Chương 5
Vịt Rang Muối
29/07/2020
Lý Chiêu Hoàng đã đoán ra Chỉ huy sứ Trần Thủ Độ đã cho thay người của ông ta đứng gác tại các cửa cung, ngay cả cửa điện Thiên An này cũng là những khuôn mặt xa lạ. Nàng còn nhớ rõ cậu bé Ngô Cẩn An là hoạn quan nhỏ tuổi thường đứng đợi cửa chờ nàng truyền gọi, hôm nay cũng không thấy cậu bé đó đâu. Mà thay vào đó là tốp tốp binh lính biểu tình nghiêm nghị, khí thế bức người.
Tim nàng đang đập rất nhanh vì run rẩy, nhưng Lý Chiêu Hoàng cố giữ vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt. Bàn tay nhỏ tiêm gầy nắm chặt giấu trong tay áo rộng thùng thình. Chợt nhớ tới điều gì đó, nàng nhìn sang phía binh lính mặc Minh Quang giáp có tấm hộ tâm hình tròn trước ngực và hình đầu hổ gắn hai bên vai. Thật chê cười làm sao, quân đội trước phải giữ gìn quốc thổ thay họ Lý bảo vệ dân chúng, sau lại bảo vệ hoàng thất tôn nghiêm. Nay chính quân đội ấy lại quay lưng theo quyền thần, bức vua thoái vị lật đổ triều đại.
Không có quan viên nào vào chầu triều, sân Rồng rộng lớn như vậy cũng toàn là quân lính mũ giáp chỉnh tề. Dáng vẻ ngạo nghễ kia rơi vào tầm mắt nàng. Chính là Điện tiền Chỉ huy sứ Trần Thủ Độ. Lý Chiêu Hoàng nghĩ rằng Trần Thủ Độ đóng cửa thành và cửa cung nhằm ngăn cấm các quan lại vào triều. Cũng phải thôi, bằng thực lực uy vọng từ lâu đã vượt qua hoàng thất của ông ta và quyền lực coi giữ mọi việc quân sự trong ngoài thành thì ông ta hoàn toàn làm được điều này.
Không hành lễ quân thần như mọi khi, Trần Thủ Độ quan sát nàng từ đầu tới chân khiến nàng nổi cơn ớn lạnh. Trần Thủ Độ lúc này mới dõng dạc:
- Phụ quốc Thái phó Phùng Tá Chu mang theo ý chỉ của Thái Thượng hoàng chỉ hôn cho bệ hạ và Chính thủ họ Trần tên là Trần Cảnh. Vậy có phải bệ hạ nên thông báo cho trăm họ và chúng thần được biết - Trần Thủ Độ vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào nàng để không muốn bỏ sót bất cứ biểu tình nào trên khuôn mặt kia.
Nàng giả bình tĩnh như mọi ngày nhưng trong lòng cuộn sóng dày vò nàng. Lý Chiêu Hoàng đưa mắt về Trần Cảnh đang đứng đằng sau Trần Thủ Độ, Cảnh đang nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập sự lo lắng. Nàng không coi sự lo lắng ấy là chân thành thật ý.
- Trẫm biết - nàng thản nhiên thừa nhận, mang theo cung nữ hầu cận đi về phía cung Thúy Hoa mà không nhìn tới biểu tình của những người kia.
Việc chỉ hôn giữa nàng và Trần Cảnh, ngày gặp vua cha ở chùa Chân Giáo thì Lý Chiêu Hoàng đã sớm biết. Vua cha hỏi nàng có tình cảm gì với Trần Cảnh không, nếu nàng nói không có là giả. Hai năm này sớm chiều gặp mặt, Trần gia Trần Nhị Lang kia đã sớm gieo vào lòng nàng nụ cười nửa miệng phong lưu tuấn dật để rồi nảy mầm lúc nào không hay. Nàng khi ấy đã trả lời như thế nào nhỉ:
- Con gái còn nhỏ chưa hiểu chuyện tình cảm nam nữ.
Thái Thượng hoàng nhìn nàng đầy từ ái, trong mắt cất chứa sự bao dung vô biên. Khóe mắt ông đã hằn lên dấu vết tháng năm, nhưng tình yêu thương của ông dành cho con gái bé bỏng luôn mạnh mẽ như vậy.
- Cha đây không hỏi liên quan đến việc nước mà đơn thuần chỉ là người cha với con gái mình mà thôi, con không cần áp lực. Ta nhìn đứa bé kia thông minh lanh lợi lại tài trí hơn người, mai sau đây nhất định làm lên việc lớn. Cha chỉ cầu có thể bảo toàn được con và nhân tộc. Cẩu tặc kia lòng tham vô đáy, sớm muộn sẽ tính diệt trừ chúng ta. Họ Lý ta kết cục đã định như vậy thì ta cũng không nên cưỡng cầu, có tâm mà vô lực chi bằng sớm chọn đường lui.
Đúng vậy, đây là đường lui duy nhất tránh đổ máu cũng là điều duy nhất nàng có thể làm được. Chính là bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của hoàng tộc. Hãy để lịch sử phỉ nhổ vào nàng vì việc đó sẽ bị sử quan ghi lại nhu nhược vô năng để quyền thần lộng hành, bị trăm họ khinh khi. Còn hơn hy sinh tộc nhân, gây chiến tranh nổi loạn thì được mất ai sẽ tính được đây. Nhưng nàng nhất định không tự tay dâng lên cho tặc, một bên bị cướp đi và một bên đem dâng ra ngoài thì nàng sẽ chọn để bị cướp đi, chí ít kẻ kia có được cũng bị người sau chê cười muôn đời.
Tới cung Thúy Hoa, đèn đuốc mới được nội thị bỏ xuống. Lý Chiêu Hoàng bần thần đứng bên ngoài mà chưa bước vào, nàng không cho người thông báo với vị trong kia. Đã thật lâu trước đây nàng không có tới, hôm nay nhìn mọi thứ thật xa lạ hay như lòng của nàng vốn đã xa lạ. Vừa vào cửa chính điện liền thấy Thuận Trinh hoàng hậu ngồi trước gương để cung nữ vấn tóc. Hoàng hậu Trần Thị này xưa nay có tiếng nhan sắc nhất đẳng, lại bảo dưỡng cẩn thận nên không thấy dấu vết thời gian biến hóa. Dù có tuổi nhưng cũng là một mỹ phụ nhân cao quý.
Thuận Trinh hoàng hậu yêu thương trưởng nữ Thuận Thiên công chúa Lý Oánh có phần hơn thứ nữ. Bà lại tỏ ra lãnh đạm hơn với Chiêu Thánh công chúa nên ngay từ nhỏ Lý Chiêu Hoàng chỉ thân cận với vua cha và nhũ mẫu của mình. Đối với mẫu thân Trần thị, Lý Chiêu Hoàng cũng không thấy thân thuộc. Thậm chí tồn tại cảm giác xa lạ.
Thấy được nàng, Thuận Trinh hoàng hậu vẫn ngồi bên bàn trang điểm vẫy vẫy tay gọi nàng.
- Còn đứng đó làm gì, bệ hạ dùng cơm hay chưa? Ta sẽ gọi Thuận Thiên tới ăn cùng.
Trong lời nói bất giác lộ thân sơ, nàng nghe vậy lòng thấy chua chua. Lại không muốn ở lại lâu, nàng uyển chuyển từ chối.
- Con còn có chút việc cần làm, con tới đây báo cho mẫu hậu một tiếng. Chắc không cần con nói người cũng biết, Thái thượng hoàng chỉ hôn cho con và cháu trai của Chỉ huy sứ Trần Thủ Độ.
Nàng không nhìn biểu tình của Thuận Trinh hoàng hậu, mắt hướng xa xa mờ mịt.
- Kết cục như vậy, mẫu hậu người… có vừa lòng không?
Thuận Trinh hoàng hậu vụt đứng lên, sắc mặt tái nhợt không thấy vẻ đạm nhiên thường ngày, tay bà run run chỉ vào Lý Chiêu Hoàng:
- Con… con đây là ý gì?
Lý Chiêu Hoàng vốn muốn không muốn tìm bà tranh luận. Nàng không nói gì thêm nữa, bóng lưng nhỏ yếu đơn độc dời đi dưới con mắt kinh ngạc của Thuận Trinh hoàng hậu. Để lại đằng sau một mảnh tĩnh mịch.
Ra khỏi cung Thúy Hoa, Trần Cảnh đang đứng chợt thấy nàng liền chạy nhanh tới kéo tay nàng. Nàng dùng toàn lực hất thật mạnh cánh tay kia ra, tức giận quát:
- Không quy củ! Trong nội cung ngươi muốn lôi kéo liền lôi kéo sao?
Thấy nàng nhanh chóng rời đi, Trần Cảnh mắt trợn tròn như không tin nàng đang nói hắn. Trước nay cùng nhau vui đùa, hai người nắm tay nhau cũng không sao mà. Trong lòng không khỏi nổi lên mất mát. Thực ra hắn biết, kể từ khi họ Trần có mưu đồ gì kia thì sợi dây hồng của hắn và nàng đã tách nhau từng chút một.
Tim nàng đang đập rất nhanh vì run rẩy, nhưng Lý Chiêu Hoàng cố giữ vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt. Bàn tay nhỏ tiêm gầy nắm chặt giấu trong tay áo rộng thùng thình. Chợt nhớ tới điều gì đó, nàng nhìn sang phía binh lính mặc Minh Quang giáp có tấm hộ tâm hình tròn trước ngực và hình đầu hổ gắn hai bên vai. Thật chê cười làm sao, quân đội trước phải giữ gìn quốc thổ thay họ Lý bảo vệ dân chúng, sau lại bảo vệ hoàng thất tôn nghiêm. Nay chính quân đội ấy lại quay lưng theo quyền thần, bức vua thoái vị lật đổ triều đại.
Không có quan viên nào vào chầu triều, sân Rồng rộng lớn như vậy cũng toàn là quân lính mũ giáp chỉnh tề. Dáng vẻ ngạo nghễ kia rơi vào tầm mắt nàng. Chính là Điện tiền Chỉ huy sứ Trần Thủ Độ. Lý Chiêu Hoàng nghĩ rằng Trần Thủ Độ đóng cửa thành và cửa cung nhằm ngăn cấm các quan lại vào triều. Cũng phải thôi, bằng thực lực uy vọng từ lâu đã vượt qua hoàng thất của ông ta và quyền lực coi giữ mọi việc quân sự trong ngoài thành thì ông ta hoàn toàn làm được điều này.
Không hành lễ quân thần như mọi khi, Trần Thủ Độ quan sát nàng từ đầu tới chân khiến nàng nổi cơn ớn lạnh. Trần Thủ Độ lúc này mới dõng dạc:
- Phụ quốc Thái phó Phùng Tá Chu mang theo ý chỉ của Thái Thượng hoàng chỉ hôn cho bệ hạ và Chính thủ họ Trần tên là Trần Cảnh. Vậy có phải bệ hạ nên thông báo cho trăm họ và chúng thần được biết - Trần Thủ Độ vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào nàng để không muốn bỏ sót bất cứ biểu tình nào trên khuôn mặt kia.
Nàng giả bình tĩnh như mọi ngày nhưng trong lòng cuộn sóng dày vò nàng. Lý Chiêu Hoàng đưa mắt về Trần Cảnh đang đứng đằng sau Trần Thủ Độ, Cảnh đang nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập sự lo lắng. Nàng không coi sự lo lắng ấy là chân thành thật ý.
- Trẫm biết - nàng thản nhiên thừa nhận, mang theo cung nữ hầu cận đi về phía cung Thúy Hoa mà không nhìn tới biểu tình của những người kia.
Việc chỉ hôn giữa nàng và Trần Cảnh, ngày gặp vua cha ở chùa Chân Giáo thì Lý Chiêu Hoàng đã sớm biết. Vua cha hỏi nàng có tình cảm gì với Trần Cảnh không, nếu nàng nói không có là giả. Hai năm này sớm chiều gặp mặt, Trần gia Trần Nhị Lang kia đã sớm gieo vào lòng nàng nụ cười nửa miệng phong lưu tuấn dật để rồi nảy mầm lúc nào không hay. Nàng khi ấy đã trả lời như thế nào nhỉ:
- Con gái còn nhỏ chưa hiểu chuyện tình cảm nam nữ.
Thái Thượng hoàng nhìn nàng đầy từ ái, trong mắt cất chứa sự bao dung vô biên. Khóe mắt ông đã hằn lên dấu vết tháng năm, nhưng tình yêu thương của ông dành cho con gái bé bỏng luôn mạnh mẽ như vậy.
- Cha đây không hỏi liên quan đến việc nước mà đơn thuần chỉ là người cha với con gái mình mà thôi, con không cần áp lực. Ta nhìn đứa bé kia thông minh lanh lợi lại tài trí hơn người, mai sau đây nhất định làm lên việc lớn. Cha chỉ cầu có thể bảo toàn được con và nhân tộc. Cẩu tặc kia lòng tham vô đáy, sớm muộn sẽ tính diệt trừ chúng ta. Họ Lý ta kết cục đã định như vậy thì ta cũng không nên cưỡng cầu, có tâm mà vô lực chi bằng sớm chọn đường lui.
Đúng vậy, đây là đường lui duy nhất tránh đổ máu cũng là điều duy nhất nàng có thể làm được. Chính là bảo vệ tôn nghiêm cuối cùng của hoàng tộc. Hãy để lịch sử phỉ nhổ vào nàng vì việc đó sẽ bị sử quan ghi lại nhu nhược vô năng để quyền thần lộng hành, bị trăm họ khinh khi. Còn hơn hy sinh tộc nhân, gây chiến tranh nổi loạn thì được mất ai sẽ tính được đây. Nhưng nàng nhất định không tự tay dâng lên cho tặc, một bên bị cướp đi và một bên đem dâng ra ngoài thì nàng sẽ chọn để bị cướp đi, chí ít kẻ kia có được cũng bị người sau chê cười muôn đời.
Tới cung Thúy Hoa, đèn đuốc mới được nội thị bỏ xuống. Lý Chiêu Hoàng bần thần đứng bên ngoài mà chưa bước vào, nàng không cho người thông báo với vị trong kia. Đã thật lâu trước đây nàng không có tới, hôm nay nhìn mọi thứ thật xa lạ hay như lòng của nàng vốn đã xa lạ. Vừa vào cửa chính điện liền thấy Thuận Trinh hoàng hậu ngồi trước gương để cung nữ vấn tóc. Hoàng hậu Trần Thị này xưa nay có tiếng nhan sắc nhất đẳng, lại bảo dưỡng cẩn thận nên không thấy dấu vết thời gian biến hóa. Dù có tuổi nhưng cũng là một mỹ phụ nhân cao quý.
Thuận Trinh hoàng hậu yêu thương trưởng nữ Thuận Thiên công chúa Lý Oánh có phần hơn thứ nữ. Bà lại tỏ ra lãnh đạm hơn với Chiêu Thánh công chúa nên ngay từ nhỏ Lý Chiêu Hoàng chỉ thân cận với vua cha và nhũ mẫu của mình. Đối với mẫu thân Trần thị, Lý Chiêu Hoàng cũng không thấy thân thuộc. Thậm chí tồn tại cảm giác xa lạ.
Thấy được nàng, Thuận Trinh hoàng hậu vẫn ngồi bên bàn trang điểm vẫy vẫy tay gọi nàng.
- Còn đứng đó làm gì, bệ hạ dùng cơm hay chưa? Ta sẽ gọi Thuận Thiên tới ăn cùng.
Trong lời nói bất giác lộ thân sơ, nàng nghe vậy lòng thấy chua chua. Lại không muốn ở lại lâu, nàng uyển chuyển từ chối.
- Con còn có chút việc cần làm, con tới đây báo cho mẫu hậu một tiếng. Chắc không cần con nói người cũng biết, Thái thượng hoàng chỉ hôn cho con và cháu trai của Chỉ huy sứ Trần Thủ Độ.
Nàng không nhìn biểu tình của Thuận Trinh hoàng hậu, mắt hướng xa xa mờ mịt.
- Kết cục như vậy, mẫu hậu người… có vừa lòng không?
Thuận Trinh hoàng hậu vụt đứng lên, sắc mặt tái nhợt không thấy vẻ đạm nhiên thường ngày, tay bà run run chỉ vào Lý Chiêu Hoàng:
- Con… con đây là ý gì?
Lý Chiêu Hoàng vốn muốn không muốn tìm bà tranh luận. Nàng không nói gì thêm nữa, bóng lưng nhỏ yếu đơn độc dời đi dưới con mắt kinh ngạc của Thuận Trinh hoàng hậu. Để lại đằng sau một mảnh tĩnh mịch.
Ra khỏi cung Thúy Hoa, Trần Cảnh đang đứng chợt thấy nàng liền chạy nhanh tới kéo tay nàng. Nàng dùng toàn lực hất thật mạnh cánh tay kia ra, tức giận quát:
- Không quy củ! Trong nội cung ngươi muốn lôi kéo liền lôi kéo sao?
Thấy nàng nhanh chóng rời đi, Trần Cảnh mắt trợn tròn như không tin nàng đang nói hắn. Trước nay cùng nhau vui đùa, hai người nắm tay nhau cũng không sao mà. Trong lòng không khỏi nổi lên mất mát. Thực ra hắn biết, kể từ khi họ Trần có mưu đồ gì kia thì sợi dây hồng của hắn và nàng đã tách nhau từng chút một.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.