mắng: "Đồ nha đầu ăn trộm gian manh này, lại còn giở thủ đoạn ra! vì sao không phải là năm nay?"
Dịch Hân chép miệng, nói: "Sư thúc, người trách oan người tốt rồi. Ngài cũng không phải không biết, loại trà Tiểu Hạc này gieo trồng không dễ chút nào, một năm sản xuất cao lắm cũng chỉ có một hai cân, lại còn bị Côn Luân phái chúng ta theo lệ cũ hàng năm phân ra bảy tám phần, một phần dùng để chiêu đãi lễ tặng; sau đó lại còn đem một ít cho những đại nhân yêu thích uống trà trong tông môn, đừng nói là tu sĩ Kim Đan như ngài, ngay đến Nguyên Anh chân nhân cũng có vài vị, mà vị nào Dịch gia chúng con cũng không dám đắc tội."
Nàng giang tay ra, nói: "Cho nên trong năm nay trà vừa mới làm ra, sản lượng đã hạn chế, mà trong nháy mắt còn bị người ta lấy đi hết rồi, đệ tử dù có gan tày trời đi chăng nữa cũng không có cái để lấy trộm nữa. Cho nên sang năm sau, ngay thời điểm lá trà vừa thu hoạch, đệ tử dự định sẽ lén về nhà, đi vào cánh đồng trà thừa lúc trời tối lấy trộm một ít đem ra. . ."
Nói qua, ánh mắt nàng lộ ra vẻ vô tội đáng thương, tựa như có phần tha thiết mong chờ mà nhìn Nhan La.
Nhan La bật cười, vỗ nhè nhẹ một cái lên đầu Dịch Hân, nói: "Được rồi được rồi, ta chỉ là trêu chọc ngươi chơi thôi mà." Nói đoạn khóe mắt liếc qua trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Dịch Hân, chợt thấy ở gò má bên trái vẫn còn lưu lại đấy một vết thương dài hơn tấc, vẫn còn hiện sắc hồng. Sắc mặt của bà liền khẽ trầm xuống, ngón tay trượt xuống, nhẹ nhành sờ lên gương mặt Dịch Hân một cái, Dịch Hân bỗng cảm thấy khác lạ, thân thể liền lùi lại phía sau một chút.
Nhan La hừ lạnh một tiếng, nói: "Một khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, thiếu chút nữa đã bị người ta phá hủy luôn rồi. Ngẫm lại thật sự vẫn còn quá tiện nghi cho cái tên Hà Cương kia, sớm biết như vậy, ngày hôm đó ta đã giáng một chưởng đánh chết hắn luôn cho rồi!"
Dịch Hân khẽ cúi đầu, nhưng ngay lập tức lại ngẩng đầu lên, lộ vẻ mỉm cười, nói: "Được rồi, mọi việc đều đã qua rồi, sư thúc chớ nên tức giận nữa làm chi."
Nhan La trong mắt mang theo một chút thương tiếc, nói: "Ngươi vẫn còn là một tiểu cô nương nhỏ tuổi, còn chưa biết gì mà đã phải nhận sự đau đớn lớn như vậy, thật sự là khổ cho ngươi rồi." Nói qua ánh mắt của bà bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, lại tiếp: "Như ngươi mới nói lúc nãy , Dịch Gia các ngươi dâng lễ danh trà qua nhiều năm như vậy , coi như cũng đã kết giao được không ít giao tình, vậy mà ngày đó lúc ngươi gặp rủi ro, rõ ràng một người ra mặt cũng không có, thật đúng là khiến người ta cười chê."
Dịch Hân thở dài, nói: "Việc này đệ tử cũng đã hỏi qua phụ thân, nhưng phụ thân đệ tử ngày đó cũng đã nói với đệ tử rồi, việc này cũng không trách được người khác."
Nhan La cảm thấy bất ngờ, nói: "Nói như thế nào?"
Dịch Hân nói: "phụ thân đệ tử nói, lá trà của Dịch Gia chúng ta mặc dù tốt, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một loại trà để uống mà thôi, có cũng được mà không có cũng không sao, thích thì uống một ít, mà không có để uống cũng chẳng sao cả. Nhưng còn vụ việc xảy ra ngày hôm đó, Hà Nghị Hà sư huynh vốn là một kỳ tài ngút trời, tương lai tiền đồ rộng lớn, châu báu của cải sau này cũng muốn là có; thêm sư phụ huynh ấy là Độc Không chân nhân, bản thân đã ở bậc Nguyên Anh cảnh thần thông quảng đại, lại còn là thủ tọa của Thiên Binh Đường, trong Côn Luân tông môn đức cao vọng trọng, ngay cả Chưởng môn chân nhân cũng cực kỳ coi trọng ngài ấy. Với tình hình như vậy, không một ai ngu ngốc đến độ chỉ vì một chút linh trà mà đi đối nghịch với bọn họ cả."
"phụ thân đệ tử nói, việc này rất khó đi trách người khác."
"phụ thân đệ tử còn nói, tội lỗi lớn nhất của nhà của chúng ta, chính là quá yếu."
Nhan La im lặng, một lát sau mới thở ra một hơi dài, bỗng nhiên giống như tự giễu bản thân mà nở một nụ cười, nói: "Nói như vậy, hóa ra ta lại đứng trong đám người ngu ngốc kia sao?"
Dịch Hân rời khỏi chỗ, đi đến trước người Nhan La quỳ xuống, dập đầu tại chỗ một cái, thấp giọng nói: "Sư thúc trượng nghĩa đã cứu đệ tử trong lúc nguy nan nước sôi lửa bỏng ấy, Dịch Hân vô cùng cảm kích, từ trên xuống dưới Dịch gia chúng con đều cảm tạ ân đức sâu sắc của người. Ngày sau sư thúc có điều chi phân phó, bất kể là việc gì Dịch Hân nhất định tận tâm tận lực làm cho sư thúc. . ."
Nhan La phất tay ngắt ngang lời nàng, rồi lập tức kéo Dịch Hân lại, trong mắt toát ra chút vẻ yêu thương, nói: "Về sau ngươi tự chăm sóc mình cho tốt là được, hơn nữa vụ kia cuối cùng cũng được giải quyết xong rồi, thực sự cũng không phải là công lao của một mình ta đâu."
Dịch Hân hơi biến sắc, lúc này nàng bỗng chợt nhớ tới những lời Lục Trần đã từng nói với nàng trước kia, thất thần mất một lúc, nhưng rất nhanh sau đó đã hồi phục trở lại, tươi cười nói với Nhan La : "Nhưng tóm lại là ngài cũng đã cứu đệ tử rồi. Cho nên sư thúc cứ yên tâm đi, sang năm bất kể như thế nào, đệ tử cũng nhất định đem đến cho ngài một ít 'Tiểu Hạc'."
Nhan La bật cười, kéo Dịch Hân ngồi xuống cạnh bên thở dài nói: "cũng phải nói lại, cũng đều tại vị sư phụ Đông Phương lão nhi kia của ngươi, thương thế của mình chưa lành lại còn cứ khăng khăng muốn thu ngươi làm đồ đệ, xong lại đi bế quan đến bây giờ vẫn không chịu ra, rốt cục đem ngươi bỏ lại Bách Thảo Đường, nên mới để cho người khác khi dễ đến vậy."
Dịch Hân lắc đầu, cười nói: "Cũng không thể nói như vậy, sư phụ lão nhân gia người đối với đệ tử ân trọng như núi, chẳng phải là không có người thì đệ tử cũng không lên được Côn Luân phái sao."
"Phì!" Nhan La tức giận mà phì một cái, nói, "Lão đầu không biết điều kia, ta nói thật với ngươi, năm đó nếu không phải là hắn cứ sống chết đòi phải đoạt ngươi cho bằng được thì ta đã đem ngươi tiếp đón lên núi rồi."
Dịch Hân một tiếng thét kinh hãi, nói: "A, thật vậy sao?"
Nhan La liếc nàng một cái, nói: "lại còn phải nói! Bằng không thì ngươi cho rằng ta ngu ngốc thật, vô cớ ra mặt gây thù chuốc oán với tên đệ tử yêu quý của Độc Không chân nhân à? Thật sự đây không phải là do tức giận quá mà thành ra như thế."
"ôi nếu vậy thì thật sự là đa tạ ngài!" Dịch Hân níu tay Nhan La, cười hì hì nói, "Đáng tiếc là Côn Luân phái chúng ta không cho bái nhiều sư phụ, bằng không thì đệ tử cũng bái ngài làm sư rồi."
"Ngươi chớ có mơ tưởng hão huyền!" Nhan La cười mắng một câu, sau đó lại nói, "Nhưng mà Đông Phương Đào lão đầu tử này ta đã quen nhiều năm nay, đạo hạnh so với ta đích thực là mạnh hơn rất nhiều, nếu không phải là hắn bế quan chữa thương, sống chết chưa biết ra sao, chứ không thì ta nghĩ những người kia cũng không dám khi dễ ngươi như vậy."
Dịch Hân khẽ giật mình, nói: "chưa biết được sống chết ra sao ư? Sư phụ lão nhân gia người không phải chỉ là bế quan tĩnh dưỡng thôi sao?"
Nhan La hừ một tiếng, từ sâu trong đáy mắt thần sắc có chút phức tạp nói: "Nếu chỉ là chữa thương, hắn đã sớm đi ra rồi, kéo dài lâu như vậy, ta chắc chắn là có vấn đề."
Dịch Hân càng lúc càng kinh ngạc hỏi: "Vấn đề gì?"
Nhan La duỗi ra hai ngón tay, nói: "có hai khả năng, một là, thương thế của Đông Phương lão nhi nặng hơn chúng ta tưởng, chính hắn cũng chịu không được, kéo dài lâu như vậy nhưng vẫn chưa khỏi bệnh hoàn toàn mà nói không chừng chỉ còn cách cái chết không xa; thứ hai. . ." bà lắc đầu, nhưng lại hạ thấp giọng, nói với Dịch Hân: "e là hắn đã tìm được cơ duyên, nên muốn nhân cơ hội này xung kích cảnh giới Nguyên Anh đấy."
Dịch Hân bỗng nhiên đứng lên, nghẹn ngào kêu lên kinh ngạc: "Nguyên. . ."
Lời vừa ra khỏi miệng, bàn tay Nhan La đã đưa ra bịt miệng nàng lại, trừng mắt nhìn nàng nói: "Không được nói lộ ra."
Khuôn mặt Dịch Hân thần sắc đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, tràn đầy kích động và căng thẳng, thân thể không ngừng run lên nhè nhẹ. Chỉ thấy nàng liên tục gật đầu, Nhan La lúc này mới buông tay ra, ngay sau đó, Dịch Hân lại lập tức dùng hai tay bịt miệng lại, như thể chỉ có như vậy mới có thể giữ kín bí mật này được.
Đã qua thật lâu, nàng dường như đã lấy lại bình tĩnh được một chút, nhưng hai tay vẫn không dám dời ra khỏi miệng, chỉ là xuyên qua kẽ ngón tay, giọng nàng run rẩy hỏi Nhan La: "Sư thúc, việc này...việc này có thật không vậy?"
Nhan La hừ một tiếng, nói: "chuyện này chỉ là phán đoán của ta mà thôi. Nhưng mà ta quen biết Đông Phương lão nhi mấy chục năm rồi, hắn vừa nhấc mông lên là ta đã biết ngay hắn đang dự tính cái gì rồi. . . Lúc này, hừ! Tám chín phần mười đúng là như vậy đấy."
Phía bên cạnh Dịch Hân bưng chặt miệng cười rộ lên như một kẻ ngốc, đến độ hai mắt đều híp cả lại.
Nhan La nhìn nàng một cái, nhịn không được lắc đầu cũng nở nụ cười, nói: "Nếu lão già kia mạng tốt, tầng Sinh Tử Thiên Quan kia thật sự bị hắn phá, tiến cấp vào cảnh giới Nguyên Anh, tới lúc đó, những ngày an nhàn của ngươi đã đến rồi đó."
Nguyên Anh chân nhân, hô phong hoán vũ di sơn đảo hải, xuất quỷ nhập thần có tài thông thiên triệt địa thần thông quảng đại, từ xưa đến nay chính là bậc đệ nhất thần tiên, là đứng ở tầng cao cấp nhất trong giới tu chân Nhân tộc.
Nhưng nhân vật có cảnh giới như thế, hàng ngàn hàng vạn năm qua trong hàng tỉ tu sĩ, cũng chỉ có một nhóm người cực nhỏ mới có thể trèo lên cảnh giới này, nguyên là vì lúc ở Kim Đan cảnh muốn xung kích lên Nguyên Anh cảnh, có một đạo Sinh Tử Thiên Quan hung hiểm vô cùng, rất khó đột phá, lúc phá cảnh có Vực Ngoại Tâm Ma quấy nhiễu ngăn cản, nếu không phải là người có nghị lực phi thường hoặc số mệnh lớn thì khó có thể thành công, trong đó bờ vực sống chết vô cùng hung hiểm, rất khó đoán trước được.
"Thật tốt!" Dịch Hân kích động sau nửa ngày, nhịn không được lại có chút lo lắng, vội vàng hai tay hợp thành hình chữ thập, nhắm mắt nhìn trời cầu nguyện, nói: "Cầu trời phù hộ, phù hộ cho sư phụ con hết thảy đều thuận lợi, bình an yên ổn."
Nhan La hướng mắt ra bên ngoài gian tĩnh đường, chỉ thấy giữa hàng tùng bách, lờ mờ có thể thấy được những đỉnh núi phía xa xa, Tiên khí tường vân vờn quanh giữa không trung, lại không biết có ai ẩn tàng nơi núi sâu tìm hoài không thấy.
Cách hồi lâu, bỗng nhiên từ bên tai truyền đến tiếng của Dịch Hân nói: "Sư thúc, đệ tử có chuyện muốn cầu ngài."
Ngày thường vốn đã ít người lui tới nơi này, mặt khác do nằm phía dưới một hàng thương tùng xanh biếc, nên gian tĩnh đường này lại càng trở nên vô cùng tĩnh mịch, bóng cây phản chiếu trên mặt đất, tàn lá theo gió có chút rung động, xa xa trong rừng còn ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chim hót thanh thúy, dường như mọi thứ nơi đây đều toát lên một vẻ thần tiên thoát tục.
Bên trong gian tĩnh đường, lúc này ngoại trừ Nhan La Chân Nhân với mái tóc bạc trắng, gương mặt hồng hào ra, còn có Dịch Hân cũng đang quỳ ngồi ở một bên, cẩn thận từng li từng tí pha trà, hương thơm thanh khiết ngào ngạt tỏa ra bốn phía.
Chỉ trong chốc lát, nước trà đã thành, Dịch Hân hai tay nâng chén trà lên đặt ở trên bàn trước người Nhan La, nói: "Sư thúc, mời uống trà."
Cái chén trà này toàn thân trắng noãn, nhìn sơ qua giống như tuyết đầu mùa óng ánh sáng long lanh, nước trà trong chén thì trong suốt, mùi hương xông vào mũi, chỉ nghe mùi đã biết ngay là một loại danh trà cực kỳ trân quý trên thế gian.
Nhan La nâng chung trà lên uống một ngụm, sau đó khe khẽ gật đầu, nhìn Dịch Hân cười nói: " Cô gái nhỏ này, đạo hạnh tuy chưa thành nhưng bù lại công phu pha trà quả thật là lợi hại đấy."
Dịch Hân cười hì hì, nói: "Đệ tử vốn xuất thân trong một gia đình chuyên trồng linh trà mà, đã mấy đời truyền thừa, chuyện khác không dám nói, chứ việc pha trà này tất nhiên là đã học hỏi được nhiều rồi."
Nhan La gật gật đầu, nói: "Nói cũng đúng, năm đó vị lão tổ tông Dịch Vũ tổ sư kia của ngươi, được tôn xưng là Côn Luân Trà Tiên, bất luận là trồng trà, thưởng thức trà, bình luận trà, đều thuộc hàng có một không hai, đến bây giờ mới truyền cái cơ nghiệp ấy xuống Dịch gia các ngươi. Cho đến ngày nay, Cánh đồng trà của Dịch gia các ngươi mới có loại danh trà 'Tiểu Hạc " vang danh gần xa, cũng khó trách ngươi đối vụ trà đạo này có nhiều phần tâm đắc."
Dịch Hân hai mắt chớp chớp, nhích lại gần Nhan La hơn một chút, thấp giọng cười nói: "Nhan sư thúc, nếu như ngài ưa thích trà 'Tiểu Hạc', đợi đến vụ thu trà sang năm, đệ tử sẽ trộm lấy một ít đem đến đây cho người, có được không ạ?"
Nhan La cười mắng: "Đồ nha đầu ăn trộm gian manh này, lại còn giở thủ đoạn ra! vì sao không phải là năm nay?"
Dịch Hân chép miệng, nói: "Sư thúc, người trách oan người tốt rồi. Ngài cũng không phải không biết, loại trà Tiểu Hạc này gieo trồng không dễ chút nào, một năm sản xuất cao lắm cũng chỉ có một hai cân, lại còn bị Côn Luân phái chúng ta theo lệ cũ hàng năm phân ra bảy tám phần, một phần dùng để chiêu đãi lễ tặng; sau đó lại còn đem một ít cho những đại nhân yêu thích uống trà trong tông môn, đừng nói là tu sĩ Kim Đan như ngài, ngay đến Nguyên Anh chân nhân cũng có vài vị, mà vị nào Dịch gia chúng con cũng không dám đắc tội."
Nàng giang tay ra, nói: "Cho nên trong năm nay trà vừa mới làm ra, sản lượng đã hạn chế, mà trong nháy mắt còn bị người ta lấy đi hết rồi, đệ tử dù có gan tày trời đi chăng nữa cũng không có cái để lấy trộm nữa. Cho nên sang năm sau, ngay thời điểm lá trà vừa thu hoạch, đệ tử dự định sẽ lén về nhà, đi vào cánh đồng trà thừa lúc trời tối lấy trộm một ít đem ra. . ."
Nói qua, ánh mắt nàng lộ ra vẻ vô tội đáng thương, tựa như có phần tha thiết mong chờ mà nhìn Nhan La.
Nhan La bật cười, vỗ nhè nhẹ một cái lên đầu Dịch Hân, nói: "Được rồi được rồi, ta chỉ là trêu chọc ngươi chơi thôi mà." Nói đoạn khóe mắt liếc qua trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Dịch Hân, chợt thấy ở gò má bên trái vẫn còn lưu lại đấy một vết thương dài hơn tấc, vẫn còn hiện sắc hồng. Sắc mặt của bà liền khẽ trầm xuống, ngón tay trượt xuống, nhẹ nhành sờ lên gương mặt Dịch Hân một cái, Dịch Hân bỗng cảm thấy khác lạ, thân thể liền lùi lại phía sau một chút.
Nhan La hừ lạnh một tiếng, nói: "Một khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, thiếu chút nữa đã bị người ta phá hủy luôn rồi. Ngẫm lại thật sự vẫn còn quá tiện nghi cho cái tên Hà Cương kia, sớm biết như vậy, ngày hôm đó ta đã giáng một chưởng đánh chết hắn luôn cho rồi!"
Dịch Hân khẽ cúi đầu, nhưng ngay lập tức lại ngẩng đầu lên, lộ vẻ mỉm cười, nói: "Được rồi, mọi việc đều đã qua rồi, sư thúc chớ nên tức giận nữa làm chi."
Nhan La trong mắt mang theo một chút thương tiếc, nói: "Ngươi vẫn còn là một tiểu cô nương nhỏ tuổi, còn chưa biết gì mà đã phải nhận sự đau đớn lớn như vậy, thật sự là khổ cho ngươi rồi." Nói qua ánh mắt của bà bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, lại tiếp: "Như ngươi mới nói lúc nãy , Dịch Gia các ngươi dâng lễ danh trà qua nhiều năm như vậy , coi như cũng đã kết giao được không ít giao tình, vậy mà ngày đó lúc ngươi gặp rủi ro, rõ ràng một người ra mặt cũng không có, thật đúng là khiến người ta cười chê."
Dịch Hân thở dài, nói: "Việc này đệ tử cũng đã hỏi qua phụ thân, nhưng phụ thân đệ tử ngày đó cũng đã nói với đệ tử rồi, việc này cũng không trách được người khác."
Nhan La cảm thấy bất ngờ, nói: "Nói như thế nào?"
Dịch Hân nói: "phụ thân đệ tử nói, lá trà của Dịch Gia chúng ta mặc dù tốt, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một loại trà để uống mà thôi, có cũng được mà không có cũng không sao, thích thì uống một ít, mà không có để uống cũng chẳng sao cả. Nhưng còn vụ việc xảy ra ngày hôm đó, Hà Nghị Hà sư huynh vốn là một kỳ tài ngút trời, tương lai tiền đồ rộng lớn, châu báu của cải sau này cũng muốn là có; thêm sư phụ huynh ấy là Độc Không chân nhân, bản thân đã ở bậc Nguyên Anh cảnh thần thông quảng đại, lại còn là thủ tọa của Thiên Binh Đường, trong Côn Luân tông môn đức cao vọng trọng, ngay cả Chưởng môn chân nhân cũng cực kỳ coi trọng ngài ấy. Với tình hình như vậy, không một ai ngu ngốc đến độ chỉ vì một chút linh trà mà đi đối nghịch với bọn họ cả."
"phụ thân đệ tử nói, việc này rất khó đi trách người khác."
"phụ thân đệ tử còn nói, tội lỗi lớn nhất của nhà của chúng ta, chính là quá yếu."
Nhan La im lặng, một lát sau mới thở ra một hơi dài, bỗng nhiên giống như tự giễu bản thân mà nở một nụ cười, nói: "Nói như vậy, hóa ra ta lại đứng trong đám người ngu ngốc kia sao?"
Dịch Hân rời khỏi chỗ, đi đến trước người Nhan La quỳ xuống, dập đầu tại chỗ một cái, thấp giọng nói: "Sư thúc trượng nghĩa đã cứu đệ tử trong lúc nguy nan nước sôi lửa bỏng ấy, Dịch Hân vô cùng cảm kích, từ trên xuống dưới Dịch gia chúng con đều cảm tạ ân đức sâu sắc của người. Ngày sau sư thúc có điều chi phân phó, bất kể là việc gì Dịch Hân nhất định tận tâm tận lực làm cho sư thúc. . ."
Nhan La phất tay ngắt ngang lời nàng, rồi lập tức kéo Dịch Hân lại, trong mắt toát ra chút vẻ yêu thương, nói: "Về sau ngươi tự chăm sóc mình cho tốt là được, hơn nữa vụ kia cuối cùng cũng được giải quyết xong rồi, thực sự cũng không phải là công lao của một mình ta đâu."
Dịch Hân hơi biến sắc, lúc này nàng bỗng chợt nhớ tới những lời Lục Trần đã từng nói với nàng trước kia, thất thần mất một lúc, nhưng rất nhanh sau đó đã hồi phục trở lại, tươi cười nói với Nhan La : "Nhưng tóm lại là ngài cũng đã cứu đệ tử rồi. Cho nên sư thúc cứ yên tâm đi, sang năm bất kể như thế nào, đệ tử cũng nhất định đem đến cho ngài một ít 'Tiểu Hạc'."
Nhan La bật cười, kéo Dịch Hân ngồi xuống cạnh bên thở dài nói: "cũng phải nói lại, cũng đều tại vị sư phụ Đông Phương lão nhi kia của ngươi, thương thế của mình chưa lành lại còn cứ khăng khăng muốn thu ngươi làm đồ đệ, xong lại đi bế quan đến bây giờ vẫn không chịu ra, rốt cục đem ngươi bỏ lại Bách Thảo Đường, nên mới để cho người khác khi dễ đến vậy."
Dịch Hân lắc đầu, cười nói: "Cũng không thể nói như vậy, sư phụ lão nhân gia người đối với đệ tử ân trọng như núi, chẳng phải là không có người thì đệ tử cũng không lên được Côn Luân phái sao."
"Phì!" Nhan La tức giận mà phì một cái, nói, "Lão đầu không biết điều kia, ta nói thật với ngươi, năm đó nếu không phải là hắn cứ sống chết đòi phải đoạt ngươi cho bằng được thì ta đã đem ngươi tiếp đón lên núi rồi."
Dịch Hân một tiếng thét kinh hãi, nói: "A, thật vậy sao?"
Nhan La liếc nàng một cái, nói: "lại còn phải nói! Bằng không thì ngươi cho rằng ta ngu ngốc thật, vô cớ ra mặt gây thù chuốc oán với tên đệ tử yêu quý của Độc Không chân nhân à? Thật sự đây không phải là do tức giận quá mà thành ra như thế."
"ôi nếu vậy thì thật sự là đa tạ ngài!" Dịch Hân níu tay Nhan La, cười hì hì nói, "Đáng tiếc là Côn Luân phái chúng ta không cho bái nhiều sư phụ, bằng không thì đệ tử cũng bái ngài làm sư rồi."
"Ngươi chớ có mơ tưởng hão huyền!" Nhan La cười mắng một câu, sau đó lại nói, "Nhưng mà Đông Phương Đào lão đầu tử này ta đã quen nhiều năm nay, đạo hạnh so với ta đích thực là mạnh hơn rất nhiều, nếu không phải là hắn bế quan chữa thương, sống chết chưa biết ra sao, chứ không thì ta nghĩ những người kia cũng không dám khi dễ ngươi như vậy."
Dịch Hân khẽ giật mình, nói: "chưa biết được sống chết ra sao ư? Sư phụ lão nhân gia người không phải chỉ là bế quan tĩnh dưỡng thôi sao?"
Nhan La hừ một tiếng, từ sâu trong đáy mắt thần sắc có chút phức tạp nói: "Nếu chỉ là chữa thương, hắn đã sớm đi ra rồi, kéo dài lâu như vậy, ta chắc chắn là có vấn đề."
Dịch Hân càng lúc càng kinh ngạc hỏi: "Vấn đề gì?"
Nhan La duỗi ra hai ngón tay, nói: "có hai khả năng, một là, thương thế của Đông Phương lão nhi nặng hơn chúng ta tưởng, chính hắn cũng chịu không được, kéo dài lâu như vậy nhưng vẫn chưa khỏi bệnh hoàn toàn mà nói không chừng chỉ còn cách cái chết không xa; thứ hai. . ." bà lắc đầu, nhưng lại hạ thấp giọng, nói với Dịch Hân: "e là hắn đã tìm được cơ duyên, nên muốn nhân cơ hội này xung kích cảnh giới Nguyên Anh đấy."
Dịch Hân bỗng nhiên đứng lên, nghẹn ngào kêu lên kinh ngạc: "Nguyên. . ."
Lời vừa ra khỏi miệng, bàn tay Nhan La đã đưa ra bịt miệng nàng lại, trừng mắt nhìn nàng nói: "Không được nói lộ ra."
Khuôn mặt Dịch Hân thần sắc đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, tràn đầy kích động và căng thẳng, thân thể không ngừng run lên nhè nhẹ. Chỉ thấy nàng liên tục gật đầu, Nhan La lúc này mới buông tay ra, ngay sau đó, Dịch Hân lại lập tức dùng hai tay bịt miệng lại, như thể chỉ có như vậy mới có thể giữ kín bí mật này được.
Đã qua thật lâu, nàng dường như đã lấy lại bình tĩnh được một chút, nhưng hai tay vẫn không dám dời ra khỏi miệng, chỉ là xuyên qua kẽ ngón tay, giọng nàng run rẩy hỏi Nhan La: "Sư thúc, việc này...việc này có thật không vậy?"
Nhan La hừ một tiếng, nói: "chuyện này chỉ là phán đoán của ta mà thôi. Nhưng mà ta quen biết Đông Phương lão nhi mấy chục năm rồi, hắn vừa nhấc mông lên là ta đã biết ngay hắn đang dự tính cái gì rồi. . . Lúc này, hừ! Tám chín phần mười đúng là như vậy đấy."
Phía bên cạnh Dịch Hân bưng chặt miệng cười rộ lên như một kẻ ngốc, đến độ hai mắt đều híp cả lại.
Nhan La nhìn nàng một cái, nhịn không được lắc đầu cũng nở nụ cười, nói: "Nếu lão già kia mạng tốt, tầng Sinh Tử Thiên Quan kia thật sự bị hắn phá, tiến cấp vào cảnh giới Nguyên Anh, tới lúc đó, những ngày an nhàn của ngươi đã đến rồi đó."
Nguyên Anh chân nhân, hô phong hoán vũ di sơn đảo hải, xuất quỷ nhập thần có tài thông thiên triệt địa thần thông quảng đại, từ xưa đến nay chính là bậc đệ nhất thần tiên, là đứng ở tầng cao cấp nhất trong giới tu chân Nhân tộc.
Nhưng nhân vật có cảnh giới như thế, hàng ngàn hàng vạn năm qua trong hàng tỉ tu sĩ, cũng chỉ có một nhóm người cực nhỏ mới có thể trèo lên cảnh giới này, nguyên là vì lúc ở Kim Đan cảnh muốn xung kích lên Nguyên Anh cảnh, có một đạo Sinh Tử Thiên Quan hung hiểm vô cùng, rất khó đột phá, lúc phá cảnh có Vực Ngoại Tâm Ma quấy nhiễu ngăn cản, nếu không phải là người có nghị lực phi thường hoặc số mệnh lớn thì khó có thể thành công, trong đó bờ vực sống chết vô cùng hung hiểm, rất khó đoán trước được.
"Thật tốt!" Dịch Hân kích động sau nửa ngày, nhịn không được lại có chút lo lắng, vội vàng hai tay hợp thành hình chữ thập, nhắm mắt nhìn trời cầu nguyện, nói: "Cầu trời phù hộ, phù hộ cho sư phụ con hết thảy đều thuận lợi, bình an yên ổn."
Nhan La hướng mắt ra bên ngoài gian tĩnh đường, chỉ thấy giữa hàng tùng bách, lờ mờ có thể thấy được những đỉnh núi phía xa xa, Tiên khí tường vân vờn quanh giữa không trung, lại không biết có ai ẩn tàng nơi núi sâu tìm hoài không thấy.
Cách hồi lâu, bỗng nhiên từ bên tai truyền đến tiếng của Dịch Hân nói: "Sư thúc, đệ tử có chuyện muốn cầu ngài."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.