Chương 2: Thiên sinh phế tử diệp thần
Độc Cô Vô Danh
06/05/2018
Ở một vùng quê nông thôn trong ngôi nhà có người phụ nữ đang ngồi đút cháo cho một thiếu niên trên giường.
"Diệp Thần cố ăn chút đi con rồi uống thuốc nữa."
"Vâng thưa mẹ."
Nhìn đứa con ốm yếu của mình, người mẹ lại khóc thầm tự trách. Lúc này Diệp Chiến Thiên bước vào vỗ vai.
"Phượng Nhã, đừng tự trách nữa, nhi tử của Diệp Chiến Thiên ta sẽ không dễ mất mạng thế đâu." Diệp Chiến Thiên an ủi.
"Nhưng huyết mạch chảy trong người hắn là cấm kỵ huyết, chưa mang dòng máu này sống quá 20 tuổi." Phượng Nhã nước mắt đều lăn dài trên đôi má đẹp của mình.
Hai người nhìn nhau rồi thở dài, ba mẹ Diệp Thiên lại nhìn lại đứa con của mình. Hắn từ nhỏ đã bệnh tật cuốn quanh thân, hết năm cấp một thì bỏ học theo bố mẹ quay về nông thôn chữa bệnh.
Mười chín năm hắn sống như chết bởi vì căn bệnh hành hạ thân thể hắn, mọi người trong thôn đều tiếc cho ba mẹ hắn sinh ra đứa con võ vô học,văn bất thành nên gắn cho hắn cái mác "Thiên sinh Phế Tử"(đứa con bỏ đi). Diệp Chiến Thiên xoa đầu con trai nói:
"Cõ lẽ chúng ta không phải ba mẹ tốt, nhưng ta tuyệt không để hắn chết dù hi sinh cái thân già này. Cũng sẽ cho hắn nhặt về cái mạng."
"Ngươi chẳng lẽ..." Phượng Nhã sửng sốt.
"Đúng,chỉ có thể làm vậy Thần nhi cần phải có đại lượng đan dược mới có thể sống tiếp được" Diệp Chiến Thiên nhắm mắt vào tỏ vẻ cam chịu.
"Nhưng ngươi sẽ chết mất, ta cũng không thể mất ngươi." Phượng Nhã đau lòng nói. Nàng là tiễn thoái lưỡng nan.
Hai người thảo luận một hồi sắp đặt mọi thứ chu đáo. Phượng Nhã nhìn một chút thân ảnh người đàn ông gầy gò đang làm trên giường rồi cau mày một cái quay ra hỏi:
"Chiến Thiên, ngươi nói chúng ta có nên cho hắn biết thân phận mình không."
"Tốt nhất là không, ta không muốn hắn bị kéo vào chuyện này, càng không muốn sau khi hai chúng ta đi mà sống trong hận thù." Diệp Chiến Thiên suy nghĩ một lúc liền lắc đầu.
Phượng Nhã lo lắng nhìn con trai ốm yếu: "Vậy ngươi nghĩ hắn sẽ sống sao nếu hai ta biến mất?"
"Chúng ta hãy tìm cho nhi tử một lão bà. Dựa vào số đan dược và thủ đoạn của chúng ta chắc chắn có thể khiến hắn sống như người khoẻ mạnh bốn năm. Để hắn lưu lại dòng dõi sau này." Diệp Chiến Thiên ôm lão bà mình vào lòng an ủi nàng nói.
"Chắc chỉ có cách này." Phượng Nhã gật đầu đau khổ nói.
Người đàn ông nhìn chút nhi tử và lão bà mình rồi quay người ra ngoài. Có lẽ bọn họ chỉ còn có thể ở lại bên cạnh Diệp Thần hai năm nữa thôi nhưng hắn hi vọng nhi tử của mình có thể được sống tiếp.
"Cưới vợ sao?mong rằng khi còn tại thế có thể thấy được cháu mình ra đời." Phượng Nhã nhìn nhi tử mà tự nói.
"Nhi tử, ngươi phải cố gắng sống thật tốt với lão bà mình, nhất định phải sống sót bằng mọi giá. Nếu ngươi đến gặp chúng ta sớm, chúng ta nhất định không tha thứ cho ngươi đâu."
"Diệp Thần cố ăn chút đi con rồi uống thuốc nữa."
"Vâng thưa mẹ."
Nhìn đứa con ốm yếu của mình, người mẹ lại khóc thầm tự trách. Lúc này Diệp Chiến Thiên bước vào vỗ vai.
"Phượng Nhã, đừng tự trách nữa, nhi tử của Diệp Chiến Thiên ta sẽ không dễ mất mạng thế đâu." Diệp Chiến Thiên an ủi.
"Nhưng huyết mạch chảy trong người hắn là cấm kỵ huyết, chưa mang dòng máu này sống quá 20 tuổi." Phượng Nhã nước mắt đều lăn dài trên đôi má đẹp của mình.
Hai người nhìn nhau rồi thở dài, ba mẹ Diệp Thiên lại nhìn lại đứa con của mình. Hắn từ nhỏ đã bệnh tật cuốn quanh thân, hết năm cấp một thì bỏ học theo bố mẹ quay về nông thôn chữa bệnh.
Mười chín năm hắn sống như chết bởi vì căn bệnh hành hạ thân thể hắn, mọi người trong thôn đều tiếc cho ba mẹ hắn sinh ra đứa con võ vô học,văn bất thành nên gắn cho hắn cái mác "Thiên sinh Phế Tử"(đứa con bỏ đi). Diệp Chiến Thiên xoa đầu con trai nói:
"Cõ lẽ chúng ta không phải ba mẹ tốt, nhưng ta tuyệt không để hắn chết dù hi sinh cái thân già này. Cũng sẽ cho hắn nhặt về cái mạng."
"Ngươi chẳng lẽ..." Phượng Nhã sửng sốt.
"Đúng,chỉ có thể làm vậy Thần nhi cần phải có đại lượng đan dược mới có thể sống tiếp được" Diệp Chiến Thiên nhắm mắt vào tỏ vẻ cam chịu.
"Nhưng ngươi sẽ chết mất, ta cũng không thể mất ngươi." Phượng Nhã đau lòng nói. Nàng là tiễn thoái lưỡng nan.
Hai người thảo luận một hồi sắp đặt mọi thứ chu đáo. Phượng Nhã nhìn một chút thân ảnh người đàn ông gầy gò đang làm trên giường rồi cau mày một cái quay ra hỏi:
"Chiến Thiên, ngươi nói chúng ta có nên cho hắn biết thân phận mình không."
"Tốt nhất là không, ta không muốn hắn bị kéo vào chuyện này, càng không muốn sau khi hai chúng ta đi mà sống trong hận thù." Diệp Chiến Thiên suy nghĩ một lúc liền lắc đầu.
Phượng Nhã lo lắng nhìn con trai ốm yếu: "Vậy ngươi nghĩ hắn sẽ sống sao nếu hai ta biến mất?"
"Chúng ta hãy tìm cho nhi tử một lão bà. Dựa vào số đan dược và thủ đoạn của chúng ta chắc chắn có thể khiến hắn sống như người khoẻ mạnh bốn năm. Để hắn lưu lại dòng dõi sau này." Diệp Chiến Thiên ôm lão bà mình vào lòng an ủi nàng nói.
"Chắc chỉ có cách này." Phượng Nhã gật đầu đau khổ nói.
Người đàn ông nhìn chút nhi tử và lão bà mình rồi quay người ra ngoài. Có lẽ bọn họ chỉ còn có thể ở lại bên cạnh Diệp Thần hai năm nữa thôi nhưng hắn hi vọng nhi tử của mình có thể được sống tiếp.
"Cưới vợ sao?mong rằng khi còn tại thế có thể thấy được cháu mình ra đời." Phượng Nhã nhìn nhi tử mà tự nói.
"Nhi tử, ngươi phải cố gắng sống thật tốt với lão bà mình, nhất định phải sống sót bằng mọi giá. Nếu ngươi đến gặp chúng ta sớm, chúng ta nhất định không tha thứ cho ngươi đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.