Chương 58: Nổi sát tâm
TheGod
05/09/2020
Trần Thiên Bảo cùng Phạm Nhật Mai nắm tay nhau đi dạo ở những khu bán đồ lưu niệm. Hầu như chỗ nào Phạm Nhật Mai cũng ghé vào cầm đủ thứ lên xem, nàng vẫn không giấu được bản tính trẻ con của một cô gái chỉ có 17 do được bố mẹ chiều chuộng hết mực.
Mặc dù hè nào cũng được gia đình cho đi chơi, thậm chí nước ngoài cô cũng đã từng được đi qua vài nơi, nhưng ngoài những dịp đó ra cô chỉ thường xuyên tiếp xúc với một người ngoài bố mẹ là hắn, vậy nên tính cách không khỏi vẫn còn trẻ con.
Hầu như đi đến địa phương nào Phạm Nhật Mai cũng thu hút ánh nhìn của những người xung quanh, nếu không phải là nhìn một cách lỗ mãng thì cũng là len lén nhìn trộm.
Có lúc Phạm Nhật Mai cúi xuống nhặt một món đồ cô làm rơi thì một người vẫn còn đang nắm tay bạn gái quay lại nhìn chằm chằm đến mức bị cô bạn gái phát hiện dẫn đến cãi nhau ầm ĩ một phen.
Trần Thiên Bảo nhìn thấy cũng chỉ biết lắc đầu cười thầm, Phạm Nhật Mai của hắn chỉ có thể nói quá mức hấp dẫn.
Hắn cho rằng với sự hấp dẫn này của nàng mà đăng ký thi hoa hậu chắc hẳn sẽ đoạt thứ hạng rất cao. Tuy nhiên nếu nàng mà có ý định làm việc đó thì hắn sẽ kịch liệt phản đối.
Thứ nhất là hắn không muốn người phụ nữ của mình bị đem ra cho hàng triệu con mắt đánh giá từ trên xuống dưới.
Thứ hai là những năm gần đây cuộc thi hoa hậu vướng phải quá nhiều thị phi, nói đúng hơn là những thí sinh sau khi tham gia cuộc thi hoa hậu có quá nhiều thị phi.
Từ đó mọi người bắt đầu cho rằng cuộc thi hoa hậu là cuộc thi khiến cho ngành công nghiệp kinh doanh lấy “lỗ” làm lãi bị đẩy giá lên một cách chóng mặt.
Chợt hắn nhận ra mình và Phạm Nhật Mai không biết từ lúc nào đã tách ra, do dòng người quá đông đúc cùng với việc đang mải mê suy nghĩ nên hắn đã bị tụt lại phía sau.
Trần Thiên Bảo vội vã nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh nhỏ nhắn của Phạm Nhật Mai. Phải biết ở khu du lịch là nơi hội tụ đủ loại người, trên cơ thể Phạm Nhật Mai lại khoác lên những món đồ có giá trị đến hàng trăm triệu đồng.
Chẳng may bị cướp giật mất thì cũng chỉ là của đi thay người thôi, nhưng chẳng may những tên đó khi bị phát giác lại làm liều thì có khả năng gặp phải nguy hiểm. Không những vậy với sự hấp dẫn của Phạm Nhật Mai thì việc bị sàm sỡ quấy rối là rất có khả năng xảy ra.
Đảo mắt một hồi cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đội cái mũ lưỡi trai hình mèo Kitty cùng chiếc kính râm Gucci cài bên trên, chắc chắn đó là Phạm Nhật Mai rồi. Lúc này nàng đang đứng bên một xe bán kem thích thú cầm một que kem màu hồng trên tay, tay còn lại thì liên tục chỉ trỏ, có lẽ nàng đang chọn thêm một que kem nữa.
Trần Thiên Bảo chậm rãi lách người qua đám đông để đến bên nàng, nhưng do cánh tay hắn bị bó bột nên phải cẩn thận tránh né dòng người quá đông đúc không thể ngay lập tức đi về phía đó được.
Chợt lông mày hắn hơi nhíu lại nhìn về nơi Phạm Nhật Mai đang đứng, bên cạnh nàng lúc này đột nhiên xuất hiện một người đàn ông khoảng chừng 25 tuổi, hắn ta mặc một cái áo sơ mi ngắn màu trắng để lộ hai cánh tay kín mít “tha thu”.
Trước ngực hắn ta cũng không thèm cài bất kỳ cái cúc nào để lộ khuôn ngực rắn chắc kèm theo không ít hình xăm.
Đến khu du lịch Vịnh Hạ Long thì ăn mặc như thế là điều hết sức bình thường, cách ăn mặc hay là những hình xăm trên cơ thể hắn ta không phải điều khiến Trần Thiên Bảo lo ngại.
Điều đáng lo ngại là đối phương lúc này đã tiếp cận đến bên cạnh Phạm Nhật Mai, hắn ta dang tay vòng qua eo nàng rồi đặt lên thanh chắn trên xe kem. Phạm Nhật Mai lúc này chính là lọt vào bên trong vòng tay của hắn ta không thể thoát ra.
Lúc người thanh niên kia có hành động như vậy nàng còn nghĩ đó là Trần Thiên Bảo, nhưng chỉ một giây sau nàng đã nhận ra điều khác thường. Được Trần Thiên Bảo ôm vào lòng là điều nàng mong muốn mấy năm trời, thời gian gần đây hắn đã chấp nhận nàng nên làm sao nàng có thể quên được cảm giác hắn ôm trong lòng như thế nào, vòng tay này chắc chắn không phải người đàn ông mà nàng vẫn yêu suốt những năm qua.
Phạm Nhật Mai vội quay người lại nhìn thấy một người thanh niên xa lạ có hành động lỗ mãng với mình thì sợ hãi hỏi:
- Anh...anh là ai thế? Hình như anh nhận nhầm người rồi thì phải?
Phạm Nhật Mai run rẩy muốn lùi lại một bước nhưng chợt nhận ra sau lưng mình đã bị chặn lại bởi xe bán kem, lúc này cô muốn hét lên thì bị đối phương đưa tay lên bịt miệng. Ánh mắt hắn ta tràn ngập vẻ dâm dục cười cợt nói:
- Em đẹp quá, đi chơi cùng anh được không?
Nhiều người thấy tình huống này cũng không can thiệp vào và còn có ý muốn tránh xa khỏi rắc rối, nhìn cánh tay xăm trổ của đối phương ai mà biết được hắn là giang hồ cỏ hay là giang hồ xịn, vậy nên cứ giữ bản thân tránh sang một bên là tốt nhất, chẳng may lại bị “xực” cho một cái thì đúng là rước họa vào thân.
Phạm Nhật Mai cơ thể thì bị đối phương ép vào xe bán kem, miệng thì bị một bàn tay cứng rắn chặn lại không thể phát ra lời kêu cứu, lúc này ánh mắt cô chỉ biết liên tục đảo ra xung quanh tìm kiếm thân ảnh của hắn.
Người thanh niên này cứ vô tư như nơi đây chỉ có ai vậy, hắn ta chậm rãi cúi xuống có vẻ muốn chiếm lấy đôi môi mỏng hồng hào của Phạm Nhật Mai. Nàng ngay lập tức tràn ngập sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Lúc này cơ bản nàng đã có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương phả lên mặt mình, nước mắt vốn đã tràn lên trên khoé mắt nàng ngay lập tức tuôn ra, không ngờ lại có ngày giữa thanh thiên bạch nhật nàng lại bị một tên không biết ở đâu chạy đến sàm sỡ như vậy.
Phạm Nhật Mai cứ tưởng đôi môi của mình cả đời chỉ dành cho một mình Trần Thiên Bảo sẽ nhanh chóng bị một kẻ khác chiếm đoạt thì đột nhiên người thanh niên trước mặt nàng “Hự” lên một tiếng lùi lại vài bước.
Hai tay hắn ta ôm chặt lấy một bên sườn nhìn lên kẻ vừa đánh lén mình thì thấy đó chỉ là một tên nhóc bị què tay.
Phạm Nhật Mai vừa nhìn thấy Trần Thiên Bảo nỗi ấm ức trong lòng được giải phóng vội nhào đến dang tay ôm chặt lấy hắn.
Ánh mắt Trần Thiên Bảo vốn tràn đầy sát khí lúc này hơi có chút dịu lại đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng an ủi. Ánh mắt của hắn quả thực cực kỳ đáng sợ, nó mang theo một cỗ hàn khí lạnh lùng chiếu lên cơ thể người thanh niên kia khiến hắn ta bất giác rùng mình một phen.
Người thanh niên xăm trổ kia mấp máy môi nói điều gì đó không ai nghe được:
- Chỉ là một thằng nhóc thôi mà!
Thế nhưng với Trần Thiên Bảo thì khác, hắn nhìn khẩu hình miệng liền biết đối phương vừa nói cái gì.
Sau khi cơn đau từ sườn dịu đi người thanh niên đứng dậy giận dữ quát lên:
- ĐM! Mày muốn chết à?
Người muốn chết hôm nay phải là hắn ta mới đúng, hắn không biết rằng mình vừa trêu chọc phải một con ác quỷ hay sao?
Tình cảm của Trần Thiên Bảo dành cho Phạm Nhật Mai mỗi ngày đều tăng lên một chút, mặc dù hắn chưa hoàn toàn đặt nàng vào sâu trái tim mình nhưng nàng trở thành người phụ nữ của hắn chính là lẽ hiển nhiên rồi.
Vậy mà một tên vô danh tiểu tốt lại dám chạy đến trêu ghẹo lại còn có ý định động tay động chân đến người thân của hắn thì chính là bước nửa chân vào địa ngục rồi.
Thấy Trần Thiên Bảo vẫn yên lặng không nói gì người thanh niên cho rằng hắn sợ đến mức không dám động đậy liền bước đến đưa tay lên có ý định cho hắn một cái bạt tai để giải tỏa sự bực tức khi vừa bị đánh lén.
Phạm Nhật Mai đã sớm bước ra sau lưng hắn chỉ dám ngó một nửa đầu ra len lén nhìn, thấy đối phương bước đến nàng hơi có chút lo sợ bấu chặt vào tay hắn.
- Không sao đâu. Em lùi lại một chút đi!
Trần Thiên Bảo vỗ nhẹ lên bàn tay của nàng đặt trên eo mình trấn an.
Trong lòng Phạm Nhật Mai vẫn còn tràn ngập lo lắng, nhưng vẫn nghe lời hắn lùi về sau vài bước. Nàng cảm thấy lo lắng cũng đúng, thử nhìn xem người thanh niên kia mà xem chắc phải to gấp rưỡi hắn, để so sánh bắp tay của đối phương chắc phải dùng đến chân của Trần Thiên Bảo mới có một chút gọi là ngang cơ.
Người thanh niên kia thấy hắn vẫn đứng như trời trồng thì không kiêng dè gì nữa mà nhấc tay lên rồi nhắm vào mặt hắn đánh xuống.
Trần Thiên Bảo liếc mắt lên nhìn bàn tay đối phương đang lao xuống “Hừ” lạnh một cái rồi lùi lại một bước khiến cho đối phương đánh vào không khí mà mất đà.
Đúng thời điểm này, ngay lúc người thanh niên bị mất đà để lộ ra vùng sườn không có bất kỳ cách nào phòng thủ, Trần Thiên Bảo đưa chân lên đá thật mạnh vào đó.
Có thể nói lực đạo đơn thuần của cơ thể hắn thì không thể sánh bằng đối phương được và sẽ không gây được nhiều thương tổn, nhưng kỹ năng chiến đấu của hắn thì đã đạt đến thượng thừa, hắn hoàn toàn biết rõ nên đánh vào điểm yếu nào, nên sử dụng tư thế ra sao để tận dụng và gia tăng triệt để sức mạnh cho một cú đá.
Trước đó chỉ là thêm một tích tắc nữa đối phương sẽ chiếm được đôi môi anh đào của Phạm Nhật Mai nên hắn vội đẩy, còn lần này mọi yếu tố gia tăng sức mạnh đều được tận dụng triệt để.
Vị trí mà Trần Thiên Bảo đá lên chính là khu dưới cùng của xương sườn, nói chính xác là một nửa chân hắn tiếp xúc với xương nửa còn lại tiếp xúc với eo.
Cú đá này của Trần Thiên Bảo nếu dùng lực thật lớn có thể khiến cho đối phương vừa bị gãy xương sườn vừa bị dập nội tạng, nếu xui xẻo cái xương bị gãy ra đó đâm vào nội tạng thì sẽ nhanh chóng mất mạng.
Tuy nhiên chắc hẳn người thanh niên kia không bị tổn thương đến nội tạng, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn ra hắn ta đau đớn đến như thế nào. Người thanh niên kia cứ ôm chặt lấy eo mà lăn lộn đau đớn rên rỉ.
Lúc này đã có rất nhiều người vây quanh rì rào bàn tán, đồng thời cũng có không ít người dơ điện thoại lên quay lại tràng cảnh vừa rồi.
Trần Thiên Bảo không muốn rước thêm rắc rối vào thân nữa, dạy dỗ đối phương như vậy là đủ rồi. Hắn nắm tay của Phạm Nhật Mai kéo nàng đi ra khỏi nơi này, lúc đi ngang qua người thanh niên kia đột nhiên hắn ta túm lấy ống quần Trần Thiên Bảo với ánh mắt chứa đầy oán hận hắn ta vừa rên rỉ vừa nói:
- Mày....mày...cứ chờ đấy! Tao sẽ khiến m....mày sống không bằng chết!
Trần Thiên Bảo ngồi xổm xuống khẽ nói vào tai đối phương:
- Tao sẽ chờ xem mày có thể làm được cái gì!
Lúc này ánh mắt Trần Thiên Bảo lướt qua vùng ngực người thanh niên trước mặt một cái chợt phát hiện trên đó có hình xăm hoa Muồng Hoàng Yến khiến hắn chú ý, nhìn lại một lần nữa thì đúng là không khác so với hình xăm trên cổ của tên cướp ngân hàng là bao.
Không biết tên này với băng cướp ngân hàng có liên quan gì đến nhau hay không, hôm đó bọn chúng có đến 4 người đi vào cướp ngân hàng, vậy mà hôm qua hắn chỉ gặp được 3 tên, rất có thể đây là kẻ thứ tư.
Mấy tên này phải nói là không biết đã ăn gan hùm mật gấu, hay là bản lĩnh không sợ trời không sợ đất nữa? Sau khi cướp số tiền lên đến cả tỷ đồng từ ngân hàng mà vẫn có tâm trạng chạy đến đây để du lịch thì cũng đáng nể một phen.
Vốn dĩ Trần Thiên Bảo còn muốn cho bọn chúng một chút thời gian nhưng hành động của tên này đã động vào sát tâm của hắn rồi, vậy nên hắn quyết định sẽ nhanh chóng đi tìm bọn chúng.
Trước tiên là để hỏi xem bọn chúng có liên quan hay là quen biết tên Thiên Vũ không, sau khi biết được tung tích của Thiên Vũ mới có thể tính toán xem giải quyết bọn chúng thế nào.
Mặc dù hè nào cũng được gia đình cho đi chơi, thậm chí nước ngoài cô cũng đã từng được đi qua vài nơi, nhưng ngoài những dịp đó ra cô chỉ thường xuyên tiếp xúc với một người ngoài bố mẹ là hắn, vậy nên tính cách không khỏi vẫn còn trẻ con.
Hầu như đi đến địa phương nào Phạm Nhật Mai cũng thu hút ánh nhìn của những người xung quanh, nếu không phải là nhìn một cách lỗ mãng thì cũng là len lén nhìn trộm.
Có lúc Phạm Nhật Mai cúi xuống nhặt một món đồ cô làm rơi thì một người vẫn còn đang nắm tay bạn gái quay lại nhìn chằm chằm đến mức bị cô bạn gái phát hiện dẫn đến cãi nhau ầm ĩ một phen.
Trần Thiên Bảo nhìn thấy cũng chỉ biết lắc đầu cười thầm, Phạm Nhật Mai của hắn chỉ có thể nói quá mức hấp dẫn.
Hắn cho rằng với sự hấp dẫn này của nàng mà đăng ký thi hoa hậu chắc hẳn sẽ đoạt thứ hạng rất cao. Tuy nhiên nếu nàng mà có ý định làm việc đó thì hắn sẽ kịch liệt phản đối.
Thứ nhất là hắn không muốn người phụ nữ của mình bị đem ra cho hàng triệu con mắt đánh giá từ trên xuống dưới.
Thứ hai là những năm gần đây cuộc thi hoa hậu vướng phải quá nhiều thị phi, nói đúng hơn là những thí sinh sau khi tham gia cuộc thi hoa hậu có quá nhiều thị phi.
Từ đó mọi người bắt đầu cho rằng cuộc thi hoa hậu là cuộc thi khiến cho ngành công nghiệp kinh doanh lấy “lỗ” làm lãi bị đẩy giá lên một cách chóng mặt.
Chợt hắn nhận ra mình và Phạm Nhật Mai không biết từ lúc nào đã tách ra, do dòng người quá đông đúc cùng với việc đang mải mê suy nghĩ nên hắn đã bị tụt lại phía sau.
Trần Thiên Bảo vội vã nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh nhỏ nhắn của Phạm Nhật Mai. Phải biết ở khu du lịch là nơi hội tụ đủ loại người, trên cơ thể Phạm Nhật Mai lại khoác lên những món đồ có giá trị đến hàng trăm triệu đồng.
Chẳng may bị cướp giật mất thì cũng chỉ là của đi thay người thôi, nhưng chẳng may những tên đó khi bị phát giác lại làm liều thì có khả năng gặp phải nguy hiểm. Không những vậy với sự hấp dẫn của Phạm Nhật Mai thì việc bị sàm sỡ quấy rối là rất có khả năng xảy ra.
Đảo mắt một hồi cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đội cái mũ lưỡi trai hình mèo Kitty cùng chiếc kính râm Gucci cài bên trên, chắc chắn đó là Phạm Nhật Mai rồi. Lúc này nàng đang đứng bên một xe bán kem thích thú cầm một que kem màu hồng trên tay, tay còn lại thì liên tục chỉ trỏ, có lẽ nàng đang chọn thêm một que kem nữa.
Trần Thiên Bảo chậm rãi lách người qua đám đông để đến bên nàng, nhưng do cánh tay hắn bị bó bột nên phải cẩn thận tránh né dòng người quá đông đúc không thể ngay lập tức đi về phía đó được.
Chợt lông mày hắn hơi nhíu lại nhìn về nơi Phạm Nhật Mai đang đứng, bên cạnh nàng lúc này đột nhiên xuất hiện một người đàn ông khoảng chừng 25 tuổi, hắn ta mặc một cái áo sơ mi ngắn màu trắng để lộ hai cánh tay kín mít “tha thu”.
Trước ngực hắn ta cũng không thèm cài bất kỳ cái cúc nào để lộ khuôn ngực rắn chắc kèm theo không ít hình xăm.
Đến khu du lịch Vịnh Hạ Long thì ăn mặc như thế là điều hết sức bình thường, cách ăn mặc hay là những hình xăm trên cơ thể hắn ta không phải điều khiến Trần Thiên Bảo lo ngại.
Điều đáng lo ngại là đối phương lúc này đã tiếp cận đến bên cạnh Phạm Nhật Mai, hắn ta dang tay vòng qua eo nàng rồi đặt lên thanh chắn trên xe kem. Phạm Nhật Mai lúc này chính là lọt vào bên trong vòng tay của hắn ta không thể thoát ra.
Lúc người thanh niên kia có hành động như vậy nàng còn nghĩ đó là Trần Thiên Bảo, nhưng chỉ một giây sau nàng đã nhận ra điều khác thường. Được Trần Thiên Bảo ôm vào lòng là điều nàng mong muốn mấy năm trời, thời gian gần đây hắn đã chấp nhận nàng nên làm sao nàng có thể quên được cảm giác hắn ôm trong lòng như thế nào, vòng tay này chắc chắn không phải người đàn ông mà nàng vẫn yêu suốt những năm qua.
Phạm Nhật Mai vội quay người lại nhìn thấy một người thanh niên xa lạ có hành động lỗ mãng với mình thì sợ hãi hỏi:
- Anh...anh là ai thế? Hình như anh nhận nhầm người rồi thì phải?
Phạm Nhật Mai run rẩy muốn lùi lại một bước nhưng chợt nhận ra sau lưng mình đã bị chặn lại bởi xe bán kem, lúc này cô muốn hét lên thì bị đối phương đưa tay lên bịt miệng. Ánh mắt hắn ta tràn ngập vẻ dâm dục cười cợt nói:
- Em đẹp quá, đi chơi cùng anh được không?
Nhiều người thấy tình huống này cũng không can thiệp vào và còn có ý muốn tránh xa khỏi rắc rối, nhìn cánh tay xăm trổ của đối phương ai mà biết được hắn là giang hồ cỏ hay là giang hồ xịn, vậy nên cứ giữ bản thân tránh sang một bên là tốt nhất, chẳng may lại bị “xực” cho một cái thì đúng là rước họa vào thân.
Phạm Nhật Mai cơ thể thì bị đối phương ép vào xe bán kem, miệng thì bị một bàn tay cứng rắn chặn lại không thể phát ra lời kêu cứu, lúc này ánh mắt cô chỉ biết liên tục đảo ra xung quanh tìm kiếm thân ảnh của hắn.
Người thanh niên này cứ vô tư như nơi đây chỉ có ai vậy, hắn ta chậm rãi cúi xuống có vẻ muốn chiếm lấy đôi môi mỏng hồng hào của Phạm Nhật Mai. Nàng ngay lập tức tràn ngập sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Lúc này cơ bản nàng đã có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương phả lên mặt mình, nước mắt vốn đã tràn lên trên khoé mắt nàng ngay lập tức tuôn ra, không ngờ lại có ngày giữa thanh thiên bạch nhật nàng lại bị một tên không biết ở đâu chạy đến sàm sỡ như vậy.
Phạm Nhật Mai cứ tưởng đôi môi của mình cả đời chỉ dành cho một mình Trần Thiên Bảo sẽ nhanh chóng bị một kẻ khác chiếm đoạt thì đột nhiên người thanh niên trước mặt nàng “Hự” lên một tiếng lùi lại vài bước.
Hai tay hắn ta ôm chặt lấy một bên sườn nhìn lên kẻ vừa đánh lén mình thì thấy đó chỉ là một tên nhóc bị què tay.
Phạm Nhật Mai vừa nhìn thấy Trần Thiên Bảo nỗi ấm ức trong lòng được giải phóng vội nhào đến dang tay ôm chặt lấy hắn.
Ánh mắt Trần Thiên Bảo vốn tràn đầy sát khí lúc này hơi có chút dịu lại đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng an ủi. Ánh mắt của hắn quả thực cực kỳ đáng sợ, nó mang theo một cỗ hàn khí lạnh lùng chiếu lên cơ thể người thanh niên kia khiến hắn ta bất giác rùng mình một phen.
Người thanh niên xăm trổ kia mấp máy môi nói điều gì đó không ai nghe được:
- Chỉ là một thằng nhóc thôi mà!
Thế nhưng với Trần Thiên Bảo thì khác, hắn nhìn khẩu hình miệng liền biết đối phương vừa nói cái gì.
Sau khi cơn đau từ sườn dịu đi người thanh niên đứng dậy giận dữ quát lên:
- ĐM! Mày muốn chết à?
Người muốn chết hôm nay phải là hắn ta mới đúng, hắn không biết rằng mình vừa trêu chọc phải một con ác quỷ hay sao?
Tình cảm của Trần Thiên Bảo dành cho Phạm Nhật Mai mỗi ngày đều tăng lên một chút, mặc dù hắn chưa hoàn toàn đặt nàng vào sâu trái tim mình nhưng nàng trở thành người phụ nữ của hắn chính là lẽ hiển nhiên rồi.
Vậy mà một tên vô danh tiểu tốt lại dám chạy đến trêu ghẹo lại còn có ý định động tay động chân đến người thân của hắn thì chính là bước nửa chân vào địa ngục rồi.
Thấy Trần Thiên Bảo vẫn yên lặng không nói gì người thanh niên cho rằng hắn sợ đến mức không dám động đậy liền bước đến đưa tay lên có ý định cho hắn một cái bạt tai để giải tỏa sự bực tức khi vừa bị đánh lén.
Phạm Nhật Mai đã sớm bước ra sau lưng hắn chỉ dám ngó một nửa đầu ra len lén nhìn, thấy đối phương bước đến nàng hơi có chút lo sợ bấu chặt vào tay hắn.
- Không sao đâu. Em lùi lại một chút đi!
Trần Thiên Bảo vỗ nhẹ lên bàn tay của nàng đặt trên eo mình trấn an.
Trong lòng Phạm Nhật Mai vẫn còn tràn ngập lo lắng, nhưng vẫn nghe lời hắn lùi về sau vài bước. Nàng cảm thấy lo lắng cũng đúng, thử nhìn xem người thanh niên kia mà xem chắc phải to gấp rưỡi hắn, để so sánh bắp tay của đối phương chắc phải dùng đến chân của Trần Thiên Bảo mới có một chút gọi là ngang cơ.
Người thanh niên kia thấy hắn vẫn đứng như trời trồng thì không kiêng dè gì nữa mà nhấc tay lên rồi nhắm vào mặt hắn đánh xuống.
Trần Thiên Bảo liếc mắt lên nhìn bàn tay đối phương đang lao xuống “Hừ” lạnh một cái rồi lùi lại một bước khiến cho đối phương đánh vào không khí mà mất đà.
Đúng thời điểm này, ngay lúc người thanh niên bị mất đà để lộ ra vùng sườn không có bất kỳ cách nào phòng thủ, Trần Thiên Bảo đưa chân lên đá thật mạnh vào đó.
Có thể nói lực đạo đơn thuần của cơ thể hắn thì không thể sánh bằng đối phương được và sẽ không gây được nhiều thương tổn, nhưng kỹ năng chiến đấu của hắn thì đã đạt đến thượng thừa, hắn hoàn toàn biết rõ nên đánh vào điểm yếu nào, nên sử dụng tư thế ra sao để tận dụng và gia tăng triệt để sức mạnh cho một cú đá.
Trước đó chỉ là thêm một tích tắc nữa đối phương sẽ chiếm được đôi môi anh đào của Phạm Nhật Mai nên hắn vội đẩy, còn lần này mọi yếu tố gia tăng sức mạnh đều được tận dụng triệt để.
Vị trí mà Trần Thiên Bảo đá lên chính là khu dưới cùng của xương sườn, nói chính xác là một nửa chân hắn tiếp xúc với xương nửa còn lại tiếp xúc với eo.
Cú đá này của Trần Thiên Bảo nếu dùng lực thật lớn có thể khiến cho đối phương vừa bị gãy xương sườn vừa bị dập nội tạng, nếu xui xẻo cái xương bị gãy ra đó đâm vào nội tạng thì sẽ nhanh chóng mất mạng.
Tuy nhiên chắc hẳn người thanh niên kia không bị tổn thương đến nội tạng, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn ra hắn ta đau đớn đến như thế nào. Người thanh niên kia cứ ôm chặt lấy eo mà lăn lộn đau đớn rên rỉ.
Lúc này đã có rất nhiều người vây quanh rì rào bàn tán, đồng thời cũng có không ít người dơ điện thoại lên quay lại tràng cảnh vừa rồi.
Trần Thiên Bảo không muốn rước thêm rắc rối vào thân nữa, dạy dỗ đối phương như vậy là đủ rồi. Hắn nắm tay của Phạm Nhật Mai kéo nàng đi ra khỏi nơi này, lúc đi ngang qua người thanh niên kia đột nhiên hắn ta túm lấy ống quần Trần Thiên Bảo với ánh mắt chứa đầy oán hận hắn ta vừa rên rỉ vừa nói:
- Mày....mày...cứ chờ đấy! Tao sẽ khiến m....mày sống không bằng chết!
Trần Thiên Bảo ngồi xổm xuống khẽ nói vào tai đối phương:
- Tao sẽ chờ xem mày có thể làm được cái gì!
Lúc này ánh mắt Trần Thiên Bảo lướt qua vùng ngực người thanh niên trước mặt một cái chợt phát hiện trên đó có hình xăm hoa Muồng Hoàng Yến khiến hắn chú ý, nhìn lại một lần nữa thì đúng là không khác so với hình xăm trên cổ của tên cướp ngân hàng là bao.
Không biết tên này với băng cướp ngân hàng có liên quan gì đến nhau hay không, hôm đó bọn chúng có đến 4 người đi vào cướp ngân hàng, vậy mà hôm qua hắn chỉ gặp được 3 tên, rất có thể đây là kẻ thứ tư.
Mấy tên này phải nói là không biết đã ăn gan hùm mật gấu, hay là bản lĩnh không sợ trời không sợ đất nữa? Sau khi cướp số tiền lên đến cả tỷ đồng từ ngân hàng mà vẫn có tâm trạng chạy đến đây để du lịch thì cũng đáng nể một phen.
Vốn dĩ Trần Thiên Bảo còn muốn cho bọn chúng một chút thời gian nhưng hành động của tên này đã động vào sát tâm của hắn rồi, vậy nên hắn quyết định sẽ nhanh chóng đi tìm bọn chúng.
Trước tiên là để hỏi xem bọn chúng có liên quan hay là quen biết tên Thiên Vũ không, sau khi biết được tung tích của Thiên Vũ mới có thể tính toán xem giải quyết bọn chúng thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.