Thiên Đạo Đồ Thư Quán 2: Thiên Mệnh Vĩnh Hằng
Chương 49: Súc Lực cảnh
Hoành Tảo Thiên Nhai
21/08/2024
Không biết mình đã thành đối tượng phải giáo huấn trong miệng rất nhiều học sinh, lúc này Trương Huyền đuổi kịp Lục Minh Nhung, thấy xung quanh không có ai, không khỏi hỏi:
- Lục viện trưởng, vì sao ngài nhận ta làm lão sư tạp dịch? Dường như ta cũng không có bản lĩnh và năng lực gì đáng chú ý!
Hai lần tiến vào học viện, hắn đều rất rụt rè cẩn thận, nhún nhường giống như trong suốt, sao lại khiến vị đại lão này chú ý?
Lục Minh Nhung nheo mắt lại.
Ngươi hút cho Bạch Nham Học Viện ta thiếu chút nữa thì phá sản, khiến Nguyên Trì Bình Trắc của chúng ta thiếu chút nữa thì không tiến hành được... Lại còn nói không có bản lĩnh?
Đây là cứ muốn Bạch Nham Học Viện ta phải đóng cửa, mới gọi là có bản lĩnh đúng không?
Đương nhiên, lời này khẳng định không thể nói ra rồi, đối phương đã không chỉ rõ, vẫn muốn ngụy trang, vậy cũng rất vui lòng giả vờ không biết, lập tức cười cười:
- Dư thành chủ nói với ta, ngươi có thiên phú rất mạnh trên thuần thú, học viện của chúng ta rất cần nhân tài...
Dư Long Thanh tất nhiên chưa nói, là sau khi Vu Vân Châu từ phủ thành chủ trở về, đã giải thích với hắn một lần.
Trương Huyền giật mình.
Cũng đúng, thuần thú của thế giới này đã nguyên thủy như vậy, có bản lĩnh như thế, đích xác rất có thể khiến người ta chú ý, đối với hắn mà nói cũng là một chuyện tốt, vừa nghĩ đang không có chỗ ở, không dễ tìm công pháp tu luyện, đang ngủ gật lại có người đưa gối, ngươi cứ hỏi nhiều làm gì.
- Không biết. . . Ta có thể làm gì cho học viện?
Thầm cảm khái một câu ở một mình, Trương Huyền không khỏi có chút tò mò:
- Chỉ hỗ trợ thuần thú à? Đều là Nguyên Thú cấp bậc gì?
Cấp bậc quá cao, nếu không đánh lại... Vậy thôi.
- Lão sư tạp dịch mới cần làm việc, vừa rồi ngươi nhận hai học viên, đã là giáo viên chính thức, chỉ cần an ổn giảng bài là được… Về phần đãi ngộ tiền lương, ta sẽ thương nghị với các trưởng lão, bảo đảm khiến ngươi hài lòng.
Lục Minh Nhung bật cười.
Lúc trước mời làm lão sư tạp dịch, chỉ là cớ mà thôi, thiên tài như vậy, sao có thể thực sự để hắn làm việc của hạ nhân, hiện tại lại đã nhận Dư Tiểu Ngư và Liễu Minh Nguyệt, vừa hay danh chính ngôn thuận không cần làm việc.
Không ngờ mình không cần phải làm gì, đã thành lão sư, hơn nữa còn có tiền lương, Trương Huyền đầy ngượng ngùng, hơi lúng túng nói:
- Vậy cho thêm chút tiền, ngoài ra, ta... Có thể tới tàng thư quán để đọc sách không?
- Đương nhiên.
Lục Minh Nhung gật đầu:
- Ta dẫn ngươi tới chỗ ở trước, sau đó thì làm một tham duyệt chứng cho ngươi, là có thể tự do ra vào tàng thư quán của học viện.
- Đa tạ viện trưởng.
Trương Huyền vội vàng ôm quyền.
Có thể tự do ra vào tàng thư quán, có thể học tập phương pháp tu luyện sau Tầm Trì cảnh, không cần nghĩ biện pháp tới nơi khác tìm sách nữa.
Chỗ ở của lão sư là phòng hơn sáu mươi mét vuông, phối với một tiểu viện khoảng một trăm mét vuông, không tính là quá lớn, nhưng ở loại địa phương Bạch Nham Thành này, không có tiền thuê mỗi tháng mấy ngàn nguyên tệ thì tuyệt đối không thể ở nổi, lúc này, tương đương với trực tiếp tiết kiệm được.
Trương Huyền cũng không có đồ đạc gì, đi dạo một vòng trong phòng, làm quen một chút, hỏi rõ vị trí của tàng thư khố, lại đi nhanh tới.
"Huyền giới" được hắn coi là Nguyên Trì, tuy vẫn chưa triệt để củng cố, nhưng cũng gần rồi, vì vậy nhu cầu đối với Thiên Mệnh Nguyên Lực tạm thời không tính là quá lớn, việc cấp bách là tìm kiếm nhiều công pháp hơn, thôi diễn ra về sau phải tu luyện thế nào.
Nếu không, cái gọi là "Lão sư" này của hắn, có thể còn chưa bắt đầu giảng bài đã bị cách chức rồi.
Tuy đã nói lúc nào giảng bài, nội dung dạy là gì do hắn quyết định, nhưng cũng không thể người ta tới rồi lại thật sự không dạy gì chứ.
Là Vạn Thế Chi Sư, đúng là không làm ra được loại chuyện này, mất mặt lắm.
Bất kể dự thính hay là chân truyền, chỉ cần bái vào môn hạ, nhất định phải đối đãi chân thành, không thể keo kiệt, đây cũng là tác phong trước sau như một của hắn.
Tàng thư khố của Bạch Nham Học Viện, so với tàng thư khố của phủ thành chủ thì to lớn rộng rãi hơn, từng tầng thư tịch được phân loại, đặt bày vô cùng chỉnh tề.
Trương Huyền lấy ra tham duyệt chứng viện trưởng đưa, trong ánh mắt hơi nghi hoặc của quản lý viên, đi vào, rất nhanh tìm được khu vực công pháp Súc Lực cảnh.
Ba trọng đầu của Nguyên Trì là cảm ứng, tầm trì, súc lực.
Cảm ứng và tầm trì, chính là cảm ứng nguyên khí, và tìm kiếm Nguyên Trì, sau đó dựa vào phương thức đặc thù tiến hành ôn dưỡng, thời gian này bình thường đều sẽ rất lâu, một khi kích hoạt, sẽ có thể tiến hành bình trắc.
Bình trắc kết thúc, Nguyên Trì củng cố, phải nghĩ biện pháp hấp thu nguyên khí vào trong cơ thể, từ đó tẩm bổ toàn thân, tiến vào súc lực.
Đạt tới loại cảnh giới này, mới tính là tu luyện trên ý nghĩa chân chính, mới sức khỏe như rồng, khác hẳn với người thường.
Trương Huyền chính là Nhất giới chi chủ, cường độ thân thể càng không cần phải nói, toàn bộ bạo phát, cường giả Ngọc Cốt cảnh Nguyên Trì thất trọng, cũng còn lâu mới bằng, cái gọi là súc lực, đối với hắn mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng tiền đề là... Nghĩ biện pháp tiêu trừ áp bức của nguyên khí, cùng với chữa khỏi ám thương trong cơ thể.
Cho nên, công pháp là vẫn phải xem, vẫn phải sử dụng, chỉ có như vậy, mới có thể hiểu biết về nguyên khí, luyện hóa nguyên khí tốt hơn.
Đi giữa các giá sách, thuận tay cầm lấy một quyển Long Hổ Súc Lực Pháp, nhẹ nhàng mở ra.
- Súc lực, là quá trình hút nguyên khí vào Nguyên Trì, cũng mở rộng kinh mạch.
- Nguyên khí chính là lực lượng nóng nảy, cho dù là Nguyên Trì muốn dung nạp, cũng không dễ dàng, cần dựa vào lò luyện để rèn.
- Lò luyện, tên sao nghĩa vậy, ở điểm giữa của Nguyên Trì đốt một lô hỏa (lửa lò), công pháp khác nhau, uy lực của lô hỏa cũng khác nhau, lô hỏa càng vượng, tốc độ luyện hóa nguyên khí lại càng nhanh, Long Hổ Súc Lực Pháp, chính là phương pháp luyện khí hạ phẩm, nhưng dựa vào Thảo mộc chi lực rèn Long Hổ Dong Lô, nghiêm túc tu luyện, mỗi ngày chuyển vận 10 đạo nguyên khí.
Trong đầu hơi chấn động, một đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực bốc cháy, cũng là một quyển Long Hổ Súc Lực Pháp xuất hiện trong đồ thư quán, nội dung giống hệt, kèm theo thiếu sót, hoàn mỹ in vào trong đầu Trương Huyền.
- Phương pháp luyện khí hạ phẩm? Hơi yếu...
Nhìn một chút, Trương Huyền bất đắc dĩ bất đắc dĩ.
Công pháp tu luyện, chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, tuyệt phẩm, hoàng phẩm, đế phẩm!
Hạ phẩm xem như là kém nhất, đã vậy còn không biết xấu hổ đặt tên là Long Hổ Súc Lực Pháp... Đúng là lãng phí cái tên này.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào thư tịch trên giá sách, từng quyển bí tịch được phục chế.
Quy Xà Súc Lực Pháp, Tùng Hạc Công, Loạn Hướng Phá Nguyên Quyết, Quy Tâm Nguyên Khí Công, Thái Bổ Súc Lực Quyết...
Đủ loại công pháp hiếm lạ cổ quái, trong nháy mắt đã bị thu vào, sau đó được bày ra trong Thiên Đạo Đồ Thư Quán.
Bên Trương Huyền tiến vào tàng thư khố đọc sách, Liễu Minh Nguyệt cũng đã làm xong thủ tục nhập học, lúc này, một mã phu đi tới.
- Tiểu thư, đã dắt Đạo Ly tới rồi, buộc ở đây cho ngươi à?
Mã phu tò mò nhìn tới.
Lần đầu tiên thấy đến trường còn dẫn theo dẫn ngựa.
- Ta là tặng cho vị 'Lão sư tạp dịch' đó, cũng muốn nhìn xem, hắn sẽ làm gì!
Liễu Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trong thanh âm cố ý nhấn mạnh bốn chữ "Lão sư tạp dịch", đồng thời đi tới trước mặt Đạo Ly, nhẹ nhàng vuốt ve đầu đối phương.
- Đạo Ly một mực do ngươi nuôi nấng, ta biết nó nghe theo phân phó của ngươi, đợi lát nữa... Thấy lão sư tạp dịch đó, ngươi bảo nó hung hăng giáo huấn một chút, xảy ra chuyện có ta lo.
Mắt lóe sáng, Liễu Minh Nguyệt dặn dò.
- Vâng.
Mã phu do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
- Lục viện trưởng, vì sao ngài nhận ta làm lão sư tạp dịch? Dường như ta cũng không có bản lĩnh và năng lực gì đáng chú ý!
Hai lần tiến vào học viện, hắn đều rất rụt rè cẩn thận, nhún nhường giống như trong suốt, sao lại khiến vị đại lão này chú ý?
Lục Minh Nhung nheo mắt lại.
Ngươi hút cho Bạch Nham Học Viện ta thiếu chút nữa thì phá sản, khiến Nguyên Trì Bình Trắc của chúng ta thiếu chút nữa thì không tiến hành được... Lại còn nói không có bản lĩnh?
Đây là cứ muốn Bạch Nham Học Viện ta phải đóng cửa, mới gọi là có bản lĩnh đúng không?
Đương nhiên, lời này khẳng định không thể nói ra rồi, đối phương đã không chỉ rõ, vẫn muốn ngụy trang, vậy cũng rất vui lòng giả vờ không biết, lập tức cười cười:
- Dư thành chủ nói với ta, ngươi có thiên phú rất mạnh trên thuần thú, học viện của chúng ta rất cần nhân tài...
Dư Long Thanh tất nhiên chưa nói, là sau khi Vu Vân Châu từ phủ thành chủ trở về, đã giải thích với hắn một lần.
Trương Huyền giật mình.
Cũng đúng, thuần thú của thế giới này đã nguyên thủy như vậy, có bản lĩnh như thế, đích xác rất có thể khiến người ta chú ý, đối với hắn mà nói cũng là một chuyện tốt, vừa nghĩ đang không có chỗ ở, không dễ tìm công pháp tu luyện, đang ngủ gật lại có người đưa gối, ngươi cứ hỏi nhiều làm gì.
- Không biết. . . Ta có thể làm gì cho học viện?
Thầm cảm khái một câu ở một mình, Trương Huyền không khỏi có chút tò mò:
- Chỉ hỗ trợ thuần thú à? Đều là Nguyên Thú cấp bậc gì?
Cấp bậc quá cao, nếu không đánh lại... Vậy thôi.
- Lão sư tạp dịch mới cần làm việc, vừa rồi ngươi nhận hai học viên, đã là giáo viên chính thức, chỉ cần an ổn giảng bài là được… Về phần đãi ngộ tiền lương, ta sẽ thương nghị với các trưởng lão, bảo đảm khiến ngươi hài lòng.
Lục Minh Nhung bật cười.
Lúc trước mời làm lão sư tạp dịch, chỉ là cớ mà thôi, thiên tài như vậy, sao có thể thực sự để hắn làm việc của hạ nhân, hiện tại lại đã nhận Dư Tiểu Ngư và Liễu Minh Nguyệt, vừa hay danh chính ngôn thuận không cần làm việc.
Không ngờ mình không cần phải làm gì, đã thành lão sư, hơn nữa còn có tiền lương, Trương Huyền đầy ngượng ngùng, hơi lúng túng nói:
- Vậy cho thêm chút tiền, ngoài ra, ta... Có thể tới tàng thư quán để đọc sách không?
- Đương nhiên.
Lục Minh Nhung gật đầu:
- Ta dẫn ngươi tới chỗ ở trước, sau đó thì làm một tham duyệt chứng cho ngươi, là có thể tự do ra vào tàng thư quán của học viện.
- Đa tạ viện trưởng.
Trương Huyền vội vàng ôm quyền.
Có thể tự do ra vào tàng thư quán, có thể học tập phương pháp tu luyện sau Tầm Trì cảnh, không cần nghĩ biện pháp tới nơi khác tìm sách nữa.
Chỗ ở của lão sư là phòng hơn sáu mươi mét vuông, phối với một tiểu viện khoảng một trăm mét vuông, không tính là quá lớn, nhưng ở loại địa phương Bạch Nham Thành này, không có tiền thuê mỗi tháng mấy ngàn nguyên tệ thì tuyệt đối không thể ở nổi, lúc này, tương đương với trực tiếp tiết kiệm được.
Trương Huyền cũng không có đồ đạc gì, đi dạo một vòng trong phòng, làm quen một chút, hỏi rõ vị trí của tàng thư khố, lại đi nhanh tới.
"Huyền giới" được hắn coi là Nguyên Trì, tuy vẫn chưa triệt để củng cố, nhưng cũng gần rồi, vì vậy nhu cầu đối với Thiên Mệnh Nguyên Lực tạm thời không tính là quá lớn, việc cấp bách là tìm kiếm nhiều công pháp hơn, thôi diễn ra về sau phải tu luyện thế nào.
Nếu không, cái gọi là "Lão sư" này của hắn, có thể còn chưa bắt đầu giảng bài đã bị cách chức rồi.
Tuy đã nói lúc nào giảng bài, nội dung dạy là gì do hắn quyết định, nhưng cũng không thể người ta tới rồi lại thật sự không dạy gì chứ.
Là Vạn Thế Chi Sư, đúng là không làm ra được loại chuyện này, mất mặt lắm.
Bất kể dự thính hay là chân truyền, chỉ cần bái vào môn hạ, nhất định phải đối đãi chân thành, không thể keo kiệt, đây cũng là tác phong trước sau như một của hắn.
Tàng thư khố của Bạch Nham Học Viện, so với tàng thư khố của phủ thành chủ thì to lớn rộng rãi hơn, từng tầng thư tịch được phân loại, đặt bày vô cùng chỉnh tề.
Trương Huyền lấy ra tham duyệt chứng viện trưởng đưa, trong ánh mắt hơi nghi hoặc của quản lý viên, đi vào, rất nhanh tìm được khu vực công pháp Súc Lực cảnh.
Ba trọng đầu của Nguyên Trì là cảm ứng, tầm trì, súc lực.
Cảm ứng và tầm trì, chính là cảm ứng nguyên khí, và tìm kiếm Nguyên Trì, sau đó dựa vào phương thức đặc thù tiến hành ôn dưỡng, thời gian này bình thường đều sẽ rất lâu, một khi kích hoạt, sẽ có thể tiến hành bình trắc.
Bình trắc kết thúc, Nguyên Trì củng cố, phải nghĩ biện pháp hấp thu nguyên khí vào trong cơ thể, từ đó tẩm bổ toàn thân, tiến vào súc lực.
Đạt tới loại cảnh giới này, mới tính là tu luyện trên ý nghĩa chân chính, mới sức khỏe như rồng, khác hẳn với người thường.
Trương Huyền chính là Nhất giới chi chủ, cường độ thân thể càng không cần phải nói, toàn bộ bạo phát, cường giả Ngọc Cốt cảnh Nguyên Trì thất trọng, cũng còn lâu mới bằng, cái gọi là súc lực, đối với hắn mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng tiền đề là... Nghĩ biện pháp tiêu trừ áp bức của nguyên khí, cùng với chữa khỏi ám thương trong cơ thể.
Cho nên, công pháp là vẫn phải xem, vẫn phải sử dụng, chỉ có như vậy, mới có thể hiểu biết về nguyên khí, luyện hóa nguyên khí tốt hơn.
Đi giữa các giá sách, thuận tay cầm lấy một quyển Long Hổ Súc Lực Pháp, nhẹ nhàng mở ra.
- Súc lực, là quá trình hút nguyên khí vào Nguyên Trì, cũng mở rộng kinh mạch.
- Nguyên khí chính là lực lượng nóng nảy, cho dù là Nguyên Trì muốn dung nạp, cũng không dễ dàng, cần dựa vào lò luyện để rèn.
- Lò luyện, tên sao nghĩa vậy, ở điểm giữa của Nguyên Trì đốt một lô hỏa (lửa lò), công pháp khác nhau, uy lực của lô hỏa cũng khác nhau, lô hỏa càng vượng, tốc độ luyện hóa nguyên khí lại càng nhanh, Long Hổ Súc Lực Pháp, chính là phương pháp luyện khí hạ phẩm, nhưng dựa vào Thảo mộc chi lực rèn Long Hổ Dong Lô, nghiêm túc tu luyện, mỗi ngày chuyển vận 10 đạo nguyên khí.
Trong đầu hơi chấn động, một đạo Thiên Mệnh Nguyên Lực bốc cháy, cũng là một quyển Long Hổ Súc Lực Pháp xuất hiện trong đồ thư quán, nội dung giống hệt, kèm theo thiếu sót, hoàn mỹ in vào trong đầu Trương Huyền.
- Phương pháp luyện khí hạ phẩm? Hơi yếu...
Nhìn một chút, Trương Huyền bất đắc dĩ bất đắc dĩ.
Công pháp tu luyện, chia làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, tuyệt phẩm, hoàng phẩm, đế phẩm!
Hạ phẩm xem như là kém nhất, đã vậy còn không biết xấu hổ đặt tên là Long Hổ Súc Lực Pháp... Đúng là lãng phí cái tên này.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào thư tịch trên giá sách, từng quyển bí tịch được phục chế.
Quy Xà Súc Lực Pháp, Tùng Hạc Công, Loạn Hướng Phá Nguyên Quyết, Quy Tâm Nguyên Khí Công, Thái Bổ Súc Lực Quyết...
Đủ loại công pháp hiếm lạ cổ quái, trong nháy mắt đã bị thu vào, sau đó được bày ra trong Thiên Đạo Đồ Thư Quán.
Bên Trương Huyền tiến vào tàng thư khố đọc sách, Liễu Minh Nguyệt cũng đã làm xong thủ tục nhập học, lúc này, một mã phu đi tới.
- Tiểu thư, đã dắt Đạo Ly tới rồi, buộc ở đây cho ngươi à?
Mã phu tò mò nhìn tới.
Lần đầu tiên thấy đến trường còn dẫn theo dẫn ngựa.
- Ta là tặng cho vị 'Lão sư tạp dịch' đó, cũng muốn nhìn xem, hắn sẽ làm gì!
Liễu Minh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trong thanh âm cố ý nhấn mạnh bốn chữ "Lão sư tạp dịch", đồng thời đi tới trước mặt Đạo Ly, nhẹ nhàng vuốt ve đầu đối phương.
- Đạo Ly một mực do ngươi nuôi nấng, ta biết nó nghe theo phân phó của ngươi, đợi lát nữa... Thấy lão sư tạp dịch đó, ngươi bảo nó hung hăng giáo huấn một chút, xảy ra chuyện có ta lo.
Mắt lóe sáng, Liễu Minh Nguyệt dặn dò.
- Vâng.
Mã phu do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.