Thiên Cơ Diệu Thám

Chương 41: Thù Hận Thổn Thức (Hạ)

Khoáng Hải Vong Hồ

28/01/2021

“Lúc mười giờ tối, ta bắt đầu áp dụng kế hoạch của ta, ta đi bộ ba cây số, có lẽ hơn mười một giờ, lặng lẽ chui vào nơi ở của Nam Ngọc Long!”

“Đêm hôm đó, Nam Ngọc Long cũng không uống đến say mèm như thường ngày, ta biết hắn ta từng tập thể hình, không dám tùy tiện ra tay, đành đợi sau khi hắn ta hoàn toàn ngủ say, mới dùng thuốc khiến hắn ta ngất đi…”

Trong phòng thẩm vấn, kẻ tình nghi Vạn Tuấn Phi đang giải thích quá trình gây án của hắn ta.

“Điều này cũng giống với lúc ta khống chế Hồ Trung Vĩ, lo lắng tác dụng thuốc không đủ, ta còn tiêm cho hắn ta một lượng thuốc an thần vừa phải…” Vạn Tuấn Phi nhớ lại nói, “Ta biết, Nam Ngọc Long còn có một đám bạn không ra gì, nếu ta không thể giải cứu những con chó mà hắn ta bắt trộm, có lẽ bọn chúng sẽ bị giết chết!”

“Vì vậy, ta đã chuẩn bị lồng chó từ sớm, đưa tất cả chó của hắn ta vào trong xe của ta…”

“Lo lắng tiếng chó sủa sẽ ảnh hưởng hành động của ta, ta còn cho chúng nó ăn thức ăn của chó có chứa thành phần an thần…”

“Sau đó nữa, ta liền đặt lên xe của Nam Ngọc Long, xuất phát!” Đôi mắt Vạn Tuấn Phi tỏa sáng, cứ như đang kể lại một việc khiến hắn ta hưng phấn.

“Tiếp theo, ta lái xe đến nơi ta đã cất giấu công cụ từ trước, lấy thang, mỏ hàn hơi cũng các thứ khác lên trên xe, lúc này mới lái đến vườn bách thú!”

“Trong một tháng trước khi ra tay, ta đã thăm dò rõ ràng tình huống máy giám sát trên đường cái gần vườn bách thú, vì vậy đi vòng qua rất nhiều đường nhỏ, lúc này mới đi đến tường rào phía nam vườn bách thú…”

“Đương nhiên, kế hoạch sẽ không thể thuận buồm xuôi gió.” Vạn Tuấn Phi kể lại, “Ta vẫn không khống chế tốt lượng thuốc tiêm vào cho Nam Ngọc Long, ta chờ ở dưới tường hơn một tiếng, lúc này hắn ta mới tỉnh lại!”

“Ta trói tay của hắn ta, chặn miệng của hắn ta, hắn ta còn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, ta đã dùng dao ép hắn ta, bò lên trên thang!”

“Nam Ngọc Long cũng rất nghe lời, ngoan ngoãn bò lên thang, chờ đến khi hắn ta đứng ở nơi đủ cao, ta đã đẩy hắn ta ngã xuống, để hắn ta ngã vào vườn bách thú…”

“Tường rào trong vườn bách thú cao bốn mét, nhưng bên dưới đều là đất mềm, ta biết hắn không ngã chết, cũng không thể dễ dàng ngã chết như vậy…”

“Sau đó, ta đứng ở trên tường, thu lại cái thang, đặt cái thang vào bên trong vườn thú, giẫm lên cái thang đi vào bên ngoài vườn lão hổ…”

“Biểu ca của ta ở phòng bảo an.” Vạn Tuấn Phi nói, “Lúc trước hắn ta từng nói với ta, bởi vì cảnh báo thường xuyên kêu lung tung, đến tối bọn họ sẽ tắt nguồn điện của lưới điện, vì vậy ta căn bản không cần lo lắng sẽ gây ra cảnh báo!”

“Dù có gây ra, trên vị trí kia không có máy giám sát, bảo an cũng không có khả năng đến kiểm tra lúc hơn nửa đêm…”



“Lúc ấy, Nam Ngọc Long không chỉ không ngã chết, ngược lại còn ngã tỉnh, hắn ta đừng lên muốn chạy, ta đi qua ngăn cản hắn ta, sau đó hắn ta đánh về phía ta, chúng ta đã đánh nhau…”

“Thế nhưng, tay của hắn ta bị trói, đầu óc cũng mơ hồ, không phải là đối thủ của ta, ta nhanh chóng áp chế được hắn ta, trói hắn ta ở trên mặt đất, sau đó bắt đầu làm việc…”

“Ta dùng hàn điện để hàn ra một lỗ hổng ở trên hàng rào, cũng vào lúc đó, Nam Ngọc Long đã hiểu rõ, rốt cuộc ta muốn làm gì, hắn ta liều mạng giãy giụa, đôi mắt lộ ra vẻ hoảng sợ…”

“Thế nhưng, đã vô dụng!” Vạn Tuấn Phi nói, “Đầu tiên ta dùng thuốc để hắn ta ngất đi, sau đó liền cởi quần áo của hắn ta, tháo tất cả mọi thứ ở trên người hắn ta xuống…”

“Tiếp theo, ta lại bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi, có lẽ chờ hơn mười phút, ta cảm thấy hắn ta sắp tỉnh, sau đó liền nhét hắn ta vào vườn lão hổ…”

“Nói thật, lúc ấy ta cũng rất lo lắng, mặc dù ta biết lão hổ ở đó đều được thả rông, tính công kích đặc biệt mạnh, nhưng ta rất lo lắng, bọn chúng cũng không thể ăn sạch Nam Ngọc Long!!”

“Vì vậy…” Vạn Tuấn Phi nói, “Sau khi nhét Nam Ngọc Long vào vườn hổ, ta còn cắt một dao lên đùi của hắn ta!!!”

Nghe đến đó, cả đám người đều nín thở, nghe đến ngây người.

“Một dao cắt xuống, Nam Ngọc Long liền tỉnh!” Vạn Tuấn Phi tiếp tục nói, “Ta vội vàng cầm lấy hàn điện, bắt đầu hàn lại chiếc lồng!”

“Lúc ấy, ta cũng rất sợ hãi, một mặt ta ngóng trông có lão hổ chạy đến, có thể nhanh chóng ăn hắn ta! Một mặt khác, cũng sợ lão hổ sẽ lao về phía ta!”

“Thế nhưng, có lẽ ông trời cũng có mắt!” Vạn Tuấn Phi nói, “Mặc dù Nam Ngọc Long đau đớn tỉnh lại, nhưng cơ thể cũng không còn sức…”

“Ta vừa mới hàn kín lỗ hổng đó, mỏ hàn hơi vừa tắt, đã có lão hổ đến thăm dò…”

“Sau đó, càng ngày càng có nhiều lão hổ đến, có lẽ khoảng sáu bảy phút, cuối cùng đã có một lão hổ đặc biệt lớn nhào tới, kéo Nam Ngọc Long đi…”

“Khi đó, ta đã kéo băng dính dán trên miệng Nam Ngọc Long xuống, Nam Ngọc Long sợ đến mức gào khóc kêu to, nhưng so sánh với tiếng gầm gừ của lão hổ, căn bản không đáng giá nhắc tới, chẳng mấy chốc đã bị nhấn chìm…”

“Sau đó, ta chờ bên ngoài chiếc lồng thêm một lúc, trừ tiếng gào hét, chẳng mấy chốc đã không nghe thấy điều gì nữa…”

“Sau đó, ta lấy sơn đã được trộn sẵn ra, sơn lên chỗ của mối hàn, muốn để mọi người không biết được, Nam Ngọc Long đi vào như thế nào…”

“Vậy…” Lý Tiểu Tiên suy nghĩ, hỏi, “Sau khi giết Nam Ngọc Long thì sao? Ngươi xử lý ô tô của hắn ta như thế nào?”



“Ta biết Đinh Trang ở gần đó, là một khu vực điểm mù máy giám sát có diện tích vô cùng lớn, vì vậy, trước đó ta đã đỗ xe taxi của ta ở vòng xoay lớn bên cạnh bờ sông Đinh Trang!”

“Sau khi quay về từ vườn động vật, ta đã lái xe van của Nam Ngọc Long đến chỗ đó, chuyển hết chó lên trên xe của ta, sau đó liền đẩy xe minibus của hắn ta vào trong nước…”

“Cuối cùng, ta lái taxi đi xuyên qua Đinh Trang, đừng chờ phía dưới cầu vượt ở phía đông, vì để tránh hấp dẫn sự chú ý của các ngươi, ta chờ mãi đến sau khi hừng đông có nhiều xe cộ, mới lái xe về nhà…”

Phù…”

Nghe nói như thế, tổ trưởng tổ một Tiêu Lượng không nhịn được nhíu mày nói: “Một chiếc xe taxi, hơn hai mươi con chó, chứa nổi sao?”

“Đương nhiên chứa nổi!” Chu Đường vừa cười vừa nói, “Trước đó ngươi không nghe kỹ càng sao? Hơn hai mươi con chó, cũng không nhất thiết phải có hơn hai mươi chiếc lồng chó!”

“Mấy con chó nhỏ, một chiếc lồng chó có thể chứa được tám, chín con đấy!”

“Chậc chậc…” Tiêu Lượng hung hăng tặc lưỡi, trong ánh mắt nhìn về phía Chu Đường, rõ ràng mang theo vẻ ước ao ghen tị!

“Được, không tệ!” Nhìn thấy buổi thẩm vấn chuẩn bị kết thúc, đội trưởng Nghiêm Bân cũng gật đầu nói với Chu Đường: “Vận khí của ngươi thật sự rất tốt đấy!”

“Ta cho ngươi kỳ hạn năm ngày, đến bây giờ đúng lúc đủ năm ngày! Vụ án này…” Nghiêm Bân yêu cầu khắc nghiệt hạng nhất nói, “Đúng là phá rất xinh đẹp!”

“Nào có, nào có…” Chu Đường nhân cơ hội nói, “Đây không phải là công lao của một mình ta, cùng là ngài có cách lãnh đạo!”

“…” Nghe thấy Chu Đường nịnh nọt, cả người Nghiêm Bân lại nổi da gà hắn ta vẫn không có cách nào thích ứng với nụ cười rạng rỡ này của Chu Đường.

So sánh ra, hắn ta tình nguyện để Chu Đường chửi bới với hắn ta một trận, dù bị độp lại cũng dễ chịu hơn điều này.

“Đây là…” Tiêu Lượng cũng không thể nào tưởng tượng nổi, hắn ta biết Chu Đường có chất chứa oán hận riêng với đội trưởng, bây giờ nghe thấy Chu Đường nịnh nọt như thế, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể chấp nhận nổi.

“Ha ha ha…” Chu Đường lại phát ra một tràng tiếng cười kinh điển, sau đó móc ra một tờ giấy nói với Nghiêm Bân, “Đội trưởng à! Vì phá án, chúng ta cùng đã liều mạng, ngài đã chịu liên lụy, thanh toán cái này cho chúng ta đi…”

“Hả?” Nghiêm Bân nhận tờ giấy nhìn thử, hoảng sợ đến mức da mặt cũng bắt đầu run rẩy, “Cái gì!? 11 vạn 5? Ngươi… Các ngươi đã làm cái gì hả!?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Cơ Diệu Thám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook