Thiên Đạo Bảng Hiện Thế: Ta Thiên Đế Tư Chất Bị Lộ Ra (Bản Dịch)
Chương 39: Một Chiêu Lưu Quang Kiếm Thích Thể Hiện Ra Thực Lực Vô Địch Trên Tu Vi Và Cảnh Giới! (1)
Ám Điểm
01/04/2022
Cách cách!
Chưởng khí này giống như gió lốc, quét sạch lấy tất cả ở phía trước, mà trên một đường còn mang theo khí tức sấm sét.
“Phong Lôi Chưởng Đại thành ý cảnh!”
Ầm ầm!
Sấm sét nổ vang, hai chưởng khí va chạm ở chính giữa võ đài.
Nhưng sau một khắc, đạo Lưu Vân Chưởng khí kia lúc này đã bị xuyên qua.
Ầm!
Một tiếng “Ầm” vang lên, cơn lốc kia mang theo chưởng khí sấm sét đánh vào trên người Vương Lệ Chi.
Nàng cũng vì vậy mà bay ngược ra khỏi võ đài.
Vương Lệ Chi thất bại!
Cho dù hai người là cùng một cảnh giới tu vi, nhưng sự chênh lệch giữa thực lực của hai người là quá rõ ràng.
Tuy nhiên tộc nhân tộc Vương thị cũng không vì vậy mà thấy nhụt chí hay khó chịu, dù sao chỉ là một tộc nhân bị đào thải, vẫn còn có chín mươi chín vị tộc nhân ở đây.
___________
Thoáng qua, khoảng hai canh giờ rưỡi.
Tầng mây nơi đường chân trời hiện ra sắc màu của buổi hoàng hôn.
Quá trình tỉ võ vẫn đang tiến hành.
Trong số 900 vị võ giả tham gia tỉ võ, đã có hai trăm mười tám võ giả ra sân, 109 người bị loại.
Tộc nhân của tộc Vương thị, hết thảy đã ra sân hai mươi sáu lần, số lần chiến thắng chỉ có mười lần, bị đào thải đến mười sáu người.
Có điều các võ giả tranh đấu trước, tu vi phổ biến là Nhân Hoàng cảnh đệ tam trọng, còn võ giả có tu vi Nhân Hoàng cảnh đệ tứ trọng còn chưa có ai ra sân.
Trước mắt những trận tỉ võ này nhiều lắm chỉ xem như là trò vui khởi động, màn kịch quan trọng còn ở phía sau.
“Vương Ương, ngươi cũng lên đấu đi.” Vương Bị dùng giọng điệu hờ hững nói.
“Vâng.” Vương Ương lập tức gật nhẹ đầu, đi về hướng võ đài.
Mà lúc này ở bên trong võ đài đã có một võ giả khác đang đứng.
Là một vị nữ tử mặc áo và váy dài phối màu tím và trắng, buộc một mái tóc đuôi ngựa dài tú lệ, phía trên eo thon treo hai thanh ngân nguyệt loan đao.
Nhìn qua có thể thấy là một nữ tử khí thế hiên ngang!
“Sở Tình của Linh Châu Sở gia!”
-----------
Vương Ương vừa mới tiến đến võ đài, ánh mắt của tất cả mọi người lại lần một nữa tập trung hết trên người hắn.
Hơn nữa tiếng bàn luận còn có phần náo nhiệt.
“Mười sáu tuổi đã đạt đến Nhân Hoàng cảnh!”
“Mà còn là tu vi Nhân Hoàng cảnh đệ nhị trọng!”
“Danh tiếng tuyệt thế thiên tài ở Chân Võ thời đại đúng là không thể nghi ngờ, chỉ không rõ khi hắn phải đối mặt với thiên tài đứng đầu có tu vi cao hơn hắn một trọng liệu có thể chiến thắng hay không?”
“Trong cùng một trọng tu vi có sự chênh lệch thực lực gấp hai đến mười lần nhau, thiên tài hiển nhiên có thực lực chiến đấu vượt cấp, mà hắn thân là tuyệt thế thiên tài, thực lực chiến đấu vượt cấp có thể đạt tới gấp năm gấp mười lần.”
“Nhưng trong cảnh giới võ đạo, sự cách biệt giữa thực lực của một trọng tu vi tăng lên gấp hai đến gấp hai mươi lần, cho nên Vương Ương dù được xem như là tuyệt thế thiên tài, có lẽ cũng không thể chiến thắng được một vị thiên tài có danh tiếng đứng đầu như Sở Tình nhỉ?”
Tất cả mọi người đều hiểu rất rõ, thiên tài võ giả về cơ bản đều có thực lực chiến đấu vượt cấp.
Nếu như là chiến đấu với võ giả bình thường có tu vi vượt cấp chỉ cao hơn một hai trọng, đối với thiên tài võ giả mà nói là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng vấn đề là, đối thủ mà Vương Ương muốn vượt cấp chiến đấu là một vị thiên tài võ giả đứng hàng đầu.
Cho nên phần lớn võ giả đều cho rằng, Vương Ương sẽ thất bại trong tay Sở Tình.
Không chỉ có võ giả từ các gia tộc khác mà đến cả võ giả thuộc tộc Vương thị cũng không cho rằng Vương Ương có thể đánh bại Sở Tình.
“Xin mời!”
Vương Ương và Sở Tình chắp tay hành lễ nghi võ đạo.
Vút!
Hành xong lễ, Sở Tình hai tay vạch một cái, hai thanh Thủy Ngân loan đao từ bên trong eo nhỏ như u nguyệt lượn vòng mà ra.
Sàn sạt!
“U Nguyệt Mãn Luân!”
Vào thời khắc u quang chợt hiện, hai thanh loan đao giống như trăng tròn phóng xuất ra những mũi nhọn lạnh lẽo.
Ầm!
Bỗng nhiên, Vương Ương vung trường kiếm sau lưng lên, trực tiếp phân hai hai thanh loan đao tạo thành U Nguyệt Mãn Luân ra, từ đó nhẹ nhàng phá giải.
“Cái gì cơ? Đây chính là chiêu thức U Nguyệt Mãn Luân mà ta đã tu luyện đến đại thành ý cảnh, làm sao dễ dàng bị ngươi phá giải như vậy chứ?”
Sở Tình cực kỳ kinh ngạc, nàng tự biết đối thủ của mình, Vương Ương là một vị tuyệt thế thiên tài, nên cũng không vì tu vi của hắn thấp hơn một trọng so với mình mà không xuất ra toàn lực.
Cho nên một chiêu kia của nàng vừa rồi có thể nói là dốc toàn lực ứng phó, nhưng lại bị Vương Ương phá giải rất nhẹ nhàng hời hợt.
Nàng cực kỳ kinh ngạc, lại hoảng sợ, nàng không hiểu rốt cuộc thực lực của Vương Ương đã cường đại đến mức độ nào.
“Lưu Quang Kiếm Thích!”
Vút!
Chưởng khí này giống như gió lốc, quét sạch lấy tất cả ở phía trước, mà trên một đường còn mang theo khí tức sấm sét.
“Phong Lôi Chưởng Đại thành ý cảnh!”
Ầm ầm!
Sấm sét nổ vang, hai chưởng khí va chạm ở chính giữa võ đài.
Nhưng sau một khắc, đạo Lưu Vân Chưởng khí kia lúc này đã bị xuyên qua.
Ầm!
Một tiếng “Ầm” vang lên, cơn lốc kia mang theo chưởng khí sấm sét đánh vào trên người Vương Lệ Chi.
Nàng cũng vì vậy mà bay ngược ra khỏi võ đài.
Vương Lệ Chi thất bại!
Cho dù hai người là cùng một cảnh giới tu vi, nhưng sự chênh lệch giữa thực lực của hai người là quá rõ ràng.
Tuy nhiên tộc nhân tộc Vương thị cũng không vì vậy mà thấy nhụt chí hay khó chịu, dù sao chỉ là một tộc nhân bị đào thải, vẫn còn có chín mươi chín vị tộc nhân ở đây.
___________
Thoáng qua, khoảng hai canh giờ rưỡi.
Tầng mây nơi đường chân trời hiện ra sắc màu của buổi hoàng hôn.
Quá trình tỉ võ vẫn đang tiến hành.
Trong số 900 vị võ giả tham gia tỉ võ, đã có hai trăm mười tám võ giả ra sân, 109 người bị loại.
Tộc nhân của tộc Vương thị, hết thảy đã ra sân hai mươi sáu lần, số lần chiến thắng chỉ có mười lần, bị đào thải đến mười sáu người.
Có điều các võ giả tranh đấu trước, tu vi phổ biến là Nhân Hoàng cảnh đệ tam trọng, còn võ giả có tu vi Nhân Hoàng cảnh đệ tứ trọng còn chưa có ai ra sân.
Trước mắt những trận tỉ võ này nhiều lắm chỉ xem như là trò vui khởi động, màn kịch quan trọng còn ở phía sau.
“Vương Ương, ngươi cũng lên đấu đi.” Vương Bị dùng giọng điệu hờ hững nói.
“Vâng.” Vương Ương lập tức gật nhẹ đầu, đi về hướng võ đài.
Mà lúc này ở bên trong võ đài đã có một võ giả khác đang đứng.
Là một vị nữ tử mặc áo và váy dài phối màu tím và trắng, buộc một mái tóc đuôi ngựa dài tú lệ, phía trên eo thon treo hai thanh ngân nguyệt loan đao.
Nhìn qua có thể thấy là một nữ tử khí thế hiên ngang!
“Sở Tình của Linh Châu Sở gia!”
-----------
Vương Ương vừa mới tiến đến võ đài, ánh mắt của tất cả mọi người lại lần một nữa tập trung hết trên người hắn.
Hơn nữa tiếng bàn luận còn có phần náo nhiệt.
“Mười sáu tuổi đã đạt đến Nhân Hoàng cảnh!”
“Mà còn là tu vi Nhân Hoàng cảnh đệ nhị trọng!”
“Danh tiếng tuyệt thế thiên tài ở Chân Võ thời đại đúng là không thể nghi ngờ, chỉ không rõ khi hắn phải đối mặt với thiên tài đứng đầu có tu vi cao hơn hắn một trọng liệu có thể chiến thắng hay không?”
“Trong cùng một trọng tu vi có sự chênh lệch thực lực gấp hai đến mười lần nhau, thiên tài hiển nhiên có thực lực chiến đấu vượt cấp, mà hắn thân là tuyệt thế thiên tài, thực lực chiến đấu vượt cấp có thể đạt tới gấp năm gấp mười lần.”
“Nhưng trong cảnh giới võ đạo, sự cách biệt giữa thực lực của một trọng tu vi tăng lên gấp hai đến gấp hai mươi lần, cho nên Vương Ương dù được xem như là tuyệt thế thiên tài, có lẽ cũng không thể chiến thắng được một vị thiên tài có danh tiếng đứng đầu như Sở Tình nhỉ?”
Tất cả mọi người đều hiểu rất rõ, thiên tài võ giả về cơ bản đều có thực lực chiến đấu vượt cấp.
Nếu như là chiến đấu với võ giả bình thường có tu vi vượt cấp chỉ cao hơn một hai trọng, đối với thiên tài võ giả mà nói là hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nhưng vấn đề là, đối thủ mà Vương Ương muốn vượt cấp chiến đấu là một vị thiên tài võ giả đứng hàng đầu.
Cho nên phần lớn võ giả đều cho rằng, Vương Ương sẽ thất bại trong tay Sở Tình.
Không chỉ có võ giả từ các gia tộc khác mà đến cả võ giả thuộc tộc Vương thị cũng không cho rằng Vương Ương có thể đánh bại Sở Tình.
“Xin mời!”
Vương Ương và Sở Tình chắp tay hành lễ nghi võ đạo.
Vút!
Hành xong lễ, Sở Tình hai tay vạch một cái, hai thanh Thủy Ngân loan đao từ bên trong eo nhỏ như u nguyệt lượn vòng mà ra.
Sàn sạt!
“U Nguyệt Mãn Luân!”
Vào thời khắc u quang chợt hiện, hai thanh loan đao giống như trăng tròn phóng xuất ra những mũi nhọn lạnh lẽo.
Ầm!
Bỗng nhiên, Vương Ương vung trường kiếm sau lưng lên, trực tiếp phân hai hai thanh loan đao tạo thành U Nguyệt Mãn Luân ra, từ đó nhẹ nhàng phá giải.
“Cái gì cơ? Đây chính là chiêu thức U Nguyệt Mãn Luân mà ta đã tu luyện đến đại thành ý cảnh, làm sao dễ dàng bị ngươi phá giải như vậy chứ?”
Sở Tình cực kỳ kinh ngạc, nàng tự biết đối thủ của mình, Vương Ương là một vị tuyệt thế thiên tài, nên cũng không vì tu vi của hắn thấp hơn một trọng so với mình mà không xuất ra toàn lực.
Cho nên một chiêu kia của nàng vừa rồi có thể nói là dốc toàn lực ứng phó, nhưng lại bị Vương Ương phá giải rất nhẹ nhàng hời hợt.
Nàng cực kỳ kinh ngạc, lại hoảng sợ, nàng không hiểu rốt cuộc thực lực của Vương Ương đã cường đại đến mức độ nào.
“Lưu Quang Kiếm Thích!”
Vút!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.