Chương 43: Mất Tích (1)
Hạ Nguyên
28/12/2020
Tra Nghiêm Vân cầm la bàn tới, chuẩn bị xem kỹ lại phong thủy nơi này. Nào ngờ hắn vừa đi được vài bước đã kêu lên “A”,
rồi lại quay đầu đi về hướng khác, nhưng dù đi thế nào thì cây kim trên
la bàn gần như không di chuyển được chút nào, chỉ lắc qua lắc lại. Tra
Nghiêm Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời, sương mù đã tản sạch, mặt trời vẫn
đang tỏa ra ánh nắng hết sức gay gắt, dù muốn nhìn sao thì cũng phải chờ tới khi trời tối.
Chuyện la bàn mất đi tác dụng cũng không phải là không có, khi một địa phương nào đó có từ trường quá mạnh thì hiện tượng này có thể xảy ra. Nhưng dù từ trường có ảnh hưởng thì sao trên trời cũng sẽ không thay đổi, có thể dựa vào đó mà phán đoán. Tra Nghiêm Vân thu lại la bàn, đang chuẩn bị tới chỗ lão Vương thì đột nhiên một tiếng súng nổ vang lên, trong nháy mắt phá tan sự yên lặng trong thung lũng.
Tra Nghiêm Vân lập tức nghiêm mặt, từ khi khởi hành cho tới giờ mọi chuyện vẫn luôn yên bình tới mức đáng sợ, tiếng súng vang lên lúc này cũng đã báo hiệu có việc chẳng lành sắp xảy ra. Hắn lớn tiếng nói với Hà Nghị Siêu: "Không tốt, hẳn là phía Trác Hùng xảy ra chuyện! Cậu mau tới xem xét!"
Hắn nói xong còn dặn dò lão Vương và Lãnh Di Nhiên: "Chỗ này rất cổ quái, hai người ở nguyên tại chỗ, chớ chạy lung tung."
Nghị Siêu trước kia chính là lính trinh sát, lại đã từng rèn luyện ở Tây Tạng vài năm, không nói hai lời, lập tức cầm lấy khẩu súng săn còn lại, theo Tra Nghiêm Vân đi về phía Trác Hùng.
Nghe vị trí tiếng súng nổ, hẳn cách chỗ nghỉ chân không xa, hai người nhanh chóng xuyên qua rừng, đột nhiên phía trước có đồ vật đang đung đưa, dần tiến tới gần phía hai người. Hà Nghị Siêu giơ súng lên ngắm chuẩn, chỉ cần phát hiện nguy hiểm là có thể nổ súng.
Vật kia càng ngày càng gần, nhưng phía trước có cỏ rậm choán hết tầm nhìn, khiến hai người chẳng thể nhìn rõ phía trước. Nhưng dựa vào tiếng động vẫn có thể khẳng định nó càng ngày càng gần, Hà Nghị Siêu đưa ra ba ngón tay dấu với Tra Nghiêm Vân, tỏ ý vật kia cách hai người không tới ba mươi thước. Hai người cũng không dám tùy ý lộn xộn, chỉ có thể nấp tại chỗ. Bỗng nhiên gần đó vang lên một tiếng: "Ai ui."
Đây không phải là thanh âm của Trác Hùng sao? Tra Nghiêm Vân hô một tiếng: "Trác Hùng?"
Bên kia đáp lại: "Mau tới, mau tới đây phụ một tay!"
Hai người chạy tới nhìn, hóa ra là Trác Hùng nổ súng, bắn chết một con heo rừng tầm năm mươi kg, cứ thế kéo về cho mọi người.
Thấy Tra Nghiêm Vân và Hà Nghị Siêu đi tới, Trác Hùng cười nói: "Tôi đi vào kiếm củi đốt, nhìn thấy nó đang dũi đất, thuận tay bắn một phát. Đợi chút nữa kéo về, xẻ thịt xong là chúng ta có thịt heo hầm ăn rồi."
Ba người kéo con heo từ trong rừng đi ra, vừa trở lại trại thì không thấy lão Vương cùng tiểu ma nữ không có ở đó nữa.
Trác Hùng đi trước nên không biết, nhưng Tra Nghiêm Vân và Hà Nghị Siêu thì rất rõ ràng lúc hai người đi thì lão Vương và Lãnh Di Nhiên vẫn còn ở đây, một người thì ngồi trên đất nghỉ ngơi, một người đang nghiên cứu tượng đá, Chỉ quay đi quay lại có mười phút mà hai người chạy đi đâu được?
Tra Nghiêm Vân căng giọng gọi tên hai người, nhưng trong thung lũng trống trải trừ từng tiếng vọng lại, chẳng có âm thanh khác.
Lãnh Di Nhiên còn có thể chạy loạn, nhưng lão Vương là người đã có kinh nghiệm khảo cổ lâu năm, chắc chắn sẽ không tự tiện tách đội như thế này. Ba người tra xét lại hiện trường, cũng không phát hiện dấu vết tập kích của dã thú hay con người, vật dụng cũng không tổn thất gì, y nguyên như cũ. Ngay cả hai con lừa cũng vẫn đang nhàn nhã gặm cỏ, tại sao người lại không thấy?
Ba người nhìn thôn nhỏ, Tra Nghiêm Vân quyết định vào xem thử một chút, nói không chừng lão Vương đã có phát hiện mới, mang theo cô nàng tiểu ma nữ cùng khảo sát, bây giờ Tra Nghiêm Vân chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Nhưng nếu họ thật sự ở trong thôn, vừa rồi hắn kêu to như vậy lại không được đáp lại? Ba người bỏ lại đồ đạc và con heo vừa bắt được, nhanh chóng tiến vào trong thôn.
Một con đường quanh co chạy xuyên qua thôn, ba người cũng đều có thân thủ tốt, chẳng tốn nhiều thời gian đã tới giữ thôn. Nhà ở bốn phía quá nửa đều được dựng bằng gỗ đá, qua lâu năm không sửa sang đã đổ nát nghiêm trọng. Ba người vừa gọi tên lão Vương và Lãnh Di Nhiên, vừa kiểm tra kỹ càng xung quanh.
Ngoại trừ tiếng gọi của ba người, cả thôn vẫn hết sức yên tĩnh, không có bất kỳ thanh âm nào khác, dựa theo lời lão Trác thì nơi này đã mấy chục năm không có người sinh sống. Cũng may là ban ngày, nếu buổi tối sợ rắng không ai dám ở lại trong thôn.
Thôn không tính là lớn, chỉ khoảng ba mươi phút sau toàn thôn đều bị ba người tìm một lần nhưng không thu hoạch được gì. Dự cảm bất an sau tiếng súng của Trác Hùng ngày càng lớn lên trong lòng Tra Nghiêm Vân, hắn luôn cảm thấy chỗ này có cảm giác khó nói, từ phía trên nhìn xuống thì hắn thấy được không phải là sự sợ hãi, mà là một loại cảm giác mất mát. Đúng, chính là cảm giác mất mác, giống như nơi này đã từng thuộc về dòng lịch sử, nhưng vô duyên vô cớ lại biến mất, cũng giống như những nền văn minh đã chìm trong cát bụi của sa mạc vậy, không biết là do ai xây dựng, cũng không có ai biết tại sao bọn họ biến mất.
Đột nhiên, Tra Nghiêm Vân cảm thấy mình như rơi vào trong một thế giới cổ xưa, khác hẳn với những việc mà hắn đã gặp trước kia.
Mấy người lại tìm thêm một lần nhưng cả thôn vẫn không có người nào. Tra Nghiêm Vân nhìn Kỳ Phong Sơn ẩn trong mây mù ở phía xa, trong đầu luôn mong họ đừng tiến vào trong núi.
Vì đề phòng hai người bọn họ có thể đã quay lại nhưng không thấy ba người đâu nên cũng đi tìm, cả ba bèn thương lượng một chút, quyết định ở lại nơi hạ trại chờ.
Khi quay lại, Trác Hùng chém hai cái chân sau của con heo rừng xuống, chọn chỗ thịt ngon, đốt thêm một đống lửa rồi nướng lên. Nhưng dù thịt heo rừng nướng rất ngon, ba người lại chẳng hề thấy vừa miệng, cứ như vậy tới khi mặt trời xuống núi, vẫn không thấy bóng dáng bất kỳ ai khác. Họ lại tìm trong thôn thêm mấy lần, đều không thu hoạch được gì, có một điểm bọn họ có thể xác định chính là chắc chắn không có người nào từ trong núi đi ra, nên chỉ tìm trong phạm vi của thôn mà thôi.
Mắt thấy mặt trời đã sắp lặn, Tra Nghiêm Vân quyết định bói thử một quẻ, hắn lấy ra một cái mai rùa màu đen không rõ niên đại, hai tay khép lại, ném xuống mặt đất. Trác Hùng yên lặng mở to mắt nhìn Tra Nghiêm Vân, trong đầu nghĩ cái này mà cũng có thể tìm người?
Nghị Siêu không kịp chờ đợi hỏi: "Nghiêm Vân ca, quẻ thế nào? Có tin tức gì không?"
Tra Nghiêm Vân suy tính chốc lát, chậm rãi mở miệng: "Đây là quẻ Thiên Phong Cấu, nếu như tính không sai thì họ ứng với hào thứ tư, lời giảng là 'Cá trong túi, không tốt.' "
"Không tốt? Đại ca nói là bọn họ gặp nguy hiểm sao?"
Tra Nghiêm Vân gật đầu một cái, cầm vỏ rùa lên, lại bặc liễu một quẻ, nhìn vỏ rùa nói: "Đây là quẻ Hỏa Thủy Vị Tế, ứng với hào thứ ba, lời giảng là: 'Chinh hung, lợi thiệp đại xuyên' tức là ở yên thì không sao, mà quẻ trước thì nói họ như cá trong túi. Như vậy họ có thể gặp hung hiểm, biện pháp tốt nhất là lấy tĩnh chế động, mới có thể hóa giả mọi việc, cũng không biết hai người lão Vương rốt cuộc ở đâu. Từ quẻ tượng có thể đoán mặc dù bọn họ gặp nguy hiểm, nhưng vẫn còn ở nhân gian. Cơ bản có thể chắc chắn bọn họ còn sống, chẳng qua là tình cảnh thì đang gặp khó khăn."
Hà Nghị Siêu nghe xong cũng là ngẩn ra, bản lãnh của Tra Nghiêm Vân thì chẳng thể nghi ngờ, hắn nói gặp nguy hiểm, có thể đúng tới tám chín phần. Hà Nghị Siêu tiếp tục hỏi: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Tra Nghiêm Vân nhìn xung quanh, cắn răng một cái, đáp: "Ở nguyên tại chỗ, trong thôn này tám phần có chuyện cổ quái, buổi tối chúng ta vào thử thêm một lần xem có chuyện gì."
Tra Nghiêm Vân bảo hai người ăn nhiều một chút, tối nay bất kể như thế nào cũng phải tìm ra thêm đầu mối, cho nên phải giữ thể lực. Hai người cũng đều là lính trinh sát, kinh nghiệm cuộc sống cực kỳ phong phú, nướng thịt cũng có nghề. Trong chốc lát đã có thêm mấy xiên thịt nóng hổi xuất hiện, Tra Nghiêm Vân cũng lấy lương khô từ trong ba lô ra ăn cùng.
Từ sau khi con gái qua đời, hắn gần như không ăn chút thịt nào. Sau khi ăn xong bữa tối, ba người kiểm tra lại trang bị. Hai "Lính trinh sát" đeo đèn mỏ lên đầu, này có hiệu quả chiếu sáng vô cùng tốt, chiếu đến đâu cũng có thể nhìn rõ, tầm nhìn xa tới mấy trăm thước.
Chuyện la bàn mất đi tác dụng cũng không phải là không có, khi một địa phương nào đó có từ trường quá mạnh thì hiện tượng này có thể xảy ra. Nhưng dù từ trường có ảnh hưởng thì sao trên trời cũng sẽ không thay đổi, có thể dựa vào đó mà phán đoán. Tra Nghiêm Vân thu lại la bàn, đang chuẩn bị tới chỗ lão Vương thì đột nhiên một tiếng súng nổ vang lên, trong nháy mắt phá tan sự yên lặng trong thung lũng.
Tra Nghiêm Vân lập tức nghiêm mặt, từ khi khởi hành cho tới giờ mọi chuyện vẫn luôn yên bình tới mức đáng sợ, tiếng súng vang lên lúc này cũng đã báo hiệu có việc chẳng lành sắp xảy ra. Hắn lớn tiếng nói với Hà Nghị Siêu: "Không tốt, hẳn là phía Trác Hùng xảy ra chuyện! Cậu mau tới xem xét!"
Hắn nói xong còn dặn dò lão Vương và Lãnh Di Nhiên: "Chỗ này rất cổ quái, hai người ở nguyên tại chỗ, chớ chạy lung tung."
Nghị Siêu trước kia chính là lính trinh sát, lại đã từng rèn luyện ở Tây Tạng vài năm, không nói hai lời, lập tức cầm lấy khẩu súng săn còn lại, theo Tra Nghiêm Vân đi về phía Trác Hùng.
Nghe vị trí tiếng súng nổ, hẳn cách chỗ nghỉ chân không xa, hai người nhanh chóng xuyên qua rừng, đột nhiên phía trước có đồ vật đang đung đưa, dần tiến tới gần phía hai người. Hà Nghị Siêu giơ súng lên ngắm chuẩn, chỉ cần phát hiện nguy hiểm là có thể nổ súng.
Vật kia càng ngày càng gần, nhưng phía trước có cỏ rậm choán hết tầm nhìn, khiến hai người chẳng thể nhìn rõ phía trước. Nhưng dựa vào tiếng động vẫn có thể khẳng định nó càng ngày càng gần, Hà Nghị Siêu đưa ra ba ngón tay dấu với Tra Nghiêm Vân, tỏ ý vật kia cách hai người không tới ba mươi thước. Hai người cũng không dám tùy ý lộn xộn, chỉ có thể nấp tại chỗ. Bỗng nhiên gần đó vang lên một tiếng: "Ai ui."
Đây không phải là thanh âm của Trác Hùng sao? Tra Nghiêm Vân hô một tiếng: "Trác Hùng?"
Bên kia đáp lại: "Mau tới, mau tới đây phụ một tay!"
Hai người chạy tới nhìn, hóa ra là Trác Hùng nổ súng, bắn chết một con heo rừng tầm năm mươi kg, cứ thế kéo về cho mọi người.
Thấy Tra Nghiêm Vân và Hà Nghị Siêu đi tới, Trác Hùng cười nói: "Tôi đi vào kiếm củi đốt, nhìn thấy nó đang dũi đất, thuận tay bắn một phát. Đợi chút nữa kéo về, xẻ thịt xong là chúng ta có thịt heo hầm ăn rồi."
Ba người kéo con heo từ trong rừng đi ra, vừa trở lại trại thì không thấy lão Vương cùng tiểu ma nữ không có ở đó nữa.
Trác Hùng đi trước nên không biết, nhưng Tra Nghiêm Vân và Hà Nghị Siêu thì rất rõ ràng lúc hai người đi thì lão Vương và Lãnh Di Nhiên vẫn còn ở đây, một người thì ngồi trên đất nghỉ ngơi, một người đang nghiên cứu tượng đá, Chỉ quay đi quay lại có mười phút mà hai người chạy đi đâu được?
Tra Nghiêm Vân căng giọng gọi tên hai người, nhưng trong thung lũng trống trải trừ từng tiếng vọng lại, chẳng có âm thanh khác.
Lãnh Di Nhiên còn có thể chạy loạn, nhưng lão Vương là người đã có kinh nghiệm khảo cổ lâu năm, chắc chắn sẽ không tự tiện tách đội như thế này. Ba người tra xét lại hiện trường, cũng không phát hiện dấu vết tập kích của dã thú hay con người, vật dụng cũng không tổn thất gì, y nguyên như cũ. Ngay cả hai con lừa cũng vẫn đang nhàn nhã gặm cỏ, tại sao người lại không thấy?
Ba người nhìn thôn nhỏ, Tra Nghiêm Vân quyết định vào xem thử một chút, nói không chừng lão Vương đã có phát hiện mới, mang theo cô nàng tiểu ma nữ cùng khảo sát, bây giờ Tra Nghiêm Vân chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Nhưng nếu họ thật sự ở trong thôn, vừa rồi hắn kêu to như vậy lại không được đáp lại? Ba người bỏ lại đồ đạc và con heo vừa bắt được, nhanh chóng tiến vào trong thôn.
Một con đường quanh co chạy xuyên qua thôn, ba người cũng đều có thân thủ tốt, chẳng tốn nhiều thời gian đã tới giữ thôn. Nhà ở bốn phía quá nửa đều được dựng bằng gỗ đá, qua lâu năm không sửa sang đã đổ nát nghiêm trọng. Ba người vừa gọi tên lão Vương và Lãnh Di Nhiên, vừa kiểm tra kỹ càng xung quanh.
Ngoại trừ tiếng gọi của ba người, cả thôn vẫn hết sức yên tĩnh, không có bất kỳ thanh âm nào khác, dựa theo lời lão Trác thì nơi này đã mấy chục năm không có người sinh sống. Cũng may là ban ngày, nếu buổi tối sợ rắng không ai dám ở lại trong thôn.
Thôn không tính là lớn, chỉ khoảng ba mươi phút sau toàn thôn đều bị ba người tìm một lần nhưng không thu hoạch được gì. Dự cảm bất an sau tiếng súng của Trác Hùng ngày càng lớn lên trong lòng Tra Nghiêm Vân, hắn luôn cảm thấy chỗ này có cảm giác khó nói, từ phía trên nhìn xuống thì hắn thấy được không phải là sự sợ hãi, mà là một loại cảm giác mất mát. Đúng, chính là cảm giác mất mác, giống như nơi này đã từng thuộc về dòng lịch sử, nhưng vô duyên vô cớ lại biến mất, cũng giống như những nền văn minh đã chìm trong cát bụi của sa mạc vậy, không biết là do ai xây dựng, cũng không có ai biết tại sao bọn họ biến mất.
Đột nhiên, Tra Nghiêm Vân cảm thấy mình như rơi vào trong một thế giới cổ xưa, khác hẳn với những việc mà hắn đã gặp trước kia.
Mấy người lại tìm thêm một lần nhưng cả thôn vẫn không có người nào. Tra Nghiêm Vân nhìn Kỳ Phong Sơn ẩn trong mây mù ở phía xa, trong đầu luôn mong họ đừng tiến vào trong núi.
Vì đề phòng hai người bọn họ có thể đã quay lại nhưng không thấy ba người đâu nên cũng đi tìm, cả ba bèn thương lượng một chút, quyết định ở lại nơi hạ trại chờ.
Khi quay lại, Trác Hùng chém hai cái chân sau của con heo rừng xuống, chọn chỗ thịt ngon, đốt thêm một đống lửa rồi nướng lên. Nhưng dù thịt heo rừng nướng rất ngon, ba người lại chẳng hề thấy vừa miệng, cứ như vậy tới khi mặt trời xuống núi, vẫn không thấy bóng dáng bất kỳ ai khác. Họ lại tìm trong thôn thêm mấy lần, đều không thu hoạch được gì, có một điểm bọn họ có thể xác định chính là chắc chắn không có người nào từ trong núi đi ra, nên chỉ tìm trong phạm vi của thôn mà thôi.
Mắt thấy mặt trời đã sắp lặn, Tra Nghiêm Vân quyết định bói thử một quẻ, hắn lấy ra một cái mai rùa màu đen không rõ niên đại, hai tay khép lại, ném xuống mặt đất. Trác Hùng yên lặng mở to mắt nhìn Tra Nghiêm Vân, trong đầu nghĩ cái này mà cũng có thể tìm người?
Nghị Siêu không kịp chờ đợi hỏi: "Nghiêm Vân ca, quẻ thế nào? Có tin tức gì không?"
Tra Nghiêm Vân suy tính chốc lát, chậm rãi mở miệng: "Đây là quẻ Thiên Phong Cấu, nếu như tính không sai thì họ ứng với hào thứ tư, lời giảng là 'Cá trong túi, không tốt.' "
"Không tốt? Đại ca nói là bọn họ gặp nguy hiểm sao?"
Tra Nghiêm Vân gật đầu một cái, cầm vỏ rùa lên, lại bặc liễu một quẻ, nhìn vỏ rùa nói: "Đây là quẻ Hỏa Thủy Vị Tế, ứng với hào thứ ba, lời giảng là: 'Chinh hung, lợi thiệp đại xuyên' tức là ở yên thì không sao, mà quẻ trước thì nói họ như cá trong túi. Như vậy họ có thể gặp hung hiểm, biện pháp tốt nhất là lấy tĩnh chế động, mới có thể hóa giả mọi việc, cũng không biết hai người lão Vương rốt cuộc ở đâu. Từ quẻ tượng có thể đoán mặc dù bọn họ gặp nguy hiểm, nhưng vẫn còn ở nhân gian. Cơ bản có thể chắc chắn bọn họ còn sống, chẳng qua là tình cảnh thì đang gặp khó khăn."
Hà Nghị Siêu nghe xong cũng là ngẩn ra, bản lãnh của Tra Nghiêm Vân thì chẳng thể nghi ngờ, hắn nói gặp nguy hiểm, có thể đúng tới tám chín phần. Hà Nghị Siêu tiếp tục hỏi: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Tra Nghiêm Vân nhìn xung quanh, cắn răng một cái, đáp: "Ở nguyên tại chỗ, trong thôn này tám phần có chuyện cổ quái, buổi tối chúng ta vào thử thêm một lần xem có chuyện gì."
Tra Nghiêm Vân bảo hai người ăn nhiều một chút, tối nay bất kể như thế nào cũng phải tìm ra thêm đầu mối, cho nên phải giữ thể lực. Hai người cũng đều là lính trinh sát, kinh nghiệm cuộc sống cực kỳ phong phú, nướng thịt cũng có nghề. Trong chốc lát đã có thêm mấy xiên thịt nóng hổi xuất hiện, Tra Nghiêm Vân cũng lấy lương khô từ trong ba lô ra ăn cùng.
Từ sau khi con gái qua đời, hắn gần như không ăn chút thịt nào. Sau khi ăn xong bữa tối, ba người kiểm tra lại trang bị. Hai "Lính trinh sát" đeo đèn mỏ lên đầu, này có hiệu quả chiếu sáng vô cùng tốt, chiếu đến đâu cũng có thể nhìn rõ, tầm nhìn xa tới mấy trăm thước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.