Chương 523: Thỏ ngốc đi thi
Độc Cô Vô Danh
31/08/2018
Diệp Thần túm lấy Thỏ đôi tai tránh cho nàng chạy trốn. Cái cô nàng này
thật tốt, nói là vào phòng thi liền trốn tại cái này góc, không phải có
hệ thống cùng cái đuôi tỏ bé tý của nàng tròi ra ngoài, hắn còn không
biết tìm nàng đến bao giờ đâu.
“Diệp ca ca… ngươi đừng hiểu lầm… thỏ thỏ… đang bận chút việc, một lát liền vào phòng thi. Làm học sinh vốn ta ước mơ cả đời của thỏ, ta đương nhiên không bỏ thi.” Thỏ cầm mình cái kính lau lau mở miệng biên cái lý do đỏ mặt nói. Nàng vốn tính trốn vào một góc này, đợi mọi người thi xong liên nhanh chân chạy ra xe. Ai ngờ được Diệp ca ca lại xông vào bắt nàng.
“Làm học sinh là ngươi ước mơ? Thật sao?” Diệp Thần giọng nghi ngờ nói.
“Diệp ca ca thật mà… thật đó… ngươi nhất định phải tin ta...” Thỏ lau kính đến sáng bóng lúng túng nói.
“Tin ngươi ta làm con thỏ. Còn muốn chạy sao? Thiên Thiên bảo ta vào đây coi chừng ngươi, tránh ngươi trốn tại một góc làm biếng.” Diệp Thần nhìn thấu nàng nói. Cái con thỏ này nói dối không bằng ai, lại học người ta đi lừa gạt.
“Diệp ca ca ngươi thả ta ra đi mà. Thỏ không vào lớp đâu, họ nhìn ta thật đáng sợ.” Thỏ Ngọc Lan lập tức muốn bỏ chạy, nhưng tai bị túm nàng liền chạy không được.
“Có ta ở đây, ai dám bắt nạt ngươi. Ta đánh chết hắn.” Diệp Thần đảm bảo kéo nàng lại nói.
“Phụt… Diệp ca ca… bảo vệ ta… phụt...” Thỏ Ngọc Lan nghe được vậy lập tức mặt đỏ tới tai, máu mũi đều phun ra tới.
“Thỏ ngươi vào lớp trước, có người tìm ta có chút việc...” Diệp Thần mở miệng đẩy Thỏ vào lớp nói. Thỏ Ngọc Lan nhìn Diệp Thần có chút ngốc si xong liền quay đầu chạy vào lớp, tìm đến chỗ của mình ngồi xuống rút ra cà rốt gặm không để ý xung quanh, cả người đều run lẩy bẩy. Dù sao nàng vác nguyên bộ đồ thỏ trên người, xung quanh thực sự quá nổi bật, cùng khiến người khác tò mò bàn tán.
“Hiệu trưởng, ngươi đáng lẽ ra lên ở phòng của mình, thế nào lại đi ra đây đâu?” Diệp Thần nhìn thấy hiệu trưởng Đổng Quang vội vàng liền hỏi.
“Diệp lão sư, ta nói ngươi đến trường thế nào cũng không biết lớp. Ta là lo lắng ngươi đi lạc đường. Vẫn là để ta dẫn ngươi đi.” Hiệu trưởng Đổng Quang cười lấy lòng nói. Còn không phải sợ ngươi cùng người khác nói linh tinh sao.
“ n, tốt. Dù sao ta cũng là mới đến trường không quen thuộc lắm. Vẫn là hiệu trưởng đích thân đưa ta đi ổn.” Diệp Thần đương nhiên không có từ chối, ở trong trường này vẫn lên để một số kẻ biết mình cùng hiệu trưởng quan hệ không cạn, như vậy thì hắn cũng bớt được khá nhiều phiền phức.
“Mời Diệp lão sư.” Hiệu Trưởng Đổng Quang đưa tay ra mời dẫn Diệp Thần cùng đi.
Hai người cùng nhau bước vào lớp, lúc này trong lớp đều đã phát đề đến nơi đang làm bài dang dở. Diệp Thần nhìn đến Ngọc Lan chỗ ngồi thấy nàng đang nằm ngủ gật tại trên bàn liền có chút lắc đầu, cái cô nàng này thật sự quá ngốc
Cái này cũng không có trách nàng, Thỏ sau khi nhận được đề, liền làm một con thỏ chăm chỉ đọc đề, nhưng hết lần này đến lần khác nàng vừa mới đọc được câu thứ nhất liền ngáp ngắn ngáp dài, đọc hết một câu liền ngủ gật luôn. Đây là thói quen hình thành lười học của Thỏ lười biếng. Xem tiểu thuyết cùng truyện tranh ba bốn ngày đều không thấy mệt, động đến sách vở chưa để ba giây đủ để hạ gục nàng.
“Hiệu trưởng… còn đây là...:?” Ba cái giáo viên coi thi bước đến chào hiệu trưởng cùng Diệp Thần nói.
“Đây là Diệp lão sư, lão sư mới của trường.” Hiệu trưởng Đổng Quang nhẹ nhàng giới thiệu nói. Xung quanh ba cái lão sư lập tức hiểu, hiệu trưởng đích thân thay cái này lão sư mở miệng, chứng tỏ người này họ đụng không được.
“Các ngươi đều ra ngoài hết đi, ta đến coi thi là đủ. Đừng ở đây cản trở ta làm việc.” Diệp Thần lười biếng lướt qua ba người cũng không có chào hỏi gì nói.
“Cái này… được, vậy vất vả Diệp lão sư.” Ba cái lão sư coi thi nhìn sang hiệu trưởng thấy hắn gật đầu liền cùng với nhau rời đi. Dù sao hiệu trưởng cũng đồng ý, họ còn ở lại làm gì?
“Diệp lão sư ngươi thấy như vậy ổn thỏa sao?” Hiệu trưởng Đổng Quang đi đến cạnh Diệp Thần cười lấy lòng nói.
“Ngươi còn ở đây làm cái gì? Bộ làm hiệu trưởng nhàn trứng vậy sao?” Diệp Thần không chút khách khí nói.
“ y, ta rất bận. Vậy Diệp lão sư từ từ chơi.” Hiệu trưởng Đổng Quang nắm chặt tay vẫn tươi cười nói. Nhàn cái đầu ngươi, lão tử còn không phải sợ ngươi cùng mấy cái giáo viên khác nói lung tung sao?
Hiệu Trưởng Đổng Quang rời đi sau khi, Diệp Thần liền đứng dạy đi đến Thỏ ngọc lan cái bàn, nàng vẫn đang ngủ ngon lành, nước miếng đều chảy ra giấy thi, khiến hắn có chút buồn cười. Đường đường một cái mỹ nữ liền cúi gằm như vậy mặt cả tai đều bị cái mũ thỏ che đi, thảo nào xung quanh nam sinh còn có thể bình tĩnh như vậy làm bài.
“Cộc cộc...” Diệp Thần gõ gõ vài lên bàn của Thỏ nhưng nàng vẫn ngủ ngon như chết.
“Khụ khụ,... ngươi còn định ngủ đến bao giờ?” Diệp Thần thấy nàng vẫn không có tỉnh liền ho khẽ một cái nói nhỏ.
“Khò… khò...” Thỏ ngọc lan vẫn không có tỉnh lần này còn có tiếng ngáy khe khẽ khiến hắn có chút chào thua, cô nàng này là ngủ không cần mạng hay sao?
“Thỏ ngươi còn không dạy, Diệp ca ca liền đem cà rốt chuẩn bị cho ngươi đem cho Thiên Thiên ăn hết nha.” Diệp Thần ghé sát xuống nang tai thì thào vào tai của nàng nói.
“Không được, không được, cà rốt là của thỏ...” Thỏ Ngọc Lan lập tức tỉnh dạy hét lên nhìn thấy Diệp Thần trước mặt liền bị dọa sợ ngã ra khỏi ghế… hấp dẫn xung quanh mắt nhìn. Một số nam sinh nhìn thấy được Thỏ dung mạo cùng vô cùng đáng yêu bộ dáng thỏ bông đáng yêu lập tức ngẩn người, kiến thức đều đem ném ra ngoài cửa sổ háo sắc nhìn thỏ đang yêu che che mình cái mông đau nhức.
“Nhìn cái gì hả?” Diệp Thần lập tức tiến tới một cái bàn rút ra nam sinh này giấy thi đem xé nát quát. Nhìn nữ nhân của hắn còn dám dùng ánh mắt hiếp dâm thị giác nhìn, ngươi coi lão tử khi không khí.
“Lão sư… ta không có quay bài.” Học sinh này lập tức khóc không ra nước mắt nói. Ở trong phòng này học sinh đều là nhà nghèo có mấy ai nhà giàu đến đây thi đâu? Một đợt thi cử này hắn liền tốn không biết bao nhiêu tiền.
“Lão sư nhìn ngươi ngứa mắt, cút ra bên ngoài cho ta. Bố mẹ thì cày lưng cho ăn học, đến phòng thi để ngươi ngắm gái sao? Cút ra ngoài.” Diệp Thần không nhân nhượng nói.
“Lão sư ngươi quá vô lý rồi. Ta đường đường là học sinh tốt, thi làm bài vẫn chưa từng có sai sót, lẽ nào chỉ vì ta ngắm nàng một cái ngươi muốn đuổi ta?” Nam học sinh phản đối nói.
“Ngươi là lão sư hay ta là lão sư?” Diệp Thần nhìn nam học sinh hỏi.
“Tất nhiên là ngươi.” Nam học sinh mở miệng đáp.
“Ta là lão sư, vậy lời nói của ta ở đây là cao nhất. Ta nói cho ngươi biết, nâng đỡ một người không dễ dàng, nhưng để hãm hại một người vô cùng đơn giản. Một cái học sinh còn chưa chính thức dám ở đây phản đối ta, hừ, trường học một năm tuyển gần ngàn học sinh, có người nào học thua ngươi? Trên ngươi người còn có nữa là. Thêm ngươi thiếu ngươi cũng không có vấn đề. Làm như mình sáng giá lắm. Còn không mau cút ra ngoài? Có tin lão tử để ngươi ngay cả thi lại cũng không có tư cách?” Diệp Thần nhìn nam học sinh mở miệng nói.
Nam học sinh thấy vậy liền hậm hực đem theo mình cục tức đi ra bên ngoài lớp. Những học sinh khác bị Diệp Thần giết gà dọa khỉ tư thế lập tức im ắng không dám tiếp tục nhìn Thỏ cặm cụi làm bài. Cái này lão sư quá bá đạo rồi, một chút cũng không nhân nhượng.
“Hừ, đừng đùa với anh.” Diệp Thần khinh bỉ một cái liền đỡ Thỏ ngồi lên bàn.
“Diệp ca ca… ngươi thế nào lại vào đây rồi? Còn đương lão sư, thật lợi hại.” Thỏ nhìn Diệp Thần mở miệng nói.
“Vì ngươi nha. Ta biết ngươi sẽ không làm được bài, đương nhiên nghĩ giúp ngươi làm bài. Không biết Diệp ca ca yêu nhất thỏ sao?” Diệp Thần nói lời đường mật nói.
“Phụt… Diệp ca ca… vì ta...” Thỏ ngọc lan máu mũi đều chảy ra tới trên giấy thi trắc nghiệm lẩm bẩm mắt đều mê giai nhìn Diệp Thần.
“Ngươi xem giấy thi làm bẩn rồi. Mau làm bài đi, ngươi đều ngủ gần nửa tiết học.” Diệp Thần dùng khăn tay trong ngực lau nàng máu mũi lắc đầu thở dài thay giúp nàng mới tờ giấy thi nói liền rời lên ghế giáo viên ngồi.
“Đề đọc đều không hiểu, thế nào làm?” Thỏ ngọc lan đều khóc không ra nước mắt nhìn đề thi nói sau đó liền cần lên mình cái bút rút ra một cục tẩy hình xúc sắc im hình số lượng cà rốt bắt đầu ném.
“Ba quả cà rốt? Đáp án C.” Thỏ nhìn thấy cục tẩy cà rốt đều quay ra ba quả cà rốt liền lập tức cầm bút đánh vào bên trên.
Thỏ ngọc lan tiếp tục lăn cục tẩy cà rốt lần này liền ra sáu quả cà rốt nàng đành cầm xúc sắc lần nữa tung lại.
“Bốn quả cà rốt? Đáp án D.” Thỏ Ngọc Lan lập tức cầm bút chuẩn bị khoanh lên liền thấy một bàn tay tay đẩy quả cà rốt sang số một sau đó đưa ra một ngón tay cao cao tại thượng, nàng ngẩng đầu lên liền thấy Diệp Thần mỉm cười đứng gần nàng.
“Chọn đáp án A.” Diệp Thần cao cao tại thượng khẽ nói.
“Diệp… Diệp ca ca… ngươi ngươi… làm gì ở đây?” Thỏ ngọc lan đều lắp bắp cảm thấy không lành nói.
“Suỵt… ầy da, thật là...Đề thi ngươi đọc không hiểu? Phải làm sao đây? Cứ như vậy ngươi có qua được không? Chỉ cần sai hai câu trở lên là sẽ bị loại đó. Con thỏ ngốc ngếch này.” Diệp Thần nhìn nàng thở dài khẽ nói.
Thỏ ngọc lan lúc này mới để ý bên trên, căn phòng chỉ có duy nhất Diệp Thần tới coi thi. Nàng lập tức liền cảm thấy không ổn rồi mà. Rõ ràng vừa thấy Diệp Thần ngồi đó coi thi xong mà. Thế nào đã ở đây rồi.
“Diệp ca ca… hic hic...” Thỏ ngọc lan tỏ ra đáng thương nói.
“Đừng khóc, ta biết ngươi cảm động sắp khóc ra rồi, chọn đi cái thứ nhất. Ý A.” Diệp Thần mở miệng cười trêu trọc Thỏ nói.
Thỏ tủi thân cầm lên bút khoanh vào đáp án A đều muốn khóc lên, để ý Diệp Thần vẫn đứng bên cạnh nàng nhìn nàng khoanh đáp án.
“Hầy, giấc mơ làm con thỏ học sinh là ngươi ước mơ cả đời. Làm ngươi nam nhân không thể vờ như không thấy được. Đừng lo lắng, cứ tin ở ta.” Diệp Thần ghé sát vào tai nàng vô ngực đảm bảo nói.
“Không… lúc nãy thỏ chỉ là… nói đùa thôi.” Thỏ ngọc lan đều nhanh khóc. Đó chỉ nàng lý do biên bừa ra mà thôi.
“Đừng ngại, ta sẽ giúp ngươi… E hèm, bên kia thảo luận gì đó?” Diệp Thần đứng dạy nhìn xung quanh nhắc nhở đuổi hai tên học sinh khác ra khỏi phòng thi, Thỏ đều cảm thấy ngày tàn của thế giới đến.
Lắc một viên xúc sắc cà rốt, thấy một củ cà rốt nàng liền cầm bút lên muốn khoanh ngay đáp án A. Nhưng mà từ lúc nào một bàn tay lập tức cầm chắc lấy tay nàng đẩy xuống đáp án D khoanh vào một cái. Mặc dù nàng cố gắng kéo tay sang chỗ khác đều không có kết quả. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Thần mỉm cười gật đầu nhìn nàng sau đó liền rời đi.
“Ta thực không muốn thi đỗ mà...” Thỏ đều sắp khóc đến nơi, sau đó liền nhanh tay dùng bút khoanh các đáp án còn lại đều một ý B, chỉ cần sai hai cái là được rồi. Người ta đi thi cần đỗ, nàng đi thi chỉ cầu trượt.
Rụt… Thỏ đang điền bừa đáp án, lập tức tờ giấy thi bị Diệp Thần kéo lên tay vo nát, thay một cái tờ mới vào.
“Đừng lo lắng, giấy thi ta có rất nhiều. Yên tâm làm bài.” Diệp Thần vỗ vỗ tờ giấy thi cười mở miệng nói.
Thỏ lần đầu tiên thấy Diệp Thần nụ cười đáng sợ như vậy, lần này nàng nhất định tiêu rồi.
“Lão sư, có thể cho ta xin thêm giấy thi sao?” Một cái học sinh mở miệng nói.
“Có thể, một trăm ngàn một tờ.” Diệp Thần mở miệng đáp.
“Không phải miễn phí sao?” Học sinh này có chút ngạc nhiên nói.
“Từ giờ không miễn phí, có mua hay không?” Diệp Thần nhìn cái này học sinh hỏi.
“Mua. Giấy thi của ta?” Học sinh cắn răng gật đầu nói rút ví ra đưa Diệp Thần tiền có chút không cam lòng.
“Dùng tiền hối lộ giáo viên, cút ra ngoài.” Diệp Thần cầm tiền nhét vào túi liền đuổi cái này học sinh ra bên ngoài nói.
“Ta… ta...” Học sinh mặt đều biến sắc, thế này là thế nào, sau đó bị Diệp Thần trừng một cái liền ủy khuất đi ra ngoài, phòng học chẳng mấy chốc hơn năm mươi học sinh giỏi liền thiếu đi quá một nửa.
Diệp Thần nhanh chóng giúp đỡ Thỏ hoàn thành đúng một trăm phân bài kiểm tra liền nhìn qua một lượt các đáp án gật đầu: “Được rồi, tốt lắm, nộp bài ký tên đi.”
Thỏ ánh mắt đều muốn khóc, lần này nàng tiêu thật rồi. Nhìn tờ giấy trên bàn,thấy Diệp Thần quay lưng rời đi lập tức nhanh tay vo lại tờ giấy nhét vào miệng muốn nuốt vô phi tang chứng cứ.
“Á...” Thỏ hai cái tay bị túm lấy khiến nàng đờ người ra.
“Thỏ ăn cà rốt ta nghe qua, nhưng con Thỏ có thể ăn vụng giấy thi, lần đầu nghe qua đó. Lần này để lão công ký hộ ngươi. Thỏ ngốc, ngươi tuyệt đối đừng cảm động quá mà khóc.” Diệp Thần cầm lấy tờ giấy thi bị vo trong miệng nàng nhấc ra là phẳng cất lên trên tập bài thi cười bỉ ổi nói.
“Hu hu...” Thỏ Ngọc Lan nhìn tờ giấy thi đi xa dần đều mếu đến nơi. Diệp ca ca ngươi thật độc ác, lần đầu nàng cảm thấy tuyệt đối không thể nói dối Diệp ca ca, hắn quá đáng sợ rồi.
“Diệp ca ca… ngươi đừng hiểu lầm… thỏ thỏ… đang bận chút việc, một lát liền vào phòng thi. Làm học sinh vốn ta ước mơ cả đời của thỏ, ta đương nhiên không bỏ thi.” Thỏ cầm mình cái kính lau lau mở miệng biên cái lý do đỏ mặt nói. Nàng vốn tính trốn vào một góc này, đợi mọi người thi xong liên nhanh chân chạy ra xe. Ai ngờ được Diệp ca ca lại xông vào bắt nàng.
“Làm học sinh là ngươi ước mơ? Thật sao?” Diệp Thần giọng nghi ngờ nói.
“Diệp ca ca thật mà… thật đó… ngươi nhất định phải tin ta...” Thỏ lau kính đến sáng bóng lúng túng nói.
“Tin ngươi ta làm con thỏ. Còn muốn chạy sao? Thiên Thiên bảo ta vào đây coi chừng ngươi, tránh ngươi trốn tại một góc làm biếng.” Diệp Thần nhìn thấu nàng nói. Cái con thỏ này nói dối không bằng ai, lại học người ta đi lừa gạt.
“Diệp ca ca ngươi thả ta ra đi mà. Thỏ không vào lớp đâu, họ nhìn ta thật đáng sợ.” Thỏ Ngọc Lan lập tức muốn bỏ chạy, nhưng tai bị túm nàng liền chạy không được.
“Có ta ở đây, ai dám bắt nạt ngươi. Ta đánh chết hắn.” Diệp Thần đảm bảo kéo nàng lại nói.
“Phụt… Diệp ca ca… bảo vệ ta… phụt...” Thỏ Ngọc Lan nghe được vậy lập tức mặt đỏ tới tai, máu mũi đều phun ra tới.
“Thỏ ngươi vào lớp trước, có người tìm ta có chút việc...” Diệp Thần mở miệng đẩy Thỏ vào lớp nói. Thỏ Ngọc Lan nhìn Diệp Thần có chút ngốc si xong liền quay đầu chạy vào lớp, tìm đến chỗ của mình ngồi xuống rút ra cà rốt gặm không để ý xung quanh, cả người đều run lẩy bẩy. Dù sao nàng vác nguyên bộ đồ thỏ trên người, xung quanh thực sự quá nổi bật, cùng khiến người khác tò mò bàn tán.
“Hiệu trưởng, ngươi đáng lẽ ra lên ở phòng của mình, thế nào lại đi ra đây đâu?” Diệp Thần nhìn thấy hiệu trưởng Đổng Quang vội vàng liền hỏi.
“Diệp lão sư, ta nói ngươi đến trường thế nào cũng không biết lớp. Ta là lo lắng ngươi đi lạc đường. Vẫn là để ta dẫn ngươi đi.” Hiệu trưởng Đổng Quang cười lấy lòng nói. Còn không phải sợ ngươi cùng người khác nói linh tinh sao.
“ n, tốt. Dù sao ta cũng là mới đến trường không quen thuộc lắm. Vẫn là hiệu trưởng đích thân đưa ta đi ổn.” Diệp Thần đương nhiên không có từ chối, ở trong trường này vẫn lên để một số kẻ biết mình cùng hiệu trưởng quan hệ không cạn, như vậy thì hắn cũng bớt được khá nhiều phiền phức.
“Mời Diệp lão sư.” Hiệu Trưởng Đổng Quang đưa tay ra mời dẫn Diệp Thần cùng đi.
Hai người cùng nhau bước vào lớp, lúc này trong lớp đều đã phát đề đến nơi đang làm bài dang dở. Diệp Thần nhìn đến Ngọc Lan chỗ ngồi thấy nàng đang nằm ngủ gật tại trên bàn liền có chút lắc đầu, cái cô nàng này thật sự quá ngốc
Cái này cũng không có trách nàng, Thỏ sau khi nhận được đề, liền làm một con thỏ chăm chỉ đọc đề, nhưng hết lần này đến lần khác nàng vừa mới đọc được câu thứ nhất liền ngáp ngắn ngáp dài, đọc hết một câu liền ngủ gật luôn. Đây là thói quen hình thành lười học của Thỏ lười biếng. Xem tiểu thuyết cùng truyện tranh ba bốn ngày đều không thấy mệt, động đến sách vở chưa để ba giây đủ để hạ gục nàng.
“Hiệu trưởng… còn đây là...:?” Ba cái giáo viên coi thi bước đến chào hiệu trưởng cùng Diệp Thần nói.
“Đây là Diệp lão sư, lão sư mới của trường.” Hiệu trưởng Đổng Quang nhẹ nhàng giới thiệu nói. Xung quanh ba cái lão sư lập tức hiểu, hiệu trưởng đích thân thay cái này lão sư mở miệng, chứng tỏ người này họ đụng không được.
“Các ngươi đều ra ngoài hết đi, ta đến coi thi là đủ. Đừng ở đây cản trở ta làm việc.” Diệp Thần lười biếng lướt qua ba người cũng không có chào hỏi gì nói.
“Cái này… được, vậy vất vả Diệp lão sư.” Ba cái lão sư coi thi nhìn sang hiệu trưởng thấy hắn gật đầu liền cùng với nhau rời đi. Dù sao hiệu trưởng cũng đồng ý, họ còn ở lại làm gì?
“Diệp lão sư ngươi thấy như vậy ổn thỏa sao?” Hiệu trưởng Đổng Quang đi đến cạnh Diệp Thần cười lấy lòng nói.
“Ngươi còn ở đây làm cái gì? Bộ làm hiệu trưởng nhàn trứng vậy sao?” Diệp Thần không chút khách khí nói.
“ y, ta rất bận. Vậy Diệp lão sư từ từ chơi.” Hiệu trưởng Đổng Quang nắm chặt tay vẫn tươi cười nói. Nhàn cái đầu ngươi, lão tử còn không phải sợ ngươi cùng mấy cái giáo viên khác nói lung tung sao?
Hiệu Trưởng Đổng Quang rời đi sau khi, Diệp Thần liền đứng dạy đi đến Thỏ ngọc lan cái bàn, nàng vẫn đang ngủ ngon lành, nước miếng đều chảy ra giấy thi, khiến hắn có chút buồn cười. Đường đường một cái mỹ nữ liền cúi gằm như vậy mặt cả tai đều bị cái mũ thỏ che đi, thảo nào xung quanh nam sinh còn có thể bình tĩnh như vậy làm bài.
“Cộc cộc...” Diệp Thần gõ gõ vài lên bàn của Thỏ nhưng nàng vẫn ngủ ngon như chết.
“Khụ khụ,... ngươi còn định ngủ đến bao giờ?” Diệp Thần thấy nàng vẫn không có tỉnh liền ho khẽ một cái nói nhỏ.
“Khò… khò...” Thỏ ngọc lan vẫn không có tỉnh lần này còn có tiếng ngáy khe khẽ khiến hắn có chút chào thua, cô nàng này là ngủ không cần mạng hay sao?
“Thỏ ngươi còn không dạy, Diệp ca ca liền đem cà rốt chuẩn bị cho ngươi đem cho Thiên Thiên ăn hết nha.” Diệp Thần ghé sát xuống nang tai thì thào vào tai của nàng nói.
“Không được, không được, cà rốt là của thỏ...” Thỏ Ngọc Lan lập tức tỉnh dạy hét lên nhìn thấy Diệp Thần trước mặt liền bị dọa sợ ngã ra khỏi ghế… hấp dẫn xung quanh mắt nhìn. Một số nam sinh nhìn thấy được Thỏ dung mạo cùng vô cùng đáng yêu bộ dáng thỏ bông đáng yêu lập tức ngẩn người, kiến thức đều đem ném ra ngoài cửa sổ háo sắc nhìn thỏ đang yêu che che mình cái mông đau nhức.
“Nhìn cái gì hả?” Diệp Thần lập tức tiến tới một cái bàn rút ra nam sinh này giấy thi đem xé nát quát. Nhìn nữ nhân của hắn còn dám dùng ánh mắt hiếp dâm thị giác nhìn, ngươi coi lão tử khi không khí.
“Lão sư… ta không có quay bài.” Học sinh này lập tức khóc không ra nước mắt nói. Ở trong phòng này học sinh đều là nhà nghèo có mấy ai nhà giàu đến đây thi đâu? Một đợt thi cử này hắn liền tốn không biết bao nhiêu tiền.
“Lão sư nhìn ngươi ngứa mắt, cút ra bên ngoài cho ta. Bố mẹ thì cày lưng cho ăn học, đến phòng thi để ngươi ngắm gái sao? Cút ra ngoài.” Diệp Thần không nhân nhượng nói.
“Lão sư ngươi quá vô lý rồi. Ta đường đường là học sinh tốt, thi làm bài vẫn chưa từng có sai sót, lẽ nào chỉ vì ta ngắm nàng một cái ngươi muốn đuổi ta?” Nam học sinh phản đối nói.
“Ngươi là lão sư hay ta là lão sư?” Diệp Thần nhìn nam học sinh hỏi.
“Tất nhiên là ngươi.” Nam học sinh mở miệng đáp.
“Ta là lão sư, vậy lời nói của ta ở đây là cao nhất. Ta nói cho ngươi biết, nâng đỡ một người không dễ dàng, nhưng để hãm hại một người vô cùng đơn giản. Một cái học sinh còn chưa chính thức dám ở đây phản đối ta, hừ, trường học một năm tuyển gần ngàn học sinh, có người nào học thua ngươi? Trên ngươi người còn có nữa là. Thêm ngươi thiếu ngươi cũng không có vấn đề. Làm như mình sáng giá lắm. Còn không mau cút ra ngoài? Có tin lão tử để ngươi ngay cả thi lại cũng không có tư cách?” Diệp Thần nhìn nam học sinh mở miệng nói.
Nam học sinh thấy vậy liền hậm hực đem theo mình cục tức đi ra bên ngoài lớp. Những học sinh khác bị Diệp Thần giết gà dọa khỉ tư thế lập tức im ắng không dám tiếp tục nhìn Thỏ cặm cụi làm bài. Cái này lão sư quá bá đạo rồi, một chút cũng không nhân nhượng.
“Hừ, đừng đùa với anh.” Diệp Thần khinh bỉ một cái liền đỡ Thỏ ngồi lên bàn.
“Diệp ca ca… ngươi thế nào lại vào đây rồi? Còn đương lão sư, thật lợi hại.” Thỏ nhìn Diệp Thần mở miệng nói.
“Vì ngươi nha. Ta biết ngươi sẽ không làm được bài, đương nhiên nghĩ giúp ngươi làm bài. Không biết Diệp ca ca yêu nhất thỏ sao?” Diệp Thần nói lời đường mật nói.
“Phụt… Diệp ca ca… vì ta...” Thỏ ngọc lan máu mũi đều chảy ra tới trên giấy thi trắc nghiệm lẩm bẩm mắt đều mê giai nhìn Diệp Thần.
“Ngươi xem giấy thi làm bẩn rồi. Mau làm bài đi, ngươi đều ngủ gần nửa tiết học.” Diệp Thần dùng khăn tay trong ngực lau nàng máu mũi lắc đầu thở dài thay giúp nàng mới tờ giấy thi nói liền rời lên ghế giáo viên ngồi.
“Đề đọc đều không hiểu, thế nào làm?” Thỏ ngọc lan đều khóc không ra nước mắt nhìn đề thi nói sau đó liền cần lên mình cái bút rút ra một cục tẩy hình xúc sắc im hình số lượng cà rốt bắt đầu ném.
“Ba quả cà rốt? Đáp án C.” Thỏ nhìn thấy cục tẩy cà rốt đều quay ra ba quả cà rốt liền lập tức cầm bút đánh vào bên trên.
Thỏ ngọc lan tiếp tục lăn cục tẩy cà rốt lần này liền ra sáu quả cà rốt nàng đành cầm xúc sắc lần nữa tung lại.
“Bốn quả cà rốt? Đáp án D.” Thỏ Ngọc Lan lập tức cầm bút chuẩn bị khoanh lên liền thấy một bàn tay tay đẩy quả cà rốt sang số một sau đó đưa ra một ngón tay cao cao tại thượng, nàng ngẩng đầu lên liền thấy Diệp Thần mỉm cười đứng gần nàng.
“Chọn đáp án A.” Diệp Thần cao cao tại thượng khẽ nói.
“Diệp… Diệp ca ca… ngươi ngươi… làm gì ở đây?” Thỏ ngọc lan đều lắp bắp cảm thấy không lành nói.
“Suỵt… ầy da, thật là...Đề thi ngươi đọc không hiểu? Phải làm sao đây? Cứ như vậy ngươi có qua được không? Chỉ cần sai hai câu trở lên là sẽ bị loại đó. Con thỏ ngốc ngếch này.” Diệp Thần nhìn nàng thở dài khẽ nói.
Thỏ ngọc lan lúc này mới để ý bên trên, căn phòng chỉ có duy nhất Diệp Thần tới coi thi. Nàng lập tức liền cảm thấy không ổn rồi mà. Rõ ràng vừa thấy Diệp Thần ngồi đó coi thi xong mà. Thế nào đã ở đây rồi.
“Diệp ca ca… hic hic...” Thỏ ngọc lan tỏ ra đáng thương nói.
“Đừng khóc, ta biết ngươi cảm động sắp khóc ra rồi, chọn đi cái thứ nhất. Ý A.” Diệp Thần mở miệng cười trêu trọc Thỏ nói.
Thỏ tủi thân cầm lên bút khoanh vào đáp án A đều muốn khóc lên, để ý Diệp Thần vẫn đứng bên cạnh nàng nhìn nàng khoanh đáp án.
“Hầy, giấc mơ làm con thỏ học sinh là ngươi ước mơ cả đời. Làm ngươi nam nhân không thể vờ như không thấy được. Đừng lo lắng, cứ tin ở ta.” Diệp Thần ghé sát vào tai nàng vô ngực đảm bảo nói.
“Không… lúc nãy thỏ chỉ là… nói đùa thôi.” Thỏ ngọc lan đều nhanh khóc. Đó chỉ nàng lý do biên bừa ra mà thôi.
“Đừng ngại, ta sẽ giúp ngươi… E hèm, bên kia thảo luận gì đó?” Diệp Thần đứng dạy nhìn xung quanh nhắc nhở đuổi hai tên học sinh khác ra khỏi phòng thi, Thỏ đều cảm thấy ngày tàn của thế giới đến.
Lắc một viên xúc sắc cà rốt, thấy một củ cà rốt nàng liền cầm bút lên muốn khoanh ngay đáp án A. Nhưng mà từ lúc nào một bàn tay lập tức cầm chắc lấy tay nàng đẩy xuống đáp án D khoanh vào một cái. Mặc dù nàng cố gắng kéo tay sang chỗ khác đều không có kết quả. Ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Thần mỉm cười gật đầu nhìn nàng sau đó liền rời đi.
“Ta thực không muốn thi đỗ mà...” Thỏ đều sắp khóc đến nơi, sau đó liền nhanh tay dùng bút khoanh các đáp án còn lại đều một ý B, chỉ cần sai hai cái là được rồi. Người ta đi thi cần đỗ, nàng đi thi chỉ cầu trượt.
Rụt… Thỏ đang điền bừa đáp án, lập tức tờ giấy thi bị Diệp Thần kéo lên tay vo nát, thay một cái tờ mới vào.
“Đừng lo lắng, giấy thi ta có rất nhiều. Yên tâm làm bài.” Diệp Thần vỗ vỗ tờ giấy thi cười mở miệng nói.
Thỏ lần đầu tiên thấy Diệp Thần nụ cười đáng sợ như vậy, lần này nàng nhất định tiêu rồi.
“Lão sư, có thể cho ta xin thêm giấy thi sao?” Một cái học sinh mở miệng nói.
“Có thể, một trăm ngàn một tờ.” Diệp Thần mở miệng đáp.
“Không phải miễn phí sao?” Học sinh này có chút ngạc nhiên nói.
“Từ giờ không miễn phí, có mua hay không?” Diệp Thần nhìn cái này học sinh hỏi.
“Mua. Giấy thi của ta?” Học sinh cắn răng gật đầu nói rút ví ra đưa Diệp Thần tiền có chút không cam lòng.
“Dùng tiền hối lộ giáo viên, cút ra ngoài.” Diệp Thần cầm tiền nhét vào túi liền đuổi cái này học sinh ra bên ngoài nói.
“Ta… ta...” Học sinh mặt đều biến sắc, thế này là thế nào, sau đó bị Diệp Thần trừng một cái liền ủy khuất đi ra ngoài, phòng học chẳng mấy chốc hơn năm mươi học sinh giỏi liền thiếu đi quá một nửa.
Diệp Thần nhanh chóng giúp đỡ Thỏ hoàn thành đúng một trăm phân bài kiểm tra liền nhìn qua một lượt các đáp án gật đầu: “Được rồi, tốt lắm, nộp bài ký tên đi.”
Thỏ ánh mắt đều muốn khóc, lần này nàng tiêu thật rồi. Nhìn tờ giấy trên bàn,thấy Diệp Thần quay lưng rời đi lập tức nhanh tay vo lại tờ giấy nhét vào miệng muốn nuốt vô phi tang chứng cứ.
“Á...” Thỏ hai cái tay bị túm lấy khiến nàng đờ người ra.
“Thỏ ăn cà rốt ta nghe qua, nhưng con Thỏ có thể ăn vụng giấy thi, lần đầu nghe qua đó. Lần này để lão công ký hộ ngươi. Thỏ ngốc, ngươi tuyệt đối đừng cảm động quá mà khóc.” Diệp Thần cầm lấy tờ giấy thi bị vo trong miệng nàng nhấc ra là phẳng cất lên trên tập bài thi cười bỉ ổi nói.
“Hu hu...” Thỏ Ngọc Lan nhìn tờ giấy thi đi xa dần đều mếu đến nơi. Diệp ca ca ngươi thật độc ác, lần đầu nàng cảm thấy tuyệt đối không thể nói dối Diệp ca ca, hắn quá đáng sợ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.