Chương 7: Việc đó là do tôi làm!
TheGod
02/09/2020
Lúc này Trần Thiên Bảo mới nhớ ra một chuyện, đêm qua trong cơn cuồng nhiệt với Phạm Nhật Mai hắn đã cướp đi sự trong trắng của nàng!
Mấy tên bác sĩ chết tiệt, hắn dặn bọn họ tìm cách chữa cho Phạm Nhật Mai thì bọn họ lại để hai người vào chung một phòng.
Nhìn xuống cô gái xinh xắn dễ thương bên cạnh, nét mặt của nàng vẫn còn ửng hồng sau khi được thỏa mãn. Hai tay nàng vẫn còn ôm chặt lấy cơ thể của Trần Thiên Bảo.
Hắn nhẹ nhàng gỡ tay của Phạm Nhật Mai ra khỏi người mình rồi cầm lấy một bộ quần áo bệnh nhân bên cạnh mặc lên người mở cửa bước ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Vừa ra khỏi cửa Trần Thiên Bảo thấy có hai y tá đang ngồi trên ghế khúc khích cười nói với nhau, ngay khi nhìn thấy hắn nụ cười trên môi hai người bọn họ tắt ngấm, không cần hỏi cũng biết nội dung cuộc trò chuyện của họ phần lớn là đang bàn tán về việc gì đã xảy ra vào đêm hôm qua.
Một người Y Tá bước đến trước mặt hắn rồi nói:
- Mời anh đi theo tôi để thay băng cho vết thương.
May mà họ muốn đưa hắn đi nơi khác để thay băng, chứ nếu vào trong phòng vừa rồi thì Trần Thiên Bảo cũng không biết giấu mặt đi đâu. Hắn chỉ mới đắp cho Phạm Nhật Mai một cái chăn mỏng chứ nàng còn chưa mặc quần áo.
Có lẽ bọn họ cũng hiểu ý nên mới mời Trần Thiên Bảo đến nơi khác thay băng cho vết đạn bắn trên tay hắn.
Đến một phòng bệnh gần đó người Y Tá giúp Trần Thiên Bảo tháo băng cũ ra, trong trận cuồng nhiệt đêm qua, Trần Thiên Bảo lúc đó mất đi ý thức nên không quan tâm đến vết thương khiến cho nó rách ra làm máu tràn ra thấm đỏ toàn bộ dây băng màu trắng trên tay.
Nhìn thấy điều này người Y Tá cứ liên tục mỉm cười, Trần Thiên Bảo mặc dù là một người gần như không quan tâm người lạ nghĩ gì cũng cảm thấy có chút không thoải mái.
Ước chừng nửa tiếng sau Trần Thiên Bảo quay lại phòng chăm sóc đặc biệt nơi Phạm Nhật Mai vẫn còn đang ngủ. Vừa bước vào Trần Thiên Bảo đã nghe thấy tiếng khóc phát ra, chưa cần phải nhìn Trần Thiên Bảo đã đán được chắc hẳn là của Phạm Nhật Mai.
Thấy có người khác bước vào Phạm Nhật Mai ngẩng lên nhìn, nhìn ra Trần Thiên Bảo nàng lập tức nhào vào lòng hắn, nước mắt nàng tràn ra thấm ướt cả một vùng lớn trước ngực Trần Thiên Bảo. Hắn không biết phải làm gì đành để cho Phạm Nhật Mai cứ thế ôm lấy mình mà khóc. Dù sao hắn đã cướp mất sự trong trắng của người ta bây giờ mà phũ phàng đẩy ra thì dường như có chút quá vô tâm.
Vừa nức nở khóc Phạm Nhật Mai vừa nói:
- Tôi...tôi...bị người ta....cưỡng hiếp rồi! Hu hu hu!!
Một lúc sau Phạm Nhật Mai vẫn chưa ngừng khóc tiếp tục nói:
- Hu hu!! Tôi không muốn sống nữa!!!
Viên thuốc kích dục đó quả nhiên có tác dụng mạnh mẽ, Phạm Nhật Mai không nhớ bất kỳ cái gì, hôm qua chính hắn là người đã cướp đi sự trong trắng của nàng. Chính một người ý chỉ mạnh mẽ như Trần Thiên Bảo cũng chỉ có thể nhớ mang máng sự việc ngày hôm qua.
Phạm Nhật Mai cứ như vậy ôm Trần Thiên Bảo càng ngày nàng càng khóc lớn hơn.
Trần Thiên Bảo đưa hai tay lên nắm lấy bả vai nàng nhẹ nhàng đẩy ra mất đi chỗ dựa Phạm Nhật Mai liền ngước lên nhìn hắn. Nhìn vào đôi mắt tràn ngập nước mắt của nàng, Trần Thiên Bảo thở dài một cái rồi từ tốn nói:
- Hôm qua....Chính tôi là người đã làm việc đó!
Tiếng khóc nức nở của Phạm Nhật Mai lập tức tắt ngấm. Từ trong cổ họng nàng phát ra vài tiếng lắp bắp:
- C...cái gì! Là....là cậu làm sao?
Trần Thiên Bảo thở dài gật đầu!
Trái lại với suy nghĩ của hắn, Phạm Nhật Mai không giống như một người phụ nữ khác bị cướp đi sự trong trắng ngoài ý muốn, nghe được tin này khuôn mặt nàng nhanh chóng ửng hồng cúi gằm mặt xuống.
Trần Thiên Bảo thấy nàng chưa mặc lại quần áo thì cầm một bộ quần áo bệnh nhân gần đó đưa cho nàng rồi lên tiếng:
- Mặc quần áo lại đi rồi chúng ta nói chuyện sau!
Phạm Nhật Mai giật mình nhận cơ thể mình hoàn toàn loã lồ trước ánh mặt của Trần Thiên Bảo, khuôn mặt nàng vốn đã ửng hồng thì bây giờ đỏ bừng lên, Phạm Nhật Mai nhanh chóng túm lấy cái chăn bên cạnh che lên ngực.
Trần Thiên Bảo thấy bước ra ngoài để cho Phạm Nhật Mai thay đồ. Bây giờ hắn cần phải liên lạc với gia đình của hắn và Phạm Nhật Mai.
Một lúc sau Trần Thiên Bảo trở lại phòng thì thấy Phạm Nhật Mai đang cầm một chiếc kéo trên tay, một tay còn lại nàng đang năm thứ gì đó, vừa thấy Trần Thiên Bảo bước vào nàng liền giấu vật đó vào trong túi.
Trần Thiên Bảo tưởng Phạm Nhật Mai nghĩ quẩn muốn tự tử liền chạy đến giữ chặt tay nàng rồi nói:
- Đừng nghĩ quẩn, mọi chuyện đâu còn có đó!
Phạm Nhật Mai không nói gì khuôn mặt ngay lập tức đỏ bừng lên. Môi nàng nở một nụ cười nhẹ nhàng mãn nguyện.
Lúc này Trần Thiên Bảo mới nhận ra có lẽ mình nhầm, làm gì có người nào muốn tự tử lại cười tươi đến như vậy, hắn ngay lập tức buồng tay Phạm Nhật Mai ra nói:
- Chúng ta đã bị bắt cóc không về nhà cả đêm rồi, cô liên lạc với gia đình đi!
Phạm Nhật Mai ánh mắt hiện lên một chút gì đó khó hiểu. Biểu hiện của Trần Thiên Bảo hôm nay có chút khác thường, dường như có gì đó khiến nàng cảm thấy xa lạ, đến xưng hô với cô hắn cũng xưng tôi gọi cô đầy xa cách.
Nhưng chợt nghĩ lại chuyện đã xảy ra giữa hai người họ vào đêm hôm qua cô liền quên đi việc này nhanh chóng lấy điện thoại ra mở nguồn lên.
Trên điện thoại hiện lên gần 100 cuộc gọi nhỡ từ hai số điện thoại suốt từ ngày hôm qua đến giờ, Phạm Nhật Mai nhanh chóng gọi lại một lúc sau có người nghe máy Phạm Nhật Mai liền nói:
- Alo mẹ à?
- .....
- Con đang ở trong bệnh viện!
-.....
- Con không sao! Đêm qua con với Trần Thiên Bảo bị bắt cóc!
-.....
Phạm Nhật Mai nghe một lúc rồi hướng ánh mắt về phía Trần Thiên Bảo, chưa cần nàng phải nói Trần Thiên Bảo cũng biết ý hắn liền trả lời:
- Bệnh viện Quân Y 103!
Phạm Nhật Mai nhanh chóng nói vào điện thoại, sau đó nàng lại gọi vào số điện thoại khác rất nhanh chống bên kia liền có người nghe máy:
- ......
- Dạ con cùng với Trần Thiên Bảo đang ở bệnh viện Quân Y 103!
-......
- Đêm qua con cùng với cậu ấy bị bắt cóc!
-.....
- Vâng ạ!
Trần Thiên Bảo chỉ im lặng ngồi bên cạnh không nói gì. Phạm Nhật Mai gọi điện thoại xong chỉ liên tục nhìn hắn cười mỉm thích thú, thỉnh thoảng khuôn mặt nàng lại đỏ lên ngại ngùng trông cực kỳ đáng yêu. Trần Thiên Bảo nhìn thấy nhưng điều này chỉ thở dài quay sang phía khác. Nụ cười trên môi Phạm Nhật Mai biến mất, khuôn mặt nàng nhanh chóng lộ ra một chút buồn bã.
Lúc này Trần Thiên Bảo cũng không để ý đến biểu cảm của cô hắn đang tập trung suy nghĩ về những tên đã bắt cóc mình tối qua. Đột nhiên Trần Thiên Bảo nhận ra rằng ông bố từ trên trời rơi xuống của hắn là một Đại Tá cảnh sát hình sự. Đêm hôm qua hắn nghe tên Thiên Vũ mà hắn để chạy thoát đã dặn tên đàn em sắp xếp máy quay thu lại cảnh hắn cưỡng dâm Phạm Nhật Mai, nếu hình ảnh con trai của một Đại Tá công an trở thành một tên phạm tội nguy hiểm như vậy thì ông bố của hắn chắc chắn sẽ mất sự nghiệp. Đến đây Trần Thiên Bảo đã nhận ra ý định của chúng.
Đêm hôm qua do hắn không nhớ gì về ký ức của thân xác Trần Thiên Bảo trước kia nên hắn không nhận ra ý định của bọn chúng. Tên đầu trọc hôm qua cũng đã nói rằng bọn chúng chỉ nhận lệnh của tên Huấn Rose, phải chăng cha hắn và tên Huấn Rose có thù?
Rất nhanh chóng gia đình của Phạm Nhật Mai đã chạy đến bệnh viện, tuy nhiên đi cùng hai người bọn họ còn có hai người khác. Một người đàn ông trung niên khoác trên mình quần áo cảnh sát, ánh mắt ông thâm quầng hiện lên vẻ mệt mỏi của việc đã một đêm không ngủ. Đây chính là ông bố từ trên trời rơi xuống của hắn sao? Đi cùng ông là một người phụ nữ rất trẻ đẹp, từ trong ký ức Trần Thiên Bảo nhận ra đây là người mẹ kế của mình năm nay bà chỉ mới 31 tuổi nhưng vẫn còn bảo trì được vóc dáng, cộng với việc gia đình hắn cũng là một gia đình khá giả nên cô thường xuyên đi chăm sóc sắc đẹp, nếu mới gặp lần đầu ai nghĩ cô chỉ mới khoảng 26-27 tuổi, đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp 12 trường Trung học phổ thông Rạng Đông nơi Trần Thiên Bảo đang theo học.
Bốn bậc phụ huynh nhanh chóng đi đến bên con mình, hai bà mẹ đồng thanh lên tiếng:
- Con không sao chứ?
Trần Thiên Bảo gật nhẹ đầu một cái đáp:
- Con không sao!
Đột nhiên xuất hiện hai người xa lạ rồi mình phải gọi họ là bố mẹ khiến Trần Thiên Bảo có chút cảm giác hơi ngượng mồm, nhưng hắn không hề để lộ ra bên ngoài.
Ở gần đó bố mẹ của Phạm Nhật Mai lên tiếng hỏi con gái:
- Sao con lại bị bắt cóc, rồi ai đưa con đến đây?
Phạm Nhật Mai đỏ mặt ngượng ngùng đáp:
- Con...Con...sợ quá nên ngất đi nên không biết, lúc tỉnh lại đã thấy ở đây rồi!
Ánh mắt sắc bén của một Đại Tá cảnh sát hình sự từ bố của Trần Thiên Bảo ngay lập tức nhận ra trong lời nói của Phạm Nhật Mai có ý giấu diếm chuyện gì đó.
Bố của Phạm Nhật Mai nhanh chóng tiến đến bên bố Trần Thiên Bảo bắt tay ông rồi nói:
- Trần Thanh Hải lâu rồi anh em mình không gặp nhau nhỉ! Hôm nào anh em ta đi ra ngoài uống một bữa chứ!
Ông Trần Thanh Hải mỉm cười đáp lại:
- Phạm Quang Vinh! Nhất định rồi dạo này anh em mình đều bận nên không uống với nhau được!
Trần Thiên Bảo thấy hai người quen nhau thì cố gắng lục lọi trí nhớ. Thì ra hai ông bố này ngày xưa học cùng lớp cấp ba nên còn thân nhau đến tận bây giờ. Trần Thiên Bảo thầm nghĩ nếu ông Phạm Quang Vinh biết hắn vừa cướp đi sự trong trắng của con gái ông thì sẽ làm ra cái hành động gì. Nghĩ đến đây Trần Thiên Bảo nuốt nước bọt “Ực” một cái rõ to. Phan Như Ý mẹ kế của hắn đứng bên cạnh nghe thấy liền đưa ánh mắt lo lắng nhìn sang.
Bố của Phạm Nhật Mai ông Phạm Quang Vinh lên tiếng nói với Trần Thanh Hải:
- Ông phải điều tra xem tên nào lại dám to gan bắt cóc hai đứa chúng nó!
Lúc này Trần Thanh Hải nhìn về phía Trần Thiên Bảo hỏi:
- Bảo! Con có nhớ chuyện gì xảy ra không!
Trần Thiên Bảo suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Con chỉ biết có bốn tên đã bắt cóc bọn con, có hai người thì con nhớ tên đó là Phạm Tuấn và Thiên Vũ!
- Phạm Tuấn?!? - Trần Thanh Hải thốt lên một cái tên.
Trần Thiên Bảo không nói gì chỉ nhẹ nhàng gất đầu xác nhận. Trần Thanh Hải lúc này liền nói:
- Chẳng nhẽ là ở nơi đó?
- Nơi nào? - Ông Phạm Quang Vinh thấy Trần Thanh Hải có vẻ như biết liền nhanh chóng hỏi.
Trần Thanh Hải chậm rãi giải thích thắc mắc của những ánh mắt đang nhìn mình chờ đợi câu trả lời:
- Đêm qua tôi nhận được tin báo ở một nhà kho thuộc xã Thanh Trì có một vụ nổ súng, trong số xác chết ở đó có một người tên Phạm Tuấn!
Nghe thấy con trai mình vướng vào một vụ nổ súng mẹ kế của Trần Thiên Bảo lo lắng tiến đến bên hắn. Phan Như Ý cầm hai tay của Trần Thiên Bảo nhấc lên hai bên rồi vừa nhìn trước nhìn sau vừa nói:
- Con thực sự không sao chứ? Có bị thương không?
Một tay của Phan Như Ý vô tình chạm vào vết thương trên cánh tay của Trần Thiên Bảo khiến hắn nhíu mày một cái. Nhìn thấy điều này Phan Như Ý vội vàng vén tay áo của Trần Thiên Bảo lên để lộ ra vết thương đã được băng bó, nhưng do đêm qua Trần Thiên Bảo cùng Phạm Nhật Mai vận động mạnh trên giường làm cho vết thương rách ra, mặc dù lúc sáng y tác đã băng lại nhưng vết thương vẫn còn rỉ máu thấm ra bên ngoài một chút.
Mọi người đều nhìn thấy điều này nên ngay lập tức trở nên lo lắng, bố của Trần Thiên Bảo ông Trần Thanh Hải hơi nhíu mày ánh mắt hiện lên một chút nghi ngờ. Ở hiện trường còn phát hiện ra một vết máu lạ chưa rõ của ai, bên pháp y đang xét nghiệm ông chưa nhận được kết quả thì biết tin con trai bị bắt cóc nên vội vã chạy tới đây. Trần Thanh Hải nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh đi tìm bác sĩ để tra hỏi tình hình.
Trong phòng bệnh Phạm Nhật Mai thấy Trần Thiên Bảo bị thương thì ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. Phan Như Ý thì sửng sốt gặng hỏi Trần Thiên Bảo:
- Sao con lại bị thương thế này? Vết thương từ đâu mà có?
Nhận ra ánh mắt quan tâm vô bờ của Phan Như Ý, Trần Thiên Bảo không đành nói ra sự thật nên mỉm cười chỉ nói:
- Lúc bọn chúng bắt con thì con chống cự nên bị thương một chút thôi không đáng ngại! Mẹ yên tâm không sao đâu!
Lúc này Phan Như Ý mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông Trần Thanh Hải sau một hồi hỏi thăm đã tìm được vị bác sĩ tối hôm qua phẫu thuật khâu vết thương cho con trai mình, bắt tay với vị Bác Sĩ đó một cái ông nói:
- Chào anh! Không biết con trai tôi bị thương thế nào?
Nhìn thấy Trần Thanh Hải mặc quân phục cảnh sát, vị bác sĩ liền tả rõ đầu đuôi:
- Hôm qua cậu ta vào đây cùng cô bé ấy, cơ thể cậu ta đầy máu, trên tay còn có một vết thương lớn được quấn qua loa bởi một cái áo sơ mi. Theo kinh nghiệm của tôi thì rất có thể vết thương là do bị đạn bắn!
Trần Thanh Hải cảm ơn vị Bác Sĩ một câu rồi rời đi, ánh mắt ông hiện lên một sự nghi hoặc khó đoán, ông cảm thấy con trai mình rất kỳ lạ. Mặc dù thường xuyên công tác ở đơn vị không được ở bên cạnh Trần Thiên Bảo nhiều, nhưng ông cực kỳ yêu quý đứa con trai mình nên ông hiểu rõ tính cách nó, Trần Thiên Bảo là một đứa cực kỳ nhút nhát, có đợt ông vô tình cầm súng về nhà Trần Thiên Bảo nhìn thấy còn sợ run lên. Nhưng Trần Thiên Bảo hôm nay mặc dù bị đạn bắn nhưng nó vẫn tỏ ra hết sức bình thường, ánh mắt của nó cực kỳ bình tĩnh, giữa sự bình tĩnh ấy còn có một chút sự gai góc và sự từng trải giống như một người đã nếm đủ thứ đắng cay ngọt bùi trên đời này vậy. Chính Trần Thanh Hải còn mơ hồ có cảm giác bản thân mình còn thua kém con trai vậy.
Trần Thanh Hải đột nhiên cảm thấy rằng dường như Trần Thiên Bảo trước mặt mình không phải Trần Thiên Bảo con trai ông. Lắc đầu một cái Trần Thanh Hải cho rằng mình đã thức trắng đêm nên suy nghĩ lung tung.
Mấy tên bác sĩ chết tiệt, hắn dặn bọn họ tìm cách chữa cho Phạm Nhật Mai thì bọn họ lại để hai người vào chung một phòng.
Nhìn xuống cô gái xinh xắn dễ thương bên cạnh, nét mặt của nàng vẫn còn ửng hồng sau khi được thỏa mãn. Hai tay nàng vẫn còn ôm chặt lấy cơ thể của Trần Thiên Bảo.
Hắn nhẹ nhàng gỡ tay của Phạm Nhật Mai ra khỏi người mình rồi cầm lấy một bộ quần áo bệnh nhân bên cạnh mặc lên người mở cửa bước ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Vừa ra khỏi cửa Trần Thiên Bảo thấy có hai y tá đang ngồi trên ghế khúc khích cười nói với nhau, ngay khi nhìn thấy hắn nụ cười trên môi hai người bọn họ tắt ngấm, không cần hỏi cũng biết nội dung cuộc trò chuyện của họ phần lớn là đang bàn tán về việc gì đã xảy ra vào đêm hôm qua.
Một người Y Tá bước đến trước mặt hắn rồi nói:
- Mời anh đi theo tôi để thay băng cho vết thương.
May mà họ muốn đưa hắn đi nơi khác để thay băng, chứ nếu vào trong phòng vừa rồi thì Trần Thiên Bảo cũng không biết giấu mặt đi đâu. Hắn chỉ mới đắp cho Phạm Nhật Mai một cái chăn mỏng chứ nàng còn chưa mặc quần áo.
Có lẽ bọn họ cũng hiểu ý nên mới mời Trần Thiên Bảo đến nơi khác thay băng cho vết đạn bắn trên tay hắn.
Đến một phòng bệnh gần đó người Y Tá giúp Trần Thiên Bảo tháo băng cũ ra, trong trận cuồng nhiệt đêm qua, Trần Thiên Bảo lúc đó mất đi ý thức nên không quan tâm đến vết thương khiến cho nó rách ra làm máu tràn ra thấm đỏ toàn bộ dây băng màu trắng trên tay.
Nhìn thấy điều này người Y Tá cứ liên tục mỉm cười, Trần Thiên Bảo mặc dù là một người gần như không quan tâm người lạ nghĩ gì cũng cảm thấy có chút không thoải mái.
Ước chừng nửa tiếng sau Trần Thiên Bảo quay lại phòng chăm sóc đặc biệt nơi Phạm Nhật Mai vẫn còn đang ngủ. Vừa bước vào Trần Thiên Bảo đã nghe thấy tiếng khóc phát ra, chưa cần phải nhìn Trần Thiên Bảo đã đán được chắc hẳn là của Phạm Nhật Mai.
Thấy có người khác bước vào Phạm Nhật Mai ngẩng lên nhìn, nhìn ra Trần Thiên Bảo nàng lập tức nhào vào lòng hắn, nước mắt nàng tràn ra thấm ướt cả một vùng lớn trước ngực Trần Thiên Bảo. Hắn không biết phải làm gì đành để cho Phạm Nhật Mai cứ thế ôm lấy mình mà khóc. Dù sao hắn đã cướp mất sự trong trắng của người ta bây giờ mà phũ phàng đẩy ra thì dường như có chút quá vô tâm.
Vừa nức nở khóc Phạm Nhật Mai vừa nói:
- Tôi...tôi...bị người ta....cưỡng hiếp rồi! Hu hu hu!!
Một lúc sau Phạm Nhật Mai vẫn chưa ngừng khóc tiếp tục nói:
- Hu hu!! Tôi không muốn sống nữa!!!
Viên thuốc kích dục đó quả nhiên có tác dụng mạnh mẽ, Phạm Nhật Mai không nhớ bất kỳ cái gì, hôm qua chính hắn là người đã cướp đi sự trong trắng của nàng. Chính một người ý chỉ mạnh mẽ như Trần Thiên Bảo cũng chỉ có thể nhớ mang máng sự việc ngày hôm qua.
Phạm Nhật Mai cứ như vậy ôm Trần Thiên Bảo càng ngày nàng càng khóc lớn hơn.
Trần Thiên Bảo đưa hai tay lên nắm lấy bả vai nàng nhẹ nhàng đẩy ra mất đi chỗ dựa Phạm Nhật Mai liền ngước lên nhìn hắn. Nhìn vào đôi mắt tràn ngập nước mắt của nàng, Trần Thiên Bảo thở dài một cái rồi từ tốn nói:
- Hôm qua....Chính tôi là người đã làm việc đó!
Tiếng khóc nức nở của Phạm Nhật Mai lập tức tắt ngấm. Từ trong cổ họng nàng phát ra vài tiếng lắp bắp:
- C...cái gì! Là....là cậu làm sao?
Trần Thiên Bảo thở dài gật đầu!
Trái lại với suy nghĩ của hắn, Phạm Nhật Mai không giống như một người phụ nữ khác bị cướp đi sự trong trắng ngoài ý muốn, nghe được tin này khuôn mặt nàng nhanh chóng ửng hồng cúi gằm mặt xuống.
Trần Thiên Bảo thấy nàng chưa mặc lại quần áo thì cầm một bộ quần áo bệnh nhân gần đó đưa cho nàng rồi lên tiếng:
- Mặc quần áo lại đi rồi chúng ta nói chuyện sau!
Phạm Nhật Mai giật mình nhận cơ thể mình hoàn toàn loã lồ trước ánh mặt của Trần Thiên Bảo, khuôn mặt nàng vốn đã ửng hồng thì bây giờ đỏ bừng lên, Phạm Nhật Mai nhanh chóng túm lấy cái chăn bên cạnh che lên ngực.
Trần Thiên Bảo thấy bước ra ngoài để cho Phạm Nhật Mai thay đồ. Bây giờ hắn cần phải liên lạc với gia đình của hắn và Phạm Nhật Mai.
Một lúc sau Trần Thiên Bảo trở lại phòng thì thấy Phạm Nhật Mai đang cầm một chiếc kéo trên tay, một tay còn lại nàng đang năm thứ gì đó, vừa thấy Trần Thiên Bảo bước vào nàng liền giấu vật đó vào trong túi.
Trần Thiên Bảo tưởng Phạm Nhật Mai nghĩ quẩn muốn tự tử liền chạy đến giữ chặt tay nàng rồi nói:
- Đừng nghĩ quẩn, mọi chuyện đâu còn có đó!
Phạm Nhật Mai không nói gì khuôn mặt ngay lập tức đỏ bừng lên. Môi nàng nở một nụ cười nhẹ nhàng mãn nguyện.
Lúc này Trần Thiên Bảo mới nhận ra có lẽ mình nhầm, làm gì có người nào muốn tự tử lại cười tươi đến như vậy, hắn ngay lập tức buồng tay Phạm Nhật Mai ra nói:
- Chúng ta đã bị bắt cóc không về nhà cả đêm rồi, cô liên lạc với gia đình đi!
Phạm Nhật Mai ánh mắt hiện lên một chút gì đó khó hiểu. Biểu hiện của Trần Thiên Bảo hôm nay có chút khác thường, dường như có gì đó khiến nàng cảm thấy xa lạ, đến xưng hô với cô hắn cũng xưng tôi gọi cô đầy xa cách.
Nhưng chợt nghĩ lại chuyện đã xảy ra giữa hai người họ vào đêm hôm qua cô liền quên đi việc này nhanh chóng lấy điện thoại ra mở nguồn lên.
Trên điện thoại hiện lên gần 100 cuộc gọi nhỡ từ hai số điện thoại suốt từ ngày hôm qua đến giờ, Phạm Nhật Mai nhanh chóng gọi lại một lúc sau có người nghe máy Phạm Nhật Mai liền nói:
- Alo mẹ à?
- .....
- Con đang ở trong bệnh viện!
-.....
- Con không sao! Đêm qua con với Trần Thiên Bảo bị bắt cóc!
-.....
Phạm Nhật Mai nghe một lúc rồi hướng ánh mắt về phía Trần Thiên Bảo, chưa cần nàng phải nói Trần Thiên Bảo cũng biết ý hắn liền trả lời:
- Bệnh viện Quân Y 103!
Phạm Nhật Mai nhanh chóng nói vào điện thoại, sau đó nàng lại gọi vào số điện thoại khác rất nhanh chống bên kia liền có người nghe máy:
- ......
- Dạ con cùng với Trần Thiên Bảo đang ở bệnh viện Quân Y 103!
-......
- Đêm qua con cùng với cậu ấy bị bắt cóc!
-.....
- Vâng ạ!
Trần Thiên Bảo chỉ im lặng ngồi bên cạnh không nói gì. Phạm Nhật Mai gọi điện thoại xong chỉ liên tục nhìn hắn cười mỉm thích thú, thỉnh thoảng khuôn mặt nàng lại đỏ lên ngại ngùng trông cực kỳ đáng yêu. Trần Thiên Bảo nhìn thấy nhưng điều này chỉ thở dài quay sang phía khác. Nụ cười trên môi Phạm Nhật Mai biến mất, khuôn mặt nàng nhanh chóng lộ ra một chút buồn bã.
Lúc này Trần Thiên Bảo cũng không để ý đến biểu cảm của cô hắn đang tập trung suy nghĩ về những tên đã bắt cóc mình tối qua. Đột nhiên Trần Thiên Bảo nhận ra rằng ông bố từ trên trời rơi xuống của hắn là một Đại Tá cảnh sát hình sự. Đêm hôm qua hắn nghe tên Thiên Vũ mà hắn để chạy thoát đã dặn tên đàn em sắp xếp máy quay thu lại cảnh hắn cưỡng dâm Phạm Nhật Mai, nếu hình ảnh con trai của một Đại Tá công an trở thành một tên phạm tội nguy hiểm như vậy thì ông bố của hắn chắc chắn sẽ mất sự nghiệp. Đến đây Trần Thiên Bảo đã nhận ra ý định của chúng.
Đêm hôm qua do hắn không nhớ gì về ký ức của thân xác Trần Thiên Bảo trước kia nên hắn không nhận ra ý định của bọn chúng. Tên đầu trọc hôm qua cũng đã nói rằng bọn chúng chỉ nhận lệnh của tên Huấn Rose, phải chăng cha hắn và tên Huấn Rose có thù?
Rất nhanh chóng gia đình của Phạm Nhật Mai đã chạy đến bệnh viện, tuy nhiên đi cùng hai người bọn họ còn có hai người khác. Một người đàn ông trung niên khoác trên mình quần áo cảnh sát, ánh mắt ông thâm quầng hiện lên vẻ mệt mỏi của việc đã một đêm không ngủ. Đây chính là ông bố từ trên trời rơi xuống của hắn sao? Đi cùng ông là một người phụ nữ rất trẻ đẹp, từ trong ký ức Trần Thiên Bảo nhận ra đây là người mẹ kế của mình năm nay bà chỉ mới 31 tuổi nhưng vẫn còn bảo trì được vóc dáng, cộng với việc gia đình hắn cũng là một gia đình khá giả nên cô thường xuyên đi chăm sóc sắc đẹp, nếu mới gặp lần đầu ai nghĩ cô chỉ mới khoảng 26-27 tuổi, đồng thời cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp 12 trường Trung học phổ thông Rạng Đông nơi Trần Thiên Bảo đang theo học.
Bốn bậc phụ huynh nhanh chóng đi đến bên con mình, hai bà mẹ đồng thanh lên tiếng:
- Con không sao chứ?
Trần Thiên Bảo gật nhẹ đầu một cái đáp:
- Con không sao!
Đột nhiên xuất hiện hai người xa lạ rồi mình phải gọi họ là bố mẹ khiến Trần Thiên Bảo có chút cảm giác hơi ngượng mồm, nhưng hắn không hề để lộ ra bên ngoài.
Ở gần đó bố mẹ của Phạm Nhật Mai lên tiếng hỏi con gái:
- Sao con lại bị bắt cóc, rồi ai đưa con đến đây?
Phạm Nhật Mai đỏ mặt ngượng ngùng đáp:
- Con...Con...sợ quá nên ngất đi nên không biết, lúc tỉnh lại đã thấy ở đây rồi!
Ánh mắt sắc bén của một Đại Tá cảnh sát hình sự từ bố của Trần Thiên Bảo ngay lập tức nhận ra trong lời nói của Phạm Nhật Mai có ý giấu diếm chuyện gì đó.
Bố của Phạm Nhật Mai nhanh chóng tiến đến bên bố Trần Thiên Bảo bắt tay ông rồi nói:
- Trần Thanh Hải lâu rồi anh em mình không gặp nhau nhỉ! Hôm nào anh em ta đi ra ngoài uống một bữa chứ!
Ông Trần Thanh Hải mỉm cười đáp lại:
- Phạm Quang Vinh! Nhất định rồi dạo này anh em mình đều bận nên không uống với nhau được!
Trần Thiên Bảo thấy hai người quen nhau thì cố gắng lục lọi trí nhớ. Thì ra hai ông bố này ngày xưa học cùng lớp cấp ba nên còn thân nhau đến tận bây giờ. Trần Thiên Bảo thầm nghĩ nếu ông Phạm Quang Vinh biết hắn vừa cướp đi sự trong trắng của con gái ông thì sẽ làm ra cái hành động gì. Nghĩ đến đây Trần Thiên Bảo nuốt nước bọt “Ực” một cái rõ to. Phan Như Ý mẹ kế của hắn đứng bên cạnh nghe thấy liền đưa ánh mắt lo lắng nhìn sang.
Bố của Phạm Nhật Mai ông Phạm Quang Vinh lên tiếng nói với Trần Thanh Hải:
- Ông phải điều tra xem tên nào lại dám to gan bắt cóc hai đứa chúng nó!
Lúc này Trần Thanh Hải nhìn về phía Trần Thiên Bảo hỏi:
- Bảo! Con có nhớ chuyện gì xảy ra không!
Trần Thiên Bảo suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Con chỉ biết có bốn tên đã bắt cóc bọn con, có hai người thì con nhớ tên đó là Phạm Tuấn và Thiên Vũ!
- Phạm Tuấn?!? - Trần Thanh Hải thốt lên một cái tên.
Trần Thiên Bảo không nói gì chỉ nhẹ nhàng gất đầu xác nhận. Trần Thanh Hải lúc này liền nói:
- Chẳng nhẽ là ở nơi đó?
- Nơi nào? - Ông Phạm Quang Vinh thấy Trần Thanh Hải có vẻ như biết liền nhanh chóng hỏi.
Trần Thanh Hải chậm rãi giải thích thắc mắc của những ánh mắt đang nhìn mình chờ đợi câu trả lời:
- Đêm qua tôi nhận được tin báo ở một nhà kho thuộc xã Thanh Trì có một vụ nổ súng, trong số xác chết ở đó có một người tên Phạm Tuấn!
Nghe thấy con trai mình vướng vào một vụ nổ súng mẹ kế của Trần Thiên Bảo lo lắng tiến đến bên hắn. Phan Như Ý cầm hai tay của Trần Thiên Bảo nhấc lên hai bên rồi vừa nhìn trước nhìn sau vừa nói:
- Con thực sự không sao chứ? Có bị thương không?
Một tay của Phan Như Ý vô tình chạm vào vết thương trên cánh tay của Trần Thiên Bảo khiến hắn nhíu mày một cái. Nhìn thấy điều này Phan Như Ý vội vàng vén tay áo của Trần Thiên Bảo lên để lộ ra vết thương đã được băng bó, nhưng do đêm qua Trần Thiên Bảo cùng Phạm Nhật Mai vận động mạnh trên giường làm cho vết thương rách ra, mặc dù lúc sáng y tác đã băng lại nhưng vết thương vẫn còn rỉ máu thấm ra bên ngoài một chút.
Mọi người đều nhìn thấy điều này nên ngay lập tức trở nên lo lắng, bố của Trần Thiên Bảo ông Trần Thanh Hải hơi nhíu mày ánh mắt hiện lên một chút nghi ngờ. Ở hiện trường còn phát hiện ra một vết máu lạ chưa rõ của ai, bên pháp y đang xét nghiệm ông chưa nhận được kết quả thì biết tin con trai bị bắt cóc nên vội vã chạy tới đây. Trần Thanh Hải nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh đi tìm bác sĩ để tra hỏi tình hình.
Trong phòng bệnh Phạm Nhật Mai thấy Trần Thiên Bảo bị thương thì ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. Phan Như Ý thì sửng sốt gặng hỏi Trần Thiên Bảo:
- Sao con lại bị thương thế này? Vết thương từ đâu mà có?
Nhận ra ánh mắt quan tâm vô bờ của Phan Như Ý, Trần Thiên Bảo không đành nói ra sự thật nên mỉm cười chỉ nói:
- Lúc bọn chúng bắt con thì con chống cự nên bị thương một chút thôi không đáng ngại! Mẹ yên tâm không sao đâu!
Lúc này Phan Như Ý mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông Trần Thanh Hải sau một hồi hỏi thăm đã tìm được vị bác sĩ tối hôm qua phẫu thuật khâu vết thương cho con trai mình, bắt tay với vị Bác Sĩ đó một cái ông nói:
- Chào anh! Không biết con trai tôi bị thương thế nào?
Nhìn thấy Trần Thanh Hải mặc quân phục cảnh sát, vị bác sĩ liền tả rõ đầu đuôi:
- Hôm qua cậu ta vào đây cùng cô bé ấy, cơ thể cậu ta đầy máu, trên tay còn có một vết thương lớn được quấn qua loa bởi một cái áo sơ mi. Theo kinh nghiệm của tôi thì rất có thể vết thương là do bị đạn bắn!
Trần Thanh Hải cảm ơn vị Bác Sĩ một câu rồi rời đi, ánh mắt ông hiện lên một sự nghi hoặc khó đoán, ông cảm thấy con trai mình rất kỳ lạ. Mặc dù thường xuyên công tác ở đơn vị không được ở bên cạnh Trần Thiên Bảo nhiều, nhưng ông cực kỳ yêu quý đứa con trai mình nên ông hiểu rõ tính cách nó, Trần Thiên Bảo là một đứa cực kỳ nhút nhát, có đợt ông vô tình cầm súng về nhà Trần Thiên Bảo nhìn thấy còn sợ run lên. Nhưng Trần Thiên Bảo hôm nay mặc dù bị đạn bắn nhưng nó vẫn tỏ ra hết sức bình thường, ánh mắt của nó cực kỳ bình tĩnh, giữa sự bình tĩnh ấy còn có một chút sự gai góc và sự từng trải giống như một người đã nếm đủ thứ đắng cay ngọt bùi trên đời này vậy. Chính Trần Thanh Hải còn mơ hồ có cảm giác bản thân mình còn thua kém con trai vậy.
Trần Thanh Hải đột nhiên cảm thấy rằng dường như Trần Thiên Bảo trước mặt mình không phải Trần Thiên Bảo con trai ông. Lắc đầu một cái Trần Thanh Hải cho rằng mình đã thức trắng đêm nên suy nghĩ lung tung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.