Thiên Chân Hữu Tà

Chương 4

Miêu Cương Nhất Tuân

21/04/2022

“Muốn khóc thì khóc đi,” Phó Dũ đóng cửa phòng ngủ lại, để cậu ngồi ở bên mép giường, nhịn không được vươn tay sờ đầu cậu.

Thẩm Kha nhắm chặt mắt, cắn răng liều mạng lắc đầu.

Phó Dũ đi đến bên cạnh cửa sổ, kéo mạnh tắm rèm che xuống, trong phòng chìm vào một mảnh tối tăm. Hắn kéo người cậu lên, ấn cái đầu lông xù ấn vào vai mình, hiếm khi cứng rắn nói: “Khóc mau, đừng để nghẹn trong lòng.”

“Em! Em, không muốn khóc!” Cậu trai đỏ bừng mắt cọ trên bả vai hắn, giọng nói nghèn nghẹn lại nhỏ nhẹ, rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở, “Em thật sự, thật sự không muốn khóc đâu! Em biết, bà ấy không đáng để em khóc!”

Một tay Phó Dũ ôm lấy bờ vai của cậu, một tay vuốt ve đầu cậu.

“Nhưng là, nhưng là em khó chịu, khó chịu. Hức….” Cuối cùng Thẩm Kha nhịn không được mà khóc thành tiếng, đầu cậu chống lên bả vai của Phó Dũ, khóc lớn, “Bà ấy không phải, không phải mẹ em! Em là được bà ấy nhặt. Em là cô nhi, là, là con hoang. Không có, không có người thân…..Hức…..”

Phó Dũ thật sự rất kiên nhẫn, hắn vẫn luôn đợi âm thanh khóc thút thít của Thẩm Kha dừng lại, đến khi nó biến thành giọng mũi mới buông cậu ra.

Chưa bao giờ Thẩm Kha cảm thấy việc khóc là một chuyện mệt mỏi như vậy, khóc đến mức đầu óc như dừng hoạt động, mọi thứ bên trong đều như là một nắm bùn nhão, cho đến khi Phó Dũ hỏi hắn, “Em có ổn không?” Lúc đầu cậu gật gật đầu, sao đó mới chậm rãi nói: “Em khóc mệt quá.”

Phó Dũ nhìn chóp mũi cùng đôi mắt đỏ bừng của cậu thanh niên đang đứng trước mặt mình, dịu dàng mà nói cậu thật sự đã khóc mệt rồi, lại không nhịn được duỗi tay xoa đầu cậu, khẽ nói: “Tự em đi lau mặt một chút, đợi lát nữa xuống lầu ăn cơm.”

Đại não trì độn lúc này của Thẩm Kha đã tỉnh táo lên rất nhiều, cậu lui về sau nom chừng nửa bước, mang theo một chút giọng mũi, nói: “Cảm ơn, Phó, tiên sinh.” Cậu ngẩng đầu lên nhìn chổ áo trên đầu vai của hắn vẫn còn dính nước mắt và nước mũi của mình, lại nói xin lỗi: “Làm sơ quần áo của ngài rồi, thật, thật sự xin lỗi.”

“Ừm, không sao đâu,” Phó Dũ bắt lấy cổ tay Thẩm Kha, muốn dẫn cậu vào phòng tắm trong phòng ngủ để rửa mặt, nhưng lại bị Thẩm Kha theo bản năng vùng ra.

Thời gian lúc này tựa hồ như đang ngừng lại.

Từ dưới đáy lòng Thẩm Kha đột nhiên dâng lên một loại cảm giác khiếp sợ, lập tức lắp bắp nói: “Thật sự xin lỗi, Phó tiên sinh, em, em….” cậu hoàn toàn không biết phải nên nói như thế nào, nói bản thân là trai thẳng, không có cách nào tiếp nhận tiếp xúc thân mật thân thể với người đàn ông khác? Nhưng giữa trưa hôm nay chính bản thân cậu đã nằm trước người đàn ông này đạt được cao trào bắn tinh. Về sau khẳng định sẽ còn tiếp xúc nhiều hơn, thậm chí là phát sinh quan hệ.

Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, không phải sao?

Tuy rằng từ tận đáy lòng mình đã suy nghĩ rõ ràng, nhưng hiện tại việc nhào vào lòng ngực đàn ông cậu vẫn không làm được, cũng không quen việc tiếp xúc thân mật với đàn ông, cậu không thích nghi được.

Phó Dũ cũng không có nổi giận như Thẩm Kha nghĩ, hắn chỉ liếc nhìn Thẩm Kha một cái sau đó rời khỏi phòng ngủ.

Thẩm Kha theo bản năng cảm thấy Phó Dũ đang không vui, nên cậu thành thành thật thật đi rửa mặt, trong gương phản chiếu ra đôi mắt có hơi sưng lên của cậu. Sau khi xuống lầu cậu mới biết dì giúp việc ban sáng đã không ở đây nữa, bên trong một căn biệt thự to như vậy chỉ còn mỗi hai người là cậu và Phó tiên sinh.

Các món ăn đã được chuẩn bị sẵn trên bàn, dáng vẻ tinh xảo ngon miệng.

Phó Dũ ngồi trên bàn ăn, thấy cậu xuống thì vẫy vẫy tay vơi cậu, nói: “Lại đây.”

Thẩm Kha ngoan ngoãn đi đến ngồi bên cạnh Phó Dũ, không phải vì cậu đồng ý chủ động gần gũi với Phó Dũ mà do lúc này chỉ có hai chiếc ghế đặt cạnh nhau thôi.

Phó Dũ nhìn ra đươc sự thận trọng của cậu, một miếng đồ ăn một miếng cơm, cả khuôn mặt sắp chôn vào bát. Vì thế hắn đích thân chủ động gắp mỗi món ăn một ít cho Thẩm Kha, “Em thích ăn cái gì thì cứ nói với tôi, sau này bảo dì giúp việc làm nhiều một chút.”

Thẩm Kha nhìn bát cơm của mình, sau đó lại nhìn Phó Dũ, khẽ giọng dò hỏi: “Phó tiên sinh có cần em gắp đồ ăn cho ngài không không?”

Phó Dũ cười cười, “Không cần đâu. Em ăn nhiều một chút, ốm quá rồi.”

Sau khi ăn cơm chiều, Phó Dũ điện thoại gọi trợ lý Đường đến, để cậu ta lái xe chở Thẩm Kha về dọn dẹp đồ đạc qua biệt thự này. Đến lúc này Thẩm Kha mới cảm giác được bản thân đã biến thành một loại đồ vật thuộc quyền sở hữu của Phó Dũ.

Đồ đạc của Thẩm Kha ở căn phòng thuê nhỏ hẹp vừa dơ vừa bừa cũng không nhiều, cậu tùy tiện nhập một vài thứ trong đấy bỏ vào trong vali, những người ở cùng với cậu cũng không để tâm đến chuyện cậu rời đi. Ngồi xe rời khỏi phòng thuê đã ở hơn hai tháng, Thẩm Kha nhìn những ngọn đèn dầu lộng lẫy bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên có một loại cảm giác như đang mơ một giấc mơ. một ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, vừa máu chó lại hỗn loạn, thật sự giống như đang nằm mơ.



Cho đến khi ôm hành lí lần thứ hai tiến vào biệt thự của Phó Dũ, người đàn ông mở cửa từ bên trong, một luồng khí ấm ấp từ trong phòng truyền đến, xua tan đi cái rét lạnh cuối thu đang vây quanh ngôi biệt thự.

Trợ lý Đường đóng cửa lại, Phó Dũ mang theo hành lý dẫn cậu đi lên lầu hai, Thẩm Kha đi phía sau, nghe hắn nói: “Đồ ít như vậy sao? Hôm này tôi dẫn em đi mua mấy bộ.”

“Được. cảm ơn Phó tiên sinh.” Thẩm Kha nói.

Bước vào phòng ngủ chính, Phó Dũ đặt hành lý xuống, nói với cậu: “Em dọn dẹp đồ đạc một chút, sao này ngủ cùng với tôi. Lát nữa đi tắm rửa một chút rồi lên giường chờ tôi.”

Thẩm Kha cảm thấy có chút khó nói, mở miệng dò hỏi một câu: “Tối hôm nay, Phó tiên sinh có muốn làm không?”

Phó Dũ xoay đầu nhìn cậu, cười nói: “Em nghĩ xem?” Nói xong hắn cũng không chờ Thẩm Kha nói tiếp đã xoay người đi ra ngoài.

Thẩm Kha sắp xếp đồ đạc của mình lại, sau đó nắm chặt lấy điện thoại đi vào phòng tắm, mở trình duyệt lên, nghiêm túc tìm hiểu các tài liệu liên quan đến “Quan hệ qua hậu môn”, sau lại đỏ mặt đi tìm kiếm “Súc ruột.”, càng xem những nội dung đó càng khiến cậu vừa thẹn vừa lo. Phương thức quan hệ đặc biệt này có rất nhiều tai hại, khả năng rất cao sẽ gây nên ảnh hưởng xấu đến cơ thể…..

Sau khi Phó Dũ rửa mặt ở một phòng tắm khác, hắn đi đến thư phòng xử lý mấy bưu kiện, lại dặn dò rất nhiều việc xuồng phía dưới, lúc này mới phát hiện mới đó dã qua một tiếng đồng hồ. Thời gian hiển thị trên máy tính đã quá 9 giờ đêm. Không biết cậu nhóc hôm nay mình nhặt về như thế nào rồi, hắn đóng máy tính lại đi về phía phòng ngủ, phát hiện Thẩm Kha vẫn còn đang ở trong phòng tắm, nên tiến đến gõ cửa, tiếng nước ào ào ngừng lại một chút, giọng nói lơ đễnh của Thẩm Kha truyền ra: “Phó tiên sinh, có chuyện gì sao?”

“Em tắm xong rồi thì mau ra ngoài đi,” Phó Dũ nói.

“Em, nhanh lắm, ra ngay đây.”

Phó Dũ lấy một chai thuốc mỡ từ trong hòm thuốc ra, đặt lên tủ đầu giường, sau đó tựa lưng vào cạnh giường tiện tay lấy một quyển tạp chí thương mại ra xem.

Khi Thẩm Kha ra khỏi phòng tắm mới phát hiện ánh đèn trong phòng ngủ chính sáng rực, chiếu cả người hắn không còn chổ nào để trốn.

Phó Dũ vô cùng hài lòng ngắm nhìn cơ thể ửng đỏ lên vì hơi nước nóng, vóc dáng cậu thanh niên không quá cao, thấp hơn mình nửa cái đầu, có chút gầy, nhưng lại không có vẻ ốm yếu, có thể nhìn ra đại khái là không thích vận động nên không có cơ bắp nào đặc biệt hiện lên, nước da vô cùng trắng, đường cong xương quai xanh nơi cổ được khắc hoạ mềm mại xinh đẹp.

“Cởi áo choàng tắm ra, leo lên đây,” Phó Dũ hướng cậu nói.

Ngón tay Thẩm Kha có chút run rẩy, cởi tắm áo choàng màu xanh đen đặt lên giá áo, sau đó bước từng bước dịch đến bên cạnh mép giường, Phó Dũ đứng dậy ngồi xuống mép giường, duỗi tay ôm lấy cậu thanh niên vào lòng ngực, để cơ thể trần trụi của cậu ngồi trên đùi mình.

Cậu nhóc trong lòng ngực đỏ bừng mặt, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn. Phó Dũ cúi đầu nhìn thấy vật nhỏ đang ủ rũ nằm dưới vùng lông đen, cũng ngây ngô như chủ nhân của nó.

Thẩm Kha vô cùng bất an ngồi ở trên người Phó Dũ, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của người kia đang ngao du trên cơ thể mình.

Phó Dũ thấp giọng cười bên tai cậu một tiếng, hỏi: “Em sợ không?”

Thẩm Kha không trả lời.

Phó Dũ cũng không đùa cậu nữa, từ bên mép giường lấy ra một cái máy sấy, cắm điện, xoa xoa mái tóc đang ướt đẫm của cậu, Mái tóc đen bóng mềm mại và không dài, rất nhanh đã sấy khô bảy tám phần.

Phó Dũ buông máy sấy xuống, nghiêng người thả cậu nằm thẳng xuống giường.

Đèn trong phòng rất sáng, sáng đên mức Thẩm Kha có chút mê muội, hai tay cậu che đôi mắt mình lại, nhỏ giọng cầu xin: “Phó tiên sinh, có thể tắt đèn không?”

Phó Dũ nhìn cơ thể của cậu, vuốt ve một đường từ trên cổ xuống bờ ngực, hắn xoa nắn hai nụ nhỏ màu hồng nhạt ở phía trước, cảm nhận được nửa người trên của cậu hơi tránh né, sau đó hắn di chuyển xuống, hai tay bao lấy phần mông tròn trịa chắc nịt và trơn mịn của cậu.

Thẩm Kha hình như vô thức giật bắn mình, nhưng đồng thời lại liều mạng kiềm nén ham muốn phản kháng của mình.

Mông cậu rất mềm, có lẽ do ngồi lâu không động đậy, cũng không căng lắm. Nhưng lại trắng nõn mềm mại, hai tay Phó Dũ vuốt ve chơi đùa cặp mông của cậu, dùng lực nhào nắn, có thể cảm nhận được phần mông thịt bị nắn biến dạng tràn ra giữa kẽ ngón tay.



Phó Dũ cúi người xuống, hai tay duy tri đặt trên nguời cậu, hỏi: “Tự em rửa sạch?”

Thẩm Kha nhìn người đàn ông ở trước mặt mình, gật gật đầu.

“Ngoan quá,” Phó Dũ hôn xuống trán cậu, vuốt ve khuôn mặt cậu, “Lật người lại, nằm sắp xuống tôi xem thử xem.”

Thẩm Kha đợi hắn rời khỏi thân thể mình mới lật người nằm sấp xuống, thẹn thùng tách hai chân ra, đầu gối và cánh tay chống đỡ thân thể, cậu cuối thấp đầu nằm trên giường, thấp thỏm lo âu chờ đợi người kia xâm phạm cơ thể mình,

Phó Dũ ở phía sau cậu, hai tay nhẹ nhàng tách phần đùi trong non mịm của cậu ra, nói: “Em tách chân ra thêm một chút nữa.”

Hai chân thon dài chậm rãi dịch sang hai bên, cái mông đầy đặn cũng thoáng tách ra một chút, Phó Dũ duỗi tay bắt lấy phần thịt mềm mại, nhìn thấy miệng huyệt siết chặt còn đang sung huyết sưng đỏ, dáng vẻ trông đáng thương, bên trong miệng huyệt co rút còn có chút chất lỏng trong suốt dường như không nhịn được mà tràn ra ngoài.

“Em súc ruột?” Phó Dũ biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, nhận được tiếng “dạ,” của Thẩm Kha đáp lại.

“Trong nhà không có dụng cụ, làm thế nào mà em làm được?” Phó Dũ lại hỏi cậu.

Thẩm Kha không muốn nhớ đến quá trình mình rửa sạch, nhưng mà lại muốn trả lời câu hỏi của Phó Dũ, vì thế cậu chỉ có thế nhỏ giọng, nói: “Dùng, vòi hoa sen kia, với vòi nước làm*.”

*”用, 淋浴的那个, 辅助的龙头弄的.” Tôi cũng hoang mang lắm không biết gì đâu nha:)))))

“Đó là kim loại cứng.” Phó Dũ thở dài, hắn vốn tưởng rằng cậu sẽ vì không có dụng cụ mà đi đến tìm mình, hoặc là từ chối loại chuyện ân ái tối nay, còn không thì sẽ không biết nên chuẩn bị thế nào rồi ngây ngô đi đến hỏi đến hỏi hắn.

Kết quả, cậu nhóc này lại ngốc thành thế này, còn tự làm bản thân mình bị thương.

Vốn dĩ Phó Dũ không nghĩ tối hôm nay sẽ phát sinh ân ái với cậu, cái câu “Em nghĩ thử xem?” lúc trước chỉ là lời nói cố ý trêu đùa cậu của hắn. Bây giờ thì tốt rồi, không những không đùa ra cái gì vui, mà còn làm cậu bị thương.

Hơn nửa ngày sau Thẩm Kha cũng không nhận thấy được bất kỳ động tác nào của Phó Dũ, cậu tự cho rằng bản thân mình đã làm không tốt chỗ nào đó, cúi đầu nhịn thẹn nói: “Phó tiên sinh, em làm sạch sẽ rồi.”

Phó Dũ không còn cách nào khác, đứng dậy bước xuống giường, đi dép lê vào.

Thẩm Kha nghe thấy những âm thanh sột soạt một hồi, xoay đầu lại đã nhìn thấy Phó Dũ đứng ở mép giường, có chút khó hiểu, hỏi: “Phó tiên sinh?”

Phó Dũ nửa quỳ lên giường vươn tay về phía cậu, dịu dàng nói: “Lại đây, tôi ôm.”

Lời nói dịu dàng như vậy, Thẩm Kha không có cách nào khang cự, ngoại trừ người cha đã mất của cậu, không có bất cứ ai nói những lời ấm ấp như vậy với cậu. Giống như một người bị giá rét đông cứng sắp chết đột nhiên lại được ngã vào dòng suối nóng, trái tim được sưởi ấm đến run rẩy.

Nhưng một giây tiếp theo cậu tự nhắc nhở bản thân mình: Phó tiên sinh chỉ đối xử với cậu như tình nhân thôi, có lẽ anh chỉ muốn làm một tư thế nào đó đặc biệt hơn tỷ như xe lửa gì đó, dù sao cũng không phải là cái ý mà cậu hy vọng…..

Phó Dũ vẫn không rụt tay lại, hắn thấy tư thế Thẩm Kha có chút không được tự nhiên bò về phía mình, đến trước mặt hắn, hai tay hắn luồng xuống nách cậu, bế cậu lên, nói: “Vòng tay ôm tôi.”

Thẩm Kha có chút khẩn trương, không biết Phó tiên sinh muốn làm cái gì, cậu chỉ có thể vòng tay ôm lấy cổ hắn như chú gấu ôm cây, hai chân kẹp vào eo hắn, sợ bản thân sẽ ngã xuống.

Phó Dũ ôm cậu vào phòng tắm, hỏi cậu: “Phía sau có đau không?”

Thẩm Kha tỏ ra không hiểu ý hắn, không trả lời.

“Không nói đau, tôi lập tức làm em,” Phó Dũ cố ý doạ cậu.

Lúc này Thẩm Kha mới hiểu ra, Phó tiên sinh là đang quan tâm cậu, trong lòng không biết tại sao lại nhũn ra, ghé vào hõm cổ hắn, khẽ nói: “Đau.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Chân Hữu Tà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook