Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng
Chương 1: Mã phu (1)
Hoành Tảo Thiên Nhai
21/08/2024
- Nhún nhường!
Nhún nhường!
Ta phải nhún nhường!
Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Trương Huyền ta luôn là một người rất nhún nhường và khiêm tốn.
Nhìn mấy hàng chữ vừa dùng nước viết xuống ở trên bàn, Trương Huyền sờ sờ khuôn mặt hơi sưng, nhìn về phía một con tuấn mã màu mận chín trong chuồng ngựa.
- Không phải ta không đánh lại ngươi, mà là tính tình của ta luôn nhún nhường, vừa mới tới đây, không muốn phát sinh xung đột với một con ngựa, nếu truyền ra thì cũng khó nghe.
Lầm bầm một câu, Trương Huyền lập tức cảm thấy tâm tình thư thái hơn không ít.
Trận chiến đấu ở Thần giới đến bây giờ đã qua được năm năm, trong lúc này, hắn đã học được sáng tạo một vũ trụ thuộc về mình, lại sáng tạo ra một Thiên Đạo Đồ Thư Quán mới, sau khi thành công mới hiểu được, tất cả năng lượng để duy trì tân thế giới, đều đến từ một nơi tên là Nguyên, một khi bị chặt đứt, tất cả linh khí sẽ đoạn tuyệt, toàn bộ thế giới cũng sẽ sụp đổ.
Năm ngày trước, Nguyên Thế Giới nối với sợi xích đột nhiên phát sinh xao động, tân thế giới cũng chịu ảnh hưởng ác liệt, thậm chí là bản thân hắn, cũng bởi vì lực lượng phản phệ mà bị trọng thương, để cứu vô số sinh mệnh, cũng để cứu bản thân, đành phải thuận theo lực lượng tới nơi này, kết quả vừa tiến vào, liền bị Bản nguyên chi lực nồng đậm triệt để giam cầm tu vi trong cơ thể, không thể sử dụng.
Hắn lúc này, không chỉ thân chịu trọng thương, thể chất cũng không có bất kỳ khác biệt gì với người thường.
Không có thân phận, chính là lưu dân, không thể mua sắm, không thể ở khách sạn, thậm chí còn từng thời khắc đối mặt với cục diện bị giết, bị bắt, Trương Huyền cũng không ngoại lệ, tiến vào Bạch Nham Thành này không lâu, liền bị bắt tới Mạc Phủ, rất quang vinh trở thành một... Mã phu!
Đường đường là vạn thế chi sư, nuôi ngựa thì cũng thôi, Tôn Ngộ Không còn có lúc làm Bật Mã Ôn, nhưng bị ngựa đánh, thật sự là hơi khó mở miệng.
Con ngựa này là tọa kỵ của đại tiểu thư Mạc Phủ Mạc Nhan Tuyết, tên là Túc Sương, chưa được 3 tuổi, tính tình rất bướng, bởi vì không cho phép buộc dây, thường xuyên cướp đoạt đồ ăn của hắn, từ đó mà phát sinh không ít mâu thuẫn.
Liên tục ba ngày, Trương Huyền đều nhịn, một lần hai lần chứ không được ba lần, bốn lần, hắn là người đứng đầu một giới, cuối cùng quyết định xuất thủ, thế là... Bị đá cho sưng mặt, trở thành bộ dạng mắt gấu mèo hiện tại, thương thế rất nặng.
- Nếu ta không bị thương, nhất định sẽ giết ngươi...
Dùng khăn lông ướt xoa một lúc, cảm thấy thư thái hơn không ít, vừa nghĩ hôm nay có thể sẽ lại phải chịu đói, liền nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Hai bóng người đi vào chuồng ngựa.
Một nam một nữ, thiếu nữ đi ở phía trước bộ dạng mười sáu, mười bảy tuổi, một thân váy dài màu xanh sẫm, mặt trái xoan, trong ánh mắt mang theo vẻ ung dung cao nhã, hai mắt đen láy, lộ ra một tia lạnh lùng, chính là đại tiểu thư Mạc Phủ Mạc Nhan Tuyết, chủ nhân của Túc Sương.
Nam nhân cách đó không xa, hình thể mập mạp, nặng tới hơn hai trăm cân, mắt tam giác, râu chữ bát... Quản gia Phùng Tiến, lúc trước là hắn bắt mình tới nơi này.
- Nguy rồi.
Trương Huyền nheo mắt lại.
Vừa rồi bị đánh, dưới cơn giận dữ, buộc Túc Sương lại, lúc này bị đối phương nhìn thấy, tất nhiên sẽ rất phiền... Quả nhiên, nhìn thấy ngựa bị trói, sắc mặt Phùng Tiến xanh mét, không khỏi quát mắng.
- Trương Huyền, tên hạ nhân hèn mọn ngươi, dám buộc Túc Sương của ta, muốn chết à.
- Ta vừa dọn dẹp lại chuồng, sợ quấy nhiễu Túc Sương...
Trương Huyền vội vàng giải thích.
- Ngậm miệng, một mã phu nho nhỏ, cứ dựa theo quy định mà làm việc là được, tự tiện làm chủ... Ngươi cũng xứng sao?
Ánh mắt lạnh lùng, Phùng Tiến nói:
- Nói với ngươi nhé, ngày mai tiểu thư sẽ tới Bạch Nham Học Viện báo danh, nhận Nguyên Trì Bình Trắc, một khi thông qua sẽ bước lên con đường tu hành, cất cánh bay cao! Nếu Túc Sương bởi vì ngươi mà có biến cố gì, để lỡ đại sự, một trăm cái mạng cũng không đền được đâu.
Trương Huyền nghi hoặc:
- Nguyên Trì Bình Trắc?
Phùng Tiến:
- Không sai, muốn tu luyện, đầu tiên phải tìm được Nguyên Trì trong cơ thể, cũng thành công mở ra, đại tiểu thư dĩ nhiên làm được, tất nhiên có thể nhận bình trắc (kiểm tra đo lường), trở thành tu sĩ chân chính.
- Vâng.
Trương Huyền vội vàng cúi đầu, ghi nhớ kỹ mấy cái tên Nguyên Trì, Nguyên Trì Bình Trắc này ở trong lòng.
Phùng Tiến vừa định tiếp tục nói chuyện, Mạc Nhan Tuyết đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh lùng, giống như sắt đá gõ vào nhau:
- Bản tiểu thư thưởng phạt phân minh, sẽ không khen thưởng lung tung, tất nhiên cũng sẽ không cố ý trách cứ. Túc Sương lông sáng bóng, khỏe mạnh có sức, hai mắt sáng ngời có thần, xem ra ngươi bình thường cũng không ngược đãi nó. Có điều, một mã phu nho nhỏ không tuân thủ quy củ, tự tiện quyết định, mỗi người đều như vậy, Mạc gia chẳng phải sẽ trở nên lộn xộn sao? Cắt thức ăn ba ngày để răn đe.
- Vâng.
Phùng Tiến vội vàng gật đầu, vẻ mặt nịnh bợ:
- Vẫn là tiểu thư rộng lượng...
- Tiểu nhân vật mà thôi, không cần thiết phải lãng phí quá nhiều thời gian.
Nhún nhường!
Ta phải nhún nhường!
Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Trương Huyền ta luôn là một người rất nhún nhường và khiêm tốn.
Nhìn mấy hàng chữ vừa dùng nước viết xuống ở trên bàn, Trương Huyền sờ sờ khuôn mặt hơi sưng, nhìn về phía một con tuấn mã màu mận chín trong chuồng ngựa.
- Không phải ta không đánh lại ngươi, mà là tính tình của ta luôn nhún nhường, vừa mới tới đây, không muốn phát sinh xung đột với một con ngựa, nếu truyền ra thì cũng khó nghe.
Lầm bầm một câu, Trương Huyền lập tức cảm thấy tâm tình thư thái hơn không ít.
Trận chiến đấu ở Thần giới đến bây giờ đã qua được năm năm, trong lúc này, hắn đã học được sáng tạo một vũ trụ thuộc về mình, lại sáng tạo ra một Thiên Đạo Đồ Thư Quán mới, sau khi thành công mới hiểu được, tất cả năng lượng để duy trì tân thế giới, đều đến từ một nơi tên là Nguyên, một khi bị chặt đứt, tất cả linh khí sẽ đoạn tuyệt, toàn bộ thế giới cũng sẽ sụp đổ.
Năm ngày trước, Nguyên Thế Giới nối với sợi xích đột nhiên phát sinh xao động, tân thế giới cũng chịu ảnh hưởng ác liệt, thậm chí là bản thân hắn, cũng bởi vì lực lượng phản phệ mà bị trọng thương, để cứu vô số sinh mệnh, cũng để cứu bản thân, đành phải thuận theo lực lượng tới nơi này, kết quả vừa tiến vào, liền bị Bản nguyên chi lực nồng đậm triệt để giam cầm tu vi trong cơ thể, không thể sử dụng.
Hắn lúc này, không chỉ thân chịu trọng thương, thể chất cũng không có bất kỳ khác biệt gì với người thường.
Không có thân phận, chính là lưu dân, không thể mua sắm, không thể ở khách sạn, thậm chí còn từng thời khắc đối mặt với cục diện bị giết, bị bắt, Trương Huyền cũng không ngoại lệ, tiến vào Bạch Nham Thành này không lâu, liền bị bắt tới Mạc Phủ, rất quang vinh trở thành một... Mã phu!
Đường đường là vạn thế chi sư, nuôi ngựa thì cũng thôi, Tôn Ngộ Không còn có lúc làm Bật Mã Ôn, nhưng bị ngựa đánh, thật sự là hơi khó mở miệng.
Con ngựa này là tọa kỵ của đại tiểu thư Mạc Phủ Mạc Nhan Tuyết, tên là Túc Sương, chưa được 3 tuổi, tính tình rất bướng, bởi vì không cho phép buộc dây, thường xuyên cướp đoạt đồ ăn của hắn, từ đó mà phát sinh không ít mâu thuẫn.
Liên tục ba ngày, Trương Huyền đều nhịn, một lần hai lần chứ không được ba lần, bốn lần, hắn là người đứng đầu một giới, cuối cùng quyết định xuất thủ, thế là... Bị đá cho sưng mặt, trở thành bộ dạng mắt gấu mèo hiện tại, thương thế rất nặng.
- Nếu ta không bị thương, nhất định sẽ giết ngươi...
Dùng khăn lông ướt xoa một lúc, cảm thấy thư thái hơn không ít, vừa nghĩ hôm nay có thể sẽ lại phải chịu đói, liền nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Hai bóng người đi vào chuồng ngựa.
Một nam một nữ, thiếu nữ đi ở phía trước bộ dạng mười sáu, mười bảy tuổi, một thân váy dài màu xanh sẫm, mặt trái xoan, trong ánh mắt mang theo vẻ ung dung cao nhã, hai mắt đen láy, lộ ra một tia lạnh lùng, chính là đại tiểu thư Mạc Phủ Mạc Nhan Tuyết, chủ nhân của Túc Sương.
Nam nhân cách đó không xa, hình thể mập mạp, nặng tới hơn hai trăm cân, mắt tam giác, râu chữ bát... Quản gia Phùng Tiến, lúc trước là hắn bắt mình tới nơi này.
- Nguy rồi.
Trương Huyền nheo mắt lại.
Vừa rồi bị đánh, dưới cơn giận dữ, buộc Túc Sương lại, lúc này bị đối phương nhìn thấy, tất nhiên sẽ rất phiền... Quả nhiên, nhìn thấy ngựa bị trói, sắc mặt Phùng Tiến xanh mét, không khỏi quát mắng.
- Trương Huyền, tên hạ nhân hèn mọn ngươi, dám buộc Túc Sương của ta, muốn chết à.
- Ta vừa dọn dẹp lại chuồng, sợ quấy nhiễu Túc Sương...
Trương Huyền vội vàng giải thích.
- Ngậm miệng, một mã phu nho nhỏ, cứ dựa theo quy định mà làm việc là được, tự tiện làm chủ... Ngươi cũng xứng sao?
Ánh mắt lạnh lùng, Phùng Tiến nói:
- Nói với ngươi nhé, ngày mai tiểu thư sẽ tới Bạch Nham Học Viện báo danh, nhận Nguyên Trì Bình Trắc, một khi thông qua sẽ bước lên con đường tu hành, cất cánh bay cao! Nếu Túc Sương bởi vì ngươi mà có biến cố gì, để lỡ đại sự, một trăm cái mạng cũng không đền được đâu.
Trương Huyền nghi hoặc:
- Nguyên Trì Bình Trắc?
Phùng Tiến:
- Không sai, muốn tu luyện, đầu tiên phải tìm được Nguyên Trì trong cơ thể, cũng thành công mở ra, đại tiểu thư dĩ nhiên làm được, tất nhiên có thể nhận bình trắc (kiểm tra đo lường), trở thành tu sĩ chân chính.
- Vâng.
Trương Huyền vội vàng cúi đầu, ghi nhớ kỹ mấy cái tên Nguyên Trì, Nguyên Trì Bình Trắc này ở trong lòng.
Phùng Tiến vừa định tiếp tục nói chuyện, Mạc Nhan Tuyết đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh lùng, giống như sắt đá gõ vào nhau:
- Bản tiểu thư thưởng phạt phân minh, sẽ không khen thưởng lung tung, tất nhiên cũng sẽ không cố ý trách cứ. Túc Sương lông sáng bóng, khỏe mạnh có sức, hai mắt sáng ngời có thần, xem ra ngươi bình thường cũng không ngược đãi nó. Có điều, một mã phu nho nhỏ không tuân thủ quy củ, tự tiện quyết định, mỗi người đều như vậy, Mạc gia chẳng phải sẽ trở nên lộn xộn sao? Cắt thức ăn ba ngày để răn đe.
- Vâng.
Phùng Tiến vội vàng gật đầu, vẻ mặt nịnh bợ:
- Vẫn là tiểu thư rộng lượng...
- Tiểu nhân vật mà thôi, không cần thiết phải lãng phí quá nhiều thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.