Thiên Cơ Lâu: Bắt Đầu Chế Tạo Âm Hiểm Bảng
Chương 34: Đoàn Vương Gia Quả Thật May Mắn Cả Một Đời
Hồng Hoang Long Đế
05/06/2022
Không sai!
Lưu Tiêu dự định thu Kiều Phong vào Thiên Cơ Lâu.
Có người như Kiều Phong làm thủ hạ thì không cần lo lắng y sẽ phản bội, hắn có thể bồi dưỡng toàn lực.
Hơn nữa thiên phú của Kiều Phong cũng không cần phải bàn cãi gì nữa.
Lưu Tiêu đã phân tích qua rồi.
Nếu nói Vương Ngữ Yên là người có thiên phú cao nhất trong Thiên Long Bát Bộ thì người đứng thứ hai không ai khác là Kiều Phong.
Chưa đến ba mươi tuổi đã là Tông Sư, nhìn khắp Cửu Châu thì cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Trong nguyên tác thì đám người Huyền Từ vì kiêng kỵ thân phận của Kiều Phong mà không muốn cho y học võ.
Đợi đến khi tâm tính của y vượt qua kiểm tra thì mới cho Huyền Khổ thu Kiều Phong làm đồ đệ.
Khi đó Kiều Phong đã lớn, đã qua mất tuổi tác tốt nhất để tập võ rồi.
Thậm chí dù đã được Huyền Khổ thu làm đồ đệ thì Kiều Phong vẫn chỉ được truyền thụ những công pháp như Thiếu Lâm La Hán Quyền mà thôi, thật khiến cho người khác khinh thường đám con lừa trọc này.
Đây thì khác nào bỏ lỡ thiên phú của hắn.
Mặc dù sau này Kiều Phong biểu hiện thiên phú bất phàm của mình ra, được Cái Bang thu nhận, nhưng vẫn không được học tập võ công thượng đẳng gì.
Bởi vì đám người Uông Kiếm Thông cùng Huyền Từ vẫn lo lắng thân phận Khiết Đan của Kiều Phong, sợ rằng sau này sẽ bị phản bội.
Đến sau này Kiều Phong lập được nhiều kỳ công, trở thành bang chủ Cái Bang thì mới được tiếp xúc với những võ học đỉnh cao như Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Mà lúc này Kiều Phong đã hai mươi tuổi rồi, bỏ lỡ tuổi tác tập võ tốt nhất.
Dù như thế y vẫn chỉ mất có mười năm để bước vào cảnh giới Tông Sư.
Phải biết rằng dù Hàng Long Thập Bát Chưởng là tuyệt đỉnh thần công thì đó vẫn là chưởng pháp công kích thôi.
Hàng Long Thập Bát Chưởng không phải thần công chủ tu nội công chân khí.
Từ đó ta có thể thấy thiên phú của Kiều Phong đáng sợ ra sao.
Nếu được bồi dưỡng thích đáng, không bị những tiểu nhân như Huyền Từ cản chân thì hắn có thể có thành tựu cao hơn rất nhiều.
Lưu Tiêu nói: "Cũng không phải là việc khó khăn gì!"
"Chỉ cần Kiều đại hiệp bằng lòng gia nhập Thiên Cơ Lâu của ta, ta sẽ chữa trị cho A Chu cô nương ngay lập tức."
"Đồng thời tại hạ cũng sẽ báo tin tức đại ca cầm đầu cho đại hiệp một cách miễn phí."
Chỉ trong chớp mắt biểu tình của Kiều Phong trầm lại.
Thiên Cơ Lâu thần bí vô cùng, khiến người khác hiếu kỳ.
Thêm nữa là hắn nghe nói Thiên Cơ Lâu muốn chế tạo một khu vực hoà bình, đối với người chán ghét tranh đấu như hắn thì vô cùng yêu thích.
Trên thực tế Kiều Phong đã có kế hoạch hết rồi, chờ sau khi bắt được đại ca cầm đầu thì hắn sẽ tới Thiên Cơ Lâu để ẩn cư, sống cuộc sống an ổn, xây dựng một thánh địa cho võ lâm.
Lời Lưu Tiêu vừa nói không khác nào gãi đúng chỗ ngứa của hắn.
"Đa tạ lâu chủ đã ưu ái!"
"Như thế thì... Kiều Phong bái kiến lâu chủ."
"Kiều huynh đệ đừng khách khí, về sau chúng ta là người một nhà rồi."
Lưu Tiêu cười ha hả một tiếng, vội vàng đỡ Kiều Phong dậy.
Có Kiều Phong gia nhập thì nhiều mưu kế của hắn dễ thực hiện hơn nhiều.
Hơn nữa Kiều Phong còn đưa một món lễ lớn cho hắn nữa -- Dịch Cân Kinh.
Chính là bản kinh thư A Chu trộm từ Thiếu Lâm Tự ra.
Có thể thu được một vị Tông Sư với tiềm lực vô cùng đáng sợ mà không mất bất kỳ công sức nào, đây quả thật là một món hời lớn.
Mà hắn chỉ cần bỏ ra một ít tiền trong hệ thống để mua đan dược trị liệu cho A Chu thôi.
Tiền?
Ở thế giới này thứ không đáng giá nhất chính là tiền.
"Chúc mừng đại ca đã có một nơi dừng chân tốt đẹp!"
"Lát nữa huynh đệ ta sẽ say một bữa."
Đoàn Dự vui vẻ vô cùng, vui dùm Kiều Phong.
Kiều Phong vừa chạy đến từ Đại Tống Hoàng Triều nên có lẽ không biết được diệu dụng trong Thiên Cơ Lâu.
Nhưng hắn biết.
Tuy là luôn say mèm nhưng hắn vẫn chú ý đến tin tức bên ngoài.
Nếu không phải do gần nhất hắn hơi bất cần đời thì hắn cũng muốn gia nhập Thiên Cơ Lâu.
"Tốt!"
Kiều Phong cũng có chút phấn chấn, nếu lâu chủ đã bằng lòng nói đại ca cầm đầu là ai thì hắn cũng không cần quan tâm gì nữa, phải uống cho đã.
"Đa tạ lâu chủ, chúc mừng Kiều đại ca!"
A Chu đứng một bên cũng mở miệng nói, nàng cũng vui dùm cho Kiều Phong.
Lần đầu tiên gặp mặt Kiều Phong ở Hạnh Tử Lâm thì nàng đã có cảm tình với y rồi.
Thu hoạch thêm một vị hổ tướng, tâm tình của Lưu Tiêu cũng cực tốt.
"Đến đây! A Chu, ngươi cũng nên cao hứng một tý."
Hắn muốn tiết lộ kịch bản!
Người trong Thiên Cơ Lâu khi thấy vẻ mặt này của hắn thì đều phấn chấn cả lên.
Hắn chỉ vào Đoàn Dự cùng Vương Ngữ Yên rồi nói: "Đây là đệ đệ cùng muội muội của ngươi, phụ thân của các ngươi đều là Đoàn Chính Thuần - Đoàn vương gia."
Moá nó!
Cuối cùng phụ thân đã cho ta bao nhiêu muội muội cùng tỷ tỷ thế, ai nấy lại còn đều xinh đẹp như vậy.
Lời của Lưu Tiêu khiến Đoàn Dự ngơ ngác.
Môi đỏ Vương Ngữ Yên khẽ nhếch lên, nàng cũng giật mình vô cùng, nhưng không hề nghi ngờ lời của Lưu Tiêu.
Biểu tình của Kiều Phong cùng A Chu cũng khựng lại.
Những người khác trong Thiên Cơ Lâu thì mắt chữ A mồm chữ O.
"Vl! Nữ tử bên người Kiều Phong lại là nữ nhi của Đoàn vương gia."
"Còn nữa, theo lời của lâu chủ thì Vương cô nương cũng là nữ nhi của Đoàn vương gia."
"Ngưu bức, Đoàn vương gia thật sự quá may mắn!"
"Đoàn vương gia, lão sắc lang!"
"Con buôn nón xanh!"
"Các ngươi không biết à, mấy chục năm trước Đoàn vương gia mập mờ với rất nhiều mỹ nữ trong võ lâm, thiếu chút nữa đã trở thành võ lâm công địch rồi."
"Không đúng lâu chủ, ta họ Nguyễn, không phải họ Đoàn!"
A Chu thở gấp!
Nguyện vọng lớn nhất của nàng là tìm được người nhà của mình.
Lưu Tiêu nói: "Nguyễn là họ của mẹ ngươi, thực ra ngươi họ Đoàn."
"Ngươi quên trên người mình có một chữ Đoàn được khắc từ nhỏ sao?"
"Còn một cái ổ khoá nhỏ nữa, trên đó ghi: Ngôi sao trên trời, sáng lấp lánh, sáng lạng vĩnh viễn, bình an mãi mãi."
"Đây là vật phẩm cha mẹ ngươi để lại, sau này còn có thể nhận ra nhau!"
Bị Lưu Tiêu nhắc đến chữ được khắc trên người mình thì gò má A Chu đỏ lên, nhưng cũng tin lời của Lưu Tiêu.
Sau đó lại là tiết mục huynh muội nhận nhau.
Lưu Tiêu dự định thu Kiều Phong vào Thiên Cơ Lâu.
Có người như Kiều Phong làm thủ hạ thì không cần lo lắng y sẽ phản bội, hắn có thể bồi dưỡng toàn lực.
Hơn nữa thiên phú của Kiều Phong cũng không cần phải bàn cãi gì nữa.
Lưu Tiêu đã phân tích qua rồi.
Nếu nói Vương Ngữ Yên là người có thiên phú cao nhất trong Thiên Long Bát Bộ thì người đứng thứ hai không ai khác là Kiều Phong.
Chưa đến ba mươi tuổi đã là Tông Sư, nhìn khắp Cửu Châu thì cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Trong nguyên tác thì đám người Huyền Từ vì kiêng kỵ thân phận của Kiều Phong mà không muốn cho y học võ.
Đợi đến khi tâm tính của y vượt qua kiểm tra thì mới cho Huyền Khổ thu Kiều Phong làm đồ đệ.
Khi đó Kiều Phong đã lớn, đã qua mất tuổi tác tốt nhất để tập võ rồi.
Thậm chí dù đã được Huyền Khổ thu làm đồ đệ thì Kiều Phong vẫn chỉ được truyền thụ những công pháp như Thiếu Lâm La Hán Quyền mà thôi, thật khiến cho người khác khinh thường đám con lừa trọc này.
Đây thì khác nào bỏ lỡ thiên phú của hắn.
Mặc dù sau này Kiều Phong biểu hiện thiên phú bất phàm của mình ra, được Cái Bang thu nhận, nhưng vẫn không được học tập võ công thượng đẳng gì.
Bởi vì đám người Uông Kiếm Thông cùng Huyền Từ vẫn lo lắng thân phận Khiết Đan của Kiều Phong, sợ rằng sau này sẽ bị phản bội.
Đến sau này Kiều Phong lập được nhiều kỳ công, trở thành bang chủ Cái Bang thì mới được tiếp xúc với những võ học đỉnh cao như Hàng Long Thập Bát Chưởng.
Mà lúc này Kiều Phong đã hai mươi tuổi rồi, bỏ lỡ tuổi tác tập võ tốt nhất.
Dù như thế y vẫn chỉ mất có mười năm để bước vào cảnh giới Tông Sư.
Phải biết rằng dù Hàng Long Thập Bát Chưởng là tuyệt đỉnh thần công thì đó vẫn là chưởng pháp công kích thôi.
Hàng Long Thập Bát Chưởng không phải thần công chủ tu nội công chân khí.
Từ đó ta có thể thấy thiên phú của Kiều Phong đáng sợ ra sao.
Nếu được bồi dưỡng thích đáng, không bị những tiểu nhân như Huyền Từ cản chân thì hắn có thể có thành tựu cao hơn rất nhiều.
Lưu Tiêu nói: "Cũng không phải là việc khó khăn gì!"
"Chỉ cần Kiều đại hiệp bằng lòng gia nhập Thiên Cơ Lâu của ta, ta sẽ chữa trị cho A Chu cô nương ngay lập tức."
"Đồng thời tại hạ cũng sẽ báo tin tức đại ca cầm đầu cho đại hiệp một cách miễn phí."
Chỉ trong chớp mắt biểu tình của Kiều Phong trầm lại.
Thiên Cơ Lâu thần bí vô cùng, khiến người khác hiếu kỳ.
Thêm nữa là hắn nghe nói Thiên Cơ Lâu muốn chế tạo một khu vực hoà bình, đối với người chán ghét tranh đấu như hắn thì vô cùng yêu thích.
Trên thực tế Kiều Phong đã có kế hoạch hết rồi, chờ sau khi bắt được đại ca cầm đầu thì hắn sẽ tới Thiên Cơ Lâu để ẩn cư, sống cuộc sống an ổn, xây dựng một thánh địa cho võ lâm.
Lời Lưu Tiêu vừa nói không khác nào gãi đúng chỗ ngứa của hắn.
"Đa tạ lâu chủ đã ưu ái!"
"Như thế thì... Kiều Phong bái kiến lâu chủ."
"Kiều huynh đệ đừng khách khí, về sau chúng ta là người một nhà rồi."
Lưu Tiêu cười ha hả một tiếng, vội vàng đỡ Kiều Phong dậy.
Có Kiều Phong gia nhập thì nhiều mưu kế của hắn dễ thực hiện hơn nhiều.
Hơn nữa Kiều Phong còn đưa một món lễ lớn cho hắn nữa -- Dịch Cân Kinh.
Chính là bản kinh thư A Chu trộm từ Thiếu Lâm Tự ra.
Có thể thu được một vị Tông Sư với tiềm lực vô cùng đáng sợ mà không mất bất kỳ công sức nào, đây quả thật là một món hời lớn.
Mà hắn chỉ cần bỏ ra một ít tiền trong hệ thống để mua đan dược trị liệu cho A Chu thôi.
Tiền?
Ở thế giới này thứ không đáng giá nhất chính là tiền.
"Chúc mừng đại ca đã có một nơi dừng chân tốt đẹp!"
"Lát nữa huynh đệ ta sẽ say một bữa."
Đoàn Dự vui vẻ vô cùng, vui dùm Kiều Phong.
Kiều Phong vừa chạy đến từ Đại Tống Hoàng Triều nên có lẽ không biết được diệu dụng trong Thiên Cơ Lâu.
Nhưng hắn biết.
Tuy là luôn say mèm nhưng hắn vẫn chú ý đến tin tức bên ngoài.
Nếu không phải do gần nhất hắn hơi bất cần đời thì hắn cũng muốn gia nhập Thiên Cơ Lâu.
"Tốt!"
Kiều Phong cũng có chút phấn chấn, nếu lâu chủ đã bằng lòng nói đại ca cầm đầu là ai thì hắn cũng không cần quan tâm gì nữa, phải uống cho đã.
"Đa tạ lâu chủ, chúc mừng Kiều đại ca!"
A Chu đứng một bên cũng mở miệng nói, nàng cũng vui dùm cho Kiều Phong.
Lần đầu tiên gặp mặt Kiều Phong ở Hạnh Tử Lâm thì nàng đã có cảm tình với y rồi.
Thu hoạch thêm một vị hổ tướng, tâm tình của Lưu Tiêu cũng cực tốt.
"Đến đây! A Chu, ngươi cũng nên cao hứng một tý."
Hắn muốn tiết lộ kịch bản!
Người trong Thiên Cơ Lâu khi thấy vẻ mặt này của hắn thì đều phấn chấn cả lên.
Hắn chỉ vào Đoàn Dự cùng Vương Ngữ Yên rồi nói: "Đây là đệ đệ cùng muội muội của ngươi, phụ thân của các ngươi đều là Đoàn Chính Thuần - Đoàn vương gia."
Moá nó!
Cuối cùng phụ thân đã cho ta bao nhiêu muội muội cùng tỷ tỷ thế, ai nấy lại còn đều xinh đẹp như vậy.
Lời của Lưu Tiêu khiến Đoàn Dự ngơ ngác.
Môi đỏ Vương Ngữ Yên khẽ nhếch lên, nàng cũng giật mình vô cùng, nhưng không hề nghi ngờ lời của Lưu Tiêu.
Biểu tình của Kiều Phong cùng A Chu cũng khựng lại.
Những người khác trong Thiên Cơ Lâu thì mắt chữ A mồm chữ O.
"Vl! Nữ tử bên người Kiều Phong lại là nữ nhi của Đoàn vương gia."
"Còn nữa, theo lời của lâu chủ thì Vương cô nương cũng là nữ nhi của Đoàn vương gia."
"Ngưu bức, Đoàn vương gia thật sự quá may mắn!"
"Đoàn vương gia, lão sắc lang!"
"Con buôn nón xanh!"
"Các ngươi không biết à, mấy chục năm trước Đoàn vương gia mập mờ với rất nhiều mỹ nữ trong võ lâm, thiếu chút nữa đã trở thành võ lâm công địch rồi."
"Không đúng lâu chủ, ta họ Nguyễn, không phải họ Đoàn!"
A Chu thở gấp!
Nguyện vọng lớn nhất của nàng là tìm được người nhà của mình.
Lưu Tiêu nói: "Nguyễn là họ của mẹ ngươi, thực ra ngươi họ Đoàn."
"Ngươi quên trên người mình có một chữ Đoàn được khắc từ nhỏ sao?"
"Còn một cái ổ khoá nhỏ nữa, trên đó ghi: Ngôi sao trên trời, sáng lấp lánh, sáng lạng vĩnh viễn, bình an mãi mãi."
"Đây là vật phẩm cha mẹ ngươi để lại, sau này còn có thể nhận ra nhau!"
Bị Lưu Tiêu nhắc đến chữ được khắc trên người mình thì gò má A Chu đỏ lên, nhưng cũng tin lời của Lưu Tiêu.
Sau đó lại là tiết mục huynh muội nhận nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.