Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa

Chương 107

Huỳnh Ngọc Trâm

26/11/2017

giờ ra chơi.

- Thiên.._ Chưa nói xong đã bắt gặp ánh mắt giết người của nó vội sửa lại:- Hà Băng đi xuống căn tin với mình đi.

- 2 người quen nhau sao?_ Đình Phong hỏi.

- ờ...hồi tối gặp rồi đó, quên mau vậy_ _ Minh Thư vỗ vai Đình Phong.

- Gặp rồi? sao tớ không nhớ nhỡ_ Đình Phong nhíu mày nghĩ.

- Không có đâu, cậu nhìn nhầm đó, đi căn tin thôi_ Nó nhanh chóng cản lại, kéo Minh Thư, Minh Thy đi.

- Tuyết, họ là những người hồi tối mà_ Minh Thư vùng tay.

- Làm gì có, không phải họ đâu_Nó phủ nhận.

- Tuyết, này cậu sao da cậu đen hơn vậy, làn da trắng nõn của tớ đâu rồi_ Minh Thy đưa tay sờ mặt nó.

- Đừng có gọi mình là Tuyết, còn đây chỉ là cãi trang chút thôi_ Nó nói.

- Ờ, đi mua gì ăn đi, đối chết rồi_ Minh Thư kéo nó với Minh Thy đi.

Căn tin.

Cả ba bước vào làm tất cả chú ý vào người.

- Ê, Thư, Thy, Băng ngồi đây này_ Thế Nam dơ tay lên ngoắc tụi nó lại.

- Sao lại kêu con Băng Hà đó chứ_ Kim Ngân khó chịu nói.

- Bạn bè cả mà, nhích vào cho ba cậu ấy ngồi, à mà người ta là Hà Băng chứ không phải là Băng Hà đâu_ Thế Nam nói.

- Như nhau thôi_ Kim Ngân nói lí nhí trong miệng

- Chào_ Minh Thư nói.

- Gặp vậy mà chưa biết tên nhỡ?_ Minh Thy nói.

- Người ngồi giữa là Lăng Thừa Thiên, kế bên trái là Lê Đình Phong, kế bên phải là Trương Dương Thành Huy, kế bên Thành Huy là Vương Nguyễn Kim Ngân, kế bên Minh Thy là tớ Nguyễn Hàn Thế Nam, còn kẻ mặt lạnh đó là Lãnh Nguyễn Thiên Phong_ Thế Nam chỉ vào từng người giới thiệu.

- Thiên Phong rất giống với..._ Chưa để Minh Thy nói, nó đã nhanh chóng bịt miệng nhỏ lại, trừng mắt một cái.

- giống ai?_ Thiên Phong nhíu mày,

- Có gì đâu, mau gọi thức ăn đi_ Minh Thư giải vây.

- Các cậu ăn gì hôm nay em gái tớ đãi đó_ Minh Thư nói.



- Được đó, có ngươi đãi phải căn cho đã_ Đình Phong hưởng ứng.

Thế là túi tiền của chị Minh Thy nhà ta đã gần cạn.

- Hôm nay các cậu về trước đi_ Nó nói.

- Ơ về chung luôn đi_ Minh Thư nói.

- Tớ đã nói là về trước đi_ Nó nói xong bước về phía nguco75 lại của Minh Thư, Minh Thy.

- Ê, sao cậu ấy đi đâu vậy_ Đình Phong vỗ vai Minh Thy.

- Ai, mà biết chứ_ Minh Thy trả lời.

- Ê, thằng Thừa Thiên đâu_ Thế Nam ngó nghiêng xung quanh.

- Ai, mà biết chứ_ Đình Phong nói.

- Nó nói là có chuyện phải đi gì đó_ Thành Huy nói.

- Thôi về thôi, tối đi bar_ Thiên Phong nói, leo lên con xe của mình phóng đi, bỏ lại khói cho đám bạn hít.

Hiện tại nơi nó.

- Cậu gọi tôi tới có chuyện gì?_ Nó nhìn Thừa Thiên đang ngồi dựa lưng vào cây cỗ thụ.

- Quên ba điều kiện rồi sao_ Thừa Thiên nhìn nó, nở nụ cười tà mị.

- Nhớ_ Nó nói làm hắn vui nhưng câu sao nó phun ra là hắn đơ lần N:- Dẹp cái nụ cười đó ngay cho tôi.

- Nụ cười này đẹp vậy em nỡ lòng nào bảo dẹp được_ Thừa Thiên nói.

- Đối với những con khác nó đẹp nhưng đối với tôi nó cũng bình thường như bao người_ Nó nói.

- Nhà em ở đâu, đua địa chỉ đi_ Hắn nói, nó lấy giấy viết gì đó sau đó ném cho Thừa Thiên.

- Từ bây giờ em là bạn gái tôi rồi, xưng hô anh em đàn hoàng chút, biết không_ Thừa Thiên nhìn tờ hài lòng sao đó đứng lên vuốt tóc nó yêu chìu.

- Đừng có dụng vào tôi_ Nó gạt phăng tay Thừa Thiên ra.

- Sao tóc em nó khô thế, tóc giả hả?_ Thừa Thiên lại đưa tay lên sờ tóc nó.

- Không phải đâu_ Nó nói, nhưng Thừa Thiên đã nhanh chóng kéo tóc nó xuống, ngỡ ngàng là trạng thái đầu tiên của Thừa Thiên khi thấy tóc nó.

- Tóc em...em nó màu xanh lá sao?_ Thừa Thiên ngỡ ngàng chỉ vào mái tóc của nó.

- Thì sao, tự nhiên thôi đừng có nói cho ai biết đấy_ Nó giựt lại mái tóc giả trên tay Thừa Thiên.



- Em là người phục vụ đó sao_ Thừa Thiên hỏi.

- Phục vụ nào?_ Nó giả ngu.

- Chắc giống người thôi, bỏ đi anh đưa em đi chơi_ Thừa Thiên nắm tay nó kéo đi, nó khó chịu nha nhưng vẫn phải chịu ai bảo không cẩn thận chi chứ.

- Đẹp không_ Thừa Thiên chỉ vào một con gấu bông màu tráng đang được đặt trong những món đồ chơi của cửa hàng.

- Được_ Nó không thèm nhìn vào con gấu bông mà trả lời đại cho có.

- Tôi lấy nó cho em_ Thừa Thiên xung phong lên, đưa cho ông chủ vài tờ tiền lẽ, để lấy phi tiêu ném.

Sau một hồi vật lộn với đống phi tiêu Thừa Thiên dã lấy được chú gấu bông cho nó, nó ôm con gấu bông trên tay mà lòng cảm thấy hơi ấm áp, chỉ là hơi thôi nhá.

- Cảm ơn_ nó nói.

- Có gì phải cảm ơn chứ, chỉ là chuyện nhỏ thôi_ Thừa Thiên phô chương nói.

- Đúng rồi, chỉ tốn có mấy trăm nghìn đem về con gấu bông_ Nó liếc Thừa Thiên.

- Hihi_ Thừa Thiên gãi đầu cười như thằng điên.

- Đi về thôi, 8h rồi_ Nó bỏ Thừa Thiên ở lại leo lên xe trước.

- Mới có 8h mà, chưa có khuya đâu.

- Đối với tôi là tối rồi_ Nó nhìn Thừa Thiên nói.

- Đã là người yêu thì xưng hô anh em đi, sao cứ anh tôi hoài thế_ Thừa Thiên nhíu mày.

- Được rồi, anh em thì anh em_ Nó hết cách.

- Phải vậy mới được chứ_ Thừa Thiên vỗ đầu nó, còn chồm người qua hôn vào má nó.

- Đừng có tự tiện như thế_ Nó đẩy Thừa Thiên ra nhíu mày trách mắng.

- Người yêu thể hiện như thế với nhau có là sao, lúc trước anh quen nhiều người còn hơn như thế_ Thừa Thiên nói.

- Vậy là anh cũng chả sạch sẽ là mấy_ Nó liếc Thừa Thiên.

- Ây anh rất sạch sẽ nha chưa từng đi quá giới hạn_ Thừa Thiên xua tay.

- Anh sao thì kệ anh, chẳng liên quan tơi tôi.

- Em ghen sao_ Thừa Thiên cười gian tà nói.

- Ghen sao? Mơ đi_ Nó phun từng chữ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Băng Đừng Lạnh Lùng Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook