Chương 719: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Đông Phương Bạch Nguy Hiểm
Độc Cô Vô Danh
11/04/2019
Chương 719: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Đông Phương Bạch Nguy Hiểm
Trở lại trong căn phòng đầy bày những tin tức được các môn đệ Hắc Mộc Nhai khắp nơi tìm kiếm tung tích của sư phụ nàng. Đông Phương Bạch ánh mắt căm hận đưa tay xé xuống từng mảnh giấy, từng bức tranh nàng không biết bao nhiêu lần họa hình dáng của sư phụ. Mặc kệ cho mình thiên phú vẽ tranh chẳng ra sao.
“Ta đều cố gắng đến vậy, ngươi vẫn không ở cạnh ta… Ta tình nguyện thua cả thiên hạ chỉ mong thắng được ngươi một lần. Nhưng kết quả… ngươi vẫn vứt bỏ ta. Tại sao chứ? Tại sao...” Đông Phương Bạch căm hận đánh vào tứ phía đem những mảnh giấy đều đánh rách bay đầy trời, khắp phòng hiện ra chằng chịt vết rạn nứt.
“Đông Phương Bất Bại ta tại đây lập lời thề, từ nay về sau. Tuyệt tình tuyệt ái, nếu có hội ngộ, sinh tử tuyệt giao.” Đông Phương Bạch hướng bên cạnh cây kiếm đặt tại gần đó nâng lên đặt tại mình mái tóc của mình bên trên.
Không chút nào nhân nhượng, không chút nào do dự, nàng đem lưỡi kiếm lóe sáng cắt xuống mình mái tóc dài năm chặt trên tay. Nước mắt từ đôi mắt đẹp chảy ra khiến ai nhìn vào cũng rung động.
Nàng cắt đi cột tóc này, giống như đem quá khứ trảm rơi. Đem nắm tóc ném tại dưới đất căn phòng. Đông Phương Bạch hướng bên ngoài đi ra và trở lại với một chiếc quốc lửa.
“Nếu ngươi đã quyết tâm ra đi, ta còn giữ lại căn phòng này làm cái gì chứ?” Đông Phương Bạch đem ngọn lửa ném thẳng vào bên trên đống giấy bắt đầu đốt đi cái này căn phòng.
“Cháy rồi, cháy rồi… mọi người mau tới dập lửa.”
“Nhanh lên nhanh lên, Đông Phương trưởng lão căn phòng cháy, các ngươi mau dập lửa, nếu không mạng chúng ta liền không còn. Lập tức nhanh.”
“Mọi người nhanh chân, đem đống lửa cho dập.”
Nhìn thấy căn phòng cháy bốc lên khói đen, mọi người đều lập tức vội vàng chạy đến xem tình hình cứu chữa.
“Đông Phương trưởng lão ngươi không sao chứ?”
“Đông Phương trưởng lão căn phòng bị cháy nhất định có kẻ chủ mưu, ngươi yên tâm chúng ta nhất định sẽ tìm ra.”
“Đông Phương trưởng lão cầu xin ngươi tha lỗi cho bọn ta bảo vệ không tốt.”
“...” Đông Phương Bạch vẫn không có phản ứng nhìn căn phòng trước mắt mình cháy rụi im lặng không lên tiếng bước tới phía trước.
“Đông Phương đại trưởng lão ngươi định làm gì vậy?”
“Đừng, trưởng lão… phía trước rất nguy hiểm. Đang cháy, ngươi không thể lao vào.”
“Lửa cháy lớn lắm, ngươi mau ra đi, sẽ có thể mất mạng đó.”
“Mọi người mau tập chung dập lửa, các ngươi theo ta vào trong cứu ra trưởng lão, trưởng lão xông vào bên trong.”
Đám người đều giật mình khi nhìn Đông Phương Bạch mặc kệ lửa lớn xong thẳng vào bên trong căn phòng đang cháy lớn dần dần sụp đổ.
“Lạch… cạnh… lạch cạnh...” Khắp nơi là tiếng lửa cháy cùng sụp đổ. Trước khi đám người kịp xông vào, cánh cửa bước vào bên trong đá bị ngọn lửa phong bế.
“Không tốt, cửa vào bị lửa chặn lại. Chúng ta không thể xông vào.”
“Đồ ngốc, dù vào hay không, nếu như đại trưởng lão chết. Chúng ta cũng sẽ không giữ được mạng.”
“Lập tức mau tìm cách dập lửa. Tất cả nhanh chân lên.”
“Nước từ dưới chân núi chuyển lên đến đây vốn không kịp cứu vãn đám cháy. Chúng ta cần phải làm gì đây. Đông Phương trưởng lão vẫn còn ở trong đó.”
Tất cả mọi người trở lên hoảng loạn khi thấy bóng dáng Đông Phương Bạch ẩn hiện trong đám lửa giống như chơi đùa với tử thần. Khắp nơi đang sụp đổ, nhiệt độ phát ra càng lúc càng cao. Khó có thể khiến ai lại gần.
Tại trong đám cháy lúc này, Đông Phương Bạch liên tục vận dụng mình khinh công tại khắp nơi tìm kiếm né tránh ra ngọn lửa.
“Khụ khụ,... rốt cuộc ở chỗ nào. Rốt cuộc ở đâu? Bên đó?” Đông Phương Bạch ánh mắt liên tục tìm kiếm đồ vật miệng ho khụ khụ, có lẽ nàng đã bị khói độc khiến cho khó thở.
Mắt nhìn hướng đồ vật tìm kiếm trước mặt, Đông Phương Bạch có chút e ngại, ngọn lửa quá lớn khiến nàng không thể hướng bên đó đi tới.
“Hừ, lửa quá nóng các sợi chỉ sẽ bị đốt cháy mất trước khi chạm vào đồ vật kéo nó về. Phải có cách nào đó chứ?” Đông Phương Bạch cảm nhận được các sợi chỉ cùng kim dấu trong người đều nhanh chóng phát nóng cắn răng bất lực.
“Xèo… xèo… cạch cạch...” Tiếng lửa cháy càng lúc càng lớn nhanh chóng có thể nhìn thấy bằng mắt tốc độ hướng nàng món đồ bắt đầu đi tới.
“Không tốt.” Đông Phương Bạch ánh mắt đều co rút lại nhìn trước mặt đồ vật muốn bị lửa làm tổn thương, bước chân không chủ động, không còn biết sợ hãi hướng thẳng phương hướng chạy tới.
Xông qua ngọn lửa đang cháy rực mặc kệ những vết bỏng làm nàng bị thương, Đông Phương Bạch đem đồ vật nắm lấy cất vào trong lòng. Trên người nàng xuất hiện một số mảng dát đỏ bị thương do lửa gây lên: “Nó đây rồi. Thật tốt quá nó vẫn còn nguyên, không sao.”
“Xoach… xoachl.. xoach… rắc… rắc…”
“Không tốt,...” Đông Phương Bạch ánh mắt nhìn đến bên trên đầu mình quá muộn, trần nhà các khúc gỗ lập tức đổ sập xuống nàng chỗ.
Đông Phương Bạch nhanh chóng né tránh, tại bên cạnh nàng đồng tiền Diệp Thần tín vật tiền học lập tức bị ngọn lửa làm nóng đứt dây rơi xuống.
“Không muốn.” Đem cánh tay mình vươn ra nắm lấy đồng tiền, Đông Phương Bạch ngã trên mặt đất nóng đỏ đau đớn
“Thật may quá, hiện tại cần tìm cách ra… ngoài… hự….” Đông Phương Bạch muốn đứng dạy vận hết tốc lực hướng ra bên ngoài chạy trốn.
“Rắc… rầm...” Đúng lúc này từ trên trời đổ sập xuống. Vốn dĩ tự tin về mình tốc độ Đông Phương Bạch lập tức dùng lực bật ra khỏi chỗ nguy hiểm nhưng vẫn chậm một nhịp. Hai chân của nàng bị đống này đầy lửa khúc gỗ nặng nề đập đè lên. Máu tươi cùng mùi thịt cháy chảy ra.
“Ta cứ ngỡ mình có thể quên được… hự ngươi… không nghĩ tới… thứ mà ta quên… lại chính là bản thân mình. Ta thay đổi yêu một người… đến chính ta cũng không nhận ra nữa.” Đông Phương Bạch ôm đồ vật trong ngực không để nó bị tổn thương cả người đau nhức, nước mắt từ mắt nàng chảy ra. Có lẽ như vậy… là kết thúc của nàng rồi. Tiểu muội muội, tỷ tỷ không tốt, không trả thù, không tìm được ngươi, bảo vệ ngươi. Ngươi nhất định không được yêu ai… đừng học ta.
Nhắm mắt cam chịu… nghe từ bên trên những thứ đang sụp đổ. Đông Phương Bạch hoàn toàn từ bỏ dãy dụa chịu thua số phận.
Liên tục nhưng thanh củi lửa từ trên trời cứ thế tiếp tục hướng lưng của nàng đâm lên. Đem Đông Phương Bạch đều chôn vùi.
Tiếng rung động từ căn nhà truyền đến tất cả mọi chứ dường như muốn sụp đổ trong chốc lát.
“Không ổn, căn nhà muốn sập, Đông Phương trưởng lão còn ở trong.”
“Không tốt, tất cả mau tránh ra.”
Ngay tại trước mặt mọi người, Đông Phương Bạch tại trong biển lửa cùng với ngôi nhà bị trôn vùi.
Trở lại trong căn phòng đầy bày những tin tức được các môn đệ Hắc Mộc Nhai khắp nơi tìm kiếm tung tích của sư phụ nàng. Đông Phương Bạch ánh mắt căm hận đưa tay xé xuống từng mảnh giấy, từng bức tranh nàng không biết bao nhiêu lần họa hình dáng của sư phụ. Mặc kệ cho mình thiên phú vẽ tranh chẳng ra sao.
“Ta đều cố gắng đến vậy, ngươi vẫn không ở cạnh ta… Ta tình nguyện thua cả thiên hạ chỉ mong thắng được ngươi một lần. Nhưng kết quả… ngươi vẫn vứt bỏ ta. Tại sao chứ? Tại sao...” Đông Phương Bạch căm hận đánh vào tứ phía đem những mảnh giấy đều đánh rách bay đầy trời, khắp phòng hiện ra chằng chịt vết rạn nứt.
“Đông Phương Bất Bại ta tại đây lập lời thề, từ nay về sau. Tuyệt tình tuyệt ái, nếu có hội ngộ, sinh tử tuyệt giao.” Đông Phương Bạch hướng bên cạnh cây kiếm đặt tại gần đó nâng lên đặt tại mình mái tóc của mình bên trên.
Không chút nào nhân nhượng, không chút nào do dự, nàng đem lưỡi kiếm lóe sáng cắt xuống mình mái tóc dài năm chặt trên tay. Nước mắt từ đôi mắt đẹp chảy ra khiến ai nhìn vào cũng rung động.
Nàng cắt đi cột tóc này, giống như đem quá khứ trảm rơi. Đem nắm tóc ném tại dưới đất căn phòng. Đông Phương Bạch hướng bên ngoài đi ra và trở lại với một chiếc quốc lửa.
“Nếu ngươi đã quyết tâm ra đi, ta còn giữ lại căn phòng này làm cái gì chứ?” Đông Phương Bạch đem ngọn lửa ném thẳng vào bên trên đống giấy bắt đầu đốt đi cái này căn phòng.
“Cháy rồi, cháy rồi… mọi người mau tới dập lửa.”
“Nhanh lên nhanh lên, Đông Phương trưởng lão căn phòng cháy, các ngươi mau dập lửa, nếu không mạng chúng ta liền không còn. Lập tức nhanh.”
“Mọi người nhanh chân, đem đống lửa cho dập.”
Nhìn thấy căn phòng cháy bốc lên khói đen, mọi người đều lập tức vội vàng chạy đến xem tình hình cứu chữa.
“Đông Phương trưởng lão ngươi không sao chứ?”
“Đông Phương trưởng lão căn phòng bị cháy nhất định có kẻ chủ mưu, ngươi yên tâm chúng ta nhất định sẽ tìm ra.”
“Đông Phương trưởng lão cầu xin ngươi tha lỗi cho bọn ta bảo vệ không tốt.”
“...” Đông Phương Bạch vẫn không có phản ứng nhìn căn phòng trước mắt mình cháy rụi im lặng không lên tiếng bước tới phía trước.
“Đông Phương đại trưởng lão ngươi định làm gì vậy?”
“Đừng, trưởng lão… phía trước rất nguy hiểm. Đang cháy, ngươi không thể lao vào.”
“Lửa cháy lớn lắm, ngươi mau ra đi, sẽ có thể mất mạng đó.”
“Mọi người mau tập chung dập lửa, các ngươi theo ta vào trong cứu ra trưởng lão, trưởng lão xông vào bên trong.”
Đám người đều giật mình khi nhìn Đông Phương Bạch mặc kệ lửa lớn xong thẳng vào bên trong căn phòng đang cháy lớn dần dần sụp đổ.
“Lạch… cạnh… lạch cạnh...” Khắp nơi là tiếng lửa cháy cùng sụp đổ. Trước khi đám người kịp xông vào, cánh cửa bước vào bên trong đá bị ngọn lửa phong bế.
“Không tốt, cửa vào bị lửa chặn lại. Chúng ta không thể xông vào.”
“Đồ ngốc, dù vào hay không, nếu như đại trưởng lão chết. Chúng ta cũng sẽ không giữ được mạng.”
“Lập tức mau tìm cách dập lửa. Tất cả nhanh chân lên.”
“Nước từ dưới chân núi chuyển lên đến đây vốn không kịp cứu vãn đám cháy. Chúng ta cần phải làm gì đây. Đông Phương trưởng lão vẫn còn ở trong đó.”
Tất cả mọi người trở lên hoảng loạn khi thấy bóng dáng Đông Phương Bạch ẩn hiện trong đám lửa giống như chơi đùa với tử thần. Khắp nơi đang sụp đổ, nhiệt độ phát ra càng lúc càng cao. Khó có thể khiến ai lại gần.
Tại trong đám cháy lúc này, Đông Phương Bạch liên tục vận dụng mình khinh công tại khắp nơi tìm kiếm né tránh ra ngọn lửa.
“Khụ khụ,... rốt cuộc ở chỗ nào. Rốt cuộc ở đâu? Bên đó?” Đông Phương Bạch ánh mắt liên tục tìm kiếm đồ vật miệng ho khụ khụ, có lẽ nàng đã bị khói độc khiến cho khó thở.
Mắt nhìn hướng đồ vật tìm kiếm trước mặt, Đông Phương Bạch có chút e ngại, ngọn lửa quá lớn khiến nàng không thể hướng bên đó đi tới.
“Hừ, lửa quá nóng các sợi chỉ sẽ bị đốt cháy mất trước khi chạm vào đồ vật kéo nó về. Phải có cách nào đó chứ?” Đông Phương Bạch cảm nhận được các sợi chỉ cùng kim dấu trong người đều nhanh chóng phát nóng cắn răng bất lực.
“Xèo… xèo… cạch cạch...” Tiếng lửa cháy càng lúc càng lớn nhanh chóng có thể nhìn thấy bằng mắt tốc độ hướng nàng món đồ bắt đầu đi tới.
“Không tốt.” Đông Phương Bạch ánh mắt đều co rút lại nhìn trước mặt đồ vật muốn bị lửa làm tổn thương, bước chân không chủ động, không còn biết sợ hãi hướng thẳng phương hướng chạy tới.
Xông qua ngọn lửa đang cháy rực mặc kệ những vết bỏng làm nàng bị thương, Đông Phương Bạch đem đồ vật nắm lấy cất vào trong lòng. Trên người nàng xuất hiện một số mảng dát đỏ bị thương do lửa gây lên: “Nó đây rồi. Thật tốt quá nó vẫn còn nguyên, không sao.”
“Xoach… xoachl.. xoach… rắc… rắc…”
“Không tốt,...” Đông Phương Bạch ánh mắt nhìn đến bên trên đầu mình quá muộn, trần nhà các khúc gỗ lập tức đổ sập xuống nàng chỗ.
Đông Phương Bạch nhanh chóng né tránh, tại bên cạnh nàng đồng tiền Diệp Thần tín vật tiền học lập tức bị ngọn lửa làm nóng đứt dây rơi xuống.
“Không muốn.” Đem cánh tay mình vươn ra nắm lấy đồng tiền, Đông Phương Bạch ngã trên mặt đất nóng đỏ đau đớn
“Thật may quá, hiện tại cần tìm cách ra… ngoài… hự….” Đông Phương Bạch muốn đứng dạy vận hết tốc lực hướng ra bên ngoài chạy trốn.
“Rắc… rầm...” Đúng lúc này từ trên trời đổ sập xuống. Vốn dĩ tự tin về mình tốc độ Đông Phương Bạch lập tức dùng lực bật ra khỏi chỗ nguy hiểm nhưng vẫn chậm một nhịp. Hai chân của nàng bị đống này đầy lửa khúc gỗ nặng nề đập đè lên. Máu tươi cùng mùi thịt cháy chảy ra.
“Ta cứ ngỡ mình có thể quên được… hự ngươi… không nghĩ tới… thứ mà ta quên… lại chính là bản thân mình. Ta thay đổi yêu một người… đến chính ta cũng không nhận ra nữa.” Đông Phương Bạch ôm đồ vật trong ngực không để nó bị tổn thương cả người đau nhức, nước mắt từ mắt nàng chảy ra. Có lẽ như vậy… là kết thúc của nàng rồi. Tiểu muội muội, tỷ tỷ không tốt, không trả thù, không tìm được ngươi, bảo vệ ngươi. Ngươi nhất định không được yêu ai… đừng học ta.
Nhắm mắt cam chịu… nghe từ bên trên những thứ đang sụp đổ. Đông Phương Bạch hoàn toàn từ bỏ dãy dụa chịu thua số phận.
Liên tục nhưng thanh củi lửa từ trên trời cứ thế tiếp tục hướng lưng của nàng đâm lên. Đem Đông Phương Bạch đều chôn vùi.
Tiếng rung động từ căn nhà truyền đến tất cả mọi chứ dường như muốn sụp đổ trong chốc lát.
“Không ổn, căn nhà muốn sập, Đông Phương trưởng lão còn ở trong.”
“Không tốt, tất cả mau tránh ra.”
Ngay tại trước mặt mọi người, Đông Phương Bạch tại trong biển lửa cùng với ngôi nhà bị trôn vùi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.