Chương 26: Dấu chân
Hạ Nguyên
22/12/2020
Dịch: Ly Hạ
***
Trận này đã được họa xong, nhưng còn thiếu một thứ, đó chính là một người dẫn tử. Dẫn tử là gì? Chính là người chết khi còn sống tín nhiệm nhất, người này không cần suy nghĩ, dĩ nhiên là Trương lão hán.
Tra Nghiêm Vân vẫy vẫy tay với Trương lão hán, ý bảo y đi vào. Trương lão hán không ngờ mình còn phải tới, y nhìn quan tài, trận đồ bằng chu sa đỏ trước mặt, không khỏi lảo đảo. Khiến mọi người ở ngoài cười rộ lên.
Trương lão hán có chút hoảng, không biết làm sao đành phải đi vào giữa trận, Tra Nghiêm Vân nắm lấy một cánh tay của Trương lão hán, Thất Tinh Kiếm vung lên một cái, trong nháy mắt bàn tay Trương lão hán đã có một miệng vết thương. Trương lão hán còn chưa kịp gào thét, đã bị Tra Nghiêm Vân ấn thẳng bàn tay vào trong trận. Tới khi Trương lão hán được nhấc tay lên thì trên mặt đất đã có một dấu bàn tay bằng máu rất lớn.
Lần này y chỉ cảm thấy rất đau đớn, Tra Nghiêm Vân cũng không quan tâm tới y nhiều lắm, hắn chỉ lấy ra một lọ thuốc bột nhỏ, rắc lên vết thương, lại bảo người khác băng bó lại giúp, rồi xua tay bảo hắn đi ra ngoài.
Trương lão hán ôm bàn tay, đau tới mức nghiến răng nghiến lợi. Y thầm nghĩ vị đạo sĩ kia gọi hắn lên, chưa hiểu chuyện gì đã bị chém cho một cái, lại còn mất rất nhiều máu. Nghĩ tới đây thì miệng vết thương trong tay y nóng lên hừng hực, khiến y chẳng còn chút hảo cảm nào với vị đạo sĩ này cả.
Kỳ quái chính là chẳng bao lâu sau, miệng vết thương chỉ nóng lên một chút rồi bắt đầu ngứa ngáy, sau đó dần dần y thấy hết đau. Trong lòng Trương lão hán cảm thấy thuốc Tra Nghiêm Vân rắc cho mình hết sức thần kỳ, những lời than phiền trong lòng y lúc trước lập tức biến mất, thay vào đó là một sự kính sợ.
Sau khi chuẩn bị xong, Tra Nghiêm Vân lại rải thêm một lớp vôi mỏng giữa quan tài và cái bàn có người giả kia, lớp vôi hắn rải giống như một đường chỉ thẳng xuyên qua giữa trận pháp, nối thẳng hai thứ lại với nhau.
Mọi người đều biết trước khi chôn phải rải vôi để đuổi côn trùng kẻo quan tài bị mối mọt, làm sập quan tài. Nhưng tại sao bây giờ lại rải vôi? Mọi người cũng cảm thấy kỳ quái.
Sau khi làm xong, Tra Nghiêm Vân bảo mọi người tắt hết đèn điện. Trong nháy mắt toàn bộ gian nhà chỉ còn lại ánh sáng từ bốn cây nến. Bóng của Tra Nghiêm Vân lúc này in dài trên đất, chập chờn như u ảnh. Tình cảnh này hết sức quỷ dị, nhiều người cũng cảm thấy rờn rợn. Đặc biệt là cây nến được cắm trên chữ "Thọ" của quan tài lại càng hết sức quỷ dị, chập chờn nghiêng ngả qua lại liên tục.
Đã có một số người ở bên ngoài cảm thấy sợ hãi mà lùi ra sau, người gan lớn hơn chút thì co đầu rụt cổ, nhưng đa phần vẫn muốn nhìn rõ cho thỏa tính tò mò. Phỏng chừng cả đám người này qua tối nay, bọn họ ắt sẽ vì những gì mà mình nhìn thấy mà phải trố mắt nghẹn họng.
Nếu như dùng từ "quỷ khí sâm sâm" để hình dung thì rất phù hợp với khung cảnh trong gian nhà của Trương gia lúc này. Một người chết nằm ở trong quan tài, trên đất vẽ một trận pháp đỏ như máu, ánh nến theo gió đung đưa qua lại bất định, cộng thêm một người đạo sĩ mồ hôi đầm đìa thở hổn hển, cũng chẳng hế có thanh âm nào khác. Khiến tất cả mọi người như ngừng thở, nhìn chằm chằm vào trong nhà, dường như chỉ cần có bất cứ gì khác thường là cả đám lập tức bỏ chạy.
Tra Nghiêm Vân nghỉ ngơi, chốc lát sau đã cầm chuông Tị Tà, bắt đầu rung chuông. Hắn vừa đi vừa rung chuông, bước đi xung quanh cái bàn và cái quan tài. Tay trái hắn tạo thành thế liên hoa chỉ, tay phải cầm chuông giơ qua đỉnh đầu, miệng niệm chú: "Thiên sư chi mệnh, dĩ ngã chi danh, tam hồn thất phách, ly thể tùy hành, Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh..."
Đầu tiên Tra Nghiêm Vân đi theo chiều kim đồng hồ ba vòng, lại đi ba vòng ngược chiều kim đồng hồ, sau đó hét lớn một tiếng: "Xuất!"
Lúc đó bỗng nhiên một trận gió nổi lên, bốn cây nến lập tức bị tắt, chỉ còn lại trường minh đăng bên quan tài là còn sáng. Nhưng chỉ chốc lát sau ánh sáng từ chiếc đèn cũng bị bóng tối cắn nuốt, chỉ có thể phát ra ánh xanh nhè nhẹ.
Tựa như ngay lập tức, căn nhà Trương gia như bị chìm vào trong vực sâu vạn trượng, mọi người không dám thở mạnh. Mấy người tiêu hóa yếu thì hóp chặt bụng, chỉ sợ văng ra một cái rắm, ma quỷ tìm tới thì phiền.
Mọi người ở bên ngoài không nhìn thấy gì trong nhà, chỉ có chờ. Chẳng được bao lâu thì lại thấy trong nhà phát ra chút ánh sáng, tất cả đều nhanh chóng nhận ra chút ánh sáng đó xuất phát từ cây trường minh đăng bên cạnh quan tài. Lúc này ánh sáng của nó từ vàng từ từ biến thành màu xanh da trời, sau đó lại chuyển sang màu vàng của lửa, chốc lát sau đã vụt tắt.
Tra Nghiêm Vân lập tức thở phào một cái, bảo mọi người có thể bật đèn tiền vào. Trương lão hán đã hết sức sốt ruột, lập tức vọt vào trong nhà, còn chưa kịp đứng vững, đã nhìn trận pháp trên mặt đất mà ngây người: Đường vôi trên mặt đất lúc này in rõ một chuỗi vết chân, kéo dài từ quan tài tới cái bàn có người giả kia.
Trương lão hán quay qua nhìn Tra Nghiêm Vân, lại nhìn bà Trương đang nằm trong quan tài, Trương lão hán lập tức khụy gối. Bởi vì vết chân trên mặt đất chỉ nhỏ khoảng ba tấc, giống hệt như chân của bà Trương khi còn sống. Hơn nữa khi sống bà đã được bó chân, trong thôn chẳng có ai có thể làm giả được dấu vết này. Điều này chứng tỏ gì chứ?
Tra Nghiêm Vân cũng mệt tới mức sắp lả đi, cả đám người lúc này xôn xao bàn tán, hết sức sôi nổi, cũng hết lòng bội phục vị đạo sĩ này. Chỉ có giáo sư Hà quan tâm tới sức khỏe của Tra Nghiêm Vân, ông bưng một cốc nước ấm tới cho hắn. Tra Nghiêm Vân nhận lấy, uống một hớp, cố gắng đứng dậy.
Tra Nghiêm Vân châm lửa cho hai cây nến trước quan tài, ngọn lửa cũng không chập chờn như khi trước nữa, lại chuyển bài vị giữa quan tài và trên cái bàn. Trước khi ra về, hắn dặn dò Trương lão hán, bảo y phải dâng hương đốt tiền giấy rồi chuyển người giấy vào một cái quan tài khác, sáng sớm ngày mai thì cứ đưa thi thể bà Trương đi hỏa táng như bình thường.
Sáng sớm ngày thứ hai, trước khi hỏa táng thì có chút quái sự. Trương lão hán dâng hương trước quan tài có người giả kia, không hiểu làm sao mà y dù có làm cách nào đi chăng nữa thì vừa đốt hương được một chút liền tắt, ngược lại dâng hương lên bàn có bày bài vị lại rất bình thường.
Buổi sáng xe tang tới đón thi thể, tài xế kia vẫn còn ngái ngủ, khi đưa quan tài của bà Trương lên xe vẫn còn ngáp ngủ. Trương lão hán cho rằng hắn không tôn trọng người chết, hai người lập tức cãi nhau.
Nói thẳng ra thì đây nào phải là xe tang chuyên dụng, chỉ là một cái xe khách cũ được lái xe tận dụng mà thôi. Hơn nữa xe cũng không có dán chữ xe tang lễ, chỉ gắn một vòng hoa vào sau xe, cứ thế mà đi. Dù cảnh sát giao thông thấy vậy cũng không cản, làm gì có ai lại phạt xe tang bao giờ, xui xẻo chết.
Cho nên lái xe cũng rất phách lối, cộng thêm chạy xe đường dài, tính khí tự nhiên cũng hết sức khó chịu. Người này hùng hùng hổ hổ, mở miệng là một tràng ô uế.
Người nhà Trương lão hán vì có người mất nên buồn rầu, hơn nữa còn bị mắng, lập tức tập trung lại, tẩn cho tên lái xe này một trận. Thấy sắp sửa đánh nhau, hơn nữa lại còn là trong tang lễ, giáo sư Hà dù sao cũng là một người có học, liền đi lên khuyên giải mọi người.
Tài xế kia cũng tính tình nóng nảy vẫn không chịu im miệng mà lớn tiếng: "Đúng là một đám điêu dân. Lần trước đi tới nhà họ Cao cũng vậy, không phải là chỉ đi nhầm đường mà tới muộn thôi sao? Như vậy cũng đòi đánh người. Hôm nay lại tới nhà các người, các người cũng muốn động thủ, lần sau có mời tao cũng chẳng thèm tới."
Vừa nói liền đi lên cho xe chạy, Giáo sư Hà an ủi Trương lão hán một hồi, nói lo việc cho người đã quan trọng hơn, cố gắng nhịn một chút, chuyện này cứ như vậy mà được giải quyết.
Tra Nghiêm Vân thì từ khi bắt đầu hắn luôn nhìn chằm chằm vào cái xe, hắn luôn có cảm giác lạ với cái xe này. Nhưng hắn không nói với mọi người, nhưng vài câu của tên tài xế giống như nhắc nhở hắn gì đó. Thấy xe đã sắp lăn bánh, Tra Nghiêm Vân hô lên một tiếng: "Chờ một chút!"
Tài xế ghé đầu ra khỏi cửa, tức giận hỏi: "Chuyện gì?"
Tra Nghiêm Vân cũng không giận, chỉ cười hỏi: "Anh nói là lần trước tới nhà họ Cao, bị nhầm đường. Tôi muốn hỏi một câu, anh lái nhầm tới nơi nào?"
Tài xế rít một hơi thuốc lá, hất tay một cái: "Trong mấy cái thôn này toàn là thứ dân nghèo, chẳng có chút hiểu biết gì cả. Hơn nữa còn lười, đến cả cái biển chỉ đường cũng không có. Lần trước tao lái xe nhầm tới tận nhà họ Vương trong thôn này, mãi tới khi biết là nhà họ Vương mới biết là nhầm đường."
Nói xong lập tức đạp ga cho xe chạy.
Nhìn đi xe tang đi xa dần, Tra Nghiêm Vân tựa như phát hiện ra vấn đề, kéo giáo sư Hà về nhà, chỉ lấy một số đồ quan trọng, bảo Vương Hâm đưa hai người tới trạm xe, mua một tấm vé lên tỉnh.
***
Trận này đã được họa xong, nhưng còn thiếu một thứ, đó chính là một người dẫn tử. Dẫn tử là gì? Chính là người chết khi còn sống tín nhiệm nhất, người này không cần suy nghĩ, dĩ nhiên là Trương lão hán.
Tra Nghiêm Vân vẫy vẫy tay với Trương lão hán, ý bảo y đi vào. Trương lão hán không ngờ mình còn phải tới, y nhìn quan tài, trận đồ bằng chu sa đỏ trước mặt, không khỏi lảo đảo. Khiến mọi người ở ngoài cười rộ lên.
Trương lão hán có chút hoảng, không biết làm sao đành phải đi vào giữa trận, Tra Nghiêm Vân nắm lấy một cánh tay của Trương lão hán, Thất Tinh Kiếm vung lên một cái, trong nháy mắt bàn tay Trương lão hán đã có một miệng vết thương. Trương lão hán còn chưa kịp gào thét, đã bị Tra Nghiêm Vân ấn thẳng bàn tay vào trong trận. Tới khi Trương lão hán được nhấc tay lên thì trên mặt đất đã có một dấu bàn tay bằng máu rất lớn.
Lần này y chỉ cảm thấy rất đau đớn, Tra Nghiêm Vân cũng không quan tâm tới y nhiều lắm, hắn chỉ lấy ra một lọ thuốc bột nhỏ, rắc lên vết thương, lại bảo người khác băng bó lại giúp, rồi xua tay bảo hắn đi ra ngoài.
Trương lão hán ôm bàn tay, đau tới mức nghiến răng nghiến lợi. Y thầm nghĩ vị đạo sĩ kia gọi hắn lên, chưa hiểu chuyện gì đã bị chém cho một cái, lại còn mất rất nhiều máu. Nghĩ tới đây thì miệng vết thương trong tay y nóng lên hừng hực, khiến y chẳng còn chút hảo cảm nào với vị đạo sĩ này cả.
Kỳ quái chính là chẳng bao lâu sau, miệng vết thương chỉ nóng lên một chút rồi bắt đầu ngứa ngáy, sau đó dần dần y thấy hết đau. Trong lòng Trương lão hán cảm thấy thuốc Tra Nghiêm Vân rắc cho mình hết sức thần kỳ, những lời than phiền trong lòng y lúc trước lập tức biến mất, thay vào đó là một sự kính sợ.
Sau khi chuẩn bị xong, Tra Nghiêm Vân lại rải thêm một lớp vôi mỏng giữa quan tài và cái bàn có người giả kia, lớp vôi hắn rải giống như một đường chỉ thẳng xuyên qua giữa trận pháp, nối thẳng hai thứ lại với nhau.
Mọi người đều biết trước khi chôn phải rải vôi để đuổi côn trùng kẻo quan tài bị mối mọt, làm sập quan tài. Nhưng tại sao bây giờ lại rải vôi? Mọi người cũng cảm thấy kỳ quái.
Sau khi làm xong, Tra Nghiêm Vân bảo mọi người tắt hết đèn điện. Trong nháy mắt toàn bộ gian nhà chỉ còn lại ánh sáng từ bốn cây nến. Bóng của Tra Nghiêm Vân lúc này in dài trên đất, chập chờn như u ảnh. Tình cảnh này hết sức quỷ dị, nhiều người cũng cảm thấy rờn rợn. Đặc biệt là cây nến được cắm trên chữ "Thọ" của quan tài lại càng hết sức quỷ dị, chập chờn nghiêng ngả qua lại liên tục.
Đã có một số người ở bên ngoài cảm thấy sợ hãi mà lùi ra sau, người gan lớn hơn chút thì co đầu rụt cổ, nhưng đa phần vẫn muốn nhìn rõ cho thỏa tính tò mò. Phỏng chừng cả đám người này qua tối nay, bọn họ ắt sẽ vì những gì mà mình nhìn thấy mà phải trố mắt nghẹn họng.
Nếu như dùng từ "quỷ khí sâm sâm" để hình dung thì rất phù hợp với khung cảnh trong gian nhà của Trương gia lúc này. Một người chết nằm ở trong quan tài, trên đất vẽ một trận pháp đỏ như máu, ánh nến theo gió đung đưa qua lại bất định, cộng thêm một người đạo sĩ mồ hôi đầm đìa thở hổn hển, cũng chẳng hế có thanh âm nào khác. Khiến tất cả mọi người như ngừng thở, nhìn chằm chằm vào trong nhà, dường như chỉ cần có bất cứ gì khác thường là cả đám lập tức bỏ chạy.
Tra Nghiêm Vân nghỉ ngơi, chốc lát sau đã cầm chuông Tị Tà, bắt đầu rung chuông. Hắn vừa đi vừa rung chuông, bước đi xung quanh cái bàn và cái quan tài. Tay trái hắn tạo thành thế liên hoa chỉ, tay phải cầm chuông giơ qua đỉnh đầu, miệng niệm chú: "Thiên sư chi mệnh, dĩ ngã chi danh, tam hồn thất phách, ly thể tùy hành, Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh..."
Đầu tiên Tra Nghiêm Vân đi theo chiều kim đồng hồ ba vòng, lại đi ba vòng ngược chiều kim đồng hồ, sau đó hét lớn một tiếng: "Xuất!"
Lúc đó bỗng nhiên một trận gió nổi lên, bốn cây nến lập tức bị tắt, chỉ còn lại trường minh đăng bên quan tài là còn sáng. Nhưng chỉ chốc lát sau ánh sáng từ chiếc đèn cũng bị bóng tối cắn nuốt, chỉ có thể phát ra ánh xanh nhè nhẹ.
Tựa như ngay lập tức, căn nhà Trương gia như bị chìm vào trong vực sâu vạn trượng, mọi người không dám thở mạnh. Mấy người tiêu hóa yếu thì hóp chặt bụng, chỉ sợ văng ra một cái rắm, ma quỷ tìm tới thì phiền.
Mọi người ở bên ngoài không nhìn thấy gì trong nhà, chỉ có chờ. Chẳng được bao lâu thì lại thấy trong nhà phát ra chút ánh sáng, tất cả đều nhanh chóng nhận ra chút ánh sáng đó xuất phát từ cây trường minh đăng bên cạnh quan tài. Lúc này ánh sáng của nó từ vàng từ từ biến thành màu xanh da trời, sau đó lại chuyển sang màu vàng của lửa, chốc lát sau đã vụt tắt.
Tra Nghiêm Vân lập tức thở phào một cái, bảo mọi người có thể bật đèn tiền vào. Trương lão hán đã hết sức sốt ruột, lập tức vọt vào trong nhà, còn chưa kịp đứng vững, đã nhìn trận pháp trên mặt đất mà ngây người: Đường vôi trên mặt đất lúc này in rõ một chuỗi vết chân, kéo dài từ quan tài tới cái bàn có người giả kia.
Trương lão hán quay qua nhìn Tra Nghiêm Vân, lại nhìn bà Trương đang nằm trong quan tài, Trương lão hán lập tức khụy gối. Bởi vì vết chân trên mặt đất chỉ nhỏ khoảng ba tấc, giống hệt như chân của bà Trương khi còn sống. Hơn nữa khi sống bà đã được bó chân, trong thôn chẳng có ai có thể làm giả được dấu vết này. Điều này chứng tỏ gì chứ?
Tra Nghiêm Vân cũng mệt tới mức sắp lả đi, cả đám người lúc này xôn xao bàn tán, hết sức sôi nổi, cũng hết lòng bội phục vị đạo sĩ này. Chỉ có giáo sư Hà quan tâm tới sức khỏe của Tra Nghiêm Vân, ông bưng một cốc nước ấm tới cho hắn. Tra Nghiêm Vân nhận lấy, uống một hớp, cố gắng đứng dậy.
Tra Nghiêm Vân châm lửa cho hai cây nến trước quan tài, ngọn lửa cũng không chập chờn như khi trước nữa, lại chuyển bài vị giữa quan tài và trên cái bàn. Trước khi ra về, hắn dặn dò Trương lão hán, bảo y phải dâng hương đốt tiền giấy rồi chuyển người giấy vào một cái quan tài khác, sáng sớm ngày mai thì cứ đưa thi thể bà Trương đi hỏa táng như bình thường.
Sáng sớm ngày thứ hai, trước khi hỏa táng thì có chút quái sự. Trương lão hán dâng hương trước quan tài có người giả kia, không hiểu làm sao mà y dù có làm cách nào đi chăng nữa thì vừa đốt hương được một chút liền tắt, ngược lại dâng hương lên bàn có bày bài vị lại rất bình thường.
Buổi sáng xe tang tới đón thi thể, tài xế kia vẫn còn ngái ngủ, khi đưa quan tài của bà Trương lên xe vẫn còn ngáp ngủ. Trương lão hán cho rằng hắn không tôn trọng người chết, hai người lập tức cãi nhau.
Nói thẳng ra thì đây nào phải là xe tang chuyên dụng, chỉ là một cái xe khách cũ được lái xe tận dụng mà thôi. Hơn nữa xe cũng không có dán chữ xe tang lễ, chỉ gắn một vòng hoa vào sau xe, cứ thế mà đi. Dù cảnh sát giao thông thấy vậy cũng không cản, làm gì có ai lại phạt xe tang bao giờ, xui xẻo chết.
Cho nên lái xe cũng rất phách lối, cộng thêm chạy xe đường dài, tính khí tự nhiên cũng hết sức khó chịu. Người này hùng hùng hổ hổ, mở miệng là một tràng ô uế.
Người nhà Trương lão hán vì có người mất nên buồn rầu, hơn nữa còn bị mắng, lập tức tập trung lại, tẩn cho tên lái xe này một trận. Thấy sắp sửa đánh nhau, hơn nữa lại còn là trong tang lễ, giáo sư Hà dù sao cũng là một người có học, liền đi lên khuyên giải mọi người.
Tài xế kia cũng tính tình nóng nảy vẫn không chịu im miệng mà lớn tiếng: "Đúng là một đám điêu dân. Lần trước đi tới nhà họ Cao cũng vậy, không phải là chỉ đi nhầm đường mà tới muộn thôi sao? Như vậy cũng đòi đánh người. Hôm nay lại tới nhà các người, các người cũng muốn động thủ, lần sau có mời tao cũng chẳng thèm tới."
Vừa nói liền đi lên cho xe chạy, Giáo sư Hà an ủi Trương lão hán một hồi, nói lo việc cho người đã quan trọng hơn, cố gắng nhịn một chút, chuyện này cứ như vậy mà được giải quyết.
Tra Nghiêm Vân thì từ khi bắt đầu hắn luôn nhìn chằm chằm vào cái xe, hắn luôn có cảm giác lạ với cái xe này. Nhưng hắn không nói với mọi người, nhưng vài câu của tên tài xế giống như nhắc nhở hắn gì đó. Thấy xe đã sắp lăn bánh, Tra Nghiêm Vân hô lên một tiếng: "Chờ một chút!"
Tài xế ghé đầu ra khỏi cửa, tức giận hỏi: "Chuyện gì?"
Tra Nghiêm Vân cũng không giận, chỉ cười hỏi: "Anh nói là lần trước tới nhà họ Cao, bị nhầm đường. Tôi muốn hỏi một câu, anh lái nhầm tới nơi nào?"
Tài xế rít một hơi thuốc lá, hất tay một cái: "Trong mấy cái thôn này toàn là thứ dân nghèo, chẳng có chút hiểu biết gì cả. Hơn nữa còn lười, đến cả cái biển chỉ đường cũng không có. Lần trước tao lái xe nhầm tới tận nhà họ Vương trong thôn này, mãi tới khi biết là nhà họ Vương mới biết là nhầm đường."
Nói xong lập tức đạp ga cho xe chạy.
Nhìn đi xe tang đi xa dần, Tra Nghiêm Vân tựa như phát hiện ra vấn đề, kéo giáo sư Hà về nhà, chỉ lấy một số đồ quan trọng, bảo Vương Hâm đưa hai người tới trạm xe, mua một tấm vé lên tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.