Chương 29: Tiễn pháp thần kỳ
Đường Gia Tam Thiểu
16/04/2013
La Khắc Địch đúng là bị một mũi tên này của Chu Duy Thanh đánh bay đi, nhưng còn may hắn dù sao cũng là một Thể châu sư cấp bậc năm châu có năng lực thân thể mạnh mẽ, tại thời điểm phát hiện tình hình không ổn toàn lực chuyển sang phòng ngự, hơn nữa khi Chu Duy Thanh bắn ra mũi tên này cũng làm chủ ý làm cho mũi tên phát nổ trước khi chạm tới hắn cho nên hắn mới không có bị thương. Bằng không trong tình huống bất ngờ không kịp đề phòng mà bị một tên của Phách vương cung này bắn trúng, cho dù tu vi hắn hơn xa Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi cũng nhất định phải bị thương. Đây là cái giá đắt của sự khinh địch.
Kỳ thật Chu Duy Thanh có thể bắn trúng La Khắc Địch cũng không đơn giản, bốn mũi tên lúc đầu của hắn cơ hồ đều chỉ là thăm dò, duy có mũi thứ năm bắn tới dưới chân La Khắc Địch mới là khởi đầu của màn kịch hay. La Khắc Địch vốn không ngờ Thể châu ngưng hình cung này của Chu Duy Thanh uy lực lớn đến vậy, bị sức nổ hất văng đi, tới đây có thể nói hắn cũng đã thua một nửa. Kế đó, một tên tiếp theo của Chu Duy Thanh lại bắn ra kèm kỹ năng ‘Không gian bình di’ của Ý châu Biến thạch miêu nhãn vốn đã dung hợp trên Phách vương cung, hắn đoán chắc chắn La Khắc Địch chỉ có thể nương theo sức nổ nhảy ngược lên nên mũi Phách vương Không gian tiễn này tác dụng cũng rất đơn giản, uy lực không cần cao nhưng ăn thua ở chỗ trong không trung khoảnh khắc bình di, bình di tới cách mục tiêu cách vị trí lúc đầu khoảng hai trăm năm mươi thước. Bởi vậy tuy phán đoán của La Khắc Địch chính xác đến mức một chút sai lầm cũng không có, nhưng không ngờ nổi thời khắc cuối cùng mũi tên này của đối thủ lại thay đổi vị trí a! Chu Duy Thanh tuy bây giờ vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế Phách vương Không gian tiễn, nhưng lần này vận khí của hắn cũng không tệ, một tên này thành công.
Một cái đầu trắng nhỏ từ trong ngực Chu Duy Thanh ngóc lên, một cặp ánh mắt xanh xám chớp chớp, đến hừ cũng không hừ một tiếng, đây còn không phải là Tiểu Bạch hổ nọ sao? Tiểu gia hỏa này không hiểu sao luôn nằng nặc đeo dính Chu Duy Thanh, cho dù Chu Duy Thanh luôn đùa dai xoa xoa nắn nắn, thậm chí có thể nói là nửa ngược đãi nhưng tiểu gia hỏa này lại không chịu rời khỏi người hắn. Đối với điểm này, Thượng Quan Băng Nhi cũng vô cùng khó hiểu.
La Khắc Địch bị ngã thật mạnh trên mặt đất thoắt cái đã nhảy dựng lên, một seri câu hỏi vụt lên quay cuồng trong đầu hắn, khiến hắn uất ức nhất chính là mình ngay cả bản thân trúng tên như thế nào cũng không rõ. Chẳng lẽ thính lực của mình có vấn đề sao? Không có khả năng a! Luận năng lực nghe tiếng phân biệt vị trí, ngay cã mấy lão gia hỏa ở Thiên Cung doanh kia cũng không dám nói so với mình mạnh hơn a. Cái này đúng là ‘nhờn chó chó liếm mặt, nuôi cò cò mổ mắt a’, La Khắc Địch cả người đầy đất buồn bực than thở.
Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đã chạy vội tới, Thượng Quan Băng Nhi quan tâm hỏi: "Tiền bối, ngài không sao chứ?"
Cho dù bị trào phúng vài câu, La Khắc Địch trong lòng cũng còn có thể thoải mái một chút nhưng lại để cho một tiểu cô nương người ta quan tâm như vậy, da mặt hắn mặc dù dầy cộm cũng từng đợt ửng hồng. Ánh mắt quái dị nhìn về phía Chu Duy Thanh vẫn mang vẻ mặt hàm hậu, La Khắc Địch ảo não nói, "Tiểu tử, ngươi qua cửa! Không nghĩ tới ta đúng là nhìn nhầm." Lấy trình độ lão làng của hắn trong sử dụng cung tên mà nói như thế nào lại có thể không nhận ra một tên vừa rồi vốn là không có đầu mũi tên, nếu không hắn hẳn là đã bị thương.
Chu Duy Thanh cười ha hả: "Tiền bối, may mắn, may mắn mà thôi, vừa rồi thời điểm bắn tên tay có chút run run làm bắn lệch béng mất, không nghĩ tới ngài vừa lúc nhảy tới nơi. Lần này được tính là thông qua cửa thứ nhất chứ?"
Run tay? La Khắc Địch lông mi dựng ngược, thầm nghĩ trong lòng, “Ngươi lừa quỷ a? Trước đó vài tên ngươi cũng không có bẻ đầu mũi tên, đúng lúc nãy lại bẻ, không nắm chắc bắn trúng ta ngươi ngứa tay làm vậy làm quái gì? Cái bộ dáng giả heo xơi cọp này của tiểu gia hỏa làm sao lại khiến lão tử cảm thấy quen thuộc như vậy nhỉ?”
La Khắc Địch nghiến răng, "Coi như các ngươi qua. Kế tiếp là cửa thứ hai, tiểu tử, đem tử thần cung trên người ngươi đưa cho ta, túi tên cũng đưa nốt."
Chu Duy Thanh sửng sốt một lúc, kinh hãi hỏi: "Để làm gì?"
Trong mắt La Khắc Địch ánh lên một nét cười giảo hoạt, cũng không rõ động tác của hắn như thế nào, Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, sau đó trên người nhẹ bẫng đi, tử thần cung cùng túi tên của mình cũng đã rơi vào trong tay La Khắc Địch. “Các ngươi vừa bắn ta hai mươi tên, giờ ta cũng bắn trả các ngươi hai mươi tên, chỉ cần trong hai mươi tên này có một mũi không bắn trúng thì coi như các ngươi qua cửa. Yên tâm, ta cũng sẽ bẻ đầu mũi tên. Hiện tại các ngươi có thể bắt đầu chạy, ta sẽ đếm đến năm. Một...”
"Ta FUCK, đây rõ ràng lợi dụng việc công trả thù cá nhân a!" Chu Duy Thanh trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy nhưng cũng không dám chậm trễ, cùng Thượng Quan Băng Nhi liếc nhau, hai người quay đầu bỏ chạy. Mà La Khắc Địch lại tao nhã rút ra một mũi tên, ngón tay lướt qua mũi tên nhẹ nhàng thì đầu mũi tên cũng đã rớt ra, rồi lại thập phần thong thả kéo cung lắp tên, chậm rãi đếm tiếp, "...hai, ba, bốn, năm, mũi thứ nhất."
Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi nghe được thanh âm của hắn, cơ hồ đồng thời tách ra hai phía chạy trối chết, nhưng trong nháy mắt bọn họ lại cẩm thấy không ổn, bởi vì căn bản không có âm thanh của mũi tên bắn ra. Chẳng lẽ là vô thanh tiễn? "Ngu thật, hắn cứ nói bắn là sẽ bắn sao?" Chu Duy Thanh đầu đày nghi hoặc, vừa định đổi hướng chạy thì đột nhiên trên mông tê rần, cả người bị bắn văng về phía trước khoảng ba thước.
Đúng là vô thanh tiễn? Một tên này hiển nhiên sau khi bắn ra thì đừng nói không có âm thanh, cho dù là có âm thanh thì Chu Duy Thanh cũng không có khả năng tránh được, bởi vì thời điểm một tên này phóng tới cũng vừa lúc thân thể hắn sững lại một giây, khi đó trừ phi sử dụng Không gian bình di nếu không căn bản là không có khả năng né được. Nhưng vốn Chu Duy Thanh vẫn không muốn lộ ra Ý châu bí mật của mình, vừa rồi khi hắn bắn mũi tên cuối cùng may mắn đối phương cũng không nhìn rõ tình huống khi đó, nhưng lúc này nếu mình trực tiếp dùng ra, đối phương chẳng phải là sẽ biết.
Một tên này tuy rằng không có đầu mũi tên, nhưng từ Tử thần cung bắn ra lại vẫn thế lớn lực mạnh, khi mũi tên trúng vào mông Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy một lực đẩy mạnh mẽ truyền đến rồi sau đó cổ lực lượng này bị Bất Tử Thần Công trên da dẫn dắt trong khoảnh khắc truyền khắp toàn thân, hóa giải phần lớn lực đạo, cuối cùng chỉ hất hắn văng về phía trước vài thước, mông thoáng có chút đau đớn mà thôi.
Thì ra tác dụng của Bất Tử Thần Công là thế, Chu Duy Thanh trong nháy mắt linh quang thoáng hiện, nhất thời hiểu được hiệu quả của Bất Tử Thần Công. Khi công kích đánh xuống trên người hắn, thiên lực từ năm tử huyệt phụt lên hình thành Bất Tử Thần Công sẽ hết sức đem lực công kích nọ phân tán, tuy rằng vẫn là tác dụng trên người nhưng sức công phá lại yếu hơn hẳn, tự nhiên đem thương tổn giảm bớt một phần lớn.
"Hả, còn đi được!" La Khắc Địch có chút nghi hoặc nhìn Chu Duy Thanh mới vừa tiếp xúc mặt đất đã lập tức lao về phía trước chạy, theo kế hoạch của hắn một tên này như thế nào cũng phải bắn cho tiểu tử này cái mông chết lặng, rồi kế tiếp chính là dùng cách xử phạt hành xác, vốn nhai mươi tên này hắn đều chuẩn bị tặng cho Chu Duy Thanh. Vừa rồi bị trúng một tên khó hiểu, nỗi uất ức đó La Khắc Địch vốn chuẩn bị phát tiết lúc này đây. Nhưng ai biết được Chu Duy Thanh không ngờ lại như không có việc gì, nhất thời khơi dậy long háo thắng của La Khắc Địch.
Sưu, lại là một tiễn bắn ra, lúc này Chu Duy Thanh đã đem cảm giác tăng lên tới trình độ cao nhất, cũng chính bởi vì vậy nên khi mũi tên nọ sắp tới người, hắn trong lòng giật mình. Bởi vì hắn phát hiện, một tên này phóng ra căn bản không phải là vô thanh tiễn.
La Khắc Địch bắn tên, ít nhiều có mang một chút âm thanh nhưng lại tương đương cực nhỏ, lấy cảm giác hiện tại của Chu Duy Thanh thì phải tới khi mũi tên tiếp cận thân thể khoảng mười thước mới có thể nghe được một chút động tĩnh rất nhỏ.
Hắn làm sao làm được? Chu Duy Thanh mang theo một đống nghi hoặc, trên mông cũng lại trúng thêm một tên. Lần này cơ thể hắn vừa mới ngã bay đi thì mũi tên thứ ba cũng đã lại tới đích, căn bản không để cho hắn rơi xuống đất, liền sau đó là mũi tên thứ tư, thứ năm.
Thượng Quan Băng Nhi với Chu Duy Thanh vốn là cùng chạy, hai người vừa thoáng tách ra một lát thôi nhưng nàng đã rất nhanh thấy được một màn vô cùng quỷ dị.
Chu Duy Thanh bị La Khắc Địch một tên bắn trúng văng lên không trung, chưa kịp rơi xuống đất thì tên tiếp theo cũng đã tới, tiếp đó một tên lại một tên không ngừng bắn tới thân thể hắn khiến hắn hoàn toàn không thể chạm đất.
Đây là tiễn pháp gì chứ? Thượng Quan Băng Nhi trong lòng vô cùng rung động. Phải biết rằng khoảng cách đôi bên gần ba trăm thước, muốn làm được điểm này, như vậy tại mũi tên thứ nhất bắn trúng Chu Duy Thanh thì La Khắc Địch cũng đã phải bắn ra mũi tên thứ ba mới có thể luôn luôn bảo đảm Chu Duy Thanh không rơi xuống đất. Cái này yêu cầu La Khắc Địch khi bắn ra mũi tên thứ nhất cũng đã phải phán đoán ra quỹ tích thân thể Chu Duy Thanh văng ra sau khi bị bắn trúng, hơn nữa không chỉ có một lần bắn trúng, mà phải là quỹ tích của hai lần bắn trúng. Đây đã không phải đơn giản chỉ là nhãn lực có thể giải thích nổi. Hơn nữa khi nàng nhìn về phía La Khắc Địch, chỉ thấy hắn vừa bắn tên vừa tiến về phía trước, chỉ có thể chứng kiến từng đám đầu mũi tên từ trên tay hắn bị bẻ rụng xuống, căn bản nhìn không ra động tác bắn tên của hắn, càng kinh khủng hơn là La Khắc Địch lửng thững thả bước, trên tay bắn tên lại còn không quên cấp nàng một cái mỉm cười mà có lẽ hắn tự cho là rất anh tuấn, đúng là đến liếc cũng chưa thèm liếc mắt nhìn Chu Duy Thanh. Càng làm Thượng Quan Băng Nhi hoảng sợ chính là La Khắc Địch bắn ra tên tuy rằng không phải vô thanh tiễn, nhưng có hơn 80% hiệu quả tựa như vô thanh tiễn, đây là cái thủ pháp gì mới được a?
Thần kỹ a! Đây quả thực chính là thần kỹ. La Khắc Địch tuy chỉ có năm châu, nhưng là tiễn pháp của hắn lại chỉ có thể dùng từ xuất thần nhập hóa để hình dung. Thiên Cung doanh, đây là thực lực của Thiên Cung doanh sao?
Tu vi thiên lực của Chu Duy Thanh dù sao còn yếu, bị bắn bảy, tám mũi tên xong thì thiên lực trong cơ thể cũng còn lại không có mấy, dẫu sao lúc trước hắn còn dùng qua Phách vương cung cùng Phách vương Không gian tiễn. Hiện tại tiêu hao Bất Tử Thần Công để hóa lực lại nhanh chóng đem thiên lực của hắn tiêu hao hết.
Chu Duy Thanh quyết định thật nhanh, đình chỉ sử dụng Bất Tử Thần Công bảo hộ, hắn cần lưu lại thiên lực đủ để sử dụng một lần Không gian bình di, nếu không chẳng phải là không thể qua cửa lần này sao?
Đình chỉ Bất Tử Thần Công, biến hóa liền xuất hiện, đầu tiên là thống khổ, Chu Duy Thanh vốn bị một tên bắn trúng sẽ chỉ bay ra ba thước, không có Bất Tử Thần Công hóa lực, một tên lại đem hắn văng ra ước chừng hơn năm thước, trúng tên làm toàn bộ phần cơ thể xung quanh mông hắn cũng tê lặng đi, nhịn không được kêu thảm một tiếng.
Chẳng qua, biến hóa của Chu Duy Thanh như vậy cũng khiến La Khắc Địch bên này biến sắc, tiễn pháp liên tiếp nọ của hắn tối trọng yếu chính là phán đoán chuẩn xác, Chu Duy Thanh nhịn đau thay đổi quỹ tích khiến hai mũi tên của hắn đã rời cung nhất thời xảy ra vấn đề, vốn tên thứ mười một đã bắn trúng nhưng tên thứ mười hai, mười ba lại vẫn đang phi hành trên không trung, mắt thấy sẽ thất bại.
Lúc này rốt cụcLa Khắc Địch mới hiển lộ ra vài phần bản lãnh thật sự của hắn, vút một cái mũi tên thứ mười bốn bắn lên không trung kéo theo một đạo bạch quang, hiển nhiên là tràn đầy thiên lực, một tên này tốc độ cực nhanh, khiến Thượng Quan Băng Nhi đang đứng ngoài quan sát cuộc chiến cũng phải chấn động, tốc độ của nó so với nàng khi sử dụng Vô thanh truy tung tiễn hay khi Chu Duy Thanh sử dụng Phách vương cung bắn tên ra tốc độ còn muốn nhanh hơn vài phần, phải biết rằng La Khắc Địch chỉ dùng có Tử thần cung mà thôi.
Nhưng điều càng khiến cho Thượng Quan Băng Nhi khiếp sợ nhất còn tại phía sau, mũi tên kéo theo bạch quang kia không ngờ không đi thẳng tắp mà tại không trung vẽ lên một đạo đường cong, lần lượt vượt lên đụng qua tên thứ mười hai, thứ mười ba sau đó mới ra sau mà đến trước, đụng tại trên mông Chu Duy Thanh, càng thêm quỷ dị chính là tới tận khi bắn tới trên người Chu Duy Thanh, bạch quang trên mũi tên cũng vừa chuẩn xác hoàn toàn biến mất.
Mà kết quả chính là, phốc, phốc, phốc ba tiếng, ba mũi tên nối gót dừng ở trên người Chu Duy Thanh, đánh văng hắn ra xa hơn mười thước. Chẳng qua, lần này La Khắc Địch các tên tiếp sau cũng không có tiếp tục phóng ra nữa, hiển nhiên là tiết tấu đã bị phá hủy, còn Chu Duy Thanh trực tiếp ngã lăn quay trên mặt đất.
Trời ạ! Đây còn là tiễn pháp sao chứ? Thượng Quan Băng Nhi tràn đầy kinh hãi, nàng đương nhiên nhìn ra được La Khắc Địch căn bản không có ý tứ nhắm vào mình, đây chỉ là hắn trả thù Tiểu Bàn mà thôi, nhưng cũng không có ác ý, chẳng những hắn đã bẻ đi đầu mũi tên mà những mũi tên bắn ra lúc trước cũng đều chỉ thuần túy là lực cung của Tử thần cung mà thôi. Nhưng một tên cuối cùng này thật sự là ngọt đến mức kinh hãi, một tên bắn ra không ngờ lại có thể giúp hai mũi tên bắn trước điều chỉnh phương hướng, sau đó lại đồng thời chuẩn xác đánh trúng mục tiêu. Thượng Quan Băng Nhi ngơ ngác nhìn, nàng đã không biết nên đánh giá như thế nào nữa.
Từ khi còn rất nhỏ, Thượng Quan Băng Nhi đã thích cung tên, nhưng đến giờ nàng mới hiểu được, những thứ trước kia mình học được hay nhìn thấy so với tiễn pháp mà La Khắc Địch bày ra trước mắt thì căn bản còn chưa được tính là đom đóm so với trăng rằm. Người này nếu muốn tính mạng của mình cùng Chu Duy Thanh thì thậm chí chẳng cần sử dụng cái quái gì là Thiên châu kỹ năng hay Thiên lực phụ trợ, chỉ đơn thuần bằng vào tiễn pháp cũng đã có thể bắn chết tươi hai người mình.
"Hắc hắc, tiểu tử, cuối cùng cho ngươi sáu bông hoa này." Tử thần cung trong tay La Khắc Địch run lên hết sức, trên dây cung không ngờ đã đồng thời gắn lên sáu mũi tên đã bỏ đi đầu nhọn. Chỉ thấy thân thể hắn tại không trung xoay một vòng, sáu mũi tên cũng đã đồng thời bắn ra ngoài.
Lúc này Thượng Quan Băng Nhi mới thấy được một chút động tác của La Khắc Địch, trước khi buông ra dây cung tay phải của La Khắc Địch nhanh tựa tia chớp quanh co vẽ ra mấy đạo tàn ảnh, sau đó sáu mũi tên mới bay ra ngoài.
Sáu mũi tên này theo đúng một đường nối đuôi nhau vút đi, trên không trung vẽ ra sáu đường cong, hướng thẳng đến Chu Duy Thanh đang nằm một đống mặt đất mà tới.
Lấy nhãn lực của La Khắc Địch như thế nào lại nhìn không ra tiểu tử kia hiện tại căn bản đến cả khí lực để trốn tránh đều không có nổi chứ? Huống chi sáu mũi tên này của hắn thủ pháp bắn ra cực kỳ tinh diệu, phong kín tất cả góc độ có thể né tránh của Chu Duy Thanh, chỉ cần một mũi trúng đích, như vậy năm mũi khác cũng tất nhiên sẽ trúng mục tiêu. Nhưng là, cũng đúng lúc này, Chu Duy Thanh bạo phát.
Chính mình trên người trúng mười bốn tên, nhất là vài tên cuối cùng mang đến sự đau nhức đã hoàn toàn kích phát sự phẫn nộ trong lòng Chu Duy Thanh, đây rõ ràng là trả thù, giấy trắng mực đen trả thù a! Ta còn chưa nên dùng Không gian bình di a.
Chu Duy Thanh toàn thân chết lặng không giả, nhưng có một điều La Khắc Địch cũng không biết, cả người hắn tuy rằng đau đến mức khó có thể di động, nhưng đùi phải của hắn vẫn không có bị ảnh hưởng chút nào. Sau khi bị ba tên cuối cùng liên tục đánh bay, hắn căn bản không có đứng dậy mà là len lén co đùi phải lên, Thiên lực còn thừa trong cơ thể toàn bộ quán chú vào chân bên phải rồi hung hăng đạp xuống đất, đồng thời hai tay cũng mạnh mẽ đẩy lên mặt đất.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang vọng, mặt đất không ngờ bị một chân này của hắn đạp ra một cái rãnh sâu ước chừng hơn hai thước dài, một thước rộng, mà Chu Duy Thanh thuận thế lăn một cái cả người cứ như vậy chui tọt vào trong cái rãnh đó.
Leng keng leng keng..., một loạt tiếng vang liên tiếp tại vị trí lúc trước Chu Duy Thanh vang lên, sáu mũi tên nọ cuối cùng sau khi trong không trung vẽ lên vài đường cong cũng đáp tới, nhưng lúc này cả người Chu Duy Thanh cũng đã biến mất trong tầm mắt Thượng Quan Băng Nhi cùng La Khắc Địch.
La Khắc Địch nhất thời trợn to hai mắt, lấy kiến thức của hắn uyên bác là thế mà cũng chưa bao giờ thấy qua cái kiểu trốn tên như vậy, sáu tên tưởng như ăn chắc không ngờ đi toi hết. Tuy lần này Chu Duy Thanh hiển nhiên là ăn thua thiệt so với hắn càng nhiều hơn nhưng lại thật sự né tránh được vài mũi tên kia.
"Tiểu Bàn." Thượng Quan Băng Nhi bay nhanh vọt tới, đem Chu Duy Thanh từ hố đất moi ra.
Lúc này đây Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy ngoại trừ đùi phải thì toàn thân trên dưới không một chỗ nào là không đau, trong lòng thầm hận, mẹ nó chứ, ông anh này quả là tàn nhẫn, cái mông đáng thương của ta a! Hắn đương nhiên cũng biết La Khắc Địch vẫn luôn ra tay có lưu tình, bằng không cũng không phải chỉ đơn giản là bắn vào cái mông một đống thịt như vậy, nhưng bị làm trò trước mặt Thượng Quan Băng Nhi vẫn quả thực là đau tê tái a.
"Ta ****, tiểu tử, ngươi cầm tinh con voi ma mút hay sao? Sức lực lớn như vậy? Coi như ngươi qua, hai người các ngươi cửa thứ hai cũng qua." La Khắc Địch lúc này cũng đi tới bên cạnh hai người, nhìn thấy hố đất bị Chu Duy Thanh đạp ra cũng chắc lưỡi chậc chậc lấy làm kỳ.
Một cái đầu hổ trắng nhỏ đầy bụi đất từ trong ngực Chu Duy Thanh chui ra, Tiểu Bạch hổ nhảy lên trên bờ vai của hắn, hướng về La Khắc Địch thấp giọng gầm gừ, rõ ràng là tràn ngập địch ý.
Chu Duy Thanh thật vất vả mới từ trên mặt đất đứng dậy, trên người có thể nói là không một chỗ không đau, hơn nữa hắn rõ ràng cảm giác được một cỗ cảm xúc khát máu mãnh liệt cùng thô bạo lan tràn rất nhanh trong đầu. Không hay, chẳng lẽ bởi vì bị thương mà muốn Tà ma biến? Hắn vội vàng thu nhiếp tinh thần, không ngừng nhắc nhở bản thân đây chỉ là một cái khảo nghiệm mà thôi, cảm xúc lúc này mới xem như chậm rãi bình phục lại.
Chuyện này chỉ có Tiểu Bạch hổ trên vai mới chứng kiến huyết sắc chợt lóe lên rồi biến mất trong đáy mắt hắn, nó chớp chớp đôi mắt nhỏ. Nếu lúc này có người cẩn thận quan sát mà nói nhất định sẽ phát hiện, Tiểu Bạch hổ này trong mắt không ngờ lại toát ra nét hưng phấn.
"A, vật nhỏ này thú vị ghê, hổ màu trắng a, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, chẳng lẽ là Thiên thú do ngươi nuôi?" La Khắc Địch vẻ mặt tò mò nhìn Tiểu Bạch hổ chiều cao không tới một thước trên vai Chu Duy Thanh. Chu Duy Thanh thở sâu, cảm xúc bình ổn lại, hừ một tiếng nói: “Là ta nuôi.”
La Khắc Địch cười hắc hắc nói: "Tiểu tử, không cần oán. Sắt có chịu được mài mới nên được kim, ngươi xem, ta vừa rồi cũng bị một tên của ngươi đánh bay cũng có kêu ca gì đâu. Về sau nói không chừng chúng ta còn là chiến hữu nữa. Ta cũng là theo quy củ làm việc, đúng không."
Theo quy củ làm việc? Đâu ra chỉ bắn mỗi mình ta? Chu Duy Thanh liếc mắt nhìn hắn, ngoại trừ vài phần oán khí kỳ thật phần nhiều là bội phục, hắn tuy rằng không thấy được La Khắc Địch bắn tên như thế nào, nhưng lúc trước cơ thể mình bị bắn liên tiếp đến trên không trung không rơi xuống đất như vậy, loại tiễn pháp tuyệt diệu này hiển nhiên không phải hắn với Thượng Quan Băng Nhi có khả năng bằng được.
La Khắc Địch đi tới, vỗ vỗ vai Chu Duy Thanh, thấp giọng nói: "Tiểu tử, chúng ta làm cái giao dịch được chứ? Sau khi tới Thiên Cung doanh, chuyện vừa nãy chỉ cần ngươi không nói ra, ta bao ngươi qua cửa, như thế nào?"
Chu Duy Thanh sửng sốt, khoảnh khắc liền tỉnh ra, nguyên lai gia hỏa này là sợ mất mặt a! Quả thật, lấy tu vi của hắn do sơ ý mà bị mình tính kế, còn có lúc trước bị lừa đi xem mắt vị "Cực phẩm" bộ dáng mãnh liệt dọa người kia, hắc hắc.
Chu Duy Thanh lập tức cũng vươn tay vỗ vỗ bả vai La Khắc Địch, nói: "Tiền bối Thần tiễn vô địch, nhóm vãn bối có thể may mắn qua cửa thật sự không dễ dàng a! Tiền bối chính là tấm gương để nhóm vãn bối học tập." Hai người liếc nhau, trao đổi lẫn nhau một ánh mắt, tựa hồ cũng hướng đối phương nói: hiểu - .
Thượng Quan Băng Nhi trợn mắt há hốc mồm ở bên cạnh nhìn, hai cái gia hỏa trước mắt nàng này từ khi gặp mặt đã bắt đầu tính kế lẫn nhau, cùng ăn không nhỏ đau khổ, như thế nào hiện tại lại giống như bằng hữu than thiết? Tình cảm phát triển cũng quá nhanh đi sao. Lấy sự trong sáng của nàng tự nhiên không thể hiểu được sự giao dịch trong đó của hai gã đáng khinh này.
"Tốt, tiểu huynh đệ quả nhiên không hổ là thanh niên ưu tú do lão Chu đề cử đến Thiên Cung doanh, giờ để ta dẫn bọn ngươi đi Thiên Cung doanh, khảo hạch cuối cùng của các ngươi cũng sẽ tiến hành tại Thiên Cung doanh."
Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi đương nhiên không biết, kỳ thật Thượng Quan Băng Nhi bản thân đã có thể không cần thi cử gì mà đương nhiên gia nhập Thiên Cung doanh, vốn nàng là Thiên châu sư, hơn nữa Chu đại nguyên soái đã sớm xác nhận sự trung thành của nàng đối với quốc gia, dựa vào sự bảo đảm của hắn lại còn cần khảo hạch cái quái gì nữa? Cùng lắm cũng chỉ tham gia một cái khảo hạch cuối cùng mà La Khắc Địch vừa nói để đánh giá năng lực của nàng là đủ.
Mà hai cửa lúc trước căn bản chỉ do La Khắc Địch bày ra để trả thù Chu Duy Thanh trước đó dám bày trò trêu đùa mình mà thôi. Nếu không phải La Khắc Địch dám khẳng định bọn họ có thể gia nhập mà nói, hắn làm sao dám dẫn bọn hắn đi gần đến Thiên Cung doanh thần bí nhất Thiên Cung đế quốc chứ? Bởi vậy mà nói, tiểu hồ ly Chu Duy Thanh này chung quy lại vẫn chưa bằng được con cáo già La Khắc Địch này về khoản tính kế rõ ràng.
Dưới sự dẫn dắt của La Khắc Địch, một đoàn ba người trực tiếp chui vào Tinh thần sâm lâm. La Khắc Địch đi trước tốc độ rất nhanh, thẳng tắp hướng tới chỗ sâu ở trong Tinh thần sâm lâm mà đi, khả năng phối hợp của thân thể hắn thật sự là quá mạnh mẽ, đơn thuần chỉ bằng vào Thiên lực để tăng lên tốc độ mà tại trong khu rừng rậm rạp không ngờ lại thoải mái như trên đường bằng. Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi cùng dùng Thiên lực Phong hệ phụ trợ, hơn nữa Chu Duy Thanh còn dựa thêm vào đùi phải không ngừng phát lực mới miễn cưỡng có thể so được với cước bộ của hắn. Đoàn người nhanh như điện chớp xâm nhập sâu vào phía trong.
Chu Duy Thanh đối với Tinh thần sâm lâm vô cùng quen thuộc, trong lòng khẽ động đã thoáng đoán được vài phần nơi La Khắc Địch dẫn tới. Đại khái khoảng một năm trước hắn cũng từng xâm nhập qua phương hướng này nhưng lúc đó tại địa phương sâu trong rừng lại gặp quân đội ngăn trở, lúc ấy hắn còn rất kỳ quái, như thế nào ở trong rừng rậm còn trú đóng một đơn vị quân đội nữa? Hiện tại xem ra, tương đối chắc chắn chỗ đó là trụ sở của Thiên Cung doanh thần bí, ít nhất cũng là ở tại vài cái quân doanh xung quanh.
Ba người liên tục dùng tốc độ cao nhất chạy hơn một ngày, La Khắc Địch mới từ từ giảm bớt tốc độ. Cách đó không xa, từng dãy quân doanh mà Chu Duy Thanh đã gặp lúc trước hiện lên trong tầm mắt, đám binh lính mang giáp nhẹ tuần tra chung quanh cũng đã chú ý tới bọn họ. Chu Duy Thanh tò mò hỏi: "Đây là Thiên Cung doanh?"
La Khắc Địch hừ một tiếng, nói: "Đương nhiên không phải, bọn họ chỉ là quân đội đóng bên ngoài. Chung quanh đây đóng quân có binh lực ba doanh trực thuộc hoàng thất mà không nằm trong biên chế của Ngũ Đại Liên đội, trạm gác công khai hoặc bí mật rất nhiều, bên trong mới là Thiên Cung doanh chúng ta." Hắn nói xong liền mang theo hai người sải bước mà vào, binh lính tuần tra thấy vậy vốn cực kỳ căng thẳng, mãi tới khi thấy rõ là La Khắc Địch mới nghiêm nghị hành lễ, thậm chí không ai dám đi tới hỏi một câu về thân phận của Chu Duy Thanh với Thượng Quan Băng Nhi, cùng lắm chỉ là đưa đến mấy ánh mắt tò mò mà thôi.
Sau khi tiến vào quân doanh, hai người mới phát hiện trong quân doanh căn bản không có người, không thể nghi ngờ là quân nhân đóng quân ở trong này ít nhất có một phần lớn đang ở bên ngoài tuần tra, trực gác. Theo vị trí bọn họ tuần tra lúc trước mà nói, binh lực ba doanh này theo lời La Khắc Địch cũng chỉ để làm nhiệm vụ bảo hộ Thiên Cung doanh ở trung ương cùng với ngăn cản bất kỳ kẻ lạ nào tiếp cận mà thôi.
Xuyên qua quân doanh tiếp tục hướng sâu vào ước chừng năm trăm mét, sau khi lại xuyên thêm qua một rừng cây thì tầm mắt trở nên rộng mở, một khoảng sân rất lớn xuất hiện trước mắt Chu Duy Thanh và Thượng Quan Băng Nhi.
Chung quanh khoảng sân này đều có hàng rào cao tới ba thước dựng từ những dày tấm ván gỗ chi chit gai nhọn, dã thú bình thường loại nhỏ căn bản đừng nghĩ đi vào. Diện tích sân tương đối lớn, nhìn qua ngang dọc cũng tới 100m, thẳng tới cuối có một cái cổng gỗ đang mở rộng, nhìn xuyên qua có thể thấy bên trong có một đình viện rộng lớn cùng một loạt nhà gỗ phía sau. Mỗi một gian nhà gỗ đều đứng độc lập, sơ bộ đánh giá cũng có hơn mười gian.
La Khắc Địch mang theo hai người đi vào bên trong, cả khu nhà đều trống trải rộng rãi, căn bản không mang đến cảm giác như đang ở trong rừng rậm, nhưng lại có không khí trong lành của rừng rậm.
Chu Duy Thanh thầm nghĩ trong lòng, mấy gã của Thiên Cung doanh này cũng đúng là biết hưởng thụ.
"Lính mới tới rồi, ra cả đi." La Khắc Địch đứng ở trong sân gào to.
"Lưu manh, ngươi gào cái gì mà gào. Không biết ngày mai chúng ta phải đi làm nhiệm vụ sao?" Một gian nhà gỗ bên trái mở cửa, một người từ bên trong đi ra. Người này dáng người tầm thước, ước chừng khoảng một mét bảy mươi lăm, đầu cắt tóc ngắn có vẻ cực kỳ linh hoạt, tấm lưng rộng rãi, hai bên cơ vai gồ lên như hai tòa núi nhỏ, hắn tuy rằng không cao lớn nhưng lại đem đến cho người khác một loại cảm giác vô cùng trầm trọng. Bộ dáng hắn khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo tuy rằng bình thường nhưng ánh mắt lại sắc bén bức người, tựa như một tòa núi lửa vẫn đang ngủ yên nhưng có thể phun trào bất kỳ lúc nào.
La Khắc Địch cười hắc hắc, nói: "Tiểu mạch mạch, hai tên lính mới này là do lão Chu tiến cử đó nhé, chúng ta khó khăn lắm mới có thêm mấy dòng máu mới, mọi người cũng nên chào hỏi chút chứ. Bọn họ cũng coi như là tới kịp lúc, như vậy ta có thể cùng đi làm nhiệm vụ với các ngươi."
Trung niên nhân kia đem ánh mắt dừng ở Thượng Quan Băng Nhi cùng Chu Duy Thanh trên người, biểu tình vô cùng điềm đạm, thản nhiên nói: "Ta gọi là Hàn Mạch. Lưu manh, ngươi dám gọi ta là Tiểu mạch mạch lần nữa, ta sẽ đập nát tất cả chỗ ngươi chứa rượu." Bỏ lại những lời này, hắn liền lập tức xoay người trở về phòng, cửa phòng phịch một tiếng đã đóng lại.
La Khắc Địch bất đắc dĩ nhún vai, nói: "Hắn bình thường vẫn vậy, trong nhóm chúng ta thì gia hỏa này là lạnh lùng nhất."
"Lính mới tới? Oa ha ha, còn có một vị mỹ nữ, thật sự là quá tốt. Hoan nghênh, hoan nghênh, phi thường hoan nghênh các ngươi gia nhập." Đúng lúc này một người thân ảnh cao lớn không biết từ địa phương nào chui ra, sải vài bước đã đi tới trước mặt Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi.
Người này thân cao vượt qua một mét chín, cũng cực kỳ cường tráng, nhìn qua so với Hàn Mạch vừa rồi thì tuổi còn cao hơn một chút, một đầu tóc hồng rối bời, ánh mắt là màu nâu rám nắng, khuôn mặt cương nghị lộ vẻ cửng cỏi hữu lực lúc này treo ra vẻ nhiệt tình, cùng Hàn Mạch lúc trước cách biệt một trời."Ta gọi là Cao Sinh. Tiểu huynh đệ, tiểu muội muội, các ngươi tên kêu là gì a?" Cao Sinh tiến đến gần hơn, một tay khoác lên trên vai La Khắc Địch, hướng hai người hỏi."Ta gọi là Chu Tiểu Béo, nàng gọi là Thượng Quan Băng Nhi. Chào ngài, Cao Sinh tiền bối." Chu Duy Thanh vẻ mặt cộc lốc nói.
Cao Sinh sang sảng cười: "Tiền bối này tiền bối nọ cái nỗi gì? Không phải chỉ là so với các ngươi hơn vài tuổi thôi sao, gọi ta Cao Sinh đại ca là được rồi. Lưu manh, ngươi phải tiếp đãi bọn hắn cho thật tốt a! Ta đi sửa sang lại tên của ta với Hàn Mạch." Nói xong hướng Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi phất phất tay, lúc này hắn mới chuyển thân mà đi.
La Khắc Địch nhún vai: " Thiên Cung doanh chúng ta tổng cộng bảy người, hiện tại có năm người ở nhà, hai người đang đi làm nhiệm vụ. Cao Sinh cùng Hàn Mạch là một cặp tổ đội nhỏ, còn có hai người ở nhà chắc cũng đang ở phụ cận."
Thượng Quan Băng Nhi mỉm cười nói: "Vị Cao Sinh đại ca này tính tình không tệ nha."
La Khắc Địch bĩu môi, cười hắc hắc: “Không tệ á? Trong hai tên gia hỏa này nếu để cho ta chọn một cái làm bạn mà nói, ta tuyệt đối chọn Hàn Mạch không chọn Cao Sinh. Tiểu nha đầu, ngươi có biết biệt hiệu của Cao Sinh là cái gì không đây? Hàn Mạch hiệu là Bối Tháp(lưng tháp), Cao Sinh hiệu là Pháo Thai(pháo đài). Tại Thiên Cung doanh chúng ta, đánh giá về Cao Sinh chỉ độc một câu, đó là: giết người phóng hỏa tìm Cao Sinh. Chúng ta sáu người khác cộng lại cũng không giết người nhiều hơn một mình hắn. Gã gia hỏa này chính hiệu là một gã giết người điên cuồng.”
"Lưu manh, ngươi không cần dọa gió tiểu hài tử đi." Đúng lúc này, một thanh âm vô cùng êm tai vang lên, Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi quay lại nhìn, chỉ thấy có hai người hình dạng cực kỳ mãnh liệt tương phản từ bên ngoài đi vào.
Người bên trái dáng người thon dài, bộ dạng nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, La Khắc Địch tuy cũng coi như là anh tuấn nhưng cùng vị trung niên này so sánh lại kém không chỉ một cái cấp bậc. Người này mặt đẹp như ngọc, làn da trắng nõn, mày kiếm mắt hổ, mũi thẳng miệng vuông. Một đầu tóc dài màu vàng kim xõa xuống tùy ý, khí độ tao nhã. Nhất là đôi mắt xanh lơ của hắn lại toát lên nét u buồn, cái này chính hiệu là đòn sát thủ đối với nữ nhân. Một thân trường bào trắng tinh không nhiễm một hạt bụi nhỏ trên người hắn lại càng tôn lên vẻ anh tuấn.
Thượng Quan Băng Nhi để ý thấy người trung niên này có một đôi bàn tay rộng rãi, mười ngón cực kỳ thon dài, tựa như ngọc thạch trong suốt rực sáng.
Khi Thượng Quan Băng Nhi chú ý người trung niên anh tuấn này, Chu Duy Thanh cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn một người khác, người này đứng bên cạnh người trung niên anh tuấn nọ đối lập cực kỳ mãnh liệt. Thân cao chỉ xấp xỉ một mét sáu, trên người lại không có mấy thịt, gầy gò khẳng khiu, bộ dáng nhìn qua hơn năm mươi tuổi, tóc dài hoa râm rối bù xõa sau đầu, cặp mắt láo liên, lén lén lút lút nhìn trộm Thượng Quan Băng Nhi, yết hầu mấp máy tựa hồ như đang nuốt nước miếng. Hơn nữa mồm hắn ngậm lệch một cây tẩu thuốc, bộ dạng muốn bao nhiêu đáng khinh lại còn khuyến mại nhiều đáng khinh hơn nữa.
Khi Thượng Quan Băng Nhi phát hiện ánh mắt hắn liền nhịn không được nhíu nhíu mày, theo bản năng tránh ra phía sau Chu Duy Thanh, lão đầu nhi này nhìn qua thập phần đáng khinh, ánh mắt quả thực so với La Khắc Địch còn muốn làm cho người ta chán ghét mười phần.
"Lão sư." Đúng lúc này, Chu Duy Thanh hô lên hai chữ lại khiến Thượng Quan Băng Nhi chấn động.
Chu Duy Thanh dùng sức dụi dụi hai mắt, xác nhận chính mình không nhìn lầm mới đeo vẻ mặt kinh hỉ vọt qua, "Lão sư, đúng là ngài a!"
Đây lại là lão sư của hắn ư? Thượng Quan Băng Nhi trong đầu mới vừa sinh ra ý niệm như vậy đã nhìn thấy Chu Duy Thanh đang kích động ôm lão nhân đáng khinh nọ một cái thật nhiệt tình.
Thượng Quan Băng Nhi nhất thời nở ra một nụ cười cổ quái, nàng phảng phất đã tìm được nguyên nhân đồng đội Chu Tiểu Béo của nàng tại sao có đầu óc phát triển sớm như vậy, hơn nữa nhất là trên phương diện sản xuất ra những tư tưởng xấu xa.
"A, thằng nhóc ngươi như thế nào tới đây? Lão già cha ngươi cũng cho ngươi tới?" Lão nhân đáng khinh nọ ánh mắt vừa chuyển, cũng rất ngoài ý muốn tức giận nói: "Mau mau buông lão nhân gia ta ra, lão tử đối với nam nhân không có hứng thú. Ôm cái gì mà ôm!"
La Khắc Địch trợn mắt há hốc mồm: "Mộc Ân, tiểu tử này là đồ đệ ngươi? Cũng chính là con trai lão Chu sao? Ta ****, không phải bảo tiểu tử này là phế vật sao? Lão Chu cổ hủ như vậy sao có thể đem con trai cho lão già ngươi dạy hư? Khó trách tiểu tử này một bụng toàn ý nghĩ xấu xa, náo loạn nửa ngày, thì ra đều là học từ lão già ngươi."
Mộc Ân nhất thời giận dữ, một tay đẩy ra Chu Duy Thanh, "La Khắc Địch, tiểu lưu manh ngươi nói cái gì? Cái gì gọi là ta dạy hư? Ta như thế nào dạy hư? Lão tử đây là danh sư xuất cao đồ không phải sao? Còn dám nói lung tung nữa, lão tử trước hết làm cho ngươi hư người."
"Tốt lắm, tốt lắm, các ngươi hai cái thu liễm một chút. Đừng dọa bọn nhỏ." Trung niên nhân anh tuấn nọ bất đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười hướng Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi nói: "Bọn họ hai tên luôn luôn như vậy, kỳ thật quan hệ rất tốt, nhưng cùng một chỗ lại cãi nhau luôn. Các ngươi không cần để ý, bọn họ kỳ thật cũng không hề có ác ý. Tự giới thiệu một chút, ta gọi là Hoa Phong, là doanh trưởng Thiên Cung doanh."
Hoa Phong đã mở miệng, Mộc Ân cùng La Khắc Địch hai người quả nhiên cũng im lặng xuống. Chu Duy Thanh cùng Thượng Quan Băng Nhi hướng Hoa Phong khom mình hành lễ: "Chào ngài, Hoa Phong tiền bối."
Chu Duy Thanh tuyệt đối không ngờ tới ở nơi này có thể nhìn thấy Mộc Ân. Bốn năm trước, khi hắn vừa qua sinh nhật mười tuổi, có một ngày Chu đại nguyên soái đem lão nhân Mộc Ân đưa tới trước mặt hắn bắt hắn bái sư. Về sau hắn liền đi theo vị lão sư này học tập một vài thứ. Học cũng không phải cái gì là giết người kỹ xảo, mà là năng lực sinh tồn trong xã hội, năng lực đối nhân xử thế xử thế, đương nhiên còn học được rất nhiều sự đáng khinh từ Mộc Ân.
Chu đại nguyên soái đối với Chu Duy Thanh đánh giá lão nhân này như sau, luận thực lực, hắn có lẽ không cường đại mấy, nhưng là trong xã hội lão gia hỏa này cũng là loại người có năng lực sinh tồn mạnh mẽ nhất, ngươi nếu có thể từ bổn sự của hắn học được vài phần, ít nhất về sau khẳng định không chết đói bao giờ. Kỳ thật, Chu Duy Thanh vốn không biết, trước khi Chu đại nguyên soái mời Mộc Ân đến làm thầy dạy cho con trai, nội tâm cũng đắn đo vô số lần mới hạ được quyết tâm. Mộc Ân tên hiệu là Thần nhãn vô lại, có thể dễ dàng đoán được Chu Duy Thanh có thể từ hắn học ra cái gì. Chu Duy Thanh vừa mới mười bốn tuổi có thể hiểu biết nhiều thứ như vậy, có thể nói tuyệt đại bộ phận đều là từ hai năm học với Mộc Ân.
Hoa Phong cười cười: "Hoan nghênh các ngươi gia nhập Thiên Cung doanh." Thượng Quan Băng Nhi nói: "Hoa Phong tiền bối, không phải nói còn một cuộc khảo nghiệm nữa, thông qua mới được chính thức gia nhập hay sao?"
Hoa Phong trả lời: "Chu Nguyên soái có thể đề cử các ngươi thì đã chứng minh các ngươi có tư cách gia nhập Thiên Cung doanh, nếu không tiểu lưu manh cũng sẽ không mang bọn ngươi đến đây. Cho nên việc khảo nghiệm thì như vậy đi, ngày mai các ngươi cùng chúng ta tham gia nhiệm vụ một lần, nhìn biểu hiện trong quá trình đó mà tính là thành tích khảo nghiệm của các ngươi vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.