Thiên Châu Biến

Chương 45: Học viện lập uy

Đường Gia Tam Thiểu

03/09/2013

“Lão bà thân ái, ngươi thật sự muốn cho nàng ở một gian phòng ư? Kia Đại hoàng cùng Nhị hoàng không phải sẽ bị nàng phát hiện sao?” Chu Duy Thanh không nhịn được nhìn về phía Thượng Quan Băng Nhi nói.

Thượng Quan Băng Nhi nói: “Thấy được thì sao, ngươi cho rằng gia đình quý tộc không có nuôi nhốt thiên thú sao?”

Chu Duy Thanh nhãn châu xoay chuyển cười hắc hắc: “ Không phải ngươi sợ uy hiếp của nàng chứ? Ngươi đối với lão công không tin tưởng như vậy sao?”

Thượng Quan Băng Nhi hừ một tiếng từ trong lồng ngực móc ra một chiếc khăn tay: “Lau nước miếng của ngươi một chút đi, hừ. Ta đi lựa một gian phòng.”

“Ách…” Chu Duy Thanh nhận lấy khăn tay “Băng nhi, ngươi nghe ta giải thích, ta không phải cố ý.”

Bên kia, Minh Hoa đang đi vào gian phòng mình chọn trúng khẽ mỉm cười: “ Giải thích cái gì! Giải thích chính là che dấu, che dấu chính là sự thật. Có muốn hay không tới phòng của ta ngồi một chút a? Ngươi mới vừa rồi làm người ta đau quá.”

“Lát nữa ta sẽ quay lại tính sổ với ngươi, ngươi ở lại cũng được, đại thúc chủ nhà, có gì ngài cứ tìm nàng mà đòi tiền.” Vừa nói Chu Duy Thanh đã xông về phía Thượng Quan Băng Nhi.

Thượng quan Băng Nhi đang lúc tuyển chọn một gian phòng, tiểu viện này so với ký túc xa của bọn họ không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Các gia cụ, dụng cụ đầy đủ mọi thứ, ít nhất có tám phần là đồ mới.

“Băng nhi ngươi sẽ không thực sự tức giận chứ? Cái này chính là bản chất thích cái đẹp mà thôi, thật ra ta cũng không có ý nghĩ gì cả.” Chu Duy Thanh đứng ở bên cạnh nhìn nàng lựa chọn gian phòng cũng không để ý tới hắn, trong lòng cũng không khỏi thấp thỏm lo lắng.

Thượng Quan Băng Nhi dừng bước xoay người lại nhìn bộ dạng đáng thương của Chu Duy Thanh: “Tiểu Béo, ta với ngươi thương lượng một chút.”

“A?” Chu Duy Thanh nhìn bộ dạng có chút ít mỉm cười của Thượng Quan Băng Nhi, trong lòng nghĩ không ra chuyện gì, đàng hoàng nói: “Ngươi nói đi.”

Thượng Quan Băng Nhi than nhẹ một tiếng nói: “Mẹ ta nói, khi chọn một nam nhân ưu tú làm trượng phu, đều phải chuẩn bị sẵn tâm lý. Nam nhân ưu tú sẽ không bao giờ thiếu nữ nhân yêu thích. Ngăn cản cũng không được, nếu như vì ngăn cản ngươi có thể sẽ lại tái diễn vết xe đổ của nàng năm đó. Ta chỉ muốn ngươi đáp ứng ta một điều, bất luận ngươi thích nữ nhân nào cũng đều phải thông qua sự đồng ý của ta, nếu ngươi không nói thì cũng không được để cho ta biết, có được không?”

Chu Duy Thanh chớp mắt một cái, hắn đột nhiên cảm giác được trong lòng rất đau đớn, nhìn khuôn mặt Thượng Quan Băng Nhi trước mắt, thâm tâm hắn tràn đầy cảm giác đau lòng. Mở rộng hai cánh tay, thật cẩn thận đem nàng kéo vào trong lòng, sau đó lại từ từ ôm chặt. Không biết tại sao vào lúc này hắn đột nhiên sợ hãi có một ngày nào đó, Thượng Quan Băng Nhi sẽ rời bỏ hắn mà đi, tuy rằng cảm giác chỉ vừa mới xuất hiện trong lòng hắn nhưng lại làm cho hắn cảm giác khủng hoảng mãnh liệt.

Thượng Quan Băng Nhi cũng ôm ngược lại hắn, rúc vào trong lồng ngực hắn, ôn như nói: “Tiểu Béo, ta không phải không tín nhiệm ngươi, chẳng qua chuyện tình cảm cũng thật sự không thể nói rõ ràng. Ta chỉ yêu cầu ngươi không gạt ta, không muốn ngươi gạt ta mà thôi.”

Chu Duy Thanh thì thào: “Băng nhi, ta không gạt ngươi, tuyệt đối không lừa gạt ngươi. Ta cũng không biết sau này như thế nào, ta thật sự không biết. Đối với ngươi vừa rồi ta cảm thấy dường như ngươi sẽ dời xa ta, trong lòng ta lại đặc biệt sợ hãi, so với sợ chết còn đáng sợ hơn nữa. Băng nhi nếu sau này ta có phạm sai lầm gì, ngươi có thể đánh ta, mắng ta, đối với ta như thế nào cũng được, nhưng đừng rời xa ta, có được không?”

Mặc dù lúc bình thường Chu Duy Thanh luôn biểu hiện rất tinh linh cổ quái, nhưng thời khắc này hắn bộc lộ chân tình cũng làm cho Thượng Quan Băng Nhi trong lòng hết sức cảm động. Nếu như vào lúc này, hắn nói rằng hắn đảm bảo không thích nữ nhân khác, Thượng Quan Băng Nhi có lẽ chỉ biết cười trừ hoặc có chút ít thất vọng. Nhưng giờ khắc này nghe những lời hắn nói Thượng Quan Băng Nhi biết được những lời này không có bất kì sự giả dối nào, đây là những lời hoàn toàn phát ra từ nội tâm hắn.

“Ừ.” Nhẹ nhàng đáp ứng một tiếng, lúc này Thượng Quan Băng Nhi bỗng nhiên cảm thấy thân thể cũng dễ chịu đi nhiều. Khi trước lúc rời đi, mẫu thân cùng nàng nói chuyện từng làm cho nội tâm của nàng bị đè nén rất nhiều. Lúc mới gặp lại Chu Duy Thanh bởi vì xa cách thời gian dài nên nội tâm quá đỗi sung sướng.

Sau mấy ngày du ngoạn nên nàng cũng quên đi một chút, nhưng khi Minh Hoa xuất hiện, tự nhiên kích phát nguy cơ trong nội tâm nàng, nhưng nhờ những lời nói chân thành tha thiết của Chu Duy Thanh hoàn toàn hóa giải, vô hình chung tâm hồn hai người lại nhích lại gần nhau hơn rất nhiều.

Chu Duy Thanh ôm Thượng Quan Băng Nhi một hồi lâu mới thấy tâm tình của mình dần dần hồi phục, một chút cũng không muốn buông ra, bất quá hắn cũng không nhịn được hướng đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ hôn xuống.

Thượng Quan Băng Nhi khuôn mặt đỏ ửng cũng không có phản đối, chẳng qua khi hắn muốn tiếp tục lấn tới thì lập tức bị ngăn cản lại.

“Băng nhi. Nếu không thì chúng ta cùng ở gian phòng này đi, có được hay không? Cùng lắm thì ta ngủ dưới đất cũng được. Chỉ cần thời khắc nào cũng có thể nhìn thấy ngươi là được rồi.” Chu Duy Thanh tâm tình vừa mới hồi phục lại muốn vọng động. Vừa mới nghĩ tới nếu có thể ôm thân thể thơm ngát mềm mại kia của Thượng Quan Băng Nhi mà ngủ, tâm tình hắn cũng không thể nào kìm chế được.

“Không được.” Thượng Quan Băng Nhi hung hăng dơ tay gõ vào trán hắn một cái. “Ngươi ở một gian khác, ta sẽ để Đại hoàng cùng Nhị hoàng giữ cửa. Ta còn không biết sức lực của vô lại ngươi sao? Được voi đòi tiên là cái từ dùng trên người ngươi thích hợp nhất, sợ rằng không đến mấy ngày là ngươi sẽ nghĩ ra cớ để bò lên giường. Nhanh đi chọn lấy một gian phòng đi, ta còn muốn dọn dẹp một chút.”

Viện tử này nói lớn cũng không lớn, mà nói nhỏ cũng không nhỏ. Chu Duy Thanh cũng bất đắc dĩ lựa chọn một phòng ngay sát phòng của Thượng Quan Băng Nhi.

Tiếp theo hai người dùng trọn một ngày đem tiểu viện tử quét dọn trong ngoài rất sạch sẽ. Cũng may bọn họ là Thiên Châu Sư hơn nữa còn có Phong thuộc tính hỗ trợ tăng tốc nên mới có thể chỉ mất một ngày công phu, nếu không cũng không thể nào làm được nhiều như vậy.

Minh Hoa sau khi đi vào gian phòng kia cũng đóng chặt cửa lại không đi ra ngoài. Đối với điều này Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi cũng tuyệt không lấy làm kì quái, dù sao lúc trước nàng bị thương không nhẹ lại bị Chu Duy Thanh cắn nuốt mất một lượng lớn sinh mệnh lực.

Đại hoàng cùng Nhị hoàng rốt cục cũng được giải phóng, bọn chúng tất nhiên sẽ ở trong gian phòng của Thượng Quan Băng Nhi, đây cũng chính là gian phòng lớn nhất, sau khi phân chia gian nội ngoại, bọn chúng đương nhiên sẽ ngủ ở phòng ngoài đảm nhiệm luôn nhiệm vụ giữ cửa.

Hai con Băng Phách Thiên Hùng này cũng đã đến thời khắc mấu chốt trưởng thành, đến thời kỳ trưởng thành thì Tông cấp thiên thú bọn chúng sẽ tự nhiên có phương pháp tu luyện riêng. Mà phương pháp tu luyện của Băng Phách Thiên Hùng là gì thì Chu Duy Thanh cũng không biết, dù sao khi hắn nhìn qua chỗ hai tên mập mạp này, khi không có việc gì thì bọn chúng liền đi ngủ, ăn cơm cũng rất ít. Đối với thực lực của bọn chúng ngày một tăng trưởng còn so sánh với bản thân tu luyện Bất Tử Thần Công vô cùng thống khổ trong lòng Chu Duy Thanh cũng đầy ghen tỵ a!

Sau khi vào viện tử này ở, Chu Duy Thanh cảm thấy kỳ dị nhất chính là một chuyện, bình thường vào buổi tối khi hắn bắt đầu tu luyện thì Phì Miêu Tiểu Bạch Hổ luôn luôn ở bên cạnh hắn, nhưng lúc này nó cũng chạy ra ngoài tìm kiếm một cái ghế nhảy lên, không còn ngủ chung với hắn nữa.

Lần này thì Chu Duy Thanh ngược lại có chút không thích ứng kịp, mỗi ngày đều ôm tiểu gia hỏa có bộ lông mềm mại, núc ních như vậy làm chăn ấm ngủ cũng đã quen rồi. Nhưng lần này lấy làm kì lạ là cho dù Chu Duy Thanh có chủ động ôm nó cùng nhau ngủ thì nó cũng tự mình tránh né chạy đến cái ghế, làm cho Chu Duy Thanh vô cùng bất đắc dĩ nhưng cũng không thể làm gì khác được

Sáng sớm.

“Phì Miêu ngươi không cùng ta đi học sao?” Chu Duy Thanh nghi hoặc nhìn bộ dạng lười biếng của Tiểu Bạch Hổ.

Phì Miêu lập tức lắc đầu, đối với việc nó nghe hiểu lời mình, Chu Duy Thanh cũng không thấy kì quái chút nào. Đại hoàng cùng Nhị hoàng cũng có thể nghe hiểu được sáu bảy phần.

Chu Duy Thanh sờ sờ cái trán của Phì Miêu. Ngươi không phải sốt chứ? Cùng ở với ca hai năm nay rồi, ngươi đã liền nghĩ không chịu trách nhiệm đó chứ? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát sao? Không được cho dù ngươi không cùng ta đi học, ta cũng phải đem khóa sắt khóa ngươi lại để cho ngươi khỏi chạy mất.

Ở chung một thời gian dài nhất định nảy sinh tình cảm, nếu quả thật Phì Miêu bỏ đi thì hắn thật sự có chút it không nỡ.

Phì Miêu trừng mắt nhìn hắn, trên trán nổi gân xanh, vào một cái nhảy từ trên ghế xuống rồi lại nhảy lên cái bàn, dùng một cái hổ trảo mập mạp nhúng vào trong nước trà mà Chu Duy Thanh uống, sau đó ở trên bàn viết ra mấy chữ : “Ta không đi, ta phải ở nơi này an tĩnh tu luyện.”

Chu Duy Thanh vô cùng khiếp sợ nhìn nàng : “Trời sập rồi, đất sụt rồi, con cọp cũng có thể viết chữ a. Ta không nhìn lầm chứ. Phì Miêu, ngươi cùng ta ra ngoài làm xiếc nhất định sẽ kiếm được không ít kim tệ đó.”



Phì Miêu liếc mắt nhìn hắn một cái, dùng tiểu hổ trảo viết lên trên bàn hai chữ, sau đó nhảy về ghế tiếp tục đi ngủ. Chu Duy Thanh nhìn sát vào đó mới thấy được hai chữ kia chính là “Ngu ngốc.”

Cuối cùng Chu Duy Thanh vẫn cùng với Thượng Quan Băng Nhi đi học. Lúc bọn họ rời đi thì Minh Hoa cũng đã đi mất rồi. Đem Phì Miêu Tiểu Bạch Hổ ở nhà hắn cũng không phải lo lắng gì, trước cũng không nói có Đại hoàng cùng Nhị hoàng tông cấp thiên thú cảnh giới giữ nhà, riêng Phì Miêu kia cũng không rõ cấp bậc gì nhưng thường xuyên làm ra những việc kì dị cũng căn bản là không cần lo lắng gì cả.

Hôm nay Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự chính thức tựu trường, trong học viện hôm nay rõ ràng náo nhiệt hơn mọi ngày rất nhiều, bất kể học sinh mới hay cũ đều mặc đồng phục học sinh nối liền không dứt tiêu sái tiến vào trong học viện.

Buổi lễ khai giảng là nhằm vào toàn bộ các cấp học viên, tất cả học viên đi tới học viên đều trực tiếp đi tới lễ đường Giáo Học Lâu tham gia buổi lễ tựu trường. Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi dĩ nhiên cũng không khác gì những người khác.

Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự quả thật không hổ là một trong ba đại học viện của Phỉ Lệ Thành, một tầng đại lễ đường cũng đủ để đồng thời dung nạp ba nghìn người tham gia. Mà tổng cộng cả Phỉ Lệ hoàng gia Học viện quân sự cũng có không quá tổng số ba nghìn học viên.

Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi vừa tiến vào lễ đường thì cũng có không ít ánh mắt chú ý tới họ, cũng không phải vì ngày hôm qua đánh bại Tang Lãng tin tức truyền ra đã làm cho mọi học viên đều biết đến, mà cho dù biết thì cũng chưa chắc đã gặp qua hắn. Sở dĩ mọi người chú ý bởi vì Thượng Quan Băng Nhi đẹp quá mức. Nhất là nàng còn mặc một thân đồng phục của học viên bình dân.

Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt lóe sáng không ngừng phóng tới đây, ở trong học viện phần lớn chính là con dòng cháu giống, cũng có không ít con cháu hậu duệ của các đại gia tộc. Thấy trong đám học viên bình dân mới đi ra Thượng Quan Băng Nhi, một tuyệt sắc mỹ nữ như vậy, thử hỏi bọn họ không có thèm muốn trong lòng mới là lạ. Đối với bọn họ mà nói, học viên bình dân thật sự không có cái gì phải lo lắng cả, cho dù mạnh mẽ đoạt đi cũng thật sự không ai dám nói gì. Về phần Chu Duy Thanh đứng bên cạnh Băng nhi mà nói đã bị bọn họ trực tiếp bỏ ra khỏi suy nghĩ.

Chu Duy Thanh tự nhiên cũng cảm nhận được không ít ánh mắt nhìn vào người Thượng Quan Băng Nhi, trong lòng cũng tự nhiên sinh ra một cỗ bực tức, oán thầm, nhìn được nhưng không ăn được, ta cho các ngươi biết thế nào là chết.

Chu Duy Thanh cũng rất rõ ràng, bắt đầu từ khi mình cùng Thượng Quan Băng Nhi thi vào trường vào trường thì cũng định sẵn sẽ xảy ra chuyện, có Thượng Quan Băng Nhi như vậy, cho dù mình không chủ động đi gây chuyện, thì tự nhiên cũng sẽ có người tới trêu chọc hắn. Hắn cũng chưa bao giờ hướng Thượng Quan Băng Nhi nói những chuyện này nhưng trong lòng hắn đã chuẩn bị kỹ càng cho những việc này. Nếu không như vậy hắn cũng sẽ không đi Thác Ấn cung đem hầu hết các thuộc tính của ba khỏa ý châu thác ấn kỹ năng xong. Việc mâu thuẫn giữa bình dân cùng quý tộc rất rõ ràng, mà Thượng Quan Băng Nhi lại thanh lệ vô song như vậy, không có gì phải nghi ngờ khi cuộc sống của họ sẽ không bình yên. Mà Chu Duy Thanh cũng suy nghĩ rất đơn giản, ai động đến lão bà của ta, ta đánh hắn, bị đánh đau rồi tất nhiên sẽ thanh tỉnh ra.

Dĩ nhiên hắn cũng tuyệt không lỗ mãng. Đầu tiên, hắn đối với thực lực của mình rất có lòng tin, ở trong học viện tìm được người có thể đánh thắng hắn thật sự không quá dễ dàng. Nhất là hôm qua còn đánh thắng được Minh Hoa có Thể Châu ngưng hình sáo trang lại làm cho tự tin của hắn tăng lên rất nhiều. Chu Duy Thanh cũng không tin trong học viện có mấy người có thể mạnh được như Minh Hoa. Nhưng là, hắn chính là một gã cung thủ chứ không phải chiến sĩ.

Tiếp theo, nơi này chính là học viện, chỉ cần giơ lên bảng hiệu học viên học viện hoàng gia lên, nghĩ cũng sẽ không có ai dám gióng trống khua chiêng điều động thế lực đến học viện gây khó dễ đến mình. Đây chính là thủ đô Phỉ Lệ đế quốc, đây chính là ngay dưới chân thiên tử, vì vậy hắn tin tưởng việc mình phải đối mặt cũng chỉ là các học viên trong học viện mà thôi.

Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đi tới phía trước rồi cũng tìm được khu vực của học viên bình dân năm thứ nhất, rồi đến ngồi xuống. Bên trong học viên bình dân năm thứ nhất có rất ít học viên nữ, ngày hôm qua khi dọn dẹp viện tử Chu Duy Thanh cũng được Thượng Quan Băng Nhi nói qua tổng cộng chỉ có sáu học viên nữ. Mà nam học viên lại có tổng cộng hai mươi ba tên, cả năm nhất học viên tổng cộng có tất cả hai mươi chín người. Do số lượng ít như vậy nên tất cả đều học chung một lớp. Buổi tựu trường ngày hôm nay cũng coi như là hoàn thành luôn việc chia lớp.

“Chu Duy Thanh.” Bọn họ vừa mới ngồi xuống bên này, Chu Duy Thanh liền nghe thấy có người gọi tên mình. Quay đầu nhìn lại hắn thấy mấy học viên đầu trọc, cầm đầu chính là người ngày hôm qua đã đánh với hắn Tang Lãng. Nhìn qua hắn tựa hồ rất bình thường, giống như ngày hôm qua không hề bị thương. “Có việc gì?” Chu Duy Thanh cũng không biểu hiện gì chẳng qua lông mày hơi nhíu lại. Tang Lãng trầm giọng nói: “sau khi khai trường chấm dứt, buổi sáng cũng không có khóa. Ta muốn cùng ngươi nói chuyện một chút.”

Tang Lãng chủ động tìm tới Chu Duy Thanh nhất thời làm tất cả học viên bình dân chú ý, trong học viện, học viên bình dân chỉ chiếm một phần mười số lượng, tổng cộng cả nam lẫn nữ cũng không quá hai trăm người. Mà Tang Lãng rất rõ ràng chính là người nổi danh nhất trong những học viên bình dân. Mà hơn nữa nghe nói chuyện ngày hôm qua phát sinh, hôm nay hắn lại chủ động đến tìm Chu Duy Thanh tự nhiên sẽ làm người ta chú ý.

“Được.” Chu Duy Thanh đáp ứng một tiếng rồi liền quay đi cũng không có nhìn Tang Lãng lấy một cái. Tang Lãng cũng không nói gì xoay người mang theo mấy tiểu đệ trở về vị trí của mình. “Ta kháo, tân sinh này được a, đối với Tang Lãng lại lạnh nhạt như vậy?”

“Ngươi thì biết cái gì? Nghe nói ngày hôm qua Tang Lãng cùng với tân sinh đánh một trận bị thua, hơn nữa còn bị thương. Đoán chừng chính là tiểu tử đó. Ngươi đừng nhìn hắn tầm thường nhưng hắn mạnh mẽ vô cùng, nghe nói là Tam châu Thiên Châu sư, thực lực so với Tang Lãng còn mạnh hơn.” “Nhỏ giọng một chút đi. Dù sao những thứ này cũng không liên quan đến chúng ta.”

Chu Duy Thanh thính lực rất tốt, những lời mà các học viên bình dân nói hắn cũng tự nhiên nghe được hết, đúng lúc này thì một bàn tay nhỏ bé, mềm mại, trơn nhẵn nắm lấy bàn tay hắn. Chu Duy Thanh quay đầu nhìn qua thì thấy Thượng Quan Băng Nhi đang mỉm cười ôn nhu nhìn qua hắn.

Đây chính là người phụ nữ mình nhất định phải che chở, Chu Duy Thanh nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay Thượng Quan Băng Nhi, ý bảo nàng không cần lo lắng, nhưng nói thế nào cũng không thả tay ra. Thượng Quan Băng Nhi nhẹ nhàng tránh một chút nhưng lại bị hắn nắm chặt không buông, chỉ đành chịu trên mặt hiện mỉm cười ửng đỏ.

“Ngươi chính là Chu Duy Thanh?” Đang lúc ấy thì cái tên Chu Duy Thanh lại xuất hiện thêm một lần nữa, lần này ngay cả Chu Duy Thanh cũng có chút kinh ngạc. Lúc trước hắn dự đoán mình gặp phiền toái chính là liên quan đến Băng nhi, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới phiền toái tìm đến tận cửa rồi nhưng lại là vì mình. Chẳng lẽ nói sức ảnh hưởng của mình lớn hơn Băng nhi rồi? Cũng là gần đây chắc mình đẹp trai ra nhiều a. Nghĩ đến đây Chu Duy Thanh mang theo tâm tình tốt đep quay đầu lại.

Lần này người gọi hắn đứng ngay bên cạnh lối đi nhỏ, tổng cộng có ba người, đều mặc đồng phục quý tộc hoa lệ. Người cầm đầu bộ dạng hơn hai mươi tuổi, bộ dạng nhìn cũng bình thường chẳng qua mắt có chút phát xanh, sắc mặt có chút ít tái nhợt, dáng người cao gầy tựa như cái cọc gỗ. Làm cho Chu Duy Thanh không nói nên lời chính là người này ngoạn nữ nhân so với La Khắc Địch còn muốn nhiều hơn, rõ ràng là do sắc tửu quá độ. Ở phía sau hắn là hai gã học viên quý tộc vóc người vạm vỡ nhưng hiển nhiên tỏ ra người đứng trước là người cầm đầu.

“Ta chính là Chu Duy Thanh.” Chu Duy Thanh mỉm cười trả lời, khóe miệng vẽ lên thành một đường cong đẹp mắt, bộ dạng ưu nhã này làm cho các học viên xung quanh không khỏi có chút nghi ngờ rốt cuộc ai mới là học viên quý tộc. “Chu Duy Thanh, còn không mau đứng dậy, tiểu tử người vận khí thật tốt. Nghe nói ngày hôm qua ngươi đánh bại Tang Lãng, đại ca ta rất coi trọng ngươi. Đi theo ta qua bên kia một chuyến.”

Cọc gỗ mặc dù hướng Chu Duy Thanh nói chuyện nhưng ánh mắt lại rơi vào người Thượng Quan Băng Nhi, yết hầu nuốt xuống một ngụm, ánh mắt tham lam trần trụi không một chút ngụy trang. “Nga! Xin hỏi lão đại của ngươi là vị kia?” Chu Duy Thanh vẫn như cũ giữ nguyên nụ cười ưu nhã, bất động thanh sắc hỏi.

Cọc Gỗ có chút không kiên nhẫn nói: “Hỏi cái gì, đi thì sẽ biết. Nhanh lên buông cái tay bẩn thỉu của ngươi ra, tay của vị mỹ nữ kia cũng có thể để cho ngươi cầm sao? Ngươi nhanh lên, ta hôm nay đã phải hạ mình đi xuông cái xó của học viên bình dân này đó.”

Lần này thật sự đã làm cho sắc mặt của Thượng Quan Băng Nhi trở nên có chút khó coi. Nàng mặc dù không muốn gây chuyện, nàng rất thiện lương, nhưng đừng quên nàng cũng đã trải qua rất nhiều trường giết tróc. Bị một sắc lang nhìn chăm chú vào người, hơn nữa tên sắc lang này không phải Chu Duy Thanh, sắc mặt nàng có thể tốt mới là lạ.

Chu Duy Thanh vẻ mặt chợt lộ ra thần sắc chợt hiểu, nói: “Ta biết rồi, lão đại của ngươi họ Vương đúng không?” Cọc Gỗ có chút sửng sốt: “Không đúng , không đúng, lão đại của ta họ Diệp.”

Chu Duy Thanh hết sức chấp nhất nói: “Không, không, lão đại ngươi nhất định họ Vương, ở nhà đứng thứ tám, mà ngươi chính là một quả cầu từ mông của hắn không cẩn thận lăn qua đây.” (Chu Duy Thanh đang chửi gã họ Diệp là Vương bát= con rùa còn quả cầu từ mông thì… )

Cọc Gỗ bị hắn nói một hồi, đầu óc như lặc vào mây mù dầy đặc, các học viên bình dân ngồi xung quanh Chu Duy Thanh mà phản ứng đầu tiên chính là gã cao lớn Mã Quần, người này khì khì một tiếng rồi bật cười. Cọc gỗ nghi ngờ hỏi: “Tiểu tử đầu của ngươi có bệnh hay sao? Nói năng lộn xộn cái gì đó?”

Chu Duy Thanh nghiêm mặt nói: “Vị niên trưởng này, ngươi chưa nghe nói qua một loài động vật kêu là vương bát sao?” Lần này chung quanh không ít người cũng hiểu được, hự hự tiếng cười vang lên không dứt, hết lần này tới lần khác không hiểu, có phải tinh trùng thượng não không mà Cọc gỗ vẫn còn chưa hiểu ra. Cọc gỗ gật đầu nói: “Có nghe nói qua a!” Chu Duy Thanh thành thật nói: “Ta mới vừa nói, chính là chuyện một con rùa và quả trứng của nó đó.”

Lần này, Cọc gỗ và hai vị đứng đằng sau cũng nghe rõ, vị đứng bên trái chợt nói: “Hắn mắng lão đại là đồ con rùa .” Vị đứng bên phải nói: “Quả cầu lăn ra từ mông con rùa chẳng phải là vương bát đản sao? Hắn nói ngươi là vương bát đản a!”

“Cái gì? Ngươi dám mắng ta?” Cọc gỗ nóng nảy hướng hai gã quý tộc học viên đứng đăng sau nói: “Các ngươi còn chờ cái gì? Đem hắn bắt tới đây! Hắn mắng lão đại là đồ con rùa, còn nói ta là con lão đại, lão đại nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Đứng ngay đằng sau, hai gã cao lớn học viên quý tộc kia nhưng lại không có hành động gì, người bên trái thì thào nói: “Lâu ca, tiểu tử kia nghe nói là một thượng vị Thể Châu sư, có tu vị tam châu Thiên Châu sư, chúng ta đánh cũng không lại a! Đại ca đến đây thật ra chỉ là mời hắn một lần mà thôi.”

“Mời cái đầu ngươi a! Hắn mang lão đại mắng thành đồ con rùa, còn mời mọc cái gì nữa. Tiểu tử ngươi cứ chờ đó, ngươi nhất định phải chết. Người dưới trướng Diệp Gia ra đứng lên cho ta.” Cuối cùng một tiếng kêu lên, sau đó một nhóm người học viên bình dân cũ hướng bên này đi tới.

Bên kia hơn trăm vị học viên bình dân cũng ngay lập tức nhiều người toát ra vẻ tức giận, nhưng cũng không có người nào lên tiếng. Tang Lãng ngồi ở nguyên chỗ, da mặt cũng có chút co quắp, mắt nhìn thẳng.

“Lão tử gọi các ngươi đi ra, các ngươi đều chết hết cả rồi à? Chẳng nhẽ Diệp gia chúng ta hết sức tạo điều kiện không cho các ngươi ngưng hình thác ấn sao? Đều lăn ra đây cho ta, nếu không hậu quả các ngươi biết rồi đó.” Cọc gỗ thanh niên Diệp Lâu lớn lối hô to.

Lúc này, bên trong hội trường căn bản đều là học viên, trong này cũng có mấy vị lão sư nghe thấy động tĩnh bên này nhưng vừa nhìn thấy Diệp Lâu cũng làm bộ như không nghe thấy. Mười mấy người học viên từ khu học viên bình dân cũ ở bên kia đứng lên từ chỗ của mình đi ra.

Chu Duy Thanh bên tai nghe thấy thanh âm của Khấu Duệ truyền đến, hắn chính là ngồi ngay sau Chu Duy Thanh một hàng ghế, hướng tới hắn nói: “Lão đại, ta ngày hôm qua nghe ngóng được. Quý tộc học viên cũng chia ra ba bảy loại, trong đó có thế lực manh nhất chính là của Diệp gia, Diệp gia tộc trưởng bây giờ chính là Tể tướng đương triều, có tước vị Công tước, thế lực rất lớn. Diệp gia cũng có không ít đệ tử học trong học viện.”

“Qúy tộc học viên thường từ bình dân học viên lựa chọn những người ưu tú gia nhập gia tộc mình, bọn họ cung cấp cho những người đó ngưng hình quyển trục cùng tiền thác ấn Ý châu. Mà điều bọn họ cần làm đó chính là bán mạng cho quý tộc, thật ra thì điều này so với ký hợp đồng với Thác Ấn cung cũng không có gì khác nhau. Những người này chính là bị Diệp gia mua. Nhưng người trong học viên bình dân thì lúc đầu có tám phần là lựa chọn dựa vào quý tộc hoặc đầu nhập vào Thác Ấn cung. Bởi vì thế lực trong học viên Diệp gia là lớn nhất nên bọn họ lung lạc được phần lớn học viên bình dân ưu tú nhất.



“Cảm ơn, huynh đệ.” Chu Duy Thanh hảo cảm với người này tăng nhiều quay đầu lại cười với Khấu Duệ. Hắn hiển nhiên là sợ mình không biết thiệt hơn cho nên mới cố ý nói ra những tin tức tìm hiểu được này.

Lúc này, cũng đã có hơn mười học viên bình dân chạy đến bên cạnh Diệp Lâu, Diệp Lâu khinh thường nhìn bọn hắn: “Lão tử gọi các ngươi sao lại câm như hến hết vậy? Đều chỉ biết ăn cơm thôi sao? Tiểu tử này mắng đại ca ta là đồ con rùa, còn không nhanh đi thu thập hắn.”

Bên trong hơn mười học viên bình dân kia, có mấy người trên mặt toát ra thần sắc khuất nhục, cúi đầu không nói, có mấy ánh mắt nhìn về phía Chu Duy Thanh, còn có mấy ánh mắt căm tức nhìn về phía Diệp Lâu.

Trong những người đó, người đứng phía trước nhất là một gã nhìn qua tuổi cũng không sai biệt lắm so với Tang Lãng than nhẹ một tiếng rồi hướng Chu Duy Thanh nói: “Xin lỗi rồi, học đệ, mời ngươi đi ra ngoài một chút được chứ?”

Chu Duy Thanh đứng lên, gật đầu nói: “Được.” Vừa nói hắn vừa buông tay đang nắm tay của Thượng Quan Băng Nhi ra, hướng phía ngoài đi ra.

“Cùng nhau đi.” Thượng Quan Băng Nhi cũng đứng lên, nụ cười như nước, lần đầu tiên nàng cảm thấy học tập ở Phỉ Lệ hoàng gia học viện quân sự cũng thật sự không phải việc dễ dàng. Đối phương có tận mười mấy người, nàng làm sao có thể để Chu Duy Thanh một mình đối mặt?

Chu Duy Thanh mỉm cười không nói gì, đi ra đến bên ngoài: “Lão đại còn có ta. Thứ gì, chứ đối đầu với bọn tay sai của quý tộc này không thể nào không có phần của ta.” Khấu Duệ trong mắt toát ra vẻ căm phẫn từ vị trí của mình bước ra.

Trừ Khấu Duệ ra thì còn có hai học viên bình dân khác cũng đi ra, trong đó một người quen chính là gã Mã Quần luôn có vẻ mặt tươi cười.

Người còn lại là một gã có vóc người trung đẳng, nhìn qua thanh niên này có chút lạnh lùng.

Diệp Lâu cười lạnh một tiếng: “Hiện tại tân sinh quả thật lá gan đúng là không nhỏ a! Vừa đúng lúc, hôm nay liền cho các ngươi biết quy củ của Phỉ Lệ hoàng gia quân sự học viện. Đinh Thần, thuận tiện đánh cho bọn chúng không thể ngóc đầu dậy được, để ta xem còn có ai dám kêu gào.”

Mới vừa rồi gã học viên bình dân gọi Chu Duy Thanh đi ra từ miệng của Diệp Lâu biết được người đó gọi là Đinh Thần, mắt thấy Chu Duy Thanh đi ra thì than nhẹ một tiếng: “Học đệ, ngươi hướng Lâu thiếu gia xin lỗi đi. Ta nghe nói ngày hôm qua ngươi đánh bại Tang Lãng, với thiên phú của ngươi thì đại thiếu gia cũng sẽ không làm khó ngươi.”

Chu Duy Thanh khẽ mỉm cười, ưu nhã vuốt bộ đồng phục học viên trên người lạnh nhạt nói: “Không cần nói những thứ này, ngươi không phải vừa mới nói đó sao, lấy tiền tài của người thay người tiêu tai họa. Ngươi biết không, trong mắt ta ngươi còn không bằng hắn. Bởi vì ngươi là một người đàn ông mà ngay cả lưng của mình cũng không thể thẳng được, vậy ngươi là cái loại gì.”

Đinh Thần liền biến sắc: “Học đệ, làm người thì không nên thái quá. Mỗi người đều có điều khó xử của mình, ngươi cũng là Ngự Châu sư hẳn ngươi cũng hiểu để Ngự Châu sư trưởng thành thì khó khăn đến mức nào.”

Chu Duy Thanh nói: “Ta cũng biết điều đó, nhưng chính là ngươi có tay có chân, ngươi cần tiền thì cũng có thể bằng vào sự cố gắng của mình mà kiếm tiền chứ không phải đi làm chó cho quý tộc. Ngươi đã lựa chọn làm chó thì cũng không cần đứng trước mặt ta giả nhân giả nghĩa.”

Hắn nói những lới này, nhất thời làm cho hơn mười học viên bình dân đầu nhập vào Diệp gia trên mặt toát ra vẻ phẫn nộ, vốn đã phải ở trước mặt nhiều người như vậy làm trò có chút lo lắng thấp thỏm thì lúc này lại không khỏi cùng phát ra một cỗ địch ý. Mọi người đều ngay lập tức thả ra bản mạng châu của mình.

“Nói thật hay, cũng đã làm chó rồi thì còn có cái gì mà phải nói.” Mã Quần ở bên cạnh nói đệm vào. Hắn nhìn Chu Duy Thanh một cái rồi nói: “Ta cũng không phải giúp ngươi, ta chỉ là không ưa cái kiểu diễn kịch này của bọn quý tộc. Tại sao những bình dân học viên phải vì tiền mà bị những loại quý tộc như thế này nô dịch? Lão tử chính là người đầu tiên tỏ rõ thái độ, ta tuyệt đối không khuất phục bất kì quý tộc nào.”

Chu Duy Thanh mỉm cười: “Coi như ngươi còn là một nam nhân, cũng không sai lầm khi ta kết giao với ngươi.”

Diệp Lâu cả giận nói: “Đinh Thần, ngươi còn chờ cái gì?”

Bên kia Đinh Thần hít sâu một cái, trong mắt hàn quang chợt lóe, bước dài một bước, tung một quyền đánh về phía ngực của Chu Duy Thanh. Động tác tuy đơn giản nhưng giống như đã trải qua thiên chuy bách luyện, tốc độ cực nhanh, lực phát ra vô cùng mạnh mẽ. Khi cổ tay phải của hắn đưa lên nhìn rõ ba khỏa Băng chủng Phỉ Thúy dứt khoát xuất hiện, thế nhưng chính là ba khỏa Thể Châu tinh thuần lực lượng, hơn nữa cùng Chu Duy Thanh giống nhau, cũng là Thiên Châu Sư Tam châu cấp bậc. Có thể gia nhập vào Diệp gia hơn nữa còn là đầu lĩnh trong đám học viên bình dân được Diệp gia lựa chọn thì thực lực tự nhiên cũng không kém.

Chu Duy Thanh cũng đồng dạng tung ra một quyền, trong cơ thể mười hai đại tử huyệt đồng thời điên cuồng vận chuyển, thiên lực mênh mông tràn ra. Hắn sở dĩ đi ra khỏi chỗ ngồi của mình thật ra bản thân đã có chủ ỹ rõ ràng.

Oành một tiếng, Chu Duy Thanh vẫn đứng bất động nhưng Đinh Thân bị thối lui về phía sau ba bước mới có thể miễn cưỡng đứng vững được, sắc mặt của hắn nhất thời chợt biến đổi.

Phải biết rằng Đinh Thần thiên lực đã đạt đến tu vị Thiên Thần lực nhị trọng thiên, so với Chu Duy Thanh thì cao hơn lưỡng trọng. Nhưng là lực lượng thân thể của hắn kém không chỉ một bậc. Lúc này hắn chỉ cảm thấy tay phải của mình mất hết cảm giác. Đối mặt với nhau đều là đối thủ Tam châu cảnh giới, song phương cùng là Thể Châu tinh thuần lực lượng, dưới tình huống không sử dụng năng lực ngưng hình thế nhưng lại có kết quả như vậy, thế nào lại không làm hắn khiếp sợ? Nhưng càng làm cho hắn khiếp sợ là ở phía sau. Chu Duy Thanh một thoáng sau như vậy liền biến mất. Lần nữa hắn xuất hiện là ở ngay trước mặt Đinh Thần, chân phải hắn như một cự phủ bổ thẳng xuống. Không một chút do dự, Chu Duy Thanh liền sử dụng Không Gian Bình Di, hắn muốn lập uy nên hắn phải trong thời gian ngắn nhất kết thúc chính là để đạt hiệu quả mạnh nhất.

Không Gian Bình Di căn bản không thể dùng tốc độ để so sánh, ngay trong quá trình đang lui về phía sau của Đinh Thần thì đã thấy chân của Chu Duy Thanh ở ngay trước mặt mình, coi như là am hiểu tốc độ đi nữa thì cũng chưa chắc đã có thể tránh né. Hắn chỉ đành đưa hai cánh tay lên phía trước để đón đỡ đùi phải của Chu Duy Thanh. “Đinh Thần xong.” Ngồi ở khu bình dân học viên Tang Lãng thở dài một hơi lắc đầu. Hắn đã từng nhận thức qua uy lực chân phải của Chu Duy Thanh, hắn cũng biết được đối chọi với lực lượng như vậy chỉ có thể sử dụng ngưng hình Thể Châu tăng cường lực lượng. Mà lực lượng kinh khủng kia cũng không phải là thứ mà Đinh Thần có thể thừa nhận được.

Oành------ Rắc-------

“A…” Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang dội trong cả lễ đường. Đinh Thần cả người đã bị đập ngã xuống đất, đúng như Tang Lãng nói, hắn xong rồi. Cố gắng chống chọi chân phải của Chu Duy Thanh làm cho cả hai cánh tay trong nháy mắt bị chém gãy, đồng thời bị chém gãy còn có xương bả vai của hắn cùng với năm cái xương sườn. Nếu không phải Chu Duy Thanh hạ thủ lưu tình thì không chỉ có như vậy mà đầu hắn cũng bị đập vỡ. Trong chốc lát, lấy Chu Duy Thanh làm trung tâm, phương viên xung quanh năm mươi mét im lặng như tờ. Lúc trước còn đang nói chuyện rầm rì vô cùng hung hăng thì bây giờ Diệp Lâu như là mắc một cái xương gà ở cổ sắc mặt tái nhợt khi chứng kiến một màn vừa mới xảy ra.

Chẳng ai ngờ ở việc so đấu lực lượng thuần túy mà Đinh Thần lại thảm bại như vậy, càng làm người ta không nghĩ ra chính là biểu hiện của Chu Duy Thanh.

Ra tay độc ác như vậy, một cước này của Chu Duy Thanh cơ hồ tương đương đã đem Đinh Thần phế đi. Từng ngụm từng ngụm máu tươi từ trong miệng của Đinh Thần phun ra, hắn nằm trên mặt đất cơ thể không ngừng co rút run rẩy.

Hắn cùng Đinh Thần đều là các học viên khu bình dân, giờ phút này cũng không có một người nào, không có một ai dám hướng Chu Duy Thanh mà phát động công kích.

Lúc trước hai người học viên mới đi ra bao gồm Mã Quần và tên thanh niên có khuôn mặt lạnh lùng con ngươi cũng một trận đều co rút lại.

Thời điểm Thượng Quan Băng Nhi chứng kiến chân phải của Chu Duy Thanh cùng hai tay của Đinh Thần trong nháy mắt va chạm vào nhau thì cũng nhắm chặt hai mắt lại. Cùng Tiểu Béo hắn so đấu khí lực thì làm sao có kết quả tốt được? Ở Thiên Cung doanh cho dù Thất châu cấp bậc Thể châu Sư Hoa Phong ( cái này chắc tác giả nhầm vì Hoa Phong là Ý châu sư Phong thuộc tính, cái này mình dịch đúng theo Convert. Biên: Trong Thiên Cung Doanh cũng chỉ có Mộc Ân Lục Châu Thể Châu có một nửa tăng phúc lực lượng + Hàn Mạch, cấp bậc Lục châu Thể Châu sư , Thể Châu thuộc tính là cứng rắn cùng sức chịu đựng. Chắc viết nhiều quá nên tác giả ong đầu ) cũng không giám chính diện va chạm với chân phải của Chu Duy Thanh. Lực lượng chân phải của Chu Duy Thanh không thể dùng lực lượng bình thường của Ngự Châu Sư mà đánh giá được. Ngày hôm qua Minh Hoa đã phải tận lực sử dụng phương pháp chiến đấu liều mạng mới có thể đối phó với được với Chu Duy Thanh.

Nhìn Đinh Thần té trên mặt đất, Chu Duy Thanh cũng không có nửa phần tình cảm, “Một người mất đi năng lực của một Thiên Châu sư như ngươi. Vương! Bát! Đản hắn sẽ cung cấp cho ngươi đãi ngộ rất tốt sao. Bán mình rất thoải mái sao? Nếu như ta không nhìn lầm thì trên người của ngươi có Hắc Ám phong ấn, ngươi rốt cục cũng chỉ là một tên đầy tớ mà thôi. Sau này đừng để cho ta thấy ngươi ở trong học viện nữa, nếu không cho dù xương của ngươi tốt, ta cũng có thể như cũ đem nó chặt đứt. Nguyện làm chó cho người ta cũng không phải là ngươi sai, nhưng ở trước mặt ta kêu gào thì chính là ngươi không đúng.”

Nói tới chỗ này, hắn quay đầu lại nhìn về phía nhóm học viên bình dân còn lại: “Một đám nhu nhược nguyện ý làm chó, đánh các ngươi cũng làm ô uế chân ta.”

Vừa nói thân hình hắn chợt lóe, không Gian Bình Di lại vừa xuất hiện, nhưng là lần này hắn xuất hiện ở trước mặt của Diệp Lâu. Diệp Lâu thất kinh ,sắc mặt tái nhợt ngã ngửa ra phía sau, ngồi trên mặt đất, giọng run run nói: “Ngươi, người muốn làm gì?” Ở Trong mắt hắn lúc này Chu Duy Thanh toàn thân tràn ngập lệ khí tựa như một ôn thần.

Chu Duy Thanh khẽ mỉm cười, ngồi cuống bên cạnh, vỗ vỗ lên khuôn mặt trắng bệch của hắn: “Yên tâm, ta sẽ không làm cái gì với ngươi cả, trở về nói với lão đại ngươi, lần sau nhớ tìm một quả trứng tốt đến đây, đừng có tìm loại người dài ngoàng như người. Ngươi có thể lăn.” Diệp Lâu vốn còn muốn nói đôi lời, nhưng nhìn bộ dạng mỉm cười của Chu Duy Thanh, hắn quả thật không nói nên lời, đi ra ngoài mang theo hai tên quý tộc nhanh chóng chạy đi.

Chu Duy Thanh lại một lần nữa đứng thẳng lên, hướng đến hơn hai mươi bình dân học viên mới thản nhiên nói: “Cao cấp bình dân học viên ta không xen vào, nhưng là sau này muốn ở nơi này sống mấy năm, nếu như trong các ngươi người nào đầu phục thì cút ngay đi, đừng để ta thấy các ngươi ở trong lớp, nếu không Đinh Thần chính là kết quả của các ngươi.”

"Ngươi dựa vào cái gì?” Thanh niên có vẻ mặt lạnh lùng đứng bên cạnh Mã Quần trầm giọng xuống nói: “Ngươi có quyền gì mà quyết định vận mệnh của người khác? Lựa chọn như thế nào là chuyện của riêng chúng ta. Học viện không phải nơi ngươi có thể tự tiện xắp đặt. Nếu có dựa vào quý tộc thì đó cũng là quyết định của riêng chúng ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Châu Biến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook