Chương 49: Lo nó làm gì
Tiêu Đỉnh
31/12/2016
Sau khi hoa đào bừng nở trong tiết xuân thì cuối cùng cũng có lúc phải
tàn úa mà rơi từ cành xuống gió bụi, hóa thành một tầng bụi đất, vĩnh
viễn không còn thấy lại.
Cũng như đời người chẳng thể nào giữ nổi nụ cười tươi đẹp của tuổi thanh xuân.
Chúng ta rồi cũng sẽ phải xa cách.
Gió núi lướt qua, nước hồ gợn sóng, cô gái xinh đẹp yếu ớt kia tựa trong ngực hắn chờ đón lời biệt ly cuối cùng. Thật chẳng khác nào lúc gió xuân chẳng còn, hoa đào rơi rụng, buồn bã điêu linh.
Nàng xoay đầu nhìn về Lý Quý đã ngã úp xuống đất đằng kia bằng ánh mắt có vô vàn tình cảm lận lộn, sau đó lại chuyển mắt lên người Lục Trần. Mặt nàng ngày một tái đi, nhưng cũng ngày càng bình tĩnh như đã hoàn toàn chấp nhận.
Nàng thậm chí còn miễn cường cười lên, nhưng chẳng biết sao lại cười, là cười Lục Trần, cười Lý Quý, hay là cười chính nàng đây?
“Này!” Giọng Đinh Đương như có như không nói với Lục Trần: “Ngươi có từng thích ta không?”
Lục Trần nhìn Đinh Đương rồi nghĩ một lúc mới trả lời: “Có lẽ có..”
Đinh Đương hé miệng cười nhưng lại ho khan lên rồi nhỏ giọng: “Lại gạt ta! Thích một người sao lại là có lẽ?”
Lục Trần không nói mà cứ im lìm nghe.
Đinh Đương thở dài rồi mệt mỏi tựa vào ngực hắn nói: “Ta thích kẻ kia, tiếc rằng đã nhìn nhầm người rồi..”
Lục Trần đáp: “Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi.”
Đinh Đương mặc hắn để thở hồng hộc rồi tiếp tục: “Lục Trần, ta sắp chết rồi, ngươi có thể đồng ý việc này với ta không?”
Lục Trần nhìn nàng rồi bảo: “Nói đi.”
Đinh Đương cười buồn rồi lại nhìn sang Lý Quý. Ánh mắt nàng thoáng nét dịu dàng nhìn sang gã đàn ông đã cực kì sợ hãi đến nỗi chẳng còn giữ nổi vẻ anh tuấn ngày thường kia rồi gắng giọng: “Mong ngươi thả hắn đi..”
Lục Trần lặng lẽ nhìn Đinh Đương rồi lát sau mới đáp: “Là hắn hại nàng thành ra thế này, hắn cũng khinh rẻ nàng, nàng còn..”
Đinh Đương chỉ lắc đầu chứ không cãi lại. Nàng nói thêm rằng: “Ta vẫn rất thích hắn.”
Lời Lục Trần bỗng ngưng bặt. Hắn không khuyên thêm mà chỉ im lặng nhìn cô gái trong lòng mình rồi nhẹ giọng: “Đáng sao?”
Cánh tay Đinh Đương nắm lấy vạt áo y chợt buông thõng như đã mất đi hết tất cả sức lực còn lại. Vậy mà nhìn nàng lại thanh thản hơn rất nhiều, gương mặt còn thoáng nét cười như trong những năm tháng nàng xinh đẹp nhất thì giấc mộng yếu mềm nhất của nàng đã trở thành hiện thực, được sống một đời bên người nàng yêu, làm một đôi thần tiên quyến luyến, tự do tự tại.
Nàng cười với Lục Trần, đó là vẻ đẹp tuyệt vọng kinh tâm động phách giữa máu tươi và sống chết: “Lo nó làm gì..”
Đầu nàng gục dần nhưng ánh mắt dịu dàng nhìn Lục Trần vẫn đầy nét khẩn cầu. Lục Trần hít sâu rồi đáp lại: “Ta hiểu rồi, ta đáp ứng nàng.”
Đinh Đương cười rộ lên như thể đã trút bỏ được gánh nặng cuối cùng. Nàng không nhìn về nam tử đằng kia nữa mà vọng sang bờ Long Hồ để ngắm cảnh núi xanh nước biếc, hồ quang sơn sắc. Có gió lướt qua làm lay động mái tóc của nàng, cực kì hiền hòa..
“Hồ thật đẹp.” Đinh Đương nói khẽ rồi khép mắt lại..
***
Trên núi chè, ven Long Hồ.
Hoàn toàn yên ắng.
Chẳng rõ bao lâu sau Lục Trần mới nhẹ nhàng đặt cơ thể đang dần lạnh đi của Đinh Đương xuống, sau đó hắn đứng dậy đi về phía Lý Quý.
Lý Quý ấn chặt tay lên vết thương trên đùi đồng thời sợ hãi lê lết lại đằng sau. Hắn vốn là công tử con nhà thế gia giàu có, nào đâu đã biết khổ sở, ngay cả khi gia cảnh suy sụp thì vẫn còn sướng hơn đa số phàm nhân. Sau này cũng mới chỉ bái nhập Thiên Thu Môn tu luyện nên càng chưa từng kinh qua những trận đấu pháp hay chém giết giữa các tu sĩ.Hắn giết người trong cơn tức giận, nhưng lại sợ hãi khi thấy máu tươi và đau đớn.
“Ngươi, người đừng qua đây. Đừng quên là ngươi đã đồng ý với Đinh Đương sẽ không giết ta!” Lý Quý gào to lên.
Giữa tiếng gào ấy, Lục Trần đi tới trước mặt nhìn thẳng vào y một lúc rồi chẳng hề nói gì mà vỗ mạnh lên gáy hắn.
Tiếng gào của Lý Quý chợt tan đi, hắn trợn mắt lên rồi ngã gục ra trước ngất hẳn đi.
…..
Đến khi Lý Quý tỉnh lại thì chợt nhận ra ánh sáng xung quanh đã yếu đi. Hắn ngẩng lên nhìn trời thì mới biết đã tới hoàng hôn.
Cơn đau từ gáy vẫn kéo tới khiến hắn phải nghiến răng nghiến lợi rít lên. Tới khi hắn ngồi dây thì lập tức phát hiện kẻ hắn sợ nhất kia vẫn chưa bỏ đi.
Lục Trần vẫn đứng bên bờ Long Hồ. Có điều trên y phục của hắn ngoài trừ vết máu lây từ người Đinh Đương ra còn có không ít bùn đất. Khoảng đất ven hồ trước mặt Lục Trần lúc này đã có ngôi mộ mới xây.
Không có bia mộ, không có tùng bách, chỉ có một nắm đất lặng yên che đi cô gái đã ngủ say kia. Mộ hướng ra hồ, nhìn non ngắm nước, như một cô gái gửi tình vào tranh non ước, cười mà không nói.
Lục Trần xoay lại đi tới trước người Lý Quý. Lý Quý lật đật lùi lại. Không hiểu sao hắn lại để nỗi sợ chiếm quyền khống chế cơ thể để rồi không hề dám chống lại người phàm trước mặt, đồng thời còn lớn tiếng gào lên: “Đừng giết ta, đừng giết ta.”
Lục Trần giữ vạt áo trước ngực hắn lại rồi kéo thẳng tới trước ngôi mộ mới xây kia. Y hất hắn xuống đất rồi lạnh lùng bảo: “Vái ba cái đi!”
“Ta vái! Ta vái!” Lý Quý vội vàng chấp thuận nhưng trong lòng lại thầm thở phào tin rằng nếu hắn đã để mình dập đầu thì chắc sẽ vì Đinh Đương mà tha mạng cho mình.
Hắn dập đầu thật mạnh, uỳnh, uỳnh, uỳnh ba tiếng, đúng là làm thật, không ai có thể nói có gì không đúng nữa. Sau đó hắn đứng lên bảo: “Vậy được rồi chứ, để ta đi…”
Mới nói tới đó đột nhiên có một bóng đen lướt qua mắt hắn để rồi giọng hắn bị chặn lại ở yết hầu. Thời khắc ấy, tim Lý Quý đột nhiên ngừng đập, hắn ngỡ ngàng run rẩy nhìn Lục Trần.
Thanh kiếm đen như đến từ chốn âm u nhất trên đời nằm trong tay Lục Trần đã vô tình đâm thật mạnh lên người hắn.
Máu thịt tách rời, giọt máu tung bay.
Lý Quý gào lên thảm thiết rồi lăn lộn định chạy đi. Nhưng Lục Trần ở đằng sau vẫn lạnh lùng nhìn y, ánh mắt còn thoáng qua sắc kỳ lạ như là ánh lửa đen dấy lên từ suối vàng dưới cửu u đang lấy hồn phách làm mồi để có thể ác độc ngạo nghễ giữa nhân gian.
Một tay nắm cổ y như xách chó lợn, một tay cầm kiếm đen, mặt đầy sát khí, tay vung kiếm hạ, từng nhát, từng nhát điên cuồng đâm xuống.
Một kiếm! Một kiếm! Một kiếm!
Một kiếm! Một kiếm! Một kiếm!
Hắn như ác quỷ sống lại trong địa ngục, tàn nhẫn mà vô tình xuất hiện trên thế gian, đồng thời còn mang theo bóng tối điên cuồng mà đáng sợ phập phừng giữa ngọn lửa đen hừng hực. Nó dùng thanh đoản kiếm đen kia liên tục đâm vào cơ thể Lý Quý, thẳng tới khi ép vụn tất cả máu và sinh cơ trong người hắn ra.
Máu tươi bay khắp trời làm quần áo Lục Trần đỏ thẫm. Lửa đen không ngừng nhảy múa trong làn máu như đang tham dự một bữa tiệc điên cuồng.
“Ngươi.. đã.. đồng ý.. thả ta…”
Lý Quý đã trở thành người máu lúc sắp chết vẫn tuyệt vọng lẩm bẩm với Lục Trần.
Lục Trần đã ướt đẫm máu tươi như ma quỷ lại chỉ nắm chặt thanh kiếm lùi lại một bước rồi tiếp tục nhìn thẳng vào mắt kẻ sắp chết kia với sắc mặt lạnh băng. Hắn cứ lạnh lùng nhìn y đau đớn trút đi từng hơi thở cuối cùng.
Sau đó lại chậm rãi quay về ngôi mộ bên hồ.
Hắn ngồi xuống nhìn mảnh non nước rồi lẩm bẩm vừa như tự nói với mình, lại như đang thì thầm với cô gái trong mộ: “Lo nó làm gì..”
Cũng như đời người chẳng thể nào giữ nổi nụ cười tươi đẹp của tuổi thanh xuân.
Chúng ta rồi cũng sẽ phải xa cách.
Gió núi lướt qua, nước hồ gợn sóng, cô gái xinh đẹp yếu ớt kia tựa trong ngực hắn chờ đón lời biệt ly cuối cùng. Thật chẳng khác nào lúc gió xuân chẳng còn, hoa đào rơi rụng, buồn bã điêu linh.
Nàng xoay đầu nhìn về Lý Quý đã ngã úp xuống đất đằng kia bằng ánh mắt có vô vàn tình cảm lận lộn, sau đó lại chuyển mắt lên người Lục Trần. Mặt nàng ngày một tái đi, nhưng cũng ngày càng bình tĩnh như đã hoàn toàn chấp nhận.
Nàng thậm chí còn miễn cường cười lên, nhưng chẳng biết sao lại cười, là cười Lục Trần, cười Lý Quý, hay là cười chính nàng đây?
“Này!” Giọng Đinh Đương như có như không nói với Lục Trần: “Ngươi có từng thích ta không?”
Lục Trần nhìn Đinh Đương rồi nghĩ một lúc mới trả lời: “Có lẽ có..”
Đinh Đương hé miệng cười nhưng lại ho khan lên rồi nhỏ giọng: “Lại gạt ta! Thích một người sao lại là có lẽ?”
Lục Trần không nói mà cứ im lìm nghe.
Đinh Đương thở dài rồi mệt mỏi tựa vào ngực hắn nói: “Ta thích kẻ kia, tiếc rằng đã nhìn nhầm người rồi..”
Lục Trần đáp: “Đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi.”
Đinh Đương mặc hắn để thở hồng hộc rồi tiếp tục: “Lục Trần, ta sắp chết rồi, ngươi có thể đồng ý việc này với ta không?”
Lục Trần nhìn nàng rồi bảo: “Nói đi.”
Đinh Đương cười buồn rồi lại nhìn sang Lý Quý. Ánh mắt nàng thoáng nét dịu dàng nhìn sang gã đàn ông đã cực kì sợ hãi đến nỗi chẳng còn giữ nổi vẻ anh tuấn ngày thường kia rồi gắng giọng: “Mong ngươi thả hắn đi..”
Lục Trần lặng lẽ nhìn Đinh Đương rồi lát sau mới đáp: “Là hắn hại nàng thành ra thế này, hắn cũng khinh rẻ nàng, nàng còn..”
Đinh Đương chỉ lắc đầu chứ không cãi lại. Nàng nói thêm rằng: “Ta vẫn rất thích hắn.”
Lời Lục Trần bỗng ngưng bặt. Hắn không khuyên thêm mà chỉ im lặng nhìn cô gái trong lòng mình rồi nhẹ giọng: “Đáng sao?”
Cánh tay Đinh Đương nắm lấy vạt áo y chợt buông thõng như đã mất đi hết tất cả sức lực còn lại. Vậy mà nhìn nàng lại thanh thản hơn rất nhiều, gương mặt còn thoáng nét cười như trong những năm tháng nàng xinh đẹp nhất thì giấc mộng yếu mềm nhất của nàng đã trở thành hiện thực, được sống một đời bên người nàng yêu, làm một đôi thần tiên quyến luyến, tự do tự tại.
Nàng cười với Lục Trần, đó là vẻ đẹp tuyệt vọng kinh tâm động phách giữa máu tươi và sống chết: “Lo nó làm gì..”
Đầu nàng gục dần nhưng ánh mắt dịu dàng nhìn Lục Trần vẫn đầy nét khẩn cầu. Lục Trần hít sâu rồi đáp lại: “Ta hiểu rồi, ta đáp ứng nàng.”
Đinh Đương cười rộ lên như thể đã trút bỏ được gánh nặng cuối cùng. Nàng không nhìn về nam tử đằng kia nữa mà vọng sang bờ Long Hồ để ngắm cảnh núi xanh nước biếc, hồ quang sơn sắc. Có gió lướt qua làm lay động mái tóc của nàng, cực kì hiền hòa..
“Hồ thật đẹp.” Đinh Đương nói khẽ rồi khép mắt lại..
***
Trên núi chè, ven Long Hồ.
Hoàn toàn yên ắng.
Chẳng rõ bao lâu sau Lục Trần mới nhẹ nhàng đặt cơ thể đang dần lạnh đi của Đinh Đương xuống, sau đó hắn đứng dậy đi về phía Lý Quý.
Lý Quý ấn chặt tay lên vết thương trên đùi đồng thời sợ hãi lê lết lại đằng sau. Hắn vốn là công tử con nhà thế gia giàu có, nào đâu đã biết khổ sở, ngay cả khi gia cảnh suy sụp thì vẫn còn sướng hơn đa số phàm nhân. Sau này cũng mới chỉ bái nhập Thiên Thu Môn tu luyện nên càng chưa từng kinh qua những trận đấu pháp hay chém giết giữa các tu sĩ.Hắn giết người trong cơn tức giận, nhưng lại sợ hãi khi thấy máu tươi và đau đớn.
“Ngươi, người đừng qua đây. Đừng quên là ngươi đã đồng ý với Đinh Đương sẽ không giết ta!” Lý Quý gào to lên.
Giữa tiếng gào ấy, Lục Trần đi tới trước mặt nhìn thẳng vào y một lúc rồi chẳng hề nói gì mà vỗ mạnh lên gáy hắn.
Tiếng gào của Lý Quý chợt tan đi, hắn trợn mắt lên rồi ngã gục ra trước ngất hẳn đi.
…..
Đến khi Lý Quý tỉnh lại thì chợt nhận ra ánh sáng xung quanh đã yếu đi. Hắn ngẩng lên nhìn trời thì mới biết đã tới hoàng hôn.
Cơn đau từ gáy vẫn kéo tới khiến hắn phải nghiến răng nghiến lợi rít lên. Tới khi hắn ngồi dây thì lập tức phát hiện kẻ hắn sợ nhất kia vẫn chưa bỏ đi.
Lục Trần vẫn đứng bên bờ Long Hồ. Có điều trên y phục của hắn ngoài trừ vết máu lây từ người Đinh Đương ra còn có không ít bùn đất. Khoảng đất ven hồ trước mặt Lục Trần lúc này đã có ngôi mộ mới xây.
Không có bia mộ, không có tùng bách, chỉ có một nắm đất lặng yên che đi cô gái đã ngủ say kia. Mộ hướng ra hồ, nhìn non ngắm nước, như một cô gái gửi tình vào tranh non ước, cười mà không nói.
Lục Trần xoay lại đi tới trước người Lý Quý. Lý Quý lật đật lùi lại. Không hiểu sao hắn lại để nỗi sợ chiếm quyền khống chế cơ thể để rồi không hề dám chống lại người phàm trước mặt, đồng thời còn lớn tiếng gào lên: “Đừng giết ta, đừng giết ta.”
Lục Trần giữ vạt áo trước ngực hắn lại rồi kéo thẳng tới trước ngôi mộ mới xây kia. Y hất hắn xuống đất rồi lạnh lùng bảo: “Vái ba cái đi!”
“Ta vái! Ta vái!” Lý Quý vội vàng chấp thuận nhưng trong lòng lại thầm thở phào tin rằng nếu hắn đã để mình dập đầu thì chắc sẽ vì Đinh Đương mà tha mạng cho mình.
Hắn dập đầu thật mạnh, uỳnh, uỳnh, uỳnh ba tiếng, đúng là làm thật, không ai có thể nói có gì không đúng nữa. Sau đó hắn đứng lên bảo: “Vậy được rồi chứ, để ta đi…”
Mới nói tới đó đột nhiên có một bóng đen lướt qua mắt hắn để rồi giọng hắn bị chặn lại ở yết hầu. Thời khắc ấy, tim Lý Quý đột nhiên ngừng đập, hắn ngỡ ngàng run rẩy nhìn Lục Trần.
Thanh kiếm đen như đến từ chốn âm u nhất trên đời nằm trong tay Lục Trần đã vô tình đâm thật mạnh lên người hắn.
Máu thịt tách rời, giọt máu tung bay.
Lý Quý gào lên thảm thiết rồi lăn lộn định chạy đi. Nhưng Lục Trần ở đằng sau vẫn lạnh lùng nhìn y, ánh mắt còn thoáng qua sắc kỳ lạ như là ánh lửa đen dấy lên từ suối vàng dưới cửu u đang lấy hồn phách làm mồi để có thể ác độc ngạo nghễ giữa nhân gian.
Một tay nắm cổ y như xách chó lợn, một tay cầm kiếm đen, mặt đầy sát khí, tay vung kiếm hạ, từng nhát, từng nhát điên cuồng đâm xuống.
Một kiếm! Một kiếm! Một kiếm!
Một kiếm! Một kiếm! Một kiếm!
Hắn như ác quỷ sống lại trong địa ngục, tàn nhẫn mà vô tình xuất hiện trên thế gian, đồng thời còn mang theo bóng tối điên cuồng mà đáng sợ phập phừng giữa ngọn lửa đen hừng hực. Nó dùng thanh đoản kiếm đen kia liên tục đâm vào cơ thể Lý Quý, thẳng tới khi ép vụn tất cả máu và sinh cơ trong người hắn ra.
Máu tươi bay khắp trời làm quần áo Lục Trần đỏ thẫm. Lửa đen không ngừng nhảy múa trong làn máu như đang tham dự một bữa tiệc điên cuồng.
“Ngươi.. đã.. đồng ý.. thả ta…”
Lý Quý đã trở thành người máu lúc sắp chết vẫn tuyệt vọng lẩm bẩm với Lục Trần.
Lục Trần đã ướt đẫm máu tươi như ma quỷ lại chỉ nắm chặt thanh kiếm lùi lại một bước rồi tiếp tục nhìn thẳng vào mắt kẻ sắp chết kia với sắc mặt lạnh băng. Hắn cứ lạnh lùng nhìn y đau đớn trút đi từng hơi thở cuối cùng.
Sau đó lại chậm rãi quay về ngôi mộ bên hồ.
Hắn ngồi xuống nhìn mảnh non nước rồi lẩm bẩm vừa như tự nói với mình, lại như đang thì thầm với cô gái trong mộ: “Lo nó làm gì..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.