Chương 97: Gặp lại ở sơn môn
Tiêu Đỉnh
25/01/2018
Dịch giả: MrChoe
Lục Trần nhìn Dịch Hân một cái, nói: " vì sao cô lại hỏi như vậy?"
Dịch Hân yên lặng cúi đầu xuống, qua một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Không có gì, chỉ là muội bỗng nhiên cảm thấy huynh suy nghĩ thật sâu xa, thật là lợi hại."
"cô hối hận vì đã nhờ ta giúp sao?"
Thân thể Dịch Hân khẽ chấn động, vội vàng lắc đầu nói: "Không không không, muội không có ý đó. Muội biết huynh giúp muội là tốt với muội. Muội... muội từ trong thâm tâm vô cùng cảm kích huynh."
"Lúc trước cô đã đáp ứng giúp ta làm một chuyện Cô có còn nhớ không?" Lục Trần bỗng nhiên ngắt lời nàng.
Dịch Hân có một chút ngơ ngác, nói: "Đúng vậy, muội còn nhớ."
Lục Trần thản nhiên nói: "Vậy thì tốt rồi. Khi chuyện này qua đi, không cần biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng Bách Thảo Đường giờ đây sẽ coi trọng cô hơn, thêm nữa cô vốn thiên tư cũng không kém, lại còn được Đông Phương Đào vừa ý, cho nên ngày sau ở Bách Thảo Đường địa vị của cô có thể tốt hơn so với hiện tại rất nhiều. Việc này đối với cả ta và cô đều là chuyện tốt."
Dịch Hân yên lặng, nhất thời không biết phải nói gì, Lục Trần thì đứng lên, nói: "Đã không còn sớm, cô cũng sớm nghỉ ngơi đi, ta đi đây."
Dịch Hân trong lòng khẽ động, nói: "Lục đại ca, muội nhớ là bên ngoài có rất nhiều thủ vệ mà, huynh đã vào đây bằng cách nào..."
Lục Trần đứng trong bóng đêm, hơi khẽ cười một cái, nhưng lại không trả lời nàng, thân thể lùi về phía sau, rất nhanh đã hòa mình vào trong bóng tối. Dịch Hân mở to hai mắt nhìn theo bóng đen ấy như tan dần vào trong bóng tối, tựa như mặt nước đang yên tĩnh bỗng nhiên tạo nên một chút gợn sóng nhè nhẹ, nhưng lúc nhìn kỹ lại, đã không còn thấy gì nữa.
※※※
Trong bóng đêm tĩnh lặng, một bóng đen lướt xuyên qua màn đêm đen kịt. Dưới ánh trăng, bóng đen đó như bay lơ lửng, lướt đi không ngừng hướng từ trên núi Thạch Bàn xuống. Lục Trần ngẩng đầu nhìn cảnh ban đêm, chỉ thấy đêm đã khuya, nhìn lại thì đã qua giờ Tý, dĩ nhiên đây là thời gian Côn Luân phái cấm đi lại.
Nói về cái luật cấm đi lại ban đêm, tính ra chỉ mỗi Côn Luân phái là có quy củ này mà thôi, còn trong các môn phái tu chân khác rất ít khi có hạn chế như thế. Vì dù sao đi nữa, các tu sĩ tu tiên luyện đạo, sinh lực lúc nào cũng mạnh mẽ dồi dào, thường thì một ngày một đêm không ngủ đối với họ cũng không phải là chuyện gì to tát. Nhưng ở trong Côn Luân phái, mỗi đêm cứ qua giờ Tý là phái này liền cấm tiệt các môn hạ đệ tử đi ra ngoài, việc cấm đoán này đã có từ rất lâu, nghe nói từ thời Côn Luân phái mới sáng lập, mà tính ra phái Côn Luân đã có tới mấy ngàn năm lịch sử rồi.
Tóm lại, Côn Luân phái là một danh môn đại phái có rất nhiều quy củ, hơn nữa cách ước thúc để các môn nhân chuyên tâm tu đạo cũng có tiếng là đặc biệt cổ quái, truyền thống đó cứ như vậy được giữ vững qua mỗi năm.
Tuy nói là cấm mọi người đi lại ban đêm, Nhưng đương nhiên nơi này không thể hoàn toàn không có một bóng người, một dãy núi lớn như vậy, địa bàn lớn như vậy, nếu không có đội ngũ thủ vệ đi tuần canh gác, chẳng phải sớm đã bị vô số kẻ trộm khoắng cho sạch sẽ sao? Cho nên giữa cảnh đêm đen như mực, trên đường núi tuy rằng yên tĩnh, nhưng lẽ dĩ nhiên thỉnh thoảng vẫn sẽ có một đội mấy người thủ vệ đi tuần ngang qua.
Lục Trần âm thầm di chuyển trên đường, lúc thấy thủ vệ từ xa hắn liền mau chóng ẩn nấp, các thủ vệ đệ tử thường có đạo hạnh ít nhất là Trúc Cơ Cảnh và họ cũng rất hiếm khi gặp một đệ tử tạp dịch đạo hạnh thấp kém nào đi ra ngoài vào ban đêm.
Núi Thạch Bàn là nơi dành cho những đệ tử chính thức của Bách Thảo Đường ở, cách nơi này một đoạn, chính là chỗ ở của đám đệ tử tạp dịch, Lục Trần đi tới phía trước một đoạn, ngang qua một lối rẽ, đến một bậc thang bằng đá hướng lên sườn núi, bước chân Lục Trần chợt khựng lại, hắn chợt nhớ, nơi đây chính là cái sơn đình mà trước đó mấy ngày hắn đã gặp Dịch Hân lúc đêm khuya.
hắn nhớ lại những lời nói cũng như sự xuất hiện của Dịch Hân vào buổi tối hôm đó, tất cả như chỉ mới cách đây vài ngày, mọi thứ dường như đang quay ngược lại, Lục Trần có hơi chút cảm khái, nhưng cũng không có ý định dừng lại, lại tiếp tục tiến về phía trước.Tiếng bước chân dần dần đi xa, thân ảnh của Lục Trần cũng theo sau đó biến mất trong bóng đêm, nhưng chỉ một lát sau, giữa cảnh núi rừng yên tĩnh, gió đêm rét lạnh cứ thổi nhẹ qua từng đợt, bỗng nhiên từ trong tòa đình âm u trên sườn núi kia, thấp thoáng một bóng người đi ra.
Bóng người kia trông như là một cô gái có dáng người rất thon thả, bởi vì trời đêm quá tối nên không thể thấy rõ dung mạo của nàng, nên chỉ có thể lờ mờ trông thấy dáng đứng của nàng ở bên cạnh sơn đình, cô gái đưa mắt nhìn theo hướng Lục Trần vừa đi. Gió đêm thổi qua, khiến cho những lọn tóc cũng như quần áo của nàng bay lên phấp phới, một vật như làn sóng màu sáng lóe lên trong màn đêm, chính là cái áo choàng Xích Vũ nàng đang khóac trên vai.
Nàng chỉ im lặng mà đứng trong bóng đêm, một lát sau, liền xoay người, đi lên đỉnh núi.
※※※
thời gian trôi qua, tình hình trong núi Côn Luân đã bình thường trở lại, huynh đệ Hà Gia, người thì rời núi, người thì bế quan, chuyện này sau đó cũng nhanh chóng chìm vào quên lãng, mọi người lại bắt đầu trở về với nhịp sống nhàn nhã, tu tiên luyện đạo như trước đây.
Trong linh điền dưới chân núi Thạch Bàn, đây cũng là thời điểm các loại linh thực đến kì trưởng thành, như thường lệ Bách Thảo Đường phái người xuống thu hoạch, sau đó theo quy củ, đem linh thực thu hoạch dư thừa chia cho đám đệ tử tạp dịch, sau đó mọi người sẽ dùng nó để đổi thành linh thạch.
Số lượng linh thạch thì có người có nhiều có người có ít, nhưng đối với đại đa số đám đệ tử tạp dịch thì đây là lần đầu tiên họ có tiền dư trong tay, cho nên trước khi bắt đầu gieo trồng cho mùa vụ tiếp theo, bọn họ có nửa tháng rãnh rỗi, một số người đem đi đổi chút ít linh đan thần dược để phụ trợ cho việc tu luyện, một số đi dò hỏi trong tông môn để mua những công pháp tu luyện tốt hơn.
Lục Trần thu hoạch cũng không tệ, được tới ba mươi viên linh thạch, có thể xem là nhiều nhất trong đám đệ tử tạp dịch. Nhưng mà linh thạch ở trong tay hắn còn chưa kịp nóng, đã có một vị khách không mời mà đến tìm gặp hắn.
"Mời khách đi chứ, Lục đại ca!" lúc Dịch Hân tìm được Lục Trần, nàng hai mắt híp lại cười hì hì.
Tuy rằng đêm hôm trước Dịch Hân bị thương nên nhìn có chút tinh thần không tập trung, nhưng mà dần dần thương thế chuyển biến tốt, nàng vẫn âm thầm đối với Lục Trần có vài phần kính trọng, vài phần thầm coi hắn là bằng hữu đáng tin cậy nhất, nên vẫn thường lén lút chạy đến tìm hắn nói chuyện.
Ngày phát linh thạch hôm nay, chưa gì Dịch Hân đã tìm tới tận cửa tống tiền rồi.
Lục Trần tức giận nhìn cô gái đang cười tủm tỉm, nói: "Nhà của cô rõ ràng là gia đình có tiền, sao lại cứ đến tìm kẻ nghèo hèn ta vậy?"
Dịch Hân cười nói: "đâu có liên quan, ăn đồ của huynh mời mới thơm ngon."
Lục Trần nói: "... Cô học ai cái tính xấu đó vậy."
Dịch Hân liền kéo hắn đi, trong miệng nói: "Đó cũng là học xấu từ huynh thôi, bớt nói nhảm lại..., đi mau, đi mau. Hơn nữa, đã lâu muội không gặp A Thổ rồi, huynh thật là không tốt, lúc lên núi lại bỏ nó lại trong thành Côn Ngô, thật đáng thương."
Lục Trần không lay chuyển được nàng, chỉ có thể đi theo, cũng đã lâu rồi hắn không xuống núi, hắn cũng đang định có thời gian rảnh sẽ đi tìm lão Mã. Hai người cùng đi đến sơn môn ở chân núi phía nam, lúc đang định rời khỏi cổng đền thờ nguy nga hùng vĩ của Côn Luân phái, bỗng nhiên thấy phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo, các đệ tử Côn Luân ở phía trước đột nhiên đứng dạt sang hai bên đường, sau đó liền có một đoàn người đi tới.
Lục Trần và Dịch Hân có chút hoài nghi, không rõ là chuyện gì, nhưng cũng đứng qua một bên theo mọi người. Không lâu sau, đoàn người kia đã đi ngang qua bọn hắn, người cầm đầu là một vị lão nhân tóc bạc, gương mặt hồng hào, tiên phong đạo cốt, khí thế quả thực bất phàm, nhìn qua như là một vị cao nhân đắc đạo; đi bên cạnh lão già khí thế hơn người này là một tiểu cô nương, tuổi chừng mười tuổi, khí chất xuất trần, dung mạo tuyệt mỹ, hơn nữa điều làm người ta ngạc nhiên nhất chính là, nàng tuy tuổi còn nhỏ, nhưng trên người đã phảng phất một loại khí tức lành lạnh thanh khiết, giống như sen trắng trên núi tuyết, làm cho người ta không dám lại gần.
Lục Trần đứng ở một bên bỗng nhiên nhíu mày, nhìn vào khuôn mặt cô gái kia, hắn chợt nhận ra hình như đã từng thấy qua cô bé thanh khiết xinh đẹp vô luân này trước đây rồi.
Lục Trần nhìn Dịch Hân một cái, nói: " vì sao cô lại hỏi như vậy?"
Dịch Hân yên lặng cúi đầu xuống, qua một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Không có gì, chỉ là muội bỗng nhiên cảm thấy huynh suy nghĩ thật sâu xa, thật là lợi hại."
"cô hối hận vì đã nhờ ta giúp sao?"
Thân thể Dịch Hân khẽ chấn động, vội vàng lắc đầu nói: "Không không không, muội không có ý đó. Muội biết huynh giúp muội là tốt với muội. Muội... muội từ trong thâm tâm vô cùng cảm kích huynh."
"Lúc trước cô đã đáp ứng giúp ta làm một chuyện Cô có còn nhớ không?" Lục Trần bỗng nhiên ngắt lời nàng.
Dịch Hân có một chút ngơ ngác, nói: "Đúng vậy, muội còn nhớ."
Lục Trần thản nhiên nói: "Vậy thì tốt rồi. Khi chuyện này qua đi, không cần biết kết quả sẽ như thế nào, nhưng Bách Thảo Đường giờ đây sẽ coi trọng cô hơn, thêm nữa cô vốn thiên tư cũng không kém, lại còn được Đông Phương Đào vừa ý, cho nên ngày sau ở Bách Thảo Đường địa vị của cô có thể tốt hơn so với hiện tại rất nhiều. Việc này đối với cả ta và cô đều là chuyện tốt."
Dịch Hân yên lặng, nhất thời không biết phải nói gì, Lục Trần thì đứng lên, nói: "Đã không còn sớm, cô cũng sớm nghỉ ngơi đi, ta đi đây."
Dịch Hân trong lòng khẽ động, nói: "Lục đại ca, muội nhớ là bên ngoài có rất nhiều thủ vệ mà, huynh đã vào đây bằng cách nào..."
Lục Trần đứng trong bóng đêm, hơi khẽ cười một cái, nhưng lại không trả lời nàng, thân thể lùi về phía sau, rất nhanh đã hòa mình vào trong bóng tối. Dịch Hân mở to hai mắt nhìn theo bóng đen ấy như tan dần vào trong bóng tối, tựa như mặt nước đang yên tĩnh bỗng nhiên tạo nên một chút gợn sóng nhè nhẹ, nhưng lúc nhìn kỹ lại, đã không còn thấy gì nữa.
※※※
Trong bóng đêm tĩnh lặng, một bóng đen lướt xuyên qua màn đêm đen kịt. Dưới ánh trăng, bóng đen đó như bay lơ lửng, lướt đi không ngừng hướng từ trên núi Thạch Bàn xuống. Lục Trần ngẩng đầu nhìn cảnh ban đêm, chỉ thấy đêm đã khuya, nhìn lại thì đã qua giờ Tý, dĩ nhiên đây là thời gian Côn Luân phái cấm đi lại.
Nói về cái luật cấm đi lại ban đêm, tính ra chỉ mỗi Côn Luân phái là có quy củ này mà thôi, còn trong các môn phái tu chân khác rất ít khi có hạn chế như thế. Vì dù sao đi nữa, các tu sĩ tu tiên luyện đạo, sinh lực lúc nào cũng mạnh mẽ dồi dào, thường thì một ngày một đêm không ngủ đối với họ cũng không phải là chuyện gì to tát. Nhưng ở trong Côn Luân phái, mỗi đêm cứ qua giờ Tý là phái này liền cấm tiệt các môn hạ đệ tử đi ra ngoài, việc cấm đoán này đã có từ rất lâu, nghe nói từ thời Côn Luân phái mới sáng lập, mà tính ra phái Côn Luân đã có tới mấy ngàn năm lịch sử rồi.
Tóm lại, Côn Luân phái là một danh môn đại phái có rất nhiều quy củ, hơn nữa cách ước thúc để các môn nhân chuyên tâm tu đạo cũng có tiếng là đặc biệt cổ quái, truyền thống đó cứ như vậy được giữ vững qua mỗi năm.
Tuy nói là cấm mọi người đi lại ban đêm, Nhưng đương nhiên nơi này không thể hoàn toàn không có một bóng người, một dãy núi lớn như vậy, địa bàn lớn như vậy, nếu không có đội ngũ thủ vệ đi tuần canh gác, chẳng phải sớm đã bị vô số kẻ trộm khoắng cho sạch sẽ sao? Cho nên giữa cảnh đêm đen như mực, trên đường núi tuy rằng yên tĩnh, nhưng lẽ dĩ nhiên thỉnh thoảng vẫn sẽ có một đội mấy người thủ vệ đi tuần ngang qua.
Lục Trần âm thầm di chuyển trên đường, lúc thấy thủ vệ từ xa hắn liền mau chóng ẩn nấp, các thủ vệ đệ tử thường có đạo hạnh ít nhất là Trúc Cơ Cảnh và họ cũng rất hiếm khi gặp một đệ tử tạp dịch đạo hạnh thấp kém nào đi ra ngoài vào ban đêm.
Núi Thạch Bàn là nơi dành cho những đệ tử chính thức của Bách Thảo Đường ở, cách nơi này một đoạn, chính là chỗ ở của đám đệ tử tạp dịch, Lục Trần đi tới phía trước một đoạn, ngang qua một lối rẽ, đến một bậc thang bằng đá hướng lên sườn núi, bước chân Lục Trần chợt khựng lại, hắn chợt nhớ, nơi đây chính là cái sơn đình mà trước đó mấy ngày hắn đã gặp Dịch Hân lúc đêm khuya.
hắn nhớ lại những lời nói cũng như sự xuất hiện của Dịch Hân vào buổi tối hôm đó, tất cả như chỉ mới cách đây vài ngày, mọi thứ dường như đang quay ngược lại, Lục Trần có hơi chút cảm khái, nhưng cũng không có ý định dừng lại, lại tiếp tục tiến về phía trước.Tiếng bước chân dần dần đi xa, thân ảnh của Lục Trần cũng theo sau đó biến mất trong bóng đêm, nhưng chỉ một lát sau, giữa cảnh núi rừng yên tĩnh, gió đêm rét lạnh cứ thổi nhẹ qua từng đợt, bỗng nhiên từ trong tòa đình âm u trên sườn núi kia, thấp thoáng một bóng người đi ra.
Bóng người kia trông như là một cô gái có dáng người rất thon thả, bởi vì trời đêm quá tối nên không thể thấy rõ dung mạo của nàng, nên chỉ có thể lờ mờ trông thấy dáng đứng của nàng ở bên cạnh sơn đình, cô gái đưa mắt nhìn theo hướng Lục Trần vừa đi. Gió đêm thổi qua, khiến cho những lọn tóc cũng như quần áo của nàng bay lên phấp phới, một vật như làn sóng màu sáng lóe lên trong màn đêm, chính là cái áo choàng Xích Vũ nàng đang khóac trên vai.
Nàng chỉ im lặng mà đứng trong bóng đêm, một lát sau, liền xoay người, đi lên đỉnh núi.
※※※
thời gian trôi qua, tình hình trong núi Côn Luân đã bình thường trở lại, huynh đệ Hà Gia, người thì rời núi, người thì bế quan, chuyện này sau đó cũng nhanh chóng chìm vào quên lãng, mọi người lại bắt đầu trở về với nhịp sống nhàn nhã, tu tiên luyện đạo như trước đây.
Trong linh điền dưới chân núi Thạch Bàn, đây cũng là thời điểm các loại linh thực đến kì trưởng thành, như thường lệ Bách Thảo Đường phái người xuống thu hoạch, sau đó theo quy củ, đem linh thực thu hoạch dư thừa chia cho đám đệ tử tạp dịch, sau đó mọi người sẽ dùng nó để đổi thành linh thạch.
Số lượng linh thạch thì có người có nhiều có người có ít, nhưng đối với đại đa số đám đệ tử tạp dịch thì đây là lần đầu tiên họ có tiền dư trong tay, cho nên trước khi bắt đầu gieo trồng cho mùa vụ tiếp theo, bọn họ có nửa tháng rãnh rỗi, một số người đem đi đổi chút ít linh đan thần dược để phụ trợ cho việc tu luyện, một số đi dò hỏi trong tông môn để mua những công pháp tu luyện tốt hơn.
Lục Trần thu hoạch cũng không tệ, được tới ba mươi viên linh thạch, có thể xem là nhiều nhất trong đám đệ tử tạp dịch. Nhưng mà linh thạch ở trong tay hắn còn chưa kịp nóng, đã có một vị khách không mời mà đến tìm gặp hắn.
"Mời khách đi chứ, Lục đại ca!" lúc Dịch Hân tìm được Lục Trần, nàng hai mắt híp lại cười hì hì.
Tuy rằng đêm hôm trước Dịch Hân bị thương nên nhìn có chút tinh thần không tập trung, nhưng mà dần dần thương thế chuyển biến tốt, nàng vẫn âm thầm đối với Lục Trần có vài phần kính trọng, vài phần thầm coi hắn là bằng hữu đáng tin cậy nhất, nên vẫn thường lén lút chạy đến tìm hắn nói chuyện.
Ngày phát linh thạch hôm nay, chưa gì Dịch Hân đã tìm tới tận cửa tống tiền rồi.
Lục Trần tức giận nhìn cô gái đang cười tủm tỉm, nói: "Nhà của cô rõ ràng là gia đình có tiền, sao lại cứ đến tìm kẻ nghèo hèn ta vậy?"
Dịch Hân cười nói: "đâu có liên quan, ăn đồ của huynh mời mới thơm ngon."
Lục Trần nói: "... Cô học ai cái tính xấu đó vậy."
Dịch Hân liền kéo hắn đi, trong miệng nói: "Đó cũng là học xấu từ huynh thôi, bớt nói nhảm lại..., đi mau, đi mau. Hơn nữa, đã lâu muội không gặp A Thổ rồi, huynh thật là không tốt, lúc lên núi lại bỏ nó lại trong thành Côn Ngô, thật đáng thương."
Lục Trần không lay chuyển được nàng, chỉ có thể đi theo, cũng đã lâu rồi hắn không xuống núi, hắn cũng đang định có thời gian rảnh sẽ đi tìm lão Mã. Hai người cùng đi đến sơn môn ở chân núi phía nam, lúc đang định rời khỏi cổng đền thờ nguy nga hùng vĩ của Côn Luân phái, bỗng nhiên thấy phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo, các đệ tử Côn Luân ở phía trước đột nhiên đứng dạt sang hai bên đường, sau đó liền có một đoàn người đi tới.
Lục Trần và Dịch Hân có chút hoài nghi, không rõ là chuyện gì, nhưng cũng đứng qua một bên theo mọi người. Không lâu sau, đoàn người kia đã đi ngang qua bọn hắn, người cầm đầu là một vị lão nhân tóc bạc, gương mặt hồng hào, tiên phong đạo cốt, khí thế quả thực bất phàm, nhìn qua như là một vị cao nhân đắc đạo; đi bên cạnh lão già khí thế hơn người này là một tiểu cô nương, tuổi chừng mười tuổi, khí chất xuất trần, dung mạo tuyệt mỹ, hơn nữa điều làm người ta ngạc nhiên nhất chính là, nàng tuy tuổi còn nhỏ, nhưng trên người đã phảng phất một loại khí tức lành lạnh thanh khiết, giống như sen trắng trên núi tuyết, làm cho người ta không dám lại gần.
Lục Trần đứng ở một bên bỗng nhiên nhíu mày, nhìn vào khuôn mặt cô gái kia, hắn chợt nhận ra hình như đã từng thấy qua cô bé thanh khiết xinh đẹp vô luân này trước đây rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.