Chương 93: Đạt Được 2
Duyên Phận 0
01/08/2022
Hàng loạt suy nghĩ này đều hoàn thành chỉ tong chớp mắt, lúc này Viêm Bạo châu nổ lia lịa, dư âm của vụ nổ còn chưa hết, trong nhà phòng nghiêng cột đổ, khói lửa nổi lên bốn phía, chính là cơ hội tốt để nhân lúc cháy nhà hôi của. Ninh Dạ nhanh chóng lui lại, chạy về phái đan phòng, y mặc kệ là thứ gì, thân thể lơ lửng trong không trung, ống tay áo duỗi ra cuốn hết những thứ mà pháp lực chạm được tới vào trong tay áo, ngay sau đó y những thứ này trực tiếp xuất hiện trong nhà kho của Thiên Cơ điện.
Khi y từ trên không trung hạ xuống mặt ddất, trong nhà kho đã có thêm vô số vật phẩm, đa số trong đó là đã vỡ gỗ vụn, cũng có sách vở kinh điển, còn có pháp bảo châu khí đan dược phù lục vân vân... đáng giá hay không đáng giá cũng bị vứt vào nhà kho như đống rác.
Ninh Dạ lăn trên mặt đất vài vòng, tiện thể thu một đống đồ không biết rác rưởi hay bảo vật mà y chạm được tới, lúc này mới ngừng lại.
Chỉ thấy cấm chế nhấp nháy, tiếng nổ vang vọng, sau đó là một tiếng ‘ầm’ cực lớn, toàn bộ Hiên Vũ các đều sụp đổ.
——————————————————
“Khốn kiếp!”
“Khốn kiếp!”
“Khốn kiếp!”
Ngoài Hiên Vũ các, Hiên Mộc Lang mắng chửi điên cuồng, sau lưng hắn là đám người Trì Vãn Ngưng, Hứa Ngạn Văn, Dương Tử Thu.
Trên người Ninh Dạ đầm đìa máu tươi, vụ nổ đã khiến vết thương của y rách ra lần nữa. Chẳng qua bây giờ mọi người đều bị thương không ít thì nhiều, không ai để ý thấy vết thương của y có vẻ rất nặng.
Sau đợt hành hạ này, mặt mày mọi người đều xám xịt, ngay cả Niễu Hoa Tiên Tử cũng bị chấn động thổi tới mức tóc tai tán loạn, mặt mày phủ bụi, cũng may cô thi triẻn Tịnh Y thuật kịp thời, khôi phục lại dung nhan lúc trước, còn không quên nhìn trái nhìn phải xem có ai để ý thấy vẻ chật vật của mình lúc vừa rồi không. Đến lúc thấy sự chú ý của mọi người đều tập trung vào hàng loạt vụ nổ trong Hiên Vũ các, không ai để ý tới cô, Trì Vãn Ngưng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiên Mộc Lang chỉ muốn nổi điên, hắn có bị thương nhưng vết thương không nặng, điều khiến hắn đau xót nhất là rất nhiều bảo vật trong số đó - có một số bảo vật không phải là để chiến đấu, không chịu được tàn phá nặng nề như vừa rồi, ma fbây giờ bất luận chịu được hay không chịu được đều bị chôn trong đống gạch vụn, không biết vận mệnh của chúng ra sao.
Hỏi sao hắn không căm, không hận cho được?
Hắn không đọc nhiều sách, hiểu biết về từ ngữ có hạn, quay đi quay lại chỉ có ‘khốn kiếp’, ‘chó má’, ‘đồ con rùa’, ‘ĐCMM’, hay là ‘giết cả nhà nhà ngươi’, thế nhưng cơn thịnh nộ của hắn cao ngập trời, xông thẳng lên cửu tiêu, khí thế cuồng bạo bá đạo đến cực điểm.
Ngược lại tên thủ hạ Tứ Bình của hắn vẫn khá bình tĩnh, sau khi kiểm tra hiện trường xong có vẻ rất nghi ngờ: “Kỳ lạ, tuy những thứ được bố trí có uy lực không nhỏ nhưng phân bổ quá rộng, uy lực không tập trung. Dùng thứ này để đối phó với Hiên Mộc đại nhân có vẻ quá yếu.”
Bốp!
Gương mặt Tử Bình đã trúng ngay một tát, Hiên Mộc Lang gầm lên: “Ngươi còn muốn ta bị hắn giết nữa cơ à?”
Tứ Bình cúi đầu không nói gì.
Chẳng qua Hiên Mộc Lang bị lửa giận làm mất lý trí chứ những người khác vẫn giữ được bình tĩnh.
Chung Nhật Hàn cau mày: “Đúng là không giống thủ đoạn giết người mà giống như có thù với bản thân Hiên Vũ Các, chẳng lẽ vẫn là kế đưa hổ rời núi?”
Trì Vãn Ngưng biến sắc: “Không tốt!”
Lại nhạy về phía Ngưng Tâm Tiểu Trúc của bản thân, tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi vài phần.
Nhìn dáng vẻ của cô nàng, Ninh Dạ cũng thấy hơi ngạc nhiên.
Trì Vãn Ngưng có hiểu lầm cũng không lạ, nhưng mức độ căng thẳng này khiến y thấy kỳ lạ.
Trong lòng thầm kinh ngạc nhưng bước chân lại chẳng hề ngừng, đã được hvn bay theo, lại cùng nhau chạy về Ngưng Tâm Tiểu Trúc.
Trì Vãn Ngưng lao thẳng vào trong vườn hoa, nhìn xung quanh một lượt rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “May quá, không phải chỗ này của ta.”
Trong lòng Ninh Dạ hơi động: “Tiên tử không xem thử trong phòng à?”
Trì Vãn Ngưng như vừa tỉnh giấc mộng: “À, đúng.”
Nói đoạn cô nàng lao vào nhà lục soát một phen, xác nhận không tổn thất gì.
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt Ninh Dạ lại liên tục đảo quanh vườn hoa.
Theo biểu hiện vừa rồi của Trì Vãn Ngưng, thứ khiến cô nàng căng thẳng không phải là trong phòng mà là trong vườn hoa này.
Nhưng trong vườn hoa có thứ gì đây?
Trong hoa viên có đình đài, ao nước, giả sơn, cây cối, trong thời gian ngắn Ninh Dạ cũng khó mà tra rõ dược, y bèn bước vài bước tới như đang đi dạo.
Nhưng khi y đi tới bên hòn giả sơn, Trì Vãn Ngưng lại nói: “Ninh sư đệ, ngươi có việc gì à?”
“À, không có gì. Ta chỉ xem thử thôi, liệu có phải người trong bóng tối cũng bố trí thủ đoạn gì ở đây không?” Trong lòng Ninh Dạ đã có tính toán, y vung nhẹ tay một cái, vài giọt máu tươi đã rơi vào hòn giả sơn, lúc này Ninh Dạ mới trở về.
Trì Vãn Ngưng nói: “Đa tạ sư đệ đã quan tâm, nhưng chỗ này của ta không có chuyện gì. Bây giờ Thanh Mộc điện xảy ra chuyện, mọi người đều bị thương, xem ra bữa tiệc trà này không thể tiến hành tiếp rồi.”
Lời nói của cô nàng đã có ý đuổi khách, mọi người thầm hiểu, đồng thời cáo từ rồi rời khỏi.
Khi y từ trên không trung hạ xuống mặt ddất, trong nhà kho đã có thêm vô số vật phẩm, đa số trong đó là đã vỡ gỗ vụn, cũng có sách vở kinh điển, còn có pháp bảo châu khí đan dược phù lục vân vân... đáng giá hay không đáng giá cũng bị vứt vào nhà kho như đống rác.
Ninh Dạ lăn trên mặt đất vài vòng, tiện thể thu một đống đồ không biết rác rưởi hay bảo vật mà y chạm được tới, lúc này mới ngừng lại.
Chỉ thấy cấm chế nhấp nháy, tiếng nổ vang vọng, sau đó là một tiếng ‘ầm’ cực lớn, toàn bộ Hiên Vũ các đều sụp đổ.
——————————————————
“Khốn kiếp!”
“Khốn kiếp!”
“Khốn kiếp!”
Ngoài Hiên Vũ các, Hiên Mộc Lang mắng chửi điên cuồng, sau lưng hắn là đám người Trì Vãn Ngưng, Hứa Ngạn Văn, Dương Tử Thu.
Trên người Ninh Dạ đầm đìa máu tươi, vụ nổ đã khiến vết thương của y rách ra lần nữa. Chẳng qua bây giờ mọi người đều bị thương không ít thì nhiều, không ai để ý thấy vết thương của y có vẻ rất nặng.
Sau đợt hành hạ này, mặt mày mọi người đều xám xịt, ngay cả Niễu Hoa Tiên Tử cũng bị chấn động thổi tới mức tóc tai tán loạn, mặt mày phủ bụi, cũng may cô thi triẻn Tịnh Y thuật kịp thời, khôi phục lại dung nhan lúc trước, còn không quên nhìn trái nhìn phải xem có ai để ý thấy vẻ chật vật của mình lúc vừa rồi không. Đến lúc thấy sự chú ý của mọi người đều tập trung vào hàng loạt vụ nổ trong Hiên Vũ các, không ai để ý tới cô, Trì Vãn Ngưng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiên Mộc Lang chỉ muốn nổi điên, hắn có bị thương nhưng vết thương không nặng, điều khiến hắn đau xót nhất là rất nhiều bảo vật trong số đó - có một số bảo vật không phải là để chiến đấu, không chịu được tàn phá nặng nề như vừa rồi, ma fbây giờ bất luận chịu được hay không chịu được đều bị chôn trong đống gạch vụn, không biết vận mệnh của chúng ra sao.
Hỏi sao hắn không căm, không hận cho được?
Hắn không đọc nhiều sách, hiểu biết về từ ngữ có hạn, quay đi quay lại chỉ có ‘khốn kiếp’, ‘chó má’, ‘đồ con rùa’, ‘ĐCMM’, hay là ‘giết cả nhà nhà ngươi’, thế nhưng cơn thịnh nộ của hắn cao ngập trời, xông thẳng lên cửu tiêu, khí thế cuồng bạo bá đạo đến cực điểm.
Ngược lại tên thủ hạ Tứ Bình của hắn vẫn khá bình tĩnh, sau khi kiểm tra hiện trường xong có vẻ rất nghi ngờ: “Kỳ lạ, tuy những thứ được bố trí có uy lực không nhỏ nhưng phân bổ quá rộng, uy lực không tập trung. Dùng thứ này để đối phó với Hiên Mộc đại nhân có vẻ quá yếu.”
Bốp!
Gương mặt Tử Bình đã trúng ngay một tát, Hiên Mộc Lang gầm lên: “Ngươi còn muốn ta bị hắn giết nữa cơ à?”
Tứ Bình cúi đầu không nói gì.
Chẳng qua Hiên Mộc Lang bị lửa giận làm mất lý trí chứ những người khác vẫn giữ được bình tĩnh.
Chung Nhật Hàn cau mày: “Đúng là không giống thủ đoạn giết người mà giống như có thù với bản thân Hiên Vũ Các, chẳng lẽ vẫn là kế đưa hổ rời núi?”
Trì Vãn Ngưng biến sắc: “Không tốt!”
Lại nhạy về phía Ngưng Tâm Tiểu Trúc của bản thân, tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi vài phần.
Nhìn dáng vẻ của cô nàng, Ninh Dạ cũng thấy hơi ngạc nhiên.
Trì Vãn Ngưng có hiểu lầm cũng không lạ, nhưng mức độ căng thẳng này khiến y thấy kỳ lạ.
Trong lòng thầm kinh ngạc nhưng bước chân lại chẳng hề ngừng, đã được hvn bay theo, lại cùng nhau chạy về Ngưng Tâm Tiểu Trúc.
Trì Vãn Ngưng lao thẳng vào trong vườn hoa, nhìn xung quanh một lượt rồi mới thở phào nhẹ nhõm: “May quá, không phải chỗ này của ta.”
Trong lòng Ninh Dạ hơi động: “Tiên tử không xem thử trong phòng à?”
Trì Vãn Ngưng như vừa tỉnh giấc mộng: “À, đúng.”
Nói đoạn cô nàng lao vào nhà lục soát một phen, xác nhận không tổn thất gì.
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt Ninh Dạ lại liên tục đảo quanh vườn hoa.
Theo biểu hiện vừa rồi của Trì Vãn Ngưng, thứ khiến cô nàng căng thẳng không phải là trong phòng mà là trong vườn hoa này.
Nhưng trong vườn hoa có thứ gì đây?
Trong hoa viên có đình đài, ao nước, giả sơn, cây cối, trong thời gian ngắn Ninh Dạ cũng khó mà tra rõ dược, y bèn bước vài bước tới như đang đi dạo.
Nhưng khi y đi tới bên hòn giả sơn, Trì Vãn Ngưng lại nói: “Ninh sư đệ, ngươi có việc gì à?”
“À, không có gì. Ta chỉ xem thử thôi, liệu có phải người trong bóng tối cũng bố trí thủ đoạn gì ở đây không?” Trong lòng Ninh Dạ đã có tính toán, y vung nhẹ tay một cái, vài giọt máu tươi đã rơi vào hòn giả sơn, lúc này Ninh Dạ mới trở về.
Trì Vãn Ngưng nói: “Đa tạ sư đệ đã quan tâm, nhưng chỗ này của ta không có chuyện gì. Bây giờ Thanh Mộc điện xảy ra chuyện, mọi người đều bị thương, xem ra bữa tiệc trà này không thể tiến hành tiếp rồi.”
Lời nói của cô nàng đã có ý đuổi khách, mọi người thầm hiểu, đồng thời cáo từ rồi rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.