Thiên Châu Biến

Chương 74: Hắc Ám Xá Thân Kỹ

Đường Gia Tam Thiểu

03/09/2013

Mỗi Thiên Châu Sư đều có một tiết tấu riêng của bản thân mình, khi Giang Phi trúng phải Tuyệt Đối Chạm Chạp của Chu Duy Thanh phóng thích, thậm chí nàng còn không biết tại sao tốc độ của mình lại đột nhiên chậm chạp như vậy? Tuyệt Đối Chậm Chạp thật sự là quá bí mật rồi, ban đầu xem như là Minh Vũ tu vi Chín Châu cũng chưa chắc đã biết rõ ràng chuyện gì xảy ra. Người ngoài nhìn vào, thậm chí là bản thân Giang Phi, đều nghĩ là tác dụng của Thiên Lôi Thiểm khiến nàng chậm lại.

Thực lực Ô Nha đã hoàn toàn bùng nổ, hiệu quả Phá Thiên đã kích phát ra uy lực vô cùng của Ô Kim Đồ Thần Phủ, hai lưỡi búa khổng lồ tự như hai cánh cửa đang bay múa trên hai tay nàng. Uy lực Quang Trảm Kiếm của Ngô Chính Dương cũng không tầm thường, kiếm chiêu cũng là kỹ năng do Ý Thể song châu kết hợp, nhưng ở trước mặt Ô Kim Đồ Thần Phủ cũng không thoát khỏi số mệnh phải sụp đổ.

Ngô Chính Dương đột nhiên bị Thiên Lôi Thiểm đánh cho tê dại, vốn Quang Trảm Kiếm cũng đã không ngăn nổi tốc độ công kích của Ô Nha, lại bị như vậy, thắng bại liền phân ngay lập tức.

Ầm!!!

Dưới tác dụng của Phá Thiên, Ô Kim Đồ Thần Phủ đã hung hang chém nát Quang Diệu Hỗ Thuẫn trước mặt.

Lúc này, Chu Duy Thanh không có sai lầm thêm lần nữa, Phách Vương Cung đóng mở như chớp, lại thêm một mũi tên như tia chớp bay thẳng đến phía Giang Phi. Chỉ cần thắng trận hai đấu hai này, hôm nay trận chiến của Phỉ Lệ chiến đội liền xong, bởi vậy, Chu Duy Thanh thúc dục Thiên lực toàn diện không có nửa phần giữ lại, mỗi tên bắn ra hắn đều kèm theo một kỹ năng giống nhau, chính là Không Gian Tù Lung

Nếu như không có ảnh hưởng của Tuyệt Đối Chậm Chạp, dùng thực lực của Giang Phỉ hoàn toàn có thể triển khai đôi công cùng Chu Duy Thanh, bằng vào Thiên lực mạnh mẽ cùng tính ăn mòn của Hắc Ám, Chu Duy Thanh căn bản không có cơ hội đụng đến nàng. Nhưng hiệu quả ba giây của Tuyệt Đối Chạm Chạp lại sinh ra tác dụng quyết định, một mũi tên bay tới như điện xẹt.

Mấy mũi tên trước Giang Phi còn có thể lấy công thay thủ ngăn trở, nhưng tốc độ của nàng thật sự là chậm hơn rất nhiều, rốt cục cũng bị một mũi tên oanh kích trên người. Mặc dù mũi tên bị Thiên lực hộ thể của nàng ngăn trở, nhưng hiệu quả của Không Gian Tù Lùng vẫn rơi trên người nàng. Mục đích của Chu Duy Thanh rất đơn giản, đó là không để cho GIang Phi có bất cứ cơ hội nào để cứu viện Ngô Chính Dương.

Ngay lúc chiến phủ của Ô Nha chém nát Quang Diệu Hộ Thuẫn, Ngô Chính Dương cũng được giải trừ tê liệt, dù sao tu vi của hăn cũng cao hơn Chu Duy Thanh, tê liệt cũng chỉ kéo dài thời gian rất ngắn, nhưng trong thời gian đó cũng đủ để quyết định thắng bại. Ô Nha xông qua hộ thuẫn liền đến ngay trước mặt hắn, chiến phủ trong tay hung hang bổ xuống.

Đối với lực lượng của Ô Nha, Ngô Chính Dương cũng đã được thỉnh giáo. Hắn nhất thời hoảng sợ lui về phía sau, trọng kiếm trong tay vung lên, đồng thời phóng xuất ra một cái kỹ năng Thánh Quang Hộ Thể, khiến toàn thân đều biến thành màu vàng.

Đáng tiếc, cái này thì có ích lợi gì đâu? Hai lưỡi búa Ô Nha chém ra, trọng kiếm ngưng hình trong tay Ngô Chính Dương liền bay khỏi tay. Ô Nha bước sải một bước, chân kia đáp ra một cước, mục tiêu vẫn là tấm thuẫn ngăn trở trước người Ngô Chính Dương. Sau đó, lại là một bi kịch, Ngô Chính Dương tiếp tục bay ra ngoài giống như đạn pháo vậy, mà vị trí ngã cơ hồ cũng giống lần trước. Thánh Quang Hộ Thể có thể đảm bảo cho hắn không bị thương, nhưng không thể bảo vệ được thể diện của hắn. Và lần này, cũng không phải là bất ngờ không kịp phòng bị, mà là bị Ô Nha áp chế hoàn toàn.

Ô Nha thành công giải quyết Ngô Chính Dương, bên kia, Tuyệt Đối Chậm Chạp trên người Giang Phi cũng đã bị giải trừ, chỉ thấy ngân quang trên người Giang Phi lóe lên, cả người đều bị vây trong Không Gian Tù Lung.

Trong đôi mắt lạnh như bang của thiếu nữ này đột nhiên hàn quang đại phóng, ngay lúc hiệu quả của Tuyệt Đối Chậm Chạp biến mất, đồng thời thân bị hãm trong Không Gian Tù Lung, thì pháp trượng màu đen trong tay nàng tự nhiên vỡ vụn.

Đúng vậy, chính là vỡ vụn mà không phải bị thu hồi lại. Sauk hi pháp trượng vỡ tan tành, liền hóa thành một đạo quang mang màu đen dày đặc xuất hiện giữa hai lòng bàn tay Giang Phi.

Phù một tiếng, Giang Phi phun ra một ngụm máu tươi bắn lên đoàn hắc quang trước người. Ngay sau đó, bốn kiện Trang bị ngưng hình trên thân thể nàng đều sáng lên, Không Gian Tù Lung bị hoàn tan trong nháy mắt, mấy mũi tên sau mà Chu Duy Thanh bắn ra giống như bị một cỗ lực lượng kỳ dị dẫn dắt rồi tan vào trong đoàn hắc quang kia, mà mấy kỹ năng kèm theo trên mũi tên đều không phóng thích ra.

Trọng tài đang đứng trong góc sân đột nhiên sắc mặt đại biến, tay trái vừa nhấc, sáu viên Ý Châu Tinh Quang Lam Bảo Thạch lóng lành hiện lên, trong nháy mắt liền xuất ra mười hai tầng Băng thuẫn gia tăng trước người mình.

“Ô Nha trở về nhanh.” Chu Duy Thanh hết lớn một tiếng, cùng đình chỉ công kích của Phách Vương Cung.

Song phủ trong tay Ô Nha đang giơ lên, nghe được âm thanh của Chu Duy Thanh không khỏi sửng sốt, nghi ngờ nhìn lại phía hắn.

Chu Duy Thanh la lớn: “Nhanh, nhảy xuống lôi đài nhanh.” Vừa nói, hắn vẫn sợ động tác Ô Nha chậm, chân phải vừa đẫm, liền lao đến hướng Ô Nha như một cơn lốc, đến bên người liền kéo cánh tay nàng, trực tiếp nhảy xuống khỏi lôi đài.

Mặc dù Ô Nha không biết tại sao Chu Duy Thanh lại làm như vây, nhưng vẫn không chống cự để hắn lôi kéo nhảy xuống lôi đài. Hai người vừa mới chạm chân xuống đất, liền cảm giác được trên đỉnh đầu xuất hiện một luồng khí âm lãnh vô cùng dày đặc lại còn mang theo huyết quang nhàn nhạt thổi quét qua. Rõ ràng ánh sáng xung quanh tối sầm lại một chút, rồi một lúc sau đó ánh mặt trời lại chiếu rọi trên người bọn họ.

Nhìn lại trên lôi đài, chỉ thấy sắc mặt Giang Phi tái nhợt, hai mắt vô thần đứng không vững như sắp ngã, Trang bị ngưng hình trên người cũng đã biến mất. Trên lôi đài, lại xuất hiện một hố sâu có đường kính trên ba mươi mét, cơ hồ phá hỏng hoàn toàn lôi đài.

Không cần Chu Duy Thanh giải thích, Ô Nha cũng hiểu được tại sao hắn lại phải kéo mình xuống đài. Công kích lần này của Giang Phi thực sự quá mạnh, nếu như bọn họ nhảy xuống lôi đài không kịp, chỉ sợ hai người cũng sẽ bị thương nặng.

“Mạnh như vậy?” Ô Nha thì thào nói.

Chu Duy Thanh lòng còn sợ hãi, nói: “kỹ năng bá đạo nhất trong Hắc Ám – Xả Thân Kỹ, giống như Tiểu Viêm thiêu đốt ngọn lửa sinh mệnh, có thể không mạnh sao? Người ta đều muốn liều mạng, nếu chúng ta không chạy thì định chờ chết à?”

Trọng tài đứng trong góc lôi đài kia cũng không quá tốt, mặc dù hắn có tu vi Sáu Châu, Giang Phi cũng không phải nhằm vào hắn, nhưng vẫn bị tác động không nhẹ, mười hai tầng Băng Thuẫn trước người đều bể tan tành, cả người đều dính một lượng lớn mảnh băng vụn, sắc mặt đều tái nhợt đi, cố nén mới không có phun ra máu. Chính là năng lực liều mạng của cấp bậc Năm Châu, mà ngàn vạn không nên quên, Giang Phi còn có thuộc tính Thượng vị a.

Chu Duy Thanh trong lòng âm thầm so sánh, bàn về lực công kích, Giang Phi còn mạnh hơn cả Tiểu Viêm, chỉ là kỹ xảo chiến đấu không bằng Tiểu Viêm mà thôi, tổng hợp thực lực thì hai người cũng không có khác biệt là mấy. Nếu như mình một chọi mọi với hãn nữ này, chỉ sợ tám phần mười là thất bại. Trừ phi sử dụng Tà Ma Biến mới có khả năng giành thắng lợi. Trong tình huống tu vi kém nhau một trời một vực, kỹ năng hạn chế có tác dụng đối với đối phương cũng là hết sức có hạn. Chính bởi vì thế, càng ngày Chu Duy Thanh càng hiểu được tại sao lúc trước Đường Tiên lại nói với hắn Tuyệt Đối Chậm Chạp là một kỹ năng nghịch thiên.

Trọng tài thật vất vả lắm mới áp chế được thương thế của mình, trầm giọng nói: “Trận thứ ba, hai đấu hai, Mễ Âu chiến đội thắng.”

Giang Phi lạnh lung nhìn Chu Duy Thanh đứng dưới đài: “Gan nhỏ như chuột.”

Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “Mỹ nữ, mọi người đều nói Ngực lớn thì không có não, làm sao ngươi ngực không lớn mà não lại cũng không dùng được vậy a! Tại sao ta phải liều mạng với ngươi? Trước chúng ta đã thắng hai trận, trận này cũng không cần bắt buộc phải thắng. Mà ngươi còn dùng Xả Thân Kỹ, còn có thể tiếp tục tham chiến nữa sao? Có bản lĩnh thì kiếm ra một đội viên trong Mễ Âu chiến đội có thực lực tương đương với ngươi đi. Dù sao cũng là thắng, tại sao ta phải mạo hiểm liều mạnh với ngươi a? Đây không phải là não ngập nước sao? Ta rất sợ chết. Đến đây đi, trận thứ tư các ngươi ai lên đây?”

“Ngươi… Đê tiện.” sắc mặt Giang Phi trắng bệch, phun ra một tiếng, rồi lại phun ra một ngụm máu tươi.

Ngô Chính Dương cùng Chu Hắc Tam đồng thời nhảy lên lôi đài đỡ hai bên Giang Phi, căm tức nhìn Chu Duy Thanh.

Chu Duy Thanh làm bộ dạng vô tội, nhún vai một cái: “Sợ không cũng không phạm pháp nhỉ? Trận này các ngươi cũng thắng rồi, làm sao còn nói ta đê tiện đây? Cái này gọi là chiến thuật.”

“Song phương xuống sân, lôi đài cần chính đốn lại.” Âm thanh của trọng tài vang lên rõ ràng có chút buồn bực.

Chu Duy Thanh nhìn Giang Phi cười hắc hắc, nói: “Mỹ nữ, lát nữa gặp lại.” rồi mới đi xuống lôi đài, trở lại phòng nghỉ.

Vào phòng nghỉ, vẻ mặt tươi cười của Chu Duy Thanh liền biến mất, hắn hít sâu một hơi, nhìn ba người khác nói: “Xả Thân Kỹ thật mạnh, Thiên Châu Sư toàn công kích thật mạnh. Vừa rồi ta đi lên nhìn thấy toàn bộ lôi đài đều bị ăn mòn. May là nhảy xuống nhanh.”

Ô Nha tò mò hỏi: “Duy Thanh, ngươi cũng biết Xả Thân Kỹ sao?” Nàng biết là Chu Duy Thanh có thuộc tính Hắc Ám.

Chu Duy Thanh cười khổ nói: “Không biết. Mỗi một Xả Thân Kỹ đều là bí kỹ Hắc Ám hệ. Đây là một loại kỹ xảo mà không phải là kỹ năng có thể thác ấn, ta lại không có học qua lão sư, làm sao có thể biết được. Ta đoán cha ta có thể biết, sau này về phải học mới được. Ta kéo người xuống là bởi vì thấy được phản ứng của trọng tài. Trọng tài kia có tu vi Sáu Châu đều lộ vẻ mặt hoàng sợ, nên tất nhiên chúng ta rất khó đối phó được, ta mới đoán được đó chính là Xả Thân Kỹ.”

Diệp Phao Phao cau mày nói: “Mễ Âu chiến đội này cùng thật khó đối phó. Kế tiếp bọn họ lên sân toàn kẻ mạnh như vậy thì thật là phiền toái.”

Chu Duy Thanh mỉm cười, nói: “Mễ Âu vương quốc bất quá chỉ mạnh hơn Thiên Cung đế quốc chúng ta chút xíu thôi, xuất ra hai cái thiên tài còn có thể, nếu lập tức xuất ra một số lượng lớn thiên tài, chỉ sợ mấy cái quốc gia lân cận cũng sẽ không đáp ứng. Yên tâm đi, ta đoán ngoại trừ Giang Phi, bọn họ sẽ không có đội viên nào mạnh hơn nữa đâu.”

Một trận chiến vừa ròi có thể nói là trận chiến kịch liệt nhất từ khi Thiên Châu đại tái khai mạc đến giờ. Lôi đài đều bị phá hủy, đây là uy lực bậc nào?

Các phòng nghỉ xung quanh, các đội viên chiến đội đều nghị luận trận chiến vừa rồi ầm ỹ. Không hề nghi ngờ, thực lực của Giang Phi đã hoàn toàn che lấp đi hào quang của Chu Duy Thanh và Ô Nha, có thể nói là thắng trận này để ngăn cơn song dữ. Xả Thân Kỹ của Thiên Châu Sư hệ Hắc Ám tương đối đáng sợ, huống chi nàng còn là toàn công kích.

Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được, Thiên Châu Đại Tái lần này Mễ Âu chiến đội cũng phải dừng tại đây thôi. Giang Phi vẫn quá vọng động rồi, vẫn đang vòng thứ nhất lại dùng Xả Thân Kỹ. Mặc dù Xả Thân Kỹ không khiến bản thân tổn thương lớn như thiêu đốt ngọn lửa sinh mệnh, nhưng ít nhất cũng phải nửa tháng mới có thể hồi phục hoàn toàn. Mất đi chủ lực Giang Phi, Mễ Âu chiến đội muốn lập nên chiến tích đúng là nói dễ hơn làm.



Một lão giả mặc quần áo Thác Ấn cung Trung Thiên đế quốc không biết từ đâu chạy vào, nhưng trên đỉnh đầu người này lại có đính thêm Tử Kim quan. Chỉ thấy lão bước ra từng bước, nhưng đi trên không trung lại như đang bước cầu thang vậy, trong nháy mắt đã đi lên lôi đài.

Tay phải nâng lên, lăng không ấn xuống một chưởng, những người ở đây nhìn thấy, chỉ là không khí bị bóp méo kịch liệt, một mảnh ngân quang hiện lên, ngay sau đó, lôi đài cao gần năm thước đã bị ăn mòn liền hư không tiêu thất. Thậm chí ngay cả một chút bột phấn cũng không để lại.

Đội viên các chiến đội đang nói chuyện giống như là bị bóp chặt cổ tập thể vậy, toàn bộ Trung Thiên quảng trường hết thảy đều trở nên yên tĩnh.

Ngay sau đó, một đám người mặc quần áo Thác Ấn cung Trung Thiên đế quốc, trong tay mỗi người vác một khối Kim cương nham lớn hơn mười mét vuông bay đến. Chỉ sau thời gian uống cạn một ly trà, một lôi đài hoàn toàn mới đã được làm xong.

Lão giả trên không trung kia thản nhiên nói: “Tiếp tục trận đấu.” sau đó, hắn cứ như vậy mà bước ra từng bước trên không trung, thân hình hư không biến mất không thấy gì nữa.

Nếu như cẩn thẩn chú ý, có thể phát hiện trong đài chủ tịch đã xuất hiện nhiều hơn một người.

Diệp Phao Phao dừng sức nuốt một ngụm nước miếng, có chút gian nan, nói: “Đây… đây là loại thực lực gì?”

Chu Duy Thanh thở dài một hơi: “Hệ Không Gian. Nếu như ta đoán không sai, hẳn là một vị Thiên Châu Sư Vương cấp có Ý Châu hệ Không Gian. Ta nhổ vào, quá cường hãn. Khó trách nói, trên Chín Châu là một loại cảnh giới hoàn toàn mới.Một người vừa rồi mà muốn tiêu diệt toàn bộ đội viên hai mươi tư chiến đội cũng không có việc gì khó.”

Vừa nói, Chu Duy Thanh cũng đã đi ra ngoài, mà đội viên Mễ Âu chiến đội bên kia lên đài là một thanh niên mập lùn.

Trọng tài đã được thay người khác, trầm giọng nói: “Trận thứ tư, Phỉ Lệ chiến đối vs Mễ Âu chiến đội, một đối một, song phương báo danh.”

“Phỉ Lệ chiến đội, Chu Duy Thanh.”

“Mễ Âu chiến đội, Tiểu Trùng.”

Nghe được tên đối phương, Chu Duy Thanh suýt nữa bật cười, thầm nghĩ trong lòng, khổ người của ngươi vẫn còn là tiểu trùng sao? Phải là nhục trùng thì đúng hơn.

“Trận đấu bắt đầu.”

Sau khi trọng tài hét lớn một tiếng, trận thứ tư chính thức bắt đầu. Tên gọi là Tiểu Trùng kia mạnh mẽ bước hai bước, cánh tay trái nâng lên, quang mang màu vàng nồng đậm nhất thời bay lên, một bước tường đất đã chắn trước người hắn. Ngay sau đó, hắn dĩ nhiên lại mang theo cả bước tường đất cao hơn hai mét, rộng ba mét chạy thẳng đến hướng Chu Duy Thanh.

Hắn đang làm gì đây? Trong mắt Chu Duy Thanh không khỏi toát ra thần sắc ngạc nhiên, nhưng hắn cũng đã phóng xuất ra Thiên Châu của mình.

Tiểu Trùng chạy rất nhanh, mà từng đạo tường đất cũng không ngừng dâng lên trên đài, mà những tấm tường đất này xuất hiện cách Chu Duy Thanh không xa, tận khả nặng hạn chế không gian.

Lúc Tiểu Trùng phóng ra tường đất, Chu Duy Thanh liền nhìn thấy Thể Châu trên cổ tay phải của hắn đúng là Băng Chủng Phỉ Thủy, đại biểu chi lực lượng, và cũng giống như mình, chỉ có ba khỏa. Hiển nhiên, giống như hắn phán đoán ban đầu, ba người xuất trận đầu tiên là ba người mạnh nhất của Mễ Âu chiến đội.

Mắt thấy Tiểu Trùng thôi động tường đất đã đến trước mặt mình, đột nhiên, Chu Duy Thanh liền minh bạch dụng ý của Tiểu Trùng.

Rõ ràng là hắn sợ mũi tên của mình, phóng ra nhiều tường đất vậy là để hạn chế bản thân phát huy tiễn pháp, mà đưa cả tường đất chạy đến tận bên mình, chỉ sợ là muốn mình va chạm trực tiếp với tường đất này.Mặc dù ý tưởng này có chút hiếm thấy, nhưng nếu là đối mặt với một Cung Tiễn thủ bình thường, lại ở trên lôi đài, đúng thật có vài phần hiệu quả.

Đáng tiếc, Chu Duy Thanh cũng không phải là Cung Tiễn thủ bình thường, hắn cũng là Thiên Châu Sư chủ Lực lượng, thế nhưng hắn lại giống Ô Nha, có được lực lượng cường đại mà người thường không thể có.

Mắt thấy, bức tường đất đã tới gần trước người khoảng mười mét, Chu Duy Thanh đang tính toán làm ra phản ứng, đột nhiên, hắn cảm giác toàn thân trầm xuống, giống như có một cỗ lực lượng đặc thù hút lấy thân thể của hắn, làm cho hắn hoạt động rất khó khăn.

Đây là? Trọng Lực Tăng Cường? Chu Duy Thanh liền chấn động. Phải biết rằng, trong kỹ năng hệ Thổ, Trọng Lực Tăng Cường được đánh giá chín sao. Cảnh giới Một Châu có thể tăng cường trọng lực gấp đôi, Tu vi tăng lên mỗi Một châu, trọng lực có thể tăng cường gấp đôi. Tiểu Trùng đã có tu vi Ba Châu, đã có thể tăng cường trọng lực gấp ba lần. Tuy nhiên kỹ năng này khiến Thiên lực tiêu hao rất lớn, mà cũng có phạm vi nhất định. Nhưng kỹ năng này có thể xuất hiện trên Thiên Châu Sư hệ Thổ có tu vi Ba Châu vẫn là hết sức hiếm thấy. Có thể nhìn thấy, lúc này tại dưới chân Chu Duy Thanh đã xuất hiện thêm một tầng ánh sáng mơ hồ màu vàng.

Thời điểm phát động Trọng Lực Tăng Cường, Tiểu Trùng đột nhiên gia tốc, hiển nhiên là muốn giải quyết dứt điểm một lần, trực tiếp đánh bay Chu Duy Thanh ra khỏi lôi đài.

Trọng Lực Tăng Cường, rất tốt, trong lòng Chu Duy Thanh thầm khen một tiếng. Hiển nhiên đối phương đã thấy mình là Thiên Châu Sư chủ Lực lượng, nhưng muốn bằng vào kỹ năng mượn lực để khiến mình không cách nào vận dụng toàn bộ lực lượng, chỉ đơn thuần thôi động tường đất tuyệt đối là phương thức ngu xuẩn, phải cộng thêm Trọng Lực Tăng Cường này mới là kỳ binh đột xuất.

Vẫn là câu nói đó, đáng tiếc, đối thủ của hắn lại là Chu Duy Thanh.

Khom người, trầm vai, mặc dù đang dính tác dụng gấp ba lần trọng lực, hành động rất khó khăn, nhưng không ảnh hưởng Chu Duy Thanh bày ra một cái tư thế như vậy.

Phanh!!!

Tường đất hung hăng đụng vào vai Chu Duy Thanh, lực lượng nặng nề đột nhiên bộc phát, nhưng tường đất vẫn vững vàng không chút nhúc nhích, vẫn không làm sao tiến tiếp được nửa phần.

Tiểu Trùng đã đem lực lượng của mình thúc dục đến cực hạn nhưng vẫn không làm sao nhúc nhích được nửa phần, mà Chu Duy Thanh cũng đồng dạng là vẻ mặt toàn lực ứng phó, thậm chí ngay trên trán cũng xuất hiện mồ hôi. Tựa hồ muốn kiên trì cũng rất gian nan.

Ô Nha đang ngồi trong phòng nghỉ nhìn Chu Duy Thanh trên lôi đài, tức giận thấp giọng nói: “Băng Nhi, tên nam nhân của ngươi rất có thể đang giả bộ.” Một tấm tường đất như vậy, đằng sau lại thêm một đối thủ Ba Châu có thể làm cho hắn khó khăn thế sao? Vậy sao mình đọ lực lượng lại thua hắn?

Thượng Quan Băng Nhi cười khí một tiếng, Diệp Phao Phao bên cạnh đắc ý nói: “Ô Nha muội muội, đây là chiến thuât. Dù sao Mễ Âu chiến đội cũng không phải là đối thủ chân chính của chúng ta. Không phải ngươi cũng không có phóng ra Trang bị ngưng hình để bảo tồn thực lực sao?”

Trên đài, trận đấu đã lâm vào cục diện giằng co, nhưng trong phòng nghỉ của Mễ Âu chiến đội, mọi người cũng đã thay đổi sắc mặt. Mặc dù song phương đều bộ dạng toàn lực ứng phó, nhưng bọn họ rất rõ ràng, Tiểu Trùng đang sử dụng Trọng Lực Tăng Cường cùng phóng thích tường đất tuyệt đối tiêu hao Thiên lực lớn hơn nhiều so với Chu Duy Thanh, cục diện giằng co như vậy, kỳ thật thắng bại đã phân. Thật ra thực lực của Tiểu Trùng cũng không mạnh, chỉ có vận khí tốt nên thác ấn được kỹ năng Trọng Lực Tăng Cường, nên mới có thể trở thành một thành viên trong chiến đội.

Quả nhiên, thời gian trôi qua từng phút từng giây, trên dài hai người đều một bộ dạng dùng hết toàn lực, lực đẩy của Tiểu Trùng ngày càng yếu, mà bên kia, Chu Duy Thanh chống cự cũng ngày càng yếu. Thủy chung bọn họ vẫn duy trì thế giằng co như vậy.

Vì muốn thắng trận này, Tiểu Trùng cũng liều mạng, thế nhưng nhân lực cũng có hạn. rốt cuộc hắn cũng không duy trì được Trọng Lực Tăng Cường cùng tường đất trước mặt, nhất thời toàn thân mềm nhũn ngồi bệt xuống, thở hổn hển từng ngụm, mồ hôi đã ướt đẫm toàn thân.

Chu Duy Thanh cũng giả dạng như vậy, khi tường đất biến mất, thậm chí hắn còn lao về phía trước một chút rồi mới đứng vững lại, rồi cũng há mồm thở hổn hển. Nhưng hắn vẫn đứng đó, hai tay chống nạnh, một bộ dạng như hắn cũng cố gắng không được nữa.

Từ khi Thiên Châu đại tái bắt đầu đến bây giờ, có thể nói trận đấu đặc sắc đều xuất hiện tại mỗi trận Phỉ Lệ vs Mễ Âu, Ô Nha bạo lực, Hắc Ám Xả Thân Kỹ, hai người đấu đẩy tường đất, mỗi trận đều quái dị như vậy.

Trọng tài yên lặng nhìn hai tên gia hỏa này, rồi tuyên bố: “Trận thứ tư, Phỉ Lệ chiến đội thắng. Tổ ba vòng thứ nhất, Phỉ Lệ chiến dói thắng Mễ Âu chiến đội.”

Chu Duy Thanh giơ cao hai tay dương dương đắc ý, còn tỏ vẻ rộng lượng kéo Tiểu Trùng đứng dậy, vẻ mặt đầy tiếc nuối nói: “Huynh đệ, thua thật đáng tiếc a! Lần sau cố gắng.” nói xong rồi mới trở lại phòng nghỉ.

Trên đài chủ tịch, Hoàng đế Thượng Quan Thiên Tinh mỉm cười nhìn Thượng Quan Long Ngâm bên cạnh hỏi: “Long Ngâm, ngươi cảm thấy tiểu gia hỏa vừa rồi thế nào?”

Thượng Quan Long Ngâm nói: “Lúc trước hắn thi triển ra ít nhất hai thuộc tính Không Gian, Lôi. Phối hợp với Cung ngưng hình cũng có vài phần thực lực. Kỹ năng Không Gian Cát Liệt xuất từ Ngân Hoàng Thiên Nhĩ, nghe nói trước đó không lâu, Thác Ấn cung Phỉ Lệ đế quốc cũng bắt được một con. Bất quá không biết bọn họ dùng phương pháp gì lại có thể để cho một Hạ vị Thiên Sư nho nhỏ thác ấn thành công.

Thượng Quan Thiên Tinh mỉm cười nói: “Chỉ sợ tiểu gia hỏa này không đơn giản như vậy, vừa rồi tiểu cô nương Mễ Âu vương quốc tức giận bạo phát như vậy chỉ sợ không thoát khỏi có liền quan đến hắn.”



Thượng Quan Long Ngâm thần sắc vừa động: “Bệ hạ anh minh. Quan sát hắn thêm mấy trận chiến nữa sẽ phải có thu hoạch.”

Mà lúc này, Ngay tại phòng nghỉ cách phòng nghỉ của Phỉ Lệ chiến đội một, hai phòng. Đám đội viên của Chiến đội hạt giống tổ ba đều hiện lên thần sắc kinh thường.

Một gã thanh niên sắc mặt tái nhợt, nhìn qua thập phần nhu nhược nói: “Phỉ Lệ chiến đội năm này tài nghệ chỉ có vậy sao? Xuất chiến ba người, hai người Ba Châu, một người Bốn Châu. Còn không bằng đời trước. Xem ra năm nay, vị trí thứ năm của bọn họ cũng không giữ được. Đoán chừng lọt vào vòng sau cùng chúng ta chắc là Bách Đạt chiến đội.”

Trong phòng nghỉ Đan Đốn chiến đội, một mỹ nữ hết sức trẻ tuổi, nhìn qua dung mạo chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Nhưng vẻ mặt luôn trầm tĩnh, trên mặt vẫn luôn mang theo một nụ cười điềm tĩnh, giơ tay nhắc chân đều có phong phạm phong khinh vân đạm, tựa hồ như đều không thèm để ý đến toàn bộ mọi thứ.

“Cũng không thể nói như vậy, hai tên Thiên Châu Sư tu vi Ba Châu của Phỉ Lệ chiến đội kia không phải cũng rất thú vị sao? Một người lực lượng vô cùng lớn, một người tài lại có tài bắn cung không tồi. Điểm mấu chốt là đầu óc rất thông minh, mà Phỉ Lệ đế quốc cũng sẽ không chỉ phái mấy người bọn đến đâu. Trận đấu chỉ vừa mới bắt đầu, tất cả đều không biết thế nào. Đáng tiếc, trước khi tiến vào bát cường, không có cách nào nhìn được ba chiến đội Trung Thiên, Bảo Phách, Vạn Thú chiến đấu. Lần này chúng ta tuyệt đối không thể lại nằm cuối trong tứ cường.”

Gã thanh niên sắc mặt tái nhợt vừa nghe thấy thiếu nữ kia mở miệng, nhất thời trên mặt hiện lên vài phần kính cẩn: “Đội trưởng nói đúng. Trước mắt, chúng ta sẽ đứng thứ nhất để lọt vào vòng kế tiếp, trải qua bát cường, tiến vào tứ cường, rất có thể sẽ gặp phải Vạn Thú chiến đội.”

Thiếu nữ khẽ nhíu mày: “Vạn Thú chiến đội? Rất phiền toái.”

Thuận lợi thông qua vòng thứ nhất, bốn người Chu Duy Thanh đều rất vui mừng, bất luận như thế nào, bọn họ đã vì mấy người Lâm Thiên Ngao mà tranh thủ thêm được ít nhất là ba ngày. Đối thủ thứ hai của bọn họ đồng dạng vẫn là chiến đội của một vương quốc, thực lực cũng không phải rất mạnh. Mấu chốt chính là đối thủ thứ ba – Bách Đạt chiến đội. Còn đối thủ cuối cùng của bọn họ chính là đội hạt giống – Đan Đốn chiến đội. Vận khí cũng không phải là quá tốt, trận chiến quan trọng với Bách Đạt chiến đội lại không phải là trận cuối cùng, nên thời gian nghỉ ngơi của mấy người Lâm Thiên Ngao cũng không đủ. Nhưng cũng không tính là xấu, ít nhất không phải đối mặt với Bách Đạt chiến đội ngay ở trận đầu tiên.

“Đi thôi, chúng ta trở về báo tin tốt cho đội trưởng.” Chu Duy Thanh vương vai một cái, thảnh thơi nói.

Diệp Phao Phao nói: “Không xem các trận đấu khác sao? Nhất là Bách Đạt chiến đội.”

Chu Duy Thanh cười ha ha, nói: “Không xem. Nếu xem ngược lại càng dễ bị mê hoặc. Nhất định Bách Đạt chiến đội cũng xem chúng ta là đối thủ cạnh tranh mấu chốt, ở những trận đấu này nhất định sẽ giữ lại thực lực. Không cần xem, đợi đến lúc tranh tài, toàn lực ứng phó là được. Huống chi, sau trận thứ hai còn được nghỉ ba ngày để theo dõi. Thật vất vả mới đến được Trung Thiên thành, ta mang Băng Nhi đi chơi đã, lao động cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi. Nếu các ngươi không muốn đi dạo thì trở về quán trọ báo tin tức tốt lành trước đi.”

Diệp Phao Phao bật cười, nói: “Chưa thấy qua người nào có thần kinh lớn như ngươi. Được rồi, chúng ta đi thôi. Ta trở về báo tin, các ngươi đi dạo đi. Ngươi thì sao, Ô Nha?”

Ô Nha cười hắc hắc, nói: “Hôm qua nhìn thấy quán ăn gần đó có nhiều món ăn ngon như vậy, ta muốn đi ăn một chút. Gần đây có gầy đi chút xíu, ài, khi nào mới có thể vượt qua một nghìn cân a!”

Ba người Chu Duy Thanh đều im lặng nhìn nàng, một nghìn cân, Ô Kim tộc còn là loài người sao?

Lúc này, trên lôi đài đã bắt đầu trận đấu khác, nhưng vẫn có rất nhiều người chú ý đến bốn người của Phỉ Lệ chiến đội rời đi. Tuy rằng sau khi kết thúc lượt đấu có thể tự do hành động, nhưng nói là như vậy, các chiến đội đều chọn ở lại xem những trận đấu khác, bởi cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Hôm nay, Phỉ Lệ chiến đội tuyệt đối là đội đầu tiên rời đi.

Bất quá lúc này, lại không ai cảm thấy Phỉ Lệ chiến đội có bao nhiêu kiêu ngạo, mặc dù bọn họ giành được thắng lợi, nhưng thực lực thể hiện cũng không cường đại bao nhiêu, còn thua một trận, tại trong mắt nhiều người, chẳng qua lúc này Phỉ Lệ chiến đội ăn may mà thôi. Nhất là trận Chu Duy Thanh và Tiểu Trùng, vẫn là chờ đối thủ hao hết Thiên lực mới miễn cưỡng giành được chiến thắng. Bởi vậy, bọn họ rời đi như vậy, càng làm cho nhiều người cảm giác Phỉ Lệ chiến đội đều đầu óc có bệnh, lại càng không có ai xem trọng bọn họ. Tính ra vài chiến đội hơi kém trong các tổ khác cũng tự tin có thể chiến thắng bọn họ. Mà Bách Đạt chiến đội lại càng tin tưởng như vậy, một đám người cười lạnh nhìn bốn người Phỉ Lệ chiến đội rời đi.

Cùng ra khỏi Trung Thiên quảng trường từ lối dành cho chiến đội, bốn người mỗi người đi một ngả, Diệp Phao Phao và Ô Nha cùng đi đến quán rượu, còn Chu Duy Thanh lại kéo cánh tay nhỏ bé của Thượng Quan Băng Nhi chạy hướng ra đường phố.

Giờ này Trung Thiên thành phồn hoa ngược lại lại yên tĩnh hơn rất nhiều, mọi người đến đã đến quảng tường xem Thiên Châu đại tái, trên đường phố tự nhiên cũng ít người đi.

Chu Duy Thanh nắm bàn tay non mềm nhỏ bé của Thượng Quan Băng Nhi, ngăn một vị đang đi trên đường, hỏi: “Vị đại ca này, xin hỏi, Trung Thiên Thành này có nơi nào bán Quyển trục ngưng hình hay là tài liệu luyện chế Quyển trục ngưng hình không?” Trung Thiên thành được xưng là thành thị lớn nhất đại lục, nói vậy chắc mấy thứ này nọ đều đủ hết. Mặc dù bây giờ Chu Duy Thanh cũng không thiếu tài liệu luyện chế Ngưng hình dịch và Ngưng hình chỉ, nhưng nếu có thể mua được một ít tài liệu hi hữu cũng tương đối không tồi.

Vị kia nhìn Chu Duy Thanh có chút quái dị, nói: “Tiểu huynh đệ, hai người nhất định không phải là người của Trung Thiên đế quốc chúng ta phải không?”

Chu Duy Thanh nghi ngờ nói: "Làm sao ngươi biết? "

Vị kia cười nói: “Nếu là người của Trung Thiên đế quốc, sẽ không bao giờ hỏi lời vừa rồi. Trung Thiên đế quốc chúng ta có Ngưng Hình Các, mua bán mọi vật phẩm liên quan đến Quyển trục ngưng hình. Giống như Thác Ấn cung chuyên giành cho Ý Châu thác ấn. Đương nhiên đây là sở hữu của Trung Thiên đế quốc chúng ta, các quốc gia khác cũng không có loại thực lực này. Nếu ngươi muốn đến Ngưng Hình Các thì cứ đi về phía trước, đến cái giao lộ thứ ba thì rẽ phải, thấy tòa kiến trúc cao nhất là nó.

Nói xong, vị kia liền rời đi, để lại Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi còn có chút sững sờ.

Ngưng Hình Các? Ở Trung Thiên đế quốc thậm chí còn có nơi chuyên môn mua bán vật phẩm liên quan đến Quyển trục ngưng hình. Mà tại các quốc gia khác, muốn mua Quyển trục ngưng hình căn bản không phải là vấn đề về tiền bạc, đây là quốc lực bậc nào a?

Quan trọng hơn là, trong lòng Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đều khắc sâu vẻ mặt tự hào của người vừa rồi. Vì quốc gia của mình mà kiêu ngạo, tự hào. Người kia là một người bình thường mà không phải là Ngự Châu sư, quốc gia cường thịnh, làm những người bình thường cũng sống rất đĩnh trực.

Thượng Quan Băng Nhi cảm giác Chu Duy Thanh nắm tay mình rất chặt, nghe hắn thản nhiên nói: “Sinh thời, ta nhất định nỗ lực khiến cho người dân cũng có thể vì Thiên Cung đế quốc mà tự hào như vậy.”

Thượng Quan Băng Nhi kéo tay hắn lại, nhìn hắn ôn nhu nói: “Tiểu Béo của ta nhất định làm được.”

Dựa theo phương hướng người kia chỉ dẫn, Chu Duy Thanh tìm được Ngưng Hình Các rất nhanh.

Giống như người kia nói vậy, Ngưng Hình Các là tòa kiến trúc lớn nhất, nhìn qua, quy mô so với Thác Ấn cung của Phỉ Lệ đế quốc cũng không sai biệt lắm, cần phải đi lên gần ba mươi bậc thang mới có thể đến cổng mang phong cách cổ xưa của toàn nhà này. Kiến trúc Ngưng Hình Các có sáu tầng, Ngũ tích lục thú*, ánh nắng chiếu xuống ngói lưu ly giống như bảo quang phát sáng, có thể nói kiến trúc này đã đạt đến cảnh giới đỉnh phong trên đại lục.

Trước cửa có thủ vệ, cần phải đăng ký sau đó lĩnh thẻ bài mới có thể tiến vào, nhưng lại không hề thu phí, điểm này so với Phỉ Lệ thành thì phúc hậu hơn nhiều.

Vừa bước vào cửa, thính đường rộng lớn trần ngập màu sắc cổ xưa, phong cách cổ xưa trang nhã, cảm giác không hề giống với bất cứ địa phương bán đồ nào, ngược lại có điểm giống với Đồ thư quán. Chu Duy Thanh nhìn kỹ vật liệu gỗ bên trong liền giật mình phát hiện, bất luận là cột trụ hay tượng gỗ điêu khắc cho đến vách tường, tất cả hắn đều rất quen thuộc, chính là Tinh Thần Mộc được sản sinh tại Thiên Cung đế quốc.

Tại Thiên Cung đế quốc, Tinh Thần Mộc chính là vật tư chiến lược, chuyên môn dùng chế tạo cung tên, đến nơi người ta, thế nhưng biến thành tài liệu kiến trúc.

Thượng Quan Băng Nhi cũng đã phát hiện điểm này, cũng không tránh khỏi giật mình. Ngay lúc hai người đang rất kinh ngạc, một gã thanh niên thân mặc trường bào đến bên cạnh hai người, khẽ thi lễ, nói: “Không biết hai vị muốn gì? Ta là người hướng dẫn tại Ngưng Hình Các, có thể giới thiệu giúp hai vị.”

Chu Duy Thanh cười ha ha, nói: “Ta muốn mua một ít tài liệu luyện chế Ngưng hình dịch, không biết có thể mua ở đâu?”

Gã thanh niên khách khí nói: “Tiên sinh, ngài chắc là lần đầu tiên đến Ngưng Hình Các chúng ta, ta sẽ giới thiệu đơn giản cho ngài được rõ. Ngưng Hình các tổng cộng chia làm sáu tầng, ngoại trừ tầng sáu là phòng đấu giá, mỗi tuần tiến hành đấu giá một lần, còn lại các tầng khác đều bán vật phẩm có liên quan đến Quyển trục ngưng hình. Mỗi tầng đều phân ra năm khu vực, theo thứ tự là Ngưng hình chỉ, tài liệu Ngưng hình dịch, Ngưng hình dịch thành phẩm, Quyển trục ngưng hình thành phẩm và cố vấn Thể Châu ngưng hình. Năm tầng đều phân chia như vậy, chẳng qua là căn cứ vào quyền hạn khác nhau, khách hàng cũng có thể đi lên những tầng khác nhau mà thôi. Tầng càng cao, cấp bậc vật phẩm bán ra càng cao.”

Trong lòng Chu Duy Thanh âm thầm tán thưởng, hỏi gã thanh niên kia: “Vậy bây giờ chúng ta có thể mua sắm ở tầng thứ mấy?”

Gã thanh niên nói: “Trước mắt, hai vị chỉ có thể mua sắm ở tầng thứ nhất. Cần phải mua sắm vượt qua một trăm vạn kim tệ mới có thể đi lên tầng hai. Và tầng ba cần ít nhất là một nghìn vạn kim tệ.”

Chu Duy Thanh vừa nghe xong liền trợn tròn mắt: “Phải nhiều như vậy sao? Không có ưu đãi gì sao?”

Gã thanh niên nói tiếp: “Không phải là không có ưu đãi, nếu như hai vị là Thiên Châu Sư hoặc là Ngưng Hình sư, lại gia nhập vào Thác Ân cung hoặc Ngưng Hình Các của đế quốc liền có thể mua sắm ở tầng ba mà không cần bất cứ điều kiện gì.”

Chu Duy Thanh thầm than một tiếng, càng là quốc gia có nội tình thâm hậu, thì phương thức hấp dẫn cường giả càng cao mình. Bất quá, người ta cũng có đầy đủ nội tình a!

Thượng Quan Băng Nhi tò mò hỏi: “Vậy tầng bốn và tầng năm kia bán cái gì vậy?”

Gã thanh niên mỉm cười nói: “Tầng bốn và tầng năm là khu khách quý của Ngưng Hình Các chúng ta. Hai tầng này có yêu cầu tương đối cao, muốn đi lên tầng bốn phải là người của Thác Ân cung hoặc Ngưng Hình Các bản quốc, mà phải là Thiên Châu Sư có tu vi ngoài Hạ vị Thiên Tông mới được. Nếu không, bất kể là tiêu phí bao nhiêu tiền cũng không cách nào đi lên được tầng bốn. Mà tầng năm lại yêu cầu cao hơn một chút. Yêu cầu tu vi Thượng vị Thiên Tông, hơn nữa có cống hiến nhất định đối với quốc gia, và phải có hai vị khách quý tầng năm đề cử mới có thể bước lên mua sắm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Châu Biến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook