Chương 62: Ngũ đại Thánh Địa
Đường Gia Tam Thiểu
03/09/2013
- Lão đại, người chính là muốn chịu tiếng xấu thay cho người khác sao?
Sau khi Chu Duy Thanh nói ra những lời này thì bèn cười ha hả. Nhưng, tiếng cười của hắn rất nhanh đã trở thành vô duyên, rồi dừng hẳn lại do không có ai thèm phụ họa với hắn. Tất cả học viên lớp bình dân đều dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Chu Duy Thanh chăm chú. Trong mắt của mỗi người, tựa như đang có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.
Chu Duy Thanh ho khan một tiếng:
- Mọi người cứ nhìn ta như vậy, ta xấu hổ lắm nha! Sắp đến giờ học rồi, ngồi xuống cả đi!
Vừa nói, hắn vừa đi đến chỗ ngồi của mình.
- Duy Thanh, ngươi đi đến phòng Viện trưởng một chuyến, ngài tìm ngươi có việc!
Âm thanh của Minh Hoa vang lên từ sau lưng Chu Duy Thanh.
Chu Duy Thanh sửng sốt, quay người lại nhìn Minh Hoa. Ánh mắt của tất cả học viên cũng tập trung vào người nàng. Nhất thời, không khí trong lớp bình dân chợt trở nên khẩn trương hơn rất nhiều.
Minh Hoa khẽ cau đôi mi thanh tú:
- Mọi người không cần lo lắng! Ta cam kết với mọi người là không có việc gì! Chuyện này mặc dù hơi phiền toái nhưng dù sao Viện trưởng cũng là đương kim Công chúa điện hạ, cũng không phải là người mà những tên quý tộc kia có thể trêu vào!
- Lão đại, chúng ta cùng đi với ngươi!
Khấu Duệ kích động nói.
Chu Duy Thanh xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh, khẽ mỉm cười, nói:
- Rất tốt! Hiện tai chúng ta mới giống như một tập thể! Cùng đi thì không cần rồi! Lão sư chẳng phải đã nói là không có việc gì hay sao? Ta đi rồi, dù có trở lại hay không thì các ngươi cứ học trước! Còn đứng ngây người ra làm gì? Mau ngồi xuống!
Sau khi nói ra câu cuối cùng, hắn liền trợn mắt. Lúc này, đám học viên bình dân mới từ từ ngồi xuống.
Minh Hoa ngồi sau giảng đài, âm thầm thở dài. Có lẽ, những học viên của lớp này trong tương lai có thể trở thành lớp người ưu tú nhất của cả Học viện quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ. Bản lĩnh của Chu Duy Thanh đúng là không nhỏ. Đây chinh là lực lãnh đạo cả một lớp rất nhiều học sinh. Muốn có năng lực lãnh đạo như vậy, nhất định phải là thành viên hạch tâm của tập thể. Hạch tâm này lại không phải là lão sư mình, mà lại chính là Chu Duy Thanh. Hắn trở thành người lãnh đạo nên cũng phải trả một cái giá tương đối lớn. Minh Hoa dù có chút ghen tỵ với hắn, nhưng càng lại tán thưởng nhiều hơn. Sau khi cảm xúc cuồng nhiệt của mọi người với Chu Duy Thanh tỉnh táo lại, chỉ cần phân tích một chút là nàng có thể hiểu vì sao cha và anh của mình lại coi trọng hắn đến như vậy.
Một mình ra khỏi phòng học, Chu Duy Thanh lập tức trấn tĩnh lại, vừa dùng tốc độ không nhanh không chậm đi đến phòng Viện trưởng, vừa tự hỏi chuyện này sẽ xuất hiện kết quả như thế nào?!
Trong chuyện này, nhất định Minh Hoa sẽ không lừa gạt mình. Dù sao, nàng cũng không thể làm trò, nói dối trước mặt nhiều học viên như vậy. Nói cách khác, vị mỹ nữ Viện trưởng kia tuy có ý bảo vệ mình, nhưng áp lực do nhiều quý tộc mang lại cũng không thể khinh thường. Xem ra, hẳn là mình phải chịu một số thứ gì đó, thí dụ như sẽ bị tăng thêm một số hình phạt. Đây mới chính là nguyên nhân mà Viện trưởng Thải Thải đi tìm mình.
Xử phạt hay không xử phạt, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của mình! Chu Duy Thanh nhếch mép cười. Ngày hôm qua đã thu phục được hai Truy Tùy Giả là Vân Ly và Lâm Thiên Ngao, hôm nay được bạn học trên dưới một lòng ủng hộ, làm tâm tình của hắn rất ư là thư sướng. Đối với những hình phạt đang chờ đợi, hắn cũng không thèm để ý chút nào.
Chu Duy Thanh vừa đến phòng Viện trưởng ở tòa nhà bốn tầng, thì thấy được một đám quý tộc quần áo hoa lệ vẻ mặt buồn bực và bất mãn đang đi xuống. Không cần hỏi, hắn cũng biết đây chính là bọn người đến tố cáo mình. Nhìn thần sắc bọn họ, trong lòng Chu Duy Thanh càng khẳng định, không nghi ngờ chút nào, Công chúa Viện trưởng đã từ chối thỏa hiệp với bọn người kia.
Gõ cửa hai tiếng, Chu Duy Thanh không chút hoang mang, sửa sang lại y phục của mình, trên mặt liền nở ra nụ cười thật thà, giở ra chiêu bài hắn vẫn thường dùng.
Người ta có tin hắn hay không là một chuyện, nhưng nụ cười này chính là tuyệt chiêu mà hắn luôn áp dụng.
- Vào đi!
Âm thanh trầm thấp nhưng rõ ràng của Thải Thải từ trong phòng vang lên.
Chu Duy Thanh bèn đẩy cửa đi vào.
Trong phòng làm việc của Viện trưởng lúc này cũng không chỉ có một mình Thải Thải, mà còn có Chủ nhiệm Tiêu Thệ, dường như đang cùng với Thải Thải bàn bạc chuyện gì.
Vừa thấy Chu Duy Thanh xuất hiện, sắc mặt của Thải Thải đã trở nên nặng nề, nói với Tiêu Thệ:
- Tiêu Chủ nhiệm, ngươi ra ngoài trước đi! Cứ theo nội quy nghiêm khắc của Học viện mà làm! Còn ai đánh nhau gây chuyện nữa, bất luận song phương có thân phận gì, cứ theo luật khai trừ!
- Dạ!
Tiêu Thệ cung kính đáp rồi quay người đi ra ngoài. Khi đi ngang Chu Duy Thanh, thì nhìn hắn nở một nụ cười khổ. Chuyện này làm ông ta phải chịu một áp lực rất lớn. Thân là Chủ nhiệm, trật tự của Học viện vốn nằm trong phạm vi quản lý của ông ta. Những tên quý tộc kia, dù là Công chúa cũng không có biện pháp gì, bọn họ cũng không ngừng tạo áp lực lên ông ta. Nếu không phải Thải Thải đủ mạnh mẽ, sợ rằng hắn có muốn thở cũng không nổi.
Khi Tiêu Thệ ra ngoài, Chu Duy Thanh liền nở nụ cười làm người ta không thể nóng giận, khom mình thi lễ với Thải Thải:
- Viện trưởng, ngài khỏe chứ?
- Hừ!
Thải Thải hừ lạnh, nói:
- Ngươi chỉ biết gây ra chuyện rắc rối! Ngươi có biết chuyện lần này mang đến cho Học viện bao nhiêu phiền toái lớn hay không?
Chu Duy Thanh đường hoàng đáp:
- Cũng do ta không tốt, làm cho Viện trưởng ngài thêm phiền toái! Nếu Học viện có tăng thêm hình thức xử phạt, thì cứ phạt một mình ta là được! Lúc ấy vì ta nôg nổi nhất thời, nên mới kích động các bạn học xuất thủ. Chẳng qua thỉnh cầu Viện trưởng ngài cho ta một cơ hội để tự nhìn lại bản thân, ngàn vạn lần đừng khai trừ ta khỏi Học viện! Ta còn muốn tiếp tục ở lại Học viện để học thêm nhiều kiến thức nữa!
Lúc này, bộ dáng Chu Duy Thanh chẳng những rất lương thiện, hơn nữa trên khuôn mặt non nớt của hắn vừa đúng lúc, còn mang theo sự ủy khuất. Hiện tại, dáng vẻ của hắn chẳng có tí phong phạm nào của người vừa thu thập một Ngưng Hình Sư cao cấp và một Truy Tùy Giả có thực lực Trung vị Thiên tôn như tối ngày hôm qua.
Thải Thải gọi Chu Duy Thanh đến, vốn là trước tiên muốn xài xể hắn một trận rồi mới nói những chuyện khác. Nhưng khi vừa nhìn bộ dạng thành tâm nhận lỗi và hơn nữa còn chủ động gánh vác hết trách nhiệm của hắn, thì không khỏi mềm lòng. Những chuyện khác không cần nói, chỉ riêng thái độ Chu Duy Thanh tình nguyện gánh vác trách nhiệm cho cả lớp làm cho Thải Thải vừa nhìn qua đã khẳng định, xem ra tên này là một nam nhân có trách nhiệm, hơn nữa còn dám chủ động gánh chịu sai lầm, tuyệt đối rất đáng khen ngợi!
Vì vậy, sắc mặt của Viện trưởng Thải Thải cũng hòa hoãn vài phần, bèn thản nhiên nói:
- Nghe nói hiện giờ ngươi đã là lớp trưởng của lớp bình dân?
Chu Duy Thanh gật đầu đáp:
- Đúng vậy! Nhờ các bạn học nâng đỡ mà thôi! Viện trưởng, xin ngài yên tâm, ta cũng không để ngài phải khó xử! Khi trở về ta liền từ chức lớp trưởng này, chỉ cần ngài không đuổi học ta là được!
Chu Duy Thanh ngoài miệng nói chuyện nghĩa bạc vân thiên như vậy, nhưng trong lòng lại rất hồi hộp. Từ nhỏ, hắn đã bị cha đánh đòn biết bao nhiêu lần nên rất kinh nghiệm. Chẳng cần phải nhìn, chẳng qua vừa nghe âm thanh của Thải Thải có biến hóa thì hắn biết, chuyện hôm nay cũng không còn quá lớn nữa, sẽ dễ dàng thông qua cửa ải này rồi.
- Nói nhảm! Ta có chuyện gì khó xử hả?
Thải Thải giận dỗi mắng một câu.
- Chuyện lần này hôm qua ta đã ra quyết định, tuyệt đối không sửa đổi! Bọn họ cho rằng dùng áp lực của mười mấy người kia là trấn áp được ta sao? Nơi đây là Học viện quân sự hoàng gia Phỉ Lệ, chứ không phải là hậu hoa viên của loại quý tộc bọn chúng!
Chu Duy Thanh rất thức thời, không dám xen vào lời nói của nàng. Lúc này, bất luận hắn có nói gì đều chưa hẳn là đúng.
Thải Thải đứng lên, chậm rãi bước ra khỏi bàn làm việc. Chu Duy Thanh dù đang cúi đầu nhưng vẫn có thể ngắm được vóc dáng tuyệt mỹ của nàng. Nàng thật đã ba mươi lăm tuổi ư? Dù là mấy bé hai mươi lăm cũng không thể so sánh với nàng được a! Đối với mỹ nữ, sức miễn dịch của hắn gần như bằng không, liền âm thầm nuốt ực một ngụm nước bọt. Người ta cũng là Công chúa, nhưng khí chất công chúa của người ta thì Đế Phù Nhã còn kém xa, đó là chuyện cũng không thể tính bằng lẽ thường.
Thải Thải đến trước mặt Chu Duy Thanh, nói:
- Chuyện lần này ta đã muốn cho qua, tin rằng những tên quý tộc kia cũng không dám làm trái, kéo đến Học viện gây chuyện. Nhưng, bọn họ có âm thầm làm những điều ám muội khác hay không, thì ta cũng không thể đảm bảo! Dù sao, ta cũng không thể phái tất cả nhân lực lúc nào cũng kè kè bảo vệ cho ngươi! Chuyện lần này, mục tiêu của ngươi quá rõ ràng. Cũng không giống như ngươi nói là do ngươi bị kích động! Đừng tưởng chỉ bằng vài câu nói của ngươi là có thể làm ta tin tưởng hoàn toàn. Những chuyện đã xảy ra, ta đã hiểu một cách tường tận! Bất quá, nhìn thái độ thành khẩn hối lỗi của ngươi xem như cũng là người đàng hoàng, nên ta cũng không tăng thêm bất cứ hình phạt nào. Nhưng, vì bảo vệ an toàn cho ngươi, ngươi nhất định phải rời khỏi Học viện mới được!
- A…!!! Không nên a!!!
Chu Duy Thanh thầm kinh hãi. Hắn không ngờ được Thải Thải lại muốn mình rời khỏi đây. Lúc này, khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ là hai mã mà thôi. Hắn thuận thế nhào đến quỳ xuống trước mặt Thải Thải, đôi tay rất ư là không khách khí ôm chặt cả hai đùi nàng, nghẹn ngào nói:
- Viện trưởng, ngài đừng khai trừ ta a! Ta biết lỗi rồi! Hãy cho ta ở lại đi mà!
Thải Thải trăm triệu lần cũng không ngờ được Chu Duy Thanh dám ở nơi này tập kích nàng như vậy, liền bị hắn ôm trọn cả đôi chân nõn nà. Từ đó đến giờ, đã hơn ba mươi năm, lần đầu tiên nàng mới bị một nam nhân có hành động gần gũi và thân mật như thế. Trong lúc nhất thời, cả người nàng đều bị tê dại hẳn ra.
Chu Duy Thanh vốn cũng không nghĩ mình có thể thật sự ôm được Thải Thải. Dù sao, theo phán đoán của hắn, thực lực của Thải Thải cũng tương đối cường đại. Một cái ôm này cũng không nhanh lắm, nhưng đồng học Chu Duy Thanh của chúng ta vì ý chí không kiên định nên lập tức xuất hiện một số biến hóa về cơ thể. Chẳng qua, chỉ cách một lớp áo bào của giáo sư, hắn có thể cảm nhận được một đôi chân thon dài thẳng tắp, cũng cảm giác cách một tầng y phục này là làn da mịn màng trắng nõn. Do lượng máu vận chuyển quá nhanh, và cảm giác tuyệt vời kia, hắn lập tức phun ra hai luồng máu mũi, bắn lên trang phục giáo sư của Thải Thải.
Thoải mái! Quá Sung sướng! Siêu cấp thoải mái! Trên người Thải Thải tỏa ra một mùi hương thơm ngào ngạt và hơi nồng, nhưng cực kỳ dễ ngửi. Chu Duy Thanh cũng không khách khí, liền vùi mặt vào đùi nàng, khóc rống lên. Nước mắt hắn dạt dào tuôn ra và âm thanh như tê tâm liệt phế. Ngàn vạn lần đừng nên quên, hắn còn có một vị sư phụ khác có danh hiệu là “Thần Nhãn vô lại lão sư”.
Mộc Ân đã nói:
- Trước mặt kẻ yếu thế hơn thì phải thể hiện mình là người mạnh mẽ! Trước mặt kẻ mạnh thì phải yếu đuối đáng thương! Nhất là đối với nữ nhân!
Đồng học Chu Tiểu Béo lúc này khiêm khắc hành động theo lời lão sư đã dạy. Dĩ nhiên, hắn cũng rất thích thú khi thực hiện.
- Buông ra!
Thải Thải khẽ hét lên thất thanh. Sau một khắc ngây dại ngắn ngủi, khuôn mặt nàng đã đỏ bừng. Một thân bản lĩnh như vậy cũng không có chỗ mà thi thố,lại để cho Chu Duy Thanh sảng khoái cọ đầu lia lại vào đùi mình a!
-"Không thả, viện trưởng muốn đuổi ta đi, ta buông ra sẽ bị đuổi ra khỏi cửa." Chu Duy Thanh hết sức chấp nhất, ôm càng thêm chặc, tên này khí lực vốn rất lớn, huống chi loại tiện nghi thế này, chiếm thêm giây nào tốt giây đó mà.
"Mau buông, ta không đuổi ngươi đi, thật sự không phải là muốn đuổi ngươi đi."Lấy tính tình Thải Thải vốn là một nữ cường nhân như vậy, lúc này cũng thiếu chút nữa khóc thành tiếng, tên này sức mạnh quá lớn, ôm mình một cái vòng tay y như sợi xích sắt giãy không ra nổi, còn không biết là cố ý hay vô tình còn cố men về phía trước đã sắp đụng phải hai mông mình rồi.
"Thật?" Chu Duy Thanh ngẩng đầu, hai tay còn không có ý định buông ra, vẻ mặt vô tội nhìn lên Thải Thải.
"Đương nhiên là thật, mau buông ra." Thải Thải đau khổ nở nụ cười, khuôn mặt đỏ rực đã sắp chảy ra nước rồi.
Chu Duy Thanh mặc dù trong lòng còn lưu luyến buồn bực nuốt nước miếng, nhưng vẫn phải thả ra, lỡ may ép nàng ta nóng nảy, hắn cũng thật sợ Thải Thải liều lĩnh tát một cái nát óc hắn mất.
Chu Duy Thanh buông hai cánh tay ra, chật vật từ trên mặt đất bò dậy, biết điều nói: "Đa tạ viện trưởng."
Hắn vừa buông lỏng hai cánh tay, Thải Thải chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra ngã lùi về phía sau một bước, vô lực dựa trên bàn làm việc mới không còn ngã xuống.
"Ngươi, ngươi..."Thải Thải chỉ vào hắn, trong lúc nhất thời đã không biết nên nói gì cho phải. Nàng thật sự muốn quất hắn một bữa, nhưng tựa hồ hắn chỉ vì không muốn rời khỏi học viện mà lộ ra chân tình. Mình ôm một bụng nộ khí lại không thể phát tác. Địa phương bị hắn ôm kia lúc này có hơi đau đớn, ghê tởm nhất chính là trên mũi tên này còn dính hai dòng máu mũi, bộ áo bào giáo sư của mình cũng bị lây một ít.
"Lỗ mũi ngươi xảy ra chuyện gì thế kia?" Thải Thải tức giận hỏi.
Chu Duy Thanh vẻ mặt vô tội ngẩng đầu, nói: "Mới vừa rồi đụng trên đùi ngài, ở nơi đó..." Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ vào bắp đùi Thải Thải, còn có ý tiến lên sờ một cái.
"Ngươi đứng đó cho ta, còn dám đụng ta, ta sẽ giết ngươi." Thải Thải hô hấp rõ ràng không đều nổi, lảo đảo lùi hai bước trở lại sau bàn của mình ngồi xuống, tách tầm mắt Chu Duy Thanh với bắp đùi của mình, trong lòng lúc này mới hơi an ổn vài phần.
Trong lòng Chu Duy Thanh thoải mái một trận, Thải Thải viện trưởng này dường như đầy đặn hơn mấy phần so với Minh Hoa nha. Nếu như Thượng Quan Băng Nhi là một nụ hoa chưa nở, Minh Hoa chính là đóa hoa đang nở, thì Thải Thải viện trưởng chính là hoa tươi đã nở rộ hoàn toàn, một quả trái cây hoàn toàn thành thục. Một ôm mới vừa rồi cũng làm cho Chu Duy Thanh theo đó nhớ lại Tiêu Như Sắt, hai năm không thấy Như Sắt tỷ tỷ của mình hẳn cũng đã trổ mã tốt như vậy chứ nhỉ? Hắc hắc.
Sau cơn kinh hoảng ngắn ngủi, cảm xúc Thải Thải đã được vững vàng áp xuống, chỉ có điều cảm xúc ôn hòa lúc trước với Chu Duy Thanh đã không còn sót lại chút gì, lạnh lùng nói: "Chu Duy Thanh, học viện không phải muốn khai trừ ngươi, mà vì bảo vệ ngươi nên mới phái ngươi rời khỏi học viện thi hành một nhiệm vụ. Thời gian đại khái chừng ba tháng, sau ba tháng ngươi sẽ trở lại học viện bình thường."
"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?" Chu Duy Thanh nghi hoặc hỏi Thải Thải.
Thải Thải nói: "Đây là một nhiệm vụ vinh quang, nếu như ngươi có thể lập công trong đó, vậy thì đừng nói đến mười mấy quý tộc kia tới tìm ngươi phiền toái, coi như ngươi lỡ trêu chọc bệ hạ, ta cũng có thể gánh vác thay cho ngươi. Ngươi nghe nói qua năm đại Thánh Địa chưa?"
Chu Duy Thanh mờ mịt lắc đầu "Cái gì là năm đại Thánh Địa?"
Thải Thải nói: "Năm đại Thánh Địa ý chỉ Đệ năm thế lực cường đại nhất đại lục. Bao gồm có đông vực đệ nhất cốc danh xưng là Hữu Tình Cốc, có nam lãnh thổ đệ nhất ngục danh xưng là Huyết Hồng Ngục, có tây vực đệ nhất tà danh xưng là Thiên Tà Giáo cùng với bắc lãnh thổ đệ nhất sơn, Tuyết Thần Sơn. Hơn nữa trung lãnh thổ đệ nhất cung Hạo Miễu Cung, được gọi là năm đại Thánh Địa.
Năm đại Thánh Địa đều có Thiên Châu Sư cực kỳ cường đại trấn giữ, hơn nữa Thiên Châu Sư của bọn họ cũng có chỗ đặc sắc riêng. Trong đó, thực lực mạnh nhất chính là Hạo Miễu Cung và Tuyết Thần Sơn.
Thực lực Tuyết Thần Sơn vô cùng mạnh mẽ, chỉ bằng vào bản thân cũng đủ để đối kháng với Thiên Tà Giáo, Huyết Hồng Ngục, Hữu Tình Cốc. Chỉ có điều năm đại Thánh Địa thích làm theo ý mình, thường ngày không tiếp xúc quá nhiều mà thôi. Mà Hạo Miễu Cung thì luôn luôn giữ vững trung lập, không dễ dàng đi gây chuyện, trấn giữ ở Thiên Châu Đảo ở trên không trung cho đệ nhất cường quốc Trung Thiên đế quốc. Cũng chính vì có Hạo Miễu Cung trấn áp mới làm cho Tuyết Thần Sơn không dám dễ dàng tuyên bố ủng hộ Vạn Thú đế quốc phát động chiến tranh."
"Chờ một chút, viện trưởng, ngài đang nói gì? Thiên Châu Đảo ở trên không trung?" Chu Duy Thanh giật mình hỏi.
Thải Thải gật đầu, nói: "Có thể nói là như vậy, thật ra cũng cũng không phải thật sự bay trên không trung. Mà đó là một ngọn núi, một ngọn núi hết sức kỳ dị, cao chừng 5000m, cắm thẳng vào trong mây, chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, nhưng mà chính giữa ngọn núi này lại trống không, chỉ có mười sáu cột đá hình trụ chống đỡ toàn bộ đỉnh núi cao 5000m này, toàn bộ đỉnh núi đều ở trên mây mù, giống như là trôi lơ lửng ở trên không trung vậy, vì vậy nó được gọi là đảo, sau lại mệnh danh là Thiên Châu Đảo."
"Cái gọi là năm đại Thánh Địa thật ra là bọn họ tự mệnh danh cho mình, bọn họ chính là năm thế lực sở hữu Thiên Châu Sư nhiều nhất và mạnh nhất. Ở trên đại lục này đều có địa vị siêu nhiên."
Chu Duy Thanh tò mò hỏi: "Chẳng lẽ năm đại Thánh Địa này lại có thể đối kháng được với quốc gia?"
Thải Thải khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Làm sao có thể? Nhân lực cuối cùng luôn có hạn, coi như là cường giả Thiên Thần Cấp tu vi mười hai châu cũng không thể bằng vào lực lượng một người chống lại một nước, bọn họ mặc dù không thể chống lại lực lượng một quốc gia, nhưng lại là tuyệt thế cường giả có khả năng ở trong vạn quân lấy thủ cấp Thượng tướng như lấy đồ trong túi. Vì vậy, coi như là hoàng thất các quốc gia cũng không muốn đi đắc tội năm đại Thánh Địa này.
Đồng thời, bản thân năm đại Thánh Địa phần lớn đều có mấy phần quan hệ với quốc gia, lúc cần thiết cũng sẽ ra sức bảo vệ đất nước. Trong đó rõ ràng nhất chính là Vạn Thú đế quốc, Tuyết Thần Sơn ở trong Vạn Thú đế quốc được gọi trực tiếp là Thần Sơn, sơn chủ Tuyết Thần Sơn thậm chí có thể quyết định thay đổi ngôi vị hoàng đế của Vạn Thú đế quốc. Tuyết Thần Sơn cùng với ba đại Thánh Địa khác là địch, mà Hạo Miễu Cung lại luôn giữ vững trung lập, thủy chung vẫn duy trì một tình trạng thăng bằng vi diệu cho năm đại đế quốc."
Chu Duy Thanh trong mắt đột nhiên toát ra mấy phần hoảng sợ "Viện trưởng, ngài cặn kẽ giới thiệu cho ta đây về lai lịch năm đại Thánh Địa, nhiệm vụ lần này không phải là có liên quan tới bọn họ chứ hả? Ta chỉ là một nhân vật nhỏ có tu vi ba châu mà thôi, loại tràng diện to như thế này…"
Thải Thải tức giận nói: "Ngươi nghĩ cũng đẹp quá, ngươi tính là thứ gì mà có thể đặt lên bàn cân với năm đại Thánh Địa? Nhiệm vụ lần này của ngươi quả thật có liên quan tới năm đại Thánh Địa, ta chỉ báo trước một vài tình huống của bọn họ để tránh cho đến lúc đó ngươi làm mất mặt học viện thôi."
Chu Duy Thanh lúc này ngược lại có chút ngạc nhiên, từ giọng nói Thải Thải mà xem, nhiệm vụ lần này cũng không tính là khó khăn, nhưng mà có liên quan với năm đại Thánh Địa, lặng lẽ đi tiếp xúc với nhiều cường giả như vậy chẳng lẽ không có gặp nguy hiểm sao?
"Viện trưởng, nhiệm vụ lần này đến tột cùng là làm cái gì? Ngài cũng tiết lộ cho ta một ít đi chứ, để cho trong lòng ta có sự chuẩn bị mà."
Thải Thải nói: "Ở trong năm đại Thánh Địa, mặc dù Tuyết Thần Sơn có thực lực chống lại Hạo Miễu Cung, nhưng mà địa vị của nó vẫn thủy chung không có cách nào so sánh với Hạo Miễu Cung ở trên Thiên Châu Đảo. Chuyện này là vì Thiên Châu Đảo không chỉ là địa phương của Hạo Miễu Cung, mà còn là Thánh Địa của tất cả Thiên Châu Sư. Ở trên Thiên Châu Đảo có rất nhiều dược liệu thiên tài địa bảo cùng với khoáng vật, những món đồ này toàn là thứ mà Ngưng Hình Sư các ngươi luôn mơ ước. Có thể nói tâm của mọi Ngưng Hình Sư đều hướng về Thiên Châu Đảo, bởi vì chỉ có nơi đó bọn họ mới có khả năng tiến thêm một bước.
Chu Duy Thanh ánh mắt sáng choang nói: "Nói như vậy, Hạo Miễu Cung chẳng phải là chiêu dụ được rất nhiều Ngưng Hình Sư đẳng cấp cao sao?"
Trong mắt Thải Thải toát ra một tia bất đắc dĩ, nói: "Dùng chữ “rất nhiều” đâu có thể hình dung nổi. Ngưng Hình Sư cấp đại sư trở lên trên toàn bộ đại lục, sợ rằng có hơn một nửa đều ở trong Hạo Miễu Cung.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao địa vị của nó siêu nhiên như thế. Thiên Châu Đảo có thứ ba bảo bối, thứ nhất chính là bản thân các Ngưng Hình Sư, sau khi đạt đến tầng thứ đại sư thì có quyền mang theo một gã Truy Tùy Giả đi lên Thiên Châu Đảo, hơn nữa còn đạt được hậu đãi vô cùng, có thể dùng Ngưng Hình quyển trục do mình chế luyện đổi lấy các loại tài nguyên có trên Thiên Châu Đảo. Chế luyện Ngưng Hình quyển trục cao đẳng là thủ đoạn của Ngưng Hình đại sư, mà tài liệu cao cấp quý hiếm lại là thứ mà những đại sư đó cần phải có khi thăng cấp, ngươi suy nghĩ một chút đi, có bao nhiêu người có thể không bị Thiên Châu Đảo hấp dẫn?
Hơn nữa, sức thu hút lớn nhất của Hạo Miễu Cung chính là bọn họ tuyệt không hạn chế tự do của những Ngưng Hình Sư này, nếu muốn rời khỏi tùy thời đều có thể đi. Vì vậy, ở trong thế giới Ngưng Hình Sư, Hạo Miễu Cung có thể nói là hậu đài vững chắc cho bọn họ, cũng là địa phương mà tất cả Ngưng Hình Sư sùng bái.
Chỉ cần một điểm này đã làm cho bốn đại Thánh Địa khác không dám đắc tội Hạo Miễu Cung rồi, bởi vì chỉ có ở Thiên Châu Đảo mới có thể dễ dàng mua được Ngưng Hình quyển trục cấp đại sư trở lên. Mà ta lần này giao cho ngươi đi làm nhiệm vụ có liên quan đến phương pháp lên trên Thiên Châu Đảo."
"Biện pháp đi lên Thiên Châu Đảo có hai cái, một là nhận được mệnh lệnh đặc biệt cho phép tiến vào Thiên Châu Đảo, tình huống như thế rất ít khi phát sinh, bình thường chỉ có Thiên Châu Sư tu vi thượng vị Thiên Tông trở lên mới nhận được đãi ngộ như vậy. Một loại phương pháp khác, cũng là duy nhất có thể giúp cho Thiên Châu Sư cấp bậc thấp, thậm chí là Ngự Châu Sư tiến vào Thiên Châu Đảo chính là Thiên Châu Đại Tái mỗi ba năm một lần."
Chu Duy Thanh nghi ngờ hỏi: "Thiên Châu Đại Tái?"
Thải Thải gật đầu, nói: "Thời điểm diễn ra Thiên Châu Đại Tái, chính là lúc Thiên Châu Đảo để cho các quốc gia trên danh sách tham dự có thể tiến vào Thiên Châu Đảo. Yêu cầu lấy quốc gia làm đơn vị tham gia trận đấu, hơn nữa người tham gia trận đấu phải thích hợp hai điều kiện. Thứ nhất, không thể vượt qua ba mươi tuổi, thứ hai, phải là học viên ở trong một học viện nào đó. Trên toàn bộ đại lục, tính cả Vạn Thú đế quốc thì tổng cộng có mười mấy quốc gia, chân chính cường đại chỉ có một vài nước mà thôi. Mà Thiên Châu Đảo yêu cầu một điều, phàm là bốn quốc gia tham dự tranh tài có thể tiến vào hàng tứ cường là có thể nhận được một tấm lệnh bài do Thiên Châu Đảo tặng, dựa vào tấm lệnh bài này sẽ có quyền đi lên Thiên Châu Đảo ba lần. Đồng thời, những thí sinh của bốn quốc gia đó đi lên Thiên Châu Đảo tiến hành trận chung kết lại không tính ở trong ba lần đó. Hơn nữa, chỗ tốt lớn nhất của Thiên Châu Lệnh chính là không cần biết tên thật, nói cách khác, người nào cầm lấy nó cũng có thể đi lên Thiên Châu Đảo." a!
Nói tới đây, Thải Thải khẽ thở dài, nói:
- Lúc vừa bắt đầu, mỗi quốc gia đều có cơ hội nhận được lệnh bài như nhau. Nhưng sau thời gian, vật đổi sao dời, tứ đại Thánh Địa ý thức được tầm quan trọng của đảo Thiên Châu, mặc dù họ không biết xấu hổ mà phái thành viên trực hệ tham dự, nhưng vẫn cùng những quốc gia khác góp phần bồi dưỡng nên những thế hệ Thiên Châu Sư trẻ tuổi ưu tú, do đó mới đạt được Thiên Châu Lệnh. Chỉ có tà giáo đệ nhất Tây Vực, Thiên Tà Giáo là hoàn toàn ngoại lệ. Bởi vì nguyên nhân bọn họ trời sinh đã có thuộc tính Tà Ác, nên chỉ có thể ẩn nấp trong bóng tối, không dám có gan tiến vào đảo Thiên Châu một cách đường hoàng. Vì vậy, có thể nói, trong bốn danh ngạch trong tham gia so tài trong những kỳ đại tái để lên đảo Thiên Châu thì đã hết ba là do những đại thánh địa sắp sẵn rồi, những quốc gia khác chỉ có thể tranh thủ một suất còn lại mà thôi! Hơn nữa, còn phải đối mặt với một thế lực rất cường đại là Chiến đội của Đế quốc Trung Thiên! Đế quốc Phỉ Lệ của chúng ta đã hơn bảy mươi năm đã không thể đọat được một Thiên Châu Lệnh nào, cho dù có ra giá cao cách mấy cũng không thể nào mua được!
Lúc này, Chu Duy Thanh đã rõ hơn một chút, nhưng vẫn hỏi tiếp:
- Viện trưởng, ý của ngài là muốn cử ta đi tham gia Đại hội Thiên Châu này hay sao?
Thải Thải bĩu môi, đáp:
- Tu vi của ngươi chỉ bất quá mới có Tam châu mà thôi, là đội viên chính thức thì không thể được, nhưng làm dự bị hoặc bổ sung thì miễn cưỡng có thể. Ta đã chuẩn bị xong toàn bộ rồi! Mỗi quốc gia chỉ giới hạn trong hạn định là tám thành viên, trong đó có năm thành viên chính thức, ba thành viên dự bị bổ sung. Không nghi ngờ chút nào, năm thành viên chính thức kia cũng do Học viện Thiên Châu bên kia lựa chọn, còn Học viện quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ chúng ta sẽ phái ra các thành viên dự bị bổ sung! Mục đích cũng không phải trợ giúp gì cho họ, chủ yếu chỉ là đến đó kiến thức một phen! Tuy mười phần không hy vọng chiếm được một danh ngạch nào, nhưng lại tiện nghi cho ngươi! Đến đảo Thiên Châu thì cũng không phải là chuyện khó, nhưng được nhìn thấy những cường giả trong giới Thiên Châu Sư đối với quá trình tu luyện sau này của người sẽ rất có ích, đồng thời cũng là dịp cho ngươi lánh ra ngoài vài tháng! Mấy tháng sau, khi ngươi trở về, dù chỉ là thành viên dự bị, nhưng dù sao ngươi cũng chính là người đại diện cho Đế quốc Phỉ Lệ chúng ta tham gia Đại hội Thiên Châu. Lúc đó, ta xem ai còn dám động đến ngươi!
Nhìn Thải Thải, thần sắc Chu Duy Thanh rõ ràng đã biến đổi một chút. Hắn đột nhiên hối hận vì chính mình vừa mới tiết độc vị Viện trưởng này. Trăm triệu lần, hắn cũng không nghĩ tới Viện trưởng mới gặp hắn có hai lần mà lại suy nghĩ cho hắn chu đáo đến thế?! Có thể tham dự Đại hội Thiên Châu, kiến thức những cảnh tuợng như vậy, đối với hắn tuyệt đối là có chỗ tốt rất lớn. Hơn nữa, thân phận của hắn chẳng qua là thành viên dự bị mà thôi, thậm chí có thể không cần phải ra đấu trận nào cả, dĩ nhiên là chẳng có nguy hiểm gì. Danh sách này, dù đối với Học viện quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ đi nữa, đều hết sức trân quý, nhưng lại tiện nghi cho toàn bộ học viên bình dân của năm thứ nhất.
- Viện trưởng, cảm ơn ngài!
Chu Duy Thanh cúi người thật sâu thi lễ bằng toàn bộ sự chân thành phát ra từ trong nội tâm của hắn.
Khóe miệng Thải Thải hiện ra nét cười, nói:
- Ngươi có thể hiểu ý của ta là tốt rồi! Lần này chúng ta sẽ phái ra ba người, bao gồm ngươi, cô bạn gái nhỏ của ngươi và Diệp Phao Phao. Chuyện của ngươi và Thượng Quan Băng nhi, không giấu được, nên toàn bộ Học viện đã biết rồi! Muốn đi cùng nhau chứ? Chờ khi các ngươi trở lại thì sẽ bổ túc lại kiến thức của khóa học! Ba người các người lấy Diệp Phao Phao làm chủ, hắn dù sao cũng là học viên có thực lực mạnh nhất Học viện của chúng ta! Một chuyện nữa, ngươi phải thu liễm lại một chút cho ta, không cho phép phát sinh xung đột với đội viên chính thức của Học viện Thiên Châu Sư, làm ô danh Học viện chúng ta! Nghe rõ chưa?
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, nói:
- Người không phạm ta, tất ta không phạm người! Ta làm sao lại có thể chủ động gây chuyện cho được?
Thải Thải tức giận hừ một tiếng:
- Còn ít hay sao? Tính tình của ngươi ta lại không biết à? Tốt lắm, ngươi có thể đi được rồi! Ba ngày sau sẽ lên đường tham gia Thiên Châu đại tái! Trong ba ngày này, ngươi không được rời khỏi Học viện! Đợi ba ngày sau thì đi thẳng đến Học viện Thiên Châu bên kia!
- Dạ!
Chu Duy Thanh vội vàng ứng khẩu đáp lại. Đang lúc hắn chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, bèn dừng lại, hỏi:
- Viện trưởng, Học viện của chúng ta có nhận thêm sư phụ (lão sư) hay không?
- Hử?
Thải Thải nhìn Chu Duy Thanh với vẻ nghi hoặc:
- Ngươi muốn giới thiệu người nào đến làm lão sư của Học viện à? Đầu tiên cần phải chứng minh khả năng đặc thù mới có thể được nhận vào Học viện!
Chu Duy Thanh hỏi ngược lại:
- Ngưng Hình Sư cao cấp có được tính là người có năng lực (khả năng) đặc thù hay không?
Ánh mắt Thải Thải sáng lên:
- Ngươi có bằng hữu là Ngưng Hình Sư cao cấp muốn vào Học viện của chúng ta?
Chu Duy Thanh gật đầu, đáp:
- Ta có một vị sư huynh ở gần thành Phỉ Lệ. Hắn cũng đang nhàn rỗi chẳng có việc gì làm. Nếu để cho hắn đến nơi này làm Trợ giáo thì hoàn toàn có thể được!
Thải Thải dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Chu Duy Thanh chằm chằm, vẻ ung dung, mỹ lệ mà cao quý của nàng làm tròng mắt hắn như muốn lồi ra dính hẳn vào người nàng, đoạn nàng hỏi:
- Ngươi đang có ý bánh ít đưa đi, bánh quy đưa lại đó sao?
Chu Duy Thanh vò đầu, rồi đáp:
- Cũng không có tính toán gì! Ta đi rồi thì lớp bình dân cũng phải có người chiếu cố một ít! Chỉ có một mình lão sư Minh Hoa thì nhân lực có vẻ đơn bạc. Ta cũng chỉ muốn ban của chúng ta có thêm trợ giáo, chuyện này hẳn không thành vấn đề! Huống chi, ta đã đáp ứng với các bạn học về nhu cầu Ngưng hình Quyển trục nữa mà!
Thải Thải cười cười, đáp:
- Coi như ngươi còn biết nói thật! Được rồi, chuyện này ta đáp ứng! Ngươi đi báo cho hắn đến Học viện trình diện nhanh! Trực tiếp đến gặp ta nhé!
- Đa tạ Viện trưởng thành toàn!
Lúc này, Chu Duy Thanh mới thi lễ lần nữa rồi ra khỏi phòng Viện trưởng. Cùng nói chuyện với một người thông minh như Thải Thải, dưới tình huống không cần thiết, nói thật tất cả chính là lực chọn tốt nhất. Chu Duy Thanh xảo quyệt đến bậc nào? Hắn chính là đã chọn lựa làm như vậy, quả nhiên đã chiếm được cảm tình của Thải Thải.
Rời khỏi phòng làm việc của Viện trưởng, Chu Duy Thanh hít một hơi thật sâu, trong mắt toát ra một vẻ mong đợi rất rõ ràng. Đại hội Thiên Châu có quy mô khổng lồ này đã khơi lên hứng thú của hắn. Đột nhiên, hắn chợt nhớ còn một vấn đề nữa muốn hỏi lại Thải Thải nên vội vàng quay trở lại, đẩy cửa đi vào lần nữa. Bởi vì, hắn chợt nghĩ lại toàn bộ vấn đề, nên gấp đến nỗi không gõ cửa mà cứ thế mà xông vào.
Vừa vào cửa, Chu Duy Thanh chợt ngây người mà Thải Thải cũng sững người không kém.
Lúc này, trên người Viện trưởng công chúa Thải Thải chỉ mặc một chiếc áo con con và một chiếc quần lót nhỏ đủ để che kín các bộ vị nhạy cảm trên thân thể. Làn da trắng như tuyết và cơ thể mũm mĩm mềm mại của nàng gần như phô ra hết những nét bí ẩn trước mắt Chu Duy Thanh. Bắt mắt nhất chính là đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc tạc, vì đã bị Chu Duy Thanh ôm qua nên còn để lại hai vết hồng hồng mê người đọng lại.
Trong tiếng lòng gào thét sục sôi, hai luồng máu mũi của Chu Béo đã dũng manh bắn ra tạo thành hai tiếng “phốc…phốc…!!!”. Dù lần này hắn có che dấu khéo đến đâu chăng nữa thì cũng vô dụng, vì ngay cả nước dãi của hắn đã chảy ra gần đấy một bát to rồi.
- Lăn…ra ngoài…nhanh!
Thải Thải nổi giận thét vang, còn Chu Duy Thanh cũng chỉ biết dùng tốc độ cực hạn của bản thân phóng nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Thì ra, Thải Thải có tính yêu sạch sẽ. Lúc trước, trường bào của nàng bị Chu Duy Thanh vấy máu lên. Khi hắn đi rồi, tự nhiên là nàng muốn nhanh chóng thay đổi một bộ sạch sẽ khác. Ai ngờ được Chu Duy Thanh thậm chí đến cửa còn không gõ mà đã xông vào, vừa hay lại có phúc chiêm ngưỡng được một màn hương diễm tuyệt đỉnh nhân gian như thế!
Chu Duy Thanh lao ra cửa, nhưng cũng không chạy xa, đứng bên ngoài hô lớn:
- Viện trưởng, là ta sai rồi, nhưng không phải ta cố ý à nha!
- Hỗn đản, ngươi cút vào đây cho ta!
Giáo Học Lâu này vốn chỉ dành cho các nhân vật cao tầng của Học viện, mà bên trong giáo sư Thải Thải vừa mặc xong trường bào, vừa nghe Chu Duy Thanh ồn ào lãi nhãi bên ngoài thì giận đến mức suýt ngất đi, vội vàng phải gọi Chu ca ca của chúng ta trở vào.
Lúc Chu Duy Thanh đến gần phòng Viện trưởng lần nữa cũng không khỏi sinh ra cảm giác nơm nớp lo sợ. Hắn có cảm giác phòng Viện trượng hiện giờ giống như một ngọn núi lửa đang hoạt động, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Thải Thải đã mặc lại một bộ trường bào sạch sẽ dành cho giáo sư, nhưng lúc này sắc mặc của nàng cực kỳ khó coi, ngay cả mái tóc cũng hơi rối, lộ ra nét gì đó hơi tán loạn.
- Hỗn đản, ngươi không biết gõ cửa hay sao?
Đôi tay của Thải Thải đã siết chặt thành quyền, hơn ba mươi năm rồi, nàng chưa bao giờ có cảm giác như hôm nay vậy! Nghĩ đến là chỉ muốn hung hăng đánh người một trận.
Chu Duy Thanh làm ra một vẻ mặt vô tội, nói:
- Viện trưởng, ta sai lầm rồi! Ta vì đột nhiên nghĩ ra một vấn đề trọng yếu cho nên mới không cẩn thận xông vào! Cũng do không cẩn thận nên mới thấy được một cảnh không nên nhìn!
- Câm miệng! Ngươi còn dám nói lung tung, ta sẽ móc ngay cặp mắt của ngươi!
Thải Thải long mắt sòng sọc. Lúc này, phần khí độ cao quý của nàng cũng vì Chu Duy Thanh chọc cho nổi điên nên đã hoàn toàn tan hết. Cũng trong cơn giận này mà trước ngực cũng nổi lên từng cơn sóng ba đào mãnh liệt.
- Nói! Muốn hỏi chuyện gì? Hỏi xong cút nhanh!
Thải Thải cuối cùng cũng lấy lại vài phần tỉnh táo, nhìn bộ dạng đàng hoàng và thật thà của Chu Duy Thanh, nàng đã đè nén được cơn giận đang dâng trào. Lấy thân phận và địa vị của nàng, làm sao có thể động thủ động cước đánh Chu Duy Thanh một trận hả giận cho được?
Chu Duy Thanh nói:
- Ta… ta chỉ muốn hỏi, nếu lần này ở Đại hội Thiên Châu mà xếp trong bốn hạng đầu, đoạt được Thiên Châu Lệnh thì có cần phải nộp lên cho Học viện hay không a?
- Chỉ bằng các ngươi mà đòi đoạt được Thiên Châu Lệnh? Không phải ngươi đang nằm mộng giữa ban ngày chứ? Nếu mà ngươi thật sự có bản lĩnh chiếm được, ta sẽ lập tức làm chủ cho tất cả thuộc về ngươi!
- Đa tạ Viện trưởng, vậy ta đi trước!
Đối mặt với ngọn núi lửa đang hoạt động và có nguy cơ tùy thời bộc phát này, biện pháp tốt nhất là nên tránh cho thật xa. Sau khi Chu Duy Thanh có được đáp án mình mong muốn thì gần như đã xoay người bỏ chạy.
Nhìn cửa lớn phòng làm việc đã đóng chặt lại, Thải Thải đột nhiên cảm thấy dưới cơn tức giận, dường như bản thân mình lại có chút xao động. Nếu bọn họ thật sự đoạt được Thiên Châu Lệnh thì làm sao đây? Đối với Đế quốc mà nói, tầm quan trọng của Thiên Châu Lệnh có thể thấy được rõ ràng. Bất quá, đôi mày đang cau lại của nàng cũng giãn ra rất nhanh. Chỉ bằng bọn họ mà mơ đến Thiên Châu Lệnh ư? Dù so mấy tên học viên ưu tú của học viện Thiên Châu với nhân tài do Tứ đại Thánh Địa bồi dưỡng, vẫn còn có một khoảng chênh lệch, muốn chiếm được một trong bốn thứ hạng đầu thì khó khăn quá lớn. Về phần ba người dự bị Chu Duy Thanh thì càng không cần phải nói, cơ hội chiến đấu cũng còn không có được. Tên khốn này, vậy mà lại là người đầu tiên được ôm ấp thân thể của mình, hơn nữa lại có phúc xem qua toàn bộ!
Nghĩ đến đây, Thải Thải không khỏi nở một nụ cười, nhưng sắc mặt đỏ hồng lên. Bàn tay hung hăng chém mạnh vào không khí dường như tưởng tượng mình đang giáo huấn cho Chu Duy Thanh một trận.
Chu Duy Thanh trở lại phòng học, trong lòng lấy làm ngạc nhiên. Lớp học vậy mà vẫn chưa bắt đầu? Hắn nhớ được, tiết khóa thứ nhất của ngày hôm nay chính là giờ Tình báo học của Minh Hoa.
Lúc này, Minh Hoa vẫn ngồi phía sau bục giảng như cũ, mà những học viên khác lại chụm đầu xì xầm như đang bàn luận chuyện gì đó.
- Ủa, không phải đang học sao?
Chu Duy Thanh bất ngờ với tình huống này, không nhịn được sự nghi hoặc liền hỏi.
Minh Hoa nhìn hắn rồi đáp:
- Ngươi chưa trở về thì mọi người cũng không còn tâm trí mà học hành được nữa! Tình hình như thế nào rồi?
Sau khi Chu Duy Thanh nói ra những lời này thì bèn cười ha hả. Nhưng, tiếng cười của hắn rất nhanh đã trở thành vô duyên, rồi dừng hẳn lại do không có ai thèm phụ họa với hắn. Tất cả học viên lớp bình dân đều dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Chu Duy Thanh chăm chú. Trong mắt của mỗi người, tựa như đang có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.
Chu Duy Thanh ho khan một tiếng:
- Mọi người cứ nhìn ta như vậy, ta xấu hổ lắm nha! Sắp đến giờ học rồi, ngồi xuống cả đi!
Vừa nói, hắn vừa đi đến chỗ ngồi của mình.
- Duy Thanh, ngươi đi đến phòng Viện trưởng một chuyến, ngài tìm ngươi có việc!
Âm thanh của Minh Hoa vang lên từ sau lưng Chu Duy Thanh.
Chu Duy Thanh sửng sốt, quay người lại nhìn Minh Hoa. Ánh mắt của tất cả học viên cũng tập trung vào người nàng. Nhất thời, không khí trong lớp bình dân chợt trở nên khẩn trương hơn rất nhiều.
Minh Hoa khẽ cau đôi mi thanh tú:
- Mọi người không cần lo lắng! Ta cam kết với mọi người là không có việc gì! Chuyện này mặc dù hơi phiền toái nhưng dù sao Viện trưởng cũng là đương kim Công chúa điện hạ, cũng không phải là người mà những tên quý tộc kia có thể trêu vào!
- Lão đại, chúng ta cùng đi với ngươi!
Khấu Duệ kích động nói.
Chu Duy Thanh xoay người lại, ánh mắt bình tĩnh, khẽ mỉm cười, nói:
- Rất tốt! Hiện tai chúng ta mới giống như một tập thể! Cùng đi thì không cần rồi! Lão sư chẳng phải đã nói là không có việc gì hay sao? Ta đi rồi, dù có trở lại hay không thì các ngươi cứ học trước! Còn đứng ngây người ra làm gì? Mau ngồi xuống!
Sau khi nói ra câu cuối cùng, hắn liền trợn mắt. Lúc này, đám học viên bình dân mới từ từ ngồi xuống.
Minh Hoa ngồi sau giảng đài, âm thầm thở dài. Có lẽ, những học viên của lớp này trong tương lai có thể trở thành lớp người ưu tú nhất của cả Học viện quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ. Bản lĩnh của Chu Duy Thanh đúng là không nhỏ. Đây chinh là lực lãnh đạo cả một lớp rất nhiều học sinh. Muốn có năng lực lãnh đạo như vậy, nhất định phải là thành viên hạch tâm của tập thể. Hạch tâm này lại không phải là lão sư mình, mà lại chính là Chu Duy Thanh. Hắn trở thành người lãnh đạo nên cũng phải trả một cái giá tương đối lớn. Minh Hoa dù có chút ghen tỵ với hắn, nhưng càng lại tán thưởng nhiều hơn. Sau khi cảm xúc cuồng nhiệt của mọi người với Chu Duy Thanh tỉnh táo lại, chỉ cần phân tích một chút là nàng có thể hiểu vì sao cha và anh của mình lại coi trọng hắn đến như vậy.
Một mình ra khỏi phòng học, Chu Duy Thanh lập tức trấn tĩnh lại, vừa dùng tốc độ không nhanh không chậm đi đến phòng Viện trưởng, vừa tự hỏi chuyện này sẽ xuất hiện kết quả như thế nào?!
Trong chuyện này, nhất định Minh Hoa sẽ không lừa gạt mình. Dù sao, nàng cũng không thể làm trò, nói dối trước mặt nhiều học viên như vậy. Nói cách khác, vị mỹ nữ Viện trưởng kia tuy có ý bảo vệ mình, nhưng áp lực do nhiều quý tộc mang lại cũng không thể khinh thường. Xem ra, hẳn là mình phải chịu một số thứ gì đó, thí dụ như sẽ bị tăng thêm một số hình phạt. Đây mới chính là nguyên nhân mà Viện trưởng Thải Thải đi tìm mình.
Xử phạt hay không xử phạt, dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của mình! Chu Duy Thanh nhếch mép cười. Ngày hôm qua đã thu phục được hai Truy Tùy Giả là Vân Ly và Lâm Thiên Ngao, hôm nay được bạn học trên dưới một lòng ủng hộ, làm tâm tình của hắn rất ư là thư sướng. Đối với những hình phạt đang chờ đợi, hắn cũng không thèm để ý chút nào.
Chu Duy Thanh vừa đến phòng Viện trưởng ở tòa nhà bốn tầng, thì thấy được một đám quý tộc quần áo hoa lệ vẻ mặt buồn bực và bất mãn đang đi xuống. Không cần hỏi, hắn cũng biết đây chính là bọn người đến tố cáo mình. Nhìn thần sắc bọn họ, trong lòng Chu Duy Thanh càng khẳng định, không nghi ngờ chút nào, Công chúa Viện trưởng đã từ chối thỏa hiệp với bọn người kia.
Gõ cửa hai tiếng, Chu Duy Thanh không chút hoang mang, sửa sang lại y phục của mình, trên mặt liền nở ra nụ cười thật thà, giở ra chiêu bài hắn vẫn thường dùng.
Người ta có tin hắn hay không là một chuyện, nhưng nụ cười này chính là tuyệt chiêu mà hắn luôn áp dụng.
- Vào đi!
Âm thanh trầm thấp nhưng rõ ràng của Thải Thải từ trong phòng vang lên.
Chu Duy Thanh bèn đẩy cửa đi vào.
Trong phòng làm việc của Viện trưởng lúc này cũng không chỉ có một mình Thải Thải, mà còn có Chủ nhiệm Tiêu Thệ, dường như đang cùng với Thải Thải bàn bạc chuyện gì.
Vừa thấy Chu Duy Thanh xuất hiện, sắc mặt của Thải Thải đã trở nên nặng nề, nói với Tiêu Thệ:
- Tiêu Chủ nhiệm, ngươi ra ngoài trước đi! Cứ theo nội quy nghiêm khắc của Học viện mà làm! Còn ai đánh nhau gây chuyện nữa, bất luận song phương có thân phận gì, cứ theo luật khai trừ!
- Dạ!
Tiêu Thệ cung kính đáp rồi quay người đi ra ngoài. Khi đi ngang Chu Duy Thanh, thì nhìn hắn nở một nụ cười khổ. Chuyện này làm ông ta phải chịu một áp lực rất lớn. Thân là Chủ nhiệm, trật tự của Học viện vốn nằm trong phạm vi quản lý của ông ta. Những tên quý tộc kia, dù là Công chúa cũng không có biện pháp gì, bọn họ cũng không ngừng tạo áp lực lên ông ta. Nếu không phải Thải Thải đủ mạnh mẽ, sợ rằng hắn có muốn thở cũng không nổi.
Khi Tiêu Thệ ra ngoài, Chu Duy Thanh liền nở nụ cười làm người ta không thể nóng giận, khom mình thi lễ với Thải Thải:
- Viện trưởng, ngài khỏe chứ?
- Hừ!
Thải Thải hừ lạnh, nói:
- Ngươi chỉ biết gây ra chuyện rắc rối! Ngươi có biết chuyện lần này mang đến cho Học viện bao nhiêu phiền toái lớn hay không?
Chu Duy Thanh đường hoàng đáp:
- Cũng do ta không tốt, làm cho Viện trưởng ngài thêm phiền toái! Nếu Học viện có tăng thêm hình thức xử phạt, thì cứ phạt một mình ta là được! Lúc ấy vì ta nôg nổi nhất thời, nên mới kích động các bạn học xuất thủ. Chẳng qua thỉnh cầu Viện trưởng ngài cho ta một cơ hội để tự nhìn lại bản thân, ngàn vạn lần đừng khai trừ ta khỏi Học viện! Ta còn muốn tiếp tục ở lại Học viện để học thêm nhiều kiến thức nữa!
Lúc này, bộ dáng Chu Duy Thanh chẳng những rất lương thiện, hơn nữa trên khuôn mặt non nớt của hắn vừa đúng lúc, còn mang theo sự ủy khuất. Hiện tại, dáng vẻ của hắn chẳng có tí phong phạm nào của người vừa thu thập một Ngưng Hình Sư cao cấp và một Truy Tùy Giả có thực lực Trung vị Thiên tôn như tối ngày hôm qua.
Thải Thải gọi Chu Duy Thanh đến, vốn là trước tiên muốn xài xể hắn một trận rồi mới nói những chuyện khác. Nhưng khi vừa nhìn bộ dạng thành tâm nhận lỗi và hơn nữa còn chủ động gánh vác hết trách nhiệm của hắn, thì không khỏi mềm lòng. Những chuyện khác không cần nói, chỉ riêng thái độ Chu Duy Thanh tình nguyện gánh vác trách nhiệm cho cả lớp làm cho Thải Thải vừa nhìn qua đã khẳng định, xem ra tên này là một nam nhân có trách nhiệm, hơn nữa còn dám chủ động gánh chịu sai lầm, tuyệt đối rất đáng khen ngợi!
Vì vậy, sắc mặt của Viện trưởng Thải Thải cũng hòa hoãn vài phần, bèn thản nhiên nói:
- Nghe nói hiện giờ ngươi đã là lớp trưởng của lớp bình dân?
Chu Duy Thanh gật đầu đáp:
- Đúng vậy! Nhờ các bạn học nâng đỡ mà thôi! Viện trưởng, xin ngài yên tâm, ta cũng không để ngài phải khó xử! Khi trở về ta liền từ chức lớp trưởng này, chỉ cần ngài không đuổi học ta là được!
Chu Duy Thanh ngoài miệng nói chuyện nghĩa bạc vân thiên như vậy, nhưng trong lòng lại rất hồi hộp. Từ nhỏ, hắn đã bị cha đánh đòn biết bao nhiêu lần nên rất kinh nghiệm. Chẳng cần phải nhìn, chẳng qua vừa nghe âm thanh của Thải Thải có biến hóa thì hắn biết, chuyện hôm nay cũng không còn quá lớn nữa, sẽ dễ dàng thông qua cửa ải này rồi.
- Nói nhảm! Ta có chuyện gì khó xử hả?
Thải Thải giận dỗi mắng một câu.
- Chuyện lần này hôm qua ta đã ra quyết định, tuyệt đối không sửa đổi! Bọn họ cho rằng dùng áp lực của mười mấy người kia là trấn áp được ta sao? Nơi đây là Học viện quân sự hoàng gia Phỉ Lệ, chứ không phải là hậu hoa viên của loại quý tộc bọn chúng!
Chu Duy Thanh rất thức thời, không dám xen vào lời nói của nàng. Lúc này, bất luận hắn có nói gì đều chưa hẳn là đúng.
Thải Thải đứng lên, chậm rãi bước ra khỏi bàn làm việc. Chu Duy Thanh dù đang cúi đầu nhưng vẫn có thể ngắm được vóc dáng tuyệt mỹ của nàng. Nàng thật đã ba mươi lăm tuổi ư? Dù là mấy bé hai mươi lăm cũng không thể so sánh với nàng được a! Đối với mỹ nữ, sức miễn dịch của hắn gần như bằng không, liền âm thầm nuốt ực một ngụm nước bọt. Người ta cũng là Công chúa, nhưng khí chất công chúa của người ta thì Đế Phù Nhã còn kém xa, đó là chuyện cũng không thể tính bằng lẽ thường.
Thải Thải đến trước mặt Chu Duy Thanh, nói:
- Chuyện lần này ta đã muốn cho qua, tin rằng những tên quý tộc kia cũng không dám làm trái, kéo đến Học viện gây chuyện. Nhưng, bọn họ có âm thầm làm những điều ám muội khác hay không, thì ta cũng không thể đảm bảo! Dù sao, ta cũng không thể phái tất cả nhân lực lúc nào cũng kè kè bảo vệ cho ngươi! Chuyện lần này, mục tiêu của ngươi quá rõ ràng. Cũng không giống như ngươi nói là do ngươi bị kích động! Đừng tưởng chỉ bằng vài câu nói của ngươi là có thể làm ta tin tưởng hoàn toàn. Những chuyện đã xảy ra, ta đã hiểu một cách tường tận! Bất quá, nhìn thái độ thành khẩn hối lỗi của ngươi xem như cũng là người đàng hoàng, nên ta cũng không tăng thêm bất cứ hình phạt nào. Nhưng, vì bảo vệ an toàn cho ngươi, ngươi nhất định phải rời khỏi Học viện mới được!
- A…!!! Không nên a!!!
Chu Duy Thanh thầm kinh hãi. Hắn không ngờ được Thải Thải lại muốn mình rời khỏi đây. Lúc này, khoảng cách giữa hai người bất quá chỉ là hai mã mà thôi. Hắn thuận thế nhào đến quỳ xuống trước mặt Thải Thải, đôi tay rất ư là không khách khí ôm chặt cả hai đùi nàng, nghẹn ngào nói:
- Viện trưởng, ngài đừng khai trừ ta a! Ta biết lỗi rồi! Hãy cho ta ở lại đi mà!
Thải Thải trăm triệu lần cũng không ngờ được Chu Duy Thanh dám ở nơi này tập kích nàng như vậy, liền bị hắn ôm trọn cả đôi chân nõn nà. Từ đó đến giờ, đã hơn ba mươi năm, lần đầu tiên nàng mới bị một nam nhân có hành động gần gũi và thân mật như thế. Trong lúc nhất thời, cả người nàng đều bị tê dại hẳn ra.
Chu Duy Thanh vốn cũng không nghĩ mình có thể thật sự ôm được Thải Thải. Dù sao, theo phán đoán của hắn, thực lực của Thải Thải cũng tương đối cường đại. Một cái ôm này cũng không nhanh lắm, nhưng đồng học Chu Duy Thanh của chúng ta vì ý chí không kiên định nên lập tức xuất hiện một số biến hóa về cơ thể. Chẳng qua, chỉ cách một lớp áo bào của giáo sư, hắn có thể cảm nhận được một đôi chân thon dài thẳng tắp, cũng cảm giác cách một tầng y phục này là làn da mịn màng trắng nõn. Do lượng máu vận chuyển quá nhanh, và cảm giác tuyệt vời kia, hắn lập tức phun ra hai luồng máu mũi, bắn lên trang phục giáo sư của Thải Thải.
Thoải mái! Quá Sung sướng! Siêu cấp thoải mái! Trên người Thải Thải tỏa ra một mùi hương thơm ngào ngạt và hơi nồng, nhưng cực kỳ dễ ngửi. Chu Duy Thanh cũng không khách khí, liền vùi mặt vào đùi nàng, khóc rống lên. Nước mắt hắn dạt dào tuôn ra và âm thanh như tê tâm liệt phế. Ngàn vạn lần đừng nên quên, hắn còn có một vị sư phụ khác có danh hiệu là “Thần Nhãn vô lại lão sư”.
Mộc Ân đã nói:
- Trước mặt kẻ yếu thế hơn thì phải thể hiện mình là người mạnh mẽ! Trước mặt kẻ mạnh thì phải yếu đuối đáng thương! Nhất là đối với nữ nhân!
Đồng học Chu Tiểu Béo lúc này khiêm khắc hành động theo lời lão sư đã dạy. Dĩ nhiên, hắn cũng rất thích thú khi thực hiện.
- Buông ra!
Thải Thải khẽ hét lên thất thanh. Sau một khắc ngây dại ngắn ngủi, khuôn mặt nàng đã đỏ bừng. Một thân bản lĩnh như vậy cũng không có chỗ mà thi thố,lại để cho Chu Duy Thanh sảng khoái cọ đầu lia lại vào đùi mình a!
-"Không thả, viện trưởng muốn đuổi ta đi, ta buông ra sẽ bị đuổi ra khỏi cửa." Chu Duy Thanh hết sức chấp nhất, ôm càng thêm chặc, tên này khí lực vốn rất lớn, huống chi loại tiện nghi thế này, chiếm thêm giây nào tốt giây đó mà.
"Mau buông, ta không đuổi ngươi đi, thật sự không phải là muốn đuổi ngươi đi."Lấy tính tình Thải Thải vốn là một nữ cường nhân như vậy, lúc này cũng thiếu chút nữa khóc thành tiếng, tên này sức mạnh quá lớn, ôm mình một cái vòng tay y như sợi xích sắt giãy không ra nổi, còn không biết là cố ý hay vô tình còn cố men về phía trước đã sắp đụng phải hai mông mình rồi.
"Thật?" Chu Duy Thanh ngẩng đầu, hai tay còn không có ý định buông ra, vẻ mặt vô tội nhìn lên Thải Thải.
"Đương nhiên là thật, mau buông ra." Thải Thải đau khổ nở nụ cười, khuôn mặt đỏ rực đã sắp chảy ra nước rồi.
Chu Duy Thanh mặc dù trong lòng còn lưu luyến buồn bực nuốt nước miếng, nhưng vẫn phải thả ra, lỡ may ép nàng ta nóng nảy, hắn cũng thật sợ Thải Thải liều lĩnh tát một cái nát óc hắn mất.
Chu Duy Thanh buông hai cánh tay ra, chật vật từ trên mặt đất bò dậy, biết điều nói: "Đa tạ viện trưởng."
Hắn vừa buông lỏng hai cánh tay, Thải Thải chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra ngã lùi về phía sau một bước, vô lực dựa trên bàn làm việc mới không còn ngã xuống.
"Ngươi, ngươi..."Thải Thải chỉ vào hắn, trong lúc nhất thời đã không biết nên nói gì cho phải. Nàng thật sự muốn quất hắn một bữa, nhưng tựa hồ hắn chỉ vì không muốn rời khỏi học viện mà lộ ra chân tình. Mình ôm một bụng nộ khí lại không thể phát tác. Địa phương bị hắn ôm kia lúc này có hơi đau đớn, ghê tởm nhất chính là trên mũi tên này còn dính hai dòng máu mũi, bộ áo bào giáo sư của mình cũng bị lây một ít.
"Lỗ mũi ngươi xảy ra chuyện gì thế kia?" Thải Thải tức giận hỏi.
Chu Duy Thanh vẻ mặt vô tội ngẩng đầu, nói: "Mới vừa rồi đụng trên đùi ngài, ở nơi đó..." Vừa nói hắn vừa chỉ chỉ vào bắp đùi Thải Thải, còn có ý tiến lên sờ một cái.
"Ngươi đứng đó cho ta, còn dám đụng ta, ta sẽ giết ngươi." Thải Thải hô hấp rõ ràng không đều nổi, lảo đảo lùi hai bước trở lại sau bàn của mình ngồi xuống, tách tầm mắt Chu Duy Thanh với bắp đùi của mình, trong lòng lúc này mới hơi an ổn vài phần.
Trong lòng Chu Duy Thanh thoải mái một trận, Thải Thải viện trưởng này dường như đầy đặn hơn mấy phần so với Minh Hoa nha. Nếu như Thượng Quan Băng Nhi là một nụ hoa chưa nở, Minh Hoa chính là đóa hoa đang nở, thì Thải Thải viện trưởng chính là hoa tươi đã nở rộ hoàn toàn, một quả trái cây hoàn toàn thành thục. Một ôm mới vừa rồi cũng làm cho Chu Duy Thanh theo đó nhớ lại Tiêu Như Sắt, hai năm không thấy Như Sắt tỷ tỷ của mình hẳn cũng đã trổ mã tốt như vậy chứ nhỉ? Hắc hắc.
Sau cơn kinh hoảng ngắn ngủi, cảm xúc Thải Thải đã được vững vàng áp xuống, chỉ có điều cảm xúc ôn hòa lúc trước với Chu Duy Thanh đã không còn sót lại chút gì, lạnh lùng nói: "Chu Duy Thanh, học viện không phải muốn khai trừ ngươi, mà vì bảo vệ ngươi nên mới phái ngươi rời khỏi học viện thi hành một nhiệm vụ. Thời gian đại khái chừng ba tháng, sau ba tháng ngươi sẽ trở lại học viện bình thường."
"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?" Chu Duy Thanh nghi hoặc hỏi Thải Thải.
Thải Thải nói: "Đây là một nhiệm vụ vinh quang, nếu như ngươi có thể lập công trong đó, vậy thì đừng nói đến mười mấy quý tộc kia tới tìm ngươi phiền toái, coi như ngươi lỡ trêu chọc bệ hạ, ta cũng có thể gánh vác thay cho ngươi. Ngươi nghe nói qua năm đại Thánh Địa chưa?"
Chu Duy Thanh mờ mịt lắc đầu "Cái gì là năm đại Thánh Địa?"
Thải Thải nói: "Năm đại Thánh Địa ý chỉ Đệ năm thế lực cường đại nhất đại lục. Bao gồm có đông vực đệ nhất cốc danh xưng là Hữu Tình Cốc, có nam lãnh thổ đệ nhất ngục danh xưng là Huyết Hồng Ngục, có tây vực đệ nhất tà danh xưng là Thiên Tà Giáo cùng với bắc lãnh thổ đệ nhất sơn, Tuyết Thần Sơn. Hơn nữa trung lãnh thổ đệ nhất cung Hạo Miễu Cung, được gọi là năm đại Thánh Địa.
Năm đại Thánh Địa đều có Thiên Châu Sư cực kỳ cường đại trấn giữ, hơn nữa Thiên Châu Sư của bọn họ cũng có chỗ đặc sắc riêng. Trong đó, thực lực mạnh nhất chính là Hạo Miễu Cung và Tuyết Thần Sơn.
Thực lực Tuyết Thần Sơn vô cùng mạnh mẽ, chỉ bằng vào bản thân cũng đủ để đối kháng với Thiên Tà Giáo, Huyết Hồng Ngục, Hữu Tình Cốc. Chỉ có điều năm đại Thánh Địa thích làm theo ý mình, thường ngày không tiếp xúc quá nhiều mà thôi. Mà Hạo Miễu Cung thì luôn luôn giữ vững trung lập, không dễ dàng đi gây chuyện, trấn giữ ở Thiên Châu Đảo ở trên không trung cho đệ nhất cường quốc Trung Thiên đế quốc. Cũng chính vì có Hạo Miễu Cung trấn áp mới làm cho Tuyết Thần Sơn không dám dễ dàng tuyên bố ủng hộ Vạn Thú đế quốc phát động chiến tranh."
"Chờ một chút, viện trưởng, ngài đang nói gì? Thiên Châu Đảo ở trên không trung?" Chu Duy Thanh giật mình hỏi.
Thải Thải gật đầu, nói: "Có thể nói là như vậy, thật ra cũng cũng không phải thật sự bay trên không trung. Mà đó là một ngọn núi, một ngọn núi hết sức kỳ dị, cao chừng 5000m, cắm thẳng vào trong mây, chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, nhưng mà chính giữa ngọn núi này lại trống không, chỉ có mười sáu cột đá hình trụ chống đỡ toàn bộ đỉnh núi cao 5000m này, toàn bộ đỉnh núi đều ở trên mây mù, giống như là trôi lơ lửng ở trên không trung vậy, vì vậy nó được gọi là đảo, sau lại mệnh danh là Thiên Châu Đảo."
"Cái gọi là năm đại Thánh Địa thật ra là bọn họ tự mệnh danh cho mình, bọn họ chính là năm thế lực sở hữu Thiên Châu Sư nhiều nhất và mạnh nhất. Ở trên đại lục này đều có địa vị siêu nhiên."
Chu Duy Thanh tò mò hỏi: "Chẳng lẽ năm đại Thánh Địa này lại có thể đối kháng được với quốc gia?"
Thải Thải khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Làm sao có thể? Nhân lực cuối cùng luôn có hạn, coi như là cường giả Thiên Thần Cấp tu vi mười hai châu cũng không thể bằng vào lực lượng một người chống lại một nước, bọn họ mặc dù không thể chống lại lực lượng một quốc gia, nhưng lại là tuyệt thế cường giả có khả năng ở trong vạn quân lấy thủ cấp Thượng tướng như lấy đồ trong túi. Vì vậy, coi như là hoàng thất các quốc gia cũng không muốn đi đắc tội năm đại Thánh Địa này.
Đồng thời, bản thân năm đại Thánh Địa phần lớn đều có mấy phần quan hệ với quốc gia, lúc cần thiết cũng sẽ ra sức bảo vệ đất nước. Trong đó rõ ràng nhất chính là Vạn Thú đế quốc, Tuyết Thần Sơn ở trong Vạn Thú đế quốc được gọi trực tiếp là Thần Sơn, sơn chủ Tuyết Thần Sơn thậm chí có thể quyết định thay đổi ngôi vị hoàng đế của Vạn Thú đế quốc. Tuyết Thần Sơn cùng với ba đại Thánh Địa khác là địch, mà Hạo Miễu Cung lại luôn giữ vững trung lập, thủy chung vẫn duy trì một tình trạng thăng bằng vi diệu cho năm đại đế quốc."
Chu Duy Thanh trong mắt đột nhiên toát ra mấy phần hoảng sợ "Viện trưởng, ngài cặn kẽ giới thiệu cho ta đây về lai lịch năm đại Thánh Địa, nhiệm vụ lần này không phải là có liên quan tới bọn họ chứ hả? Ta chỉ là một nhân vật nhỏ có tu vi ba châu mà thôi, loại tràng diện to như thế này…"
Thải Thải tức giận nói: "Ngươi nghĩ cũng đẹp quá, ngươi tính là thứ gì mà có thể đặt lên bàn cân với năm đại Thánh Địa? Nhiệm vụ lần này của ngươi quả thật có liên quan tới năm đại Thánh Địa, ta chỉ báo trước một vài tình huống của bọn họ để tránh cho đến lúc đó ngươi làm mất mặt học viện thôi."
Chu Duy Thanh lúc này ngược lại có chút ngạc nhiên, từ giọng nói Thải Thải mà xem, nhiệm vụ lần này cũng không tính là khó khăn, nhưng mà có liên quan với năm đại Thánh Địa, lặng lẽ đi tiếp xúc với nhiều cường giả như vậy chẳng lẽ không có gặp nguy hiểm sao?
"Viện trưởng, nhiệm vụ lần này đến tột cùng là làm cái gì? Ngài cũng tiết lộ cho ta một ít đi chứ, để cho trong lòng ta có sự chuẩn bị mà."
Thải Thải nói: "Ở trong năm đại Thánh Địa, mặc dù Tuyết Thần Sơn có thực lực chống lại Hạo Miễu Cung, nhưng mà địa vị của nó vẫn thủy chung không có cách nào so sánh với Hạo Miễu Cung ở trên Thiên Châu Đảo. Chuyện này là vì Thiên Châu Đảo không chỉ là địa phương của Hạo Miễu Cung, mà còn là Thánh Địa của tất cả Thiên Châu Sư. Ở trên Thiên Châu Đảo có rất nhiều dược liệu thiên tài địa bảo cùng với khoáng vật, những món đồ này toàn là thứ mà Ngưng Hình Sư các ngươi luôn mơ ước. Có thể nói tâm của mọi Ngưng Hình Sư đều hướng về Thiên Châu Đảo, bởi vì chỉ có nơi đó bọn họ mới có khả năng tiến thêm một bước.
Chu Duy Thanh ánh mắt sáng choang nói: "Nói như vậy, Hạo Miễu Cung chẳng phải là chiêu dụ được rất nhiều Ngưng Hình Sư đẳng cấp cao sao?"
Trong mắt Thải Thải toát ra một tia bất đắc dĩ, nói: "Dùng chữ “rất nhiều” đâu có thể hình dung nổi. Ngưng Hình Sư cấp đại sư trở lên trên toàn bộ đại lục, sợ rằng có hơn một nửa đều ở trong Hạo Miễu Cung.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao địa vị của nó siêu nhiên như thế. Thiên Châu Đảo có thứ ba bảo bối, thứ nhất chính là bản thân các Ngưng Hình Sư, sau khi đạt đến tầng thứ đại sư thì có quyền mang theo một gã Truy Tùy Giả đi lên Thiên Châu Đảo, hơn nữa còn đạt được hậu đãi vô cùng, có thể dùng Ngưng Hình quyển trục do mình chế luyện đổi lấy các loại tài nguyên có trên Thiên Châu Đảo. Chế luyện Ngưng Hình quyển trục cao đẳng là thủ đoạn của Ngưng Hình đại sư, mà tài liệu cao cấp quý hiếm lại là thứ mà những đại sư đó cần phải có khi thăng cấp, ngươi suy nghĩ một chút đi, có bao nhiêu người có thể không bị Thiên Châu Đảo hấp dẫn?
Hơn nữa, sức thu hút lớn nhất của Hạo Miễu Cung chính là bọn họ tuyệt không hạn chế tự do của những Ngưng Hình Sư này, nếu muốn rời khỏi tùy thời đều có thể đi. Vì vậy, ở trong thế giới Ngưng Hình Sư, Hạo Miễu Cung có thể nói là hậu đài vững chắc cho bọn họ, cũng là địa phương mà tất cả Ngưng Hình Sư sùng bái.
Chỉ cần một điểm này đã làm cho bốn đại Thánh Địa khác không dám đắc tội Hạo Miễu Cung rồi, bởi vì chỉ có ở Thiên Châu Đảo mới có thể dễ dàng mua được Ngưng Hình quyển trục cấp đại sư trở lên. Mà ta lần này giao cho ngươi đi làm nhiệm vụ có liên quan đến phương pháp lên trên Thiên Châu Đảo."
"Biện pháp đi lên Thiên Châu Đảo có hai cái, một là nhận được mệnh lệnh đặc biệt cho phép tiến vào Thiên Châu Đảo, tình huống như thế rất ít khi phát sinh, bình thường chỉ có Thiên Châu Sư tu vi thượng vị Thiên Tông trở lên mới nhận được đãi ngộ như vậy. Một loại phương pháp khác, cũng là duy nhất có thể giúp cho Thiên Châu Sư cấp bậc thấp, thậm chí là Ngự Châu Sư tiến vào Thiên Châu Đảo chính là Thiên Châu Đại Tái mỗi ba năm một lần."
Chu Duy Thanh nghi ngờ hỏi: "Thiên Châu Đại Tái?"
Thải Thải gật đầu, nói: "Thời điểm diễn ra Thiên Châu Đại Tái, chính là lúc Thiên Châu Đảo để cho các quốc gia trên danh sách tham dự có thể tiến vào Thiên Châu Đảo. Yêu cầu lấy quốc gia làm đơn vị tham gia trận đấu, hơn nữa người tham gia trận đấu phải thích hợp hai điều kiện. Thứ nhất, không thể vượt qua ba mươi tuổi, thứ hai, phải là học viên ở trong một học viện nào đó. Trên toàn bộ đại lục, tính cả Vạn Thú đế quốc thì tổng cộng có mười mấy quốc gia, chân chính cường đại chỉ có một vài nước mà thôi. Mà Thiên Châu Đảo yêu cầu một điều, phàm là bốn quốc gia tham dự tranh tài có thể tiến vào hàng tứ cường là có thể nhận được một tấm lệnh bài do Thiên Châu Đảo tặng, dựa vào tấm lệnh bài này sẽ có quyền đi lên Thiên Châu Đảo ba lần. Đồng thời, những thí sinh của bốn quốc gia đó đi lên Thiên Châu Đảo tiến hành trận chung kết lại không tính ở trong ba lần đó. Hơn nữa, chỗ tốt lớn nhất của Thiên Châu Lệnh chính là không cần biết tên thật, nói cách khác, người nào cầm lấy nó cũng có thể đi lên Thiên Châu Đảo." a!
Nói tới đây, Thải Thải khẽ thở dài, nói:
- Lúc vừa bắt đầu, mỗi quốc gia đều có cơ hội nhận được lệnh bài như nhau. Nhưng sau thời gian, vật đổi sao dời, tứ đại Thánh Địa ý thức được tầm quan trọng của đảo Thiên Châu, mặc dù họ không biết xấu hổ mà phái thành viên trực hệ tham dự, nhưng vẫn cùng những quốc gia khác góp phần bồi dưỡng nên những thế hệ Thiên Châu Sư trẻ tuổi ưu tú, do đó mới đạt được Thiên Châu Lệnh. Chỉ có tà giáo đệ nhất Tây Vực, Thiên Tà Giáo là hoàn toàn ngoại lệ. Bởi vì nguyên nhân bọn họ trời sinh đã có thuộc tính Tà Ác, nên chỉ có thể ẩn nấp trong bóng tối, không dám có gan tiến vào đảo Thiên Châu một cách đường hoàng. Vì vậy, có thể nói, trong bốn danh ngạch trong tham gia so tài trong những kỳ đại tái để lên đảo Thiên Châu thì đã hết ba là do những đại thánh địa sắp sẵn rồi, những quốc gia khác chỉ có thể tranh thủ một suất còn lại mà thôi! Hơn nữa, còn phải đối mặt với một thế lực rất cường đại là Chiến đội của Đế quốc Trung Thiên! Đế quốc Phỉ Lệ của chúng ta đã hơn bảy mươi năm đã không thể đọat được một Thiên Châu Lệnh nào, cho dù có ra giá cao cách mấy cũng không thể nào mua được!
Lúc này, Chu Duy Thanh đã rõ hơn một chút, nhưng vẫn hỏi tiếp:
- Viện trưởng, ý của ngài là muốn cử ta đi tham gia Đại hội Thiên Châu này hay sao?
Thải Thải bĩu môi, đáp:
- Tu vi của ngươi chỉ bất quá mới có Tam châu mà thôi, là đội viên chính thức thì không thể được, nhưng làm dự bị hoặc bổ sung thì miễn cưỡng có thể. Ta đã chuẩn bị xong toàn bộ rồi! Mỗi quốc gia chỉ giới hạn trong hạn định là tám thành viên, trong đó có năm thành viên chính thức, ba thành viên dự bị bổ sung. Không nghi ngờ chút nào, năm thành viên chính thức kia cũng do Học viện Thiên Châu bên kia lựa chọn, còn Học viện quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ chúng ta sẽ phái ra các thành viên dự bị bổ sung! Mục đích cũng không phải trợ giúp gì cho họ, chủ yếu chỉ là đến đó kiến thức một phen! Tuy mười phần không hy vọng chiếm được một danh ngạch nào, nhưng lại tiện nghi cho ngươi! Đến đảo Thiên Châu thì cũng không phải là chuyện khó, nhưng được nhìn thấy những cường giả trong giới Thiên Châu Sư đối với quá trình tu luyện sau này của người sẽ rất có ích, đồng thời cũng là dịp cho ngươi lánh ra ngoài vài tháng! Mấy tháng sau, khi ngươi trở về, dù chỉ là thành viên dự bị, nhưng dù sao ngươi cũng chính là người đại diện cho Đế quốc Phỉ Lệ chúng ta tham gia Đại hội Thiên Châu. Lúc đó, ta xem ai còn dám động đến ngươi!
Nhìn Thải Thải, thần sắc Chu Duy Thanh rõ ràng đã biến đổi một chút. Hắn đột nhiên hối hận vì chính mình vừa mới tiết độc vị Viện trưởng này. Trăm triệu lần, hắn cũng không nghĩ tới Viện trưởng mới gặp hắn có hai lần mà lại suy nghĩ cho hắn chu đáo đến thế?! Có thể tham dự Đại hội Thiên Châu, kiến thức những cảnh tuợng như vậy, đối với hắn tuyệt đối là có chỗ tốt rất lớn. Hơn nữa, thân phận của hắn chẳng qua là thành viên dự bị mà thôi, thậm chí có thể không cần phải ra đấu trận nào cả, dĩ nhiên là chẳng có nguy hiểm gì. Danh sách này, dù đối với Học viện quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ đi nữa, đều hết sức trân quý, nhưng lại tiện nghi cho toàn bộ học viên bình dân của năm thứ nhất.
- Viện trưởng, cảm ơn ngài!
Chu Duy Thanh cúi người thật sâu thi lễ bằng toàn bộ sự chân thành phát ra từ trong nội tâm của hắn.
Khóe miệng Thải Thải hiện ra nét cười, nói:
- Ngươi có thể hiểu ý của ta là tốt rồi! Lần này chúng ta sẽ phái ra ba người, bao gồm ngươi, cô bạn gái nhỏ của ngươi và Diệp Phao Phao. Chuyện của ngươi và Thượng Quan Băng nhi, không giấu được, nên toàn bộ Học viện đã biết rồi! Muốn đi cùng nhau chứ? Chờ khi các ngươi trở lại thì sẽ bổ túc lại kiến thức của khóa học! Ba người các người lấy Diệp Phao Phao làm chủ, hắn dù sao cũng là học viên có thực lực mạnh nhất Học viện của chúng ta! Một chuyện nữa, ngươi phải thu liễm lại một chút cho ta, không cho phép phát sinh xung đột với đội viên chính thức của Học viện Thiên Châu Sư, làm ô danh Học viện chúng ta! Nghe rõ chưa?
Chu Duy Thanh cười hắc hắc, nói:
- Người không phạm ta, tất ta không phạm người! Ta làm sao lại có thể chủ động gây chuyện cho được?
Thải Thải tức giận hừ một tiếng:
- Còn ít hay sao? Tính tình của ngươi ta lại không biết à? Tốt lắm, ngươi có thể đi được rồi! Ba ngày sau sẽ lên đường tham gia Thiên Châu đại tái! Trong ba ngày này, ngươi không được rời khỏi Học viện! Đợi ba ngày sau thì đi thẳng đến Học viện Thiên Châu bên kia!
- Dạ!
Chu Duy Thanh vội vàng ứng khẩu đáp lại. Đang lúc hắn chuẩn bị xoay người đi ra ngoài, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện, bèn dừng lại, hỏi:
- Viện trưởng, Học viện của chúng ta có nhận thêm sư phụ (lão sư) hay không?
- Hử?
Thải Thải nhìn Chu Duy Thanh với vẻ nghi hoặc:
- Ngươi muốn giới thiệu người nào đến làm lão sư của Học viện à? Đầu tiên cần phải chứng minh khả năng đặc thù mới có thể được nhận vào Học viện!
Chu Duy Thanh hỏi ngược lại:
- Ngưng Hình Sư cao cấp có được tính là người có năng lực (khả năng) đặc thù hay không?
Ánh mắt Thải Thải sáng lên:
- Ngươi có bằng hữu là Ngưng Hình Sư cao cấp muốn vào Học viện của chúng ta?
Chu Duy Thanh gật đầu, đáp:
- Ta có một vị sư huynh ở gần thành Phỉ Lệ. Hắn cũng đang nhàn rỗi chẳng có việc gì làm. Nếu để cho hắn đến nơi này làm Trợ giáo thì hoàn toàn có thể được!
Thải Thải dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Chu Duy Thanh chằm chằm, vẻ ung dung, mỹ lệ mà cao quý của nàng làm tròng mắt hắn như muốn lồi ra dính hẳn vào người nàng, đoạn nàng hỏi:
- Ngươi đang có ý bánh ít đưa đi, bánh quy đưa lại đó sao?
Chu Duy Thanh vò đầu, rồi đáp:
- Cũng không có tính toán gì! Ta đi rồi thì lớp bình dân cũng phải có người chiếu cố một ít! Chỉ có một mình lão sư Minh Hoa thì nhân lực có vẻ đơn bạc. Ta cũng chỉ muốn ban của chúng ta có thêm trợ giáo, chuyện này hẳn không thành vấn đề! Huống chi, ta đã đáp ứng với các bạn học về nhu cầu Ngưng hình Quyển trục nữa mà!
Thải Thải cười cười, đáp:
- Coi như ngươi còn biết nói thật! Được rồi, chuyện này ta đáp ứng! Ngươi đi báo cho hắn đến Học viện trình diện nhanh! Trực tiếp đến gặp ta nhé!
- Đa tạ Viện trưởng thành toàn!
Lúc này, Chu Duy Thanh mới thi lễ lần nữa rồi ra khỏi phòng Viện trưởng. Cùng nói chuyện với một người thông minh như Thải Thải, dưới tình huống không cần thiết, nói thật tất cả chính là lực chọn tốt nhất. Chu Duy Thanh xảo quyệt đến bậc nào? Hắn chính là đã chọn lựa làm như vậy, quả nhiên đã chiếm được cảm tình của Thải Thải.
Rời khỏi phòng làm việc của Viện trưởng, Chu Duy Thanh hít một hơi thật sâu, trong mắt toát ra một vẻ mong đợi rất rõ ràng. Đại hội Thiên Châu có quy mô khổng lồ này đã khơi lên hứng thú của hắn. Đột nhiên, hắn chợt nhớ còn một vấn đề nữa muốn hỏi lại Thải Thải nên vội vàng quay trở lại, đẩy cửa đi vào lần nữa. Bởi vì, hắn chợt nghĩ lại toàn bộ vấn đề, nên gấp đến nỗi không gõ cửa mà cứ thế mà xông vào.
Vừa vào cửa, Chu Duy Thanh chợt ngây người mà Thải Thải cũng sững người không kém.
Lúc này, trên người Viện trưởng công chúa Thải Thải chỉ mặc một chiếc áo con con và một chiếc quần lót nhỏ đủ để che kín các bộ vị nhạy cảm trên thân thể. Làn da trắng như tuyết và cơ thể mũm mĩm mềm mại của nàng gần như phô ra hết những nét bí ẩn trước mắt Chu Duy Thanh. Bắt mắt nhất chính là đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc tạc, vì đã bị Chu Duy Thanh ôm qua nên còn để lại hai vết hồng hồng mê người đọng lại.
Trong tiếng lòng gào thét sục sôi, hai luồng máu mũi của Chu Béo đã dũng manh bắn ra tạo thành hai tiếng “phốc…phốc…!!!”. Dù lần này hắn có che dấu khéo đến đâu chăng nữa thì cũng vô dụng, vì ngay cả nước dãi của hắn đã chảy ra gần đấy một bát to rồi.
- Lăn…ra ngoài…nhanh!
Thải Thải nổi giận thét vang, còn Chu Duy Thanh cũng chỉ biết dùng tốc độ cực hạn của bản thân phóng nhanh ra khỏi phòng làm việc.
Thì ra, Thải Thải có tính yêu sạch sẽ. Lúc trước, trường bào của nàng bị Chu Duy Thanh vấy máu lên. Khi hắn đi rồi, tự nhiên là nàng muốn nhanh chóng thay đổi một bộ sạch sẽ khác. Ai ngờ được Chu Duy Thanh thậm chí đến cửa còn không gõ mà đã xông vào, vừa hay lại có phúc chiêm ngưỡng được một màn hương diễm tuyệt đỉnh nhân gian như thế!
Chu Duy Thanh lao ra cửa, nhưng cũng không chạy xa, đứng bên ngoài hô lớn:
- Viện trưởng, là ta sai rồi, nhưng không phải ta cố ý à nha!
- Hỗn đản, ngươi cút vào đây cho ta!
Giáo Học Lâu này vốn chỉ dành cho các nhân vật cao tầng của Học viện, mà bên trong giáo sư Thải Thải vừa mặc xong trường bào, vừa nghe Chu Duy Thanh ồn ào lãi nhãi bên ngoài thì giận đến mức suýt ngất đi, vội vàng phải gọi Chu ca ca của chúng ta trở vào.
Lúc Chu Duy Thanh đến gần phòng Viện trưởng lần nữa cũng không khỏi sinh ra cảm giác nơm nớp lo sợ. Hắn có cảm giác phòng Viện trượng hiện giờ giống như một ngọn núi lửa đang hoạt động, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Thải Thải đã mặc lại một bộ trường bào sạch sẽ dành cho giáo sư, nhưng lúc này sắc mặc của nàng cực kỳ khó coi, ngay cả mái tóc cũng hơi rối, lộ ra nét gì đó hơi tán loạn.
- Hỗn đản, ngươi không biết gõ cửa hay sao?
Đôi tay của Thải Thải đã siết chặt thành quyền, hơn ba mươi năm rồi, nàng chưa bao giờ có cảm giác như hôm nay vậy! Nghĩ đến là chỉ muốn hung hăng đánh người một trận.
Chu Duy Thanh làm ra một vẻ mặt vô tội, nói:
- Viện trưởng, ta sai lầm rồi! Ta vì đột nhiên nghĩ ra một vấn đề trọng yếu cho nên mới không cẩn thận xông vào! Cũng do không cẩn thận nên mới thấy được một cảnh không nên nhìn!
- Câm miệng! Ngươi còn dám nói lung tung, ta sẽ móc ngay cặp mắt của ngươi!
Thải Thải long mắt sòng sọc. Lúc này, phần khí độ cao quý của nàng cũng vì Chu Duy Thanh chọc cho nổi điên nên đã hoàn toàn tan hết. Cũng trong cơn giận này mà trước ngực cũng nổi lên từng cơn sóng ba đào mãnh liệt.
- Nói! Muốn hỏi chuyện gì? Hỏi xong cút nhanh!
Thải Thải cuối cùng cũng lấy lại vài phần tỉnh táo, nhìn bộ dạng đàng hoàng và thật thà của Chu Duy Thanh, nàng đã đè nén được cơn giận đang dâng trào. Lấy thân phận và địa vị của nàng, làm sao có thể động thủ động cước đánh Chu Duy Thanh một trận hả giận cho được?
Chu Duy Thanh nói:
- Ta… ta chỉ muốn hỏi, nếu lần này ở Đại hội Thiên Châu mà xếp trong bốn hạng đầu, đoạt được Thiên Châu Lệnh thì có cần phải nộp lên cho Học viện hay không a?
- Chỉ bằng các ngươi mà đòi đoạt được Thiên Châu Lệnh? Không phải ngươi đang nằm mộng giữa ban ngày chứ? Nếu mà ngươi thật sự có bản lĩnh chiếm được, ta sẽ lập tức làm chủ cho tất cả thuộc về ngươi!
- Đa tạ Viện trưởng, vậy ta đi trước!
Đối mặt với ngọn núi lửa đang hoạt động và có nguy cơ tùy thời bộc phát này, biện pháp tốt nhất là nên tránh cho thật xa. Sau khi Chu Duy Thanh có được đáp án mình mong muốn thì gần như đã xoay người bỏ chạy.
Nhìn cửa lớn phòng làm việc đã đóng chặt lại, Thải Thải đột nhiên cảm thấy dưới cơn tức giận, dường như bản thân mình lại có chút xao động. Nếu bọn họ thật sự đoạt được Thiên Châu Lệnh thì làm sao đây? Đối với Đế quốc mà nói, tầm quan trọng của Thiên Châu Lệnh có thể thấy được rõ ràng. Bất quá, đôi mày đang cau lại của nàng cũng giãn ra rất nhanh. Chỉ bằng bọn họ mà mơ đến Thiên Châu Lệnh ư? Dù so mấy tên học viên ưu tú của học viện Thiên Châu với nhân tài do Tứ đại Thánh Địa bồi dưỡng, vẫn còn có một khoảng chênh lệch, muốn chiếm được một trong bốn thứ hạng đầu thì khó khăn quá lớn. Về phần ba người dự bị Chu Duy Thanh thì càng không cần phải nói, cơ hội chiến đấu cũng còn không có được. Tên khốn này, vậy mà lại là người đầu tiên được ôm ấp thân thể của mình, hơn nữa lại có phúc xem qua toàn bộ!
Nghĩ đến đây, Thải Thải không khỏi nở một nụ cười, nhưng sắc mặt đỏ hồng lên. Bàn tay hung hăng chém mạnh vào không khí dường như tưởng tượng mình đang giáo huấn cho Chu Duy Thanh một trận.
Chu Duy Thanh trở lại phòng học, trong lòng lấy làm ngạc nhiên. Lớp học vậy mà vẫn chưa bắt đầu? Hắn nhớ được, tiết khóa thứ nhất của ngày hôm nay chính là giờ Tình báo học của Minh Hoa.
Lúc này, Minh Hoa vẫn ngồi phía sau bục giảng như cũ, mà những học viên khác lại chụm đầu xì xầm như đang bàn luận chuyện gì đó.
- Ủa, không phải đang học sao?
Chu Duy Thanh bất ngờ với tình huống này, không nhịn được sự nghi hoặc liền hỏi.
Minh Hoa nhìn hắn rồi đáp:
- Ngươi chưa trở về thì mọi người cũng không còn tâm trí mà học hành được nữa! Tình hình như thế nào rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.