Chương 76: Truy đuổi
TheGod
26/01/2021
Phát bắn trước đó Trần Thiên Bảo không chỉ đơn thuần là muốn tránh sự chú ý
của Ông Kẹ, còn có một mục tiêu khác nữa mà hắn nhắm đếm. Đó chính là
viên đạn đang nằm trong cơ thể của mình, vì viên đạn đó khiến cho hắn
hành động khó khăn nên trong một phát bắn Trần Thiên Bảo đã đồng thời
đẩy cả viên đạn đó ra khỏi cơ thể và nhắm vào Ông Kẹ.
Tất nhiên làm như vậy thì uy lực sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng đó là trong trường hợp dùng một khẩu súng khác. Trong tay Trần Thiên Bảo lúc này là khẩu Sát, uy lực của nó là thứ cực kỳ đáng sợ.
Song Sát là hai khẩu súng lục thuộc dòng Desert Eagle, uy lực vốn đã thuộc loại mạnh mẽ nhất trong dòng súng lục, tuy nhiên không được sử dụng nhiều vì độ giật quá lớn. Nhưng trong tay Trần Thiên Bảo thì khác, lực tay của hắn rất mạnh nên dễ dàng kìm chế được độ giật của nó.
Hơn nữa Song Sát là hai khẩu súng đã được cải tiến lại, nên sức công phá cực kỳ kinh khủng. Số mạng người phải nằm xuống bởi những viên đạn do Song Sát bắn ra là nhiều không đếm xuể, vì vậy sát khí trên thân súng không hề thua kém so với chủ nhân của nó là bao.
Ông Kẹ vì chưa nhìn được mặt mũi của khẩu súng trong tay Trần Thiên Bảo ra sao nên không có quá nhiều kiêng dè, nếu gã biết được trong hắn là khẩu Sát trứ danh thì hắn sẽ có suy nghĩ khác.
Tất nhiên Ông Kẹ không ngờ được một tên nhóc mười bảy tuổi lại mang súng bên mình chưa nói đến việc đó là súng gì.
Vì thế khi bị viên đạn sượt qua trán để lại một vết rách lớn mới khiến cho hắn ta tràn ngập e dè.
Thời điểm suýt bị viên đạn găm vào trán Ông Kẹ cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo như thổi đến từ Nam Cực. Trong lòng tràn ngập kinh hoàng y quên luôn cả việc khẩu súng trong tay đang chĩa vào gáy đối phương mà vội vã bỏ chạy trước. Sát thủ thì vẫn là con người, vẫn cần giữ mạng sống.
Trần Thiên Bảo cũng thầm thấy may mắn, nếu là ngày thường hắn tự tin phát đạn vừa rồi sẽ tạo ra một lỗ giữa trán Ông Kẹ và kết liễu đối phương, như vậy thì khẩu súng đang nhắm vào đầu mình chẳng có nhiều sự uy hiếp. Có điều cơ thể hắn bây giờ cực kỳ bất ổn, vừa chịu đau đớn từ khắp nơi trên cơ thể, mà tay trái thì vốn đang bị bó bột không thể cử động, tay phải thì lại có một viên đạn nằm trong bả vai nên hành động khó khăn.
Chính vì vậy phát đạn vừa rồi mới thiếu sự chính xác đến như thế, bắn lệch mục một khoảng 10 centimet gần như là điều chưa từng xảy ra.
Trần Thiên Bảo sốc lại tinh thần, hắn đã quyết phải lấy mạng của Ông Kẹ nên chuẩn bị nhấc chân đuổi theo, tên này biết được bản thân mình có liên quan đến “Trần Thiên Bảo” đã chết nên nhất định phải trừ khử. Nếu đối phương để lộ tin tức này ra có thể sẽ bị nhiều thế lực điều tra, rắc rối việc này mang lại là không thể giải quyết được.
Có điều vừa mới nhấc chân lên thì một cơn chóng mặt kéo đến khiến Trần Thiên Bảo không đứng vững được mà lảo đảo rồi khuỵu xuống.
Cách đó không xa, nữ cảnh sát thấy tên khủng bố bỏ chạy cũng định đuổi theo thì thấy người vừa bị đối phương chĩa súng vào đầu ngã xuống. Liên tưởng đến tiếng nổ vừa rồi nàng cho răng tên khủng bố đã nổ súng bắn chết người này.
Có điều khi thấy người trước mắt không phải đổ gục như người chết mà chỉ khuỵu xuống nên tạm bỏ ý định truy đuổi vội vàng tiến lại xem xét.
Càng đi đến gần nữ cảnh sát càng cảm thấy bóng lưng chàng trai trước mặt có chút quen mắt, cho đến khi ngồi xuống bên cạnh nạn nhân nàng mới thấy kinh ngạc.
Dù trời tối nhưng nhờ có ánh trăng nên nữ cảnh sát vẫn nhìn được cánh tay trái đang bó bột của chàng trai, kết hợp với bộ quần áo mà Trần Thiên Bảo chưa kịp thay cô đã hoàn toàn xác định được đây chính là người mình đã thẩm vấn vào lúc sáng.
- Cậu có làm sao không?
Trần Thiên Bảo nghe giọng nói của nữ cảnh sát thì liếc mắt sang nhìn một cái rồi thu hồi thầm nghĩ: “tất nhiên là có sao rồi, nếu không sao thì thằng kia có chạy đằng trời!”
Nghĩ vậy nhưng Trần Thiên Bảo không lên tiếng, hắn lắc đầu cố lấy lại tỉnh táo rồi cứ thế bỏ lại nữ cảnh sát bắt đầu đuổi theo hướng Ông Kẹ vừa bỏ trốn.
Nữ cảnh sát thấy đối phương không thèm quan tâm đến mình mà cứ thế bỏ đi thì hơi có chút bất mãn. Người ta quan tâm đến mà còn có thái độ như thế, biết vậy thì cứ mặc xác cậu.
Nữ cảnh sát nghĩ đến đó liền hừ lạnh một tiếng rồi đưa tay lên vai định thông báo cho đồng đội tình hình ở bên này đồng thời gọi cứu trợ, dù rất muốn lập công nhưng nàng cũng biết đối phương là một phần tử khủng bố không thể xem thường, kinh nghiệm đối phó tình huống thế này bản thân không có, nếu đơn phương độc mã xông đến chỉ sợ không bắt được người mà còn thiệt mạng thì lỗ to.
Có điều sờ một hồi cũng không thấy bộ đàm đâu nữ cảnh sát mới giật mình nhớ ra, bản thân vì muốn nhanh chóng lập chiến công nên còn chưa kịp đeo bộ đàm lên đã chạy tới đây, nhìn bóng lưng của người thanh niên kia đang dần dần đi xa nàng mới cầm chắc khẩu súng trong tay rồi đuổi theo. Ít nhất cũng có thêm một người chứ không phải là đơn phương độc mã.
Trần Thiên Bảo đuổi theo hơn hai trăm mét qua một cánh đồng trống vắng đến một khu nhà hoang khác mới chậm bước chân lại.
Từ đằng sau truyền đến tiếng bước chân không khiến Trần Thiên Bảo phải quay lại nhìn mà chỉ khẽ nhíu mày một cái, thấy người đó đã tiến lại gần hắn mới khẽ nói:
- Cô cứ chạy ầm ầm tạo tiếng động lớn như vậy khác gì lạy ông tôi ở bụi này?
Mỹ nữ cảnh sát đang quan sát xung quanh nghe hắn nói như vậy trong lòng thấy không vui, ở đây cô là cảnh sát còn hắn chỉ là một tên nhóc mới mười bảy tuổi, đúng ra người phải lên tiếng trách móc là cô mới phải. Khu vực này bây giờ hiển nhiên là khu vực “không phận sự miễn vào” vậy một người như hắn chạy đến đây làm gì?
Ánh mắt nữ cảnh sát khẽ đảo xuống thấy trong tay hắn là một khẩu súng với những đường nét tinh xảo thì lộ ra sự kinh ngạc. Như vậy việc hắn sở hữu trái phép có vũ khí quân dụng là sự thật!
Khẩu súng trong tay người thanh niên trẻ giống như phát ra một loại khí chất lạ thường, ánh mắt nữ cảnh sát không nhịn được mà quan sát thêm một lúc. Chợt nàng cảm thấy từ trên khẩu súng giống như phát ra một làn gió lạnh lẽo mới rùng mình rời tầm nhìn sang khuôn mặt của chàng trai trẻ bên cạnh.
Trần Thiên Bảo thấy nữ cảnh sát không nói gì thì liếc mắt sang nhìn, đúng lúc thấy ánh mắt nàng cũng đang mang theo sự soi xét chăm chú nhìn mình, miệng nàng khẽ mấp máy chuẩn bị lên tiếng.
Chợt sống lưng như có một cơn gió lạnh thổi đến không kìm được mà run lên một chặp, chẳng nghĩ ngợi nhiều Trần Thiên Bảo kéo mỹ nữ cảnh sát vào sát người mình rồi lăn sang một bên.
Chíu....
Ngay sau khoảnh khắc hai người lăn sang một bên thì từ phía sau bức tường cách đó khoảng 50 mét lóe lên một tia sáng, ngay vị trí hai người vừa đứng một âm thanh xé gió lướt qua.
Trần Thiên Bảo nhịn đau kéo theo nữ cảnh sát lăn vào đống đổ nát bên cạnh rồi nấp trong đó, đống đổ nát này chỉ cao khoảng 30 centimet chỉ cần nhô lên một chút thôi chắc chắn trên cơ thể sẽ có một lỗ đạn.
Nữ cảnh sát đang định lên tiếng chất vấn xem khẩu súng kia là thế nào thì chợt bị hắn kéo vào trong lòng rồi lăn sang một bên, cũng may bản thân là một cảnh sát đã được huấn luyện nên không quá bất ngờ, đổi lại trong tình huống đó là một người phụ nữ khác đã sớm hét toáng cả lên rồi.
Nữ cảnh sát định chống tay xuống để đứng dậy thì thấy dưới lòng bàn tay là thứ gì đó săn chắc nhưng lại có chút mềm mại, định thần lại mới nhận ra bản thân đang nằm đè lên cơ thể của chàng trai kia.
Bởi vì hai tay bị gò bó nên nữ cảnh sát chỉ còn cách tiếp tục chống lên lồng ngực đối phương để đứng dậy, tuy nhiên dù nàng có dùng sức thế nào thì vòng tay nhìn thì thấy cực kỳ gầy gò kia lại mang theo lực đạo mạnh mẽ không ngờ.
Cho dù nữ cảnh sát đã dùng hết sức nhưng vẫn không thể khiến cho cánh tay đó nhúc nhích lấy một li.
Nhận ra nữ cảnh sát đang cố đứng dậy Trần Thiên Bảo khẽ gắt:
- Nếu cô không muốn chết thì nằm im cho tôi!
Nói rồi cánh tay hắn khẽ dùng lực kéo nữ cảnh sát nằm xuống đè sát lên cơ thể mình.
Chíu....Bụp...
Quả nhiên ngay sau khoảnh khắc đó đống đổ nát đang che chắn cho hai người nổ lên một tiếng rồi bụi bay lả tả. Lúc này nữ cảnh sát cũng đã nhận ra hành động của mình đã làm lộ vị trí, âm thanh vừa rồi chính là do có một viên đạn bắn lên đống đổ nát ngay phía trước tạo thành, cho dù hắn không kéo cô nằm xuống thì viên đạn kia cũng không bắn lên người. Tuy nhiên nếu không nhờ có hắn thì ai mà biết viên đạn thứ 2, thứ 3 bắn ra có tạo thành một lỗ máu trên người hay không?
Trần Thiên Bảo có thể cảm nhận được hai khối hình cầu mềm mại đang ép lên cơ thể mình, từ trong mũi hắn thở ra một hơi nặng nề.
Tuy nhiên đó không phải là do cảm giác tiếp xúc thân thể của hai người tạo thành mà là do trong người Trần Thiên Bảo đang bất ổn.
Có điều mỹ nữ cảnh sát lại không nghĩ vậy, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với nam nhân một cách thân mật như vậy, với địa vị của mình nếu có tên nào dám làm ra hành động như vậy nàng đã sớm cho một cái bạt tai chứ không phải nằm im chịu đựng như lúc này, có điều hoàn cảnh lúc này khiến nàng không để tâm quá nhiều đến việc đó nữa.
Do trước đó không để ý nhưng lúc này đây hai người đang nằm im một chỗ để ẩn nấp nên nữ cảnh sát mới ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, lòng bàn tay đang đặt trên bả vai của chàng trai trẻ cũng truyền đến cảm giác ẩm ướt.
Ngửa bàn tay lên nhìn qua một cái nữ cảnh sát giật mình suýt chút nữa phải thốt lên, không ngờ cả bàn tay nàng lúc này đã ướt đẫm, không cần nhìn rõ chỉ cần ngửi thôi cũng biết được đó chính là máu tươi.
Nữ cảnh sát quan sát kĩ cơ thể của người thanh niên trẻ, lần này biểu hiện kinh ngạc của nàng rõ ràng đến mức hai mắt trừng lên, khoé miệng nữ cảnh sát lắp bắp thốt lên:
- Người...người của cậu....!
Trần Thiên Bảo nghe thấy giọng nói của nàng liền rời mắt khỏi khu vực tiếng súng vừa nổ ra. Liếc xuống vị trí nữ cảnh sát đang chú ý. Dù chỉ nhìn thấy một phần như mắt hắn vẫn phải nhíu lại.
Ở trên bả vai lúc này có một cái lỗ, nếu nhét một ngón tay vào hẳn là sẽ lọt qua, máu từ trong đó vẫn đang liên tục chảy ra.
Điều này cũng là dễ hiểu, khẩu Sát của hắn là khẩu súng uy lực cực mạnh và đã được cải tiến. Cũng may hắn dí sát nòng súng vào cơ thể rồi mới nổ súng, khi viên đạn bắn ra chưa có độ xoáy lớn nên mức độ phá hủy thân thể chưa nhiều. Chỉ cần đưa nòng súng ra xa khoảng 20 centimet thôi thì không chỉ đơn giản là nhét một ngón tay vào mà đưa cả bàn tay cũng có thể vừa. Lúc này nếu không được cầm máu thì sớm muộn hắn cũng chết vì mất máu.
Tất nhiên làm như vậy thì uy lực sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng đó là trong trường hợp dùng một khẩu súng khác. Trong tay Trần Thiên Bảo lúc này là khẩu Sát, uy lực của nó là thứ cực kỳ đáng sợ.
Song Sát là hai khẩu súng lục thuộc dòng Desert Eagle, uy lực vốn đã thuộc loại mạnh mẽ nhất trong dòng súng lục, tuy nhiên không được sử dụng nhiều vì độ giật quá lớn. Nhưng trong tay Trần Thiên Bảo thì khác, lực tay của hắn rất mạnh nên dễ dàng kìm chế được độ giật của nó.
Hơn nữa Song Sát là hai khẩu súng đã được cải tiến lại, nên sức công phá cực kỳ kinh khủng. Số mạng người phải nằm xuống bởi những viên đạn do Song Sát bắn ra là nhiều không đếm xuể, vì vậy sát khí trên thân súng không hề thua kém so với chủ nhân của nó là bao.
Ông Kẹ vì chưa nhìn được mặt mũi của khẩu súng trong tay Trần Thiên Bảo ra sao nên không có quá nhiều kiêng dè, nếu gã biết được trong hắn là khẩu Sát trứ danh thì hắn sẽ có suy nghĩ khác.
Tất nhiên Ông Kẹ không ngờ được một tên nhóc mười bảy tuổi lại mang súng bên mình chưa nói đến việc đó là súng gì.
Vì thế khi bị viên đạn sượt qua trán để lại một vết rách lớn mới khiến cho hắn ta tràn ngập e dè.
Thời điểm suýt bị viên đạn găm vào trán Ông Kẹ cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo như thổi đến từ Nam Cực. Trong lòng tràn ngập kinh hoàng y quên luôn cả việc khẩu súng trong tay đang chĩa vào gáy đối phương mà vội vã bỏ chạy trước. Sát thủ thì vẫn là con người, vẫn cần giữ mạng sống.
Trần Thiên Bảo cũng thầm thấy may mắn, nếu là ngày thường hắn tự tin phát đạn vừa rồi sẽ tạo ra một lỗ giữa trán Ông Kẹ và kết liễu đối phương, như vậy thì khẩu súng đang nhắm vào đầu mình chẳng có nhiều sự uy hiếp. Có điều cơ thể hắn bây giờ cực kỳ bất ổn, vừa chịu đau đớn từ khắp nơi trên cơ thể, mà tay trái thì vốn đang bị bó bột không thể cử động, tay phải thì lại có một viên đạn nằm trong bả vai nên hành động khó khăn.
Chính vì vậy phát đạn vừa rồi mới thiếu sự chính xác đến như thế, bắn lệch mục một khoảng 10 centimet gần như là điều chưa từng xảy ra.
Trần Thiên Bảo sốc lại tinh thần, hắn đã quyết phải lấy mạng của Ông Kẹ nên chuẩn bị nhấc chân đuổi theo, tên này biết được bản thân mình có liên quan đến “Trần Thiên Bảo” đã chết nên nhất định phải trừ khử. Nếu đối phương để lộ tin tức này ra có thể sẽ bị nhiều thế lực điều tra, rắc rối việc này mang lại là không thể giải quyết được.
Có điều vừa mới nhấc chân lên thì một cơn chóng mặt kéo đến khiến Trần Thiên Bảo không đứng vững được mà lảo đảo rồi khuỵu xuống.
Cách đó không xa, nữ cảnh sát thấy tên khủng bố bỏ chạy cũng định đuổi theo thì thấy người vừa bị đối phương chĩa súng vào đầu ngã xuống. Liên tưởng đến tiếng nổ vừa rồi nàng cho răng tên khủng bố đã nổ súng bắn chết người này.
Có điều khi thấy người trước mắt không phải đổ gục như người chết mà chỉ khuỵu xuống nên tạm bỏ ý định truy đuổi vội vàng tiến lại xem xét.
Càng đi đến gần nữ cảnh sát càng cảm thấy bóng lưng chàng trai trước mặt có chút quen mắt, cho đến khi ngồi xuống bên cạnh nạn nhân nàng mới thấy kinh ngạc.
Dù trời tối nhưng nhờ có ánh trăng nên nữ cảnh sát vẫn nhìn được cánh tay trái đang bó bột của chàng trai, kết hợp với bộ quần áo mà Trần Thiên Bảo chưa kịp thay cô đã hoàn toàn xác định được đây chính là người mình đã thẩm vấn vào lúc sáng.
- Cậu có làm sao không?
Trần Thiên Bảo nghe giọng nói của nữ cảnh sát thì liếc mắt sang nhìn một cái rồi thu hồi thầm nghĩ: “tất nhiên là có sao rồi, nếu không sao thì thằng kia có chạy đằng trời!”
Nghĩ vậy nhưng Trần Thiên Bảo không lên tiếng, hắn lắc đầu cố lấy lại tỉnh táo rồi cứ thế bỏ lại nữ cảnh sát bắt đầu đuổi theo hướng Ông Kẹ vừa bỏ trốn.
Nữ cảnh sát thấy đối phương không thèm quan tâm đến mình mà cứ thế bỏ đi thì hơi có chút bất mãn. Người ta quan tâm đến mà còn có thái độ như thế, biết vậy thì cứ mặc xác cậu.
Nữ cảnh sát nghĩ đến đó liền hừ lạnh một tiếng rồi đưa tay lên vai định thông báo cho đồng đội tình hình ở bên này đồng thời gọi cứu trợ, dù rất muốn lập công nhưng nàng cũng biết đối phương là một phần tử khủng bố không thể xem thường, kinh nghiệm đối phó tình huống thế này bản thân không có, nếu đơn phương độc mã xông đến chỉ sợ không bắt được người mà còn thiệt mạng thì lỗ to.
Có điều sờ một hồi cũng không thấy bộ đàm đâu nữ cảnh sát mới giật mình nhớ ra, bản thân vì muốn nhanh chóng lập chiến công nên còn chưa kịp đeo bộ đàm lên đã chạy tới đây, nhìn bóng lưng của người thanh niên kia đang dần dần đi xa nàng mới cầm chắc khẩu súng trong tay rồi đuổi theo. Ít nhất cũng có thêm một người chứ không phải là đơn phương độc mã.
Trần Thiên Bảo đuổi theo hơn hai trăm mét qua một cánh đồng trống vắng đến một khu nhà hoang khác mới chậm bước chân lại.
Từ đằng sau truyền đến tiếng bước chân không khiến Trần Thiên Bảo phải quay lại nhìn mà chỉ khẽ nhíu mày một cái, thấy người đó đã tiến lại gần hắn mới khẽ nói:
- Cô cứ chạy ầm ầm tạo tiếng động lớn như vậy khác gì lạy ông tôi ở bụi này?
Mỹ nữ cảnh sát đang quan sát xung quanh nghe hắn nói như vậy trong lòng thấy không vui, ở đây cô là cảnh sát còn hắn chỉ là một tên nhóc mới mười bảy tuổi, đúng ra người phải lên tiếng trách móc là cô mới phải. Khu vực này bây giờ hiển nhiên là khu vực “không phận sự miễn vào” vậy một người như hắn chạy đến đây làm gì?
Ánh mắt nữ cảnh sát khẽ đảo xuống thấy trong tay hắn là một khẩu súng với những đường nét tinh xảo thì lộ ra sự kinh ngạc. Như vậy việc hắn sở hữu trái phép có vũ khí quân dụng là sự thật!
Khẩu súng trong tay người thanh niên trẻ giống như phát ra một loại khí chất lạ thường, ánh mắt nữ cảnh sát không nhịn được mà quan sát thêm một lúc. Chợt nàng cảm thấy từ trên khẩu súng giống như phát ra một làn gió lạnh lẽo mới rùng mình rời tầm nhìn sang khuôn mặt của chàng trai trẻ bên cạnh.
Trần Thiên Bảo thấy nữ cảnh sát không nói gì thì liếc mắt sang nhìn, đúng lúc thấy ánh mắt nàng cũng đang mang theo sự soi xét chăm chú nhìn mình, miệng nàng khẽ mấp máy chuẩn bị lên tiếng.
Chợt sống lưng như có một cơn gió lạnh thổi đến không kìm được mà run lên một chặp, chẳng nghĩ ngợi nhiều Trần Thiên Bảo kéo mỹ nữ cảnh sát vào sát người mình rồi lăn sang một bên.
Chíu....
Ngay sau khoảnh khắc hai người lăn sang một bên thì từ phía sau bức tường cách đó khoảng 50 mét lóe lên một tia sáng, ngay vị trí hai người vừa đứng một âm thanh xé gió lướt qua.
Trần Thiên Bảo nhịn đau kéo theo nữ cảnh sát lăn vào đống đổ nát bên cạnh rồi nấp trong đó, đống đổ nát này chỉ cao khoảng 30 centimet chỉ cần nhô lên một chút thôi chắc chắn trên cơ thể sẽ có một lỗ đạn.
Nữ cảnh sát đang định lên tiếng chất vấn xem khẩu súng kia là thế nào thì chợt bị hắn kéo vào trong lòng rồi lăn sang một bên, cũng may bản thân là một cảnh sát đã được huấn luyện nên không quá bất ngờ, đổi lại trong tình huống đó là một người phụ nữ khác đã sớm hét toáng cả lên rồi.
Nữ cảnh sát định chống tay xuống để đứng dậy thì thấy dưới lòng bàn tay là thứ gì đó săn chắc nhưng lại có chút mềm mại, định thần lại mới nhận ra bản thân đang nằm đè lên cơ thể của chàng trai kia.
Bởi vì hai tay bị gò bó nên nữ cảnh sát chỉ còn cách tiếp tục chống lên lồng ngực đối phương để đứng dậy, tuy nhiên dù nàng có dùng sức thế nào thì vòng tay nhìn thì thấy cực kỳ gầy gò kia lại mang theo lực đạo mạnh mẽ không ngờ.
Cho dù nữ cảnh sát đã dùng hết sức nhưng vẫn không thể khiến cho cánh tay đó nhúc nhích lấy một li.
Nhận ra nữ cảnh sát đang cố đứng dậy Trần Thiên Bảo khẽ gắt:
- Nếu cô không muốn chết thì nằm im cho tôi!
Nói rồi cánh tay hắn khẽ dùng lực kéo nữ cảnh sát nằm xuống đè sát lên cơ thể mình.
Chíu....Bụp...
Quả nhiên ngay sau khoảnh khắc đó đống đổ nát đang che chắn cho hai người nổ lên một tiếng rồi bụi bay lả tả. Lúc này nữ cảnh sát cũng đã nhận ra hành động của mình đã làm lộ vị trí, âm thanh vừa rồi chính là do có một viên đạn bắn lên đống đổ nát ngay phía trước tạo thành, cho dù hắn không kéo cô nằm xuống thì viên đạn kia cũng không bắn lên người. Tuy nhiên nếu không nhờ có hắn thì ai mà biết viên đạn thứ 2, thứ 3 bắn ra có tạo thành một lỗ máu trên người hay không?
Trần Thiên Bảo có thể cảm nhận được hai khối hình cầu mềm mại đang ép lên cơ thể mình, từ trong mũi hắn thở ra một hơi nặng nề.
Tuy nhiên đó không phải là do cảm giác tiếp xúc thân thể của hai người tạo thành mà là do trong người Trần Thiên Bảo đang bất ổn.
Có điều mỹ nữ cảnh sát lại không nghĩ vậy, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với nam nhân một cách thân mật như vậy, với địa vị của mình nếu có tên nào dám làm ra hành động như vậy nàng đã sớm cho một cái bạt tai chứ không phải nằm im chịu đựng như lúc này, có điều hoàn cảnh lúc này khiến nàng không để tâm quá nhiều đến việc đó nữa.
Do trước đó không để ý nhưng lúc này đây hai người đang nằm im một chỗ để ẩn nấp nên nữ cảnh sát mới ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, lòng bàn tay đang đặt trên bả vai của chàng trai trẻ cũng truyền đến cảm giác ẩm ướt.
Ngửa bàn tay lên nhìn qua một cái nữ cảnh sát giật mình suýt chút nữa phải thốt lên, không ngờ cả bàn tay nàng lúc này đã ướt đẫm, không cần nhìn rõ chỉ cần ngửi thôi cũng biết được đó chính là máu tươi.
Nữ cảnh sát quan sát kĩ cơ thể của người thanh niên trẻ, lần này biểu hiện kinh ngạc của nàng rõ ràng đến mức hai mắt trừng lên, khoé miệng nữ cảnh sát lắp bắp thốt lên:
- Người...người của cậu....!
Trần Thiên Bảo nghe thấy giọng nói của nàng liền rời mắt khỏi khu vực tiếng súng vừa nổ ra. Liếc xuống vị trí nữ cảnh sát đang chú ý. Dù chỉ nhìn thấy một phần như mắt hắn vẫn phải nhíu lại.
Ở trên bả vai lúc này có một cái lỗ, nếu nhét một ngón tay vào hẳn là sẽ lọt qua, máu từ trong đó vẫn đang liên tục chảy ra.
Điều này cũng là dễ hiểu, khẩu Sát của hắn là khẩu súng uy lực cực mạnh và đã được cải tiến. Cũng may hắn dí sát nòng súng vào cơ thể rồi mới nổ súng, khi viên đạn bắn ra chưa có độ xoáy lớn nên mức độ phá hủy thân thể chưa nhiều. Chỉ cần đưa nòng súng ra xa khoảng 20 centimet thôi thì không chỉ đơn giản là nhét một ngón tay vào mà đưa cả bàn tay cũng có thể vừa. Lúc này nếu không được cầm máu thì sớm muộn hắn cũng chết vì mất máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.