Thiên Ảnh

Chương 72: Lải nhải lúc chia tay

Tiêu Đỉnh

18/01/2017

Dịch: NAMKHA

A Thổ bịn rịn nhìn Dịch Hân nhưng vẫn trốn kĩ sau Lục Trần, xem ra nó đã quyết đi theo hắn.

Lục Trần thờ dài bảo với A Thổ: “Này! Chó đần, ta nói cho mày biết, mày đi theo nàng thì sau này ngày nào cũng sung sướng chẳng lo ăn uống; mày mà theo ta thì sẽ không tốt đẹp gì đâu, không chừng lúc nào đó còn chết ở núi rừng hoang dã đó.”

“Đúng, đúng!” Dịch Hân nhiệt tình vừa hô vừa nhìn A Thổ.

A Thổ không nhìn lại Dịch Hân mà cứ vẫy đuổi ngóng Lục Trần.

“Mày..Mày đúng là con chó đần!” Dịch Hân bị chọc tức đến mức không nói nổi thành lời. Xem ra nàng thực sự không nỡ xa rời A Thổ đã sớm chiều ở chung mấy ngày nay nên hốc mắt đã đỏ bừng lên.

Sau đó hai người một chó mất khoảng nửa chén trà để đi từ eo đất Dược Hổ ra ngoài, nhưng mặc cho Dịch Hân nói ránh miệng thì A Thổ vẫn không hề động lòng.

Đến cùng, Dịch Hân cũng đành tuyệt vọng tạm biệt Lục Trần. Lúc biệt ly nàng còn than thở với hắn: “Lục đại ca, sau này A Thổ giao cho huynh, huynh nhất định phải..”

“Đơi ta đói thì sẽ nấu nó lên ăn!” Lục Trần cực kì bình tĩnh nói lại Dịch Hân.

Dịch Hân trợn mắt há mồm ngây ngốc giây lát rồi lắp bắp: “Huynh, huynh nói gì vậy?”

Lục Trần thản nhiên đáp: “Ta vốn không định nuôi chó, ngày đó cứu nó cũng chỉ vì cô quá kiên trì. Ta không bảo nó theo ta, nhưng nếu nó cứ muốn đi theo thì dù ta có nấu nó lên ăn thì cũng không có vấn đề gì phải không?”

“Có vấn đề!” Dịch Hân gấp gáp hô lên rồi dùng gương mặt như đưa đám nói: “Lục đại ca, A Thổ đáng thương như vậy, huynh đừng ăn nó, thả nó đi đi..”

Lục Trần thấy bộ dạng đó của nàng thì cũng bật cười, đồng thời còn cảm thấy trong lòng bỗng có đôi phần ấm áp. Dịch Hân vẫn còn ít tuổi, hơn nữa xem thực sự luôn được nuông chiều từ bé đến giờ nên quá đơn thuần. Chỉ không rõ sao nhà nàng lại dám để một cô gái chưa trải sự đời như thế tới nơi nguy hiểm như vùng đất Mê Loạn này…

Lục Trần hơi ngơ ngẩn, lông mày cũng chợt nhíu, sau đó quan sát thật kĩ lại Dịch Hân. Dịch Hân bị hắn nhìn như vậy thì hơi hoảng loạn lùi lại rồi bảo: “Lục đại ca, huynh làm sao vậy?”



Lục Trần e hèm rồi đáp: “Cô không lén trốn đi mà không báo cho gia đình biết đấy chứ?”

Dịch Hân giật mình, gương mặt xinh đẹp cũng đỏ bừng lên, xem ra đáp án đã không cần nói nữa rồi.

Lục Trần lắc đầu bảo: “Bỏ đi, cũng không phải chuyện gì liên quan tới ta. Chúng ta cũng đã quen biết một hồi, cô sau này cẩn thận hơn đi, đừng chạy loạn nữa.”

Dịch Hân cúi đầu như nghĩ tới gì đó nên đỏ mắt nói: “Muội biết rồi, lần này trở về muội nhất định sẽ xin lỗi cha mẹ. Hơn nữa… hơn nữa muội còn làm liên lụy Hàn sư thúc và Hà sư huynh, nếu không phải do ta thì họ đã…”

“Này!” Lục Trần đột nhiên ngắt lời nàng rồi nhíu mày dặn: “Cô nói bậy nói bạ gì đó? Họ chết thì liên quan gì tới cô?”

Dịch Hân cắn môi ngại ngần nói: “Là do đạo hạnh của muội thấp kém nên khi bị Hắc Sài Cẩu bao vây không thể giúp bọn họ chút nào, thế nên…”

“Nói bậy nói bạ!” Lục Trần xì mũi khinh thường rồi nhìn cô gái ấy như nhìn một kẻ đần: “Cô có đần quá không vậy? Chuyện này không liên quan gì tới cô, đây là lần đầu tiên cô tới vùng đất Mê Loạn, Hàn Nam Tố và Hà Cương lại là đệ tử Côn Luân có đạo hạnh lẫn kinh nghiệm trải đời, lo cho cô không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa hay sao? Hôm đó rơi vào hoàn cảnh ấy không phải do hai tên kém cỏi đó sai lầm hay sao?”

Hắn cười lạnh rồi tiếp tục nói: “Càng không nói đến khi lúc mặt trời lặn ta đã mấy lần cảnh báo bọn họ, cô còn trẻ không biết chuyện thì thôi đi, thế mà hai gã đàn ông kia lại bị lợi ích che mắt nên có chết cũng đáng, là họ liên lụy cô, có hiểu không?”

Dịch Hân hơi mông lung rồi rụt rè nói: “Là vậy sao…”

Lục Trần đáp: “Đúng là như thế. Dịch Hân này, ta có nói với cô rồi, cô có tâm địa thiện lương là chuyện tốt, nhưng nếu không phân biệt được đúng sai, cái gì cũng tự oán trách bản thân mình sai thì không phải thiện lương nữa đâu.”

Dịch Hân bị hắn dạy bảo thì chỉ biết cúi đầu đỏ mặt. Nàng lén lút nhìn hắn rồi thấp thỏm khẽ khàng: “Vậy, vậy là gì?”

Lục Trần bực mình nói: “Là ngu!”

****

Lời nên nói thì đã nói xong; nhưng chó nên đi thì lại nhất quyết không đi.



Không thể làm gì với A Thổ nên Dịch Hân đành phải vẫy tay từ biệt Lục Trần và con chó.

Khi chia tay, nàng còn căn dặn xen lẫn khẩn cầu Lục Trần hai chuyện. Thứ nhất, mong hắn ngàn vạn lần đừng ăn A Thổ bởi nó quả thực rất biết điều, hơn nữa lại còn có duyên với hai người họ, nếu ăn nó thì nhất định sẽ gặp báo ứng; thứ hai, Lục đại ca nếu sau này có cơ hội thì nhất định phải lên Côn Luân Sơn tìm nàng. Dù sao cứ lang thang ở vùng đất Mê Loạn này cũng quá nguy hiểm, không bằng để nàng cầu xin cha mẹ và sư phụ giúp hắn tim một chân đệ tử tạp dịch ở trên Côn Luân mà sống, vừa an toàn lại còn có mặt mũi, hơn nữa, đừng quên mang A Thổ tới tìm nàng…

“Biết rồi, biết rồi..” Lục Trần dù đã quá quen trần thế nhưng lúc này cũng chẳng chịu nổi thiếu nữ ấy lải nhải cầu xin nên đành nói: “Ta sẽ không ăn con thổ cẩu này, cùng lắm là không để ý tới nói là được chứ gì. Không còn sớm nữa, cô mau đi đi..”

“Gâu gâu gâu gâu…” A Thổ nằm cạnh Lục Trần cũng đúng lúc sủa lên tiễn Dịch Hân.

Dịch Hân gật đầu nhưng trong lòng vẫn còn chút vấn vương. Nàng vốn chưa từng gặp bao nhiêu sắc thái của thê nhân nên sau mấy ngày gắn bó với Lục Trần và A Thổ thì cũng có vài phần tình nghĩa. Nàng một bước quay đầu, hai bước vẫy tay, cứ thế chậm rãi rời khỏi Lục Trần để đi về phía trước.

Lục Trần và A Thổ dõi theo nàng rồi dần dần, mắt người và mắt chó đột nhiên trở nên quái lạ.

“Họ nhất định cũng không nỡ xa ta…” Dịch Hân nghĩ vậy trong lòng nên cũng thấy lòng ấm lại, nàng bỗng thấy ngượng ngừng nên bước chân cũng dần chậm đi. Ngay khi đó nàng chợt nghe thấy đằng sau có tiếng Lục Trần chán nản hô lên: “Này!”

“Sao vậy?” Dịch Hân xoay người nhìn lại Lục Trần.

“Cô đi ngược đường rồi!”

Dịch Hân như hóa đá đứng yên lại. Sau đó nàng mới quan sát chung quanh thì nhận ra mình thực sự đã quay về eo đất Dược Hổ một trượng từ bao giờ rồi.

Ngay sau đó nàng hét to lên, đồng thời lấy tay bụm má với mắt lại chứ không dám nhìn Lục Trần và A Thổ thêm rồi vội vàng chạy như bay về đằng xa.

Thoang thoáng còn có tiếng Lục Trần từ khoảng đất đằng sau vang lên như đang nói với con chó bên cạnh,

“A Thổ này, không ngờ còn có người đần hơn mày đấy!”

“Gâu gâu gâu..” A Thổ kêu to như đang khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook