Chương 69: Tiểu Vu Nữ cường đại!
Đường Gia Tam Thiểu
03/09/2013
Tiểu Viêm vốn là Thiên châu sư Ngũ châu, một khi đã thi triển kĩ năng liều mạng thì uy lực mạnh mẽ cực kỳ chứ không phải bình thường. Tu vi Hắc y thiếu nữ kia dù cao hơn y một cấp, thực lực tổng quát lại mạnh hơn y rất nhiều nhưng nào dám khinh thường! Dù sao, lão sư của Tiểu Viêm chính là đệ nhất cường giả của đế quốc Phỉ Lệ, một vị Vương cấp cường giả siêu đẳng.
Lúc Tiểu Viêm phóng ra mười khỏa Thiên châu, màu sắc của năm khỏa Thể châu đã hoàn toàn bị năm khỏa Ý châu che lấp. Thân là Thiên châu sư thuộc tính Hỏa, Ý châu của y chính là những khối Tinh Quang Hồng Bảo Thạch sáng rực. So với Hồng Bảo Thạch bình thường, Tinh Quang Hồng Bảo Thạch của Tiểu Viêm ngoại trừ sắc màu sắc tự thân nó thì mặt ngoài còn có những đường tinh vân nhỏ như hạt gạo lấp lánh tỏa sáng cực kì diễm lệ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nó được gọi là Tinh Quang Hồng Bảo Thạch.
Lúc này, năm khối Tinh Quang Hồng Bảo Thạch giống như đang muốn bùng nổ để trợ giúp cho Hỏa Phượng Hoàng bay thẳng lên cao. Một dòng khí nóng bỏng tuôn trào làm nhiệt độ trong phạm vi vài trăm thước tăng nhanh, nhất thời khiến cho không gian trong khu vực đó dập dờn vặn vẹo đến cực điểm.
- Lam Vũ Phù Dung!
Thanh đoản kiếm trong tay hắc y thiếu nữ lập tức được bao quanh bởi luồng ánh sáng màu xám đen, đồng thời nàng cũng khẽ quát nhẹ.
Một đóa Phù Dung khổng lồ màu xanh đen chợt nở bừng ra, tỏa ánh sáng rực rỡ soi rọi sau lưng nàng. Rồi từ đó, vô số những điểm sáng màu xanh giống như mưa bụi êm đềm phủ xuống, nhìn có vẻ vô cùng nhu nhược. Nhưng sau khi những điểm sáng màu xanh nhỏ bé đó phủ kín không gian, thì không khí vốn đang nóng rực không ngờ mát dịu hẳn.
Oang...
Một tiếng nổ chấn động đất trời vang lên, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện! Bên trong ngọn lửa chói lọi, đóa Phù Dung màu xanh khổng lồ mang theo vô số tia sáng lam sắc phóng ra mạnh mẽ bao bọc lấy hắc y thiếu nữ, va thẳng vào Hỏa Phượng Hoàng đang bay lượn trên không trung rồi quấn chặt lấy nó.
Phải biết rằng đây chính là Hỏa Phượng Hoàng, một dạng hình thái năng lượng vô cùng tinh thuần, hơn nữa nhiệt độ cũng cực kỳ cường liệt. Vậy mà giờ đây, nó lại bị những tia sáng màu lam từ đóa Phù Dung tỏa ra bó buộc. Và cũng đúng lúc đó, đoản kiếm trong tay Hắc y thiếu nữ đã động, nhanh đến nỗi không ai có thể thấy bóng kiếm.
Hào quang tung tóe, hoa lửa ngất trời!
Hỏa Phượng Hoàng giữa không trung chợt ảm đạm hẳn rồi hóa thành vô số điểm sáng bay tứ tán, mà đóa Phù Dung xanh đen sau lưng Hắc y thiếu nữ cũng phải mờ nhạt biến đi.
- Sao lại dùng Sinh Mệnh Hỏa Diễm đánh người ta, Tiểu Vu Nữ rất là tức giận đó!
Hắc y thiếu nữ không chút xây sát cong môi hờn dỗi, rồi thân hình phiêu nhiên thoát tục hạ xuống đất.
Mới rồi Tiểu Viêm đã thi triển Sinh Mệnh Hỏa Diễm, bao hàm cả Quang minh lực từ Quang Diệu Thiên mà Túy Bảo đã phụ trợ. Hắc y thiếu nữ tự xưng là Tiểu Vu Nữ kia dù thực lực cực mạnh, nhưng sau khi va chạm, Thiên lực của bản thân cũng không tránh khỏi bị tổn hao.
Nhưng ngược lại thì Tiêu Viêm cũng hôn mê bất tỉnh! Tình huống của chiến đội Phỉ Lệ bây giờ phải nói là xấu đến cực điểm.
Bởi lúc này, những người còn đủ sức chiến đấu chỉ còn Lâm Thiên Ngao, Tiểu Tứ, Thượng Quan Băng Nhi và Ô Nha.
Mà với năng lực hóa thân thành sương khói của Tiểu Vu Nữ, bọn họ gần như thúc thủ vô sách. Tâm trạng ai nấy đều hết sức nặng nề. Bọn họ thực sự không thể nghĩ rằng, sau ba ngày kiên trì vất vả mình không chết trong miệng Thiên thú, mà lại chết dưới tay một cô gái còn rất trẻ tuổi như vậy.
Làn khói màu đen một lần nữa chuyển động và lần này mục tiêu chính là Lâm Thiên Ngao. Đoản kiếm sắc bén từ trong màn khói tối đen chợt ẩn chợt hiện, giống như móng vuốt của mãnh hổ đang xòe ra hăm he tìm kiếm sơ hở của Lâm Thiên Ngao mà vồ.
Lúc này sắc mặt Lâm Thiên Ngao vô cùng bình tĩnh, thậm chí có thể nói bình tĩnh đến đáng sợ. Tổ hợp Ngũ châu Ngưng hình thuẫn trên tay gã dộng mạnh lên mặt đất, năm khỏa Ý châu khảm trên đó đồng thời sáng rực, cả người lập tức được bao phủ bởi một tầng giáp trụ cực kì cứng rắn.
Cùng lúc, gã lại khiến mọi người vô cùng kinh ngạc khi nhắm nghiền mắt lại, chứ không hề dùng đôi mắt để quan sát. Tấm thuẫn khổng lồ ở trong tay liên tục huy vũ, bước từng bước kiên định và vững chải, sẵn sàng đón nhận công kích của Tiểu Vu Nữ.
- Đinh, đinh...
Một loạt tiếng va chạm vang lên, xen lẫn những thanh âm kim loại bị cắt nghiến chói tai. Làn khói đen không ngừng va chạm với Lâm Thiên Ngao, tách ra sáp vào rồi lại tiếp tục tách ra.
Đúng lúc đó Tiểu Tứ nãy giờ vẫn luôn tìm kiếm cơ hội và súc tích lực lượng chợt thét lớn một tiếng. Thân thể y bao phủ hoàn toàn bên trong một vầng sáng màu bạc nồng đậm, nhìn giống như một khối quang cầu trắng bạc sáng lòa, rồi sau đó như một tia chớp gia nhập vào cuộc chiến. Vô cùng nhuần nhuyễn phát huy Thể châu thuộc tính Mẫn tiệp của mình đến cực hạn.
Trên tay phải của Tiểu Tứ cũng là một thanh đoản kiếm. Hai cánh sau lưng không ngừng vỗ mạnh, đẩy thân thể y từ trên không trung bổ nhào xuống. Cả người Tiểu Tứ giống như một cơn gió lốc màu bạc mang theo lực cắt xoáy mạnh mẽ, không ngừng công kích vào làn khói đen.
Tiểu Vu Nữ gần như không thèm để ý đến những công kích vật lý bình thường, nhưng Tiểu Tứ thì nào phải như vậy? Bởi tất cả những đòn đánh của y đều quán chú Thiên lực của Không gian hệ cực kỳ hung mãnh, nên không thể coi thường. Mặc dù đối tượng tấn công chính của nàng ta lúc này là Lâm Thiên Ngao, nhưng dưới sự quấy rối của Tiểu Tứ cũng đã sinh ra những ảnh hưởng nhất định.
Ô Nha cũng động! Ưu thế cận chiến của nàng đem đối phó với hắc vụ chắc chắn không cách nào phát huy được sức mạnh. Vì thế, lúc này thuộc tính Ý Châu của nàng rốt cục cũng đã phô bày.
Giống với Tiểu Viêm, Ý châu của Ô Nha cũng là Tinh Quang Hồng Bảo Thạch thuộc tính Hỏa. Nhưng không có bất kỳ kỹ năng nào được phóng ra ngoài, vì kỹ năng mà Ý châu Tinh Quang Hồng Bảo Thạch của nàng Thác ấn chính là loại phụ trợ. Đến lúc này, thực lực của nàng cũng đã bộc lộ hoàn toàn.
Hai lưỡi Ô Kim Đồ Thần Phủ khổng lồ rời khỏi tay, bay thẳng lên chém vào không trung. Có thể nhìn thấy rõ phía sau chuôi của hai lưỡi cự phủ đã được nối lại với nhau bằng một sợi xích đỏ tươi dài chừng mười thước. Dưới sự khống chế của Ô Nha, Ô Kim Đồ Thần Phủ bay lên hạ xuống, không ngừng biến hóa ra các chiêu thế mà chém về phía làn khói đen.
Ô Kim Đồ Thần Phủ hiện tại đã hóa thành màu đỏ rực. Ô Nha vốn am hiểu nhất là cận chiến. Chính vì thế, để uy lực cận chiến của mình thêm mạnh mẽ, những kỹ năng Thác ấn thuộc tính Hỏa của nàng đều là loại phụ trợ Hỏa hệ cực kì hiếm thấy. Rồi cả sợi xích kia nữa, nó chính là trang bị Thể châu Ngưng hình của nàng, chuyên dùng để nối cặp Ô Kim Đồ Thần Phủ lại với nhau. Lúc này nàng đã quán chú kỹ năng phụ trợ Hỏa thuộc tính vào trong đó, khiến uy lực của nó tăng lên vô cùng.
Phương thức công kích Ô Nha đang sử dụng vô cùng tinh diệu. Đây chính là Phủ pháp mà chỉ có Tộc trưởng của người Ô Kim mới được phép học chứ không bao giờ truyền ra ngoài, Vạn Thú Phá Diệt Sát. Tổ tiên của tộc Ô Kim đã từng dùng Phủ pháp này chém giết không biết bao nhiêu đầu Thiên thú. Cận chiến hay viễn chiến, uy lực đều cực kì kinh người.
Thượng Quan Băng Nhi cũng động! Nhưng nàng không tiếp tục dùng cung tên nữa, mà lại sử ra kỹ năng Thể châu Ngưng hình thứ hai của mình, Ngự Phong Ngoa.
Chân mang Ngự Phong Ngoa, Thượng Quan Băng Nhi liền giống như một cơn gió vấn vít phía ngoài cùng, tốc độ nhanh đến không tưởng, liên tục đá ra từng đạo Phong nhận cô đọng và sắc bén. Có tất cả bảy đạo Phong nhận như thế hợp lại thành một Phong nhận cực lớn. Mặc dù nàng không có kỹ năng áp súc chúng lại giống như Tiểu Viêm, nhưng bảy đạo Phong nhận khi chém tới đều có phương hướng khác nhau đồng thời công kích. Có lẽ nó không thể gây ra sát thương gì lớn đối với Tiểu Vu Nữ, nhưng dùng để quấy rối thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Mặc dù tu vị của nàng chỉ có Tam châu, nhưng với Ngự Phong Ngoa khảm nạm Ý châu đã làm cho lực lượng được tăng lên, tốc độ cũng theo đó mà nhanh như thiểm điện. Tiểu Vu Nữ dưới tình huống bị phân tán sự tập trung sẽ không có cách nào bắt được nàng.
Nhất thời, bốn người còn lại của chiến đội Phỉ Lệ hợp sức vây công tứ phía Tiểu Vu Nữ. Bọn họ đều biết rằng, đây chính là cơ hội cuối cùng. Bởi đến khi một người nữa trong bọn họ bị thương nằm xuống, nhất là nếu cột trụ Lâm Thiên Ngaoxảy ra vấn đề, thì như vậy đồng nghĩa với toàn đội sẽ bị diệt vong.
Lực lượng của bốn người, thêm vào Quang minh lực từ Quang Diệu Thiên mà trước đó Túy Bảo thi triển, là một lực lượng tương đối cường hãn, nếu như dùng để bắt Thiên thú Tông cấp, chưa chắc nó đã có thể dễ dàng bỏ chạy.
Nhưng Tiểu Vu Nữ lại chứng minh cho bọn họ một điều rất rõ ràng, dù thế nào đi nữa thì nhân loại vẫn không phải là tầng lớp mà Thiên thú có thể sánh bằng. Nhất là với người có năng lực đặc thù như nàng ta, một Thiên châu sư vô cùng cường đại.
Đối mặt với sự hợp công của bốn người, Tiểu Vu Nữ vẫn không chút bối rối. Chỉ thấy làn khói đen do nàng huyễn hóa đột nhiên ngưng kết lại, thiếu nữ chợt hiện ra bản thể, đồng thời bàn tay trái đột nhiên vươn dài vỗ mạnh lên tấm chắn của Lâm Thiên Ngao.
Tiếng kim loại va chạm lại vang lên chói tai, sắc mặt Lâm Thiên Ngao đại biến, gã liên tục lùi về phía sau ba bước. Một vệt bàn tay còn khắc sâu hơn những lần trước xuất hiện trên tấm thuẫn của gã. Ngay khi gã ổn định được cước bộ, cố gắng dùng Thiên lực chống đỡ tà khí xâm nhập thể nội, thì từ vị trí vết chưởng in trên tấm chắn đột nhiên phát ra tiếng nổ cực to. Sức nổ kịch liệt chẳng những đem toàn bộ các đạo Phong nhận của Thượng Quan Băng Nhi chấn vỡ, mà đồng thời còn làm cho Lâm Thiên Ngao phải lùi lại thêm năm ba bước nữa rồi phun máu tung tóe, toàn thân rét run, sắc mặt tái nhợt.
Một chưởng của Tiểu Vu Nữ đã đẩy lui được Lâm Thiên Ngao nhưng thân thể nàng ta vẫn chưa chịu dừng lại. Đoản kiếm xám tro trong tay nhanh chóng điểm ra mười ba phát vào mặt trên của lưỡi Ô Kim Đồ Thần Phủ. Ngay lập tức có thể nhìn thấy hồng quang trên Ô Kim Đồ Thần Phủ nhanh chóng co rút lại như băng tuyết tan rã dưới nắng xuân. Quang mang xám tro sau đó còn chạy dọc theo sợi xích mà đánh thẳng lên người Ô Nha. Tất cả những kỹ năng phụ trợ của Ô Nha trên dây xích không ngờ đều bị luồng khí màu xám này chặn đứng. Hai lưỡi Ô Kim Đồ Thần Phủ mất đi điều khiển, nhất thời đập mạnh xuống nền đất.
Sát na đó, thân hình Tiểu Vu Nữ đang đứng yên chợt chuyển động thật nhanh, giống như một cơn lốc xoáy hắc ám, đón nhận công kích của Tiểu Tứ. Trong vô số âm thanh va chạm liên tiếp, chỉ nghe Tiểu Tứ hú lên đầy quái dị, thân thể giống như diều đứt dây, văng ra xa hai mươi mét mới ổn định lại được. Cũng giống như Lâm Thiên Ngao, máu tươi từ trong miệng y ứa ra không dứt, đôi cánh sau lưng không thể tiếp tục duy trì mà biến mất. Khuôn mặt xám xịt đầy thảm não, chút Quang minh lực trên thân thể tan biến không còn.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Tiểu Vu Nữ liên tục đả bại ba người. Khuôn mặt mỹ lệ của nàng cũng khẽ ửng đỏ. Một quầng sáng màu lam nồng đậm chợt khuếch tán, đóa Lam Vũ Phù Dung khổng lồ lại xuất hiện, lay động trên không trung.
Thượng Quan Băng Nhi muốn rút lui về sau thì đã không còn kịp nữa. Trong đầu của nàng chỉ có một cảm giác buốt giá, không gian xung quanh thân thể tràn ngập một dòng khí lưu lạnh như băng, khiến tốc độ của nàng nhanh chóng giảm đi. Ngay sau đó thân thể của nàng cũng bị những tia sáng do Lam Vũ Phù Dung tỏa ra trói chặt, không thể động đậy.
Thân thể Tiểu Vu Nữ mềm mại chuyển động, đoản kiếm màu xám trong tay chém về phía Thượng Quan Băng Nhi. Một đạo quang nhận xám xịt đen xì mang theo uy lực khai thiên tích địa vùn vụt lao tới. Nếu như bị trúng một chiêu này, không nghi ngờ gì nữa, Thượng Quan Băng Nhi nàng sẽ lập tức ngọc vẫn hương tiêu
Hết thảy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, từ lúc Lâm Thiên Ngao bị đẩy lui cho đến khi Thượng Quan Băng Nhi đối mặt với nguy cơ sinh tử bất quá chỉ trải qua thời gian hai lần hô hấp đầy ngắn ngủi. Lúc này ở đây đã không còn ai có đủ sức để có thể cứu được nàng nữa.
Đột nhiên nay bất ngờ từ trong huyệt động sau lưng mọi người phóng ra một đạo kim quang chói lọi, nhanh như điện quang hỏa thạch đâm thẳng vào làn khói đen của Tiểu Vu Nữ.
Oanh!
Một tiếng nổ chói tai vang dội cả khu rừng, quang nhận xám đen cùng kim quang đồng thời biến mất. Lúc này, tất cả mới để ý đến vầng hào quang trắng toát chắn trước cửa động đã biến mất tự khi nào!
Thấy công kích của mình bị chặn đứng, Tiểu Vô Nữ vô cùng kinh ngạc. Nàng ta đưa mắt nhìn về phía động khẩu, ôn nhu thỏ thẻ:
- Quả nhiên là ngươi ở nơi này. Đáng tiếc, ta đã tới chậm một bước, để cho ngươi kịp hoàn thành quá trình thăng cấp! Hôm nay tạm dừng ở đây vậy, cứ chờ đi, ta nhất định sẽ rất nhanh đuổi kịp ngươi.
Lời nói của thiếu nữ làm cho đám người Lâm Thiên Ngao không hiểu mô tê gì cả... Chỉ thấy của nàng an tĩnh thản nhiên cười nhìn mọi người một lượt, bộc lộ một bộ mặt ngây thơ rất đáng yêu rồi thân hình lóe lên đã hóa thành luồng khói đen mất hút trong rừng rậm, không hề thấy bóng dáng đâu nữa.
Từ lúc Tiểu Vu Nữ xuất hiện đến khi kết thúc trận chiến, thật ra chỉ trong thời gian rất ngắn ngủi. Nhưng tiểu cô nương mười mấy tuổi kia cũng đã kịp để lại trong trí nhớ của chiến đội Phỉ Lệ một ấn tượng khắc sâu khó có thể phai mờ. Trừ Diệp Phao Phao mê mệt ngủ say không biết, sáu người còn lại ngoài Thượng Quan Băng Nhi và Ô Nha không bị thương ra và còn cầm cự được đôi chút thì Lâm Thiên Ngao, Túy Bảo, Tiểu Viêm, Tiểu Tứ, những ai trực tiếp chiến đấu thân thể đều bị thương nặng.
Lúc này, Ô Nha đang ngồi dưới đất hổn hển thở dốc. Năng lực của nàng cường đại, điều này không sai, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là Thiên châu sư Tam châu mà thôi. Vừa rồi, mười ba nhát chém liên tục của Tiểu Vu Nữ đã mang theo khí tức vô cùng tà ác tràn vào trong cơ thể nàng, tạo nên ảnh hưởng hết sức lớn. Mà không riêng Ô Nha, mỗi người ở đây đều phải thừa nhận không ít thì nhiều những ảnh hưởng từ năng lượng tà ác đó.
Thượng Quan Băng Nhi tê liệt ngã xuống đất! Ba ngày qua nàng cũng đã tiêu hao sức lực quá lớn. Lúc nãy gặp nguy hiểm nhưng cuối cùng nàng vẫn còn sống, tuy vậy cũng đã khiến nàng không có chút thời gian nào để hồi phục thể lực. Dù bây giờ nàng rất muốn chạy vào trong huyệt động xem tình trạng Chu Béo ra sao mà lực bất tòng tâm.
Bên trong động, cái kén lớn rực rỡ bốn màu đã biến mất. Chu Duy Thanh nằm dài trên mặt đất, ma văn như lông hổ màu đen trên người hắn dần dần mờ đi, nhưng cách làn da hắn ba tấc lại có thêm một tầng bạch quang nhàn nhạt bao phủ. Toàn thân Chu Duy Thanh tản ra một hấp lực vô cùng cường đại, mạnh mẽ hấp thu thiên địa linh khí trong không trung, có điều hắn lúc này vẫn đang chìm trong hôn mê.
Thiên Nhi không một mảnh vải đứng trước người Chu Duy Thanh, đưa bờ lưng thon thả về phía hắn mà nhìn chăm chăm ra cửa động, ánh sáng màu tím trong mắt không ngừng ẩn hiện. Có thể thấy rõ trên cổ tay nàng, sáu khỏa Thiên châu giờ đã biến thành bảy khỏa. Ma văn da hổ màu lam trên người nàng cũng đã dần nhạt đi, thân thể mềm mại hoàn mỹ trần trụi hoàn toàn giữa tự nhiên. Tóc trắng rũ dài chạm mông, thân thể từ trên xuống dưới toát ra một loại khí chất thanh khiết nhưng lạnh lùng, thâm thúy mà thần bí, một loại khí chất vô cùng cao quý.
- Không ngờ nàng ta lại có thể xuất hiện ở đây mà gây khó dễ cho đồng bọn tên bại hoại này.
Thiên Nhi lầm bầm vài tiếng rồi đột nhiên nàng quay đầu nhìn về phía Chu Duy Thanh đang nằm trên mặt đất mà ngáy một cách cực kì ngon lành. Trong đôi mắt tuyệt đẹp của nàng toát ra thần sắc vô cùng phức tạp.
- Tại sao..? Tại sao ta rõ ràng có thể giết chết hắn, giết hắn tiến giai nhất định sẽ thu được những lợi ích cực lớn… nhưng lại không thể ra tay hạ thủ? Ta đi theo hắn hai năm, nhiều lần bị tên bại hoại này khi dễ như vậy. Vì cái gì..? Vì cái gì ta không thể xuống tay? Vừa rồi thăng cấp, ta khỗng những không nhận được chỗ tốt gì từ hắn, mà còn hỗ trợ hắn, để tên bại hoại này chiếm hết tiện nghi?
Thiên Nhi chậm rãi ngồi xuống nhìn sát mặt Chu Duy Thanh, mục quang của nàng có chút mờ mịt. Nàng đưa tay khẽ mân mê khuôn mặt Chu Duy Thanh, cảm thụ sự ấm áp từ làn da hắn truyền tới, rồi đột nhiên trên dung nhan xinh đẹp tuyêt trần của Thiên Nhi hiện lên một màu đỏ bừng như vừa đánh phấn hồng.
- Cái tên bại hoại, dám bắt ta cùng mi tắm rửa. Đáng hận, đáng hận… Ta muốn giết mi, thực rất muốn giết chết mi!
Nói tới đây, nàng hung hăng nhéo mạnh vào má Chu Duy Thanh.
Và không ngờ, nàng lại buột miệng bật cười:
- Cái tên bại hoại, đúng là kẻ xấu xa nhất mà ta từng thấy. Thôi quên đi, để cho mi sống thêm một khoảng thời gian nữa. Sau khi ta đột phá lên Vương cấp nhất định sẽ giết mi rồi đoạt lấy toàn bộ vẫn chưa muộn. Ừm, đến lúc đó, nhất định ta sẽ có đủ quyết tâm mà dứt khoát ra tay.
Sau khi đưa ra quyết định, Thiên Nhi giống như thoải mái hơn rất nhiều. Mặt hoa tươi cười, ngồi nhìn ma văn da hổ trên thân thể Chu Duy Thanh đang dần dần biến mất, khuôn mặt lại càng ửng đỏ. Nàng đưa ngón trỏ tay phải lên chạm nhẹ vào my tâm của hắn, một tia sáng màu tím nhạt lập tức tràn ngập quanh đầu Chu Duy Thanh, thân thể của nàng bao phủ trong bạch quang rồi dần dần thu nhỏ lại. Một lần nữa Thiên Nhi lại biến thân trở về bộ dạng của Tiểu Bạch Hổ mập mạp.
Mèo mập nhe cái miệng nhỏ nhắn ra, cắn cắn lên cánh tay của Chu Duy Thanh rồi có chút không cam lòng bò đến bộ ngực của hắn. Ở trên đó nó duỗi lưng ngáp dài rồi mới hài lòng thu mình nằm xuống nhắm hai mắt lại.
Chu Duy Thanh của chúng ta ngủ say như chết chẳng hay biết gì cảnh tượng thần tiên trước mắt. Mãi đến khi bị Mèo mập cắn một cái cực đau, hắn mới rùng mình choàng tỉnh, ý thức cũng dần dần khôi phục.
Khi Chu Duy Thanh mở mắt ra được rồi, hắn mới cảm giác đầu mình quay cuồng nhức như búa bổ, ngơ ngác nhìn lên vòm động thật lâu mà không hiểu được đã có chuyện gì xảy ra.
- Ta đang ở nơi đâu thế này? Đang làm cái gì vậy nhỉ?
Vì vấn đề này mà hắn liên tục ngẩn người, mãi một hồi sau trí nhớ mới từ từ trở lại.
- A! Ta đang ở bên cạnh Mèo mập mà, ta đang làm hộ pháp cho nó thăng cấp mà...
Chu Duy Thanh nhỏm dậy, động tác tuy rất chậm nhưng cũng đủ khiến Mèo mập vừa mới tìm được vị trí nằm ngủ thoải mái trên ngực hắn, nhất thời lăn lông lốc xuống. Bộ lông mềm mại của “nàng” cọ nhẹ lên người Chu Duy Thanh, hắn thì đương nhiên không có ý gì, nhưng xui thay thân thể của Mèo mập lại dừng đúng ngay cái chỗ sống còn của hắn.
Mèo mập mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy cái vật đầy mờ ám đập ngay vào mặt. “Nàng” giận điên lên, suýt nữa không kìm được đã nhào lên trên cổ mà cắn hắn chết tươi.
- Grừ gru gràooooooo…Méo.. Méo mèo méo méo… (Chu Duy Thanhhhh… ta… ta muốn giết ngươi…)
Ngay lúc nó chuẩn bị giơ cái móng nhỏ xíu lên mà "vuốt ve cái mệnh căn” Chu Duy Thanh đang dựng đứng trước mặt thì không ngờ thân thể đã bị nhấc bổng lên.
Chu Duy Thanh một tay tóm lấy Mèo mập đưa tới trước mặt, vừa nhìn nó vừa hỏi với giọng đầy nghi ngờ:
- Mèo mập, ngươi tiến giai thành công rồi hử?
Mèo mập nhắm nghiền hai mắt, khóe miệng khẽ giật giật, đôi tai khéo léo cụp xuống, tựa hồ dửng dưng giả điếc đối với lời nói của hắn vậy.
- Ài! Ta nói nè Mèo mập, ngươi còn có lương tâm hay không vậy hả? Ta mới vừa giúp ngươi tiến cấp thành công, ngươi liền đối xử với ta như vậy sao!
Chu Duy Thanh tức giận, véo thật mạnh trên cái mông nhỏ nhắn mềm mại của mèo mập, tiếp đó cúi đầu nhìn thì mới phát hiện thân thể của mình đang trần truồng như nhộng.
Nhất thời, hắn trợn tròn hai mắt rồi quát lên:
- Chuyện gì xảy ra thế này? Quần áo của ta đâu? Mèo mập, ngươi đã làm gì ta vậy hả? Ôi, trinh tiết của ta a!!!
Tên bất lương Chu Duy Thanh mặt đầy bi phẫn một tay nắm ngực Mèo mập, một tay nhéo lấy lỗ tai của nó:
- Mèo mập, ngươi lột quần áo của ta làm chi vậy? Ngươi có phải đã làm gì ta không hả? Ngươi...cái con dâm miêu này, lại làm ra chuyện hèn hạ như vậy? Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta đó! Ngươi trừng ta làm gì? Chẳng lẽ ta nói sai sao?
Mèo mập rốt cuộc cũng phải mở mắt! Nó bị Chu Duy Thanh chọc cho tức giận sắp phát điên rồi. Sát khí từ thân nó mãnh liệt lan tràn. Mèo mập chợt có một cảm giác thật rõ, bản thân nó vừa nãy đã đưa ra một quyết định hết sức sai lầm, đúng ra nó phải sớm đem tên bại hoại biến thái này xé thành vạn mảnh mới là đạo lý a.
- Ách...thôi quên đi… Hả? Ai bảo chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy làm chi. Ài! Coi như ta chịu ủy khuất một chút vậy, không truy cứu trách nhiệm của ngươi nữa là được chứ gì.
Chu Duy Thanh cũng khá là khôn ngoan, hắn vừa cảm nhận ánh mắt Mèo mập có chút gì đó không ổn liền lập tức thay đổi lời nói. Bởi những ký ức về việc Mèo mập thỉnh thoảng thể hiện ra năng lực cường đại của mình, vẫn còn mới mẻ chưa phai trong đầu hắn.
Lấy ra một bộ y phục từ nhẫn trữ vật của mình rồi mặc tạm vào, Chu Duy Thanh phải hết sức vất vả mới ôm được Mèo mập đang cố xù lông kìm nén cơn giận vào lòng, sau đó đi về phía cửa động.
Hắn vừa bước đi vài bước thì nhất thời cả người ngây ngẩn. Theo khí huyết lưu chuyển, hắn vô cùng kinh ngạc khi phát hiện thân thể mình dường như vừa trải một biến hóa nào đó long trời lở đất.
Vốn sau khi được Hắc châu cải tạo, thân thể Chu Duy Thanh đã bền bỉ hơn nhiều so với người thường. Nhưng nếu nói trước kia thân thể hắn do cương ti tạo thành, thì bây giờ phải gọi là do thép tôi luyện mà nên.
Từ trong ra ngoài, da thịt đến xương cốt kinh mạch, thậm chí là nội tạng, đều mang lại cho hắn cảm giác cực kỳ mới mẻ. Khẽ ngưng thần quan sát nội thân một chút, Chu Duy Thanh liền cảm nhận được rất rõ, tất cả các địa phương trong cơ thể mình giống như có thêm một tầng khí tím mờ mịt bao phủ, có lẽ chính những làn khí tím này đã cải tạo thân thể hắn.
Lúc trước Chu Duy Thanh thường xuyên cảm nhận được sự chấn động từ nguồn năng lượng mà Hắc châu còn lưu lại trong đan điền, nhưng hiện tại, những rung động đó đã biến đâu mất tích. Bên trong thân thể hắn hào quang ẩn hiện, mỗi hơi thở cũng khiến cho lục phủ ngũ tạng giống như nhận được một cỗ lực lượng mênh mông vô bờ bến bao phủ xuyên suốt, gân mạch, da thịt, xương cốt cũng từ đó trở nên bền bỉ hơn gấp mấy lần. Ngay vừa rồi, hắn chỉ mới đi mấy bước, đã dễ dàng vọt ra ngoài hơn hai trượng.
Đồng thời, Chu Duy Thanh còn phát hiện, chuỗi huyệt đạo vốn đóng kín dọc theo cột sống bất ngờ đã quán thông. Tám đại tử huyệt của đệ nhị thiên trong Bất Tử Thần Công ở ngay thắt lưng cũng đã hoàn toàn thông suốt. Điều này cũng đồng nghĩa với Bất Tử Thần Công tầng hai của hắn đã tu luyện thành công.
Tám tử huyệt cùng với năm đại huyệt nơi tứ chi thông suốt hợp thành một chuỗi mười ba tử huyệt giống như sao trên trời mà rải rác khắp thân thể Chu Duy Thanh. Mười ba tử huyệt đó hóa thành mười ba luồng khí xoáy khổng lồ, lấy huyệt Khí Hải làm trung tâm, rồi theo mỗi lần hô hấp, lỗ chân lông hắn dường như có sinh mệnh mà tự động khép mở, liên tục hút lấy tinh hoa thiên địa tự do trong không khí vào thể nội, luân chuyển và đề luyện các luồng khí này, để cuối cùng hội tụ tất cả về huyệt Khí Hải.
Theo kinh mạch bền bỉ và mở rộng lại thêm mười ba huyệt đạo hoàn toàn thông sướng, Thiên lực bên trong cơ thể Chu Duy Thanh cũng được tăng lên rất nhiều. Hình thái của Thiên lực so với trước kia sung mãn hơn gấp bội. Rốt cuộc, hiện tại hắn đã đạt được tầng thứ nhất của Thiên Thần Lực rồi.
Ngẩn người trong giây lát, Chu Duy Thanh không khỏi cúi đầu nhìn xuống ngực. Hắn hiểu rõ biến hóa trên thân thể mình hẳn có quan hệ tới việc Mèo mập thăng cấp, dù lúc ấy hắn hôn mê không biết chuyện gì đã xảy ra. Có điều chắc chắn hắn đã hưởng được không ít lợi ích từ Mèo mập, thậm chí còn không phải trải qua những cảm giác thống khổ khi đả thông toàn bộ những đại huyệt kia nữa.
Đưa tay lên ngực, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Mèo mập, Chu Duy Thanh xúc động thầm thì:
- Cảm ơn mi, mèo mập. Ra mi lột truồng ta cũng chỉ để giúp ta...
Mèo mập đang quạu quọ xù lông nơi lồng ngực, bị hắn vuốt ve nhất thời đờ ra. Nghe được những lời nói của Chu Duy Thanh, chẳng hiểu vì sao trong lòng nó chợt nảy sinh một cảm giác ấm áp không nói nên lời, một cảm giác mà từ lúc chào đời đến nay nó chưa từng cảm thụ, cho dù có ở bên phụ thân của mình đi chăng nữa.
Vừa nói Chu Duy Thanh vừa bước ra khỏi động. Vốn hắn còn muốn nựng nịu Mèo mập mấy câu, nhưng khi nhìn thấy tình huống bên ngoài lập tức thất kinh. Chỉ thấy thân hình Chu Duy Thanh nhoáng lên một cái đã lao tới chỗ Thượng Quan Băng Nhi đang nằm lả ra trên mặt đất.
- Chuyện gì?... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?
Chu Duy Thanh ôm choàng lấy Thượng Quang Băng Nhi rồi để nàng tựa lên ngực mình. Khóe mắt hắn ngập tràn tơ máu, khí tức hung lệ từ trên người bộc phát ra ngùn ngụt. Hắn không một chút do dự siết chặt lấy Thượng Quang Băng Nhi, chậm rãi truyền Thiên lực vào nội thể nàng.
Cảnh tượng trước mắt đã làm cho Chu Duy Thanh hoàn toàn chấn động. La liệt trên mặt đất là vô số xác Thiên thú, máu tươi đọng thành vũng loang lổ hôi tanh. Khi hắn ở Thiên Cung Doanh cũng từng tham dự không ít nhiệm vụ săn bắt Thiên thú, nên chỉ cần liếc mắt nhìn đống xác của đám Thiên thú đã chết này hắn cũng đủ biết cấp bậc của chúng không hề thấp kém. Hơn nữa, lúc này hầu như toàn bộ chiến đội Phỉ Lệ ai nấy đều trọng thương, nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất. Tình cảnh như vậy, làm sao hắn có thể không nổi điên lên cho được?
Khi Thiên lực Chu Duy Thanh rót vào, Thượng Quan Băng Nhi bắt đầu có dấu hiệu khôi phục. Trong số những người ở đây chỉ có nàng không bị thương, mà chỉ vì một thời gian dài liên tục chiến đấu không ngừng nghỉ đã khiến nàng mệt mỏi suy kiệt rồi thoát lực. Giờ này được thấy Chu Duy Thanh bình an vô sự xuất hiện trước mắt mình, nàng mới thở phào nhẹ nhõm rồi tựa sát vào lồng ngực của hắn, cảm thụ sự ấm áp và lo lắng truyền đến. Nhất thời vành mắt nàng đỏ ửng lên:
- Chu Béo, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại chàng! Chàng không có chuyện gì thì quá tốt rồi!
Chu Duy Thanh siết Thượng Quan Băng Nhi thật chặt. Một cảm giác sợ hãi mãnh liệt tràn ngập trong lòng làm khuôn mặt hắn trở nên tái mét. Cái cảm giác gần như mất đi Thượng Quan Băng Nhi vốn chưa bao giờ xuất hiện bao giờ lúc này đã dọa hắn hoảng kinh lên.
- Chu Béo, thiếp không sao, chỉ hơi mệt mỏi thôi, chàng mau tới xem những người khác đi. Ba ngày vừa qua thủ hộ cho chàng cùng Mèo mập, bọn họ đã phải trải qua hàng chục trận chiến đó. Nhất là vừa rồi, đột nhiên ở đâu xuất hiện một thiếu nữ áo đen tập kích, gần như đem chúng ta giết sạch.
Lập tức Chu Duy Thanh hiểu ra vài phần. Hắn không phải dạng người ngu ngốc, liền đoán được mấy ngày qua Thiên thú đổ xô đến công kích rất có thể là vì Mèo mập thăng cấp. Mọi người vì bảo vệ họ mới phải cố thủ ở bên ngoài, chiến đấu cho tới bây giờ. Ba ngày, suốt ba ngày đó! Đến Băng Nhi cũng mệt mỏi mà thoát lực thì có thể tưởng tượng được những trận chiến trước đó thảm liệt đến cỡ nào.
Cẩn thận đem Thượng Quang Băng Nhi đặt trên mặt đất, Chu Duy Thanh nhanh chóng đến bên cạnh Lâm Thiên Ngao.
Không thể nào không nói, Lâm Thiên Ngao quả thật xứng đáng là đội trưởng của chiến đội Phỉ Lệ. Thương thế gã không hề nhẹ, nhưng hiện tại vẫn có thể tự ngồi mà vận công chữa thương.
Riêng về ý chí kiên cường, gã cũng đã vượt xa những người khác.
- Đội trưởng, huynh thế nào rồi?
Chu Duy Thanh chăm chú nhìn Lâm Thiên Ngao, càng lúc càng kinh ngạc. Sắc mặt Lâm Thiên Ngao trắng bệch, hơi thở dồn dập, cơ thịt trên mặt không ngừng run rẩy. Hiển nhiên gã đang phải chịu đựng nỗi thống khổ không hề nhỏ. Lực phòng ngự của gã Chu Duy Thanh hiểu rất rõ, ngay cả một cường giả Ngũ châu với tổ hợp Ngưng hình thuẫn kiên cố như vậy mà còn trọng thương, cũng đủ hiểu mức độ giao phong kịch liệt ra sao.
Thiên châu của Chu Duy Thanh không có thuộc tính Sinh mệnh nên hắn không thể chữa thương cho Lâm Thiên Ngao. Việc hắn có thể làm lúc này chỉ là truyền sang một ít Thiên lực, trợ giúp quá trình hồi phục của Lâm Thiên Ngao mau chóng hơn mà thôi.
Hắn bèn ngồi ngay ngắn phía sau, áp song chưởng vào lưng Lâm Thiên Ngao rồi chậm rãi truyền Thiên lực sang nội thể gã.
Khi Thiên lực từ từ được đưa vào, lập tức Chu Duy Thanh phát hiện một chuyện hết sức kỳ quái. Trong cơ thể Lâm Thiên Ngao có một luồng khí tức mà hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc. Lượng Thiên lực Chu Duy Thanh đưa vào càng nhiều thì cảm giác thân thuộc này càng trở nên rõ ràng hơn.
Rồi luồng khí đó đột ngột từ cơ thể Lâm Thiên Ngao truyền qua bàn tay Chu Duy Thanh, khiến cho vòng tròn thuộc tính trong người hắn lập tức tự động xoay chuyển đến khu vực màu xám tro, nơi đại diện cho thuộc tính Tà ác.
- Sao lại thế này?
Chu Duy Thanh lắp bắp kinh hãi! Chẳng lẽ hắn đột phá đệ nhị trọng của Bất Tử Thần Công đã khiến cho năng lực thôn phệ có thể tự động sử dụng mà không cần thi triển Tà ma biến? Nhưng trước mắt chính là Lâm Thiên Ngao, làm sao hắn có thể thôn phệ Thiên lực của gã được chứ?
Khi Chu Duy Thanh còn đang kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra, thì luồng khí lạnh buốt tràn vào tay hắn càng lúc càng mãnh liệt. Hơn nữa, hắn bỗng nhiên phát hiện, luồng khí này vốn không phải hệ Mộc của Lâm Thiên Ngao như hắn nghĩ, mà lại là Thiên lực vô cùng âm lãnh của Tà thuộc tính.
Lúc này, Thiên lực tràn ngập thuộc tính tà ác kia đang bị song chưởng Chu Duy Thanh hút đi. Hắn có thể cảm giác rõ ràng được phần cơ nơi lưng Lâm Thiên Ngao đã buông lỏng ra vài phần, khiến gã có thể ngồi thẳng lên được rồi.
Thiên lực thuộc tính Tà ác mà hắn đang hấp thu cũng không hoàn toàn thuần khiết mà trộn lẫn một chút khí tức Hắc ám, nhưng sau khi bị Chu Duy Thanh hút vào thể nội đều bị xoáy khí nơi mười ba đại tử huyệt cắn nuốt hết. Trải qua vài lần chuyển hóa, Chu Duy Thanh liền nhận thấy Thiên lực trong cơ thể không hề bị giảm đi mà còn tăng lên không ít, hơn nữa không phải là tạm thời mà là toàn bộ tu vi tăng trưởng.
- Ta không sao rồi..!
Lâm Thiên Ngao thở dài! Thật ra lúc nãy một chưởng của Tiểu Vu Nữ đánh lên trên tổ hợp Ngũ châu Ngưng hình thuẫn của gã, suýt chút nữa đã làm nó vỡ tung.
Ba ngày vừa qua, Lâm Thiên Ngao là chủ lực của toàn đội, tiêu hao thực sự quá lớn, nếu không thì Tiểu Vu Nữ chưa chắc đã dễ dàng đắc thủ như vậy. Sau khi bị thương nặng, gã còn gặp thêm khó khăn từ luồng tà khí âm lãnh kia. Hơi thở tràn ngập tà ác đó sau khi tiến vào trong cơ thể Lâm Thiên Ngao, không ngừng ăn mòn Thiên lực và phá hư các kinh mạch, tuy gã đã liều mạng thúc dục Thiên lực áp chế, nhưng lại không thể đem nó khu trừ. Lâm Thiên Ngao biết, nếu cứ tiếp tục để như vậy thì dù thương thế gã có tạm thời hồi phục, tà khí còn lưu lại bên trong nhất định sẽ âm thầm tàn phá, khiến nội thương vĩnh viễn không thể loại trừ.
Trong khi gã đang lo lắng, Chu Duy Thanh đã đến bên cạnh rồi áp song chưởng lên lưng. Lập tức Lâm Thiên Ngao nhận thấy luồng tà khí buốt giá nãy giờ vẫn làm khó gã bất ngờ bị Chu Duy Thanh hút đi cực nhanh. Không bị tà khí hoành hành, Lâm Thiên Ngao đã có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này mới tự thân thúc dục Thiên lực trong cơ thể tiến hành cứu chữa.
- Duy Thanh, ngươi qua bên kia xem Túy Bảo như thế nào đi, hắn mới là kẻ bị thương nặng nhất, có lẽ cũng đang bị tà khí quấy nhiễu. Mau cứu hắn rồi hãy đến Tiểu Tứ, Ô Nha! Diệp Phao Phao chỉ ngất đi vì quá mệt thôi, còn Tiêu Viêm thì do thiêu đốt ngọn lửa sinh mệnh của bản thân, nên chỉ có cách tự mình khôi phục.
Cho dù lúc này Lâm Thiên Ngao bị thương không nhẹ, nhưng gã vẫn thực hiện trách nhiệm của một đội trưởng. Đây không phải lúc để gã thắc mắc vì sao Chu Duy Thanh có thể hóa giải Tà lực băng giá trong cơ thể mà vẫn chú trọng tới chuyện chữa thương cho toàn đội là trước nhất.
Nửa canh giờ sau, Chu Duy Thanh mới hút hết Tà lực trong cơ thể mọi người, đồng thời tập trung Tà lực của đồng bạn về một chỗ rồi chậm rãi chuyển hóa. Thứ lực lượng tà ác này đối với hắn thật giống như tiên đan diệu dược vậy, sau khi hấp thụ, Thiên lực của hắn lúc này chỉ có tăng thêm chứ không hề giảm đi chút nào.
Sau khi mang tất cả tụ lại, Chu Duy Thanh mới nhận thức rõ ràng hậu quả trầm trọng của trận chiến vừa rồi. Trong tám người, chỉ có Thượng Quan Băng Nhi là không bị thương. Diệp Phao Phao từ trạng thái mê man cũng đã tỉnh lại, trong ba ngày chiến đấu, trên người y chỉ có vài vết thương nhẹ. Ô Nha ngoài chuyện bị Thiên lực tà ác ảnh hưởng cũng có thể xem như thương tích không nhiều. Nhưng những người còn lại thì thật sự không ổn...
Túy Bảo bị thương quá nặng! Mặc dù Chu Duy Thanh đã hút hết tà khí ra, nhưng vì nó đã ở trong cơ thể y quá lâu khiến trong chốc lát Túy Bảo không cách nào khôi phục hoàn toàn, do đó kinh mạch nội thể cũng chấn thương rất nhiều. Người tơi tả kế tiếp chính là Tiểu Viêm! Vì dồn sức quyết chiến với Tiểu Vu Nữ, Tiểu Viêm đã thiêu đốt ngọn lửa sinh mệnh của mình, nên nhìn thoáng qua thì trên người không có vết thương nào, nhưng thật ra bên trong nguyên khí lại tổn thương trầm trọng. Lúc này y cũng giống như Túy Bảo, hôn mê bất tỉnh! Tình huống của Tiểu Tứ cũng chẳng tốt hơn, thương thế của y mặc dù không bằng hai người kia, nhưng nội phủ cũng tổn thương giống như Lâm Thiên Ngao, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian khá dài mới hi vọng hồi phục.
Chu Duy Thanh im lặng thu thập các loại tài liệu trên thi thể đám Thiên thú. Từ lúc hấp thụ hết Tà lực và nghe mọi người kể lại sự tình từ đầu chí cuối, chân mày Chu Duy Thanh thủy chung vẫn không hề giãn ra. Vì bảo vệ hắn cùng Mèo mập mà bảy người kia đã nhất quyết không chịu rời đi. Bất luận bọn họ có suy nghĩ gì, thì phần ân tình to lớn này, Chu Duy Thanh không thể không gánh vác. Mà quan trọng hơn, vì bảo vệ hắn mà bốn người Lâm Thiên Ngao trọng thương. Cuộc so tài tại Thiên Châu đại hội sắp tới phải làm sao bây giờ? Bọn họ đã quyết chí tiến vào tứ cường, nhất là với đội trưởng Lâm Thiên Ngao, gã đã hai mươi chín tuổi rồi, đây chính là cơ hội cuối cùng gã có thể tham dự và cũng là tâm nguyện cuối cùng trước khi gã trở thành Truy tùy giả cho hắn!
Mèo mập sau khi thăng cấp, khí tức hấp dẫn Thiên thú cũng không còn phát ra nữa. Nên sau khi tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ ba ngày, thành viên trong chiến đội Phỉ Lệ cũng xem như tạm ổn. Tiểu Viêm và Túy Bảo lần lượt tỉnh lại. Mặc dù không ai hé miệng trách cứ Chu Duy Thanh bất cứ điều gì, nhưng từ đôi mắt ảm đạm của họ, Chu Duy Thanh vẫn có thể nhìn ra được nhiều thứ!
Màn đêm buông xuống, ngồi vây quanh đống lửa, tất cả ăn bữa tối mà Chu Duy Thanh chuẩn bị cho mọi người. Ai nấy đều có chút trầm lặng.
Đột nhiên, Túy Bảo nãy giờ vẫn cúi đầu chợt ngẩng phắt lên rồi phá vỡ cái không khí im lặng nặng nề đó:
- Đội trưởng, hay là chúng ta trở về đi.
Nhiều người bị thương như vậy, chiến đội Phỉ Lệ còn có thể tham gia so tài trong đại hội Thiên Châu được nữa sao?
Lúc Tiểu Viêm phóng ra mười khỏa Thiên châu, màu sắc của năm khỏa Thể châu đã hoàn toàn bị năm khỏa Ý châu che lấp. Thân là Thiên châu sư thuộc tính Hỏa, Ý châu của y chính là những khối Tinh Quang Hồng Bảo Thạch sáng rực. So với Hồng Bảo Thạch bình thường, Tinh Quang Hồng Bảo Thạch của Tiểu Viêm ngoại trừ sắc màu sắc tự thân nó thì mặt ngoài còn có những đường tinh vân nhỏ như hạt gạo lấp lánh tỏa sáng cực kì diễm lệ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nó được gọi là Tinh Quang Hồng Bảo Thạch.
Lúc này, năm khối Tinh Quang Hồng Bảo Thạch giống như đang muốn bùng nổ để trợ giúp cho Hỏa Phượng Hoàng bay thẳng lên cao. Một dòng khí nóng bỏng tuôn trào làm nhiệt độ trong phạm vi vài trăm thước tăng nhanh, nhất thời khiến cho không gian trong khu vực đó dập dờn vặn vẹo đến cực điểm.
- Lam Vũ Phù Dung!
Thanh đoản kiếm trong tay hắc y thiếu nữ lập tức được bao quanh bởi luồng ánh sáng màu xám đen, đồng thời nàng cũng khẽ quát nhẹ.
Một đóa Phù Dung khổng lồ màu xanh đen chợt nở bừng ra, tỏa ánh sáng rực rỡ soi rọi sau lưng nàng. Rồi từ đó, vô số những điểm sáng màu xanh giống như mưa bụi êm đềm phủ xuống, nhìn có vẻ vô cùng nhu nhược. Nhưng sau khi những điểm sáng màu xanh nhỏ bé đó phủ kín không gian, thì không khí vốn đang nóng rực không ngờ mát dịu hẳn.
Oang...
Một tiếng nổ chấn động đất trời vang lên, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện! Bên trong ngọn lửa chói lọi, đóa Phù Dung màu xanh khổng lồ mang theo vô số tia sáng lam sắc phóng ra mạnh mẽ bao bọc lấy hắc y thiếu nữ, va thẳng vào Hỏa Phượng Hoàng đang bay lượn trên không trung rồi quấn chặt lấy nó.
Phải biết rằng đây chính là Hỏa Phượng Hoàng, một dạng hình thái năng lượng vô cùng tinh thuần, hơn nữa nhiệt độ cũng cực kỳ cường liệt. Vậy mà giờ đây, nó lại bị những tia sáng màu lam từ đóa Phù Dung tỏa ra bó buộc. Và cũng đúng lúc đó, đoản kiếm trong tay Hắc y thiếu nữ đã động, nhanh đến nỗi không ai có thể thấy bóng kiếm.
Hào quang tung tóe, hoa lửa ngất trời!
Hỏa Phượng Hoàng giữa không trung chợt ảm đạm hẳn rồi hóa thành vô số điểm sáng bay tứ tán, mà đóa Phù Dung xanh đen sau lưng Hắc y thiếu nữ cũng phải mờ nhạt biến đi.
- Sao lại dùng Sinh Mệnh Hỏa Diễm đánh người ta, Tiểu Vu Nữ rất là tức giận đó!
Hắc y thiếu nữ không chút xây sát cong môi hờn dỗi, rồi thân hình phiêu nhiên thoát tục hạ xuống đất.
Mới rồi Tiểu Viêm đã thi triển Sinh Mệnh Hỏa Diễm, bao hàm cả Quang minh lực từ Quang Diệu Thiên mà Túy Bảo đã phụ trợ. Hắc y thiếu nữ tự xưng là Tiểu Vu Nữ kia dù thực lực cực mạnh, nhưng sau khi va chạm, Thiên lực của bản thân cũng không tránh khỏi bị tổn hao.
Nhưng ngược lại thì Tiêu Viêm cũng hôn mê bất tỉnh! Tình huống của chiến đội Phỉ Lệ bây giờ phải nói là xấu đến cực điểm.
Bởi lúc này, những người còn đủ sức chiến đấu chỉ còn Lâm Thiên Ngao, Tiểu Tứ, Thượng Quan Băng Nhi và Ô Nha.
Mà với năng lực hóa thân thành sương khói của Tiểu Vu Nữ, bọn họ gần như thúc thủ vô sách. Tâm trạng ai nấy đều hết sức nặng nề. Bọn họ thực sự không thể nghĩ rằng, sau ba ngày kiên trì vất vả mình không chết trong miệng Thiên thú, mà lại chết dưới tay một cô gái còn rất trẻ tuổi như vậy.
Làn khói màu đen một lần nữa chuyển động và lần này mục tiêu chính là Lâm Thiên Ngao. Đoản kiếm sắc bén từ trong màn khói tối đen chợt ẩn chợt hiện, giống như móng vuốt của mãnh hổ đang xòe ra hăm he tìm kiếm sơ hở của Lâm Thiên Ngao mà vồ.
Lúc này sắc mặt Lâm Thiên Ngao vô cùng bình tĩnh, thậm chí có thể nói bình tĩnh đến đáng sợ. Tổ hợp Ngũ châu Ngưng hình thuẫn trên tay gã dộng mạnh lên mặt đất, năm khỏa Ý châu khảm trên đó đồng thời sáng rực, cả người lập tức được bao phủ bởi một tầng giáp trụ cực kì cứng rắn.
Cùng lúc, gã lại khiến mọi người vô cùng kinh ngạc khi nhắm nghiền mắt lại, chứ không hề dùng đôi mắt để quan sát. Tấm thuẫn khổng lồ ở trong tay liên tục huy vũ, bước từng bước kiên định và vững chải, sẵn sàng đón nhận công kích của Tiểu Vu Nữ.
- Đinh, đinh...
Một loạt tiếng va chạm vang lên, xen lẫn những thanh âm kim loại bị cắt nghiến chói tai. Làn khói đen không ngừng va chạm với Lâm Thiên Ngao, tách ra sáp vào rồi lại tiếp tục tách ra.
Đúng lúc đó Tiểu Tứ nãy giờ vẫn luôn tìm kiếm cơ hội và súc tích lực lượng chợt thét lớn một tiếng. Thân thể y bao phủ hoàn toàn bên trong một vầng sáng màu bạc nồng đậm, nhìn giống như một khối quang cầu trắng bạc sáng lòa, rồi sau đó như một tia chớp gia nhập vào cuộc chiến. Vô cùng nhuần nhuyễn phát huy Thể châu thuộc tính Mẫn tiệp của mình đến cực hạn.
Trên tay phải của Tiểu Tứ cũng là một thanh đoản kiếm. Hai cánh sau lưng không ngừng vỗ mạnh, đẩy thân thể y từ trên không trung bổ nhào xuống. Cả người Tiểu Tứ giống như một cơn gió lốc màu bạc mang theo lực cắt xoáy mạnh mẽ, không ngừng công kích vào làn khói đen.
Tiểu Vu Nữ gần như không thèm để ý đến những công kích vật lý bình thường, nhưng Tiểu Tứ thì nào phải như vậy? Bởi tất cả những đòn đánh của y đều quán chú Thiên lực của Không gian hệ cực kỳ hung mãnh, nên không thể coi thường. Mặc dù đối tượng tấn công chính của nàng ta lúc này là Lâm Thiên Ngao, nhưng dưới sự quấy rối của Tiểu Tứ cũng đã sinh ra những ảnh hưởng nhất định.
Ô Nha cũng động! Ưu thế cận chiến của nàng đem đối phó với hắc vụ chắc chắn không cách nào phát huy được sức mạnh. Vì thế, lúc này thuộc tính Ý Châu của nàng rốt cục cũng đã phô bày.
Giống với Tiểu Viêm, Ý châu của Ô Nha cũng là Tinh Quang Hồng Bảo Thạch thuộc tính Hỏa. Nhưng không có bất kỳ kỹ năng nào được phóng ra ngoài, vì kỹ năng mà Ý châu Tinh Quang Hồng Bảo Thạch của nàng Thác ấn chính là loại phụ trợ. Đến lúc này, thực lực của nàng cũng đã bộc lộ hoàn toàn.
Hai lưỡi Ô Kim Đồ Thần Phủ khổng lồ rời khỏi tay, bay thẳng lên chém vào không trung. Có thể nhìn thấy rõ phía sau chuôi của hai lưỡi cự phủ đã được nối lại với nhau bằng một sợi xích đỏ tươi dài chừng mười thước. Dưới sự khống chế của Ô Nha, Ô Kim Đồ Thần Phủ bay lên hạ xuống, không ngừng biến hóa ra các chiêu thế mà chém về phía làn khói đen.
Ô Kim Đồ Thần Phủ hiện tại đã hóa thành màu đỏ rực. Ô Nha vốn am hiểu nhất là cận chiến. Chính vì thế, để uy lực cận chiến của mình thêm mạnh mẽ, những kỹ năng Thác ấn thuộc tính Hỏa của nàng đều là loại phụ trợ Hỏa hệ cực kì hiếm thấy. Rồi cả sợi xích kia nữa, nó chính là trang bị Thể châu Ngưng hình của nàng, chuyên dùng để nối cặp Ô Kim Đồ Thần Phủ lại với nhau. Lúc này nàng đã quán chú kỹ năng phụ trợ Hỏa thuộc tính vào trong đó, khiến uy lực của nó tăng lên vô cùng.
Phương thức công kích Ô Nha đang sử dụng vô cùng tinh diệu. Đây chính là Phủ pháp mà chỉ có Tộc trưởng của người Ô Kim mới được phép học chứ không bao giờ truyền ra ngoài, Vạn Thú Phá Diệt Sát. Tổ tiên của tộc Ô Kim đã từng dùng Phủ pháp này chém giết không biết bao nhiêu đầu Thiên thú. Cận chiến hay viễn chiến, uy lực đều cực kì kinh người.
Thượng Quan Băng Nhi cũng động! Nhưng nàng không tiếp tục dùng cung tên nữa, mà lại sử ra kỹ năng Thể châu Ngưng hình thứ hai của mình, Ngự Phong Ngoa.
Chân mang Ngự Phong Ngoa, Thượng Quan Băng Nhi liền giống như một cơn gió vấn vít phía ngoài cùng, tốc độ nhanh đến không tưởng, liên tục đá ra từng đạo Phong nhận cô đọng và sắc bén. Có tất cả bảy đạo Phong nhận như thế hợp lại thành một Phong nhận cực lớn. Mặc dù nàng không có kỹ năng áp súc chúng lại giống như Tiểu Viêm, nhưng bảy đạo Phong nhận khi chém tới đều có phương hướng khác nhau đồng thời công kích. Có lẽ nó không thể gây ra sát thương gì lớn đối với Tiểu Vu Nữ, nhưng dùng để quấy rối thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Mặc dù tu vị của nàng chỉ có Tam châu, nhưng với Ngự Phong Ngoa khảm nạm Ý châu đã làm cho lực lượng được tăng lên, tốc độ cũng theo đó mà nhanh như thiểm điện. Tiểu Vu Nữ dưới tình huống bị phân tán sự tập trung sẽ không có cách nào bắt được nàng.
Nhất thời, bốn người còn lại của chiến đội Phỉ Lệ hợp sức vây công tứ phía Tiểu Vu Nữ. Bọn họ đều biết rằng, đây chính là cơ hội cuối cùng. Bởi đến khi một người nữa trong bọn họ bị thương nằm xuống, nhất là nếu cột trụ Lâm Thiên Ngaoxảy ra vấn đề, thì như vậy đồng nghĩa với toàn đội sẽ bị diệt vong.
Lực lượng của bốn người, thêm vào Quang minh lực từ Quang Diệu Thiên mà trước đó Túy Bảo thi triển, là một lực lượng tương đối cường hãn, nếu như dùng để bắt Thiên thú Tông cấp, chưa chắc nó đã có thể dễ dàng bỏ chạy.
Nhưng Tiểu Vu Nữ lại chứng minh cho bọn họ một điều rất rõ ràng, dù thế nào đi nữa thì nhân loại vẫn không phải là tầng lớp mà Thiên thú có thể sánh bằng. Nhất là với người có năng lực đặc thù như nàng ta, một Thiên châu sư vô cùng cường đại.
Đối mặt với sự hợp công của bốn người, Tiểu Vu Nữ vẫn không chút bối rối. Chỉ thấy làn khói đen do nàng huyễn hóa đột nhiên ngưng kết lại, thiếu nữ chợt hiện ra bản thể, đồng thời bàn tay trái đột nhiên vươn dài vỗ mạnh lên tấm chắn của Lâm Thiên Ngao.
Tiếng kim loại va chạm lại vang lên chói tai, sắc mặt Lâm Thiên Ngao đại biến, gã liên tục lùi về phía sau ba bước. Một vệt bàn tay còn khắc sâu hơn những lần trước xuất hiện trên tấm thuẫn của gã. Ngay khi gã ổn định được cước bộ, cố gắng dùng Thiên lực chống đỡ tà khí xâm nhập thể nội, thì từ vị trí vết chưởng in trên tấm chắn đột nhiên phát ra tiếng nổ cực to. Sức nổ kịch liệt chẳng những đem toàn bộ các đạo Phong nhận của Thượng Quan Băng Nhi chấn vỡ, mà đồng thời còn làm cho Lâm Thiên Ngao phải lùi lại thêm năm ba bước nữa rồi phun máu tung tóe, toàn thân rét run, sắc mặt tái nhợt.
Một chưởng của Tiểu Vu Nữ đã đẩy lui được Lâm Thiên Ngao nhưng thân thể nàng ta vẫn chưa chịu dừng lại. Đoản kiếm xám tro trong tay nhanh chóng điểm ra mười ba phát vào mặt trên của lưỡi Ô Kim Đồ Thần Phủ. Ngay lập tức có thể nhìn thấy hồng quang trên Ô Kim Đồ Thần Phủ nhanh chóng co rút lại như băng tuyết tan rã dưới nắng xuân. Quang mang xám tro sau đó còn chạy dọc theo sợi xích mà đánh thẳng lên người Ô Nha. Tất cả những kỹ năng phụ trợ của Ô Nha trên dây xích không ngờ đều bị luồng khí màu xám này chặn đứng. Hai lưỡi Ô Kim Đồ Thần Phủ mất đi điều khiển, nhất thời đập mạnh xuống nền đất.
Sát na đó, thân hình Tiểu Vu Nữ đang đứng yên chợt chuyển động thật nhanh, giống như một cơn lốc xoáy hắc ám, đón nhận công kích của Tiểu Tứ. Trong vô số âm thanh va chạm liên tiếp, chỉ nghe Tiểu Tứ hú lên đầy quái dị, thân thể giống như diều đứt dây, văng ra xa hai mươi mét mới ổn định lại được. Cũng giống như Lâm Thiên Ngao, máu tươi từ trong miệng y ứa ra không dứt, đôi cánh sau lưng không thể tiếp tục duy trì mà biến mất. Khuôn mặt xám xịt đầy thảm não, chút Quang minh lực trên thân thể tan biến không còn.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Tiểu Vu Nữ liên tục đả bại ba người. Khuôn mặt mỹ lệ của nàng cũng khẽ ửng đỏ. Một quầng sáng màu lam nồng đậm chợt khuếch tán, đóa Lam Vũ Phù Dung khổng lồ lại xuất hiện, lay động trên không trung.
Thượng Quan Băng Nhi muốn rút lui về sau thì đã không còn kịp nữa. Trong đầu của nàng chỉ có một cảm giác buốt giá, không gian xung quanh thân thể tràn ngập một dòng khí lưu lạnh như băng, khiến tốc độ của nàng nhanh chóng giảm đi. Ngay sau đó thân thể của nàng cũng bị những tia sáng do Lam Vũ Phù Dung tỏa ra trói chặt, không thể động đậy.
Thân thể Tiểu Vu Nữ mềm mại chuyển động, đoản kiếm màu xám trong tay chém về phía Thượng Quan Băng Nhi. Một đạo quang nhận xám xịt đen xì mang theo uy lực khai thiên tích địa vùn vụt lao tới. Nếu như bị trúng một chiêu này, không nghi ngờ gì nữa, Thượng Quan Băng Nhi nàng sẽ lập tức ngọc vẫn hương tiêu
Hết thảy mọi chuyện xảy ra quá nhanh, từ lúc Lâm Thiên Ngao bị đẩy lui cho đến khi Thượng Quan Băng Nhi đối mặt với nguy cơ sinh tử bất quá chỉ trải qua thời gian hai lần hô hấp đầy ngắn ngủi. Lúc này ở đây đã không còn ai có đủ sức để có thể cứu được nàng nữa.
Đột nhiên nay bất ngờ từ trong huyệt động sau lưng mọi người phóng ra một đạo kim quang chói lọi, nhanh như điện quang hỏa thạch đâm thẳng vào làn khói đen của Tiểu Vu Nữ.
Oanh!
Một tiếng nổ chói tai vang dội cả khu rừng, quang nhận xám đen cùng kim quang đồng thời biến mất. Lúc này, tất cả mới để ý đến vầng hào quang trắng toát chắn trước cửa động đã biến mất tự khi nào!
Thấy công kích của mình bị chặn đứng, Tiểu Vô Nữ vô cùng kinh ngạc. Nàng ta đưa mắt nhìn về phía động khẩu, ôn nhu thỏ thẻ:
- Quả nhiên là ngươi ở nơi này. Đáng tiếc, ta đã tới chậm một bước, để cho ngươi kịp hoàn thành quá trình thăng cấp! Hôm nay tạm dừng ở đây vậy, cứ chờ đi, ta nhất định sẽ rất nhanh đuổi kịp ngươi.
Lời nói của thiếu nữ làm cho đám người Lâm Thiên Ngao không hiểu mô tê gì cả... Chỉ thấy của nàng an tĩnh thản nhiên cười nhìn mọi người một lượt, bộc lộ một bộ mặt ngây thơ rất đáng yêu rồi thân hình lóe lên đã hóa thành luồng khói đen mất hút trong rừng rậm, không hề thấy bóng dáng đâu nữa.
Từ lúc Tiểu Vu Nữ xuất hiện đến khi kết thúc trận chiến, thật ra chỉ trong thời gian rất ngắn ngủi. Nhưng tiểu cô nương mười mấy tuổi kia cũng đã kịp để lại trong trí nhớ của chiến đội Phỉ Lệ một ấn tượng khắc sâu khó có thể phai mờ. Trừ Diệp Phao Phao mê mệt ngủ say không biết, sáu người còn lại ngoài Thượng Quan Băng Nhi và Ô Nha không bị thương ra và còn cầm cự được đôi chút thì Lâm Thiên Ngao, Túy Bảo, Tiểu Viêm, Tiểu Tứ, những ai trực tiếp chiến đấu thân thể đều bị thương nặng.
Lúc này, Ô Nha đang ngồi dưới đất hổn hển thở dốc. Năng lực của nàng cường đại, điều này không sai, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là Thiên châu sư Tam châu mà thôi. Vừa rồi, mười ba nhát chém liên tục của Tiểu Vu Nữ đã mang theo khí tức vô cùng tà ác tràn vào trong cơ thể nàng, tạo nên ảnh hưởng hết sức lớn. Mà không riêng Ô Nha, mỗi người ở đây đều phải thừa nhận không ít thì nhiều những ảnh hưởng từ năng lượng tà ác đó.
Thượng Quan Băng Nhi tê liệt ngã xuống đất! Ba ngày qua nàng cũng đã tiêu hao sức lực quá lớn. Lúc nãy gặp nguy hiểm nhưng cuối cùng nàng vẫn còn sống, tuy vậy cũng đã khiến nàng không có chút thời gian nào để hồi phục thể lực. Dù bây giờ nàng rất muốn chạy vào trong huyệt động xem tình trạng Chu Béo ra sao mà lực bất tòng tâm.
Bên trong động, cái kén lớn rực rỡ bốn màu đã biến mất. Chu Duy Thanh nằm dài trên mặt đất, ma văn như lông hổ màu đen trên người hắn dần dần mờ đi, nhưng cách làn da hắn ba tấc lại có thêm một tầng bạch quang nhàn nhạt bao phủ. Toàn thân Chu Duy Thanh tản ra một hấp lực vô cùng cường đại, mạnh mẽ hấp thu thiên địa linh khí trong không trung, có điều hắn lúc này vẫn đang chìm trong hôn mê.
Thiên Nhi không một mảnh vải đứng trước người Chu Duy Thanh, đưa bờ lưng thon thả về phía hắn mà nhìn chăm chăm ra cửa động, ánh sáng màu tím trong mắt không ngừng ẩn hiện. Có thể thấy rõ trên cổ tay nàng, sáu khỏa Thiên châu giờ đã biến thành bảy khỏa. Ma văn da hổ màu lam trên người nàng cũng đã dần nhạt đi, thân thể mềm mại hoàn mỹ trần trụi hoàn toàn giữa tự nhiên. Tóc trắng rũ dài chạm mông, thân thể từ trên xuống dưới toát ra một loại khí chất thanh khiết nhưng lạnh lùng, thâm thúy mà thần bí, một loại khí chất vô cùng cao quý.
- Không ngờ nàng ta lại có thể xuất hiện ở đây mà gây khó dễ cho đồng bọn tên bại hoại này.
Thiên Nhi lầm bầm vài tiếng rồi đột nhiên nàng quay đầu nhìn về phía Chu Duy Thanh đang nằm trên mặt đất mà ngáy một cách cực kì ngon lành. Trong đôi mắt tuyệt đẹp của nàng toát ra thần sắc vô cùng phức tạp.
- Tại sao..? Tại sao ta rõ ràng có thể giết chết hắn, giết hắn tiến giai nhất định sẽ thu được những lợi ích cực lớn… nhưng lại không thể ra tay hạ thủ? Ta đi theo hắn hai năm, nhiều lần bị tên bại hoại này khi dễ như vậy. Vì cái gì..? Vì cái gì ta không thể xuống tay? Vừa rồi thăng cấp, ta khỗng những không nhận được chỗ tốt gì từ hắn, mà còn hỗ trợ hắn, để tên bại hoại này chiếm hết tiện nghi?
Thiên Nhi chậm rãi ngồi xuống nhìn sát mặt Chu Duy Thanh, mục quang của nàng có chút mờ mịt. Nàng đưa tay khẽ mân mê khuôn mặt Chu Duy Thanh, cảm thụ sự ấm áp từ làn da hắn truyền tới, rồi đột nhiên trên dung nhan xinh đẹp tuyêt trần của Thiên Nhi hiện lên một màu đỏ bừng như vừa đánh phấn hồng.
- Cái tên bại hoại, dám bắt ta cùng mi tắm rửa. Đáng hận, đáng hận… Ta muốn giết mi, thực rất muốn giết chết mi!
Nói tới đây, nàng hung hăng nhéo mạnh vào má Chu Duy Thanh.
Và không ngờ, nàng lại buột miệng bật cười:
- Cái tên bại hoại, đúng là kẻ xấu xa nhất mà ta từng thấy. Thôi quên đi, để cho mi sống thêm một khoảng thời gian nữa. Sau khi ta đột phá lên Vương cấp nhất định sẽ giết mi rồi đoạt lấy toàn bộ vẫn chưa muộn. Ừm, đến lúc đó, nhất định ta sẽ có đủ quyết tâm mà dứt khoát ra tay.
Sau khi đưa ra quyết định, Thiên Nhi giống như thoải mái hơn rất nhiều. Mặt hoa tươi cười, ngồi nhìn ma văn da hổ trên thân thể Chu Duy Thanh đang dần dần biến mất, khuôn mặt lại càng ửng đỏ. Nàng đưa ngón trỏ tay phải lên chạm nhẹ vào my tâm của hắn, một tia sáng màu tím nhạt lập tức tràn ngập quanh đầu Chu Duy Thanh, thân thể của nàng bao phủ trong bạch quang rồi dần dần thu nhỏ lại. Một lần nữa Thiên Nhi lại biến thân trở về bộ dạng của Tiểu Bạch Hổ mập mạp.
Mèo mập nhe cái miệng nhỏ nhắn ra, cắn cắn lên cánh tay của Chu Duy Thanh rồi có chút không cam lòng bò đến bộ ngực của hắn. Ở trên đó nó duỗi lưng ngáp dài rồi mới hài lòng thu mình nằm xuống nhắm hai mắt lại.
Chu Duy Thanh của chúng ta ngủ say như chết chẳng hay biết gì cảnh tượng thần tiên trước mắt. Mãi đến khi bị Mèo mập cắn một cái cực đau, hắn mới rùng mình choàng tỉnh, ý thức cũng dần dần khôi phục.
Khi Chu Duy Thanh mở mắt ra được rồi, hắn mới cảm giác đầu mình quay cuồng nhức như búa bổ, ngơ ngác nhìn lên vòm động thật lâu mà không hiểu được đã có chuyện gì xảy ra.
- Ta đang ở nơi đâu thế này? Đang làm cái gì vậy nhỉ?
Vì vấn đề này mà hắn liên tục ngẩn người, mãi một hồi sau trí nhớ mới từ từ trở lại.
- A! Ta đang ở bên cạnh Mèo mập mà, ta đang làm hộ pháp cho nó thăng cấp mà...
Chu Duy Thanh nhỏm dậy, động tác tuy rất chậm nhưng cũng đủ khiến Mèo mập vừa mới tìm được vị trí nằm ngủ thoải mái trên ngực hắn, nhất thời lăn lông lốc xuống. Bộ lông mềm mại của “nàng” cọ nhẹ lên người Chu Duy Thanh, hắn thì đương nhiên không có ý gì, nhưng xui thay thân thể của Mèo mập lại dừng đúng ngay cái chỗ sống còn của hắn.
Mèo mập mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy cái vật đầy mờ ám đập ngay vào mặt. “Nàng” giận điên lên, suýt nữa không kìm được đã nhào lên trên cổ mà cắn hắn chết tươi.
- Grừ gru gràooooooo…Méo.. Méo mèo méo méo… (Chu Duy Thanhhhh… ta… ta muốn giết ngươi…)
Ngay lúc nó chuẩn bị giơ cái móng nhỏ xíu lên mà "vuốt ve cái mệnh căn” Chu Duy Thanh đang dựng đứng trước mặt thì không ngờ thân thể đã bị nhấc bổng lên.
Chu Duy Thanh một tay tóm lấy Mèo mập đưa tới trước mặt, vừa nhìn nó vừa hỏi với giọng đầy nghi ngờ:
- Mèo mập, ngươi tiến giai thành công rồi hử?
Mèo mập nhắm nghiền hai mắt, khóe miệng khẽ giật giật, đôi tai khéo léo cụp xuống, tựa hồ dửng dưng giả điếc đối với lời nói của hắn vậy.
- Ài! Ta nói nè Mèo mập, ngươi còn có lương tâm hay không vậy hả? Ta mới vừa giúp ngươi tiến cấp thành công, ngươi liền đối xử với ta như vậy sao!
Chu Duy Thanh tức giận, véo thật mạnh trên cái mông nhỏ nhắn mềm mại của mèo mập, tiếp đó cúi đầu nhìn thì mới phát hiện thân thể của mình đang trần truồng như nhộng.
Nhất thời, hắn trợn tròn hai mắt rồi quát lên:
- Chuyện gì xảy ra thế này? Quần áo của ta đâu? Mèo mập, ngươi đã làm gì ta vậy hả? Ôi, trinh tiết của ta a!!!
Tên bất lương Chu Duy Thanh mặt đầy bi phẫn một tay nắm ngực Mèo mập, một tay nhéo lấy lỗ tai của nó:
- Mèo mập, ngươi lột quần áo của ta làm chi vậy? Ngươi có phải đã làm gì ta không hả? Ngươi...cái con dâm miêu này, lại làm ra chuyện hèn hạ như vậy? Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta đó! Ngươi trừng ta làm gì? Chẳng lẽ ta nói sai sao?
Mèo mập rốt cuộc cũng phải mở mắt! Nó bị Chu Duy Thanh chọc cho tức giận sắp phát điên rồi. Sát khí từ thân nó mãnh liệt lan tràn. Mèo mập chợt có một cảm giác thật rõ, bản thân nó vừa nãy đã đưa ra một quyết định hết sức sai lầm, đúng ra nó phải sớm đem tên bại hoại biến thái này xé thành vạn mảnh mới là đạo lý a.
- Ách...thôi quên đi… Hả? Ai bảo chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy làm chi. Ài! Coi như ta chịu ủy khuất một chút vậy, không truy cứu trách nhiệm của ngươi nữa là được chứ gì.
Chu Duy Thanh cũng khá là khôn ngoan, hắn vừa cảm nhận ánh mắt Mèo mập có chút gì đó không ổn liền lập tức thay đổi lời nói. Bởi những ký ức về việc Mèo mập thỉnh thoảng thể hiện ra năng lực cường đại của mình, vẫn còn mới mẻ chưa phai trong đầu hắn.
Lấy ra một bộ y phục từ nhẫn trữ vật của mình rồi mặc tạm vào, Chu Duy Thanh phải hết sức vất vả mới ôm được Mèo mập đang cố xù lông kìm nén cơn giận vào lòng, sau đó đi về phía cửa động.
Hắn vừa bước đi vài bước thì nhất thời cả người ngây ngẩn. Theo khí huyết lưu chuyển, hắn vô cùng kinh ngạc khi phát hiện thân thể mình dường như vừa trải một biến hóa nào đó long trời lở đất.
Vốn sau khi được Hắc châu cải tạo, thân thể Chu Duy Thanh đã bền bỉ hơn nhiều so với người thường. Nhưng nếu nói trước kia thân thể hắn do cương ti tạo thành, thì bây giờ phải gọi là do thép tôi luyện mà nên.
Từ trong ra ngoài, da thịt đến xương cốt kinh mạch, thậm chí là nội tạng, đều mang lại cho hắn cảm giác cực kỳ mới mẻ. Khẽ ngưng thần quan sát nội thân một chút, Chu Duy Thanh liền cảm nhận được rất rõ, tất cả các địa phương trong cơ thể mình giống như có thêm một tầng khí tím mờ mịt bao phủ, có lẽ chính những làn khí tím này đã cải tạo thân thể hắn.
Lúc trước Chu Duy Thanh thường xuyên cảm nhận được sự chấn động từ nguồn năng lượng mà Hắc châu còn lưu lại trong đan điền, nhưng hiện tại, những rung động đó đã biến đâu mất tích. Bên trong thân thể hắn hào quang ẩn hiện, mỗi hơi thở cũng khiến cho lục phủ ngũ tạng giống như nhận được một cỗ lực lượng mênh mông vô bờ bến bao phủ xuyên suốt, gân mạch, da thịt, xương cốt cũng từ đó trở nên bền bỉ hơn gấp mấy lần. Ngay vừa rồi, hắn chỉ mới đi mấy bước, đã dễ dàng vọt ra ngoài hơn hai trượng.
Đồng thời, Chu Duy Thanh còn phát hiện, chuỗi huyệt đạo vốn đóng kín dọc theo cột sống bất ngờ đã quán thông. Tám đại tử huyệt của đệ nhị thiên trong Bất Tử Thần Công ở ngay thắt lưng cũng đã hoàn toàn thông suốt. Điều này cũng đồng nghĩa với Bất Tử Thần Công tầng hai của hắn đã tu luyện thành công.
Tám tử huyệt cùng với năm đại huyệt nơi tứ chi thông suốt hợp thành một chuỗi mười ba tử huyệt giống như sao trên trời mà rải rác khắp thân thể Chu Duy Thanh. Mười ba tử huyệt đó hóa thành mười ba luồng khí xoáy khổng lồ, lấy huyệt Khí Hải làm trung tâm, rồi theo mỗi lần hô hấp, lỗ chân lông hắn dường như có sinh mệnh mà tự động khép mở, liên tục hút lấy tinh hoa thiên địa tự do trong không khí vào thể nội, luân chuyển và đề luyện các luồng khí này, để cuối cùng hội tụ tất cả về huyệt Khí Hải.
Theo kinh mạch bền bỉ và mở rộng lại thêm mười ba huyệt đạo hoàn toàn thông sướng, Thiên lực bên trong cơ thể Chu Duy Thanh cũng được tăng lên rất nhiều. Hình thái của Thiên lực so với trước kia sung mãn hơn gấp bội. Rốt cuộc, hiện tại hắn đã đạt được tầng thứ nhất của Thiên Thần Lực rồi.
Ngẩn người trong giây lát, Chu Duy Thanh không khỏi cúi đầu nhìn xuống ngực. Hắn hiểu rõ biến hóa trên thân thể mình hẳn có quan hệ tới việc Mèo mập thăng cấp, dù lúc ấy hắn hôn mê không biết chuyện gì đã xảy ra. Có điều chắc chắn hắn đã hưởng được không ít lợi ích từ Mèo mập, thậm chí còn không phải trải qua những cảm giác thống khổ khi đả thông toàn bộ những đại huyệt kia nữa.
Đưa tay lên ngực, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Mèo mập, Chu Duy Thanh xúc động thầm thì:
- Cảm ơn mi, mèo mập. Ra mi lột truồng ta cũng chỉ để giúp ta...
Mèo mập đang quạu quọ xù lông nơi lồng ngực, bị hắn vuốt ve nhất thời đờ ra. Nghe được những lời nói của Chu Duy Thanh, chẳng hiểu vì sao trong lòng nó chợt nảy sinh một cảm giác ấm áp không nói nên lời, một cảm giác mà từ lúc chào đời đến nay nó chưa từng cảm thụ, cho dù có ở bên phụ thân của mình đi chăng nữa.
Vừa nói Chu Duy Thanh vừa bước ra khỏi động. Vốn hắn còn muốn nựng nịu Mèo mập mấy câu, nhưng khi nhìn thấy tình huống bên ngoài lập tức thất kinh. Chỉ thấy thân hình Chu Duy Thanh nhoáng lên một cái đã lao tới chỗ Thượng Quan Băng Nhi đang nằm lả ra trên mặt đất.
- Chuyện gì?... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?
Chu Duy Thanh ôm choàng lấy Thượng Quang Băng Nhi rồi để nàng tựa lên ngực mình. Khóe mắt hắn ngập tràn tơ máu, khí tức hung lệ từ trên người bộc phát ra ngùn ngụt. Hắn không một chút do dự siết chặt lấy Thượng Quang Băng Nhi, chậm rãi truyền Thiên lực vào nội thể nàng.
Cảnh tượng trước mắt đã làm cho Chu Duy Thanh hoàn toàn chấn động. La liệt trên mặt đất là vô số xác Thiên thú, máu tươi đọng thành vũng loang lổ hôi tanh. Khi hắn ở Thiên Cung Doanh cũng từng tham dự không ít nhiệm vụ săn bắt Thiên thú, nên chỉ cần liếc mắt nhìn đống xác của đám Thiên thú đã chết này hắn cũng đủ biết cấp bậc của chúng không hề thấp kém. Hơn nữa, lúc này hầu như toàn bộ chiến đội Phỉ Lệ ai nấy đều trọng thương, nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất. Tình cảnh như vậy, làm sao hắn có thể không nổi điên lên cho được?
Khi Thiên lực Chu Duy Thanh rót vào, Thượng Quan Băng Nhi bắt đầu có dấu hiệu khôi phục. Trong số những người ở đây chỉ có nàng không bị thương, mà chỉ vì một thời gian dài liên tục chiến đấu không ngừng nghỉ đã khiến nàng mệt mỏi suy kiệt rồi thoát lực. Giờ này được thấy Chu Duy Thanh bình an vô sự xuất hiện trước mắt mình, nàng mới thở phào nhẹ nhõm rồi tựa sát vào lồng ngực của hắn, cảm thụ sự ấm áp và lo lắng truyền đến. Nhất thời vành mắt nàng đỏ ửng lên:
- Chu Béo, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại chàng! Chàng không có chuyện gì thì quá tốt rồi!
Chu Duy Thanh siết Thượng Quan Băng Nhi thật chặt. Một cảm giác sợ hãi mãnh liệt tràn ngập trong lòng làm khuôn mặt hắn trở nên tái mét. Cái cảm giác gần như mất đi Thượng Quan Băng Nhi vốn chưa bao giờ xuất hiện bao giờ lúc này đã dọa hắn hoảng kinh lên.
- Chu Béo, thiếp không sao, chỉ hơi mệt mỏi thôi, chàng mau tới xem những người khác đi. Ba ngày vừa qua thủ hộ cho chàng cùng Mèo mập, bọn họ đã phải trải qua hàng chục trận chiến đó. Nhất là vừa rồi, đột nhiên ở đâu xuất hiện một thiếu nữ áo đen tập kích, gần như đem chúng ta giết sạch.
Lập tức Chu Duy Thanh hiểu ra vài phần. Hắn không phải dạng người ngu ngốc, liền đoán được mấy ngày qua Thiên thú đổ xô đến công kích rất có thể là vì Mèo mập thăng cấp. Mọi người vì bảo vệ họ mới phải cố thủ ở bên ngoài, chiến đấu cho tới bây giờ. Ba ngày, suốt ba ngày đó! Đến Băng Nhi cũng mệt mỏi mà thoát lực thì có thể tưởng tượng được những trận chiến trước đó thảm liệt đến cỡ nào.
Cẩn thận đem Thượng Quang Băng Nhi đặt trên mặt đất, Chu Duy Thanh nhanh chóng đến bên cạnh Lâm Thiên Ngao.
Không thể nào không nói, Lâm Thiên Ngao quả thật xứng đáng là đội trưởng của chiến đội Phỉ Lệ. Thương thế gã không hề nhẹ, nhưng hiện tại vẫn có thể tự ngồi mà vận công chữa thương.
Riêng về ý chí kiên cường, gã cũng đã vượt xa những người khác.
- Đội trưởng, huynh thế nào rồi?
Chu Duy Thanh chăm chú nhìn Lâm Thiên Ngao, càng lúc càng kinh ngạc. Sắc mặt Lâm Thiên Ngao trắng bệch, hơi thở dồn dập, cơ thịt trên mặt không ngừng run rẩy. Hiển nhiên gã đang phải chịu đựng nỗi thống khổ không hề nhỏ. Lực phòng ngự của gã Chu Duy Thanh hiểu rất rõ, ngay cả một cường giả Ngũ châu với tổ hợp Ngưng hình thuẫn kiên cố như vậy mà còn trọng thương, cũng đủ hiểu mức độ giao phong kịch liệt ra sao.
Thiên châu của Chu Duy Thanh không có thuộc tính Sinh mệnh nên hắn không thể chữa thương cho Lâm Thiên Ngao. Việc hắn có thể làm lúc này chỉ là truyền sang một ít Thiên lực, trợ giúp quá trình hồi phục của Lâm Thiên Ngao mau chóng hơn mà thôi.
Hắn bèn ngồi ngay ngắn phía sau, áp song chưởng vào lưng Lâm Thiên Ngao rồi chậm rãi truyền Thiên lực sang nội thể gã.
Khi Thiên lực từ từ được đưa vào, lập tức Chu Duy Thanh phát hiện một chuyện hết sức kỳ quái. Trong cơ thể Lâm Thiên Ngao có một luồng khí tức mà hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc. Lượng Thiên lực Chu Duy Thanh đưa vào càng nhiều thì cảm giác thân thuộc này càng trở nên rõ ràng hơn.
Rồi luồng khí đó đột ngột từ cơ thể Lâm Thiên Ngao truyền qua bàn tay Chu Duy Thanh, khiến cho vòng tròn thuộc tính trong người hắn lập tức tự động xoay chuyển đến khu vực màu xám tro, nơi đại diện cho thuộc tính Tà ác.
- Sao lại thế này?
Chu Duy Thanh lắp bắp kinh hãi! Chẳng lẽ hắn đột phá đệ nhị trọng của Bất Tử Thần Công đã khiến cho năng lực thôn phệ có thể tự động sử dụng mà không cần thi triển Tà ma biến? Nhưng trước mắt chính là Lâm Thiên Ngao, làm sao hắn có thể thôn phệ Thiên lực của gã được chứ?
Khi Chu Duy Thanh còn đang kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra, thì luồng khí lạnh buốt tràn vào tay hắn càng lúc càng mãnh liệt. Hơn nữa, hắn bỗng nhiên phát hiện, luồng khí này vốn không phải hệ Mộc của Lâm Thiên Ngao như hắn nghĩ, mà lại là Thiên lực vô cùng âm lãnh của Tà thuộc tính.
Lúc này, Thiên lực tràn ngập thuộc tính tà ác kia đang bị song chưởng Chu Duy Thanh hút đi. Hắn có thể cảm giác rõ ràng được phần cơ nơi lưng Lâm Thiên Ngao đã buông lỏng ra vài phần, khiến gã có thể ngồi thẳng lên được rồi.
Thiên lực thuộc tính Tà ác mà hắn đang hấp thu cũng không hoàn toàn thuần khiết mà trộn lẫn một chút khí tức Hắc ám, nhưng sau khi bị Chu Duy Thanh hút vào thể nội đều bị xoáy khí nơi mười ba đại tử huyệt cắn nuốt hết. Trải qua vài lần chuyển hóa, Chu Duy Thanh liền nhận thấy Thiên lực trong cơ thể không hề bị giảm đi mà còn tăng lên không ít, hơn nữa không phải là tạm thời mà là toàn bộ tu vi tăng trưởng.
- Ta không sao rồi..!
Lâm Thiên Ngao thở dài! Thật ra lúc nãy một chưởng của Tiểu Vu Nữ đánh lên trên tổ hợp Ngũ châu Ngưng hình thuẫn của gã, suýt chút nữa đã làm nó vỡ tung.
Ba ngày vừa qua, Lâm Thiên Ngao là chủ lực của toàn đội, tiêu hao thực sự quá lớn, nếu không thì Tiểu Vu Nữ chưa chắc đã dễ dàng đắc thủ như vậy. Sau khi bị thương nặng, gã còn gặp thêm khó khăn từ luồng tà khí âm lãnh kia. Hơi thở tràn ngập tà ác đó sau khi tiến vào trong cơ thể Lâm Thiên Ngao, không ngừng ăn mòn Thiên lực và phá hư các kinh mạch, tuy gã đã liều mạng thúc dục Thiên lực áp chế, nhưng lại không thể đem nó khu trừ. Lâm Thiên Ngao biết, nếu cứ tiếp tục để như vậy thì dù thương thế gã có tạm thời hồi phục, tà khí còn lưu lại bên trong nhất định sẽ âm thầm tàn phá, khiến nội thương vĩnh viễn không thể loại trừ.
Trong khi gã đang lo lắng, Chu Duy Thanh đã đến bên cạnh rồi áp song chưởng lên lưng. Lập tức Lâm Thiên Ngao nhận thấy luồng tà khí buốt giá nãy giờ vẫn làm khó gã bất ngờ bị Chu Duy Thanh hút đi cực nhanh. Không bị tà khí hoành hành, Lâm Thiên Ngao đã có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này mới tự thân thúc dục Thiên lực trong cơ thể tiến hành cứu chữa.
- Duy Thanh, ngươi qua bên kia xem Túy Bảo như thế nào đi, hắn mới là kẻ bị thương nặng nhất, có lẽ cũng đang bị tà khí quấy nhiễu. Mau cứu hắn rồi hãy đến Tiểu Tứ, Ô Nha! Diệp Phao Phao chỉ ngất đi vì quá mệt thôi, còn Tiêu Viêm thì do thiêu đốt ngọn lửa sinh mệnh của bản thân, nên chỉ có cách tự mình khôi phục.
Cho dù lúc này Lâm Thiên Ngao bị thương không nhẹ, nhưng gã vẫn thực hiện trách nhiệm của một đội trưởng. Đây không phải lúc để gã thắc mắc vì sao Chu Duy Thanh có thể hóa giải Tà lực băng giá trong cơ thể mà vẫn chú trọng tới chuyện chữa thương cho toàn đội là trước nhất.
Nửa canh giờ sau, Chu Duy Thanh mới hút hết Tà lực trong cơ thể mọi người, đồng thời tập trung Tà lực của đồng bạn về một chỗ rồi chậm rãi chuyển hóa. Thứ lực lượng tà ác này đối với hắn thật giống như tiên đan diệu dược vậy, sau khi hấp thụ, Thiên lực của hắn lúc này chỉ có tăng thêm chứ không hề giảm đi chút nào.
Sau khi mang tất cả tụ lại, Chu Duy Thanh mới nhận thức rõ ràng hậu quả trầm trọng của trận chiến vừa rồi. Trong tám người, chỉ có Thượng Quan Băng Nhi là không bị thương. Diệp Phao Phao từ trạng thái mê man cũng đã tỉnh lại, trong ba ngày chiến đấu, trên người y chỉ có vài vết thương nhẹ. Ô Nha ngoài chuyện bị Thiên lực tà ác ảnh hưởng cũng có thể xem như thương tích không nhiều. Nhưng những người còn lại thì thật sự không ổn...
Túy Bảo bị thương quá nặng! Mặc dù Chu Duy Thanh đã hút hết tà khí ra, nhưng vì nó đã ở trong cơ thể y quá lâu khiến trong chốc lát Túy Bảo không cách nào khôi phục hoàn toàn, do đó kinh mạch nội thể cũng chấn thương rất nhiều. Người tơi tả kế tiếp chính là Tiểu Viêm! Vì dồn sức quyết chiến với Tiểu Vu Nữ, Tiểu Viêm đã thiêu đốt ngọn lửa sinh mệnh của mình, nên nhìn thoáng qua thì trên người không có vết thương nào, nhưng thật ra bên trong nguyên khí lại tổn thương trầm trọng. Lúc này y cũng giống như Túy Bảo, hôn mê bất tỉnh! Tình huống của Tiểu Tứ cũng chẳng tốt hơn, thương thế của y mặc dù không bằng hai người kia, nhưng nội phủ cũng tổn thương giống như Lâm Thiên Ngao, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian khá dài mới hi vọng hồi phục.
Chu Duy Thanh im lặng thu thập các loại tài liệu trên thi thể đám Thiên thú. Từ lúc hấp thụ hết Tà lực và nghe mọi người kể lại sự tình từ đầu chí cuối, chân mày Chu Duy Thanh thủy chung vẫn không hề giãn ra. Vì bảo vệ hắn cùng Mèo mập mà bảy người kia đã nhất quyết không chịu rời đi. Bất luận bọn họ có suy nghĩ gì, thì phần ân tình to lớn này, Chu Duy Thanh không thể không gánh vác. Mà quan trọng hơn, vì bảo vệ hắn mà bốn người Lâm Thiên Ngao trọng thương. Cuộc so tài tại Thiên Châu đại hội sắp tới phải làm sao bây giờ? Bọn họ đã quyết chí tiến vào tứ cường, nhất là với đội trưởng Lâm Thiên Ngao, gã đã hai mươi chín tuổi rồi, đây chính là cơ hội cuối cùng gã có thể tham dự và cũng là tâm nguyện cuối cùng trước khi gã trở thành Truy tùy giả cho hắn!
Mèo mập sau khi thăng cấp, khí tức hấp dẫn Thiên thú cũng không còn phát ra nữa. Nên sau khi tạm thời nghỉ ngơi tại chỗ ba ngày, thành viên trong chiến đội Phỉ Lệ cũng xem như tạm ổn. Tiểu Viêm và Túy Bảo lần lượt tỉnh lại. Mặc dù không ai hé miệng trách cứ Chu Duy Thanh bất cứ điều gì, nhưng từ đôi mắt ảm đạm của họ, Chu Duy Thanh vẫn có thể nhìn ra được nhiều thứ!
Màn đêm buông xuống, ngồi vây quanh đống lửa, tất cả ăn bữa tối mà Chu Duy Thanh chuẩn bị cho mọi người. Ai nấy đều có chút trầm lặng.
Đột nhiên, Túy Bảo nãy giờ vẫn cúi đầu chợt ngẩng phắt lên rồi phá vỡ cái không khí im lặng nặng nề đó:
- Đội trưởng, hay là chúng ta trở về đi.
Nhiều người bị thương như vậy, chiến đội Phỉ Lệ còn có thể tham gia so tài trong đại hội Thiên Châu được nữa sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.