Thiên Dạ Mộc: Bảo Bối Nhỏ Của Bách Thiếu
Chương 34
Viên Diệp Tư
06/06/2024
Không khí yên lặng trong phòng cuối cùng được cô điều dưỡng mang đồ vào phá vỡ, cô ta vui vẻ đặt khay đồ ăn xuống tủ đầu giường “ Cô hạnh phúc thật đấy, chồng của cô đã thức trông cô cả một đêm. Đồ ăn cũng cẩn thận dặn dò người ở nhà nấu mang tới đây nữa”
“ Đây là chú của tôi, không phải chồng tôi” Không để Bách Thuân kịp đắc ý, Đông Trà đã nhanh miếng chối bay biến cái thân phận chồng kia của anh ta. Cô còn đang có suy nghĩ để con anh ta gọi anh ta bằng ông.
Thì ra là người nhà, cô bảo mà. Nếu không phải người nhà làm sao chăm sóc kĩ như vậy, chứ giờ làm gì có đàn ông nào đáng tin như vậy “ Vậy tôi đoán nhầm rồi, cô ăn cháo đi kẻo nguội. Tôi ra ngoài trước”
Cô đang định đưa tay bưng bát cháo lên thì Bách Thuân đã bưng lên trước rồi ngồi xuống bên cạnh giường, anh múc lấy một thìa cháo đưa lên miệng Đông Trà “ Nào, để chú đút cho em ăn”
Đông Trà đưa tay lên muốn lấy lại bát cháo, cô có làm sao đâu mà anh ta phải đút như vậy chứ “ Anh đưa đây tôi tự ăn được”
Anh không để cho Đông Trà có cơ hội đụng vào được bát cháo, thìa cháo kia vẫn đặt trước môi cô “ Nào ngoan, há miệng ra”
Cô đành phải chiều theo anh ta ăn thìa cháo kia. Bằng không chắc anh ta sẽ bóp miệng cô mà nhét vào mất. Trộm vía Đông Trà không bị nghén khi mang thai, cô thấy có nhiều người bị nghén nặng đến nỗi hít không khí thôi cũng buồn thốc nôn tháo, như vậy thật đáng sợ.
Bát cháo đã vơi đi khá nhiều, không ăn tiếp được nữa rồi, cô đã muốn trớ ra rồi, liền đưa ta che miệng “ Tôi không muốn ăn nữa”
Anh cũng không ép cô ăn tiếp nữa, đặt bát chào lại trên bàn. Lấy giấy lau miệng cho cô, anh giống như đang chăm một đứa trẻ vậy “ Đông Trà, sao anh trai và mẹ em lại gọi em là Nhị Trà?”
“ Họ Thôi của tôi là dòng nhánh thứ 2, nên trước tên thường gọi kèm chữ Nhị” Cô mới đầu cũng thấy hơi sượng khi được gọi bằng cái tên Nhị Trà này, nhưng sau dần lại quen, cô cũng thích được người thân gọi như vậy.
Gật đầu như đã hiểu, kéo chăn lên ngang bụng cho cô “ Em nghỉ ngơi chút đi. Tôi đi làm thủ tục xuất viện cho em”
“ Anh đi đi” Cô đặt tay lên bụng mình, ở nơi này đang có một sinh linh bé nhỏ cũng giống như Thôi Đông Trà năm đó đã mang thai vậy. Nhưng cô may mắn hơn cô ấy, cô được người nhà chăm sóc, được người kia quan tâm.
Sau khi Bách Thuân đi làm thủ tục xuất viện cho Đông Trà xong, anh đưa cô về Bác Cảng nơi có căn hộ của cô. Anh ta nói trợ lý gác lại lịch trình trong một tháng tới, trong khoảng thời gian này anh sẽ dành hết thời gian để chăm sóc cho Đông Trà.
Đúng là được chăm sóc tận tình có khác, mới chỉ qua một tháng thôi mà khuôn mặt của Đông Trà đã tròn hơn trông thấy. Nhưng công việc của Bách Thuân không thể cứ tạm hoãn lại như thế này được, anh ta sắp xếp, chuẩn bị những thứ cần thiết cho Đông Trà trong thời gian anh không ở đây cho cô.
Đông Trà nhìn thấy những thứ người đàn ông kia chuẩn bị, cô ngạc nhiên hỏi “ Anh chuẩn bị đồ này để làm gì vậy?”
Kéo cô ấy ngồi xuống ghế, dù không muốn để cô ở nhà một mình nhưng anh cũng không thể đưa cô ấy theo được. Thương trường là chiến trường, bọn họ có thể bất chấp mọi thứ để đạt được mục đích của mình nên anh không thể mạo hiểm được “ Tôi chuẩn bị cho em, sắp tới tôi đi công tác không thể ở bên cạnh chăm sóc em được”
“ Anh lại đi?” Cô tưởng anh ta sẽ ở cạnh cô đến hết thai kì, nhưng vẫn như trước. Cô biết mỗi lần đi như vậy thì phải 1-2 tháng mới quay về. Nhưng cũng không thể cản được, cô ôm gối chán nản ngồi dựa vào ghế “ Đi sớm về sớm”
Cô đang nghĩ, nếu kiếp trước Anh Lăng vương với Thôi Đông Trà thuận lợi ở cạnh nhau cũng sẽ giống như cô bây giờ ư? Anh Lăng vương sẽ thường xuyên phải chinh chiến sa trường hay dẹp loạn biên cương như vậy Thôi Đông Trà cũng sẽ phải ở phủ mỏi mòn ngóng trông.
Hôn nhẹ lên trán Đông Trà, chỉ cần qua một thời gian nữa thôi, anh sẽ không cần phải rời xa cô như vậy nữa “ Yên tâm, không lâu nữa chúng ta sẽ không cần phải xa nhau như vậy”
Nắm lấy tay anh ta, cô biết những lần anh ta đi công tác này là gì, lúc trước cô có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua được. Nhưng giờ cô không muốn chuyện này diễn ra thêm nữa, chém chém giết giết bao giờ mới chấm giứt được “ Anh dừng lại những việc này đi, đừng làm nữa”
Đâu phải anh không muốn dừng lại, nhưng với việc cá lớn nuốt cá bé, chỉ cần lơ là một chút thôi là có thể mất trắng những thứ anh mất công bao nhiêu năm mới gầy dựng được. Nếu anh không làm những việc này thì cũng sẽ có người khác làm thôi.
Không phải khi không mà Bách gia lại lớn mạnh, nắm nhiều tài sản và có thể nói một tay che trời ở Giang Thành. Khiến bao nhiêu gia tộc lớn nhỏ đều muốn hợp tác làm ăn với gia tộc của anh.
Ôm lấy Đông Trà vào lòng, xoa xoa lấy vai cô “ Em đang lo cho tôi đấy à?”
Cô nghịch nghịch mấy ngón tay của mình, ai thèm lo cho anh ta chứ, cô chỉ không muốn khi con cô ra đời mà ba nó lại không có ở bên cạnh thôi “ Không có chuyện đó đâu”
“ Được rồi, em mau đi nghỉ ngơi đi, cũng muộn rồi” Anh bế bổng cô lên đi về phía phòng ngủ.
Đông Trà theo thói quen đưa tay lên ôm lấy cổ anh ta như một điểm tựa. Một tháng nay anh ta đều đối xử với cô ôn nhu như vậy, điều này là vì cô hay chỉ là vì đứa con trong bụng cô?
“ Ngủ ngon” Bách Thuân cẩn thận kéo chăn lên, rồi hôn vào trán cô. Thủ tục trước khi đi ngủ đã xong rồi, anh quay người định rời khỏi phòng.
Cô để ý trong thời gian này anh ta đều chỉ đưa cô về phòng ngủ chứ không ở lại phòng với cô, cô nhớ lúc trước đuổi anh ta còn không đi, giờ không thèm ở lại. Cô đưa tay giữ lấy tay anh ta “ Tối nay anh ở lại đây đi”
Ánh mắt cô nhìn anh ta không còn chứa đựng sự trong trẻo hồn nhiên nữa rồi, giờ như chất chứa rất nhiều muộn phiền tâm sự.
Nói cũng phải thôi, trải qua bao nhiêu chuyện khi ở cạnh Bách Thuân thì không thay đổi mới lạ ấy chứ.
Hiếm khi mới thấy người kia chủ động như vậy, sao anh nỡ từ chối chứ, lật chăn ra rồi leo lên nằm cạnh bên cạnh cô. Giờ anh làm giá rồi, để cho Đông Trà phải tự động lăn vào lòng anh.
Thấy người kia lên giường chỉ nằm không như vậy, Đông Trà cảm thấy có chút khó chịu liền kéo một tay anh ta ra rồi gối lên, kéo tay còn lại ôm lấy eo cô “ Được rồi, ngủ đi. Ngủ ngon”
Anh ta khẽ bật cười, ôm cô gọn vào trong lòng mình. Anh muốn giây phút này cứ mãi mãi như vậy, không ồn ào nào nhiệt, chỉ bình thường trôi qua êm đềm hạnh phúc.
“ Đây là chú của tôi, không phải chồng tôi” Không để Bách Thuân kịp đắc ý, Đông Trà đã nhanh miếng chối bay biến cái thân phận chồng kia của anh ta. Cô còn đang có suy nghĩ để con anh ta gọi anh ta bằng ông.
Thì ra là người nhà, cô bảo mà. Nếu không phải người nhà làm sao chăm sóc kĩ như vậy, chứ giờ làm gì có đàn ông nào đáng tin như vậy “ Vậy tôi đoán nhầm rồi, cô ăn cháo đi kẻo nguội. Tôi ra ngoài trước”
Cô đang định đưa tay bưng bát cháo lên thì Bách Thuân đã bưng lên trước rồi ngồi xuống bên cạnh giường, anh múc lấy một thìa cháo đưa lên miệng Đông Trà “ Nào, để chú đút cho em ăn”
Đông Trà đưa tay lên muốn lấy lại bát cháo, cô có làm sao đâu mà anh ta phải đút như vậy chứ “ Anh đưa đây tôi tự ăn được”
Anh không để cho Đông Trà có cơ hội đụng vào được bát cháo, thìa cháo kia vẫn đặt trước môi cô “ Nào ngoan, há miệng ra”
Cô đành phải chiều theo anh ta ăn thìa cháo kia. Bằng không chắc anh ta sẽ bóp miệng cô mà nhét vào mất. Trộm vía Đông Trà không bị nghén khi mang thai, cô thấy có nhiều người bị nghén nặng đến nỗi hít không khí thôi cũng buồn thốc nôn tháo, như vậy thật đáng sợ.
Bát cháo đã vơi đi khá nhiều, không ăn tiếp được nữa rồi, cô đã muốn trớ ra rồi, liền đưa ta che miệng “ Tôi không muốn ăn nữa”
Anh cũng không ép cô ăn tiếp nữa, đặt bát chào lại trên bàn. Lấy giấy lau miệng cho cô, anh giống như đang chăm một đứa trẻ vậy “ Đông Trà, sao anh trai và mẹ em lại gọi em là Nhị Trà?”
“ Họ Thôi của tôi là dòng nhánh thứ 2, nên trước tên thường gọi kèm chữ Nhị” Cô mới đầu cũng thấy hơi sượng khi được gọi bằng cái tên Nhị Trà này, nhưng sau dần lại quen, cô cũng thích được người thân gọi như vậy.
Gật đầu như đã hiểu, kéo chăn lên ngang bụng cho cô “ Em nghỉ ngơi chút đi. Tôi đi làm thủ tục xuất viện cho em”
“ Anh đi đi” Cô đặt tay lên bụng mình, ở nơi này đang có một sinh linh bé nhỏ cũng giống như Thôi Đông Trà năm đó đã mang thai vậy. Nhưng cô may mắn hơn cô ấy, cô được người nhà chăm sóc, được người kia quan tâm.
Sau khi Bách Thuân đi làm thủ tục xuất viện cho Đông Trà xong, anh đưa cô về Bác Cảng nơi có căn hộ của cô. Anh ta nói trợ lý gác lại lịch trình trong một tháng tới, trong khoảng thời gian này anh sẽ dành hết thời gian để chăm sóc cho Đông Trà.
Đúng là được chăm sóc tận tình có khác, mới chỉ qua một tháng thôi mà khuôn mặt của Đông Trà đã tròn hơn trông thấy. Nhưng công việc của Bách Thuân không thể cứ tạm hoãn lại như thế này được, anh ta sắp xếp, chuẩn bị những thứ cần thiết cho Đông Trà trong thời gian anh không ở đây cho cô.
Đông Trà nhìn thấy những thứ người đàn ông kia chuẩn bị, cô ngạc nhiên hỏi “ Anh chuẩn bị đồ này để làm gì vậy?”
Kéo cô ấy ngồi xuống ghế, dù không muốn để cô ở nhà một mình nhưng anh cũng không thể đưa cô ấy theo được. Thương trường là chiến trường, bọn họ có thể bất chấp mọi thứ để đạt được mục đích của mình nên anh không thể mạo hiểm được “ Tôi chuẩn bị cho em, sắp tới tôi đi công tác không thể ở bên cạnh chăm sóc em được”
“ Anh lại đi?” Cô tưởng anh ta sẽ ở cạnh cô đến hết thai kì, nhưng vẫn như trước. Cô biết mỗi lần đi như vậy thì phải 1-2 tháng mới quay về. Nhưng cũng không thể cản được, cô ôm gối chán nản ngồi dựa vào ghế “ Đi sớm về sớm”
Cô đang nghĩ, nếu kiếp trước Anh Lăng vương với Thôi Đông Trà thuận lợi ở cạnh nhau cũng sẽ giống như cô bây giờ ư? Anh Lăng vương sẽ thường xuyên phải chinh chiến sa trường hay dẹp loạn biên cương như vậy Thôi Đông Trà cũng sẽ phải ở phủ mỏi mòn ngóng trông.
Hôn nhẹ lên trán Đông Trà, chỉ cần qua một thời gian nữa thôi, anh sẽ không cần phải rời xa cô như vậy nữa “ Yên tâm, không lâu nữa chúng ta sẽ không cần phải xa nhau như vậy”
Nắm lấy tay anh ta, cô biết những lần anh ta đi công tác này là gì, lúc trước cô có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua được. Nhưng giờ cô không muốn chuyện này diễn ra thêm nữa, chém chém giết giết bao giờ mới chấm giứt được “ Anh dừng lại những việc này đi, đừng làm nữa”
Đâu phải anh không muốn dừng lại, nhưng với việc cá lớn nuốt cá bé, chỉ cần lơ là một chút thôi là có thể mất trắng những thứ anh mất công bao nhiêu năm mới gầy dựng được. Nếu anh không làm những việc này thì cũng sẽ có người khác làm thôi.
Không phải khi không mà Bách gia lại lớn mạnh, nắm nhiều tài sản và có thể nói một tay che trời ở Giang Thành. Khiến bao nhiêu gia tộc lớn nhỏ đều muốn hợp tác làm ăn với gia tộc của anh.
Ôm lấy Đông Trà vào lòng, xoa xoa lấy vai cô “ Em đang lo cho tôi đấy à?”
Cô nghịch nghịch mấy ngón tay của mình, ai thèm lo cho anh ta chứ, cô chỉ không muốn khi con cô ra đời mà ba nó lại không có ở bên cạnh thôi “ Không có chuyện đó đâu”
“ Được rồi, em mau đi nghỉ ngơi đi, cũng muộn rồi” Anh bế bổng cô lên đi về phía phòng ngủ.
Đông Trà theo thói quen đưa tay lên ôm lấy cổ anh ta như một điểm tựa. Một tháng nay anh ta đều đối xử với cô ôn nhu như vậy, điều này là vì cô hay chỉ là vì đứa con trong bụng cô?
“ Ngủ ngon” Bách Thuân cẩn thận kéo chăn lên, rồi hôn vào trán cô. Thủ tục trước khi đi ngủ đã xong rồi, anh quay người định rời khỏi phòng.
Cô để ý trong thời gian này anh ta đều chỉ đưa cô về phòng ngủ chứ không ở lại phòng với cô, cô nhớ lúc trước đuổi anh ta còn không đi, giờ không thèm ở lại. Cô đưa tay giữ lấy tay anh ta “ Tối nay anh ở lại đây đi”
Ánh mắt cô nhìn anh ta không còn chứa đựng sự trong trẻo hồn nhiên nữa rồi, giờ như chất chứa rất nhiều muộn phiền tâm sự.
Nói cũng phải thôi, trải qua bao nhiêu chuyện khi ở cạnh Bách Thuân thì không thay đổi mới lạ ấy chứ.
Hiếm khi mới thấy người kia chủ động như vậy, sao anh nỡ từ chối chứ, lật chăn ra rồi leo lên nằm cạnh bên cạnh cô. Giờ anh làm giá rồi, để cho Đông Trà phải tự động lăn vào lòng anh.
Thấy người kia lên giường chỉ nằm không như vậy, Đông Trà cảm thấy có chút khó chịu liền kéo một tay anh ta ra rồi gối lên, kéo tay còn lại ôm lấy eo cô “ Được rồi, ngủ đi. Ngủ ngon”
Anh ta khẽ bật cười, ôm cô gọn vào trong lòng mình. Anh muốn giây phút này cứ mãi mãi như vậy, không ồn ào nào nhiệt, chỉ bình thường trôi qua êm đềm hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.