Quyển 1 - Chương 1: Đại bằng sơ khởi vân phi dương
Lưu Lãng Đích Cáp Mô
23/09/2013
Dưới gầm trời muôn núi vạn sông, vực sâu thung lũng đầy rẫy, phàm nơi nào có khoảng không riêng là có sinh linh. Con người, tẩu thú, phi cầm, côn trùng, các loài bơi lặn, cỏ cây… hình thức của sự sống vô vàn, không thể kể xiết.
Nhưng khi sinh linh có được năng lực vượt qua sinh tử luân hồi, thoát khỏi vạn trượng hồng trần sẽ được xưng là tiên linh, còn những loài đi theo lối ngược lại, cũng có thể đạt đến vĩnh sinh bất tử, trở thành một dạng hình thức khác của sinh mệnh, gọi là yêu ma.
Ta chính là yêu ma.
Tu luyện bảy ngàn tám trăm sáu mươi chín năm, sau cùng ta cũng thoát được bản xác, luyện hóa nguyên hình, đạt thành mục tiêu cả đời theo đuổi: sống cùng với đất trời suốt tuế nguyệt vô hạn, đắc thành ma đạo.
Nguyên hình của ta là Kim sí đại bằng điểu, là dị chủng thượng cổ hồng hoang, có được linh tính và năng lực kinh hồn hiếm loài sinh linh nào sánh được, bay vạn dặm không cần đến khoảnh khắc, có thể sáng ở Đông sơn, tối ở Bắc hải. Tuy thuộc cầm điểu nhưng không chịu phục phượng hoàng, vượt bốn biển bắt giao long, tới Ngũ nhạc phục hổ nhiếp báo.
Nhưng ta không phải thần thú, không phải tiên cầm, thần thú do trời sinh, sống thọ vô tận, tiên cầm thần diệu vô cùng, tự có tiên linh bảo vệ, an hưởng trường sinh.
Ta chỉ biết vượt từng bước gian khổ tu luyện suốt tháng năm dài dằng dặc, hút lấy nhật nguyệt tinh hoa, uống sương mai buổi sớm, chịu mưa tuyết phong sương, mặc sấm sét đày đọa, trải hết vô vàn gian khổ mới có được ngày này.
Ma đạo vạn năm.
Tinh - - quái - - yêu - - ma.
Sinh linh bách tuế sẽ thành tinh, tức là sẽ có trí tuệ, có thể thoát ly bản tính. Đương nhiên không phải mọi sinh linh đều đi theo con đường này, như nhân loại có trí tuệ trời sinh, mang sẵn ưu thế, muốn thành tinh linh cũng không cần đi theo lối vòng. Những người mang năng lực hùng mạnh sẽ đủ khả năng tác quái, đạt đến mức năng lực đồng loại không bì kịp. Cũng vậy, nhiều sinh linh trời sinh đã hơn hẳn những loài khác, ngàn năm tu luyện sẽ trở thành yêu - dù là sinh vật đẳng cấp nào cũng phải khổ sở tu luyện mới đạt được cấp độ này. Lúc đó sẽ biến ảo vô cùng, có được kì năng, dị thuật, siêu thoát sinh mệnh bản thân. Nhưng để đắc thành ma đạo, vươn tới hình thức sáu chót của sinh mệnh, cần cả vạn năm đằng đẵng.
Có điều không ai biết được khả năng thành công, những sinh linh trong thiên hạ đi theo lối này để đạt được mục tiêu sau cùng chỉ là hãn hữu.
Nếu ta không nhờ sinh ra đã là thượng cổ dị chủng linh cầm Kim sí đại bằng điểu, lại biết nhẫn nại, suốt năm ngàn năm tu luyện không hề ra khỏi Thủ Dương sơn nửa bước, quyết không thể đạt đến thành tựu này trong vòng hơn bảy ngàn năm.
Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lí.
Kêu vang một tiếng, ta cất mình bay khỏi Thủ Dương sơn, Phù Không động, lên tận chín tầng trời, thư giãn gân cốt suốt năm ngàn năm chưa từng hoạt động, cảm khái vô vàn.
Đây là thân thể của ta?
Dáng vẻ của một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi chốn nhân gian mặc áo vàng nhạt, đi giày bố, tạm coi là my mục thanh tú, thân thể đĩnh bạt, vẻ buông thả hiện rõ, động tĩnh hài hòa.
Tốt lắm.
Từ trước khi hai ngàn tuổi ta đã bay khắp thiên hạ, cơ hồ bốn cõi dưới gầm trời, mọi nơi mọi chốn, Lục hợp bát hoang đều in dấu cánh của ta.
Nên dù năm ngàn năm không bay lên trời, ta cũng không cần thăm lại chốn xưa, hiện tại thứ ta có là - - thời gian
Dương Liễu ngạn, Sấu Tây hồ, đê dài mười dặm.
Thiên hạ cảnh sắc tuyệt đẹp là đây, nhưng ta đến đó với mục đích khác.
Ồ, vì sao người ở đó lại nhìn ta như thế, ban nãy còn có mấy cô gái đến hỏi ta có phải là diễn viên, tay diễn viên tên Đông Đông gì đó. Mà người dân sao lại ăn mặc kỳ quái thế nhỉ, gần như không ai mặc trường bào, y phục chia thành hai phần trên dưới rõ ràng, nam đã đành, nữ ăn mặc kiểu gì lại không che kín thân thể, chân tay lộ hết ra ngoài.
Cảnh trí nơi này đã khác trước nhiều lắm rồi.
Thế sự vô thường.
Thay đổi quả thật không thể dự liệu được.
- Chà, đại ca còn ở đây là gì, mau theo thằng em, mọi người đang đợi đại ca.
Ta không hiểu những lời này, nhưng dù là ai nghe ngữ khí hắn vồn vã với ta, cũng sẽ cho rằng bọn ta là bạn bè thân thiết lắm.
Với tu vi hiện tại của ta, bất kỳ động tĩnh nào trong vòng ngàn dặm cũng không thoát khỏi linh giác, nên tên nhóc này cách mấy dặm đã bị ta phát giác, hắn là yêu quái.
Tu hành tuyệt đối chưa vượt hai trăm năm, đẳng cấp còn kém ta xa lắc, nhưng ta không nhận ra nguyên hình của hắn.
Chả phải hắn xuất chúng gì hết, có lẽ vì phụ mẫu hắn hoặc tổ tiên trước đó phẩm chủng không thuần, tạp giao mà sinh ra loại yêu quái này, hơn nữa lịch đại tổ tông nhà hắn nhất định có huyết mạch nhân loại, nếu không với hai trăm năm tu luyện lấy đâu ảo hóa ra nhân hình hoàn mỹ như thế.
Trong lòng ta cười thầm, ngoài mặt không hề để lộ vẻ do dự.
- A, may mà chú đến, anh cũng không tìm thấy mọi người.
Bá vai bá cổ, trò chuyện thân mật, ngoại hình thằng nhóc này còn trẻ hơn ta, nên cả hai bọn ta gần giống một đôi bạn tốt.
Thằng nhóc mắt mũi sáng sủa, môi đỏ răng trắng, ra dáng thiếu niên tuấn tú lắm, lại lắm mồm, leo lẻo không ngừng, chừng nửa thời thần sau đã giới thiệu xã hội hiện đại với ta đâu vào đấy.
Ta lắng nghe đầy thú vị, cảm thán thời thế bể dâu.
Hai bọn ta đến một chốn yên tĩnh, hắn cố ý đưa ta đến đây.
Vừa nhận ra bốn bề không người, hắn liền hất tay ta ra.
Sắc mặt hắn nghiêm lại, đồng thời trên mình phát ra sát cơ lẫm liệt, chớp mắt trùm kín không gian.
Đoạn mở miệng nói: “Ta biết ngươi là yêu quái từ thâm sơn ra đây, tu luyện nhiều năm mới trở lại nhân gian nhưng mặc kệ ngươi có mục đích gì, đều không thể nguy hại nhân loại, bằng không ta sẽ không khách khí.”
“Khẩu khí lớn lối nhỉ, ta không nghe thì ngươi làm được gì.” Ta đương nhiên không sợ hãi, đạo hạnh của hắn, còn chưa có tư cách động thủ với ta.
Thiếu niên cười nhạt, thanh manh trong tay lóe sáng, lãnh khí toát ra hàn quang chói mắt, là một đạo thanh quang quấn vài vòng quanh mình, gỗ đá cây cối quanh đó chạm vào liền tan tành.
Nhìn đạo thanh quang kì dị như giao lòng, linh xà uốn lượn, cả ta cũng kinh ngạc, đó không phải là tiên gia phi kiếm được tiên nhân tu đạo dùng để trảm yêu ư?
Một yêu quái như hắn làm cách nào được tiên nhân truyền thụ, xem ra công lực khá thâm sâu, ta tu luyện ngần ấy thời gian, đương nhiên sợ gì hắn, dù là tiên nhân chân chính đến đây ta cũng không ngại, hà huống là một bán yêu đạo hạnh chưa được bao nhiêu.
Loại yêu quái được tiên nhân truyền thụ nhưng không thể chân chính cải biến pháp môn tu luyện, chỉ đáng là bán yêu, hoặc được xưng theo cái tên là “yêu tiên”.
“Được, coi như ngươi lợi hại, ta nhận thua, sau này đừng để ngươi lạc vào tay ta.”
Ta ngoài miệng nhận thua, nhưng trong lòng cười thầm, ta không muốn động thủ cùng hắn, mục đích ta đến đây là vì hy vọng suốt năm ngàn năm này.
“Bớt gây phiền hà, tránh xảy ra biến cố.” Ta đang nghĩ thế đấy.
“Chà, đại ca đừng giả đò nữa, em vừa nhìn là biết đại ca không phải loại quái tác ác đa đoan. Ban nãy em có gì mạo phạm mong đại ca đừng trách.”
Ta…
Hóa ra hắn nhận ra hết rồi.
Ngoài miệng ta nói năng độc ác nhưng vẻ mặt không biến hóa tương xứng, để hắn nhận ra tẩy.
“Đại ca hả? Thoạt nhìn là biết thuộc loại yêu quái muốn ở nhân gian hưởng lạc, ban nãy em nói đại ca tỏ vẻ phiền lòng không muốn nghe, em biết là mình làm thế thật sự hơi lèm bèm.”
Trong lúc nói, kiếm quang trong tay hắn thu lại, gương mặt lại cười cười.
- Em tên Trần Anh Hữu, còn đại ca?
Ngẫm nghĩ một lúc, ta đáp:
- Nhạc Bằng, tớ tên Nhạc Bằng.
Đó là cái tên ta tự đặt cho mình từ úc tu luyện, sáu, bảy ngàn năm nay chưa đổi.
Được Trần Anh Hữu chỉ bảo, ta đổi trang phục, bộ quần áo của ta, nghe nói là từ đời Đường, còn kiểu tóc đến nay người ta không búi lên nữa, nhưng vì ta nhất định không chịu cắt, hắn liền buộc mớ tóc đang lòa xà lại, nói là kiểu đuôi ngựa, hiện tại đang là mốt theo trào lưu của nhóm F4 gì đó.
Hiện tại ta giống hệt một thiếu niên đô thị chính tông, không còn mùi vị yêu quái gì nữa.
Ta biết nói gì? Với tu vi của ta sao lại bị hắn nhìn một cái liền nhận ra mình là yêu quái, hóa ra do kiểu trang phục để lộ, bắt mắt quá mà.
Sau đó ta chuẩn bị cáo từ Trần Anh Hữu.
Nhưng thằng nhóc này dai như đỉa, quyết kết giao bằng hữu, nói rằng hắn đã lâu không thấy yêu quái, trong xã hội hiện đại, yêu quái đều hòa mình vào đời sống của người bình thường, hắn không thể nhận ra, khó khăn lắm mới nhận ra ta, sau này nên có chút qua lại.
Thôi đành vậy.
Việc ta cần làm cũng không sợ hắn xen vào, hắn không ngại việc, có lẽ giúp được đôi chút, để hắn đi cùng cũng không sao.
Trần Anh Hữu nhanh chóng cho ta biết mọi sự tình
Hắn đang sống trong một gia đình nhân loại, cha mẹ đều làm quan chức chính phủ, xưa nay đời sống sung túc, theo hộ khẩu hắn năm nay mười lăm, đang học năm thứ ba, không phải là mới học xong trung học cơ sở, chuẩn bị lên trung học phổ thông. Còn chưa có bạn gái.
Thế thì liên quan gì đến ta.
Hắn còn nói rằng cha mẹ tham ô, nhận hối lộ, suy cho cùng đời sống của hắn không lấy gì làm hạnh phúc lắm.
Ta hỏi hắn sao lại không quản đến việc cha mẹ tham ô, nhận hối lộ, những việc cũng nguy hại nhân gian, hắn đáp hàm hồ: “Việc của nhân loại để nhận loại tự giải quyết, em không quản việc của họ.”
Cho qua.
Còn việc vì sao luyện thành tiên gia phi kiếm, hắn nói là vô ý lấy được một thanh bảo kiếm, vỏ khắc hai mươi câu khẩu quyết luyện kiếm, nhờ thế mà luyện thành.
Về điểm này hắn không nói thật, nhưng ta cũng mặc, ta đâu có tham khẩu quyết phi kiếm của hắn.
Đến giờ ta đang đợi còn…. Không, hiện tại mà tính mới chừng mười giờ, ta muốn đợi đến giờ Hợi nửa đêm… không, phải là mười hai giờ mới bắt đầu hành động.
Trong lúc chờ, Trần Anh Hữu đưa ta đến một nơi gọi là cà phê inte, phức tạp quá, ta nghe không hiểu những gì hắn giải thích, liền sử dụng dụng Sưu Thần đại pháp xem thoáng qua kí ức của hơn trăm người, lập tức thế giới này chả còn gì thần bí với ta nữa.
Bất quá ta còn phải tự thân trải nghiệm thực tiễn nữa.
Trần Anh Hữu mua không ít đồ ăn thức uống.
Cái thứ Coca Cola tuy đen xì nhưng vị không tệ, ta khá thích uống, thế giới trước kia trừ rượu ra thì chỉ còn trà, cùng lắm là nước lã. Không được lựa chọn nhiều.
Mc Donald’s, KFC chẳng qua là thức ăn được nướng lên, nhưng mùi vị ngon hơn những thứ ta từng nếm không biết bao lần, nhân gian mỹ vị chân chính quả thật dù trên trời cũng vị tất có được.
Với tư chất của ta, nhanh chóng sử dụng thành thạo vi tính, ta phải nói là thứ quỷ quái này thần kì hơn bất cứ pháp bảo nào ta từng thấy, điểm kì diệu của nó vô cùng vô tận.
Đến thời điểm chờ đợi, ta gần nảy sinh xung động không muốn đi khỏi, hôm nay chẳng muốn làm gì nữa.
Ý tưởng này vừa ló lên liền bị ta phủ quyết, mong chờ mấy ngàn năm rồi, mấy thứ quỷ quái này ở đâu chả thấy, có quý báu gì đâu, sau này trở lại nghịch tiếp cũng được, lúc đó tùy tiện chơi cho thoải mái.
Ta gọi Trần Anh Hữu.
Tuy không biết ta có mục đích gì, nhưng hắn ngoan ngoãn theo chân, không hề lắm lời hỏi gặng.
Dương Liễu ngạn, Sấu Tây hồ, đê dài mười dặm.
Đến bờ hồ, trong ta hưng phấn run lên, không hề chần chừ lao ngay xuống nước.
Trần Anh Hữu vò đầu bứt tai, không hiểu nửa đêm nửa hôm ta đến đây bơi lội cái gì nhưng vẫn nhảy theo.
Tủm, vừa xuống nước, thân mình Trần Anh Hữu có một đạo thanh quang hộ thể, ngăn nước hồ cách thân thể vài phân, không bị ướt dù là nửa giọt nước.
Đó là kiếm khí do hắn luyện thành.
Ta tuy là phải phi cầm, bản thân không thạo thủy tính, nhưng tu luyện đến mức này thì khác, thiên hạ chưa có nơi nào ta không tới được.
Lên chốn trời cao, xuống tận cửu u, chui vào cát đá cũng không hề hấn gì, đuổi theo cả nhật nguyệt vô ảnh, hà huống là đáy nước nhỏ xíu này.
Sức mạnh của ta đủ để lay sông lật bể, nhưng lúc này ta không muốn làm gì quá, chỉ cần giữu cho nước cách thân thể mấy thước vuông là đạt thành mục đích. Tạo ra cầu thể với ta làm trung tâm, bức tường nước quanh thân thể ta khác nào thủy tinh, chất thủy tinh đen ngòm, chất nước Tây hồ quá tệ, ngay cả cua cá ta cũng không thấy con nào.
Trần Anh Hữu không nhịn được, buột miệng hỏi: “Đại ca đến đáy Tây hồ làm gì, định khảo sát địa chất ư? Lẽ nào đại ca định lập động phủ?”
Hắn hỏi điều này không phải vô lý, xuất phát từ vùng núi, rồi muốn đổi đến nơi nào đó thanh tịnh cũng là việc thường được yêu quái muốn làm.
Ta ư?
“Không.” Ta đáp.
“Em muốn nói là nếu đại ca muốn định cư, em sẽ giới thiệu mấy chỗ, đảm bảo đại ca vừa ý. Đừng ở chỗ hoang sơn dã lĩnh không dấu chân người thế này, không tốt cho tâm lý, dễ mắc chứng tự kỷ lắm, rồi sẽ trở thành cô tịch, tính cách quái dị…”
“Được rồi, mục đích của ta đã đạt, huynh đệ có muốn vào cùng ta không?”
“Úi, đương nhiên là muốn, bằng không em đến đây làm gì, ở nhà chơi game giết thời gian.”
Trần Anh Hữu nhìn quanh với vẻ nghi hoặc: “Đến đây làm gì có gì, đại ca định làm gì?”
“Xem đi.”
Chi đáp một câu ngắn ngủi, ta bắt đầu hành động.
Tay kết pháp ấn, sáu đạo kim sắc khí mang dài chừng một thước, sắc như đao dấy lên.
Lục đạo kim sắc đao mang kết lại, liên lục lượn vòng.
“Phá - -”
Tay ta phất lên, sáu đạo kim sắc đao mang chạm vào bùn đất dưới đáy Tây hồ, nước càng đục ngầu, Lục Thú đao mang là tuyệt học của ta, dùng để khuấy đáy hồ đúng là giết gà viện đến dao mổ trâu.
Lục Thú đao mang khoan vào đáy hồ, ta ung dung hạ xuống theo.
Trần Anh Hữu thấy ta xuất thủ, biết ngay công lực của ta hơn hẳn, dù phi kiếm của hắn luyện đến mức thần hình hợp nhất cũng còn lâu mới xứng là đối thủ, hà huống hắn chưa luyện đến mức ngự kiếm phi hành, hỏa hậu còn kém xa.
Bất quá hắn cũng thông minh, biết ta không có ác ý, liền sử dụng kiếm khí hộ thể bám theo.
Lục Thú đao mang sắc bén vô cùng, cắt sắt đá như khoái đao cắt đậu hũ, không đầu mười phút, bọn ta xuống sâu chừng hai, ba dặm.
Sau cùng cũng đến rồi.
Trước mặt chợt thoáng đãng hẳn.
Kim Đình Ngọc Trụ, Tử Khuyết tiên phủ.
Chính là đây rồi.
Hoa quang chói mắt, cầu vồng quấn quít.
Ngay cả ta cũng hoa mắt.
Trần Anh Hữu càng chưa từng thấy cảnh sắc nào mỹ lệ thế này.
Đây là nơi ta muốn tìm.
Thần tiên có Thiên giới tiên phủ, yêu ma có cửu u ma giới. Nhưng tại nhân gian nhưng phủ đệ thế này chỉ được thiết lập tại chốn danh sơn, đến khi chủ nhân siêu thăng dị giới, phủ đệ sẽ bị hoang phế.
Ta vốn có thể dựa vào tự thân năng lực qua lại tam giới nhưng ta không thích những chốn tử khí trầm trầm đó, nên ta mới vẫn ở lại nhân gian.
Đây là một trong cửu địa linh phủ, vốn là nơi tiên linh ở, chứa không ít thứ đồ hay ho. Quá trình siêu thăng tiên giới khác hẳn, họ chỉ có thể dựa vào tu vi bản thân để nguyên anh xung phá cửu thiên cương sát, lớp màng ngăn cách nhân gian và tiên giới, còn lại những pháp bảo, thần khí, linh đan tu luyện lúc trước, thậm chí cả nhục thân cũng bỏ lại. Ta thèm muốn tiên gia bảo vật của nơi này lâu rồi.
Cuối cùng ta cũng đợi đến ngày này, chủ nhân đời trước của địa phương này có lẽ đã ra đi hoặc bị bức phải ứng kiếp, hoặc buộc phải chuyển thế, để lại mọi thứ cho ta thích gì làm nấy.
“Đây là đâu?” Trần Anh Hữu hỏi.
“Không cần quan tâm, huynh đệ chỉ cần biết rằng nơi này không còn ai, hiện tại thuộc về chúng ta là được.” Tâm tình ta đang tốt nên vừa nói vừa cười.
“Trên đời thật sự có nơi kì diệu thế này ư.” Trần Anh Hữu cảm thán. đồng thời tiến tới thêm một bước.
Lúc còn cách Ngọc Khuyết lâu bài mấy chục mét, một đạo sức mạnh vô hình hất hắn bắn ngược lại.
Trần Anh Hữu xoa mông, không hề khách khí, ngón trò tay phải giơ ngang, một đạo thanh quang từ phi kiếm phát ra, hàn mang lạnh buốt định mở cấm chế.
Lần này mọi việc không còn đơn giản nữa, ráng vàng chợt nổi lên, thụy khí ràn rạt lóe sáng rồi tắt, đạo thanh sắc kiếm quang của Trần Anh Hữu bị cuốn đi mất tăm.
Không đợi Trần Anh Hữu kịp tỉnh khỏi cơn kinh ngạc, ta kéo hắn vận khởi ma công tiến vào. Lúc thấy hắn định dùng pháp lực, ta cười thàm, hắn tưởng đây là chỗ không người chắc? Đấy hồ này là cung khuyết, được Lưỡng Nghi vi trần trận, một trong bảy loại trận pháp huyền ảo nhất của đạo môn tiên gia che chắn, dù là đại la kim tiên, vô thượng thiên ma cũng phải dừng bước, nói gì một Trần Anh Hữu chưa biết ngự kiếm.
Ly Hỏa Trọng Đồng, Thiên Bằng Tung Hoành pháp. Đó là thứ ta ỷ trượng hòng xông qua Lưỡng Nghi vi trần trận. Ly Hỏa Trọng Đồng có thể xuyên thấu cừu trùng, nối xuống tận cửu u, tham thấu được biến hóa vô cùng của trận pháp, rồi dựa vào thân pháp khoái tuyệt thiên hạ Thiên Bằng Tung Hoành pháp lướt qua một khe hở nhỏ nhoi.
Nguyên hình trời sinh của ta là Kim sí đại bằng điểu bay nhanh nhất thiên địa, tu luyện gần ám ngàn năm thành môn tuyệt học đắc ý nhất Thiên Bằng Tung Hoành pháp, không chỉ tổng hòa võ học cả đời, mà là loại thân pháp thiên hạ tuyệt phẩm, luận về năng lực phi thiên độn địa, không ai sánh được với ta.
Lưỡng Nghi vi trần trận, theo truyền thuyết có thể lấy hạt bụi hóa thành hồng hoang vũ trụ, khốn nhập trong trận, dù có năng lực tề thiên cũng sẽ bị vây đến chết.
Ta chưa đủ năng lực phá giải Lưỡng Nghi vi trần trận pháp, nhưng có Ly Hỏa Trọng Đồng phụ trợ, sẽ nhân lúc trận pháp chưa triển khai, nhận ra biến hóa, tránh hung tìm cát, an toàn xuyên qua.
Trần Anh Hữu chỉ thấy phía ngoài ráng quang lập lòe, phong lôi gào rú, hoảng hoảng hốt hốt không hiểu mình ở đâu, nhưng thoáng sau hắn lại thấy như vừa trải qua ngàn vạn năm.
“Đến rồi.”
Sau rốt ta cũng đột phá xong Lưỡng Nghi vi trần trận pháp, đứng dưới Ngọc Khuyết lâu bài, nơi này là đệ nhất đạo quan khẩu của cung điện dưới lòng đất.
Trần Anh Hữu lồm cồm bò dậy, xem ra hắn không quen để người khác đỡ.
“Không phải chỉ có mấy chục mét mà đại ca bay lâu thế.” Trần Anh Hữu bắt đầu lớn lối.
“Thanh Minh kiếm của tiểu đệ đâu?”
“Trong Lưỡng Nghi vi trần trận, huynh đệ muốn lấy cứ việc vào đó.”
Ta không lý gì đến hắn, thứ ta cần tìm ngay trước mắt rồi, nhưng phải cầm được trong tay mới yên tâm, ta lập tức đi tìm.
Bỏ mặc Trần Anh Hữu, ta lơ lửng trên không, phải phá giải điểm then chốt của cung khuyết đã.
Ta tuy chưa từng đến đây nhưng hiểu rõ mọi sự, tòa cung khuyết sâu chừng trăm trượng, tổng cộng chia làm mười sáu tầng, tầng nào cũng là châu cung bối khuyết, kim điện dao giai, quỳnh lâm ngọc thụ, dị thảo kì hoa, không chỉ cảnh vật đẹp đẽ, bố trí cũng chu mật, cơ quan trùng trùng.
Nhưng tòa cung khuyết có hai nơi quan trọng nhất, một là Hoàng Tinh điện, một là Kim Đình Ngọc Trụ. Ta chọn Kim Đình Ngọc Trụ làm nơi xem xét đầu tiên. Kim Đình Ngọc Trụ là cơ quan chính trấn áp toàn cung, tất sẽ chưa bảo vật, thần khí quý nhất hoặc pháp quyết tu hành của tiên gia bí truyền.
Ta dự liệu không sai bao nhiêu.
Không có trận pháp ngăn cản, chỉ là đất bằng, nháy mắt đã tới nơi.
Kim Đình Ngọc Trụ là thứ bắt mắt nhất, lớn chừng mười người ôm, vươn lên tận đỉnh cung khuyết, cắm sâu xuống đất, không cần tìm cũng thấy ngay.
Mấy hơi thời sau, ta đưa tay chạm vào Kim Đình Ngọc Trụ lớn đến khó tin nổi.
Không cần phải nói, muốn lấy được bảo vật tất phải tốn sức thêm một lần.
Pháp thuật bảo vệ Kim Đình Ngọc Trụ chỉ e còn lợi hại hơn Lưỡng Nghi vi trần trận, ta có tu luyện thêm một vạn năm cũng không phá giải được, nhưng ta có luyện một một loại năng lực khiến mọi pháp thuật phong cấm mất hiệu lực - - Thệ Như Lưu Thủy.
Thệ Như Lưu Thủy có thể khiến thời gian trong phạm vi ảnh hưởng của ta gia tốc, bất kỳ pháp thuật phong cấm nào cũng có kỳ hạn, hết kỳ hạn đó pháp thuật sẽ mất tác dụng. Bằng cách này ta sẽ mở được phong bế Kim Đình Ngọc Trụ.
Dưới ảnh hưởng của Thệ Như Lưu Thủy, rất nhanh chóng Kim Đình Ngọc Trụ bắt đầu bốc hào quang rực rỡ như mấy gấm, chiếu rọi toàn tòa cung điện.
Thoáng sau lại nảy sinh biến hóa, Thệ Như Lưu Thủy gia tốc, buộc toàn bộ Kim Đình Ngọc Trụ phát sáng, liên tục tóe ra vạn điểm hỏa tinh tựa như pháo hoa nổ tung lúc bé.
Ta biết đã đến lúc rồi.
Quả nhiên không sai.
Màn sáng sau cùng rơi xuống như mưa sao cùng tiếng sấm ầm ì, Kim Đình Ngọc Trụ nứt toác từ trên xuống.
Ta dùng Thiên Bằng Tung Hoành pháp lách vào, xem xét một vòng.
Kim Đình Ngọc Trụ chia thành năm không gian, ẩn chứa toàn tuyệt thế kì trân, đại đa số ta không biết.
Tầng trên cùng có ba vật phẩm: một cây san hô ngọc xích, một cái mặc ngọc hồ lô, một hộp ngọc đen sẫm.
Tòa động dưới có năm trái cây kì dị thơm nức mũi, hình dáng giống quả trám, màu xanh như sứ, thoáng nhìn không cũng biế không phải phàm vật, e rằng có công hiệu đoạt quyền thiên địa tạo hóa, vượt hơn quỷ thần chi lực.
Tầng giữa bình thường, đặt một tấm thiết bài, không hiểu có diệu dụng gì.
Tòa động thứ tư, ta vừa nhìn liền cả kinh thất sắc.
Cũng không trách ta xung động được, đó là thiên ma xá lợi, lại có những ba viên.
Tu luyện ma đạo, thành tựu tối cao là vô thượng thiên ma, đạt đến tu vi đó, sau gáy sẽ luyện thành một viên thiên ma xá lợi, minh chứng của vạn kiếp bất hoại. Là kết tinh pháp lực chung cực của ma đạo chí cao vô thượng.
Ta dù bước vào ma đạo nhưng mới nhập môn, tuy nhờ thiên phú bị bẩm mà luyện thành thiên ma xá lợi, muốn tu luyện đến mức cao nhất vô thượng ma đạo còn phải đi một quãng dài.
Có được ba viên thiên ma xá lợi, đạo hạnh của ta sẽ tăng thêm một tầng, giảm thiểu được ít nhất ba vạn năm khắc khổ tu hành, một viên thiên ma xá lợi tối thiểu cũng cần tọa thiền một vạn năm mới thành hình.
Thiên ma xá lợi do những sinh linh tu luyện ma đạo luyện để ngự kiếp, tu luyện được thiên ma xá lợi sẽ ảo hóa thành thiên ma pháp thân, bản thể không còn bị nhục thân hạn chế, thiên ma pháp thân phát huy được uy lực cao hơn nhục thân nhiều lần. Ta tự luyện thành bảy viên, có thêm ba viên này là vừa đủ ảo hóa ra bốn thiên ma thân ngoại hóa thân, công lực tăng lên vượt cấp. Chỉ cần năm mươi năm, ta sẽ hoàn toàn dung hợp được ba viên thiên ma xá lợi, biến năng lượng trong đó thành của mình.
Bất quá kẻ có chúng không hiểu là thần thánh phương nào, có được thiên ma xá lợi, lại tới ba viên, tất nhiên năng lực thông thiên triệt địa.
Chỉ có một khả năng, thiên ma xá lợi mới xuất hiện ở đây, là nguyên chủ nhân bỏ hết tu vi tự thân, đi theo con đường tu luyện khác, nhưng ta không biết ai có được dũng khí như thế. Theo màu sắc của ba viên thiên ma xá lợi và ma khí hùng hồn trong đó, chủ nhân này không kém hơn ta bao nhiêu, đến đẳng cấp của ta, còn gì phải sợ, gặp thiên kiếp cũng không hề hấn gì.
Rũ bỏ đạo hành vất vả tu luyện qua vạn năm, ta tuyệt đối không làm được.
Hà huống sự tình nào có giản đơn thế.
Không gian thứ tư, cũng là không gian sau cùng chưa toàn thứ dễ nhận ra, dù ta chưa từng thấy, Ngọc Khuyết kim chương, Thiên Phủ tử cập. Nhìn tên mà xem, là hai bộ tiên gia thiên phủ kì thư.
Không cần phải dặn, mọi thứ trong Kim Đình Ngọc Trụ ta đều phải thu sạch. Hung Trung Nhật Nguyệt, Tụ Lý Càn Khôn . Ta biết pháp thuật này.
Những thứ ở ba tầng trên ta không rõ lắm, nhưng hai bộ sách sau cùng không thể sánh với thiên ma xá lợi. Theo thứ tự mà đoán, càng trên cao càng trân quý, ta thật không biết nhận xét sao về những vật phẩm thuộc ba tầng trên.
Kim Đình Ngọc Trụ hé ra chỉ trong thoáng chốc, nhưng một thoáng đó đủ cho ta lấy sạch dị bảo kì trân rồi ung dung đi ra.
Ta vừa rời khỏi khe hở của Kim Đình Ngọc Trụ.
Cộp!
Tiếng động vang lừng, Kim Đình Ngọc Trụ khớp lại, trở thành cây thông thiên thần trụ hoàn mỹ, không hề lộ ra mảy may vết nứt, trơn tru như cũ.
Nhưng cây trụ này đã mất ý nghĩa với ta, không còn năng lực hấp dẫn chú ý nữa.
Vứt đi như rác rưởi.
Hoàng Tinh điện.
Đó chắc là nơi chủ nhân đời trước tu hành, cũng là nơi ở của kẻ từng có duyên gặp gỡ lần một lần với ta và bạn hữu.
Theo ta biết tòa cung khuyết dưới lòng đất không chỉ có một đời chủ nhân, nhưng ta cũng không nắm rõ là mấy đời. Người cuối cùng có biết ta, thậm chí kết cừu hận nữa kia.
Việc đó kỳ thật phải trách ta, nhưng cũng không thể đổ tiệt cho ta.
Lần gặp gỡ duy nhất đó, bảy người bọn ta vây công hắn, kết quả bốn chết ba bị thương, ta cúp cánh chạy mất, thổ máu thụ thương là đương nhiên. Lúc đó ta còn yếu kém, lại không chịu cần mẫn nên thực lực rất tệ, qua lần giáo huấn đó ta mới quyết tâm bế môn khổ tu. Hiện tại ta không còn như xưa nữa.
Nhưng hắn cũng không phải người mạnh nhất từng ở đây, ta biết ít nhất hắn chưa từng động tới những thứ trong Kim Đình Ngọc Trụ, bằng không sau đó hắn không đến nỗi vì vết thương cũ tái phát, bị hai người còn lại đánh lén, sa vào cảnh thần hình cụ diệt, vạn kiếp bất phục.
Lần đó ta trọng thương chưa lành, không tham gia được, hai người đó có nói với ta, định bá chiếm nơi này, nhưng không còn lực xung phá Lưỡng Nghi vi trần trận pháp, bị trận pháp quay mòng mòng, ảo não ra về.
Để đến đây lấy bảo vật, ta đã kiên nhân tu luyện năm ngàn năm.
Năm xưa hắn là nhân loại tu chân, hiệu xưng thủy tộc đệ nhất tiên nhân, nên không thèm nhìn đến những dị chủng khác, quanh năm ở trong thủy phủ. Lúc đó nơi này là đáy biển, giờ thương hải biến ảo tang điền, trở thành chốn vùi sâu dưới lòng đất.
Bất quá vì lời lẽ tranh cãi nhất thời mà hắn dùng tuyệt đại pháp lực đồ sát yêu ma bọn ta, sau đó mới bị báo thù, xem ra kẻ ấu trĩ khi ấy không chỉ là hắn, cả bọn ta cũng vậy.
Trong lúc suy tư, tốc độ của ta không hề giảm.
Hoàng Tinh điện hiện lên trong tầm mắt.
Ngày trước hắn thích xa hoa, toàn thể Hoàng Tinh điện đều do hoang kim đúc thành, cộng thêm mỹ ngọc điêu khắc, những trân bảo đồ cổ càng không phải nói, trên dưới cộng lại là năm tầng, tiền hậu là mười dãy, lớn nhỏ tổng thể năm sáu chục gian phòng, hoa lệ cực độ.
Điêu lan ngọc thế ứng vưu tại, chỉ thị chu nhan cải.
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ, thử địa không lưu Hoàng Hạc lâu.
Đương nhiên ta ngâm tụng thơ từ không phải có ý trào phúng, người đi rồi còn lại lầu trống. Nếu hắn không cuồng vọng đến vậy, hành sự chỉ bằng ý thích, chưa từng nghĩ đến người khác, chắc không đến nỗi thê thảm đến vậy, có thể coi là tự tay gây nên tội.
Với bản lĩnh năm đó của hắn, cộng thêm năm ngàn năm tu luyện, không, không cần lâu thế chắc đã mở được Kim Đình Ngọc Trụ lấy trân bảo của chủ nhân đời trước. Dù ta tu thành ma đạo, hiện tại chỉ e không thể so được với năng lực của hắn.
Hoàng Tinh điện.
Cửa điện mở toàng, ta không chần chừ tiến vào, lý do gì để do dự?
Chính điện.
Không cần tìm kiếm, thứ ta cần là hai mươi mốt ngọc án bày trong điện, màu ngọc khác nhau, hình thức bất đồng. Trên mặt án bày đầy các loại bảo bối, pháp khí, thần binh, dụng cụ hắn chế luyện cả đời.
Trên chiếc bàn đầu tiên làm từ vạn niên ôn ngọc bày chín món pháp khí, là những thứ đắc ý nhất trong đời hắn.
Lòng đầy cảm khái, ta đến chỗ chiếc ngọc án vạn niên ôn ngọc, khẽ cầm món pháp khí đầu tiên lên.
Đoạn Kim Khuê, dài rộng không hơn một bàn tay, ánh lên sắc ô kim, trên bề mặt phù chú ẩn ẩn, trùng trùng điệp điệp, không hiểu bao nhiêu tầng. Đấy là đệ nhất chí bảo Đoạn Kim Khuê mà hắn đắc ý năm xưa, chỉ cần dồn chân khí bản thân vào là sẽ phát ra quang mang kì dị màu ô kim, giống như đao mang, kiếm khí, bản thân nó luyện từ ngũ kim tinh túy của Tây phương, chuyên cắt thần binh lợi nhận. Lúc cùng hắn đối địch, hắn chỉ khua Đoạn Kim Khuê, dễ dàng đánh tan Lục Thú đao mang, trọng thương ta.
Ta cầm món thứ tư lê, một cây đoản xích nhỏ xíu, Tuyền Quang xích.
Tuyền Quang xích ư! Ngày trước ta bị thương đả thương thảm quá. Ta cầm Tuyền Quang xích khua nhẹ, hào quang rực rõ, ảo xuất ra vô số vòng sáng liên hoàn.
Bình dinh ta chỉ tu luyện thân thể, không luyện bất kỳ pháp bảo nào, hơn nữa từ khi tu luyện hữu thành, mười tám vạn sợi lộng toàn thân đều có thể tùy tâm biến hóa. Ta kiêu ngạo vì chuyện đó vô cùng, lúc lâm trận đối địch liền hóa lông vũ trên mình thành kim sắc quang tiễn, vô cùng diệu dụng.
Lần đó hắn chỉ vung Tuyền Quang xích phát ra vòng sáng, cơ hồ chấn tan lông khắp người ta, khiến ta khác nào mấy con gà quay vịt nướng bị người ta treo trong tiệm ở khắp đường phố, ta hổ thẹn không dám nhìn ai, sau năm mươi năm mới khôi phục nguyên mạo. Giờ thấy pháp bảo vô chủ này, thật không thể nén lòng nhớ lại chuyện xưa.
Ta không xem nữa, thu hết chín món pháp khí vào túi.
Hai chục ngọc án còn lại, mười cái bày binh khí, toàn là những pháp khí thường thấy nhất, không khác gì Thanh Minh kiếm của Trần Anh Hữu, bất quá đao thương kiếm kích đủ cả, đều thuộc loại cực phẩm, đương nhiên phải lấy. Kiếm chiếm số lượng hơn hết, chắc do người tu đạo thích sử dụng kiếm.
Kiếm ở đây có loại đơn kiếm, song kiếm cũng có, cả mấy thanh cuốn lại được, ta tùy tiện bạt một thành, ngầm mặc vận pháp quyết, trường kiếm xuất thủ hóa thành một dải cầu vồng lập lòe, hoa lửa lấp lánh, ẩn ẩn trong màn kiếm quang quấn quanh nóc điện xuất hiện bóng hình giao long. Một cây kiếm tùy tiện lấy ra đã cực kỳ linh tính, không phải phàm phẩm, hơn xa kiếm của Trần Anh Hữu.
Ta thu hồi đạo kiếm quang, tùy tiện cất kiếm. Rồi xuống phía dưới xem mười ngọc án còn lại.
Cái gì cũng có: ngọc khí, nhạc khí, đồ bày biện, minh châu, dụng cụ, cả đồ trang sức đầy rẫy, hào quang lấp lánh.
Còn cả các loại đan dược hắn luyện, bình lọ hồ lô lớn nhỏ chừng mấy chục cái, ngoài ra là mươi quyển pháp quyết tu hành Giáp Tử thần thư mà chính hắn cũng chưa từng luyện.
Không cần biết ta đến đây làm gì, những thứ này đương nhiên phải lấy.
Thân như hư không nạp pháp tàng.
Thân thể ta tự có vô hạn không gian, dung nạp cả Thái sơn cũng chẳng vấn đề gì, hà huống là mớ pháp bảo, thần binh.
Xong rồi, mục đích của ta đã đạt, đến lúc rời khỏi rồi, nơi này vẫn là chốn của tiên linh, khó lòng đảm bảo không bị tiên nhân khác nhìn thấy, ta tu ma đạo, bị chạm phải vốn không tiện, hà huống ta đến đây là việc không lấy gì làm hay ho.
Lúc đó ta nhớ đến Trần Anh Hữu, không phải ta đến một mình, hắn bị ta bỏ lại dưới Ngọc Khuyết lâu bài, hiện tại không hiểu thế nào rồi. Ta không muốn qua sông chặt cầu, dù ta không qua sông bằng cây cầu này.
Dọc đường ta đã phá pháp thuật phong cấm, hắn chắc không xảy ra chuyện gì, ta phải tìm hắn thôi.
Ta thoáng cảm ứng là biết hắn ở đâu, nơi này chỉ có hai người bọn ta, cỗ yêu khí mỏng manh đó nhất định là hắn.
Ta thuộc lòng tòa cung khuyết dưới lòng đất này, theo phương vị thì hắn ở Chính Ngôn đường, xem ra cũng ngông nghênh lắm. Ta vừa nghĩ vậy, thân hình biến mất, lúc xuất hiện ở Chính Ngôn đường, hắn đang hào hứng, thấy ta liền vội vàng ngượng ngập chùi mép.
Ta đang cao hứng nên trêu chọc: “Tiểu tử chả hiểu gì hết, Tử Vân đan này là thuốc giải độc trừ bệnh của người bình thường tu đạo, ngươi ăn một ngàn hoặc một vạn viên cũng vô dụng.” Ta thuận tay nhặt một cái hồ lô trên bàn quăng cho hắn. “Thiên Nhất chân thủy này là thứ người tu dạo dùng để thoát thai hoán cốt, ngươi uống một ngụm sẽ tăng trăm năm công lực, bất quá chỉ có tác dụng với mấy tên ngốc vừa nhập môn, ngươi uống nhiều cũng chỉ đạt được công hiệu thế mà thôi.”
Ta chưa nói xong, hắn vội mở hồ lô Thiên Nhất chân thủy uống sạch bách, nghe xong câu cuối mới dừng lại, cười gian giảo.
“Sao đại ca không uống một chút?”
Thấy Trần Anh Hữu đưa hồ lô Thiên Nhất chân thủy đến, ta lắc đầu: “Thiên Nhất chân thủy này hiện tại ta không dùng được, nó chỉ có tác dụng với những người tu hành mới nhập môn.”
Ta thấy hắn treo đầy đao kiếm, liền hỏi: “Lấy chúng làm gì?”
Hắn nhìn ta đầy kì quái: “Thanh Minh kiếm của tiểu đệ mất rồi, đương nhiên phải tìm thứ bù vào. Mớ đao kiếm này tuy không bằng Thanh Minh kiếm, nhưng đệ chịu thiệt, không thèm tính nữa, đại ca đừng đòi xía phần.”
Ta bật cười, mấy ngàn năm nay ta không cao hứng đến thế: “Anh Hữu, đừng chọc cho ta cười chết mất, được không? Thanh Minh kiếm của ngươi tốt xấu gì cũng là đạo gia pháp khí, mớ đao kiếm này toàn là vật trang sức bày trong sảnh đường, mang ra hiệu đồ cổ bán còn kiếm được tí tiền chứ muốn luyện phi kiếm, chắc vất vả lắm.”
Rồi ta móc trong tay áo ra một thanh trường kiếm chuôi đàn mộc, mũi khảm vàng, vỏ làm bằng da lục sa ngư: “Thanh Tụ Huỳnh này ta tặng ngươi.” Nói thật là thanh Tụ Huỳnh kiếm này, kiếm chất hơn Thanh Minh của hắn cả chục lần, dù gì cũng do thủy tộc đệ nhất tiên nhân năm xưa tự tay luyện chế, hơn xa mấy thứ tầm thường.
Đón lấy Tụ Huỳnh, Trần Anh Hữu tuy cười hớn hở khoa chân múa tay, nhưng sau cùng vẫn không đành vứt mớ đồng nát sắt vụn đó.
Trong lúc trò chuyện, hắn không yên chân yên tay, không hiểu từ lúc nào tìm đến một chiếc túi to, Chính Ngôn đường đầy ăm ắp bị hắn vét sạch, cõng lên lưng rồi mới chịu cùng ta đi tìm tiếp.
“Chúng ta ai tìm được gì thì lấy.” Da mặt Trần Anh Hữu dày thật, ta tuy lấy được bí bảo trong cung nhưng cất giấu thỏa đáng, hai tay vẫn không cầm gì. Thế mà hắn lại không ngần ngại nói vậy.
Ta đương nhiên không lật tẩy.
“Chúng ta tìm chỗ nào trước?” Trần Anh Hữu hoang mang hỏi, hắn thấy ta tùy tiện cũng lấy được một thanh bảo kiếm thượng giai, biết ta quen thuộc nơi này hơn nên nếu tách ra hành động, hắn sợ sẽ thiệt thòi.
Ta đáp: “Ở đây có chín toàn chủ điện, cách Ngọc Khuyết lâu bài gần nhất là Nghênh Tân điện, ngươi đến rồi thì chúng ta tìm qua một chút.”
Khó khăn lắm mới thấy hắn đỏ mặt, ta hơi kinh ngạc, tưởng rằng thiết kiểm bì thần công của hắn luyện đến cảnh giới đao thương bất nhập rồi, hóa ra vẫn chưa đại thành.
Ta tự nhiên không tính toán với hắn, tiếp tục giảng giải: “Quỳnh Lâm cung là nơi trồng hoa cỏ, Chúng Dịch đường là nơi bộc dịch trong cung ở, Thiên cơ viện là trung tâm trận pháp khống chế, ta không vào được, ngươi thích thì cứ việc thử. Hoàng Tinh điện thì ta vừa đi qua, nơi này là Chính Ngôn đường.”
“Theo ngươi thì nên đi đâu?”
“Còn ba chỗ nữa, chắc phải có gì đó.” Trần Anh Hữu còn tham tâm, chưa thấy đủ được.
“Là Trung Nguyên điện, Phù Vân cung, Dịch Thú giám.”
“À, Dịch Thú giám để làm gì?”
“Thần tiên ấy à? Ít nhiều đều thích phô trương, tuy bản thân có thể phi thiên độn địa, nhưng không thể cứ muốn đi là đi, nên đều tìm một ít linh thú, tiên cầm để cưỡi, tỏ ra khác hẳn chúng nhân.”
“Oa, chúng ta mau đến Dịch Thú giám, tiểu đệ muốn tìm một con thần thú hảo hạng.”
Thấy ta nhìn, hắn vội giải thích: “Đệ còn chưa biết phi hành, chỉ có thể ngự khí, bay một lần tối đa được mấy chục mét, thần thú thì đệ cần lắm, có thể nuôi làm cảnh.”
“Tùy ngươi.”
Bản thân ta là Kim sí đại bằng điểu, làm gì có linh vật nào bay nhanh hơn, thần thú ta nào có cần.
“Ta muốn đến Phù Vân cung, chúng ta ai đi đường nấy?”
“Không, để đệ đi cùng đại ca đến Phù Vân cung, đi một mình chán chết, cùng đi mới vui.” Hắn vội đổi giọng, chắc sợ rằng ta lấy được vật gì hay ho mà không cho hắn.
Ta cũng không tiện nói gì, thế thì cứ đi theo.
Ta ra khỏi Chính Ngôn đường, thấy một tòa lương đình bên đường liền đến ngồi.
“Chúng ta còn chưa mệt, đợi một chút nữa nghỉ không tốt hơn sao?” Xem ra Trần Anh Hữu rất nóng lòng, bảo bối bày ra trước mắt, ai lại không hớn hở muốn tới.
Ta mỉm cười, vỗ nhẹ lên chiếc bàn đá trong lương đình.
Cả lương đình chìm trong vân vụ, nổi lên không trung. “Ha ha, còn không tới, ta mặc kệ đấy.” Ta lên tiếng gọi.
“Đợi, đợi một chút.” Dù gì hắn cũng là yêu quái, đối với người thường, độ cao mấy chục mét xa không thể vươn tới, nhưng hắn chỉ nhảy một bước là lên liền.
“Pháp bảo gì đây, cho đệ được chăng?”
“Ngươi không chú ý rồi, nơi này toàn là Nghênh Tân đình phi không, tùy tiện ngươi muốn lấy bao nhiêu chả được, đại khái nơi này có khoảng một ngàn tám trăm.” Ta thản nhiên đáp.
“Mọi tòa đều bay được?” Mắt Trần Anh Hữu trợn lọt khỏi tròng.
“Đúng thế.”
“Đại ca thật yêu quái gì, nơi này là địa phương nào, không ai nói chúng ta không được ở lại bao lau tùy thích, còn phải lén lút làm gì?”
Thấy được nơi tốt thế này, Trần Anh Hữu tự nhiên không đành bỏ đi, ta đành nói: “Ta là yêu ma cấp cao, hơn ngươi nhiều, đây là tiên linh trạch quật, còn về nguyên nhân vì sao không ở lại làm chủ nhân vì nơi này không chỉ mình ta biết, cả người khác cũng biết. Trong thế giới của yêu ma chúng ta cường giả vi tôn, không đi nhanh sẽ phải lãnh đủ, ngươi không sợ chết cứ ở lại.”
“Chúng ta có thể lấy được ít quá, tòa Nghênh Tân đình phi không không mang đi được rồi.” Vẻ ngoài buồn rầu, biểu lộ chân thật ra lời nói.
Dáng vẻ hắn thật khiến ta bó tay: “Tòa Nghênh Tân đình phi không này có thể nhỏ hoặc lớn.” Vừa lúc chúng ta đến Phù Vân cung, rời khỏi tòa Nghênh Tân đình, ta ấn nhẹ lên một góc.
Vù.
Nghênh Tân đình phi không co lại bằng cái lồng chim, ta thuận tay đưa cho Trần Anh Hữu.
Ta vào Phù Vân cung, không hề có pháp khí cường lực nào, là nơi chủ nhân trước đây hưởng lạc, những dụng phẩm xa xỉ, mỹ khí, mỹ thực đủ cả. Xưa nay ta vẫn ở nơi cùng sơn ác thủy, lấy đâu ra đời sống sinh hoạt phù phiếm thế này, đây hóa ra lại là thứ ta cần nhất, pháp khí có mạnh đến đâu cũng không thể sử dụng thường nhật.
Phù Vân cung đều là đại điện, không có phòng nhỏ, Trần Anh Hữu vào đại điện đưa mắt nhìn quanh, từng mô hình phòng ốc bày ra, có đình đài lâu các, cung thất viên lâm, đều được tạo hình rất đẹp, quả thật xảo đoạt thiên công, quỷ phủ thần chế, hắn được đại khai nhãn giới, quay sang nói với ta: “Chủ nhân nơi này nhất định là thợ mộc, mới thích làm mô hình, sản phẩm không tệ đâu.”
Ta không buồn giải thích, cầm một tòa lâu đài thuận tay quăng ra.
Tòa lâu đài vừa rời khỏi cửa điện liền nhanh chóng phóng đại, hoàn thành một tòa lầu bảy tầng lớn như bình thường, đứng cách mặt đất mấy mét, vân vụ liễu nhiễu, khác nào tiên cảnh.
Ta mặc kệ Trần Anh Hữu há hốc mồm, quay vào Phù Vân cung.
Ta cầm một chiếc Thu Bảo quyết, mọi đình đài lâu các bày trong đại điện đều hóa thành mây trắng, liên tục bay vào lòng tay ta, rồi biến mất.
“Đợi, cho tiểu đệ mấy món, đừng nhỏ mọn quá.” Trần Anh Hữu lớn tiếng hô hào, xem ra phi thường bất mãn.
“Những cung thất khác vẫn còn, tự đi lấy đi, đừng làm phiền ta.” Ta lạnh nhạt đáp, quả thật ở đây có mười mấy đại điện, những thứ như thế vô vàn.
Vừa quay đầu định đi, Trần Anh Hữu đột nhiên hỏi: “Những thứ này lấy ra cũng vô dụng, chúng ta đâu thể sử dụng trước mặt người khác.”
“Ha ha, ngươi có biết câu ‘tháng ngày sống như thần tiên’ thế nào không, lâu các có thể nổi trên không trung, lại sinh ra được vân vụ che kín mình, từ dưới đất nhìn lên, lâu các này chẳng qua là mây trắng mà thôi. Ở trên đó uống rượu ca hát, ngắm nhìn sơn xuyên đại địa, ngươi nói xem thanh nhàn tự tại đến đâu, thoải mái đến đâu. Nếu mở party ở đó…”
Không cần ta nói nhiều, Trần Anh Hữu sáng mắt, sờ mó khắp nơi. Bất quá đi một vòng xong, hắn quay lại hỏi: “Làm cách nào đại ca biến nó thành vân vụ?”
“Chuyện này hả? Ghé tai lại đây.” Thu Bảo quyết bất quá là pháp thuật vặt, chủ yếu bản thân nó là vật của tiên gia có thể lớn hoặc nhỏ, rất dễ nắm vững.
Thí nghiệm thấy pháp thuật ta dạy hiệu quả, tiểu tử đó hưng phấn không thôi, Phù Vân cung có tới hai ba trăm lâu đài như vậy, ta lấy mấy chục cái, còn lại mặc cho hắn vơ vét.
Trong cung còn kho mỹ tửu, kho quả khô, mứt mật, hoa quả đặc sản, được tiên gia bí thuật bảo vệ nên vĩnh viễn không thối nát. Toàn là thứ thế gian hiếm thất, người phàm ăn vào sẽ cường gân kiện thể. Ngoài ra còn có những món đồ ăn điển nhạc, dụng cụ, đồ cổ, trân bảo, thư họa… có những thứ sản sinh ở dị giới, thế gian không hề có.
Trần Anh Hữu không muốn bỏ vật gì, nhưng hắn không có năng lực mang vật vô cùng vô tận như ta, cũng may hắn còn ba phần lương tâm, chia một phần đồ lấy được cho ta, nể tình hắn, ta chia cho một cái túi Vạn Vật càn khôn còn thừa cho hắn, mặc hắn muốn lấy gì thì lấy.
Ta không còn tâm tư nào đi tìm cùng hắn, bèn nói rằng sau này tìm thấy gì đều thuộc về hắn, tự hắn đi những nơi còn lại, ta không tiện đi cùng.
Trần Anh Hữu đương nhiên vui vẻ, hớn hớn hở hở cất bước.
Đợi suốt một ngày mới thấy tiểu tử đó hớn hở quay lại, bao lớn bao nhỏ đeo trên lưng như núi. Xem ra cả túi Vạn Vật càn khôn cũng không đáp ứng nhu cầu của hắn, chẳng trách được, ta cho hắn cái túi dung lượng hữu hạn, không phải pháp bảo cao cấp.
Vừa về hắn liền hỏi: “Đại ca có biết cái này dùng thế nào không?” Rồi móc một chiếc túi nhỏ đưa cho ta: “Cái này đệ lấy trong Dịch Thú giám, ở đó nào thấy nửa con súc sinh.”
Ta cầm lên dốc ngược, bên trong chất đầy những món đồ chơi lớn cỡ ngón tay, đều là các loại phi cầm tẩu thú, không phải vàng hay ngọc nhưng sống động như thật. Ta vừa nhìn liền bật cười, hay lắm.
Phong Thú quyết.
Hóa ra hắn thu vào không ít trân cầm dị thú, rồi dùng Phong Thú quyết luyện thành pháp bảo, sử dụng quả thật tiện hơn hẳn.
Mấy thứ này cũng hay, ta giữ lại vài món để chơi.
Thấy ta thò tay vào túi móc ra hai nắm, tiểu tử đó gần như phát cuồng, cũng may ta dạy hắn khẩu quyết giải phong ấn Phong Thú quyết, bằng không chắc hắn động thủ với ta rồi.
Ta nhận ra đại sự đã xong, việc sau cùng cần làm là rời khỏi đây.
Lưỡng Nghi vi trần trận vào dễ ra khó, ta có bản lĩnh tiến vào nhưng không có bản lĩnh đi ra.
Hiện giờ không còn là vấn đề nữa, ta móc Ngọc Khuyết kim chương ra xem, nhanh chóng tìm được chỗ giới thiệu về Lưỡng Nghi vi trần trận.
Cứ theo thế mà làm là xong, hà huống bảy ngàn tám trăm sáu mươi chín năm của ta sống trên đời không phí, liền theo đúng hướng dẫn. Thinh không quang hoa vạn trượng, mười hai đạo hỏa quang từ mười hai hướng tụ tập lại.
Trung tâm là ta.
Tay phải lật lại, lòng tay hướng lên, mười hai đạo kỳ môn rơi vào lòng tay ta, đó là bản thể của Lưỡng Nghi vi trần trận, thập nhị kỳ môn độn. Có nó trong tay, coi như Lưỡng Nghi vi trần trận được phá, có nó rồi sau này lúc nào ta cũng có thể bày Lưỡng Nghi vi trần trận, đường về đã hết cản trở.
Chuyến này thu hoạch rất khá, đương nhiên cả tiểu tử kia cũng vật, bằng vào tu vi hai trăm năm của hắn, nhưng thứ này không hiểu sau nhiêu đời mới đến lượt hắn có phúc hưởng thụ, có lẽ hắn vận khí xung thiên nên lúc đó mới đồng ý đi cùng ta.
Trần Anh Hữu thấy ta dù mới quen chưa quá ba ngày nhưng tư tưởng lại phức tạp phi thường, thấy biểu hiện của ta liền biết ta định ra đi, vội chạy tới, hắn không có bản lĩnh quay lại mặt đất.
Ta không nói nhiều, chụp lấy hắn bay lên không, thầm tính toán sử dụng Đoạn Kim Khuê, phải thử xem pháp khí này có uy lực gì, quang mang kì dị màu ô kim bay lên, cầu vồng lập lòa, bức tường đá trên đầu liền bị phá tan. Uy lực của Đoạn Kim Khuê hơn hẳn Lục Thú đao mang của ta, phá đất thoát ra còn dễ dàng hơn.
Ta thò đầu khỏi mặt Tây hồ rồi lại lặn xuống, thuận tay kéo Trần Anh Hữu. Mẹ kiếp, giữa trưa mà mặt hồ đầy du khách, thò lên thế này kiểu gì cũng bị coi là thủy quỷ.
Trần Anh Hữu cũng hiểu ra nên không nói gì, kéo ta tìm một nơi yên tĩnh, lén lên bờ. Tây hồ cũng may rất lớn.
Tuy có pháp lực hộ thể, toàn thân không ướt nửa giọt nước, nhưng dáng vẻ Trần Anh Hữu khác nào tên trốn nhà, trên mình có ít nhất tám cái túi lớn.
Cả hai cùng cười, chuyến đi tìm bảo vật này, chúng ta coi như trở thành bạn bè.
Hiện ta vẫn ở chui, chưa có hộ khẩu của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, giấy căn cước càng không, trong lúc bó tay, chúng ta chỉ biết ở đó. Hắn cũng là kẻ có thế lực của nhân gian, mọi việc để hắn xử lý.
- Trần Anh Hữu huynh đệ, mọi việc ở nhân gian nhờ chú hết.
Chú Thích:
(Tác giả Lưu Lãng Cáp Mô giải thích đủ kiểu về quá trình hình thành ý tưởng viết truyện này, và chú rằng chương 1 sử dụng đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất, từ chương sau sẽ chuyển về ngôi thứ ba.)
i: Đại bàng tung cánh mây phơi phới
ii: Người dịch chú: Đây nguyên là hai câu thơ trong bài Thượng Lý Ung của Lý Bạch, tạm dịch như sau - Đại bàng một ngày bay lên cùng gió/ Bay thẳng một mạch chín vạn dặm.
iii: Những cảnh đẹp nổi tiếng ở Trung Quốc
iv: Trong ngực chứa cả đất trời, tay áo đựng càn khôn
v: Cửa chạm, thềm ngọc vẫn còn, chỉ riêng màu đỏ đổi thay. Hàm ý cảnh vật đồi dời
vi: Bản dịch của Tản Đà: Hạc vàng ai cưỡi đi đâu, Mà nay Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ
Nhưng khi sinh linh có được năng lực vượt qua sinh tử luân hồi, thoát khỏi vạn trượng hồng trần sẽ được xưng là tiên linh, còn những loài đi theo lối ngược lại, cũng có thể đạt đến vĩnh sinh bất tử, trở thành một dạng hình thức khác của sinh mệnh, gọi là yêu ma.
Ta chính là yêu ma.
Tu luyện bảy ngàn tám trăm sáu mươi chín năm, sau cùng ta cũng thoát được bản xác, luyện hóa nguyên hình, đạt thành mục tiêu cả đời theo đuổi: sống cùng với đất trời suốt tuế nguyệt vô hạn, đắc thành ma đạo.
Nguyên hình của ta là Kim sí đại bằng điểu, là dị chủng thượng cổ hồng hoang, có được linh tính và năng lực kinh hồn hiếm loài sinh linh nào sánh được, bay vạn dặm không cần đến khoảnh khắc, có thể sáng ở Đông sơn, tối ở Bắc hải. Tuy thuộc cầm điểu nhưng không chịu phục phượng hoàng, vượt bốn biển bắt giao long, tới Ngũ nhạc phục hổ nhiếp báo.
Nhưng ta không phải thần thú, không phải tiên cầm, thần thú do trời sinh, sống thọ vô tận, tiên cầm thần diệu vô cùng, tự có tiên linh bảo vệ, an hưởng trường sinh.
Ta chỉ biết vượt từng bước gian khổ tu luyện suốt tháng năm dài dằng dặc, hút lấy nhật nguyệt tinh hoa, uống sương mai buổi sớm, chịu mưa tuyết phong sương, mặc sấm sét đày đọa, trải hết vô vàn gian khổ mới có được ngày này.
Ma đạo vạn năm.
Tinh - - quái - - yêu - - ma.
Sinh linh bách tuế sẽ thành tinh, tức là sẽ có trí tuệ, có thể thoát ly bản tính. Đương nhiên không phải mọi sinh linh đều đi theo con đường này, như nhân loại có trí tuệ trời sinh, mang sẵn ưu thế, muốn thành tinh linh cũng không cần đi theo lối vòng. Những người mang năng lực hùng mạnh sẽ đủ khả năng tác quái, đạt đến mức năng lực đồng loại không bì kịp. Cũng vậy, nhiều sinh linh trời sinh đã hơn hẳn những loài khác, ngàn năm tu luyện sẽ trở thành yêu - dù là sinh vật đẳng cấp nào cũng phải khổ sở tu luyện mới đạt được cấp độ này. Lúc đó sẽ biến ảo vô cùng, có được kì năng, dị thuật, siêu thoát sinh mệnh bản thân. Nhưng để đắc thành ma đạo, vươn tới hình thức sáu chót của sinh mệnh, cần cả vạn năm đằng đẵng.
Có điều không ai biết được khả năng thành công, những sinh linh trong thiên hạ đi theo lối này để đạt được mục tiêu sau cùng chỉ là hãn hữu.
Nếu ta không nhờ sinh ra đã là thượng cổ dị chủng linh cầm Kim sí đại bằng điểu, lại biết nhẫn nại, suốt năm ngàn năm tu luyện không hề ra khỏi Thủ Dương sơn nửa bước, quyết không thể đạt đến thành tựu này trong vòng hơn bảy ngàn năm.
Đại bằng nhất nhật đồng phong khởi, phù diêu trực thượng cửu vạn lí.
Kêu vang một tiếng, ta cất mình bay khỏi Thủ Dương sơn, Phù Không động, lên tận chín tầng trời, thư giãn gân cốt suốt năm ngàn năm chưa từng hoạt động, cảm khái vô vàn.
Đây là thân thể của ta?
Dáng vẻ của một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi chốn nhân gian mặc áo vàng nhạt, đi giày bố, tạm coi là my mục thanh tú, thân thể đĩnh bạt, vẻ buông thả hiện rõ, động tĩnh hài hòa.
Tốt lắm.
Từ trước khi hai ngàn tuổi ta đã bay khắp thiên hạ, cơ hồ bốn cõi dưới gầm trời, mọi nơi mọi chốn, Lục hợp bát hoang đều in dấu cánh của ta.
Nên dù năm ngàn năm không bay lên trời, ta cũng không cần thăm lại chốn xưa, hiện tại thứ ta có là - - thời gian
Dương Liễu ngạn, Sấu Tây hồ, đê dài mười dặm.
Thiên hạ cảnh sắc tuyệt đẹp là đây, nhưng ta đến đó với mục đích khác.
Ồ, vì sao người ở đó lại nhìn ta như thế, ban nãy còn có mấy cô gái đến hỏi ta có phải là diễn viên, tay diễn viên tên Đông Đông gì đó. Mà người dân sao lại ăn mặc kỳ quái thế nhỉ, gần như không ai mặc trường bào, y phục chia thành hai phần trên dưới rõ ràng, nam đã đành, nữ ăn mặc kiểu gì lại không che kín thân thể, chân tay lộ hết ra ngoài.
Cảnh trí nơi này đã khác trước nhiều lắm rồi.
Thế sự vô thường.
Thay đổi quả thật không thể dự liệu được.
- Chà, đại ca còn ở đây là gì, mau theo thằng em, mọi người đang đợi đại ca.
Ta không hiểu những lời này, nhưng dù là ai nghe ngữ khí hắn vồn vã với ta, cũng sẽ cho rằng bọn ta là bạn bè thân thiết lắm.
Với tu vi hiện tại của ta, bất kỳ động tĩnh nào trong vòng ngàn dặm cũng không thoát khỏi linh giác, nên tên nhóc này cách mấy dặm đã bị ta phát giác, hắn là yêu quái.
Tu hành tuyệt đối chưa vượt hai trăm năm, đẳng cấp còn kém ta xa lắc, nhưng ta không nhận ra nguyên hình của hắn.
Chả phải hắn xuất chúng gì hết, có lẽ vì phụ mẫu hắn hoặc tổ tiên trước đó phẩm chủng không thuần, tạp giao mà sinh ra loại yêu quái này, hơn nữa lịch đại tổ tông nhà hắn nhất định có huyết mạch nhân loại, nếu không với hai trăm năm tu luyện lấy đâu ảo hóa ra nhân hình hoàn mỹ như thế.
Trong lòng ta cười thầm, ngoài mặt không hề để lộ vẻ do dự.
- A, may mà chú đến, anh cũng không tìm thấy mọi người.
Bá vai bá cổ, trò chuyện thân mật, ngoại hình thằng nhóc này còn trẻ hơn ta, nên cả hai bọn ta gần giống một đôi bạn tốt.
Thằng nhóc mắt mũi sáng sủa, môi đỏ răng trắng, ra dáng thiếu niên tuấn tú lắm, lại lắm mồm, leo lẻo không ngừng, chừng nửa thời thần sau đã giới thiệu xã hội hiện đại với ta đâu vào đấy.
Ta lắng nghe đầy thú vị, cảm thán thời thế bể dâu.
Hai bọn ta đến một chốn yên tĩnh, hắn cố ý đưa ta đến đây.
Vừa nhận ra bốn bề không người, hắn liền hất tay ta ra.
Sắc mặt hắn nghiêm lại, đồng thời trên mình phát ra sát cơ lẫm liệt, chớp mắt trùm kín không gian.
Đoạn mở miệng nói: “Ta biết ngươi là yêu quái từ thâm sơn ra đây, tu luyện nhiều năm mới trở lại nhân gian nhưng mặc kệ ngươi có mục đích gì, đều không thể nguy hại nhân loại, bằng không ta sẽ không khách khí.”
“Khẩu khí lớn lối nhỉ, ta không nghe thì ngươi làm được gì.” Ta đương nhiên không sợ hãi, đạo hạnh của hắn, còn chưa có tư cách động thủ với ta.
Thiếu niên cười nhạt, thanh manh trong tay lóe sáng, lãnh khí toát ra hàn quang chói mắt, là một đạo thanh quang quấn vài vòng quanh mình, gỗ đá cây cối quanh đó chạm vào liền tan tành.
Nhìn đạo thanh quang kì dị như giao lòng, linh xà uốn lượn, cả ta cũng kinh ngạc, đó không phải là tiên gia phi kiếm được tiên nhân tu đạo dùng để trảm yêu ư?
Một yêu quái như hắn làm cách nào được tiên nhân truyền thụ, xem ra công lực khá thâm sâu, ta tu luyện ngần ấy thời gian, đương nhiên sợ gì hắn, dù là tiên nhân chân chính đến đây ta cũng không ngại, hà huống là một bán yêu đạo hạnh chưa được bao nhiêu.
Loại yêu quái được tiên nhân truyền thụ nhưng không thể chân chính cải biến pháp môn tu luyện, chỉ đáng là bán yêu, hoặc được xưng theo cái tên là “yêu tiên”.
“Được, coi như ngươi lợi hại, ta nhận thua, sau này đừng để ngươi lạc vào tay ta.”
Ta ngoài miệng nhận thua, nhưng trong lòng cười thầm, ta không muốn động thủ cùng hắn, mục đích ta đến đây là vì hy vọng suốt năm ngàn năm này.
“Bớt gây phiền hà, tránh xảy ra biến cố.” Ta đang nghĩ thế đấy.
“Chà, đại ca đừng giả đò nữa, em vừa nhìn là biết đại ca không phải loại quái tác ác đa đoan. Ban nãy em có gì mạo phạm mong đại ca đừng trách.”
Ta…
Hóa ra hắn nhận ra hết rồi.
Ngoài miệng ta nói năng độc ác nhưng vẻ mặt không biến hóa tương xứng, để hắn nhận ra tẩy.
“Đại ca hả? Thoạt nhìn là biết thuộc loại yêu quái muốn ở nhân gian hưởng lạc, ban nãy em nói đại ca tỏ vẻ phiền lòng không muốn nghe, em biết là mình làm thế thật sự hơi lèm bèm.”
Trong lúc nói, kiếm quang trong tay hắn thu lại, gương mặt lại cười cười.
- Em tên Trần Anh Hữu, còn đại ca?
Ngẫm nghĩ một lúc, ta đáp:
- Nhạc Bằng, tớ tên Nhạc Bằng.
Đó là cái tên ta tự đặt cho mình từ úc tu luyện, sáu, bảy ngàn năm nay chưa đổi.
Được Trần Anh Hữu chỉ bảo, ta đổi trang phục, bộ quần áo của ta, nghe nói là từ đời Đường, còn kiểu tóc đến nay người ta không búi lên nữa, nhưng vì ta nhất định không chịu cắt, hắn liền buộc mớ tóc đang lòa xà lại, nói là kiểu đuôi ngựa, hiện tại đang là mốt theo trào lưu của nhóm F4 gì đó.
Hiện tại ta giống hệt một thiếu niên đô thị chính tông, không còn mùi vị yêu quái gì nữa.
Ta biết nói gì? Với tu vi của ta sao lại bị hắn nhìn một cái liền nhận ra mình là yêu quái, hóa ra do kiểu trang phục để lộ, bắt mắt quá mà.
Sau đó ta chuẩn bị cáo từ Trần Anh Hữu.
Nhưng thằng nhóc này dai như đỉa, quyết kết giao bằng hữu, nói rằng hắn đã lâu không thấy yêu quái, trong xã hội hiện đại, yêu quái đều hòa mình vào đời sống của người bình thường, hắn không thể nhận ra, khó khăn lắm mới nhận ra ta, sau này nên có chút qua lại.
Thôi đành vậy.
Việc ta cần làm cũng không sợ hắn xen vào, hắn không ngại việc, có lẽ giúp được đôi chút, để hắn đi cùng cũng không sao.
Trần Anh Hữu nhanh chóng cho ta biết mọi sự tình
Hắn đang sống trong một gia đình nhân loại, cha mẹ đều làm quan chức chính phủ, xưa nay đời sống sung túc, theo hộ khẩu hắn năm nay mười lăm, đang học năm thứ ba, không phải là mới học xong trung học cơ sở, chuẩn bị lên trung học phổ thông. Còn chưa có bạn gái.
Thế thì liên quan gì đến ta.
Hắn còn nói rằng cha mẹ tham ô, nhận hối lộ, suy cho cùng đời sống của hắn không lấy gì làm hạnh phúc lắm.
Ta hỏi hắn sao lại không quản đến việc cha mẹ tham ô, nhận hối lộ, những việc cũng nguy hại nhân gian, hắn đáp hàm hồ: “Việc của nhân loại để nhận loại tự giải quyết, em không quản việc của họ.”
Cho qua.
Còn việc vì sao luyện thành tiên gia phi kiếm, hắn nói là vô ý lấy được một thanh bảo kiếm, vỏ khắc hai mươi câu khẩu quyết luyện kiếm, nhờ thế mà luyện thành.
Về điểm này hắn không nói thật, nhưng ta cũng mặc, ta đâu có tham khẩu quyết phi kiếm của hắn.
Đến giờ ta đang đợi còn…. Không, hiện tại mà tính mới chừng mười giờ, ta muốn đợi đến giờ Hợi nửa đêm… không, phải là mười hai giờ mới bắt đầu hành động.
Trong lúc chờ, Trần Anh Hữu đưa ta đến một nơi gọi là cà phê inte, phức tạp quá, ta nghe không hiểu những gì hắn giải thích, liền sử dụng dụng Sưu Thần đại pháp xem thoáng qua kí ức của hơn trăm người, lập tức thế giới này chả còn gì thần bí với ta nữa.
Bất quá ta còn phải tự thân trải nghiệm thực tiễn nữa.
Trần Anh Hữu mua không ít đồ ăn thức uống.
Cái thứ Coca Cola tuy đen xì nhưng vị không tệ, ta khá thích uống, thế giới trước kia trừ rượu ra thì chỉ còn trà, cùng lắm là nước lã. Không được lựa chọn nhiều.
Mc Donald’s, KFC chẳng qua là thức ăn được nướng lên, nhưng mùi vị ngon hơn những thứ ta từng nếm không biết bao lần, nhân gian mỹ vị chân chính quả thật dù trên trời cũng vị tất có được.
Với tư chất của ta, nhanh chóng sử dụng thành thạo vi tính, ta phải nói là thứ quỷ quái này thần kì hơn bất cứ pháp bảo nào ta từng thấy, điểm kì diệu của nó vô cùng vô tận.
Đến thời điểm chờ đợi, ta gần nảy sinh xung động không muốn đi khỏi, hôm nay chẳng muốn làm gì nữa.
Ý tưởng này vừa ló lên liền bị ta phủ quyết, mong chờ mấy ngàn năm rồi, mấy thứ quỷ quái này ở đâu chả thấy, có quý báu gì đâu, sau này trở lại nghịch tiếp cũng được, lúc đó tùy tiện chơi cho thoải mái.
Ta gọi Trần Anh Hữu.
Tuy không biết ta có mục đích gì, nhưng hắn ngoan ngoãn theo chân, không hề lắm lời hỏi gặng.
Dương Liễu ngạn, Sấu Tây hồ, đê dài mười dặm.
Đến bờ hồ, trong ta hưng phấn run lên, không hề chần chừ lao ngay xuống nước.
Trần Anh Hữu vò đầu bứt tai, không hiểu nửa đêm nửa hôm ta đến đây bơi lội cái gì nhưng vẫn nhảy theo.
Tủm, vừa xuống nước, thân mình Trần Anh Hữu có một đạo thanh quang hộ thể, ngăn nước hồ cách thân thể vài phân, không bị ướt dù là nửa giọt nước.
Đó là kiếm khí do hắn luyện thành.
Ta tuy là phải phi cầm, bản thân không thạo thủy tính, nhưng tu luyện đến mức này thì khác, thiên hạ chưa có nơi nào ta không tới được.
Lên chốn trời cao, xuống tận cửu u, chui vào cát đá cũng không hề hấn gì, đuổi theo cả nhật nguyệt vô ảnh, hà huống là đáy nước nhỏ xíu này.
Sức mạnh của ta đủ để lay sông lật bể, nhưng lúc này ta không muốn làm gì quá, chỉ cần giữu cho nước cách thân thể mấy thước vuông là đạt thành mục đích. Tạo ra cầu thể với ta làm trung tâm, bức tường nước quanh thân thể ta khác nào thủy tinh, chất thủy tinh đen ngòm, chất nước Tây hồ quá tệ, ngay cả cua cá ta cũng không thấy con nào.
Trần Anh Hữu không nhịn được, buột miệng hỏi: “Đại ca đến đáy Tây hồ làm gì, định khảo sát địa chất ư? Lẽ nào đại ca định lập động phủ?”
Hắn hỏi điều này không phải vô lý, xuất phát từ vùng núi, rồi muốn đổi đến nơi nào đó thanh tịnh cũng là việc thường được yêu quái muốn làm.
Ta ư?
“Không.” Ta đáp.
“Em muốn nói là nếu đại ca muốn định cư, em sẽ giới thiệu mấy chỗ, đảm bảo đại ca vừa ý. Đừng ở chỗ hoang sơn dã lĩnh không dấu chân người thế này, không tốt cho tâm lý, dễ mắc chứng tự kỷ lắm, rồi sẽ trở thành cô tịch, tính cách quái dị…”
“Được rồi, mục đích của ta đã đạt, huynh đệ có muốn vào cùng ta không?”
“Úi, đương nhiên là muốn, bằng không em đến đây làm gì, ở nhà chơi game giết thời gian.”
Trần Anh Hữu nhìn quanh với vẻ nghi hoặc: “Đến đây làm gì có gì, đại ca định làm gì?”
“Xem đi.”
Chi đáp một câu ngắn ngủi, ta bắt đầu hành động.
Tay kết pháp ấn, sáu đạo kim sắc khí mang dài chừng một thước, sắc như đao dấy lên.
Lục đạo kim sắc đao mang kết lại, liên lục lượn vòng.
“Phá - -”
Tay ta phất lên, sáu đạo kim sắc đao mang chạm vào bùn đất dưới đáy Tây hồ, nước càng đục ngầu, Lục Thú đao mang là tuyệt học của ta, dùng để khuấy đáy hồ đúng là giết gà viện đến dao mổ trâu.
Lục Thú đao mang khoan vào đáy hồ, ta ung dung hạ xuống theo.
Trần Anh Hữu thấy ta xuất thủ, biết ngay công lực của ta hơn hẳn, dù phi kiếm của hắn luyện đến mức thần hình hợp nhất cũng còn lâu mới xứng là đối thủ, hà huống hắn chưa luyện đến mức ngự kiếm phi hành, hỏa hậu còn kém xa.
Bất quá hắn cũng thông minh, biết ta không có ác ý, liền sử dụng kiếm khí hộ thể bám theo.
Lục Thú đao mang sắc bén vô cùng, cắt sắt đá như khoái đao cắt đậu hũ, không đầu mười phút, bọn ta xuống sâu chừng hai, ba dặm.
Sau cùng cũng đến rồi.
Trước mặt chợt thoáng đãng hẳn.
Kim Đình Ngọc Trụ, Tử Khuyết tiên phủ.
Chính là đây rồi.
Hoa quang chói mắt, cầu vồng quấn quít.
Ngay cả ta cũng hoa mắt.
Trần Anh Hữu càng chưa từng thấy cảnh sắc nào mỹ lệ thế này.
Đây là nơi ta muốn tìm.
Thần tiên có Thiên giới tiên phủ, yêu ma có cửu u ma giới. Nhưng tại nhân gian nhưng phủ đệ thế này chỉ được thiết lập tại chốn danh sơn, đến khi chủ nhân siêu thăng dị giới, phủ đệ sẽ bị hoang phế.
Ta vốn có thể dựa vào tự thân năng lực qua lại tam giới nhưng ta không thích những chốn tử khí trầm trầm đó, nên ta mới vẫn ở lại nhân gian.
Đây là một trong cửu địa linh phủ, vốn là nơi tiên linh ở, chứa không ít thứ đồ hay ho. Quá trình siêu thăng tiên giới khác hẳn, họ chỉ có thể dựa vào tu vi bản thân để nguyên anh xung phá cửu thiên cương sát, lớp màng ngăn cách nhân gian và tiên giới, còn lại những pháp bảo, thần khí, linh đan tu luyện lúc trước, thậm chí cả nhục thân cũng bỏ lại. Ta thèm muốn tiên gia bảo vật của nơi này lâu rồi.
Cuối cùng ta cũng đợi đến ngày này, chủ nhân đời trước của địa phương này có lẽ đã ra đi hoặc bị bức phải ứng kiếp, hoặc buộc phải chuyển thế, để lại mọi thứ cho ta thích gì làm nấy.
“Đây là đâu?” Trần Anh Hữu hỏi.
“Không cần quan tâm, huynh đệ chỉ cần biết rằng nơi này không còn ai, hiện tại thuộc về chúng ta là được.” Tâm tình ta đang tốt nên vừa nói vừa cười.
“Trên đời thật sự có nơi kì diệu thế này ư.” Trần Anh Hữu cảm thán. đồng thời tiến tới thêm một bước.
Lúc còn cách Ngọc Khuyết lâu bài mấy chục mét, một đạo sức mạnh vô hình hất hắn bắn ngược lại.
Trần Anh Hữu xoa mông, không hề khách khí, ngón trò tay phải giơ ngang, một đạo thanh quang từ phi kiếm phát ra, hàn mang lạnh buốt định mở cấm chế.
Lần này mọi việc không còn đơn giản nữa, ráng vàng chợt nổi lên, thụy khí ràn rạt lóe sáng rồi tắt, đạo thanh sắc kiếm quang của Trần Anh Hữu bị cuốn đi mất tăm.
Không đợi Trần Anh Hữu kịp tỉnh khỏi cơn kinh ngạc, ta kéo hắn vận khởi ma công tiến vào. Lúc thấy hắn định dùng pháp lực, ta cười thàm, hắn tưởng đây là chỗ không người chắc? Đấy hồ này là cung khuyết, được Lưỡng Nghi vi trần trận, một trong bảy loại trận pháp huyền ảo nhất của đạo môn tiên gia che chắn, dù là đại la kim tiên, vô thượng thiên ma cũng phải dừng bước, nói gì một Trần Anh Hữu chưa biết ngự kiếm.
Ly Hỏa Trọng Đồng, Thiên Bằng Tung Hoành pháp. Đó là thứ ta ỷ trượng hòng xông qua Lưỡng Nghi vi trần trận. Ly Hỏa Trọng Đồng có thể xuyên thấu cừu trùng, nối xuống tận cửu u, tham thấu được biến hóa vô cùng của trận pháp, rồi dựa vào thân pháp khoái tuyệt thiên hạ Thiên Bằng Tung Hoành pháp lướt qua một khe hở nhỏ nhoi.
Nguyên hình trời sinh của ta là Kim sí đại bằng điểu bay nhanh nhất thiên địa, tu luyện gần ám ngàn năm thành môn tuyệt học đắc ý nhất Thiên Bằng Tung Hoành pháp, không chỉ tổng hòa võ học cả đời, mà là loại thân pháp thiên hạ tuyệt phẩm, luận về năng lực phi thiên độn địa, không ai sánh được với ta.
Lưỡng Nghi vi trần trận, theo truyền thuyết có thể lấy hạt bụi hóa thành hồng hoang vũ trụ, khốn nhập trong trận, dù có năng lực tề thiên cũng sẽ bị vây đến chết.
Ta chưa đủ năng lực phá giải Lưỡng Nghi vi trần trận pháp, nhưng có Ly Hỏa Trọng Đồng phụ trợ, sẽ nhân lúc trận pháp chưa triển khai, nhận ra biến hóa, tránh hung tìm cát, an toàn xuyên qua.
Trần Anh Hữu chỉ thấy phía ngoài ráng quang lập lòe, phong lôi gào rú, hoảng hoảng hốt hốt không hiểu mình ở đâu, nhưng thoáng sau hắn lại thấy như vừa trải qua ngàn vạn năm.
“Đến rồi.”
Sau rốt ta cũng đột phá xong Lưỡng Nghi vi trần trận pháp, đứng dưới Ngọc Khuyết lâu bài, nơi này là đệ nhất đạo quan khẩu của cung điện dưới lòng đất.
Trần Anh Hữu lồm cồm bò dậy, xem ra hắn không quen để người khác đỡ.
“Không phải chỉ có mấy chục mét mà đại ca bay lâu thế.” Trần Anh Hữu bắt đầu lớn lối.
“Thanh Minh kiếm của tiểu đệ đâu?”
“Trong Lưỡng Nghi vi trần trận, huynh đệ muốn lấy cứ việc vào đó.”
Ta không lý gì đến hắn, thứ ta cần tìm ngay trước mắt rồi, nhưng phải cầm được trong tay mới yên tâm, ta lập tức đi tìm.
Bỏ mặc Trần Anh Hữu, ta lơ lửng trên không, phải phá giải điểm then chốt của cung khuyết đã.
Ta tuy chưa từng đến đây nhưng hiểu rõ mọi sự, tòa cung khuyết sâu chừng trăm trượng, tổng cộng chia làm mười sáu tầng, tầng nào cũng là châu cung bối khuyết, kim điện dao giai, quỳnh lâm ngọc thụ, dị thảo kì hoa, không chỉ cảnh vật đẹp đẽ, bố trí cũng chu mật, cơ quan trùng trùng.
Nhưng tòa cung khuyết có hai nơi quan trọng nhất, một là Hoàng Tinh điện, một là Kim Đình Ngọc Trụ. Ta chọn Kim Đình Ngọc Trụ làm nơi xem xét đầu tiên. Kim Đình Ngọc Trụ là cơ quan chính trấn áp toàn cung, tất sẽ chưa bảo vật, thần khí quý nhất hoặc pháp quyết tu hành của tiên gia bí truyền.
Ta dự liệu không sai bao nhiêu.
Không có trận pháp ngăn cản, chỉ là đất bằng, nháy mắt đã tới nơi.
Kim Đình Ngọc Trụ là thứ bắt mắt nhất, lớn chừng mười người ôm, vươn lên tận đỉnh cung khuyết, cắm sâu xuống đất, không cần tìm cũng thấy ngay.
Mấy hơi thời sau, ta đưa tay chạm vào Kim Đình Ngọc Trụ lớn đến khó tin nổi.
Không cần phải nói, muốn lấy được bảo vật tất phải tốn sức thêm một lần.
Pháp thuật bảo vệ Kim Đình Ngọc Trụ chỉ e còn lợi hại hơn Lưỡng Nghi vi trần trận, ta có tu luyện thêm một vạn năm cũng không phá giải được, nhưng ta có luyện một một loại năng lực khiến mọi pháp thuật phong cấm mất hiệu lực - - Thệ Như Lưu Thủy.
Thệ Như Lưu Thủy có thể khiến thời gian trong phạm vi ảnh hưởng của ta gia tốc, bất kỳ pháp thuật phong cấm nào cũng có kỳ hạn, hết kỳ hạn đó pháp thuật sẽ mất tác dụng. Bằng cách này ta sẽ mở được phong bế Kim Đình Ngọc Trụ.
Dưới ảnh hưởng của Thệ Như Lưu Thủy, rất nhanh chóng Kim Đình Ngọc Trụ bắt đầu bốc hào quang rực rỡ như mấy gấm, chiếu rọi toàn tòa cung điện.
Thoáng sau lại nảy sinh biến hóa, Thệ Như Lưu Thủy gia tốc, buộc toàn bộ Kim Đình Ngọc Trụ phát sáng, liên tục tóe ra vạn điểm hỏa tinh tựa như pháo hoa nổ tung lúc bé.
Ta biết đã đến lúc rồi.
Quả nhiên không sai.
Màn sáng sau cùng rơi xuống như mưa sao cùng tiếng sấm ầm ì, Kim Đình Ngọc Trụ nứt toác từ trên xuống.
Ta dùng Thiên Bằng Tung Hoành pháp lách vào, xem xét một vòng.
Kim Đình Ngọc Trụ chia thành năm không gian, ẩn chứa toàn tuyệt thế kì trân, đại đa số ta không biết.
Tầng trên cùng có ba vật phẩm: một cây san hô ngọc xích, một cái mặc ngọc hồ lô, một hộp ngọc đen sẫm.
Tòa động dưới có năm trái cây kì dị thơm nức mũi, hình dáng giống quả trám, màu xanh như sứ, thoáng nhìn không cũng biế không phải phàm vật, e rằng có công hiệu đoạt quyền thiên địa tạo hóa, vượt hơn quỷ thần chi lực.
Tầng giữa bình thường, đặt một tấm thiết bài, không hiểu có diệu dụng gì.
Tòa động thứ tư, ta vừa nhìn liền cả kinh thất sắc.
Cũng không trách ta xung động được, đó là thiên ma xá lợi, lại có những ba viên.
Tu luyện ma đạo, thành tựu tối cao là vô thượng thiên ma, đạt đến tu vi đó, sau gáy sẽ luyện thành một viên thiên ma xá lợi, minh chứng của vạn kiếp bất hoại. Là kết tinh pháp lực chung cực của ma đạo chí cao vô thượng.
Ta dù bước vào ma đạo nhưng mới nhập môn, tuy nhờ thiên phú bị bẩm mà luyện thành thiên ma xá lợi, muốn tu luyện đến mức cao nhất vô thượng ma đạo còn phải đi một quãng dài.
Có được ba viên thiên ma xá lợi, đạo hạnh của ta sẽ tăng thêm một tầng, giảm thiểu được ít nhất ba vạn năm khắc khổ tu hành, một viên thiên ma xá lợi tối thiểu cũng cần tọa thiền một vạn năm mới thành hình.
Thiên ma xá lợi do những sinh linh tu luyện ma đạo luyện để ngự kiếp, tu luyện được thiên ma xá lợi sẽ ảo hóa thành thiên ma pháp thân, bản thể không còn bị nhục thân hạn chế, thiên ma pháp thân phát huy được uy lực cao hơn nhục thân nhiều lần. Ta tự luyện thành bảy viên, có thêm ba viên này là vừa đủ ảo hóa ra bốn thiên ma thân ngoại hóa thân, công lực tăng lên vượt cấp. Chỉ cần năm mươi năm, ta sẽ hoàn toàn dung hợp được ba viên thiên ma xá lợi, biến năng lượng trong đó thành của mình.
Bất quá kẻ có chúng không hiểu là thần thánh phương nào, có được thiên ma xá lợi, lại tới ba viên, tất nhiên năng lực thông thiên triệt địa.
Chỉ có một khả năng, thiên ma xá lợi mới xuất hiện ở đây, là nguyên chủ nhân bỏ hết tu vi tự thân, đi theo con đường tu luyện khác, nhưng ta không biết ai có được dũng khí như thế. Theo màu sắc của ba viên thiên ma xá lợi và ma khí hùng hồn trong đó, chủ nhân này không kém hơn ta bao nhiêu, đến đẳng cấp của ta, còn gì phải sợ, gặp thiên kiếp cũng không hề hấn gì.
Rũ bỏ đạo hành vất vả tu luyện qua vạn năm, ta tuyệt đối không làm được.
Hà huống sự tình nào có giản đơn thế.
Không gian thứ tư, cũng là không gian sau cùng chưa toàn thứ dễ nhận ra, dù ta chưa từng thấy, Ngọc Khuyết kim chương, Thiên Phủ tử cập. Nhìn tên mà xem, là hai bộ tiên gia thiên phủ kì thư.
Không cần phải dặn, mọi thứ trong Kim Đình Ngọc Trụ ta đều phải thu sạch. Hung Trung Nhật Nguyệt, Tụ Lý Càn Khôn . Ta biết pháp thuật này.
Những thứ ở ba tầng trên ta không rõ lắm, nhưng hai bộ sách sau cùng không thể sánh với thiên ma xá lợi. Theo thứ tự mà đoán, càng trên cao càng trân quý, ta thật không biết nhận xét sao về những vật phẩm thuộc ba tầng trên.
Kim Đình Ngọc Trụ hé ra chỉ trong thoáng chốc, nhưng một thoáng đó đủ cho ta lấy sạch dị bảo kì trân rồi ung dung đi ra.
Ta vừa rời khỏi khe hở của Kim Đình Ngọc Trụ.
Cộp!
Tiếng động vang lừng, Kim Đình Ngọc Trụ khớp lại, trở thành cây thông thiên thần trụ hoàn mỹ, không hề lộ ra mảy may vết nứt, trơn tru như cũ.
Nhưng cây trụ này đã mất ý nghĩa với ta, không còn năng lực hấp dẫn chú ý nữa.
Vứt đi như rác rưởi.
Hoàng Tinh điện.
Đó chắc là nơi chủ nhân đời trước tu hành, cũng là nơi ở của kẻ từng có duyên gặp gỡ lần một lần với ta và bạn hữu.
Theo ta biết tòa cung khuyết dưới lòng đất không chỉ có một đời chủ nhân, nhưng ta cũng không nắm rõ là mấy đời. Người cuối cùng có biết ta, thậm chí kết cừu hận nữa kia.
Việc đó kỳ thật phải trách ta, nhưng cũng không thể đổ tiệt cho ta.
Lần gặp gỡ duy nhất đó, bảy người bọn ta vây công hắn, kết quả bốn chết ba bị thương, ta cúp cánh chạy mất, thổ máu thụ thương là đương nhiên. Lúc đó ta còn yếu kém, lại không chịu cần mẫn nên thực lực rất tệ, qua lần giáo huấn đó ta mới quyết tâm bế môn khổ tu. Hiện tại ta không còn như xưa nữa.
Nhưng hắn cũng không phải người mạnh nhất từng ở đây, ta biết ít nhất hắn chưa từng động tới những thứ trong Kim Đình Ngọc Trụ, bằng không sau đó hắn không đến nỗi vì vết thương cũ tái phát, bị hai người còn lại đánh lén, sa vào cảnh thần hình cụ diệt, vạn kiếp bất phục.
Lần đó ta trọng thương chưa lành, không tham gia được, hai người đó có nói với ta, định bá chiếm nơi này, nhưng không còn lực xung phá Lưỡng Nghi vi trần trận pháp, bị trận pháp quay mòng mòng, ảo não ra về.
Để đến đây lấy bảo vật, ta đã kiên nhân tu luyện năm ngàn năm.
Năm xưa hắn là nhân loại tu chân, hiệu xưng thủy tộc đệ nhất tiên nhân, nên không thèm nhìn đến những dị chủng khác, quanh năm ở trong thủy phủ. Lúc đó nơi này là đáy biển, giờ thương hải biến ảo tang điền, trở thành chốn vùi sâu dưới lòng đất.
Bất quá vì lời lẽ tranh cãi nhất thời mà hắn dùng tuyệt đại pháp lực đồ sát yêu ma bọn ta, sau đó mới bị báo thù, xem ra kẻ ấu trĩ khi ấy không chỉ là hắn, cả bọn ta cũng vậy.
Trong lúc suy tư, tốc độ của ta không hề giảm.
Hoàng Tinh điện hiện lên trong tầm mắt.
Ngày trước hắn thích xa hoa, toàn thể Hoàng Tinh điện đều do hoang kim đúc thành, cộng thêm mỹ ngọc điêu khắc, những trân bảo đồ cổ càng không phải nói, trên dưới cộng lại là năm tầng, tiền hậu là mười dãy, lớn nhỏ tổng thể năm sáu chục gian phòng, hoa lệ cực độ.
Điêu lan ngọc thế ứng vưu tại, chỉ thị chu nhan cải.
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ, thử địa không lưu Hoàng Hạc lâu.
Đương nhiên ta ngâm tụng thơ từ không phải có ý trào phúng, người đi rồi còn lại lầu trống. Nếu hắn không cuồng vọng đến vậy, hành sự chỉ bằng ý thích, chưa từng nghĩ đến người khác, chắc không đến nỗi thê thảm đến vậy, có thể coi là tự tay gây nên tội.
Với bản lĩnh năm đó của hắn, cộng thêm năm ngàn năm tu luyện, không, không cần lâu thế chắc đã mở được Kim Đình Ngọc Trụ lấy trân bảo của chủ nhân đời trước. Dù ta tu thành ma đạo, hiện tại chỉ e không thể so được với năng lực của hắn.
Hoàng Tinh điện.
Cửa điện mở toàng, ta không chần chừ tiến vào, lý do gì để do dự?
Chính điện.
Không cần tìm kiếm, thứ ta cần là hai mươi mốt ngọc án bày trong điện, màu ngọc khác nhau, hình thức bất đồng. Trên mặt án bày đầy các loại bảo bối, pháp khí, thần binh, dụng cụ hắn chế luyện cả đời.
Trên chiếc bàn đầu tiên làm từ vạn niên ôn ngọc bày chín món pháp khí, là những thứ đắc ý nhất trong đời hắn.
Lòng đầy cảm khái, ta đến chỗ chiếc ngọc án vạn niên ôn ngọc, khẽ cầm món pháp khí đầu tiên lên.
Đoạn Kim Khuê, dài rộng không hơn một bàn tay, ánh lên sắc ô kim, trên bề mặt phù chú ẩn ẩn, trùng trùng điệp điệp, không hiểu bao nhiêu tầng. Đấy là đệ nhất chí bảo Đoạn Kim Khuê mà hắn đắc ý năm xưa, chỉ cần dồn chân khí bản thân vào là sẽ phát ra quang mang kì dị màu ô kim, giống như đao mang, kiếm khí, bản thân nó luyện từ ngũ kim tinh túy của Tây phương, chuyên cắt thần binh lợi nhận. Lúc cùng hắn đối địch, hắn chỉ khua Đoạn Kim Khuê, dễ dàng đánh tan Lục Thú đao mang, trọng thương ta.
Ta cầm món thứ tư lê, một cây đoản xích nhỏ xíu, Tuyền Quang xích.
Tuyền Quang xích ư! Ngày trước ta bị thương đả thương thảm quá. Ta cầm Tuyền Quang xích khua nhẹ, hào quang rực rõ, ảo xuất ra vô số vòng sáng liên hoàn.
Bình dinh ta chỉ tu luyện thân thể, không luyện bất kỳ pháp bảo nào, hơn nữa từ khi tu luyện hữu thành, mười tám vạn sợi lộng toàn thân đều có thể tùy tâm biến hóa. Ta kiêu ngạo vì chuyện đó vô cùng, lúc lâm trận đối địch liền hóa lông vũ trên mình thành kim sắc quang tiễn, vô cùng diệu dụng.
Lần đó hắn chỉ vung Tuyền Quang xích phát ra vòng sáng, cơ hồ chấn tan lông khắp người ta, khiến ta khác nào mấy con gà quay vịt nướng bị người ta treo trong tiệm ở khắp đường phố, ta hổ thẹn không dám nhìn ai, sau năm mươi năm mới khôi phục nguyên mạo. Giờ thấy pháp bảo vô chủ này, thật không thể nén lòng nhớ lại chuyện xưa.
Ta không xem nữa, thu hết chín món pháp khí vào túi.
Hai chục ngọc án còn lại, mười cái bày binh khí, toàn là những pháp khí thường thấy nhất, không khác gì Thanh Minh kiếm của Trần Anh Hữu, bất quá đao thương kiếm kích đủ cả, đều thuộc loại cực phẩm, đương nhiên phải lấy. Kiếm chiếm số lượng hơn hết, chắc do người tu đạo thích sử dụng kiếm.
Kiếm ở đây có loại đơn kiếm, song kiếm cũng có, cả mấy thanh cuốn lại được, ta tùy tiện bạt một thành, ngầm mặc vận pháp quyết, trường kiếm xuất thủ hóa thành một dải cầu vồng lập lòe, hoa lửa lấp lánh, ẩn ẩn trong màn kiếm quang quấn quanh nóc điện xuất hiện bóng hình giao long. Một cây kiếm tùy tiện lấy ra đã cực kỳ linh tính, không phải phàm phẩm, hơn xa kiếm của Trần Anh Hữu.
Ta thu hồi đạo kiếm quang, tùy tiện cất kiếm. Rồi xuống phía dưới xem mười ngọc án còn lại.
Cái gì cũng có: ngọc khí, nhạc khí, đồ bày biện, minh châu, dụng cụ, cả đồ trang sức đầy rẫy, hào quang lấp lánh.
Còn cả các loại đan dược hắn luyện, bình lọ hồ lô lớn nhỏ chừng mấy chục cái, ngoài ra là mươi quyển pháp quyết tu hành Giáp Tử thần thư mà chính hắn cũng chưa từng luyện.
Không cần biết ta đến đây làm gì, những thứ này đương nhiên phải lấy.
Thân như hư không nạp pháp tàng.
Thân thể ta tự có vô hạn không gian, dung nạp cả Thái sơn cũng chẳng vấn đề gì, hà huống là mớ pháp bảo, thần binh.
Xong rồi, mục đích của ta đã đạt, đến lúc rời khỏi rồi, nơi này vẫn là chốn của tiên linh, khó lòng đảm bảo không bị tiên nhân khác nhìn thấy, ta tu ma đạo, bị chạm phải vốn không tiện, hà huống ta đến đây là việc không lấy gì làm hay ho.
Lúc đó ta nhớ đến Trần Anh Hữu, không phải ta đến một mình, hắn bị ta bỏ lại dưới Ngọc Khuyết lâu bài, hiện tại không hiểu thế nào rồi. Ta không muốn qua sông chặt cầu, dù ta không qua sông bằng cây cầu này.
Dọc đường ta đã phá pháp thuật phong cấm, hắn chắc không xảy ra chuyện gì, ta phải tìm hắn thôi.
Ta thoáng cảm ứng là biết hắn ở đâu, nơi này chỉ có hai người bọn ta, cỗ yêu khí mỏng manh đó nhất định là hắn.
Ta thuộc lòng tòa cung khuyết dưới lòng đất này, theo phương vị thì hắn ở Chính Ngôn đường, xem ra cũng ngông nghênh lắm. Ta vừa nghĩ vậy, thân hình biến mất, lúc xuất hiện ở Chính Ngôn đường, hắn đang hào hứng, thấy ta liền vội vàng ngượng ngập chùi mép.
Ta đang cao hứng nên trêu chọc: “Tiểu tử chả hiểu gì hết, Tử Vân đan này là thuốc giải độc trừ bệnh của người bình thường tu đạo, ngươi ăn một ngàn hoặc một vạn viên cũng vô dụng.” Ta thuận tay nhặt một cái hồ lô trên bàn quăng cho hắn. “Thiên Nhất chân thủy này là thứ người tu dạo dùng để thoát thai hoán cốt, ngươi uống một ngụm sẽ tăng trăm năm công lực, bất quá chỉ có tác dụng với mấy tên ngốc vừa nhập môn, ngươi uống nhiều cũng chỉ đạt được công hiệu thế mà thôi.”
Ta chưa nói xong, hắn vội mở hồ lô Thiên Nhất chân thủy uống sạch bách, nghe xong câu cuối mới dừng lại, cười gian giảo.
“Sao đại ca không uống một chút?”
Thấy Trần Anh Hữu đưa hồ lô Thiên Nhất chân thủy đến, ta lắc đầu: “Thiên Nhất chân thủy này hiện tại ta không dùng được, nó chỉ có tác dụng với những người tu hành mới nhập môn.”
Ta thấy hắn treo đầy đao kiếm, liền hỏi: “Lấy chúng làm gì?”
Hắn nhìn ta đầy kì quái: “Thanh Minh kiếm của tiểu đệ mất rồi, đương nhiên phải tìm thứ bù vào. Mớ đao kiếm này tuy không bằng Thanh Minh kiếm, nhưng đệ chịu thiệt, không thèm tính nữa, đại ca đừng đòi xía phần.”
Ta bật cười, mấy ngàn năm nay ta không cao hứng đến thế: “Anh Hữu, đừng chọc cho ta cười chết mất, được không? Thanh Minh kiếm của ngươi tốt xấu gì cũng là đạo gia pháp khí, mớ đao kiếm này toàn là vật trang sức bày trong sảnh đường, mang ra hiệu đồ cổ bán còn kiếm được tí tiền chứ muốn luyện phi kiếm, chắc vất vả lắm.”
Rồi ta móc trong tay áo ra một thanh trường kiếm chuôi đàn mộc, mũi khảm vàng, vỏ làm bằng da lục sa ngư: “Thanh Tụ Huỳnh này ta tặng ngươi.” Nói thật là thanh Tụ Huỳnh kiếm này, kiếm chất hơn Thanh Minh của hắn cả chục lần, dù gì cũng do thủy tộc đệ nhất tiên nhân năm xưa tự tay luyện chế, hơn xa mấy thứ tầm thường.
Đón lấy Tụ Huỳnh, Trần Anh Hữu tuy cười hớn hở khoa chân múa tay, nhưng sau cùng vẫn không đành vứt mớ đồng nát sắt vụn đó.
Trong lúc trò chuyện, hắn không yên chân yên tay, không hiểu từ lúc nào tìm đến một chiếc túi to, Chính Ngôn đường đầy ăm ắp bị hắn vét sạch, cõng lên lưng rồi mới chịu cùng ta đi tìm tiếp.
“Chúng ta ai tìm được gì thì lấy.” Da mặt Trần Anh Hữu dày thật, ta tuy lấy được bí bảo trong cung nhưng cất giấu thỏa đáng, hai tay vẫn không cầm gì. Thế mà hắn lại không ngần ngại nói vậy.
Ta đương nhiên không lật tẩy.
“Chúng ta tìm chỗ nào trước?” Trần Anh Hữu hoang mang hỏi, hắn thấy ta tùy tiện cũng lấy được một thanh bảo kiếm thượng giai, biết ta quen thuộc nơi này hơn nên nếu tách ra hành động, hắn sợ sẽ thiệt thòi.
Ta đáp: “Ở đây có chín toàn chủ điện, cách Ngọc Khuyết lâu bài gần nhất là Nghênh Tân điện, ngươi đến rồi thì chúng ta tìm qua một chút.”
Khó khăn lắm mới thấy hắn đỏ mặt, ta hơi kinh ngạc, tưởng rằng thiết kiểm bì thần công của hắn luyện đến cảnh giới đao thương bất nhập rồi, hóa ra vẫn chưa đại thành.
Ta tự nhiên không tính toán với hắn, tiếp tục giảng giải: “Quỳnh Lâm cung là nơi trồng hoa cỏ, Chúng Dịch đường là nơi bộc dịch trong cung ở, Thiên cơ viện là trung tâm trận pháp khống chế, ta không vào được, ngươi thích thì cứ việc thử. Hoàng Tinh điện thì ta vừa đi qua, nơi này là Chính Ngôn đường.”
“Theo ngươi thì nên đi đâu?”
“Còn ba chỗ nữa, chắc phải có gì đó.” Trần Anh Hữu còn tham tâm, chưa thấy đủ được.
“Là Trung Nguyên điện, Phù Vân cung, Dịch Thú giám.”
“À, Dịch Thú giám để làm gì?”
“Thần tiên ấy à? Ít nhiều đều thích phô trương, tuy bản thân có thể phi thiên độn địa, nhưng không thể cứ muốn đi là đi, nên đều tìm một ít linh thú, tiên cầm để cưỡi, tỏ ra khác hẳn chúng nhân.”
“Oa, chúng ta mau đến Dịch Thú giám, tiểu đệ muốn tìm một con thần thú hảo hạng.”
Thấy ta nhìn, hắn vội giải thích: “Đệ còn chưa biết phi hành, chỉ có thể ngự khí, bay một lần tối đa được mấy chục mét, thần thú thì đệ cần lắm, có thể nuôi làm cảnh.”
“Tùy ngươi.”
Bản thân ta là Kim sí đại bằng điểu, làm gì có linh vật nào bay nhanh hơn, thần thú ta nào có cần.
“Ta muốn đến Phù Vân cung, chúng ta ai đi đường nấy?”
“Không, để đệ đi cùng đại ca đến Phù Vân cung, đi một mình chán chết, cùng đi mới vui.” Hắn vội đổi giọng, chắc sợ rằng ta lấy được vật gì hay ho mà không cho hắn.
Ta cũng không tiện nói gì, thế thì cứ đi theo.
Ta ra khỏi Chính Ngôn đường, thấy một tòa lương đình bên đường liền đến ngồi.
“Chúng ta còn chưa mệt, đợi một chút nữa nghỉ không tốt hơn sao?” Xem ra Trần Anh Hữu rất nóng lòng, bảo bối bày ra trước mắt, ai lại không hớn hở muốn tới.
Ta mỉm cười, vỗ nhẹ lên chiếc bàn đá trong lương đình.
Cả lương đình chìm trong vân vụ, nổi lên không trung. “Ha ha, còn không tới, ta mặc kệ đấy.” Ta lên tiếng gọi.
“Đợi, đợi một chút.” Dù gì hắn cũng là yêu quái, đối với người thường, độ cao mấy chục mét xa không thể vươn tới, nhưng hắn chỉ nhảy một bước là lên liền.
“Pháp bảo gì đây, cho đệ được chăng?”
“Ngươi không chú ý rồi, nơi này toàn là Nghênh Tân đình phi không, tùy tiện ngươi muốn lấy bao nhiêu chả được, đại khái nơi này có khoảng một ngàn tám trăm.” Ta thản nhiên đáp.
“Mọi tòa đều bay được?” Mắt Trần Anh Hữu trợn lọt khỏi tròng.
“Đúng thế.”
“Đại ca thật yêu quái gì, nơi này là địa phương nào, không ai nói chúng ta không được ở lại bao lau tùy thích, còn phải lén lút làm gì?”
Thấy được nơi tốt thế này, Trần Anh Hữu tự nhiên không đành bỏ đi, ta đành nói: “Ta là yêu ma cấp cao, hơn ngươi nhiều, đây là tiên linh trạch quật, còn về nguyên nhân vì sao không ở lại làm chủ nhân vì nơi này không chỉ mình ta biết, cả người khác cũng biết. Trong thế giới của yêu ma chúng ta cường giả vi tôn, không đi nhanh sẽ phải lãnh đủ, ngươi không sợ chết cứ ở lại.”
“Chúng ta có thể lấy được ít quá, tòa Nghênh Tân đình phi không không mang đi được rồi.” Vẻ ngoài buồn rầu, biểu lộ chân thật ra lời nói.
Dáng vẻ hắn thật khiến ta bó tay: “Tòa Nghênh Tân đình phi không này có thể nhỏ hoặc lớn.” Vừa lúc chúng ta đến Phù Vân cung, rời khỏi tòa Nghênh Tân đình, ta ấn nhẹ lên một góc.
Vù.
Nghênh Tân đình phi không co lại bằng cái lồng chim, ta thuận tay đưa cho Trần Anh Hữu.
Ta vào Phù Vân cung, không hề có pháp khí cường lực nào, là nơi chủ nhân trước đây hưởng lạc, những dụng phẩm xa xỉ, mỹ khí, mỹ thực đủ cả. Xưa nay ta vẫn ở nơi cùng sơn ác thủy, lấy đâu ra đời sống sinh hoạt phù phiếm thế này, đây hóa ra lại là thứ ta cần nhất, pháp khí có mạnh đến đâu cũng không thể sử dụng thường nhật.
Phù Vân cung đều là đại điện, không có phòng nhỏ, Trần Anh Hữu vào đại điện đưa mắt nhìn quanh, từng mô hình phòng ốc bày ra, có đình đài lâu các, cung thất viên lâm, đều được tạo hình rất đẹp, quả thật xảo đoạt thiên công, quỷ phủ thần chế, hắn được đại khai nhãn giới, quay sang nói với ta: “Chủ nhân nơi này nhất định là thợ mộc, mới thích làm mô hình, sản phẩm không tệ đâu.”
Ta không buồn giải thích, cầm một tòa lâu đài thuận tay quăng ra.
Tòa lâu đài vừa rời khỏi cửa điện liền nhanh chóng phóng đại, hoàn thành một tòa lầu bảy tầng lớn như bình thường, đứng cách mặt đất mấy mét, vân vụ liễu nhiễu, khác nào tiên cảnh.
Ta mặc kệ Trần Anh Hữu há hốc mồm, quay vào Phù Vân cung.
Ta cầm một chiếc Thu Bảo quyết, mọi đình đài lâu các bày trong đại điện đều hóa thành mây trắng, liên tục bay vào lòng tay ta, rồi biến mất.
“Đợi, cho tiểu đệ mấy món, đừng nhỏ mọn quá.” Trần Anh Hữu lớn tiếng hô hào, xem ra phi thường bất mãn.
“Những cung thất khác vẫn còn, tự đi lấy đi, đừng làm phiền ta.” Ta lạnh nhạt đáp, quả thật ở đây có mười mấy đại điện, những thứ như thế vô vàn.
Vừa quay đầu định đi, Trần Anh Hữu đột nhiên hỏi: “Những thứ này lấy ra cũng vô dụng, chúng ta đâu thể sử dụng trước mặt người khác.”
“Ha ha, ngươi có biết câu ‘tháng ngày sống như thần tiên’ thế nào không, lâu các có thể nổi trên không trung, lại sinh ra được vân vụ che kín mình, từ dưới đất nhìn lên, lâu các này chẳng qua là mây trắng mà thôi. Ở trên đó uống rượu ca hát, ngắm nhìn sơn xuyên đại địa, ngươi nói xem thanh nhàn tự tại đến đâu, thoải mái đến đâu. Nếu mở party ở đó…”
Không cần ta nói nhiều, Trần Anh Hữu sáng mắt, sờ mó khắp nơi. Bất quá đi một vòng xong, hắn quay lại hỏi: “Làm cách nào đại ca biến nó thành vân vụ?”
“Chuyện này hả? Ghé tai lại đây.” Thu Bảo quyết bất quá là pháp thuật vặt, chủ yếu bản thân nó là vật của tiên gia có thể lớn hoặc nhỏ, rất dễ nắm vững.
Thí nghiệm thấy pháp thuật ta dạy hiệu quả, tiểu tử đó hưng phấn không thôi, Phù Vân cung có tới hai ba trăm lâu đài như vậy, ta lấy mấy chục cái, còn lại mặc cho hắn vơ vét.
Trong cung còn kho mỹ tửu, kho quả khô, mứt mật, hoa quả đặc sản, được tiên gia bí thuật bảo vệ nên vĩnh viễn không thối nát. Toàn là thứ thế gian hiếm thất, người phàm ăn vào sẽ cường gân kiện thể. Ngoài ra còn có những món đồ ăn điển nhạc, dụng cụ, đồ cổ, trân bảo, thư họa… có những thứ sản sinh ở dị giới, thế gian không hề có.
Trần Anh Hữu không muốn bỏ vật gì, nhưng hắn không có năng lực mang vật vô cùng vô tận như ta, cũng may hắn còn ba phần lương tâm, chia một phần đồ lấy được cho ta, nể tình hắn, ta chia cho một cái túi Vạn Vật càn khôn còn thừa cho hắn, mặc hắn muốn lấy gì thì lấy.
Ta không còn tâm tư nào đi tìm cùng hắn, bèn nói rằng sau này tìm thấy gì đều thuộc về hắn, tự hắn đi những nơi còn lại, ta không tiện đi cùng.
Trần Anh Hữu đương nhiên vui vẻ, hớn hớn hở hở cất bước.
Đợi suốt một ngày mới thấy tiểu tử đó hớn hở quay lại, bao lớn bao nhỏ đeo trên lưng như núi. Xem ra cả túi Vạn Vật càn khôn cũng không đáp ứng nhu cầu của hắn, chẳng trách được, ta cho hắn cái túi dung lượng hữu hạn, không phải pháp bảo cao cấp.
Vừa về hắn liền hỏi: “Đại ca có biết cái này dùng thế nào không?” Rồi móc một chiếc túi nhỏ đưa cho ta: “Cái này đệ lấy trong Dịch Thú giám, ở đó nào thấy nửa con súc sinh.”
Ta cầm lên dốc ngược, bên trong chất đầy những món đồ chơi lớn cỡ ngón tay, đều là các loại phi cầm tẩu thú, không phải vàng hay ngọc nhưng sống động như thật. Ta vừa nhìn liền bật cười, hay lắm.
Phong Thú quyết.
Hóa ra hắn thu vào không ít trân cầm dị thú, rồi dùng Phong Thú quyết luyện thành pháp bảo, sử dụng quả thật tiện hơn hẳn.
Mấy thứ này cũng hay, ta giữ lại vài món để chơi.
Thấy ta thò tay vào túi móc ra hai nắm, tiểu tử đó gần như phát cuồng, cũng may ta dạy hắn khẩu quyết giải phong ấn Phong Thú quyết, bằng không chắc hắn động thủ với ta rồi.
Ta nhận ra đại sự đã xong, việc sau cùng cần làm là rời khỏi đây.
Lưỡng Nghi vi trần trận vào dễ ra khó, ta có bản lĩnh tiến vào nhưng không có bản lĩnh đi ra.
Hiện giờ không còn là vấn đề nữa, ta móc Ngọc Khuyết kim chương ra xem, nhanh chóng tìm được chỗ giới thiệu về Lưỡng Nghi vi trần trận.
Cứ theo thế mà làm là xong, hà huống bảy ngàn tám trăm sáu mươi chín năm của ta sống trên đời không phí, liền theo đúng hướng dẫn. Thinh không quang hoa vạn trượng, mười hai đạo hỏa quang từ mười hai hướng tụ tập lại.
Trung tâm là ta.
Tay phải lật lại, lòng tay hướng lên, mười hai đạo kỳ môn rơi vào lòng tay ta, đó là bản thể của Lưỡng Nghi vi trần trận, thập nhị kỳ môn độn. Có nó trong tay, coi như Lưỡng Nghi vi trần trận được phá, có nó rồi sau này lúc nào ta cũng có thể bày Lưỡng Nghi vi trần trận, đường về đã hết cản trở.
Chuyến này thu hoạch rất khá, đương nhiên cả tiểu tử kia cũng vật, bằng vào tu vi hai trăm năm của hắn, nhưng thứ này không hiểu sau nhiêu đời mới đến lượt hắn có phúc hưởng thụ, có lẽ hắn vận khí xung thiên nên lúc đó mới đồng ý đi cùng ta.
Trần Anh Hữu thấy ta dù mới quen chưa quá ba ngày nhưng tư tưởng lại phức tạp phi thường, thấy biểu hiện của ta liền biết ta định ra đi, vội chạy tới, hắn không có bản lĩnh quay lại mặt đất.
Ta không nói nhiều, chụp lấy hắn bay lên không, thầm tính toán sử dụng Đoạn Kim Khuê, phải thử xem pháp khí này có uy lực gì, quang mang kì dị màu ô kim bay lên, cầu vồng lập lòa, bức tường đá trên đầu liền bị phá tan. Uy lực của Đoạn Kim Khuê hơn hẳn Lục Thú đao mang của ta, phá đất thoát ra còn dễ dàng hơn.
Ta thò đầu khỏi mặt Tây hồ rồi lại lặn xuống, thuận tay kéo Trần Anh Hữu. Mẹ kiếp, giữa trưa mà mặt hồ đầy du khách, thò lên thế này kiểu gì cũng bị coi là thủy quỷ.
Trần Anh Hữu cũng hiểu ra nên không nói gì, kéo ta tìm một nơi yên tĩnh, lén lên bờ. Tây hồ cũng may rất lớn.
Tuy có pháp lực hộ thể, toàn thân không ướt nửa giọt nước, nhưng dáng vẻ Trần Anh Hữu khác nào tên trốn nhà, trên mình có ít nhất tám cái túi lớn.
Cả hai cùng cười, chuyến đi tìm bảo vật này, chúng ta coi như trở thành bạn bè.
Hiện ta vẫn ở chui, chưa có hộ khẩu của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, giấy căn cước càng không, trong lúc bó tay, chúng ta chỉ biết ở đó. Hắn cũng là kẻ có thế lực của nhân gian, mọi việc để hắn xử lý.
- Trần Anh Hữu huynh đệ, mọi việc ở nhân gian nhờ chú hết.
Chú Thích:
(Tác giả Lưu Lãng Cáp Mô giải thích đủ kiểu về quá trình hình thành ý tưởng viết truyện này, và chú rằng chương 1 sử dụng đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất, từ chương sau sẽ chuyển về ngôi thứ ba.)
i: Đại bàng tung cánh mây phơi phới
ii: Người dịch chú: Đây nguyên là hai câu thơ trong bài Thượng Lý Ung của Lý Bạch, tạm dịch như sau - Đại bàng một ngày bay lên cùng gió/ Bay thẳng một mạch chín vạn dặm.
iii: Những cảnh đẹp nổi tiếng ở Trung Quốc
iv: Trong ngực chứa cả đất trời, tay áo đựng càn khôn
v: Cửa chạm, thềm ngọc vẫn còn, chỉ riêng màu đỏ đổi thay. Hàm ý cảnh vật đồi dời
vi: Bản dịch của Tản Đà: Hạc vàng ai cưỡi đi đâu, Mà nay Hoàng Hạc riêng lầu còn trơ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.