Chương 39: Nơi Không Nên Tới
Hạ Nguyên
26/12/2020
"Oa, thật là phức tạp. Vậy Nghiêm Vân ca, cảnh
giới như anh thì xếp vào tầng nào?" Tiểu ma nữ Lãnh Di Nhiên nghe xong,
không kịp chờ đợi hỏi.
"Ta? A a, không biết... Đi thôi, chúng ta lên núi xem một chút."
Tra Nghiêm Vân không để ý tới cô nàng tiểu ma nữ luôn dây dưa này, đi lên núi trước. Ba người sau lưng cũng cùng đi theo, chẳng qua là tiểu ma nữ kia vẫn còn đang bẻ ngón tay, ngẩng đầu nhìn trời vô ích, nghĩ thầm như thế nào mới có thể đem bầu trời chia ra làm sáu giới, ba mươi sáu tầng.
Ở trên núi Thanh Thành, không khí cực tốt, tự nhiên cũng có rất nhiều người. Khách hành hương tới đây như thoi đưa, du khách như dệt cửi, trong điện còn có mấy đạo sĩ xem quẻ giải xăm cho du khách. Tra Nghiêm Vân cũng hứng thú tiến tới xem thử, nhìn một người trung niên phán mình sắp gặp vận may, khi hắn bỏ ra chút tiền coi như là góp chút công đức thì người kia tỏ vẻ vui mừng.
Tra Nghiêm Vân sau đó bèn kéo mọi người ra khỏi điện thờ, vừa đi vừa lắc đầu nói: "Không nghĩ tới là nơi danh sơn của Đạo gia, cũng đã lây nhiễm thói xấu của thế tục, làm đủ trò lừa bịp. Thôi cũng được, lão Vương, chúng ta hôm nay liền coi mình là du khách, nhưng núi Thanh Thành bây giờ cũng đã khác trước, cái 'Đạo' chúng ta muốn tìm có lẽ đã không phải 'Đạo' thật sự nữa rồi."
Lão Vương uống mấy hớp lớn nước, chắc hẳn thời tiết hôm nay đã khiến hắn không thể chịu nổi, thuận miệng đáp: "Hiện nay khắp nơi đều giống nhau, ngụy trang những tục lệ tâm linh để tiến hành kiếm tiền, làm gì còn có người thật tâm thật lòng hướng đạo mà tích đức hành thiện. Đây cũng là lý do quốc gia muốn chúng ta thực hiện việc nghiên cứu lại lần này, hy vọng chúng ta còn có thể tìm lại được những di tích đã bị lãng quên trong lịch sử."
Tra Nghiêm Vân nói: "Đi thôi, chúng ta lên cao thêm một chút, những đạo cung, đạo quan giờ đã trở thành địa điểm du lịch cả rồi, khắp nơi đều là người. Nếu có di tích, chỉ sợ cũng đã sớm được phát hiện."
Dứt lời, hắn lại dẫn đầu đi tiếp, mục tiêu chính là Thanh Thành đệ nhất phong: Lão Tiêu đỉnh.
Tra Nghiêm Vân vừa đi vừa giải thích: "Nghe nói đỉnh núi có xây một Lão Quân Các. Nếu đã tới chắc chắn phải lên bái một lần, mấy người theo kịp không vậy?"
Hà Nghị Siêu dĩ nhiên không có vấn đề gì, tiểu ma nữ nhún nhún vai, vỗ vỗ vào đùi tỏ ý mình có thể. Duy chỉ có lão Vương không đáp lại, mồ hôi đã chảy ướt lưng.
Một nhóm bốn người, sau khi qua Lão Quân Các, Thiên Sư Động, và một số cảnh đẹp trên núi. Chỉ có một mình Tra Nghiêm Vân vừa đi vừa giảng giải một chút lịch sử của Đạo gia cho mọi người. Tới khi tham quan đủ thì trời đã chạng vạng tối, mấy người liền tìm chỗ nghỉ trọ ở một thị trấn dưới núi. Vừa tới cửa thị trấn đã bị cả đám người vây lấy giành khách, thậm chí Lãnh Di Nhiên còn bị kéo cả vạt áo, cô nàng tỏ vẻ sợ hãi, lớn tiếng nạt nộ mấy người kia.
Mọi người đang do dự thì có một ông lão, dáng vẻ như người làm nông lam lũ, đi tới hỏi: "Mấy vị khách nhân, có phải mọi người tới núi Thanh Thành du lịch?"
Lãnh Di Nhiên cho rằng ông lão này là một người tới kéo khách như đám kia, quyệt miệng không chịu trả lời, chỉ có lão Vương thấy ông lão có vẻ thật thà, thuận mồm liền hỏi một câu: "Đúng vậy, ở đây có chỗ nào tốt? Không phải ông cũng tới kéo khách hả?"
Ông lão kia sau khi nghe xong, vẫn hết sức khách khí, gỡ cái nón lá xuống làm quạt, vừa phe phẩy nón vừa nói: "Nhà ta làm nông, có vài phòng cho thuê, giá cũng rẻ hơn mấy quán trọ ở đây tới một nửa. Trừ vị trí tương đối vắng vẻ ra cũng tương đối sạch sẽ, mấy vị nếu không chê, có thể tới chỗ ta ở tạm."
Trấn này có tên là Tử Bình Phô, nghe nói năm đó Gia Cát tiên sinh đã ở đây "Chinh đinh một ngàn hai trăm người" bảo hộ Đô Giang Yển. Cũng bởi vì ở gần núi Thanh Thành, hơn nữa cũng là nơi khá quan trọng với quân sự nên du lịch ở trấn này cũng khá phát triển.
Tra Nghiêm Vân vốn không phải là người thích náo nhiệt, nghe thấy ông lão này có một nơi yên tĩnh, cũng sớm mong tránh khỏi mấy người kéo khách phiền phức bên cạnh bèn đáp ứng nếu đúng như lời của ông lão thì trước tiên cứ đi qua nhìn thử một chút. Ông lão kia bèn dẫn cả bốn người, tách ra khỏi đám người.
Tới nơi thì thấy đây là một ngôi tiểu lâu có hai tầng, trong nhà chỉ có vài người, nhờ việc du lịch nên xây vài phòng trọ nhỏ. Tuy không quá mức sang trọng, nhưng cũng đủ sạch sẽ. Có thể là do vị trí cũng tương đối xa, trừ nhóm người Tra Nghiêm Vân thì rất ít có khách du lịch tới đây đặt phòng, cũng nhờ vậy mà ở đây cũng không có vẻ náo nhiệt ồn ào.
Gia chủ cũng là người hiếu khách, nghĩ đến việc ngày thường khách cũng không nhiều, thấy bốn người thì cũng nhiệt tình bèn mời mọi người ăn tối. Người Ba Thục (chỉ vùng Tứ Xuyên) từ xưa thường rất coi trọng khách, mọi người bèn vây quanh một cái bàn, ăn chút thức ăn sơn cô dã vị, rau dưa nhà nông.
Chính giữa bàn là một nồi cháo nóng, ngay cả Lãnh Di Nhiên không ăn được đồ cay cũng là hô to đã ghiền, chớ nói tới lão Vương cùng Tra Nghiêm Vân. Đến cả Hà Nghị Siêu cũng đã liên tục uống ba chén rượu với gia chủ, ở đó xưng anh em. Hóa ra gia đình này cũng có một người con trai làm lính, đều cùng một chiến khu. Chiến hữu gặp nhau bèn lập tức vui mừng, cả hai uống tới đỏ cả mang tai, trò chuyện cũng lập tức ồn ào.
Rượu thêm một chén, tự nhiên cũng thêm một lời, ông lão kia tên là Trác Ngọc Quý, người con trai gọi là Trác Hùng. Bởi vì dáng người to lớn, mọi người đều gọi Trác Hùng là gấu mù, nhưng thật ra hắn đâu có mù, cả hai mắt vẫn hết sức tinh tường.
Vốn sau khi giải ngũ thì Trác Hùng được cấp trên phân về một cơ quan, ăn cơm nhà nước, nhưng tiểu tử này vì mang tính lính đã quen, lại không ưa tác phong của đám quan liêu, mấy lần cùng lãnh đạo phát sinh mâu thuẫn. Vì vậy hắn bèn dứt khoát bỏ việc, về nhà làm chút việc "trồng lúa nuôi gà". Mặc dù nghèo khó, nhưng lại hết sức tự tại. Qua mấy lời giới thiệu đã khiến Hà Nghị Siêu hết sức khâm phục, hai người lại lập tức uống thêm mấy ly, nếu không phải là do la hét quá đà, bị Tra Nghiêm Vân cản lại thì không biết bao giờ mới chịu dừng.
Mà lão Vương cũng nói rõ mình là người làm khảo cổ, lần này tới đây nghiên cứu, không khỏi muốn hỏi thăm phụ những truyền thuyết, chuyện lạ gần đây. Ông lão Trác vừa nghe thấy là nhà khảo cổ, không khỏi thêm mấy phần kính ý, xoa xoa cái đầu đã sắp hói hết cả tóc, nói: "Không dối gạt hai vị, ở gần núi Thanh Thành, nếu nói không có truyền thuyết thì không thể, đây là nơi Đạo gia coi là tiên sơn. Từ nhỏ ta đã được nghe vài chuyện, nhưng trải qua thời kỳ cải cách văn hóa, khá nhiều chuyện vì thế mà thất truyền. Nếu muốn tìm lại, sợ rằng rất khó, nhưng mà có một nơi, chẳng qua là..."
Tra Nghiêm Vân cảm thấy rất hứng thú, hỏi: "Chỉ là như thế nào? Chúng tôi không ngại, ông có thể kể lại một chút được không?"
Không nghĩ tới lão Trác đã khoát tay: " Được rồi, chỗ đó mọi người chớ nên đi tới thì hơn."
"Ta? A a, không biết... Đi thôi, chúng ta lên núi xem một chút."
Tra Nghiêm Vân không để ý tới cô nàng tiểu ma nữ luôn dây dưa này, đi lên núi trước. Ba người sau lưng cũng cùng đi theo, chẳng qua là tiểu ma nữ kia vẫn còn đang bẻ ngón tay, ngẩng đầu nhìn trời vô ích, nghĩ thầm như thế nào mới có thể đem bầu trời chia ra làm sáu giới, ba mươi sáu tầng.
Ở trên núi Thanh Thành, không khí cực tốt, tự nhiên cũng có rất nhiều người. Khách hành hương tới đây như thoi đưa, du khách như dệt cửi, trong điện còn có mấy đạo sĩ xem quẻ giải xăm cho du khách. Tra Nghiêm Vân cũng hứng thú tiến tới xem thử, nhìn một người trung niên phán mình sắp gặp vận may, khi hắn bỏ ra chút tiền coi như là góp chút công đức thì người kia tỏ vẻ vui mừng.
Tra Nghiêm Vân sau đó bèn kéo mọi người ra khỏi điện thờ, vừa đi vừa lắc đầu nói: "Không nghĩ tới là nơi danh sơn của Đạo gia, cũng đã lây nhiễm thói xấu của thế tục, làm đủ trò lừa bịp. Thôi cũng được, lão Vương, chúng ta hôm nay liền coi mình là du khách, nhưng núi Thanh Thành bây giờ cũng đã khác trước, cái 'Đạo' chúng ta muốn tìm có lẽ đã không phải 'Đạo' thật sự nữa rồi."
Lão Vương uống mấy hớp lớn nước, chắc hẳn thời tiết hôm nay đã khiến hắn không thể chịu nổi, thuận miệng đáp: "Hiện nay khắp nơi đều giống nhau, ngụy trang những tục lệ tâm linh để tiến hành kiếm tiền, làm gì còn có người thật tâm thật lòng hướng đạo mà tích đức hành thiện. Đây cũng là lý do quốc gia muốn chúng ta thực hiện việc nghiên cứu lại lần này, hy vọng chúng ta còn có thể tìm lại được những di tích đã bị lãng quên trong lịch sử."
Tra Nghiêm Vân nói: "Đi thôi, chúng ta lên cao thêm một chút, những đạo cung, đạo quan giờ đã trở thành địa điểm du lịch cả rồi, khắp nơi đều là người. Nếu có di tích, chỉ sợ cũng đã sớm được phát hiện."
Dứt lời, hắn lại dẫn đầu đi tiếp, mục tiêu chính là Thanh Thành đệ nhất phong: Lão Tiêu đỉnh.
Tra Nghiêm Vân vừa đi vừa giải thích: "Nghe nói đỉnh núi có xây một Lão Quân Các. Nếu đã tới chắc chắn phải lên bái một lần, mấy người theo kịp không vậy?"
Hà Nghị Siêu dĩ nhiên không có vấn đề gì, tiểu ma nữ nhún nhún vai, vỗ vỗ vào đùi tỏ ý mình có thể. Duy chỉ có lão Vương không đáp lại, mồ hôi đã chảy ướt lưng.
Một nhóm bốn người, sau khi qua Lão Quân Các, Thiên Sư Động, và một số cảnh đẹp trên núi. Chỉ có một mình Tra Nghiêm Vân vừa đi vừa giảng giải một chút lịch sử của Đạo gia cho mọi người. Tới khi tham quan đủ thì trời đã chạng vạng tối, mấy người liền tìm chỗ nghỉ trọ ở một thị trấn dưới núi. Vừa tới cửa thị trấn đã bị cả đám người vây lấy giành khách, thậm chí Lãnh Di Nhiên còn bị kéo cả vạt áo, cô nàng tỏ vẻ sợ hãi, lớn tiếng nạt nộ mấy người kia.
Mọi người đang do dự thì có một ông lão, dáng vẻ như người làm nông lam lũ, đi tới hỏi: "Mấy vị khách nhân, có phải mọi người tới núi Thanh Thành du lịch?"
Lãnh Di Nhiên cho rằng ông lão này là một người tới kéo khách như đám kia, quyệt miệng không chịu trả lời, chỉ có lão Vương thấy ông lão có vẻ thật thà, thuận mồm liền hỏi một câu: "Đúng vậy, ở đây có chỗ nào tốt? Không phải ông cũng tới kéo khách hả?"
Ông lão kia sau khi nghe xong, vẫn hết sức khách khí, gỡ cái nón lá xuống làm quạt, vừa phe phẩy nón vừa nói: "Nhà ta làm nông, có vài phòng cho thuê, giá cũng rẻ hơn mấy quán trọ ở đây tới một nửa. Trừ vị trí tương đối vắng vẻ ra cũng tương đối sạch sẽ, mấy vị nếu không chê, có thể tới chỗ ta ở tạm."
Trấn này có tên là Tử Bình Phô, nghe nói năm đó Gia Cát tiên sinh đã ở đây "Chinh đinh một ngàn hai trăm người" bảo hộ Đô Giang Yển. Cũng bởi vì ở gần núi Thanh Thành, hơn nữa cũng là nơi khá quan trọng với quân sự nên du lịch ở trấn này cũng khá phát triển.
Tra Nghiêm Vân vốn không phải là người thích náo nhiệt, nghe thấy ông lão này có một nơi yên tĩnh, cũng sớm mong tránh khỏi mấy người kéo khách phiền phức bên cạnh bèn đáp ứng nếu đúng như lời của ông lão thì trước tiên cứ đi qua nhìn thử một chút. Ông lão kia bèn dẫn cả bốn người, tách ra khỏi đám người.
Tới nơi thì thấy đây là một ngôi tiểu lâu có hai tầng, trong nhà chỉ có vài người, nhờ việc du lịch nên xây vài phòng trọ nhỏ. Tuy không quá mức sang trọng, nhưng cũng đủ sạch sẽ. Có thể là do vị trí cũng tương đối xa, trừ nhóm người Tra Nghiêm Vân thì rất ít có khách du lịch tới đây đặt phòng, cũng nhờ vậy mà ở đây cũng không có vẻ náo nhiệt ồn ào.
Gia chủ cũng là người hiếu khách, nghĩ đến việc ngày thường khách cũng không nhiều, thấy bốn người thì cũng nhiệt tình bèn mời mọi người ăn tối. Người Ba Thục (chỉ vùng Tứ Xuyên) từ xưa thường rất coi trọng khách, mọi người bèn vây quanh một cái bàn, ăn chút thức ăn sơn cô dã vị, rau dưa nhà nông.
Chính giữa bàn là một nồi cháo nóng, ngay cả Lãnh Di Nhiên không ăn được đồ cay cũng là hô to đã ghiền, chớ nói tới lão Vương cùng Tra Nghiêm Vân. Đến cả Hà Nghị Siêu cũng đã liên tục uống ba chén rượu với gia chủ, ở đó xưng anh em. Hóa ra gia đình này cũng có một người con trai làm lính, đều cùng một chiến khu. Chiến hữu gặp nhau bèn lập tức vui mừng, cả hai uống tới đỏ cả mang tai, trò chuyện cũng lập tức ồn ào.
Rượu thêm một chén, tự nhiên cũng thêm một lời, ông lão kia tên là Trác Ngọc Quý, người con trai gọi là Trác Hùng. Bởi vì dáng người to lớn, mọi người đều gọi Trác Hùng là gấu mù, nhưng thật ra hắn đâu có mù, cả hai mắt vẫn hết sức tinh tường.
Vốn sau khi giải ngũ thì Trác Hùng được cấp trên phân về một cơ quan, ăn cơm nhà nước, nhưng tiểu tử này vì mang tính lính đã quen, lại không ưa tác phong của đám quan liêu, mấy lần cùng lãnh đạo phát sinh mâu thuẫn. Vì vậy hắn bèn dứt khoát bỏ việc, về nhà làm chút việc "trồng lúa nuôi gà". Mặc dù nghèo khó, nhưng lại hết sức tự tại. Qua mấy lời giới thiệu đã khiến Hà Nghị Siêu hết sức khâm phục, hai người lại lập tức uống thêm mấy ly, nếu không phải là do la hét quá đà, bị Tra Nghiêm Vân cản lại thì không biết bao giờ mới chịu dừng.
Mà lão Vương cũng nói rõ mình là người làm khảo cổ, lần này tới đây nghiên cứu, không khỏi muốn hỏi thăm phụ những truyền thuyết, chuyện lạ gần đây. Ông lão Trác vừa nghe thấy là nhà khảo cổ, không khỏi thêm mấy phần kính ý, xoa xoa cái đầu đã sắp hói hết cả tóc, nói: "Không dối gạt hai vị, ở gần núi Thanh Thành, nếu nói không có truyền thuyết thì không thể, đây là nơi Đạo gia coi là tiên sơn. Từ nhỏ ta đã được nghe vài chuyện, nhưng trải qua thời kỳ cải cách văn hóa, khá nhiều chuyện vì thế mà thất truyền. Nếu muốn tìm lại, sợ rằng rất khó, nhưng mà có một nơi, chẳng qua là..."
Tra Nghiêm Vân cảm thấy rất hứng thú, hỏi: "Chỉ là như thế nào? Chúng tôi không ngại, ông có thể kể lại một chút được không?"
Không nghĩ tới lão Trác đã khoát tay: " Được rồi, chỗ đó mọi người chớ nên đi tới thì hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.