Thiên Chi Kiêu Nữ - Mộng Khê Trạch
Chương 2
Mộng Khê Thạch
06/06/2017
Hoàng thượng băng hà, Võ hậu xưng đế.
Lịch sử 289 năm triều Đường đã qua, sau đến đời Tống, Nguyên, Minh, Thanh rồi thẳng đến dân quốc thành lập, phủ định đề chế.
Sau đó…
Lý Thiến khép sách , nhắm mắt lại.
Hóa ra Đại Đường đã không còn nữa, hiện tại là một ngàn năm sau khi triều Đường diệt vong.
Cha mẹ cô, anh em cô, đất nước của cô…
Hóa ra bản thân thật sự không thể trở về được.
Trước sau mấy ngàn năm lịch sử Trung Hoa, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô liền có thể rõ ràng.
Đáng tiếc Đại Đường phồn thịnh vô tiền khoáng hậu mà trong vòng hơn hai trăm năm hóa thành tro tàn, đáng tiếc Hoa Hạ đường đường đã từng vạn quốc hướng tới, không ai không sùng kính, cả Tây vực cũng không lo vạn dặm xa xôi tới bái kiến, kết quả chỉ vì bát quốc liên quân đốt giết đánh cướp mà suýt nữa không gượng dậy nổi.
Từ xưa đến nay cực thịnh tất suy, nhân sinh vô thường, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Lý Thiến thở dài khe khẽ, cảm nhận một nỗi phiền muộn tiêu điều, cũng không rõ là đau lòng vì bản thân, hay là nuối tiếc cái bèo dạt mây trôi của lịch sử.
-Doanh Doanh, ăn cơm.
Lúc Lưu Giai Dung bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra, liền thấy con gái ngồi im trầm tư, bộ dáng im lặng này cực kỳ hiếm thấy , không trang điểm đậm khuôn mặt có vẻ rất thanh lệ, không phải cực kỳ kinh diễm, lại có một loại khí chất không thể diễn đạt bằng từ ngữ, so sánh với trước kia thì giống như hai người khác nhau.
Trên bàn trà cạnh ghế sofa, có hai chồng sách dày, một chồng là sách giáo khoa lịch sử từ sơ trung, một chồng là tạp trí thời trang, Lý Thiến khiến Lưu Giai Dung mang hết sách trong nhà ra, dựa vào bản thân mà tuyển chọn sách, sau khi xem xong lại muốn nhờ Lưu Giai Dung mua thêm một ít nữa.
Lưu Giai Dung chỉ muốn con gái rèn luyện trí nhớ sớm ngày khôi phục, nên đều nghe theo tất cả, nếu bà biết Lý Thiến đã đọc hai chồng sách này một lượt còn nhớ và hiểu rõ tám chín phần mười chắc sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên, bởi vì trong ấn tượng của bà con gái bà không phải một người thích đọc sách.
Sau khi Tang Doanh“mất trí nhớ”, đúng là rất thích đọc sách, lại có cả sự thay đổi về mặt bản chất.
Giống như trước kia, thỉnh thoảng về nhà ăn cơm, nhìn thấy mẹ bưng đồ ăn lên cũng chỉ ngồi ở một chỗ, không hề có ý định hỗ trợ, mà bây giờ lại chủ động giúp mẹ dọn cơm, khiến Lưu Giai Dung vui mừng ngoài ý muốn.
Lý Thiến xem ra từ nay về sau cô muốn tiếp tục sống dưới thân phận của Tang Doanh, mấy ngày nay tìm hiểu tình huống, cô biết rằng dù cho thế giới này tiến bộ hơn Đại Đường rất nhiều, nhưng mượn xác hoàn hồn vẫn là chuyện con người không thể tiếp nhận, làm không tốt còn có thể bị coi là quỷ, cho nên cô tuyệt đối không thể cho ai biết chuyện gì đã phát sinh trên người mình, nếu Lưu Giai Dung là mẹ của Tang Doanh thì từ nay về sau cũng là mẹ của cô, hiếu thuận cha mẹ thì là thiên kinh địa nghĩa, huống chi Lưu Giai Dung là một người mẹ hiền, hành động giống như Tang Doanh trước kia mới chính là đại bất hiếu.
-Doanh Doanh, con thế nào rồi, đầu có còn đâu không? Hay là đi bệnh viện kiểm tra chút?
Lưu Giai Dung vừa gắp cô miếng thịt kho tàu vừa thân thiết nói.
Tang Doanh lắc đầu
-Tốt hơn nhiều rồi mẹ, con có vài chuyện muốn hỏi mẹ một chút.
-Hả?
Lưu Giai Dung thấy cô có vẻ trịnh trọng vội hỏi.
-Công việc trước kia của con là diễn viên?
Lưu Giai Dung gật đầu, muốn nói lại thooim Tang doanh tấy thế lại nghĩ bà cảm thấy mình quái dị.
-Mẹ, mẹ có gì muốn nói phải không
Lưu Giai Dung thở dài
-Doanh Doanh, không phải là mẹ luyên thuyên, loại gia cảnh của Lục Hành, gia đình nhỏ của chúng ta với không tới, mẹ biết con vẫn cố gắng kiếm tiền, nhưng làm người cũng phải có nơi có chốn, an phận thủ thường.
Lục Hành?
Lục Hành?
Tang Doanh khẽ nhíu mày, cố lục lại trí nhớ về người này.
Nha...trước kia đã từng kết giao với cô, sau đó bản thân mình bị đá.
Đá là gì?
Chính là trong hai người nam nữ, một người vứt bỏ một người.
Người đoạt Lục Hoành chính là đồng giới học tỷ Trần Thấm, nay đã lăn lộn trong showbiz.
Đại học là gì?
Chính là nơi giống như Quốc Tử Giám.
Cô chút nữa quên mất, ở thời đại này phụ nữ có thể đến Quốc Tử Giám học, nhưng mà còn có ngành học làm con hát chuyên nghiệp sao? Quả nhiên là thay đổi rồi.
Một bên cố gắng tiêu hóa lời của Lưu Giai Dung, một bên lại dịch những lời này thành lý giải của bản thân. Mặt Tang Doanh không chút thay đổi, lòng động, não vận chuyển cao tốc.
Lưu Giai Dung thấy biểu tình cô lạnh xuống, lại lo lắng cô giống như trước kia không kiên nhẫn nghe bà khuyên bảo, cầm bát đũa xoay người bước đi vội nói:
-Mẹ không nói nữa, trong khoảng thời gian này con cứ nghỉ ngơi cho tốt, không đi diễn nữa chứ?
Diễn tiếp? Trong đầu Tang Doanh hiện ra vài danh từ tương quan: phối hợp diễn, đầu tư, người đại diện...?
-Lục Hành này là danh môn vọng tộc hả mẹ?
Đầu cô đang tìm tòi 2 chữ Lục Hành, chỉ tìm được một đáp án đó là có tiền.
Lưu Giai Dung nói:
-Trước kia mẹ nghe người ta nói Lục Gia ở Cảng Thành là danh môn vọng tộc, thế lực ở trong nước cũng không nhỏ.
Có quyền? Danh vọng cao ? Thì phải là con ông cháu cha rồi.
Hiểu ra Tang Doanh gật gật đầu, tiếp tục hỏi:
-Lúc nãy mẹ nói con không xứng với anh ta, nhưng bây giờ không có hoàng đế nữa, sách nói mọi người đều ngang hàng không phân biệt giai cấp mà?
Lưu Giai Dung há hốc mồm, không nghĩ là sau khi mất trí nhớ con gái bà sẽ hỏi vấn đề cao thâm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn liền không biết trả lời như thế nào, suy nghĩ nửa ngày mới nói:
-Không có hoàng đế nữa nhưng vẫn có chênh lệch giàu nghèo, chúng ta là dân chúng bình dân, đương nhiên là không thể so sánh với những người có tiền, quan to mặt lớn.
A, vậy là vẫn phân ra khoảng cách giữa quý tộc và bình dân hả, chẳng qua là ngoài mặt vẫn ngang hàng thôi.
Tang Doanh hiểu ra:
-Như vậy là trước kia trong nhà Lục Hành có tiền con mới kết giao với hắn hả mẹ?
Lưu Giai Dung cười khổ, hiểu con gái ai bằng mẹ, không muốn nói vì sợ đả kích lòng tự trọng của con thôi, nhưng bà cũng sẽ không nói dối.
- Trước kia mẹ khuyên thế nào con cũng không nghe, kết quả người ta muốn chia tay, đã không chịu còn tìm người ta gây sự, lại còn tối nào cũng đi ra ngoài, khuya mới về, thời điểm con xảy ra tai nạn đưa đến bệnh viện bác sĩ nói con còn xay rượi.
Thấy Tang Doanh nhắc tới Lục Hành bà lại lo lắng:
-Doanh Doanh, đừng tìm cậu ta nữa chứ?
Tang Doanh đã có thể hiểu được tiền căn hậu quả, nghe vậy cười thản nhiên:
-mẹ đừng lo lắng, người đàn ông này, sao xứng để con liếc mắt.
Tang Doanh trước kia yêu hư vinh, là ỷ vào bản thân có chút tư sắc có thể xứng đôi với con ông cháu cha, bây giờ Tang Doanh nghĩ mà buồn cười, phụ nữ Đại Đường đa tình hào phóng, nhưng cũng kiêu ngạo tự tin, không cần đàn ông để tìm phú quý.
Nghe cô nói chuyện kỳ quái như vậy Lưu Giai Dung định hỏi thì chuông điện thoại vang lên liền đứng dậy nghe máy.
-Alo, xin hỏi gặp ai?...Ôi chao, là tiểu Cổ hả, được được, để cô kêu nó tới nghe.
Lưu Giai Dung quay đầu.
-Doanh Doanh, là tiểu Cổ gọi cho con.
-Là ai?
-Con bé này, đến cả tiểu Cổ cũng quên, là Cổ Xuân Vinh người đại diện của con đấy!
Tang Doanh cầm lấy điện thoại:
-Cổ Xuân Vinh, ngài khỏe không?
Thanh âm bên kia trở nên hổn hển:
-Xuân Vinh con em cô, gọi tên tiếng anh của tôi, A Sam, A Sam.
Tên Trung Quốc hay như vậy thì không thích, sao lại thích dùng tên phiên bang dị tộc?Tang Doanh không nói gì.
Thấy cô trầm mặc, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng rống:
-Tang Doanh cô có biết nghĩ không, lão tử khó khăn lắm mới tranh được nhân vạt cho cô, cô không cần lại đi tranh giành tình nhân, còn say đến nhập viện hả? Diễn viên hạng ba đánh ghen tình nhân mới của Lục thiếu, thạt quang vinh phải không, thật nở mày nở mặt phải không? Lão tử chịu đựng cô đủ rồi, nếu không quen mẹ cô thì cô bị vứt sang bên cho uống gió Tây Bắc từ lâu rồi đấy.
Lịch sử 289 năm triều Đường đã qua, sau đến đời Tống, Nguyên, Minh, Thanh rồi thẳng đến dân quốc thành lập, phủ định đề chế.
Sau đó…
Lý Thiến khép sách , nhắm mắt lại.
Hóa ra Đại Đường đã không còn nữa, hiện tại là một ngàn năm sau khi triều Đường diệt vong.
Cha mẹ cô, anh em cô, đất nước của cô…
Hóa ra bản thân thật sự không thể trở về được.
Trước sau mấy ngàn năm lịch sử Trung Hoa, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô liền có thể rõ ràng.
Đáng tiếc Đại Đường phồn thịnh vô tiền khoáng hậu mà trong vòng hơn hai trăm năm hóa thành tro tàn, đáng tiếc Hoa Hạ đường đường đã từng vạn quốc hướng tới, không ai không sùng kính, cả Tây vực cũng không lo vạn dặm xa xôi tới bái kiến, kết quả chỉ vì bát quốc liên quân đốt giết đánh cướp mà suýt nữa không gượng dậy nổi.
Từ xưa đến nay cực thịnh tất suy, nhân sinh vô thường, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Lý Thiến thở dài khe khẽ, cảm nhận một nỗi phiền muộn tiêu điều, cũng không rõ là đau lòng vì bản thân, hay là nuối tiếc cái bèo dạt mây trôi của lịch sử.
-Doanh Doanh, ăn cơm.
Lúc Lưu Giai Dung bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra, liền thấy con gái ngồi im trầm tư, bộ dáng im lặng này cực kỳ hiếm thấy , không trang điểm đậm khuôn mặt có vẻ rất thanh lệ, không phải cực kỳ kinh diễm, lại có một loại khí chất không thể diễn đạt bằng từ ngữ, so sánh với trước kia thì giống như hai người khác nhau.
Trên bàn trà cạnh ghế sofa, có hai chồng sách dày, một chồng là sách giáo khoa lịch sử từ sơ trung, một chồng là tạp trí thời trang, Lý Thiến khiến Lưu Giai Dung mang hết sách trong nhà ra, dựa vào bản thân mà tuyển chọn sách, sau khi xem xong lại muốn nhờ Lưu Giai Dung mua thêm một ít nữa.
Lưu Giai Dung chỉ muốn con gái rèn luyện trí nhớ sớm ngày khôi phục, nên đều nghe theo tất cả, nếu bà biết Lý Thiến đã đọc hai chồng sách này một lượt còn nhớ và hiểu rõ tám chín phần mười chắc sẽ bị dọa cho nhảy dựng lên, bởi vì trong ấn tượng của bà con gái bà không phải một người thích đọc sách.
Sau khi Tang Doanh“mất trí nhớ”, đúng là rất thích đọc sách, lại có cả sự thay đổi về mặt bản chất.
Giống như trước kia, thỉnh thoảng về nhà ăn cơm, nhìn thấy mẹ bưng đồ ăn lên cũng chỉ ngồi ở một chỗ, không hề có ý định hỗ trợ, mà bây giờ lại chủ động giúp mẹ dọn cơm, khiến Lưu Giai Dung vui mừng ngoài ý muốn.
Lý Thiến xem ra từ nay về sau cô muốn tiếp tục sống dưới thân phận của Tang Doanh, mấy ngày nay tìm hiểu tình huống, cô biết rằng dù cho thế giới này tiến bộ hơn Đại Đường rất nhiều, nhưng mượn xác hoàn hồn vẫn là chuyện con người không thể tiếp nhận, làm không tốt còn có thể bị coi là quỷ, cho nên cô tuyệt đối không thể cho ai biết chuyện gì đã phát sinh trên người mình, nếu Lưu Giai Dung là mẹ của Tang Doanh thì từ nay về sau cũng là mẹ của cô, hiếu thuận cha mẹ thì là thiên kinh địa nghĩa, huống chi Lưu Giai Dung là một người mẹ hiền, hành động giống như Tang Doanh trước kia mới chính là đại bất hiếu.
-Doanh Doanh, con thế nào rồi, đầu có còn đâu không? Hay là đi bệnh viện kiểm tra chút?
Lưu Giai Dung vừa gắp cô miếng thịt kho tàu vừa thân thiết nói.
Tang Doanh lắc đầu
-Tốt hơn nhiều rồi mẹ, con có vài chuyện muốn hỏi mẹ một chút.
-Hả?
Lưu Giai Dung thấy cô có vẻ trịnh trọng vội hỏi.
-Công việc trước kia của con là diễn viên?
Lưu Giai Dung gật đầu, muốn nói lại thooim Tang doanh tấy thế lại nghĩ bà cảm thấy mình quái dị.
-Mẹ, mẹ có gì muốn nói phải không
Lưu Giai Dung thở dài
-Doanh Doanh, không phải là mẹ luyên thuyên, loại gia cảnh của Lục Hành, gia đình nhỏ của chúng ta với không tới, mẹ biết con vẫn cố gắng kiếm tiền, nhưng làm người cũng phải có nơi có chốn, an phận thủ thường.
Lục Hành?
Lục Hành?
Tang Doanh khẽ nhíu mày, cố lục lại trí nhớ về người này.
Nha...trước kia đã từng kết giao với cô, sau đó bản thân mình bị đá.
Đá là gì?
Chính là trong hai người nam nữ, một người vứt bỏ một người.
Người đoạt Lục Hoành chính là đồng giới học tỷ Trần Thấm, nay đã lăn lộn trong showbiz.
Đại học là gì?
Chính là nơi giống như Quốc Tử Giám.
Cô chút nữa quên mất, ở thời đại này phụ nữ có thể đến Quốc Tử Giám học, nhưng mà còn có ngành học làm con hát chuyên nghiệp sao? Quả nhiên là thay đổi rồi.
Một bên cố gắng tiêu hóa lời của Lưu Giai Dung, một bên lại dịch những lời này thành lý giải của bản thân. Mặt Tang Doanh không chút thay đổi, lòng động, não vận chuyển cao tốc.
Lưu Giai Dung thấy biểu tình cô lạnh xuống, lại lo lắng cô giống như trước kia không kiên nhẫn nghe bà khuyên bảo, cầm bát đũa xoay người bước đi vội nói:
-Mẹ không nói nữa, trong khoảng thời gian này con cứ nghỉ ngơi cho tốt, không đi diễn nữa chứ?
Diễn tiếp? Trong đầu Tang Doanh hiện ra vài danh từ tương quan: phối hợp diễn, đầu tư, người đại diện...?
-Lục Hành này là danh môn vọng tộc hả mẹ?
Đầu cô đang tìm tòi 2 chữ Lục Hành, chỉ tìm được một đáp án đó là có tiền.
Lưu Giai Dung nói:
-Trước kia mẹ nghe người ta nói Lục Gia ở Cảng Thành là danh môn vọng tộc, thế lực ở trong nước cũng không nhỏ.
Có quyền? Danh vọng cao ? Thì phải là con ông cháu cha rồi.
Hiểu ra Tang Doanh gật gật đầu, tiếp tục hỏi:
-Lúc nãy mẹ nói con không xứng với anh ta, nhưng bây giờ không có hoàng đế nữa, sách nói mọi người đều ngang hàng không phân biệt giai cấp mà?
Lưu Giai Dung há hốc mồm, không nghĩ là sau khi mất trí nhớ con gái bà sẽ hỏi vấn đề cao thâm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn liền không biết trả lời như thế nào, suy nghĩ nửa ngày mới nói:
-Không có hoàng đế nữa nhưng vẫn có chênh lệch giàu nghèo, chúng ta là dân chúng bình dân, đương nhiên là không thể so sánh với những người có tiền, quan to mặt lớn.
A, vậy là vẫn phân ra khoảng cách giữa quý tộc và bình dân hả, chẳng qua là ngoài mặt vẫn ngang hàng thôi.
Tang Doanh hiểu ra:
-Như vậy là trước kia trong nhà Lục Hành có tiền con mới kết giao với hắn hả mẹ?
Lưu Giai Dung cười khổ, hiểu con gái ai bằng mẹ, không muốn nói vì sợ đả kích lòng tự trọng của con thôi, nhưng bà cũng sẽ không nói dối.
- Trước kia mẹ khuyên thế nào con cũng không nghe, kết quả người ta muốn chia tay, đã không chịu còn tìm người ta gây sự, lại còn tối nào cũng đi ra ngoài, khuya mới về, thời điểm con xảy ra tai nạn đưa đến bệnh viện bác sĩ nói con còn xay rượi.
Thấy Tang Doanh nhắc tới Lục Hành bà lại lo lắng:
-Doanh Doanh, đừng tìm cậu ta nữa chứ?
Tang Doanh đã có thể hiểu được tiền căn hậu quả, nghe vậy cười thản nhiên:
-mẹ đừng lo lắng, người đàn ông này, sao xứng để con liếc mắt.
Tang Doanh trước kia yêu hư vinh, là ỷ vào bản thân có chút tư sắc có thể xứng đôi với con ông cháu cha, bây giờ Tang Doanh nghĩ mà buồn cười, phụ nữ Đại Đường đa tình hào phóng, nhưng cũng kiêu ngạo tự tin, không cần đàn ông để tìm phú quý.
Nghe cô nói chuyện kỳ quái như vậy Lưu Giai Dung định hỏi thì chuông điện thoại vang lên liền đứng dậy nghe máy.
-Alo, xin hỏi gặp ai?...Ôi chao, là tiểu Cổ hả, được được, để cô kêu nó tới nghe.
Lưu Giai Dung quay đầu.
-Doanh Doanh, là tiểu Cổ gọi cho con.
-Là ai?
-Con bé này, đến cả tiểu Cổ cũng quên, là Cổ Xuân Vinh người đại diện của con đấy!
Tang Doanh cầm lấy điện thoại:
-Cổ Xuân Vinh, ngài khỏe không?
Thanh âm bên kia trở nên hổn hển:
-Xuân Vinh con em cô, gọi tên tiếng anh của tôi, A Sam, A Sam.
Tên Trung Quốc hay như vậy thì không thích, sao lại thích dùng tên phiên bang dị tộc?Tang Doanh không nói gì.
Thấy cô trầm mặc, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng rống:
-Tang Doanh cô có biết nghĩ không, lão tử khó khăn lắm mới tranh được nhân vạt cho cô, cô không cần lại đi tranh giành tình nhân, còn say đến nhập viện hả? Diễn viên hạng ba đánh ghen tình nhân mới của Lục thiếu, thạt quang vinh phải không, thật nở mày nở mặt phải không? Lão tử chịu đựng cô đủ rồi, nếu không quen mẹ cô thì cô bị vứt sang bên cho uống gió Tây Bắc từ lâu rồi đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.