Chương 48: Van xin ngươi, tha cho ta
Đường Gia Tam Thiểu
03/09/2013
Mỗi một tên Ngự Châu Sư đều hiểu rõ Ngưng Hình Sư đại biểu cho cái gì, Chu Duy Thanh lấy ra bốn mươi lăm vạn kim tệ dùng cho đồng học thác ấn, điều này chính là tiến thêm một bước mua chuộc lòng người. Hơn nữa câu nói sống phải thẳng lưng đầy kịch tính kia, trong thời gian cực ngắn, hắn đã được tất cả đồng ban đồng học tiếp nhận. Tiếp đó hắn tin tưởng chỉ cần mình không ngừng tiềm di mặc hóa (lặng lẽ biến đổi, thay đổi một cách vô tri vô giác), từ từ học viên cùng ban sẽ sinh ỷ lại vào hắn. Thời gian bốn năm còn rất dài, hắn có vô số biện pháp khiến những người bên cạnh hoàn toàn tiếp nhận hắn với vai trò lãnh đạo.
Thiên Cung đế quốc quá nhỏ bé, từ khi kiến thức sự cường đại của Phỉ Lệ đế quốc, Chu Duy Thanh lại càng minh bạch sâu sắc điểm này. Uhm, muốn nước mạnh; trước, phải có nhân tài. Đến nay Thiên Cung đế quốc có được mấy Ngự Châu Sư chứ? Có thể thi đậu Phỉ Lệ Hoàng Gia Học viện quân sự học viên bình dân mỗi cá nhân đều là chân tài thực học, họ không chỉ là Ngự Châu Sư, mà còn là nhân tài quân sự. Nếu như có thể làm hết sức chiêu thu nhân tài như vậy cho mình dùng, sẽ vì mình đem tương lai trợ giúp Thiên Cung đế quốc trở nên cường thịnh có đầy đủ trụ cột.
Chu Duy Thanh tin tưởng, ban đầu phụ thân cũng đồng dạng có ý nghĩ như vậy, chẳng qua là, mặc dù phụ thân cường đại, nhưng không có đủ điều kiện hấp dẫn Ngự Châu Sư. Nhưng hắn lại không như thế, hiện tại hắn là một Ngưng Hình Sư, còn có Hô Duyên Ngạo Bác lão sư có tiếng là thiên tài Ngưng Hình Sư, có thân phận này hắn tin tưởng mình hoàn toàn có năng lực hấp dẫn nhân tài. Tại Phỉ Lệ Hoàng Gia Học viện quân sự này khắp nơi đều là nhân tài, cần chẳng qua đơn giản là học tập bốn năm mà thôi, vậy thì quá mệt rồi. Một người năng lực có mạnh mẽ thì cũng là hữu hạn, tựa như Chu đại nguyên soái, thân là Trung vị Thiên tông, lại càng là nhà quân sự ưu tú nhưng hiện tại Thiên Cung đế quốc vẫn cứ tràn ngập nguy cơ như cũ.
Chính là bởi vì trong lòng có lý tưởng rộng lớn, lúc trước, sau khi Minh Hoa uy hiếp, Chu Duy Thanh trong lòng mới có thể sinh ra sát cơ mãnh liệt. Kế hoạch là lý tưởng hóa, mỗi thời mỗi khắc cũng sẽ bởi vì ngoại giới ảnh hưởng mà sinh ra biến hóa. Hắn muốn làm chính là phải hết sức mình đi giải quyết những thứ nhân tố ngoại giới này.
Chinh bởi vì Minh Hoa mang đến cho hắn cảm giác nguy cơ cũng làm cho hắn thời điểm đối mặt với Tang Lãng mất đi kiên nhẫn dụ dỗ, trực tiếp ném ra cho hắn một cái điều kiện rõ ràng. Hắn không thể đợi tương lai khi mình trở thành Thần Sư khi đó lại đi chiêu dụ nhân tài, vậy quá muộn rồi. Một quốc gia cường đại là phải từng bước phát triển, trở thành Thần Sư chỉ có trời mới biết phải mất bao lâu thời gian, hiện tại Thiên Cung đế quốc phải đối mặt với Bách Đạt đế quốc ủng hộ Khắc Lôi Tây đế quốc cường thế áp bách, đợi không được lâu như vậy.
Về phần Tang Lãng cùng những học viên bình dân cao niên có đi vào khuôn khổ hay không, Chu Duy Thanh cũng không nắm chắc, vì vậy, hắn càng muốn biểu hiện cường thế, trong học viện thể hiện ra năng lực của mình. Nhất là tại phương diện năng lực Ngưng Hình Sư, muốn những nhân tài này đi theo, muốn làm cho người khác đi theo hắn nhất định phải có đầy đủ mị lực mới được.
Trở lại phòng học, Chu Duy Thanh kinh ngạc phát hiện, tất cả học viên đều không đi đâu, tất cả lưu lại trong phòng học. Đang chụm đầu lại nói gì đó, Thượng Quan Băng Nhi cũng cùng vài nữ học viên túm tụm.
Nhìn thấy Chu Duy Thanh trở lại, trong phòng học nhất thời yên tĩnh lại. Chu Duy Thanh trong lòng nhất động, cũng không khách khí, trực tiếp đi lên vị trí bục giảng.
Hai tay đặt trên giảng đài, "Ta nói vài lời, sau đó mọi người lại nghỉ ngơi nhé."
Ánh mắt mọi người nhất thời tập trung lên người Chu Duy Thanh, vốn là các học viên đang đứng cũng đã trở lại vị trí của mình, hôm nay Chu Duy Thanh thi triển ra thực lực cùng thân phận Ngưng Hình Sư làm cho bọn họ chấn động, sau đó còn miễn phí thác ấn, ngưng hình, sự cuồng nhiệt còn chưa tiêu hóa kịp, tuyệt đại đa số học viên đối với hắn đều có loại cảm giác ngưỡng vọng.
Chu Duy Thanh mỉm cười, hắn lúc này tựa như là một nam hài to đầu vô hại vậy (hơi chém chút), “ Chút nữa mọi người tại lúc ghi danh ở chỗ Khấu Duệ, nhất định phải viết rõ ràng cấp bậc Thiên lực của bản thân. Ý Châu Sư mà nói… cần thác ấn trực tiếp đi tới chỗ Ngôn Triết Tích xin, tùy hắn tiến hành, sau này mỗi ngày nghỉ cuối tuần ở học viện mọi người thống nhất, do hắn chi tiền. Tiếp đó tiền ta thu được từ bán Ngưng hình quyển trục, điểm này mọi người không cần lo lắng. Còn Thể Châu Sư, lúc ghi danh, còn phải ghi chú rõ Thể Châu các ngươi là thuộc tính gì, còn nữa, các ngươi có nguyện vọng muốn phát triển theo phương hướng cùng ngưng hình vũ khí là gì? Như vậy ta mới có thể căn cứ mỗi tình huống tự thân của các ngươi để làm ngưng hình quyển trục theo yêu cầu từ đó đạt hiệu quả tốt nhất được.”
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, rõ ràng thấy đông đảo học viên phía dưới nghe được độ thân mà làm theo yêu cầu, không ít người ánh mắt cũng sáng lên. Thể Châu Sư số lượng nhiều hơn xa so với Ý Châu Sư, những thứ Ngưng hình quyển trục đó đối với học viên bình dân mà nói chỉ có ngưỡng vọng mà thôi, càng không phải nói là tùy thân mà làm theo yêu cầu. Coi như là Thể Châu Sư thần phục quý tộc với Thác Ấn Cung, cũng tất vị có mấy người có thể hưởng thụ dạng đãi ngộ này a!
Chu Duy Thanh mỉm cười nói: “Ta còn có một kiến nghị. Nếu như là Thể Châu Sư một ngưng hình kỹ năng cũng không có, trước tiên có thể xin một phần Ngưng hình quyển trục, để cho mình có một kiện trang bị tùy thân, nếu như đồng học đã có một ngưng hình trang bị, mọi người tốt nhất nên lựa chọn chờ một đoạn thời gian, cố gắng tu luyện thiên lực. Đại khái trong hai năm, ta mới có thể đủ đề thăng lên tới cao cấp Ngưng Hình Sư.
Khi đó, ta hẳn là có thể bắt đầu thử nghiệm chế tác ngưng hình quyển trục có lỗ tương khảm cùng với Ngưng hình sáo trang. Ngưng hình quyển trục có lỗ khảm thích hợp với Thể Châu Sư, mà Ngưng hình sáo trang lại có thể do Thể Châu Sư phổ thông đến sử dụng.”
Nếu như nói mới vừa rồi những học viên này trong mắt ngập tràn cuồng nhiệt, như vậy, giờ khắc này chính là hoàn toàn ngốc trệ (một dạng như lồi mắt ếch đây mà ). Ngưng hình quyển trục thuần mang lỗ tương khảm a? Ngưng hình sáo trang? Loại này đối với bọn họ mà nói cũng đã là truyền thuyết rồi, đừng nói là gặp qua, coi như là nghĩ cũng chưa nghĩ qua nữa a!
Mắt thấy hiệu quả mình muốn đạt tới đã có, Chu Duy Thanh mỉm cười nói: "Tốt lắm, đây là những điều ta muốn nói. Dĩ nhiên nếu như mọi người không muốn chờ, cũng có thể trực tiếp tiến hành ngưng hình. Nhưng ta có thể bảo đảm tỷ lệ thành công ngưng hình, một bộ ngưng hình quyển trục không thành , chúng ta sẽ tới bộ thứ hai. Băng Nhi, mời đứng lên một chút."
Thượng Quan Băng nhi nghe được Chu Duy Thanh gọi mình, không khỏi sửng sốt một chút, lúc này nàng đương nhiên không thể phá đám nam nhân của mình, theo bản năng đứng lên.
Chu Duy Thanh thu liễm nụ cười trên mặt lại, nghiêm mặt nói: “Các bạn đồng học, bây giờ, ta trịnh trọng giới thiệu với các ngươi. Vị tiểu thư Thượng Quan Băng Nhi xinh đẹp này chính là lão bà của ta, sau này, các nam đồng học đừng có dại dột có dị tâm nhá. Nếu không nghe lời, hắc hắc…’”
“Tiểu Béo, ngươi đang nói cái gì đó hả.” Thượng Quan Băng Nhi đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền đỏ bừng mặt, xoay người chạy ra khỏi phòng.
Khấu Duệ ồn ào hô: "Đại tẩu." Sau đó các học viên cũng cười ầm ĩ một hồi.
Chu Duy Thanh kia da mặt vốn không phải chỉ dày bình thường (vốn là dày siêu cấp), cũng không có làm như người thường, hướng mọi người phất tay một cái, lúc này mới đuổi theo Thượng Quan Băng Nhi. Hắn vừa mới đi khỏi, quanh người Khấu Duệ đã bị vây lại đến mức nước chảy không lọt, ai cũng nghĩ muốn nhanh nhanh đăng kí. Cho dù là Ngôn Triết Tích với Mã Quần là Thiên Châu Sư cũng không ngoại lệ.
Lúc đó Chu Duy Thanh đuổi theo Thượng Quan Băng Nhi tới của học viện mới bắt kịp, vừa chạy vừa hô toáng: “Băng Nhi, ngươi chạy chậm chút đi! Từ từ chút a”
Thượng Quan Băng Nhi quay đầu sang chỗ khác, mặt đỏ bừng sẳng giọng: “Ngươi mới vừa rồi đã nói gì chứ hả! Ngươi làm ta sau này làm thế nào gặp mặt các bạn đồng học đây chứ.”
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “Ai bảo nàng ngày càng mê người như thế, ta đây tuyên thệ chủ quyền thì có gì sai chứ?’
Thượng Quan Băng Nhi tức giận nói: “Cái gì mà tuyên thệ chủ quyền? Chẳng lẽ ta là vật phẩm của ngươi sao?”
Chu Duy Thanh liên tục lắc đầu: “Không không… dĩ nhiên là không mà. Ý ta là ‘tuyên thệ nàng có chủ quyền đối với ta, ta là Tiểu Béo của ngươi a! Ngươi xem đi, ta lớn lên đẹp trai như vậy, anh tuấn như vậy, lại ôn nhu lại vừa thiện lương, vừa hàm hậu lại vừa ‘cool’, còn có thể tạo quyển trục (D: thiếu tạo baby nữa, thèng nào nó tự sướng còn hơn ta. Thật là khâm phục). Nếu lúc này có mỹ nữ khác coi trọng ta, ngươi nói xem ta theo hay là không theo đây? Ta đây tuyên thệ chủ quyền chính là để cho mọi người đều biết ‘TA là người của NGƯƠI, nếu như ai có chủ ý muốn gây chuyện với nàng cũng phải bước qua ta đã. (D: khúc này chém chút biên ah)
Sự so sánh như thế bọn họ còn không tự ti mặc cảm mà bỏ chạy sao? Ta đây là lo nghĩ vì ngươi a!”
Nhìn vẻ mặt cực kì vô sỉ kia, Thượng Quan Băng Nhi không khỏi ‘phốc xích’ nhịn không được bật cười: “Còn nói vừa ôn nhu vừa thiện lương nữa chứ. Ta xem, không biết bao nhiêu người xem ngươi là Hồng Thủy Mãnh Thú đâu.”
Mắt thấy Thượng Quan Băng Nhi đã không tức giận nữa, Chu Duy Thanh lập tức sáp lại gần, ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng cười hắc hắc nói: “Chỉ cần Băng Nhi hôn ta một cái thì xem ta thành Hồng Thủy Mãnh Thú cũng có là gì.”
Thượng Quan Băng Nhi nghiêm mặt nói: “Tiểu Béo, ngươi nói cho ta một chút, ngươi hôm nay làm như vậy không phải là vì muốn những đồng học đó sau này giúp đỡ Thiên Cung đế quốc chúng ta chứ?”
Chu Duy Thanh khẽ mỉm cười, nói: “Bây giờ nói những thứ này còn quá sớm. Ngươi chỉ cần biết rằng lão công của ngươi có mục tiêu rất rất vĩ đại là được. Yên tâm đi, ta sẽ xử lý tốt, ngươi cứ an tâm mà học hành đi. Những chuyện khác cứ giao cho ta xử lý. Nói thực, hôm nay vừa nhìn thời khóa biểu ta liền đau cả đầu, một chút cơ sở cũng không có, ta xem ta học cũng không vào nhiều. Sau này chỉ biết nhờ ngươi thôi, thi với cử gì gì đó, nhớ là …hắc hắc… cho ta xào lại nha.”
Thượng Quan Băng Nhi nhướng mày: “Tiểu Béo, không thể làm như vậy được. Nếu không, ta giúp ngươi bổ túc một chút tri thức quân sự cơ sở nhé.”
Chu Duy Thanh lắc đầu lia lịa: “Không tin, ta nào có thời gian. Bây giờ phải nuôi cả ban học viên cũng không phải dễ dàng gì, chế tác Ngưng Hình quyển trục cộng với tu luyện, cơ hồ là chiếm hết cả thời gian rảnh rỗi. Về phần học tập, đi học thì có thể học được đến bao nhiêu thì là bấy nhiêu thôi.”
Thượng Quan Băng Nhi hơi lo lắng nói: “Nhưng mà, ngươi sau này còn phải thừa kế y bát Chu nguyên soái, thống soái quân đội Thiên Cung đế quốc chúng ta mà!”
Chu Duy Thanh khẽ mỉm cười, nói: “Băng Nhi, nàng vẫn chưa hiểu ý ta. Làm một gã Thống soái, cũng không phải nhất định phải có tri thức quân sự nổi trội như thê nào. Chỉ cần có đủ năng lực chỉ huy một nhóm người có tài năng quân sự như vậy là đủ rồi.”
Thượng Quan Băng nhi hơi chút sửng sốt, nàng mặc dù cảm thấy lời của Chu Duy Thanh là ngụy biện, nhưng lại dường như tựa hồ cũng có mấy phần đạo lý. Ở Thiên Cung doanh hai năm qua, Chu Duy Thanh biến hóa rất lớn. Không chỉ là vóc người trở nên khôi ngô rắn rõi, vẻ vô lại ban đầu thường xuyên lộ ra cũng đã thu liễm lại . Mặt ngoài nhìn lại hắn có lúc tựa hồ rất lớn lối, nhưng nàng lại biết, Tiểu Béo chân thật cảm xúc hoàn toàn nội liễm vào bên trong, mặc dù chỉ chưa tới mười bảy tuổi, nhưng tâm tư so với người trưởng thành còn muốn thâm trầm hơn rất nhiều.
Trở lại chỗ ở, Thượng Quan Băng Nhi đi ra ngoài mua thức ăn, thuở nhỏ nàng đã theo mẫu thân, nấu cơm cũng không có vấn đề gì cả. Đã cư ngụ bên ngoài, nhiệm vụ nấu cơm nàng không chút do dự đảm nhận. Mà Chu Duy Thanh thì tức khắc chui đầu vào phòng mình. Hơn bốn mươi vạn kim tệ hắn cũng đã cấp cho Ngôn Triết Tích phụ trách giữ, trong tay không tiền sao được? Ngưng hình dịch với giấy ngưng hình từ chỗ Hô Duyên Ngạo Bác mang đi cũng còn có một chút. Trong đó bao gồm một ít điều chế Trung cấp Ngưng hình dịch, hắn chuẩn bị trước hết luyện chế mấy bộ Trung cấp ngưng hình quyển trục lấy đi đổi ít tiền rồi hãy nói. Dù sao, sau này cần các loại tài liệu để tiếp tục luyện chế Ngưng hình quyển trục đều phải chính hắn tự đem tiền đi mua. Mà bắt đầu từ Trung cấp ngưng hình quyển trục, lại không cần làm ngàn tờ rồi, chỉ cần một trăm tờ là có thể, dĩ nhiên, Trung cấp Ngưng hình quyển trục này một trăm tờ trở lên cũng không phải là nhất định có thể đủ thành công. Nhưng một khi thành công, phẩm chất ngưng hình trang bị so với Sơ cấp quyển trục còn muốn tốt hơn nhiều, mà tỷ lệ thành công chung quy cũng cao hơn một chút so với Sơ cấp ngưng hình quyển trục.
Trong bốn năm trở thành một gã Cao cấp Ngưng Hình Sư, Chu Duy Thanh một chút cũng không khoa trương. Lấy tu vi hiện tại của hắn, đủ để duy trì hắn luyện chế Cao cấp ngưng hình quyển trục.
Hắn hiện tại cần nhất chính là rèn luyện thiết kế Ngưng hình quyển trục nhiều hơn cùng với điều chế Ngưng hình dịch, chỉ cần có thể thiết kế ra Cao cấp ngưng hình quyển trục là hắn có thể chế tạo ra được. Có thuộc tính Thời Gian phụ trợ, chỉ cần có đầy đủ kinh nghiệm thực tiễn, không bao lâu là hắn sẽ có thể trở thành một gã Cao cấp Ngưng Hình Sư. Thời điểm ngân quang, thanh quang cộng với vô sắc ma lực của Thời Gian luân phiên lóe lên trong tay Chu Duy Thanh, lần lượt từng cái Trung cấp ngưng hình quyển trục lấy tốc độ mà Ngưng Hình Sư bình thường không thể nào tưởng tượng nổi không ngừng từ trong tay Chu Duy Thanh ra đời, coi như là Hô Duyên Ngạo Bác, trên phương diện tốc độ luyện chế Trung cấp Ngưng hình quyển trục cũng không dám nói nhanh hơn so với Chu Duy Thanh. Dù sao, có thuộc tính Thời Gian tiết tấu điều tiết, hiên tại Chu Duy Thanh luyện chế quyển trục tỷ lệ thành công đến gần giới hạn trăm phần trăm.
Buổi trưa, sau khi cơm nước xong, cả một chút thời gian buổi trưa, Chu Duy Thanh cơ hồ toàn bộ đầu nhập vào việc luyện chế Ngưng hình quyển trục. Về phần tu luyện thiên lực, hắn căn bản không có bất kỳ lo lắng, đặc tính Bất Tử Thần Công bày ra đó. Hắn luyện chế Ngưng hình quyển trục không ngừng dử dụng Thiên lực, bảo trì mười hai đại tử huyệt trên người mở ra không ngừng vận chuyển, tự nhiên có thể hoàn thành quá trình tu luyện. Từ khi Khí Hải huyệt được khai thông, mặc dù sau cảnh giới Thiên Thần lực tăng lên một cấp cần nhiều thiên lực hơn so với trước nhiều, nhưng Chu Duy Thanh vẫn như cũ có thể cảm giác được tu vi của mình đang không ngừng tiến bộ. Tiểu Bạch Hổ theo thói quen vẫn nằm sấp trên ghế dựa trong phòng nằm ngủ, chìm trong dương quang từ ngoài cửa sổ rọi vào, thỉnh thoảng liếc nhìn nó một cái, Chu Duy Thanh đều sẽ ghen tỵ với năng lực ngủ của tiểu gia hỏa này.
Thẳng một mạch đến khi mặt trời khuất núi, trước mặt Chu Duy Thanh đã chỉnh tề xếp sáu bộ Trung cấp ngưng hình quyển trục, mà Ngưng hình giấy, Ngưng hình dịch mà hắn mang đến cũng sử dụng gần hết. Muốn tiếp tục luyện chế nữa, phải đi mua thêm tài liệu mới được.
Hài lòng duỗi lưng một cái, Chu Duy Thanh đấm bóp lồng ngực mình rồi cười ha hảưa, lầu bầu nói: “Ta chính thực là một thiên tài mà. Sáu bộ ngưng hình quyển trục này lưu lại một bộ cho những gia hỏa trong lớp ngưng hình cho bọn hắn an tâm, còn lại đều đem bán đổi tài liệu. Bất quá chỉ là mấy chục người mà thôi, tốc độ bọn hắn tu luyện sao có thể nào so với tốc độ ta luyện chế Ngưng hình quyển trục được chứ. Hắc hắc…”
Đem sáu bộ quyển trục thu vào dây chuyền trữ vật của mình, Chu Duy Thanh khoanh chân ngồi tại chỗ tu luyện chốc lát, không phải là vì tu luyện thiên lực mà là nghỉ ngơi một chút phục hồi tinh thần tiêu hao từ buổi trưa đến giờ.
Lúc này, đã nhanh tới giờ cơm chiều, Minh Hoa vẫn chưa về. Kế hoạch của Chu Duy Thanh là khuya hôm nay tìm nàng hảo hảo nói chuyện một chút. Hắn hiểu rõ vì an toàn của mình với Thượng Quan Băng Nhi, giữa hắn và Minh Hoa chỉ có thể có hai khả năng. Một là Minh Hoa tiếp nhận mình thác ấn Hắc Ám phong ấn ở Khỏa thứ hai trên Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu, thành người của mình. Cách khác, cũng chỉ có thể tâm ngoan thủ lạt mà thôi.
Hiện tại hắn đã không có nửa phần do dự, loại chuyện này tuyệt đối không thể mạo hiểm, bằng không mà nói, rất có thể sẽ là tai hủy diệt lâm đầu.
Sau khi cùng Thượng Quan Băng Nhi ăn cơm tối xong, Chu Duy Thanh lấy cớ mình muốn khôi phục lại sau khi luyện chế Ngưng hình quyển trục, trở về phòng sớm. Thượng Quan Băng Nhi không nghi ngờ gì, cũng trở về phòng tu luyện. Gần đây nàng tu luyện rất khắc khổ, mặc dù không có tu luyện nhanh biến thái như Bất Tử Thần Công của Chu Duy Thanh như vậy, nhưng nàng tu luyện từ nhỏ, căn cơ cực kỳ vững chắc.
Sau khi trở về phòng, Chu Duy Thanh tiếp tục khôi phục tinh thần, đồng thời đem thiên lực của mình điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất. Hắn hiện tại chỉ hy vọng tối nay Minh Hoa vẫn trở lại phòng ở, nếu không, kế hoạch của hắn sẽ không cách nào tiến hành thuận lợi.
Sắc trời bên ngoài dần dần tối xuống, tiếng huyên nháo trong Phỉ Lệ thành vẫn như cũ, Chu Duy Thanh thuê tiểu viện này có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Theo thời gian trôi qua, trạng thái đã khôi phục đến đỉnh phong, dần dần Chu Duy Thanh cũng có chút cau mày, hắn cũng không phải là không có kiên nhẫn. Ở Thiên Cung doanh hơn hai năm, trong đó hạng mục luyện nhiều nhất chính là kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn biết, nếu như hôm nay Minh Hoa vẫn không quay lại thì có nghĩa là sự tình sắp có biến hóa, hơn nữa biến hóa này ảnh hưởng không tốt đối với mình. Hắn bắt đầu do dự, có nên hay không để Thượng Quan Băng Nhi đến ở trong học viện. Vạn nhất sự tình Tà ma biến của mình có bị bại lộ, phải làm sao để ứng phó.
Đang lúc ấy thì phía ngoài viện môn truyền đến âm thanh, lỗ tai Chu Duy Thanh hơi động một chút, thần sắc trên mặt nhất thời bình tĩnh trở lại, khóe miệng hiện ra vẻ mỉm cười. Minh Hoa, đúng là vẫn còn trở lại.
Đúng vậy, chính là Minh Hoa trở lại, nàng đi vào sân sau, nhìn thoáng qua gian phòng Chu Duy Thanh cư ngụ, lúc này mới trở về phòng. Chẳng qua Chu Duy Thanh nhìn không thấy tới chính là, lúc này trong con ngươi Minh Hoa toát ra một tia lãnh quang nhàn nhạt, đó rõ ràng là bộ dáng trí châu.
Cùng với Minh Hoa đóng cửa phòng lại, trong viện lại trở nên an tĩnh lại, mà trời bên ngoài cũng trở nên càng ngày càng đen.
Trở lại là tốt rồi, hiện tại Chu Duy Thanh một chút cũng không nóng nảy, hắn mặc dù muốn dứt khoát với Minh Hoa, nhưng tuyệt không hy vọng Thượng Quan Băng Nhi biết. Hơn nữa, hiện vào lúc này trong thành thị còn rất náo nhiệt, phải chờ tới thời điểm đêm khuya mọi người yên lặng một chút sẽ hành động cũng không muộn.
Dưới ý niệm thúc dục, mười hai đại tử huyệt trên người Chu Duy Thanh bắt đầu gia tốc vận chuyển, hấp thu thiên địa nguyên lực trong không khí bổ sung cho bản thân, thiên lực dồi dào lấy huyệt Khí Hải làm cơ sở, phúc xạ đến mỗi một góc trong thể nội, mỗi khi đó thiên lực giống như thủy ngân lưu chuyển đến những tử huyệt đã quán thông thành công, đều hội tại luồng khí xoáy, dưới tác dụng của nó trong nháy mắt gia tốc, do đó vận chuyển càng nhanh hơn. Mà luồng khí xoáy tử huyệt hình thành nhận được thiên lực dung nhập liền giống như được bôi trơn, xoay chuyển càng thêm nhanh chóng, càng thêm thuận lợi.
Chu Duy Thanh mỗi lần hô hấp đều hết sức lâu sâu, hơi thở nhẹ nhàng áo nghĩa, mỗi một lần hô hấp, Thiên lực đều có thể trong cơ thể hắn vận chuyển một vòng. Bất Tử Thần Công mang cho hắn nguy hiểm cùng thống khổ đồng thời tiền lời cũng hoàn toàn quan hệ trực tiếp tỉ lệ thuận với đó. Hiện tại tầng thứ hai của Bất Tử Thần Công này hắn đã tu luyện đến huyệt vị cuối cùng, chỉ cần nữa quán thông Vĩ Đồng huyệt, như vậy, tầng thứ hai này hắn coi như là hoàn thành rồi.
Thời gian, trong tu luyện lặng lẽ trôi qua, có thể mơ hồ thấy, ở ngoài da mặt Chu Duy Thanh có một tầng bạch sắc quang vựng (vầng ánh sáng trắng) nhàn nhạt lưu chuyển. Đây là biểu hiện đặc thù sau khi thiên lực tiến vào cảnh giới Thiên thần lực. Nếu như có thể tu luyện tới trạng thái Thiên thần lực cao nhất, như vậy, chỉ cần vừa tiến vào trạng thái tu luyện, thiên thần lực sẽ tự hành tán phát ra bên ngoài cơ thể tạo thành một tầng ánh sáng trắng lưu chuyển. Dĩ nhiên, cự ly tới cảnh giới dạng này, Chu Duy Thanh còn kém rất nhiều.
Bóng đêm tràn ngập, Phỉ Lệ thành cũng theo bóng đêm dần dần yên tĩnh lại.
Đang trong tu luyện Chu Duy Thanh đột nhiên thức tỉnh. Cái này hoàn toàn là sau khi tu vi đạt tới trình độ nhất định tự phát cảnh giác. Ánh mắt sáng rực từ trong mắt của hắn chợt lóe lên, hệt như trong hư không sinh điện chớp, làm trong phòng cũng chớp sáng một cái. Ánh mắt sắc bén trực tiếp rơi tại mặt bên một cánh cửa sổ, mà kia cánh cửa sổ, đang lặng yên không một tiếng động mở ra.
Sưu một tiếng, một đạo thân ảnh liền từ trong khe cửa sổ hơi hé chút kia chui ra, theo đó còn có một cổ hương thơm thanh nhã.
Đã trễ thế này mà còn đang tu luyện, quả nhiên là mỗi một thành công sau nó đều là sự gian khổ, thân ảnh tiến vào này không phải ai khác chính là Minh Hoa.
Lúc này Minh Hoa, mặc một thân y phục màu đen bó sát thân, càng tôn thêm vóc người hoàn mỹ của nàng lên, bất luận là trước ngực nàng hô chi dục xuất, hay là từng đạo đường cong uốn lượn duyên dáng trên thân nàng đều không khỏi tràn đầy mị hoặc kinh tâm động phách.
Nhưng là, Minh Hoe lại kinh ngạc phát hiện, ban ngày Chu Duy Thanh còn vốn là bộ dáng mê đắm nhìn mình, lúc này đây lại ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, ánh mắt nhìn về phía mình lại hết sức thanh minh, trong thanh minh lại còn mang vài phân thanh lãnh(trong trẻo mà lạnh lung). Giờ này khắc này, khí chất hắn tựa hồ không giống như ban ngày nữa, không hề lớn lối hay háo sắc nữa, ngược lại có một loại cảm giác như trí giả. Mặc dù chỉ là một thân bố y, nhưng ngồi ở chỗ đó, hắn chính là trung tâm của hết thảy mọi thứ trong phòng này.
Minh Hoa dĩ nhiên không biết, đây là một loại huyền ảo của Bất Tử Thần Công Chu Duy Thanh tu luyện, trước một khắc đó hắn vẫn còn trạng thái tu luyện, chưa giải thoát ra ngoài. Minh Hoa đối với hắn đương nhiên là có lực dụ hoặc, nhưng là, ngàn vạn lần không nên quên, Chu Tiểu Béo đồng học của chúng ta vô cùng sợ chết, coi như là Minh Hoa trước mặt nữa xinh đẹp gấp mười lần, chỉ cần uy hiếp đến an toàn tính mạng hắn, như vậy, ở trong mắt của hắn cũng chỉ có thể là một cụ Hồng Phấn Khô Lâu mà thôi. Nhất là, hắn không nghĩ tới Minh Hoa cư nhiên sẽ chủ động tìm đến mình, lúc này cảnh giác đã bị đẩy đến mức tối cao, há lại sẽ dễ dàng bị mị hoặc.
“Đã trễ thế này, lão sư tới tìm ta có việc sao?”, bất luận là Chu Duy Thanh hay Minh Hoa, cũng cố ý đề thấp thanh âm của mình, hơn nữa bọn họ còn che dấu thiên lực bản thân, coi như là ở bên ngoài dán sát tai vào cửa nghe lén cũng không có khả năng nghe được động tĩnh bên trong.
Minh Hoa có chút u oán liếc hắn một cái, “Người ta đã trễ thế này tới tìm ngươi, ngươi lại có thái độ này sao?”
Sai sai Minh Hoa tìm đến Tiểu Béo làm gì đó?
Chu Duy Thanh lạnh nhạt nói: “ Lão sư có gì thì nói thẳng đi. Ta không cảm thấy giữa chúng ta có chuyện gì mà lại chưa nói hết. Hôm nay người bôi nhọ ta thì ta cũng không có so đo đâu.”
Khóe miệng Minh Hoa toát ra một nụ cười đầy ý vị: “ Thật sự là bôi nhọ sao? Ta cũng không muốn cùng ngươi tranh cãi. Ngươi có hứng thú nghe ta nói chuyện xưa hay không? Nghe xong cố sự của ta ngươi sẽ biết tại sao đối với tà khí trên người ngươi ta lại mẫn cảm như vậy.”
Chu Duy Thanh long mày hơi động: “ Ở chỗ này sao?”
Minh Hoa nhún bả vai một cái: “ Nếu như không sợ để nữ bằng hữu kia của ngươi nhìn thấy hai chúng ta trong cùng một phòng mà nói, không bằng đổi địa phương khác đi. Cũng không biết ngươi có dám đi theo ta hay không?”
Chu Duy Thanh cười cười, bộ dạng vô lại cũng đã trở lại, đàng hoàng không khách khí quét qua quét lại những vị trí mẫn cảm trên người Minh Hoa một cái: “ Vậy thì còn chờ gì nữa? Được mỹ nữ mời, còn lý do gì mà phải cự tuyệt.”
Minh Hoa hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, khẽ cười nói: “ Vậy thì đến đây đi.” Vừa nói, nàng đột nhiên tung mình, cổ tay dựa trên bệ cửa sổ chống đỡ, cả người nhẹ nhàng bay ra bên ngoài.
Chu Duy Thanh cũng từng bước nhẹ nhàng, vô thanh vô thức đến bên cửa sổ, phóng thân đi theo sau Minh Hoa. Đồng thời khi hắn phi thân ra cửa sổ, Thiên Châu trên tay cũng nhẹ nhàng phóng ra, đồng thời cũng đem cảm giác của mình tăng đến trạng thái nhạy cảm nhất.
Dĩ nhiên hắn biết, Minh Hoa chủ động đến tìm mình nhất định là có chỗ dựa vào. Nhưng vào lúc này, hắn phải đùa bỡn mà nghênh khó khăn, chuyện tình này căn bản không thể tránh né được.
Ngay lúc thân ảnh hai người lặng lẽ biến mất, bên trong phòng, Phì Miêu đang ngủ gục trên ghế chậm rãi mở mắt, ở sâu trong mắt toát ra một tia vầng sáng nhàn nhạt.
Minh Hoa vừa ra khỏi tiểu viện lập tức tăng tốc, mặc dù nàng không phải là Thiên Châu Sư thiên về tốc độ, nhưng năng lực phối hợp thân thể cực mạnh, hơn nữa tố chất thân thể lại vượt xa người thường, chợt tăng tốc cũng là tốc độ kinh người. Thiên lực tại cấp bậc Tứ Châu đủ sức để duy trì tốc độ kinh người như thế này.
Chu Duy Thanh không nhanh không chậm đi theo sau nàng, tuy rằng tu vi Thiên lực hắn không bằng Minh Hoa, nhưng thuộc tính Phong trong Ý Châu của hắn lại có thủ đoạn có thể tăng tốc độ. Vì vậy, mặc dù không sử dụng chân phải tăng tốc, hắn cũng có thể dễ dàng đuổi theo Minh Hoa.
Cứ như vậy, hai người một trước một sau dần hướng địa phương đông môn(cửa phía đông) mà đến. Một lát sau liền nhìn thấy cửa thành phía đông.
Mắt thấy đã đến Đông môn, Minh Hoa đột nhiên dừng bước, chờ Chu Duy Thanh đến bên cạnh mình.
“ Còn muốn đùa bỡn ra khỏi thành?” Chu Duy Thanh ánh mắt thâm trầm hỏi: “ Không phải ngươi muốn đùa bỡn giết người diệt khẩu chứ?”
Minh Hoa khẽ cười nói: “ Ngươi vốn không biết bí mật gì của ta, tại sao ta lại phải giết người diệt khẩu? Coi như là muốn giết, thì cũng là ngươi giết ta mới đúng chứ. Ta không sợ, ngươi lại đại nam nhân thì còn sợ cái gì?”
Chu Duy Thanh nhìn tường thành cao gần trăm mét kia, nhún bả vai một cái, nói: “ Nhưng ta còn chưa có cái năng lực trèo tường ra ngoài mà không bị phát hiện.”
Minh Hoa cười một tiếng, nói: “ Nếu đã mang ngươi đến đây rồi có, thể nào để ngươi leo tường chứ? Đi theo ta.” Nói xong, nàng lắc mình chui vào một cái ngõ nhỏ bên cạnh, ngoặt ngẹo hai ba lần, mang Chu Duy Thanh mời vào một gian nhà dân cư bình thường.
Bên trong khu dân cư cực kỳ yên tĩnh, Minh Hoa thoải mái đi theo con đường quen thuộc tiêu sái vào giữa phòng. Nơi này không hề có một bóng người, tại phòng bên trong nàng nhấc lên một cái ván giường, để lộ ra một cái động khẩu đen ngịt, rồi nhẹ nhàng chui vào trước.
Chu Duy Thanh trong lòng vừa động, không chút do dự trong nháy mắt tăng tốc theo sau nàng. Có trời mới biết được trong thông đạo có gì nguy hiểm hay không? Duy chỉ có bám sát lấy nàng, lúc nguy hiểm xuất hiện trước tiên mới có thể kịp phản ứng. Nếu như muốn yên ổn giống như Minh Hoa, mình chỉ có bắt lấy tay nàng, ít nhất còn có thể lấy nàng làm con tin.
Vì vậy, Chu Duy Thanh vừa chui vào trong thông đạo, ngay lập tức liền thả ra Thiên lực của mình, tập trung trên người Minh Hoa, tay trái hướng phía trước giơ lên. Chỉ cần Minh Hoa có cái hành động bất chính gì, trước tiên hắn chỉ có thể ra tay trên người nàng.
Mà Minh hoa giống như căn bản không có cảm giác được động tác của Chu Duy Thanh ở phía sau, nhanh chóng đi qua nơi u tối này. Cả bên trong địa đạo này không khí thông suốt, nhưng lại một mảnh đen nhánh, không hề có nửa điểm ánh sáng. Nhưng Minh Hoa dường như là có thể thấy hết mọt thứ, tốc độ di chuyển rất nhanh.
Ước chừng đi được công phu thời gian nửa bữa cơm, Minh Hoa đột nhiên dừng lại, Chu Duy Thanh nào biết nàng đột nhiên dừng lại, hắn lại đi nhanh, nhất thời sắp vượt qua nàng.
Minh Hoa cảm ứng được Chu Duy Thanh đi lên, nàng theo bản năng xoay người lại, muốn dùng tay chặn trước ngực Chu Duy Thanh để tránh khỏi hắn đụng đạm trên người mình. Giống như Chu Duy Thanh đã nói vậy, Đừng xem mặt ngoài nàng giống như gái hồng lâu, nhưng trên thực tế thì nàng chính là một hoàng hoa khuê nữ.
Nhưng lúc này Minh Hoa xoay người lại lại làm cho Chu Duy Thanh giật mình. Lúc này, hắn vốn đã bị vây trong trạng thái cảnh giác cao độ, Minh Hoa lại đột nhiên xoay người lại, còn dùng tay tiếp cận ngực hắn. Dưới loại tình huống này, Chu Duy Thanh như thế nào lại để nàng tùy ý đụng trúng mình đây.
Ở trong bóng tối, màu sắc không bắt mắt nhất tự nhiên chính là màu đen, Hắc Ám lan ra, không có nửa phần do dự đã tác dụng trên người Minh Hoa. Lúc này, hai tay Chu Duy thanh vừa nhấc, đã chạm vào tay của Minh Hoa. Mà lúc này, hắn vừa đứng vào trạng thái song song với Minh Hoa, sau đó chính là làm ra một loạt phản ứng theo bản năng, kết quả chính là, thân thể của hắn dán chặt trên thân thể Minh Hoa.
Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy vật tiếp xúc với thân thể mình chính là hai viên tròn tròn lại vô cùng mềm mại cứ cọ qua cọ lại trên người. Sau khi bộ ngực sung mãn mềm mại của Minh Hoa chạm trên người hắn là như một chuỗi xuyên suốt khiến Chu Duy Thanh cơ hồ làm theo bản năng dán chặt trên thân thể mềm mại của nàng. Hơn nữa, sau đó không biết là người này bị Mộc Ân lây nhiễm, hoàn toàn theo bản năng hay là ngẫu nhiên, hắn ngay tại đây, tay vừa vặn chộp lấy kiều đồn của Minh Hoa một phen. Hai người tiếp xúc chặt đến mức không còn xuất hiện một khe hở.
Thiên lực thúc dục, Chu Duy Thanh không chút do dự đem Thiên lực của mình rót vào trong cơ thể Minh Hoa. Tu vi Thiên lực của Minh Hoa cao hơn so với hắn, Hắc Ám Chi Xúc chỉ có thể hạn chế nàng một chút thời gian ngắn ngủi, Chu Duy Thanh tự nhiên cũng muốn trước tiên phải khống chế được đối thủ.
Chẳng qua là, lúc này địa phương mà thiên lực của hắn rót vào thật sự là có chút không khỏi thất lễ , Minh Hoa chỉ cảm giác mông mình đầy căng thẳng, bị một bàn tay nắm lấy, một cỗ Thiên lực nồng đậm sung mãn liền từ bộ vị mẫn cảm kia tràn vào trong cơ thể nàng. Cái mông bị Chu Duy Thanh bắt được nhất thời lâm vào một trận tê dại, nàng chỉ cảm thấy thân thể mình mềm nhũn, vốn định tụ tập Thiên lực chống đỡ Hắc Ám Chi Xúc dĩ nhiên cũng như vậy mà tản mát.
Rên rỉ một tiếng nhẹ nhàng, Minh Hoa ngã vào trong người Chu Duy Thanh. Sau một chút khiếp sợ ngắn ngủi, trong nội tâm nàng dâng lên một trận tức giận, nhất thời xấu hổ: “ Ngươi làm gì vậy?”
Câu này cũng không phải chỉ một mình Minh Hoa thốt ra, mà là Chu Duy Thanh cùng nàng đồng thanh nói ra.
Một cánh tay khác của Chu Duy Thanh cũng không chút khách khí giơ ra, may là cái tay này cũng bình thường chỉ nắm lấy cổ tay của Minh Hoa. Hơn nữa, lúc va chạm như vậy, hắn cảm giác được phía sau Minh Hoa là vách tường. Lúc này, hắn đem Minh Hoa hoàn toàn đính ở trên vách tường. Vì chế trụ hoàn toàn Minh Hoa, Tên gia hỏa này liền giơ cái chân phải tà ma của mình lên, dùng đầu gối chặn trên tiểu phúc của nàng. Cứ như vậy, chỉ cần Minh Hoa có dị động, là hắn có thể đem nàng đánh chết trong nháy mắt.
Ở trong địa đạo đen khịt này, tư thế của hai người thật không quá lịch sự. Thân thể Minh Hoa bị Hắc Ám Chi Xúc trói buộc, mà cả người Chu Duy Thanh lại dán chặt lấy người ta, một tay nắm lấy phần gáy, một cánh tay khác chộp lấy kiều đồn của Minh Hoa, đầu gối thì lại chĩa chĩa vào tiểu phúc của của nàng. Từ góc độ chế địch mà nói, cố nhiên là không sai, nhưng hình dáng này rất ư là… cái này khiến cho Minh Hoa giận dữ và xấu hổ muốn chết.
Giờ khắc này, trong lòng Chu Duy Thanh phảng phất như lại nghĩ tới lời Mộc Ân nói: “ Khi địch nhân của ngươi là nữ nhân, mẹ nó chớ ngàn vạn lần khách khí với nàng liền vô ích, cứ đùa bỡn những thứ kia cho nàng xấu hổ. Cứ như vậy, cho dù nữ nhân kia có cường đại thì mười thành tu vi cũng chỉ còn lại năm thành. Hơn nữa. có tiện nghi mà không chiếm thì chính là cái đồ vương bát đản.”
Vừa nghĩ đến giáo huấn kia, Chu Duy Thanh liền không khách khí ngắt hai phát trên cặp mông đầy đặn của Minh Hoa, khiến cho Minh Hoa giận đến suýt rơi nước mắt.
“ Buông ra.” Minh Hoa cơ hồ là gầm nhẹ một tiếng. Chu Duy Thanh hoàn toàn có thể cảm nhận được lúc này nàng xấu hổ cũng không phải là giả vờ.
Xúc cảm chân thật đúng không phải là bình thường, thật là tốt a! Lúc này Chu Duy Thanh mới tỉnh ngộ lại, chưa chắc Minh Hoa đã làm gì bất lợi với mình. Vừa tỉnh ngộ cũng không sao cả, xúc cảm trên tay cùng với thân thể tiếp xúc toàn diện như thế này khiến cho hắn thú tính sôi trào. Cho dù là Thượng Quan Băng Nhi, trong trí nhớ, tại trạng thái hắn này cũng không dám làm quá. Minh Hoa này so sánh với Băng Nhi còn muốn đầy đặn hơn một chút, giống như là đào mật chín cây, quả thật chính là cực phẩm trong cực phẩm. Mùi thơm thanh nhã cộng thêm thân thể toàn diện tiếp xúc hòa hợp, đầu gối của hắn còn dính trên tiểu phúc của người ta, hắn suýt nữa không cầm nín được mà nghĩ đến Bá vương ngạnh thường cung.
“ Không tha, ngươi đùa bỡn làm gì? Ta đã nói với ngươi, đừng có tâm tư không chính đáng, ta đem ngươi làm tân lão bà đấy.” Trong lòng một bên toàn nghĩ đến thứ bỉ ổi, nhưng ngoài miệng hắn lại không có nửa phần chịu thua.
Minh Hoa nghe hắn nói thể mới thấy an tâm, suýt chút nữa giận đến ngất đi. Hiện tại mục đích nàng gọi Chu Duy Thanh cũng muốn quên đi, chỉ muốn đem hắn băm thây thành vạn đoạn.
“ Khốn kiếp, buông ra. Chỉ có ngươi mới có thể động tâm tư.” Minh Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.
“ Thật, ngươi không có gạt ta?” Chu Duy Thanh nghi ngờ hỏi, cái tay còn lại không chút khách khí ngăt thêm hai cái nữa. Chậm trễ một lát này không phải có thể chiếm thêm tiện nghi nhiều một chút sao, cho nên hắn cũng không có vội.
“ Thật, không có lừa ngươi, ngay tại phía trên này.” Minh Hoa nhanh khóc, nàng chỉ cảm giác dường như cả người mình đều muốn tan ra( Sướng quá ha!!!)
Chưa bao giờ có một người đàn ông nào tiếp xúc thân mật ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa còn là tiếp xúc chặt chẽ dị thường như vậy.
“ Ngươi lừa gạt ta thì làm sao bây giờ?” vẻ mặt Chu Duy Thanh dường như đầy cảnh giác hỏi.
“ Ngươi…, van xin ngươi, buông ta ra.” Minh Hoa cầu khẩn nói, tiếp xúc chặt chẽ như vậy, nàng chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như có ngọn lửa thiêu đốt, rốt cuộc không nhịn được đành mềm giọng xin xỏ. Nàng biết Chu Duy thanh cũng không phải là dạng chính nhân quân tử gì, vạn nhất tên khốn này động ý xấu, ở chỗ này phá hư sự trong sạch của mình, cái này đúng là vĩnh viễn không có cách nào vãn hồi a!!
Dịch xong chương này ta cũng muốn tự tử luôn.
Đọc thêm dòng này của Tam gia a: “Mới vừa cái kia chử sai hơi nhiều, ta sữa đúng liễu tái phát xuống. Ha hả”. Đi chết dùm đi.
Thiên Cung đế quốc quá nhỏ bé, từ khi kiến thức sự cường đại của Phỉ Lệ đế quốc, Chu Duy Thanh lại càng minh bạch sâu sắc điểm này. Uhm, muốn nước mạnh; trước, phải có nhân tài. Đến nay Thiên Cung đế quốc có được mấy Ngự Châu Sư chứ? Có thể thi đậu Phỉ Lệ Hoàng Gia Học viện quân sự học viên bình dân mỗi cá nhân đều là chân tài thực học, họ không chỉ là Ngự Châu Sư, mà còn là nhân tài quân sự. Nếu như có thể làm hết sức chiêu thu nhân tài như vậy cho mình dùng, sẽ vì mình đem tương lai trợ giúp Thiên Cung đế quốc trở nên cường thịnh có đầy đủ trụ cột.
Chu Duy Thanh tin tưởng, ban đầu phụ thân cũng đồng dạng có ý nghĩ như vậy, chẳng qua là, mặc dù phụ thân cường đại, nhưng không có đủ điều kiện hấp dẫn Ngự Châu Sư. Nhưng hắn lại không như thế, hiện tại hắn là một Ngưng Hình Sư, còn có Hô Duyên Ngạo Bác lão sư có tiếng là thiên tài Ngưng Hình Sư, có thân phận này hắn tin tưởng mình hoàn toàn có năng lực hấp dẫn nhân tài. Tại Phỉ Lệ Hoàng Gia Học viện quân sự này khắp nơi đều là nhân tài, cần chẳng qua đơn giản là học tập bốn năm mà thôi, vậy thì quá mệt rồi. Một người năng lực có mạnh mẽ thì cũng là hữu hạn, tựa như Chu đại nguyên soái, thân là Trung vị Thiên tông, lại càng là nhà quân sự ưu tú nhưng hiện tại Thiên Cung đế quốc vẫn cứ tràn ngập nguy cơ như cũ.
Chính là bởi vì trong lòng có lý tưởng rộng lớn, lúc trước, sau khi Minh Hoa uy hiếp, Chu Duy Thanh trong lòng mới có thể sinh ra sát cơ mãnh liệt. Kế hoạch là lý tưởng hóa, mỗi thời mỗi khắc cũng sẽ bởi vì ngoại giới ảnh hưởng mà sinh ra biến hóa. Hắn muốn làm chính là phải hết sức mình đi giải quyết những thứ nhân tố ngoại giới này.
Chinh bởi vì Minh Hoa mang đến cho hắn cảm giác nguy cơ cũng làm cho hắn thời điểm đối mặt với Tang Lãng mất đi kiên nhẫn dụ dỗ, trực tiếp ném ra cho hắn một cái điều kiện rõ ràng. Hắn không thể đợi tương lai khi mình trở thành Thần Sư khi đó lại đi chiêu dụ nhân tài, vậy quá muộn rồi. Một quốc gia cường đại là phải từng bước phát triển, trở thành Thần Sư chỉ có trời mới biết phải mất bao lâu thời gian, hiện tại Thiên Cung đế quốc phải đối mặt với Bách Đạt đế quốc ủng hộ Khắc Lôi Tây đế quốc cường thế áp bách, đợi không được lâu như vậy.
Về phần Tang Lãng cùng những học viên bình dân cao niên có đi vào khuôn khổ hay không, Chu Duy Thanh cũng không nắm chắc, vì vậy, hắn càng muốn biểu hiện cường thế, trong học viện thể hiện ra năng lực của mình. Nhất là tại phương diện năng lực Ngưng Hình Sư, muốn những nhân tài này đi theo, muốn làm cho người khác đi theo hắn nhất định phải có đầy đủ mị lực mới được.
Trở lại phòng học, Chu Duy Thanh kinh ngạc phát hiện, tất cả học viên đều không đi đâu, tất cả lưu lại trong phòng học. Đang chụm đầu lại nói gì đó, Thượng Quan Băng Nhi cũng cùng vài nữ học viên túm tụm.
Nhìn thấy Chu Duy Thanh trở lại, trong phòng học nhất thời yên tĩnh lại. Chu Duy Thanh trong lòng nhất động, cũng không khách khí, trực tiếp đi lên vị trí bục giảng.
Hai tay đặt trên giảng đài, "Ta nói vài lời, sau đó mọi người lại nghỉ ngơi nhé."
Ánh mắt mọi người nhất thời tập trung lên người Chu Duy Thanh, vốn là các học viên đang đứng cũng đã trở lại vị trí của mình, hôm nay Chu Duy Thanh thi triển ra thực lực cùng thân phận Ngưng Hình Sư làm cho bọn họ chấn động, sau đó còn miễn phí thác ấn, ngưng hình, sự cuồng nhiệt còn chưa tiêu hóa kịp, tuyệt đại đa số học viên đối với hắn đều có loại cảm giác ngưỡng vọng.
Chu Duy Thanh mỉm cười, hắn lúc này tựa như là một nam hài to đầu vô hại vậy (hơi chém chút), “ Chút nữa mọi người tại lúc ghi danh ở chỗ Khấu Duệ, nhất định phải viết rõ ràng cấp bậc Thiên lực của bản thân. Ý Châu Sư mà nói… cần thác ấn trực tiếp đi tới chỗ Ngôn Triết Tích xin, tùy hắn tiến hành, sau này mỗi ngày nghỉ cuối tuần ở học viện mọi người thống nhất, do hắn chi tiền. Tiếp đó tiền ta thu được từ bán Ngưng hình quyển trục, điểm này mọi người không cần lo lắng. Còn Thể Châu Sư, lúc ghi danh, còn phải ghi chú rõ Thể Châu các ngươi là thuộc tính gì, còn nữa, các ngươi có nguyện vọng muốn phát triển theo phương hướng cùng ngưng hình vũ khí là gì? Như vậy ta mới có thể căn cứ mỗi tình huống tự thân của các ngươi để làm ngưng hình quyển trục theo yêu cầu từ đó đạt hiệu quả tốt nhất được.”
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, rõ ràng thấy đông đảo học viên phía dưới nghe được độ thân mà làm theo yêu cầu, không ít người ánh mắt cũng sáng lên. Thể Châu Sư số lượng nhiều hơn xa so với Ý Châu Sư, những thứ Ngưng hình quyển trục đó đối với học viên bình dân mà nói chỉ có ngưỡng vọng mà thôi, càng không phải nói là tùy thân mà làm theo yêu cầu. Coi như là Thể Châu Sư thần phục quý tộc với Thác Ấn Cung, cũng tất vị có mấy người có thể hưởng thụ dạng đãi ngộ này a!
Chu Duy Thanh mỉm cười nói: “Ta còn có một kiến nghị. Nếu như là Thể Châu Sư một ngưng hình kỹ năng cũng không có, trước tiên có thể xin một phần Ngưng hình quyển trục, để cho mình có một kiện trang bị tùy thân, nếu như đồng học đã có một ngưng hình trang bị, mọi người tốt nhất nên lựa chọn chờ một đoạn thời gian, cố gắng tu luyện thiên lực. Đại khái trong hai năm, ta mới có thể đủ đề thăng lên tới cao cấp Ngưng Hình Sư.
Khi đó, ta hẳn là có thể bắt đầu thử nghiệm chế tác ngưng hình quyển trục có lỗ tương khảm cùng với Ngưng hình sáo trang. Ngưng hình quyển trục có lỗ khảm thích hợp với Thể Châu Sư, mà Ngưng hình sáo trang lại có thể do Thể Châu Sư phổ thông đến sử dụng.”
Nếu như nói mới vừa rồi những học viên này trong mắt ngập tràn cuồng nhiệt, như vậy, giờ khắc này chính là hoàn toàn ngốc trệ (một dạng như lồi mắt ếch đây mà ). Ngưng hình quyển trục thuần mang lỗ tương khảm a? Ngưng hình sáo trang? Loại này đối với bọn họ mà nói cũng đã là truyền thuyết rồi, đừng nói là gặp qua, coi như là nghĩ cũng chưa nghĩ qua nữa a!
Mắt thấy hiệu quả mình muốn đạt tới đã có, Chu Duy Thanh mỉm cười nói: "Tốt lắm, đây là những điều ta muốn nói. Dĩ nhiên nếu như mọi người không muốn chờ, cũng có thể trực tiếp tiến hành ngưng hình. Nhưng ta có thể bảo đảm tỷ lệ thành công ngưng hình, một bộ ngưng hình quyển trục không thành , chúng ta sẽ tới bộ thứ hai. Băng Nhi, mời đứng lên một chút."
Thượng Quan Băng nhi nghe được Chu Duy Thanh gọi mình, không khỏi sửng sốt một chút, lúc này nàng đương nhiên không thể phá đám nam nhân của mình, theo bản năng đứng lên.
Chu Duy Thanh thu liễm nụ cười trên mặt lại, nghiêm mặt nói: “Các bạn đồng học, bây giờ, ta trịnh trọng giới thiệu với các ngươi. Vị tiểu thư Thượng Quan Băng Nhi xinh đẹp này chính là lão bà của ta, sau này, các nam đồng học đừng có dại dột có dị tâm nhá. Nếu không nghe lời, hắc hắc…’”
“Tiểu Béo, ngươi đang nói cái gì đó hả.” Thượng Quan Băng Nhi đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền đỏ bừng mặt, xoay người chạy ra khỏi phòng.
Khấu Duệ ồn ào hô: "Đại tẩu." Sau đó các học viên cũng cười ầm ĩ một hồi.
Chu Duy Thanh kia da mặt vốn không phải chỉ dày bình thường (vốn là dày siêu cấp), cũng không có làm như người thường, hướng mọi người phất tay một cái, lúc này mới đuổi theo Thượng Quan Băng Nhi. Hắn vừa mới đi khỏi, quanh người Khấu Duệ đã bị vây lại đến mức nước chảy không lọt, ai cũng nghĩ muốn nhanh nhanh đăng kí. Cho dù là Ngôn Triết Tích với Mã Quần là Thiên Châu Sư cũng không ngoại lệ.
Lúc đó Chu Duy Thanh đuổi theo Thượng Quan Băng Nhi tới của học viện mới bắt kịp, vừa chạy vừa hô toáng: “Băng Nhi, ngươi chạy chậm chút đi! Từ từ chút a”
Thượng Quan Băng Nhi quay đầu sang chỗ khác, mặt đỏ bừng sẳng giọng: “Ngươi mới vừa rồi đã nói gì chứ hả! Ngươi làm ta sau này làm thế nào gặp mặt các bạn đồng học đây chứ.”
Chu Duy Thanh cười hắc hắc nói: “Ai bảo nàng ngày càng mê người như thế, ta đây tuyên thệ chủ quyền thì có gì sai chứ?’
Thượng Quan Băng Nhi tức giận nói: “Cái gì mà tuyên thệ chủ quyền? Chẳng lẽ ta là vật phẩm của ngươi sao?”
Chu Duy Thanh liên tục lắc đầu: “Không không… dĩ nhiên là không mà. Ý ta là ‘tuyên thệ nàng có chủ quyền đối với ta, ta là Tiểu Béo của ngươi a! Ngươi xem đi, ta lớn lên đẹp trai như vậy, anh tuấn như vậy, lại ôn nhu lại vừa thiện lương, vừa hàm hậu lại vừa ‘cool’, còn có thể tạo quyển trục (D: thiếu tạo baby nữa, thèng nào nó tự sướng còn hơn ta. Thật là khâm phục). Nếu lúc này có mỹ nữ khác coi trọng ta, ngươi nói xem ta theo hay là không theo đây? Ta đây tuyên thệ chủ quyền chính là để cho mọi người đều biết ‘TA là người của NGƯƠI, nếu như ai có chủ ý muốn gây chuyện với nàng cũng phải bước qua ta đã. (D: khúc này chém chút biên ah)
Sự so sánh như thế bọn họ còn không tự ti mặc cảm mà bỏ chạy sao? Ta đây là lo nghĩ vì ngươi a!”
Nhìn vẻ mặt cực kì vô sỉ kia, Thượng Quan Băng Nhi không khỏi ‘phốc xích’ nhịn không được bật cười: “Còn nói vừa ôn nhu vừa thiện lương nữa chứ. Ta xem, không biết bao nhiêu người xem ngươi là Hồng Thủy Mãnh Thú đâu.”
Mắt thấy Thượng Quan Băng Nhi đã không tức giận nữa, Chu Duy Thanh lập tức sáp lại gần, ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng cười hắc hắc nói: “Chỉ cần Băng Nhi hôn ta một cái thì xem ta thành Hồng Thủy Mãnh Thú cũng có là gì.”
Thượng Quan Băng Nhi nghiêm mặt nói: “Tiểu Béo, ngươi nói cho ta một chút, ngươi hôm nay làm như vậy không phải là vì muốn những đồng học đó sau này giúp đỡ Thiên Cung đế quốc chúng ta chứ?”
Chu Duy Thanh khẽ mỉm cười, nói: “Bây giờ nói những thứ này còn quá sớm. Ngươi chỉ cần biết rằng lão công của ngươi có mục tiêu rất rất vĩ đại là được. Yên tâm đi, ta sẽ xử lý tốt, ngươi cứ an tâm mà học hành đi. Những chuyện khác cứ giao cho ta xử lý. Nói thực, hôm nay vừa nhìn thời khóa biểu ta liền đau cả đầu, một chút cơ sở cũng không có, ta xem ta học cũng không vào nhiều. Sau này chỉ biết nhờ ngươi thôi, thi với cử gì gì đó, nhớ là …hắc hắc… cho ta xào lại nha.”
Thượng Quan Băng Nhi nhướng mày: “Tiểu Béo, không thể làm như vậy được. Nếu không, ta giúp ngươi bổ túc một chút tri thức quân sự cơ sở nhé.”
Chu Duy Thanh lắc đầu lia lịa: “Không tin, ta nào có thời gian. Bây giờ phải nuôi cả ban học viên cũng không phải dễ dàng gì, chế tác Ngưng Hình quyển trục cộng với tu luyện, cơ hồ là chiếm hết cả thời gian rảnh rỗi. Về phần học tập, đi học thì có thể học được đến bao nhiêu thì là bấy nhiêu thôi.”
Thượng Quan Băng Nhi hơi lo lắng nói: “Nhưng mà, ngươi sau này còn phải thừa kế y bát Chu nguyên soái, thống soái quân đội Thiên Cung đế quốc chúng ta mà!”
Chu Duy Thanh khẽ mỉm cười, nói: “Băng Nhi, nàng vẫn chưa hiểu ý ta. Làm một gã Thống soái, cũng không phải nhất định phải có tri thức quân sự nổi trội như thê nào. Chỉ cần có đủ năng lực chỉ huy một nhóm người có tài năng quân sự như vậy là đủ rồi.”
Thượng Quan Băng nhi hơi chút sửng sốt, nàng mặc dù cảm thấy lời của Chu Duy Thanh là ngụy biện, nhưng lại dường như tựa hồ cũng có mấy phần đạo lý. Ở Thiên Cung doanh hai năm qua, Chu Duy Thanh biến hóa rất lớn. Không chỉ là vóc người trở nên khôi ngô rắn rõi, vẻ vô lại ban đầu thường xuyên lộ ra cũng đã thu liễm lại . Mặt ngoài nhìn lại hắn có lúc tựa hồ rất lớn lối, nhưng nàng lại biết, Tiểu Béo chân thật cảm xúc hoàn toàn nội liễm vào bên trong, mặc dù chỉ chưa tới mười bảy tuổi, nhưng tâm tư so với người trưởng thành còn muốn thâm trầm hơn rất nhiều.
Trở lại chỗ ở, Thượng Quan Băng Nhi đi ra ngoài mua thức ăn, thuở nhỏ nàng đã theo mẫu thân, nấu cơm cũng không có vấn đề gì cả. Đã cư ngụ bên ngoài, nhiệm vụ nấu cơm nàng không chút do dự đảm nhận. Mà Chu Duy Thanh thì tức khắc chui đầu vào phòng mình. Hơn bốn mươi vạn kim tệ hắn cũng đã cấp cho Ngôn Triết Tích phụ trách giữ, trong tay không tiền sao được? Ngưng hình dịch với giấy ngưng hình từ chỗ Hô Duyên Ngạo Bác mang đi cũng còn có một chút. Trong đó bao gồm một ít điều chế Trung cấp Ngưng hình dịch, hắn chuẩn bị trước hết luyện chế mấy bộ Trung cấp ngưng hình quyển trục lấy đi đổi ít tiền rồi hãy nói. Dù sao, sau này cần các loại tài liệu để tiếp tục luyện chế Ngưng hình quyển trục đều phải chính hắn tự đem tiền đi mua. Mà bắt đầu từ Trung cấp ngưng hình quyển trục, lại không cần làm ngàn tờ rồi, chỉ cần một trăm tờ là có thể, dĩ nhiên, Trung cấp Ngưng hình quyển trục này một trăm tờ trở lên cũng không phải là nhất định có thể đủ thành công. Nhưng một khi thành công, phẩm chất ngưng hình trang bị so với Sơ cấp quyển trục còn muốn tốt hơn nhiều, mà tỷ lệ thành công chung quy cũng cao hơn một chút so với Sơ cấp ngưng hình quyển trục.
Trong bốn năm trở thành một gã Cao cấp Ngưng Hình Sư, Chu Duy Thanh một chút cũng không khoa trương. Lấy tu vi hiện tại của hắn, đủ để duy trì hắn luyện chế Cao cấp ngưng hình quyển trục.
Hắn hiện tại cần nhất chính là rèn luyện thiết kế Ngưng hình quyển trục nhiều hơn cùng với điều chế Ngưng hình dịch, chỉ cần có thể thiết kế ra Cao cấp ngưng hình quyển trục là hắn có thể chế tạo ra được. Có thuộc tính Thời Gian phụ trợ, chỉ cần có đầy đủ kinh nghiệm thực tiễn, không bao lâu là hắn sẽ có thể trở thành một gã Cao cấp Ngưng Hình Sư. Thời điểm ngân quang, thanh quang cộng với vô sắc ma lực của Thời Gian luân phiên lóe lên trong tay Chu Duy Thanh, lần lượt từng cái Trung cấp ngưng hình quyển trục lấy tốc độ mà Ngưng Hình Sư bình thường không thể nào tưởng tượng nổi không ngừng từ trong tay Chu Duy Thanh ra đời, coi như là Hô Duyên Ngạo Bác, trên phương diện tốc độ luyện chế Trung cấp Ngưng hình quyển trục cũng không dám nói nhanh hơn so với Chu Duy Thanh. Dù sao, có thuộc tính Thời Gian tiết tấu điều tiết, hiên tại Chu Duy Thanh luyện chế quyển trục tỷ lệ thành công đến gần giới hạn trăm phần trăm.
Buổi trưa, sau khi cơm nước xong, cả một chút thời gian buổi trưa, Chu Duy Thanh cơ hồ toàn bộ đầu nhập vào việc luyện chế Ngưng hình quyển trục. Về phần tu luyện thiên lực, hắn căn bản không có bất kỳ lo lắng, đặc tính Bất Tử Thần Công bày ra đó. Hắn luyện chế Ngưng hình quyển trục không ngừng dử dụng Thiên lực, bảo trì mười hai đại tử huyệt trên người mở ra không ngừng vận chuyển, tự nhiên có thể hoàn thành quá trình tu luyện. Từ khi Khí Hải huyệt được khai thông, mặc dù sau cảnh giới Thiên Thần lực tăng lên một cấp cần nhiều thiên lực hơn so với trước nhiều, nhưng Chu Duy Thanh vẫn như cũ có thể cảm giác được tu vi của mình đang không ngừng tiến bộ. Tiểu Bạch Hổ theo thói quen vẫn nằm sấp trên ghế dựa trong phòng nằm ngủ, chìm trong dương quang từ ngoài cửa sổ rọi vào, thỉnh thoảng liếc nhìn nó một cái, Chu Duy Thanh đều sẽ ghen tỵ với năng lực ngủ của tiểu gia hỏa này.
Thẳng một mạch đến khi mặt trời khuất núi, trước mặt Chu Duy Thanh đã chỉnh tề xếp sáu bộ Trung cấp ngưng hình quyển trục, mà Ngưng hình giấy, Ngưng hình dịch mà hắn mang đến cũng sử dụng gần hết. Muốn tiếp tục luyện chế nữa, phải đi mua thêm tài liệu mới được.
Hài lòng duỗi lưng một cái, Chu Duy Thanh đấm bóp lồng ngực mình rồi cười ha hảưa, lầu bầu nói: “Ta chính thực là một thiên tài mà. Sáu bộ ngưng hình quyển trục này lưu lại một bộ cho những gia hỏa trong lớp ngưng hình cho bọn hắn an tâm, còn lại đều đem bán đổi tài liệu. Bất quá chỉ là mấy chục người mà thôi, tốc độ bọn hắn tu luyện sao có thể nào so với tốc độ ta luyện chế Ngưng hình quyển trục được chứ. Hắc hắc…”
Đem sáu bộ quyển trục thu vào dây chuyền trữ vật của mình, Chu Duy Thanh khoanh chân ngồi tại chỗ tu luyện chốc lát, không phải là vì tu luyện thiên lực mà là nghỉ ngơi một chút phục hồi tinh thần tiêu hao từ buổi trưa đến giờ.
Lúc này, đã nhanh tới giờ cơm chiều, Minh Hoa vẫn chưa về. Kế hoạch của Chu Duy Thanh là khuya hôm nay tìm nàng hảo hảo nói chuyện một chút. Hắn hiểu rõ vì an toàn của mình với Thượng Quan Băng Nhi, giữa hắn và Minh Hoa chỉ có thể có hai khả năng. Một là Minh Hoa tiếp nhận mình thác ấn Hắc Ám phong ấn ở Khỏa thứ hai trên Biến Thạch Miêu Nhãn Ý Châu, thành người của mình. Cách khác, cũng chỉ có thể tâm ngoan thủ lạt mà thôi.
Hiện tại hắn đã không có nửa phần do dự, loại chuyện này tuyệt đối không thể mạo hiểm, bằng không mà nói, rất có thể sẽ là tai hủy diệt lâm đầu.
Sau khi cùng Thượng Quan Băng Nhi ăn cơm tối xong, Chu Duy Thanh lấy cớ mình muốn khôi phục lại sau khi luyện chế Ngưng hình quyển trục, trở về phòng sớm. Thượng Quan Băng Nhi không nghi ngờ gì, cũng trở về phòng tu luyện. Gần đây nàng tu luyện rất khắc khổ, mặc dù không có tu luyện nhanh biến thái như Bất Tử Thần Công của Chu Duy Thanh như vậy, nhưng nàng tu luyện từ nhỏ, căn cơ cực kỳ vững chắc.
Sau khi trở về phòng, Chu Duy Thanh tiếp tục khôi phục tinh thần, đồng thời đem thiên lực của mình điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất. Hắn hiện tại chỉ hy vọng tối nay Minh Hoa vẫn trở lại phòng ở, nếu không, kế hoạch của hắn sẽ không cách nào tiến hành thuận lợi.
Sắc trời bên ngoài dần dần tối xuống, tiếng huyên nháo trong Phỉ Lệ thành vẫn như cũ, Chu Duy Thanh thuê tiểu viện này có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Theo thời gian trôi qua, trạng thái đã khôi phục đến đỉnh phong, dần dần Chu Duy Thanh cũng có chút cau mày, hắn cũng không phải là không có kiên nhẫn. Ở Thiên Cung doanh hơn hai năm, trong đó hạng mục luyện nhiều nhất chính là kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn biết, nếu như hôm nay Minh Hoa vẫn không quay lại thì có nghĩa là sự tình sắp có biến hóa, hơn nữa biến hóa này ảnh hưởng không tốt đối với mình. Hắn bắt đầu do dự, có nên hay không để Thượng Quan Băng Nhi đến ở trong học viện. Vạn nhất sự tình Tà ma biến của mình có bị bại lộ, phải làm sao để ứng phó.
Đang lúc ấy thì phía ngoài viện môn truyền đến âm thanh, lỗ tai Chu Duy Thanh hơi động một chút, thần sắc trên mặt nhất thời bình tĩnh trở lại, khóe miệng hiện ra vẻ mỉm cười. Minh Hoa, đúng là vẫn còn trở lại.
Đúng vậy, chính là Minh Hoa trở lại, nàng đi vào sân sau, nhìn thoáng qua gian phòng Chu Duy Thanh cư ngụ, lúc này mới trở về phòng. Chẳng qua Chu Duy Thanh nhìn không thấy tới chính là, lúc này trong con ngươi Minh Hoa toát ra một tia lãnh quang nhàn nhạt, đó rõ ràng là bộ dáng trí châu.
Cùng với Minh Hoa đóng cửa phòng lại, trong viện lại trở nên an tĩnh lại, mà trời bên ngoài cũng trở nên càng ngày càng đen.
Trở lại là tốt rồi, hiện tại Chu Duy Thanh một chút cũng không nóng nảy, hắn mặc dù muốn dứt khoát với Minh Hoa, nhưng tuyệt không hy vọng Thượng Quan Băng Nhi biết. Hơn nữa, hiện vào lúc này trong thành thị còn rất náo nhiệt, phải chờ tới thời điểm đêm khuya mọi người yên lặng một chút sẽ hành động cũng không muộn.
Dưới ý niệm thúc dục, mười hai đại tử huyệt trên người Chu Duy Thanh bắt đầu gia tốc vận chuyển, hấp thu thiên địa nguyên lực trong không khí bổ sung cho bản thân, thiên lực dồi dào lấy huyệt Khí Hải làm cơ sở, phúc xạ đến mỗi một góc trong thể nội, mỗi khi đó thiên lực giống như thủy ngân lưu chuyển đến những tử huyệt đã quán thông thành công, đều hội tại luồng khí xoáy, dưới tác dụng của nó trong nháy mắt gia tốc, do đó vận chuyển càng nhanh hơn. Mà luồng khí xoáy tử huyệt hình thành nhận được thiên lực dung nhập liền giống như được bôi trơn, xoay chuyển càng thêm nhanh chóng, càng thêm thuận lợi.
Chu Duy Thanh mỗi lần hô hấp đều hết sức lâu sâu, hơi thở nhẹ nhàng áo nghĩa, mỗi một lần hô hấp, Thiên lực đều có thể trong cơ thể hắn vận chuyển một vòng. Bất Tử Thần Công mang cho hắn nguy hiểm cùng thống khổ đồng thời tiền lời cũng hoàn toàn quan hệ trực tiếp tỉ lệ thuận với đó. Hiện tại tầng thứ hai của Bất Tử Thần Công này hắn đã tu luyện đến huyệt vị cuối cùng, chỉ cần nữa quán thông Vĩ Đồng huyệt, như vậy, tầng thứ hai này hắn coi như là hoàn thành rồi.
Thời gian, trong tu luyện lặng lẽ trôi qua, có thể mơ hồ thấy, ở ngoài da mặt Chu Duy Thanh có một tầng bạch sắc quang vựng (vầng ánh sáng trắng) nhàn nhạt lưu chuyển. Đây là biểu hiện đặc thù sau khi thiên lực tiến vào cảnh giới Thiên thần lực. Nếu như có thể tu luyện tới trạng thái Thiên thần lực cao nhất, như vậy, chỉ cần vừa tiến vào trạng thái tu luyện, thiên thần lực sẽ tự hành tán phát ra bên ngoài cơ thể tạo thành một tầng ánh sáng trắng lưu chuyển. Dĩ nhiên, cự ly tới cảnh giới dạng này, Chu Duy Thanh còn kém rất nhiều.
Bóng đêm tràn ngập, Phỉ Lệ thành cũng theo bóng đêm dần dần yên tĩnh lại.
Đang trong tu luyện Chu Duy Thanh đột nhiên thức tỉnh. Cái này hoàn toàn là sau khi tu vi đạt tới trình độ nhất định tự phát cảnh giác. Ánh mắt sáng rực từ trong mắt của hắn chợt lóe lên, hệt như trong hư không sinh điện chớp, làm trong phòng cũng chớp sáng một cái. Ánh mắt sắc bén trực tiếp rơi tại mặt bên một cánh cửa sổ, mà kia cánh cửa sổ, đang lặng yên không một tiếng động mở ra.
Sưu một tiếng, một đạo thân ảnh liền từ trong khe cửa sổ hơi hé chút kia chui ra, theo đó còn có một cổ hương thơm thanh nhã.
Đã trễ thế này mà còn đang tu luyện, quả nhiên là mỗi một thành công sau nó đều là sự gian khổ, thân ảnh tiến vào này không phải ai khác chính là Minh Hoa.
Lúc này Minh Hoa, mặc một thân y phục màu đen bó sát thân, càng tôn thêm vóc người hoàn mỹ của nàng lên, bất luận là trước ngực nàng hô chi dục xuất, hay là từng đạo đường cong uốn lượn duyên dáng trên thân nàng đều không khỏi tràn đầy mị hoặc kinh tâm động phách.
Nhưng là, Minh Hoe lại kinh ngạc phát hiện, ban ngày Chu Duy Thanh còn vốn là bộ dáng mê đắm nhìn mình, lúc này đây lại ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, ánh mắt nhìn về phía mình lại hết sức thanh minh, trong thanh minh lại còn mang vài phân thanh lãnh(trong trẻo mà lạnh lung). Giờ này khắc này, khí chất hắn tựa hồ không giống như ban ngày nữa, không hề lớn lối hay háo sắc nữa, ngược lại có một loại cảm giác như trí giả. Mặc dù chỉ là một thân bố y, nhưng ngồi ở chỗ đó, hắn chính là trung tâm của hết thảy mọi thứ trong phòng này.
Minh Hoa dĩ nhiên không biết, đây là một loại huyền ảo của Bất Tử Thần Công Chu Duy Thanh tu luyện, trước một khắc đó hắn vẫn còn trạng thái tu luyện, chưa giải thoát ra ngoài. Minh Hoa đối với hắn đương nhiên là có lực dụ hoặc, nhưng là, ngàn vạn lần không nên quên, Chu Tiểu Béo đồng học của chúng ta vô cùng sợ chết, coi như là Minh Hoa trước mặt nữa xinh đẹp gấp mười lần, chỉ cần uy hiếp đến an toàn tính mạng hắn, như vậy, ở trong mắt của hắn cũng chỉ có thể là một cụ Hồng Phấn Khô Lâu mà thôi. Nhất là, hắn không nghĩ tới Minh Hoa cư nhiên sẽ chủ động tìm đến mình, lúc này cảnh giác đã bị đẩy đến mức tối cao, há lại sẽ dễ dàng bị mị hoặc.
“Đã trễ thế này, lão sư tới tìm ta có việc sao?”, bất luận là Chu Duy Thanh hay Minh Hoa, cũng cố ý đề thấp thanh âm của mình, hơn nữa bọn họ còn che dấu thiên lực bản thân, coi như là ở bên ngoài dán sát tai vào cửa nghe lén cũng không có khả năng nghe được động tĩnh bên trong.
Minh Hoa có chút u oán liếc hắn một cái, “Người ta đã trễ thế này tới tìm ngươi, ngươi lại có thái độ này sao?”
Sai sai Minh Hoa tìm đến Tiểu Béo làm gì đó?
Chu Duy Thanh lạnh nhạt nói: “ Lão sư có gì thì nói thẳng đi. Ta không cảm thấy giữa chúng ta có chuyện gì mà lại chưa nói hết. Hôm nay người bôi nhọ ta thì ta cũng không có so đo đâu.”
Khóe miệng Minh Hoa toát ra một nụ cười đầy ý vị: “ Thật sự là bôi nhọ sao? Ta cũng không muốn cùng ngươi tranh cãi. Ngươi có hứng thú nghe ta nói chuyện xưa hay không? Nghe xong cố sự của ta ngươi sẽ biết tại sao đối với tà khí trên người ngươi ta lại mẫn cảm như vậy.”
Chu Duy Thanh long mày hơi động: “ Ở chỗ này sao?”
Minh Hoa nhún bả vai một cái: “ Nếu như không sợ để nữ bằng hữu kia của ngươi nhìn thấy hai chúng ta trong cùng một phòng mà nói, không bằng đổi địa phương khác đi. Cũng không biết ngươi có dám đi theo ta hay không?”
Chu Duy Thanh cười cười, bộ dạng vô lại cũng đã trở lại, đàng hoàng không khách khí quét qua quét lại những vị trí mẫn cảm trên người Minh Hoa một cái: “ Vậy thì còn chờ gì nữa? Được mỹ nữ mời, còn lý do gì mà phải cự tuyệt.”
Minh Hoa hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, khẽ cười nói: “ Vậy thì đến đây đi.” Vừa nói, nàng đột nhiên tung mình, cổ tay dựa trên bệ cửa sổ chống đỡ, cả người nhẹ nhàng bay ra bên ngoài.
Chu Duy Thanh cũng từng bước nhẹ nhàng, vô thanh vô thức đến bên cửa sổ, phóng thân đi theo sau Minh Hoa. Đồng thời khi hắn phi thân ra cửa sổ, Thiên Châu trên tay cũng nhẹ nhàng phóng ra, đồng thời cũng đem cảm giác của mình tăng đến trạng thái nhạy cảm nhất.
Dĩ nhiên hắn biết, Minh Hoa chủ động đến tìm mình nhất định là có chỗ dựa vào. Nhưng vào lúc này, hắn phải đùa bỡn mà nghênh khó khăn, chuyện tình này căn bản không thể tránh né được.
Ngay lúc thân ảnh hai người lặng lẽ biến mất, bên trong phòng, Phì Miêu đang ngủ gục trên ghế chậm rãi mở mắt, ở sâu trong mắt toát ra một tia vầng sáng nhàn nhạt.
Minh Hoa vừa ra khỏi tiểu viện lập tức tăng tốc, mặc dù nàng không phải là Thiên Châu Sư thiên về tốc độ, nhưng năng lực phối hợp thân thể cực mạnh, hơn nữa tố chất thân thể lại vượt xa người thường, chợt tăng tốc cũng là tốc độ kinh người. Thiên lực tại cấp bậc Tứ Châu đủ sức để duy trì tốc độ kinh người như thế này.
Chu Duy Thanh không nhanh không chậm đi theo sau nàng, tuy rằng tu vi Thiên lực hắn không bằng Minh Hoa, nhưng thuộc tính Phong trong Ý Châu của hắn lại có thủ đoạn có thể tăng tốc độ. Vì vậy, mặc dù không sử dụng chân phải tăng tốc, hắn cũng có thể dễ dàng đuổi theo Minh Hoa.
Cứ như vậy, hai người một trước một sau dần hướng địa phương đông môn(cửa phía đông) mà đến. Một lát sau liền nhìn thấy cửa thành phía đông.
Mắt thấy đã đến Đông môn, Minh Hoa đột nhiên dừng bước, chờ Chu Duy Thanh đến bên cạnh mình.
“ Còn muốn đùa bỡn ra khỏi thành?” Chu Duy Thanh ánh mắt thâm trầm hỏi: “ Không phải ngươi muốn đùa bỡn giết người diệt khẩu chứ?”
Minh Hoa khẽ cười nói: “ Ngươi vốn không biết bí mật gì của ta, tại sao ta lại phải giết người diệt khẩu? Coi như là muốn giết, thì cũng là ngươi giết ta mới đúng chứ. Ta không sợ, ngươi lại đại nam nhân thì còn sợ cái gì?”
Chu Duy Thanh nhìn tường thành cao gần trăm mét kia, nhún bả vai một cái, nói: “ Nhưng ta còn chưa có cái năng lực trèo tường ra ngoài mà không bị phát hiện.”
Minh Hoa cười một tiếng, nói: “ Nếu đã mang ngươi đến đây rồi có, thể nào để ngươi leo tường chứ? Đi theo ta.” Nói xong, nàng lắc mình chui vào một cái ngõ nhỏ bên cạnh, ngoặt ngẹo hai ba lần, mang Chu Duy Thanh mời vào một gian nhà dân cư bình thường.
Bên trong khu dân cư cực kỳ yên tĩnh, Minh Hoa thoải mái đi theo con đường quen thuộc tiêu sái vào giữa phòng. Nơi này không hề có một bóng người, tại phòng bên trong nàng nhấc lên một cái ván giường, để lộ ra một cái động khẩu đen ngịt, rồi nhẹ nhàng chui vào trước.
Chu Duy Thanh trong lòng vừa động, không chút do dự trong nháy mắt tăng tốc theo sau nàng. Có trời mới biết được trong thông đạo có gì nguy hiểm hay không? Duy chỉ có bám sát lấy nàng, lúc nguy hiểm xuất hiện trước tiên mới có thể kịp phản ứng. Nếu như muốn yên ổn giống như Minh Hoa, mình chỉ có bắt lấy tay nàng, ít nhất còn có thể lấy nàng làm con tin.
Vì vậy, Chu Duy Thanh vừa chui vào trong thông đạo, ngay lập tức liền thả ra Thiên lực của mình, tập trung trên người Minh Hoa, tay trái hướng phía trước giơ lên. Chỉ cần Minh Hoa có cái hành động bất chính gì, trước tiên hắn chỉ có thể ra tay trên người nàng.
Mà Minh hoa giống như căn bản không có cảm giác được động tác của Chu Duy Thanh ở phía sau, nhanh chóng đi qua nơi u tối này. Cả bên trong địa đạo này không khí thông suốt, nhưng lại một mảnh đen nhánh, không hề có nửa điểm ánh sáng. Nhưng Minh Hoa dường như là có thể thấy hết mọt thứ, tốc độ di chuyển rất nhanh.
Ước chừng đi được công phu thời gian nửa bữa cơm, Minh Hoa đột nhiên dừng lại, Chu Duy Thanh nào biết nàng đột nhiên dừng lại, hắn lại đi nhanh, nhất thời sắp vượt qua nàng.
Minh Hoa cảm ứng được Chu Duy Thanh đi lên, nàng theo bản năng xoay người lại, muốn dùng tay chặn trước ngực Chu Duy Thanh để tránh khỏi hắn đụng đạm trên người mình. Giống như Chu Duy Thanh đã nói vậy, Đừng xem mặt ngoài nàng giống như gái hồng lâu, nhưng trên thực tế thì nàng chính là một hoàng hoa khuê nữ.
Nhưng lúc này Minh Hoa xoay người lại lại làm cho Chu Duy Thanh giật mình. Lúc này, hắn vốn đã bị vây trong trạng thái cảnh giác cao độ, Minh Hoa lại đột nhiên xoay người lại, còn dùng tay tiếp cận ngực hắn. Dưới loại tình huống này, Chu Duy Thanh như thế nào lại để nàng tùy ý đụng trúng mình đây.
Ở trong bóng tối, màu sắc không bắt mắt nhất tự nhiên chính là màu đen, Hắc Ám lan ra, không có nửa phần do dự đã tác dụng trên người Minh Hoa. Lúc này, hai tay Chu Duy thanh vừa nhấc, đã chạm vào tay của Minh Hoa. Mà lúc này, hắn vừa đứng vào trạng thái song song với Minh Hoa, sau đó chính là làm ra một loạt phản ứng theo bản năng, kết quả chính là, thân thể của hắn dán chặt trên thân thể Minh Hoa.
Chu Duy Thanh chỉ cảm thấy vật tiếp xúc với thân thể mình chính là hai viên tròn tròn lại vô cùng mềm mại cứ cọ qua cọ lại trên người. Sau khi bộ ngực sung mãn mềm mại của Minh Hoa chạm trên người hắn là như một chuỗi xuyên suốt khiến Chu Duy Thanh cơ hồ làm theo bản năng dán chặt trên thân thể mềm mại của nàng. Hơn nữa, sau đó không biết là người này bị Mộc Ân lây nhiễm, hoàn toàn theo bản năng hay là ngẫu nhiên, hắn ngay tại đây, tay vừa vặn chộp lấy kiều đồn của Minh Hoa một phen. Hai người tiếp xúc chặt đến mức không còn xuất hiện một khe hở.
Thiên lực thúc dục, Chu Duy Thanh không chút do dự đem Thiên lực của mình rót vào trong cơ thể Minh Hoa. Tu vi Thiên lực của Minh Hoa cao hơn so với hắn, Hắc Ám Chi Xúc chỉ có thể hạn chế nàng một chút thời gian ngắn ngủi, Chu Duy Thanh tự nhiên cũng muốn trước tiên phải khống chế được đối thủ.
Chẳng qua là, lúc này địa phương mà thiên lực của hắn rót vào thật sự là có chút không khỏi thất lễ , Minh Hoa chỉ cảm giác mông mình đầy căng thẳng, bị một bàn tay nắm lấy, một cỗ Thiên lực nồng đậm sung mãn liền từ bộ vị mẫn cảm kia tràn vào trong cơ thể nàng. Cái mông bị Chu Duy Thanh bắt được nhất thời lâm vào một trận tê dại, nàng chỉ cảm thấy thân thể mình mềm nhũn, vốn định tụ tập Thiên lực chống đỡ Hắc Ám Chi Xúc dĩ nhiên cũng như vậy mà tản mát.
Rên rỉ một tiếng nhẹ nhàng, Minh Hoa ngã vào trong người Chu Duy Thanh. Sau một chút khiếp sợ ngắn ngủi, trong nội tâm nàng dâng lên một trận tức giận, nhất thời xấu hổ: “ Ngươi làm gì vậy?”
Câu này cũng không phải chỉ một mình Minh Hoa thốt ra, mà là Chu Duy Thanh cùng nàng đồng thanh nói ra.
Một cánh tay khác của Chu Duy Thanh cũng không chút khách khí giơ ra, may là cái tay này cũng bình thường chỉ nắm lấy cổ tay của Minh Hoa. Hơn nữa, lúc va chạm như vậy, hắn cảm giác được phía sau Minh Hoa là vách tường. Lúc này, hắn đem Minh Hoa hoàn toàn đính ở trên vách tường. Vì chế trụ hoàn toàn Minh Hoa, Tên gia hỏa này liền giơ cái chân phải tà ma của mình lên, dùng đầu gối chặn trên tiểu phúc của nàng. Cứ như vậy, chỉ cần Minh Hoa có dị động, là hắn có thể đem nàng đánh chết trong nháy mắt.
Ở trong địa đạo đen khịt này, tư thế của hai người thật không quá lịch sự. Thân thể Minh Hoa bị Hắc Ám Chi Xúc trói buộc, mà cả người Chu Duy Thanh lại dán chặt lấy người ta, một tay nắm lấy phần gáy, một cánh tay khác chộp lấy kiều đồn của Minh Hoa, đầu gối thì lại chĩa chĩa vào tiểu phúc của của nàng. Từ góc độ chế địch mà nói, cố nhiên là không sai, nhưng hình dáng này rất ư là… cái này khiến cho Minh Hoa giận dữ và xấu hổ muốn chết.
Giờ khắc này, trong lòng Chu Duy Thanh phảng phất như lại nghĩ tới lời Mộc Ân nói: “ Khi địch nhân của ngươi là nữ nhân, mẹ nó chớ ngàn vạn lần khách khí với nàng liền vô ích, cứ đùa bỡn những thứ kia cho nàng xấu hổ. Cứ như vậy, cho dù nữ nhân kia có cường đại thì mười thành tu vi cũng chỉ còn lại năm thành. Hơn nữa. có tiện nghi mà không chiếm thì chính là cái đồ vương bát đản.”
Vừa nghĩ đến giáo huấn kia, Chu Duy Thanh liền không khách khí ngắt hai phát trên cặp mông đầy đặn của Minh Hoa, khiến cho Minh Hoa giận đến suýt rơi nước mắt.
“ Buông ra.” Minh Hoa cơ hồ là gầm nhẹ một tiếng. Chu Duy Thanh hoàn toàn có thể cảm nhận được lúc này nàng xấu hổ cũng không phải là giả vờ.
Xúc cảm chân thật đúng không phải là bình thường, thật là tốt a! Lúc này Chu Duy Thanh mới tỉnh ngộ lại, chưa chắc Minh Hoa đã làm gì bất lợi với mình. Vừa tỉnh ngộ cũng không sao cả, xúc cảm trên tay cùng với thân thể tiếp xúc toàn diện như thế này khiến cho hắn thú tính sôi trào. Cho dù là Thượng Quan Băng Nhi, trong trí nhớ, tại trạng thái hắn này cũng không dám làm quá. Minh Hoa này so sánh với Băng Nhi còn muốn đầy đặn hơn một chút, giống như là đào mật chín cây, quả thật chính là cực phẩm trong cực phẩm. Mùi thơm thanh nhã cộng thêm thân thể toàn diện tiếp xúc hòa hợp, đầu gối của hắn còn dính trên tiểu phúc của người ta, hắn suýt nữa không cầm nín được mà nghĩ đến Bá vương ngạnh thường cung.
“ Không tha, ngươi đùa bỡn làm gì? Ta đã nói với ngươi, đừng có tâm tư không chính đáng, ta đem ngươi làm tân lão bà đấy.” Trong lòng một bên toàn nghĩ đến thứ bỉ ổi, nhưng ngoài miệng hắn lại không có nửa phần chịu thua.
Minh Hoa nghe hắn nói thể mới thấy an tâm, suýt chút nữa giận đến ngất đi. Hiện tại mục đích nàng gọi Chu Duy Thanh cũng muốn quên đi, chỉ muốn đem hắn băm thây thành vạn đoạn.
“ Khốn kiếp, buông ra. Chỉ có ngươi mới có thể động tâm tư.” Minh Hoa nghiến răng nghiến lợi nói.
“ Thật, ngươi không có gạt ta?” Chu Duy Thanh nghi ngờ hỏi, cái tay còn lại không chút khách khí ngăt thêm hai cái nữa. Chậm trễ một lát này không phải có thể chiếm thêm tiện nghi nhiều một chút sao, cho nên hắn cũng không có vội.
“ Thật, không có lừa ngươi, ngay tại phía trên này.” Minh Hoa nhanh khóc, nàng chỉ cảm giác dường như cả người mình đều muốn tan ra( Sướng quá ha!!!)
Chưa bao giờ có một người đàn ông nào tiếp xúc thân mật ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa còn là tiếp xúc chặt chẽ dị thường như vậy.
“ Ngươi lừa gạt ta thì làm sao bây giờ?” vẻ mặt Chu Duy Thanh dường như đầy cảnh giác hỏi.
“ Ngươi…, van xin ngươi, buông ta ra.” Minh Hoa cầu khẩn nói, tiếp xúc chặt chẽ như vậy, nàng chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như có ngọn lửa thiêu đốt, rốt cuộc không nhịn được đành mềm giọng xin xỏ. Nàng biết Chu Duy thanh cũng không phải là dạng chính nhân quân tử gì, vạn nhất tên khốn này động ý xấu, ở chỗ này phá hư sự trong sạch của mình, cái này đúng là vĩnh viễn không có cách nào vãn hồi a!!
Dịch xong chương này ta cũng muốn tự tử luôn.
Đọc thêm dòng này của Tam gia a: “Mới vừa cái kia chử sai hơi nhiều, ta sữa đúng liễu tái phát xuống. Ha hả”. Đi chết dùm đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.