Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Chương 28: Không còn làm nô

Hoành Tảo Thiên Nhai

21/08/2024

Nghe xong phân tích của Trương Huyền, lúc trước Mạc Nhan Tuyết không hiểu, hiện tại lại lập tức sáng tỏ thông suốt.

Chẳng trách đường đường là quản gia, lại muốn đối phó một mã phu, không tiếc giá họa, lúc trước nàng cũng không nghĩ thông rốt cuộc là vì gì, hiện tại có loại bảo vật quý giá Ma Vân Ngọc Thạch này làm mồi dụ, vậy thật sự có khả năng.

Quay đầu nhìn về phía Dư Long Thanh, khom người ôm quyền:

- Thành chủ đại nhân, xin làm phiền ngài phái một ngỗ tác, hỗ trợ kiểm tra một chút!

- Cái này đơn giản thôi.

Dư Long Thanh xua tay, không lâu sau, một người bộ dạng như ngỗ tác bước vào, sau khi có được phân phó, cẩn thận kiểm tra thi thể của Túc Sương một phen, mới khom người tiến lên.

- Hồi bẩm thành chủ, trong cơ thể con ngựa này không chỉ không có Ma Vân Ngọc Thạch, ngay cả nội tạng cũng thiếu hơn một nửa...

- Đây là vì tìm kiếm Ma Vân Ngọc Thạch mà giải phẫu thi thể, ngay cả nội tạng cũng cắt bỏ, giết Túc Sương còn chưa đủ, cũng không lưu lại toàn thây, các ngươi, các ngươi...

Tức tới trước mắt tối sầm, Trương Huyền há miệng thở hồng hộc, dường như tùy thời đều sẽ té xỉu.

- Tốt lắm, tốt lắm! Không hổ là đại quản gia của Mạc Phủ, đúng là to gan, thủ đoạn lợi hại quá.

Mạc Nhan Tuyết cũng tức tới sắp nổ phổi, trên khuôn mặt trắng nõn, giống như cuối thu:

- Phùng Tiến, ngươi còn gì để nói không?

Phùng Tiến ra sức lắc đầu:

- Hồi bẩm tiểu thư, ta thực sự không lấy... Hơn nữa cho dù ta muốn lấy, cũng không chịu nổi Sát lục chi khí trong Ma Vân Ngọc Thạch.... Ta là thực sự không biết, viên ngọc thạch này rốt cuộc vì sao lại không còn?

- Không phải ngươi thì còn có thể là ai.

Trương Huyền cực kỳ bi thương, quay đầu nhìn về phía ngỗ tác:

- Xin hỏi ngỗ tác đại nhân, với kinh nghiệm của ngươi, đây là Túc Sương sau khi chết bị người rạch bụng cắt đi nội tạng, hay là đã làm từ lúc còn sống?

Ngỗ tác nói:

- Trong cơ thể Túc Sương này không có dấu vết máu tươi chảy, chứng tỏ nội tạng là sau khi chết bị người ta móc xuống, bụng cũng vậy, khi rạch, huyết dịch sớm đã ngưng kết, chứng tỏ đều là sau khi chết bị người ta rạch ra!

- Khi ta và đại tiểu thư rời khỏi, Túc Sương vẫn còn sống... Ở đây, không có ai cho rằng, bụng Túc Sương bị rạch ra, lấy đi nội tạng, còn có thể sinh long hoạt hổ đưa Dư tiểu thư đến học viện chứ. Lại thêm vết thương đều là sau khi chết lưu lại, hung thủ là ai, đã được xác định.

Có được câu trả lời chuẩn xác của đối phương, Trương Huyền cắn răng gầm lên một câu, ôm quyền nhìn về phía Mạc Nhan Tuyết:

- Nếu hôm nay không phải ở phủ thành chủ, không phải có xa phu và ngỗ tác làm chứng cho ta, có thể đã bị vu hãm, sinh tử không do bản thân nắm giữ nữa, nỗi nhục lớn này, xin đại tiểu thư làm chủ cho ta.

- Yên tâm, ta nhất định sẽ cho ngươi một công đạo.

Mạc Nhan Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm Phùng Tiến:

- Phùng Tiến, là đại quản gia Mạc Phủ, không chỉ không phân ưu cho chủ nhân, còn kéo bè kéo cánh, chèn ép hiền lương, tịch thu toàn bộ tài sản, đánh 10 tiên hình (hình phạt bằng roi), hủy bỏ thân phận quản gia trục xuất ra khỏi Mạc Phủ, vĩnh viễn không thu nhận.



- Đại tiểu thư, đừng, đừng mà...

Cả người Phùng Tiến run rẩy, nằm bẹp dưới đất, không ngừng hò hét.

Tiên hình là một loại phương thức giáo huấn gia nô của đại gia tộc, một khi bị đánh, roi nào cũng ăn vào thịt, 100 roi, đừng nói là không có tu vi, cho dù là Nguyên Võ Giả, cũng có thể sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ.

Hơn nữa, tịch thu tài sản, đuổi ra khỏi Mạc Phủ... Chẳng khác nào trực tiếp bức hắn tới tử lộ, cho dù không giết, cũng gần như là chắc chắn sẽ phải chết.

Chính là bởi vì hãm hại một mã phu, lại gặp phải loại đãi ngộ này, hắn quả thực không thể tin được.

- Ngô Tường, thân là gia nô, không giúp bên có lý, lại hiệp trợ Phùng Tiến vu hãm Trương Huyền, phạt 50 tiên hình, cũng đuổi ra khỏi Mạc Phủ, vĩnh viễn không thu nhận.

Mạc Nhan Tuyết tiếp tục nói.

- Đại tiểu thư...

Ngô Tường lảo đảo.

Vốn tưởng rằng bám lên được đại quản gia, có thể một bước lên mây, ngày tháng trở nên tốt đẹp thoải mái hơn, lại có nằm mơ cũng không ngờ, trong thời gian một ngày ngắn ngủi, ngay cả gia nô cũng không làm được nữa.

Không vì gì khác, chỉ bởi vì đắc tội với mã phu này, Trương Huyền.

Rất nhanh, hai người liền bị lôi xuống trong tiếng kêu thảm, không cần nghĩ cũng biết, bọn họ rời khỏi nơi đây, sau này e là không có cơ hội gặp lại nữa.

- Trương Huyền.

Xử lý xong hai người, Mạc Nhan Tuyết nhìn về phía thanh niên trước mắt:

- Không chỉ có thể thuần phục Nguyên Thú, vào thời khắc mấu chốt còn có thể lâm nguy không sợ, làm việc có tình có lý, thông minh có tài, vị trí đại quản gia của Phùng Tiến đã bị hủy bỏ, vậy từ nay về sau, ngươi tạm thời thay thế chức vụ của hắn, quản lý Mạc Phủ...

Nghe thấy đối phương muốn bổ nhiệm mình làm đại quản gia, Trương Huyền vội vàng tiến lên:

- Ta còn trẻ, làm đại quản gia, khẳng định khó có thể phục chúng, sợ rằng sẽ làm hổ thẹn sự ưu ái của đại tiểu thư.

- Ngươi không muốn?

Mạc Nhan Tuyết sửng sốt.

Mạc Phủ là một trong Tam đại gia tộc của Bạch Nham Thành, bất kể địa vị hay là thế lực, đều không thể khinh thường, làm đại quản gia trong đó, cho dù không có tu vi, cũng nắm giữ quyền thế vô cùng.

Có thân phận này, nói đi ngang ở Bạch Nham Thành cũng không quá.

Từ mã phu đến địa vị này, chênh lệch không biết bao nhiêu cấp bậc, có thể nói là một bước lên trời, đối phương lại không đồng ý. . .

- Vâng.

Trương Huyền gật đầu:

- Vừa rồi ta từng nói, nếu Túc Sương thực sự vì ta mà chết, ta nguyện cả đời này sẽ làm trâu làm ngựa cho tiểu thư, không hề oán hận. . . Hiện tại đã chứng minh, ta là chịu oan khuất, cho nên ta muốn có yêu cầu khác. Đó chính là - thân phận cư dân trong thành, rời khỏi Mạc Phủ, không còn làm nô.

Chỉ cần không có thân phận, vậy vẫn là lưu dân, cái gọi là đại quản gia, tiểu quản gia, đối với hắn mà nói đều không có ý nghĩa lớn.



Bắt đầu bố cục từ thuần phục Túc Sương tới chết, từng bước cho tới bây giờ, mục đích chỉ có một, đạt được thân phận của Nguyên Thế Giới, triệt để dung nhập vào nơi này.

Nếu không có, thân phận của hắn căn bản không qua nổi điều tra.

Tuy không biết Nguyên Thế Giới có thái độ thế nào với Phi Thăng Giả, nhưng từ khống chế lưu dân, khống chế thân phận có thể nhìn ra, tất nhiên là không quá thân thiện.

Là Nhất giới chi chủ, nếu thương thế triệt để khôi phục, tung hoành Bạch Nham Thành chắc không có vấn đề lớn, nhưng không chịu nổi bị nhiều người vây công.

- Rời khỏi Mạc Phủ?

Lần này không chỉ Mạc Nhan Tuyết sững sờ, ngay cả Dư Tiểu Ngư cũng không khỏi trợn to mắt:

- Tuy Đại gia tộc có rất nhiều quy củ, nhưng cũng có thể giúp người tiến bộ cấp tốc, không nói cái khác, ngươi muốn tu luyện, tài nguyên và công pháp cần, chỉ có đại gia tộc mới có thể cung cấp...

Ở dưới đại thụ mới dễ hóng mát.

Là gia nô truyền ra cũng không dễ nghe, nhưng thứ có thể đạt được lại nhiều hơn.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu không ít người, không ở nông thôn làm nông, mà cứ muốn tới thành phố lớn làm cháu chắt... Tất cả là vì tiền đồ và cơ hội phát triển.

- Đa tạ Dư tiểu thư nhắc nhở, nhưng ý ta đã quyết.

Trương Huyền ôm quyền, nhìn về phía Mạc Nhan Tuyết:

- Mong đại tiểu thư thành toàn.

Trầm ngâm một chút, Mạc Nhan Tuyết nhìn chằm chằm:

- Tiểu Ngư nói rất đúng, rời khỏi Mạc gia, ngươi có thể sẽ gặp phải vô số khó khăn, ngươi xác định thật sự muốn đi chứ?

Trương Huyền gật đầu.

Biết đối phương ý đã quyết, Mạc Nhan Tuyết nhìn kỹ thanh niên trước mắt một cái, không kìm được mà nheo mắt lại.

Chuyện thuần thú vừa rồi, nàng đã đánh giá cao đối phương, hiện tại xem ra, vẫn là đánh giá thấp rồi.

Giải trừ thân phận gia nô, độ khó không tính là quá lớn, nhưng đối với đại gia tộc mà nói, tiền lệ không thể mở, một khi mở rồi, chuyện quản lý về sau sẽ biến thành vô cùng gian nan.

Cái này giống như vào hắc đạo, lại vẫn muốn quay đầu vậy, ngươi muốn đi, hắn cũng muốn đi, đội ngũ còn duy trì thế nào được?

Rõ ràng đã nói, hôm nay nếu không phải ở trong phủ thành chủ, không phải hắn thuần thú thành công, không phải Phùng Tiến giá họa, mà mình lại nợ hắn một công đạo. . . Muốn mình đáp ứng, cơ hồ là không thể!

Mà nhiều điều kiện như vậy, tích lại cùng một chỗ, lại có Dư Tiểu Ngư và thành chủ đang nhìn chằm chằm, không đáp ứng cũng không được. . .

Chẳng lẽ. . . Những cái gọi là trùng hợp này, đều là mã phu này một tay bày ra?

Nếu không, sao có thể khéo như vậy, đều tích tụ lại cùng một chỗ?

Nếu thực sự là vậy, tên gia hỏa này, sợ rằng không đơn giản như tưởng tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook