Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Quyển 1 - Chương 15: Thiên Đạo thần công

Hoành Tảo Thiên Nhai

18/03/2018

Nhắc đến công pháp tu luyện ở cấp bậc thần, thánh, ngay cả những gia tộc lớn nhất cũng chưa chắc có được, chứ đừng nói đến học viện Hồng Thiên. Cho dù các gia tộc lớn kia có bản công pháp này đi nữa thì chắc chắn họ cũng sẽ giấu kĩ. Người thường sẽ mãi mãi không bao giờ thấy được.

Vậy nếu hắn có thể tạo ra được một bản công pháp ở cấp bậc này, về sau cho dù có tu luyện trong thời gian ngắn đi nữa cũng sẽ đạt được thành tựu to lớn, thực lực cũng tăng càng lúc càng nhanh rồi!

- Bây giờ có muốn luyện tiếp cũng không được. Mình không có mấy quyển sách tu luyện ở tứ trọng. Thôi để đi đến Tàng Thư Các (2) một chuyến, mượn lão sư giữ thư viện mấy quyển sách tu luyện đem về!

Đối với những ai đang luyện Hồng Thiên Cửu Trọng quyết, học viện có một quy định. Võ giả tu luyện sau một thời gian phải thăng cấp, tiến lên một tầng mới thì mới có quyền lấy sách tu luyện ở tầng tiếp theo. Nên chỗ hắn chỉ có sách tu luyện ở tầng ba. Còn sách tu luyện ở tầng bốn, hắn chưa được nhìn thấy bao giờ.

Bước ra khỏi nhà, lúc này trời chỉ vừa mới tối. Trên đường vẫn còn khá nhiều người đang đi qua đi lại.

Dưới ánh trăng sáng ngời, mặt đất trở nên mơ hồ như vừa được phủ thêm một lớp bạc trắng. Có không ít đôi tình nhân đang lén lút hẹn hò dưới tán cây, nói khe khẽ cho nhau nghe những lời tỏ tình, yêu thương. Tất cả đều tạo nên một khung cảnh yên bình.

Trương Huyền không có thời gian để ý mấy việc này. Hắn bước đi nhanh hơn. Không bao lâu sau đã thấy một tòa nhà cao tầng to lớn hiện ra trước mặt.

Tàng Thư Các được chia thành hai khu vực lớn. Đó là khu vực dành cho lão sư và khu vực dành cho học sinh. Nơi đây cất giữ tất cả các loại phương pháp luyện võ, sách quý của trường, nên đây chính là một trong những nơi quan trọng nhất của Hồng Thiên học viện.

- Mặc lão!

Vừa đi tới trước cửa, Trương Huyền đã thấy một ông lão đang khom người ngồi ở gần cửa lớn.

Mặc lão là một trong những người bảo vệ Tàng Thư Các. Không ai biết được thực lực của hắn cao đến đâu. Chỉ nghe nói hắn là người rất nổi tiếng ở trường. Nhưng vì đã lâu rồi hắn chưa đấu võ với ai, nên không có ai biết được thực lực hiện tại của hắn thế nào.

- Ồ, ngươi đến rồi đấy à? Đã đột phá đến võ giả tứ trọng rồi hả?

Mặc lão vừa nhìn Trương Huyền vừa đưa tay vuốt chòm râu thưa thớt của mình.

- Dạ, nhờ may mắn thôi ạ!

Trương Huyền cũng không che giấu.

- Được rồi, cứ cố gắng tu luyện nhé. Học viện lúc nào cũng cần những thanh niên trẻ tài năng, nhiệt huyết như các ngươi!

Mặc lão hài lòng gật đầu:

- Sách luyện công tầng bốn nằm trong ngăn thứ tư của giá sách. Chỗ khu công pháp ấy, tự mình đi lấy đi!

- Dạ!

Trương Huyền cũng không hỏi nhiều, nghe lời bước chân vào phòng.

Hắn vừa đi, Mặc lão đã nhịn không được lắc đầu, thương hại nói:

- Là một đứa trẻ ngoan nhưng tư chất bẩm sinh hơi kém, nên thời gian tu luyện cũng chậm theo!

Nếu đổi lại là một võ giả tam trọng khác, chỉ cần thời gian hai năm là họ đã có thể đột phá được rồi. Vậy mà Trương Huyền phải mất đến ba năm mới có thể đột phá thành công. Tư chất thật bình thường.

- Đạt đến võ giả tứ trọng rồi chỉ cần cố gắng tu luyện là được. Như vậy vẫn có thể làm một giáo viên bình thường. Chỉ mong là trong lần kiểm tra giáo viên sắp tới, thành tích của hắn ta không quá kém...

Mặc lão lẩm bẩm một câu, sau đó lại không nói gì nữa, tiếp tục làm việc.

Trong số các giáo viên trẻ, Trương Huyền là một trong số những người thường hay lễ phép chào hỏi hắn. Nên thật ra đối với người này, hắn không thích cũng chẳng ghét. Chỉ là cảm thấy người này đáng thương, không được trời phú cho một tư chất tốt hơn để tu luyện.

Trương Huyền không biết rằng Mặc lão đang lẩm bẩm nói về hắn. Hắn vẫn đi thẳng vào Tàng Thư Các.

Mặc dù Tàng Thư Các trong Hồng Thiên học viện có kích thước khá lớn, so với chỗ làm việc lúc trước của hắn cũng không kém chút nào. Nhưng nếu so sánh với Thiên Đạo Đồ Thư Quán trong đầu thì nó quả thật kém rất xa.

Cả hai hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Bước nhanh đi đến khu công pháp, Trương Huyền nhanh chóng tìm thấy những quyển sách ở ngăn thứ tư.

Ở đây thật sự có phương pháp tu luyện tầng thứ tư của Hồng Thiên Cửu Trọng quyết.



Hắn lấy cuốn sách ra, cầm đọc sơ qua.

Ồ!

Trong đầu hắn bây giờ đang xuất hiện một quyển sách cùng tên với quyển sách tu luyện tầng thứ tư ban nãy. Hắn mở ra xem bên trong, nhận ra nó cũng giống với quyển sách tu luyện ở tầng thứ ba, có đến hơn một nghìn khuyết điểm.

- Sẵn tiện ở đây có nhiều quyển sách khác nữa, mình nên xem sơ qua hết một lượt thì tốt hơn!

Có kinh nghiệm đột phá trước đó, Trương Huyền cũng không vội nhìn xem khuyết điểm của nó là gì, lại nhìn giá sách trước mặt mình.

Trong ngăn thứ tư của giá sách có rất nhiều loại sách công pháp, đều là phương pháp tu luyện ở tầng bốn. Còn có khá nhiều sách ghi chép lời giải thích của những người đi trước. Tổng cộng lại hết tất cả trong ngăn này có đến hơn mấy nghìn quyển sách.

Đổi lại là người khác, chỉ cần nhìn sơ qua thôi đã thấy chóng mặt rồi. Có nhiều sách như vậy, lại còn thêm nhiều cuốn sách chú thích, tranh luận về cách tu luyện với những ý kiến hoàn toàn trái ngược nhau. Đã không biết chính xác rồi, nếu lại tu luyện một cách tùy tiện không chừng còn có thể bị tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng Trương Huyền lại khác bọn họ. Hắn có Thiên Đạo Đồ Thư Quán giúp xác định được cách nào đúng, cách nào sai. Cho nên hắn không hề do dự cầm lấy một quyển sách khác lên đọc.

Ầm!

Tiếng động báo hiệu quyển sách tương tự đã xuất hiện.

Trương Huyền không dừng lại mà tiếp tục cầm lấy quyển sách tiếp theo lên xem.

Thật ra bây giờ không phải Trương Huyền đang xem sách, cũng không phải hắn đang cố gắng chọn sách, mà là để Thiên Đạo Đồ Thư Quán có thêm nhiều sách hơn. Chỉ có như vậy mới có thể dễ dàng chọn ra được những phương pháp tu luyện chính xác.

Rầm!

Trong phòng liên tục vang lên tiếng đổi sách.

- Tính tình thiếu kiên nhẫn, nóng nảy, bộp chộp!

Nghe được tiếng đổi sách, Mặc lão hơi nhướng mày.

Nếu như đã tu luyện Hồng Thiên Cửu Trọng quyết, vậy không nên nghĩ đến những võ công khác. Nên cố gắng trân trọng thời gian, chép lại phương pháp tu luyện ở tầng thứ tư, sau đó trở về cố gắng tìm tòi nghiên cứu là được. Tuy người xưa có câu: “lấy đá núi khác về mài dao ta” (3), nhưng nếu kiến thức tu luyện không đủ, nhìn càng nhiều sẽ càng rối thêm thôi, tính tình cũng dễ nóng nảy hơn. Sau cùng phí công vô ích là chuyện nhỏ, không cẩn thận còn có thể bị tẩu hỏa nhập ma, từ nay về sau không thể tu luyện được nữa.Ba mươi năm trước cũng từng có một ví dụ tương tự. Có một lão sư thiên tài tự cho mình là người thông minh hơn người, nên cố đọc nhiều sách hơn mọi người, để sáng chế ra tuyệt chiêu phù hợp với bản thân. Kết quả bởi vì xem quá nhiều sách tu luyện, không biết lựa chọn cái nào mà dẫn đến tẩu hỏa nhập ma rồi trở nên điên dại luôn.

Tham thì thâm!

Đây là một đạo lý sống, cũng là một chuyện có thật.

Tu luyện hơn ba năm mới đột phá được tầng Chân Khí cảnh, tư chất tầm thường như vậy thì hãy an phận cố gắng tu luyện tầng thứ tư của “Hồng Thiên Cửu Trọng quyết” là được rồi, bày đặt đọc thêm nhiều sách chi không biết, còn không phải vì muốn chơi nổi sao?

Thì ra cũng chỉ là một tên nông nổi, bộp chộp.

Lúc đầu Mặc lão còn có chút ấn tượng tốt với Trương Huyền nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn mất sạch.

- Cái thứ chuyên giả vờ để lấy lòng người khác!

Sau khi hừ lạnh, Mặc lão phát hiện Trương Huyền chỉ xem sơ rồi lật qua trang chứ không đọc kỹ. Lúc này chân mày ông lại nhíu chặt hơn, cảm thấy chán ghét Trương Huyền vô cùng.

Mặc dù có chút nông nổi nhưng nếu như hắn ta chịu khó tìm tòi, xem kỹ từng trang thì vẫn còn thể hiện được đức tính siêng năng, chịu khó học tập. Đằng này ngược lại hắn ta cứ liên tục, tùy ý lật sách nhanh như vậy thì làm sao có thể tiếp thu được cái gì cơ chứ? Ngay cả mình còn chưa tiếp thu được chứ đừng nói đến tiểu tử mới đạt đến võ giả tứ trọng như hắn ta.

Cho nên chỉ có một lý do chính là hắn ta đang giả vờ để lấy lòng mọi người thôi!

- Thật là, học viện này ngày càng kém cỏi, không còn như xưa nữa rồi!

Sau khi hừ lạnh một câu, Mặc lão nhắm mắt lại, không để ý đến Trương Huyền nữa.

- Được rồi!

Tốc độ đọc của hắn rất nhanh. Bình thường cứ một quyển sách, chỉ cần hít thở một hai lần là hắn đã có thể lật hết rồi. Hơn một canh giờ trôi qua, hắn đã lật qua hết tất cả quyển sách công pháp ở ngăn thứ tư rồi. Trong Thiên Đạo Đồ Thư Quán cũng nhiều hơn mấy nghìn quyển sách có tên tương tự.

- Đợi về lại tiếp tục nghiên cứu, đưa ra bản hoàn chỉnh nhất!

Đã đạt được mục đích, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng rồi quay đầu đi ra ngoài.



- Ngươi không cần ghi chép lại sao?

Thấy Trương Huyền đi ra tay không, Mặc lão cũng không nhịn được nữa.

Cho dù tính tình có nông nổi đến cỡ nào đi nữa, cũng nên sao chép một phần quyển sách đem về nghiên cứu lại. Hắn ta nghĩ sao mà đến tay không rồi đi cũng mang tay không về là sao? Bộ tính đến đây giỡn chơi à?

- Không cần đâu ạ, ta chỉ tùy tiện xem...

Bởi vì không biết suy nghĩ trong lòng đối phương nên Trương Huyền chỉ nhẹ nhàng cười đáp rồi xoay người tạm biệt.

- Tùy tiện xem? Đúng là thứ người cẩu thả, sống không có nguyên tắc gì hết! Coi bộ học viện này nên sửa đổi nội dung kỷ luật rồi! Thứ người tùy tiện như vậy sao có thể làm giáo viên được đây?

Mặc lão phất tay.

Sách luyện võ là món bảo vật mà bất kì người tu luyện nào cũng phải biết quý trọng. Vậy mà cái tên này lại chỉ tùy tiện lật vài trang, xem qua loa vài cái liền trở về. Đúng là cái thứ không ra gì!

Hừ, chuyện này mình sẽ tìm hiệu trưởng nói chuyện, đề nghị hắn đưa ra một vài biện pháp để sửa đổi cái nếp sống tùy tiện trong học viện này.

Về lại chỗ ở của mình, Trương Huyền lấy giấy bút ra, ghi lại những cách tu luyện đúng ở tầng thứ tư của cuốn Hồng Thiên Cửu Trọng quyết.

Sau đó lại lật ra những quyển sách tiếp theo, tiếp tục ghi lại những công pháp chính xác ra.

Liên tục lật ra mấy quyển, Trương Huyền xoa chân mày.

Thật ra đọc mấy ngàn quyển sách theo kiểu này cũng rất rắc rối, chứ không dễ như trong tưởng tượng đâu.

Đang suy nghĩ làm thế nào để tăng nhanh tốc độ đọc lên, thư viện trong đầu hắn đột nhiên lại chấn động.

Mấy ngàn quyển sách vừa mới hình thành ban nãy trong Thiên Đạo Đồ Thư Quán giống như được ai ghép lại, đã chầm chậm hợp lại thành một.

Rầm.

M ột tiếng thật lớn. Mấy ngàn quyển sách đã hoàn toàn hợp lại với nhau, tạo thành một quyển sách duy nhất.

Trên bìa sách này không có tên. Trương Huyền lật đại một trang.

- Đây... chính là bản tổng hợp của tất cả các quyển sách kia sao?

Vừa nhìn sơ qua thôi, Trương Huyền đã hưng phấn đến sắc mặt ửng hồng.

Mới nãy hắn còn đang phiền não về việc làm sao tìm ra được hết những cách luyện võ đúng của hơn mấy ngàn quyển sách trong một thời gian ngắn. Bởi vì đây là một việc làm rất khó khăn, tốn công sức và mệt mỏi rất nhiều. Nhưng thực không ngờ thư viện đã tự động ghép lại với nhau thành một cuốn rồi.

- Quyển sách này... vậy mà không hề có một khuyết điểm nào!

Tự động ghép lại các phương pháp tu luyện đúng để tạo thành một cuốn sách không tên, nhưng cũng không có một khuyết điểm nào.

Nội dung trong quyển sách này không còn là nội dung trong Hồng Thiên Cửu Trọng quyết, cũng không phải là nội dung trong bất kỳ một quyển sách nào khác. Phương pháp tu luyện mà trong đó ghi lại, có thể nói là chưa có ai từng thấy qua.

- Nếu đây là cuốn sách do Thiên Đạo Đồ Thư Quán tự động chọn lọc rồi tổng hợp lại. Vậy thì gọi nó là... Thiên Đạo thần công (3) đi.

Hắn vô tình nghĩ đến cái tên này, liền đặt nó làm tên cho quyển sách không tên kia vậy.

Rầm!

Giống như cảm nhận được suy nghĩ của hắn, sau một tiếng chấn động nhẹ, bìa sách trống không kia giờ đã hiện lên bốn chữ to: “Thiên Đạo thần công!”

(1) Tàng Thư Các: Giống thư viện, là nơi lưu trữ sách.

(2) Lấy đá núi khác về mài dao ta: Ý chỉ việc tiếp thu những ý kiến từ những người khác nhau là cách giúp bản thân sửa đổi khuyết điểm.

(3) Thiên Đạo thần công: Là một loại phương pháp luyện công cao cấp do Thiên Đạo Đồ Thư Quán sáng chế ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook