Thiên Ảnh

Chương 101: Dấu vết trên lưng

Tiêu Đỉnh

02/02/2018

Lúc hoàng hôn, mặc dù chưa đến buổi tối nhưng sắc trời đã nhuộm một màu tối đen, trên bầu trời phía Tây, một vài tia nắng chiều còn sót lại vẫn treo lơ lửng trên bầu trời như những tia lửa ai đốt, phát ra những ánh dư quang trông mỹ lệ dị thường. Trong Thạch Bàn cốc mọi thứ như chìm dần vào vẻ ảm đạm của trời chiều, đại đa số đệ tử tạp dịch đã trở về nơi ở, lúc này chỉ còn lại Lục Trần và Dịch Hân vẫn ngồi ở bên mép bờ ruộng, lặng nhìn khung cảnh tĩnh lặng xung quanh.

Thời gian trôi qua thật lâu, trời đã sắp chuyển tối rồi, nhưng bóng dáng A Thổ vẫn chưa thấy trở lại.

Dịch Hân có chút lo lắng, không kìm được mà nhìn quanh bốn phía, thỉnh thoảng lại chăm chú nhìn Lục Trần một cái, Lục Trần cũng hơi nhíu mày, có vẻ cũng có chút bất ngờ về việc này.

Lại đợi thêm một lúc nữa, mắt thấy sắc trời càng lúc càng tối dần, những ánh tà dương phía cuối chân trời cũng sắp biến mất, cho đến khi màn đêm đen kịt đã bao phủ toàn bộ Thạch Bàn cốc, Dịch Hân rốt cục nhịn không được liền đứng lên, nói với Lục Trần : "Lục đại ca, chúng ta mau đi tìm A Thổ đi ?"

Lục Trần cau mày nói: "Thung lũng này quá lớn, chúng ta cũng không biết con chó đần kia đã chạy đi đâu rồi, lại thêm trời cũng chập tối rồi, không có cách nào tìm được nó đâu."

Dịch Hân bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, nói: "Có khi nào A Thổ đã tự chạy về nhà rồi không?"

Lục Trần ngẫm nghĩ, nói: "Chắc là không đâu, mấy ngày qua nó đều cùng ta đi, cùng ta về, chưa bao giờ tự mình đi về như vậy cả."

"Ai da, vậy bây giờ phải làm thế nào đây!" Dịch Hân với vẻ bồn chồn nhìn xung quanh, xem ra thật sự rất lo lắng, nàng đang hoảng loạn thì bỗng nhiên nghe Lục Trần ở bên cạnh "Ồ" lên một tiếng, đi tới gần nàng nói: "cô nhìn chỗ kia xem."

Dịch Hân nhìn theo hướng Lục Trần chỉ, chỉ thấy ở phía xa chỗ bờ ruộng bên kia , trên một con đường nhỏ, bỗng nhiên lờ mờ xuất hiện một cái bóng đen chậm rãi từ trong bóng tối đi về phía hai người.

Bóng đen kia vóc người không cao, đến lúc nó di chuyển đến gần hơn một chút thì quả nhiên là bóng dáng của A Thổ, nhưng lại kỳ quái ở chỗ, ngày thường nó tính tình hoạt bát hiếu động sôi nổi, nó tuy rằng chân bị què nhưng vẫn thích chạy hơn là đi, nhưng ngay lúc này đây nó lại di chuyển một cách chậm chạp dị thường.

Từng bước một, nó bước đi chậm chạp trên bờ ruộng, bóng đêm thinh lặng bao phủ lên toàn thân, như hòa chung với màu da lông của nó thành một thể, chỉ có một đôi mắt của nó, lúc này hiện ra như hai đốm sáng mơ hồ lập lòe trong sơn cốc sâu thẳm, đầy vẻ khác thường.

"A Thổ!" Dịch Hân mừng rỡ kêu lên, mọi lo lắng trước đó lập tức không cánh mà bay, nàng cười hì hì đi về phía con chó đen , đồng thời hai tay dang ra, miệng cười nói, "A Thổ thối, hôm nay bắt ta chờ lâu lắm rồi đó, ngươi đã chạy đến nơi nào chơi vậy hả?"

A Thổ bước chân hơi khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy Dịch Hân đang hướng về phía nó mà chạy tới, nó lập tức dừng bước.

Phía sau lưng Dịch Hân, Lục Trần dõi mắt nhìn về phía con A Thổ, sau đó không nói một lời, cũng đi đến chỗ nó.

"Ha ha. . ." Trong nháy mắt, Dịch Hân đã chạy đến bên cạnh A Thổ , ngồi xổm người xuống đưa tay sờ lên đầu nó, sau đó như bình thường, một cánh tay nàng vuốt phần da lông phía sau lưng A Thổ, cánh tay còn lại thì ôm lấy đầu nó, chơi đùa thân mật.

Trong màn đêm đen kịt, làn da trắng nõn của nàng lộ ra vô cùng mỹ lệ khiến người ta phải chú ý, cái cổ thon dài kề ngay trước mắt A Thổ, thỉnh thoảng nàng lại áp má vào nó, kèm theo đó là giọng nói trong trẻo, đầy vẻ ấm áp.

Đôi mắt A Thổ nhìn chằm chằm vào cái cổ của Dịch Hân , miệng nó tựa hồ như khẽ mở ra nhưng rồi lại khép vào, có âm thanh như tiếng thở dốc trầm thấp phát ra từ miệng nó, một lúc sau nó lại hé miệng ra, như người lữ hành đang đói khát bỗng thấy được dòng nước suối trong veo ngọt ngào phía trước, những cái răng nanh sắc nhọn trắng như tuyết lộ ra ở khóe miệng nó sáng lên lấp lánh đầy lạnh lẽo.

Đầu của nó như co lại về phía sau một chút, sau đó lại từ từ vươn về trước, như là đáp lại cái ôm vui mừng của Dịch Hân, một cách chậm rãi, miệng nó đã đưa đến gần cái cổ trắng nõn của cô gái kia.

Răng nanh sắc nhọn, ngay sát bên cạnh là những mạch máu thật mịn màng, chỉ gần trong gang tấc. . .

Bỗng dưng, một cánh tay đột nhiên từ trong bóng tối âm u duỗi ra, sượt qua đầu vai Dịch Hân mà đè xuống, thoáng cái đã phủ lên con mắt của chó đen A Thổ.

Một đôi đồng tử sâu thẳm kia, đột nhiên biến mất tăm trong màn đêm lờ mờ. thân thể A Thổ đột nhiên chấn động, đứng ngay tại chỗ, thân hình run rẩy một cái, bộ lông trên cổ đột nhiên dựng thẳng lên, nhưng lại trong nháy mắt bình thường trở lại, mọi thứ diễn ra nhanh đến nỗi mắt thường khó mà thấy được, nó lại lần nữa yên tĩnh trở lại, vẫn không nhúc nhích mà cứ đứng ngây tại chỗ, mặc cho bàn tay Lục Trần vẫn đang che phủ lên đôi mắt của nó.



※※※

"con chó đần này, ngươi lại chạy đi nơi đâu chơi nữa à?"

Lục Trần ngồi xổm xuống bên cạnh A Thổ cười, mắng nó một câu, bàn tay vẫn che trên mắt, thoạt nhìn giống như là đang che đầu A Thổ, sau đó quay đầu mỉm cười với Dịch Hân nói: "Cuối cùng nó cũng trở lại rồi, hiện tại trời cũng không còn sớm, một chút nữa là đến giờ giới nghiêm ban đêm, xem ra hôm nay không thể chơi đùa tiếp rồi, chúng ta cũng nên trở về đi thôi."

Dịch Hân do dự một chút, cười nói: "được thôi." Nói rồi, nàng lại sờ lên phần da lông mềm mại của A Thổ, cười nói: "A Thổ, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời Lục đại ca đó, ngày mai ta lại tới tìm ngươi chơi, có được không? Nhưng mà ngươi cũng không được lại tùy tiện chạy đi chơi đến trễ như vậy mới quay về đâu đấy."

A Thổ vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích mà không phát ra âm thanh gì, đôi mắt vẫn bị Lục Trần che lấy, chỉ là nơi miệng của nó khẽ đóng mở một cái, răng nanh sắc bén trắng như tuyết ở khóe môi thoáng phát ra một luồng sáng âm u.

"Cô cứ yên tâm đi, khi về ta sẽ tìm một sợi dây thừng đem nó buộc trên tàng cây, xem nó còn có thể chạy không!"

"A, vậy không nên, tội nghiệp cho A Thổ." Dịch Hân lập tức kháng nghị nói.

Lục Trần cười gật gật đầu, nói: "Tùy cô vậy, cô nói không buộc thì không buộc."

"Ừm!" Dịch Hân lập tức cao hứng trở lại, gật gật đầu nở một nụ cười với Lục Trần, sau đó lại sờ lên đầu A Thổ, xoay người đi về phía xa. Đi chừng vài bước, nàng chợt nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy ở trên bờ ruộng kia, Lục Trần vẫn ngồi xổm đó, bàn tay vẫn đang che đi con mắt của A Thổ, một người một chó sóng vai, nhìn tư thế thật vô cùng kì quái.

"Lục đại ca, vì sao huynh cứ che con mắt của A Thổ lại vậy?" Dịch Hân lớn tiếng hỏi.

"À, con chó đần này không nghe lời, nên ta phải trừng trị nó, đợi tí nữa ta sẽ mang nó về thôi mà." Lục Trần cười đáp lại.

Dịch Hân "À" một tiếng, xoay người tiếp tục đi về phía trước, sau đó rất nhanh đã biến hẳn vào màn đêm đen kịt.

Người thiếu nữ kia cuối cùng một chút dư ảnh cũng biến mất tăm không còn thấy gì nữa, bên trong tòa sơn cốc chỉ còn lại có Lục Trần cùng A Thổ, ngay lúc này sắc trời đã chuyển đen lại hoàn toàn, hắc ám từ bốn phương tám hướng tràn ngập như nuốt chửng lấy thân hình bọn họ.

Trong bóng tối, A Thổ vẫn lẳng lặng mà đứng đấy, như là đang đợi một cái gì đó.

Một lát sau, nó đột nhiên cảm giác trước mắt như được buông lỏng ra, sau đó bàn tay đang che phủ ở con mắt nó chậm rãi buông ra.

Trong bóng tối, xuất hiện trước mắt nó là khuôn mặt của người nam nhân kia, như bóng mờ trong đêm khuya đen kịt, mơ hồ không rõ, chỉ có ánh mắt của người đó sáng ngời pha chút khắc nghiệt, đang ngưng thần lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt A Thổ.

Ở giữa đất trời, bỗng nhiên có gió lạnh thổi qua.

Gió lạnh thấu xương, tựa như có thể khiến cả máu tươi đông cứng lại.

A Thổ lùi về phía sau một bước, sau đó chậm rãi, chậm rãi, thân thể nhẹ nhàng nằm phục trên mặt đất, giống như bầy tôi ở trước mặt quân vương hùng mạnh mà thần phục cúi đầu, trong miệng của nó còn phát ra một âm thanh kêu khẽ trầm thấp như tiếng ai đang nức nở.

Lục Trần nhìn chằm chằm vào A Thổ một hồi, bỗng nhiên hắn đứng thẳng người lên, xoay người đi về phía trước, đồng thời trong miệng thản nhiên nói: "Đêm đã khuya, chúng ta trở về thôi."

※※※



Trong khe núi yên lặng, trong căn phòng nhỏ đơn giản, lạnh lẽo, Lục Trần đốt lên một cây nến.

Cửa phòng, cửa sổ đã đóng chặt lại, vì vậy căn nhà nhỏ cô độc này tựa như cách ly hẳn với thế giới bên ngoài, biến thành một cái khoảng đất trời riêng nho nhỏ.

A Thổ nằm sấp bên chân Lục Trần, liếc lên phía trên với vẻ buồn ngủ cùng mỏi mệt, chỉ là nó vẫn chưa thiếp đi. Nó đưa đầu tới gần khẽ cọ cọ vào mắt cá chân Lục Trần, cái đuôi đen thỉnh thoảng lại lay động một cái, thủy chung có chút dị thường mà yên tĩnh.

Lục Trần ngồi một mình im lặng thật lâu, lông mày khẽ nhíu lại như là đang suy tư về cái gì đó, thật lâu sau, hắn bỗng nhiên cúi thấp người, sau đó ngồi thẳng xuống trên mặt đất, đồng thời chìa tay ôm lấy A Thổ, đặt trên chân của mình.

Một cỗ khí tức khó hiểu, như từ trên người hắn mơ hồ phát ra, khiến A Thổ ban đầu như cảm thấy có chút bất an nên bỗng uốn éo nhúc nhích thân thể, nhưng khi nhìn thấy gương mặt không chút biểu tình của Lục Trần, nó liền yên lặng mà nằm sấp trong lồng ngực của hắn.

Lục Trần ánh mắt đảo qua một lượt trên người A Thổ, dừng lại hơi lâu ở đôi tròng mắt của nó một lúc, sau đó đột nhiên chìa tay banh miệng A Thổ ra. Hàm răng nanh sắc nhọn trắng như tuyết lộ ra ngoài ngay trước mắt hắn, phảng phất có chút mùi khó ngửi nhàn nhạt giống như mùi máu tanh.

Lục Trần sắc mặt hơi đổi, buông lỏng ngón tay, sau đó bàn tay đặt lên phần da lông trên thân thể A Thổ, chậm rãi sờ soạng xuống phía dưới.

Phía dưới bộ lông, con chó đen này có một ít cơ bắp, quấn quanh lấy xương cốt, có một cảm giác cực kỳ dị, lúc tay của hắn lướt qua bên cạnh ngực A Thổ, Lục Trần bỗng nhiên ngừng lại.

Cách phần cơ bắp da lông, ở bên trong lồng ngực kia, đang có một trái tim khỏe mạnh cường tráng đang đập đều đều.

Cường tráng, rất nhanh, mãnh liệt đấy, đập đều đấy, hơn xa các loại dã thú thông thường, cũng hơn xa bản thân nó lúc bình thường.

sâu trong đáy mắt Lục Trần lướt qua một chút âm u, nhưng thần sắc trên mặt cũng không có biến hóa gì quá lớn, sau một lúc cảm nhận nhịp tim quái dị của A Thổ, bàn tay của hắn lại một lần nữa trượt xuống dưới, hướng về sau lưng A Thổ mà sờ soạng.

bỗng nhiên chỗ bàn tay cảm thấy có một chút ướt át.

Lục Trần ánh mắt cụp xuống, thấy ở giữa phần da lông màu đen của A Thổ, có một vết bóng mờ đen thẫm.

Cảm giác giống như có vết máu tươi dính vào, một vết máu khô ở giữa, tản mát là những vết máu li ti xung quanh, cách gần đó, lại là một vết máu cùng loại nho nhỏ.

Lục Trần cứ vậy mà lục lọi từng nơi trên thân thể A Thổ, từng khối dấu vết lưu lại trên da lông A Thổ dần dần hiển lộ ra, có chỗ chỉ bám trên bề mặt lông, có chỗ dính xuống cả dưới da, sau đó vết máu dần tụ lại vào một chỗ, cuối cùng biến thành một hình dạng.

Lục Trần sắc mặt lạnh xuống, ánh mắt cũng rét lạnh như đao, nhìn dấu vết trước mắt do máu tươi tạo thành đang bám trên lưng con chó đen kia.

Đó là một cái thủ ấn.

Thủ ấn do máu tươi hình thành!

Hắn liền đem bàn tay của mình ướm lên, mới phát hiện ra cái thủ ấn kia chỉ bằng một nửa bàn tay của hắn, tựa hồ giống như là bàn tay của một đứa trẻ, dính nhớp máu tươi, màu máu như hòa với màu trên thân thể A Thổ.

Cảnh ban đêm càng sâu thẳm, bỗng nhiên có gió lạnh thổi qua, đột nhiên cửa sổ phòng mở tung, gió lạnh thổi táp vào mặt, làm tắt cả cây nến trong phòng.

Toàn bộ thế giới đột nhiên đen lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook