Chương 759: Tiếu ngạo giang hồ-kết thúc tại hắc mộc nhai
Độc Cô Vô Danh
05/07/2019
Đặt Diệp Thần thân xác vào trong mật thất, Đông Phương Bạch đem một viên minh châu đặt lên trên cơ thể hắn.
“Viên minh châu từ Tây Vực này, sẽ khiến thi thể xác không bị hư thối. Sư phụ… ngươi thích sao?” Đông Phương Bạch đưa tay sờ lên Diêp Thần bộ thi thể không khỏi hít sâu một hơi trách mình xúc động.
“Ngươi nói không cần tự làm tự chịu tự tạo đau thương… nhưng ai có thể lãng quên ai?” Đông Phương Bạch cầm lên vò rượu uống một ngụm.
“Ngươi nói không cần nhìn lại quá khứ, đừng hối tiếc rồi ta mới hiểu… ta càng nhìn càng muốn tìm mọi cách đưa ngươi trở về.” Đông Phương Bạch uống cạn đem bình rượu đập bể cười lớn.
“Ngươi nói cô độc là trải nghiệm mà một thiên hạ đệ nhất nên có… nhưng con ngươi còn thở thì phải biết đau thương… ngươi muốn ta phải làm sao đây hả? Hả? Ngươi mở mắt trả lời ta… phải làm sao hả?” Đông Phương Bạch đột nhiên khóc lớn ôm lấy hắn thân xác gục vào lòng hắn mà khóc. Nàng có thể cảm nhận được, trái tim của mình đập nhanh hơn cả tiếng bước đi.
Tình yêu này đến với nàng thật là không đúng lúc, hắn đi nàng ở lại… tại sao người ở lại phải luôn là nàng chứ? Nàng khóc, mỉm cười rồi lại khóc… cứ thế chỉ còn lại suy nghĩ của một kẻ cô đơn. Giọt lệ trên mi rơi xuống như muốn xóa nhòa hình bóng hắn.
Đông Phương Bạch lặng yên ngắm nhìn khuôn mặt của hắn, và bất giác lại mỉm cười: “Ta biết rõ đây là một giấc mơ mà ta không thể có được… vì nó là định mệnh để ta phải từ bỏ ngươi trên một lần nữa… mặc dù… trái tim ta đều khắc sâu mỗi lần biệt ly… Ngươi có biết không… khoảng khăc ấy giống như trở thành một gánh nặng. Ta có lẽ sẽ không thể quên được ngươi,,, Kiếp sau… ta sẽ khiến ngươi trở thành của ta… lúc đó ta muốn làm nam nhân… bắt nạt ngươi.”
“Một lát nữa thôi, ta sẽ phải đi rồi… vậy nên… ta sẽ nằm cạnh bên người một chút nữa… một chút nữa… một chút nữa thôi...” Đông Phương Bạch nằm lại bên cạnh Diệp Thần trong hầm băng lạnh lẽo ôm chặt lấy hắn.
Tại trên con đường tiến tới thông đạo bây giờ, Diệp Thần cùng Cửu Tử cùng nhau đứng nhìn xuống Tiếu Ngạo thế giới một lần cuối cảnh tượng.
“Nhìn đủ sao? Những cảnh vật này có gì đáng để nhớ chứ?” Cửu Tử nhàm chán hỏi.
“Vĩnh viễn không đủ… cảnh vật có thể không đáng nhớ… nhưng có người đợi thì đáng nhớ.” Diệp Thần lắc đầu mở miệng nói.
“Tiểu thụ nha tiểu thụ… ngươi cũng thật sự quá là nhẫn tâm đi. Nhiều như vậy nữ nhân vì ngươi khóc. Ngươi cũng thật bỏ được sao?” Cửu Tử dò hỏi nói.
“Không bỏ được thì sao chứ? Ta đã quyết định cái gì thì sẽ không quay đầu trở lại. Chuyện gì xảy ra ở Hắc Mộc Nhai thì sẽ ở lại… Hắc Mộc Nhai.” Diệp Thần lắc đầu trả lời.
“Thật không hiểu suy nghĩ của ngươi… với lại tại sao lại muốn tả giả trang giết chết ngươi làm gì thật phiền phức, cứ như nữ nhân khác quay đầu đi là được, còn bầy ra lừa Đông Phương Bạch làm chi. Ngươi không sợ ngươi chết sau đó, nữ nhân của ngươi liền bỏ theo người khác sao?” Cửu Tử nhìn Diệp Thần nói.
“Không sợ hãi, ta hiểu rõ nàng. Tiểu Bạch khác với nữ nhân khác. Chỉ cần ta không chết, nàng cả đời này sẽ tìm kiếm ta hình bóng. Cho dù có chết đi chăng nữa… ta thà lừa nàng còn hơn để nàng tìm kiếm một kết quả không tồn tại.” Diệp Thần lắc đầu trả lời.
“So với ngươi bỏ đi… ta càng nghĩ sinh ly tử biệt đáng sợ. Vô cùng cô đơn.” Cửu Tử rùng mình lắc đầu một cái phản bác.
“Khi đã gặp nhau thì sẽ không cô đơn, sánh vai cùng nhau đi qua hoạn nạn. Trời sinh chúng ta là một đôi. Dù xa cách cũng không xa rời, vốn nghĩ năm tháng trôi chầm chậm tay bắn tay bầu bạn, đường dài đằng đẵng, có người đồng hành… Yêu đậm sâu thì sợ gì đèn đuốc điêu tàn, sinh ly tử biệt chứ? ” Diệp Thần hoàn toàn tự nhiên không chút nào vướng bận trả lời.
“Yêu vào… mệt mỏi thật...” Cửu Tử lăc đầu thở dài nói.
“Ngươi đã từng yêu ai chưa?” Diệp Thần tò mò hỏi.
“Yêu ai sao? Chắc là… có...” Cửu Tử trong đầu thoáng hiện lên một cái hình bóng lắc đầu cười cười.
“Là ai vậy có phúc phận lọt vào trong mắt của ngươi đâu?” Diệp Thần nghi ngờ nhìn cái này Cửu Tử tò mò hỏi.
“Cái này… là ngươi đây… Tiểu thụ của ca… ngươi sinh ra đã đẹp vậy rồi. Vẻ đẹp phi giới tính, khiến ta ngây ngất đâu.” Cửu Tử ánh mắt lập tức thay đổi nhìn Diệp Thần đầy si mê nói.
“Ngừng ngừng… Sờ tốp… ta đáng lẽ không nên hỏi câu này. Bổn đại gia không có gay, ” Diệp Thần đều cảm giác buồn nôn nói. Hắn thế nào quên mất tên Cửu Tử này giới tính phương diện có vấn đề chứ.
“Đi thôi, không còn nhiều thời gian đâu. Chúng ta lên tận dụng.” Cửu Tử khẽ cười lớn lắc mình mở miệng nói.
“Có lẽ...” Diệp Thần nhìn liếc về đằng sau thở dài sau đó liền thành thật bước theo Cửu Tử rời đi.
Tiếu ngạo thế giới, màn đêm dần qua đi, mặt trời lần nữa chiếu sáng mọi thứ. Từ trong hầm băng bước ra Đông Phương Bạch lúc này đã ngồi tại trước gương đồng mặc một bộ màu đỏ lụa vô cùng uy nghi xinh đẹp, nhưng lòng không thế nào vui vẻ.
Nàng đem mình tô thêm một lớp trang điểm cũng không đẹp. Gương mặt vẫn mang theo nỗi buồn cùng sự lạnh lẽo. Một tiếng pháo nổ ngăn chặn nàng điểm họa dung mạo, cũng phá hủy mong ước cùng hắn đến răng long đầu bạc của nàng.
“Mạng của ta là do ngươi cứu lấy, ta sẽ sống thật tốt, Sư phụ… ngươi ở đây ta sẽ sớm trở lại.” Đông Phương Bạch đứng lên hướng phía cửa đi đến, gương mặt chỉ còn lại vẻ lạnh lùng không còn tang thương.
Mở ra cánh cửa, Đông Phương Bạch hướng các giáo chúng đang quỳ ngoài cửa đầy khí thế hét lớn: ”Giáo chủ Nhật nguyệt Thần Giáo… Ta… Đông Phương Bất Bại thiên hạ… đệ nhất.”
“Đông Phương Giáo Chủ thiên hạ đệ nhất, nhất thống giang hồ.” Đám đệ tử quỳ trước mặt nàng liền tục tung hô vang vọng.
Lúc này, Tuyết Tâm phu nhân tay cần gần đó lệnh bài chưởng môn hướng Đông Phương Bạch đưa tới đầy săn sóc nói: “Tiểu Bạch hiền đệ, Nhật Nguyệt Thần Giáo từ nay về sau đều nhờ cậy vào ngươi.”
“Tuyết Tâm tỷ tỷ yên tâm… ta sẽ cố gắng làm hết sức.” Đông Phương Bạch gật gù nói.
“Doanh Doanh… ngươi đến rồi. Mau bái kiến Đông Phương thúc thúc đi.” Tuyết Tâm phu nhân nhìn Doanh Doanh liền kêu nàng.
“Bái kiến… Đông Phương thúc thúc.” Nhậm Doanh Doanh một bộ không bằng lòng nói.
“Doanh Doanh… con đi đâu vậy hả? Ta tìm con cả buổi rồi đó.” Đông Phương Bạch nhìn Doanh Doanh có vài phần ưu ái nói.
“Đông Phương thúc thúc, nghe nói nhờ thúc nên phụ thân con mới không gây ra đại họa, con ở đây cảm tạ người.” Nhậm Doanh Doanh bái tạ nói. Đợi nàng cứu ra phụ thân, nàng nhất định trả thù.
“Tốt, Doanh Doanh không cần đa lễ. Đi theo ta.” Đông Phương Bạch đỡ nàng dạy nói. Sau đó liền đưa Doanh Doanh đến trước mặt giáo chúng.
“Từ nay về sau, Doanh Doanh chính là Thánh Cô của Nhật Nguyệt Thần Giáo ta, thấy Thánh Cô như thấy Đông Phương Bất Bại ta, kẻ nào trái lệnh của ta, giết không tha. Đã nghe rõ chưa?” Đông Phương Bất Bại lớn tiếng nói.
“Bái kiến Thánh Cô, bái kiến Đông Phương giáo chủ.” Đám đệ tử giáo chúng lập tức quỳ xuống bái kiến.
Nhậm Doanh Doanh ánh mắt lóe sáng, như vậy, nàng liền có thực quyền trong tay. Nàng thật không nghĩ đến Đông Phương Bất Bại hồ đồ như vậy đem quyền lực giao cho nàng, con gái của kẻ thù đâu.
“Doanh Doanh, Đông Phương thúc thúc đã tốt với con như vậy. Đừng khiến hắn thất vọng. Lui xuống đi.” Tuyết Tâm vỗ vai nàng nói.
“Đa tạ Đông Phương thúc thúc, mẫu thân, ta lui xuống trước.” Nhậm Doanh Doanh gật đầu sau đó liền lùi về đằng sau.
Tuyết Tâm đi đến gần Đông Phương Bạch ngắm nhìn Nhật Nguyệt Thần Giáo thở dài một hơi: “Hiền đệ, cuối cùng thì… cũng đã kết thúc rồi. Sư phụ ngươi sẽ tự hào về ngươi.”
“Đúng vậy… chuyện gì xảy ra ở Hắc Mộc Nhai… thì sẽ ở lại… Hắc Mộc Nhai. Hắn hẳn sẽ tự hào về ta.” Đông Phương Bạch thở dài nhìn liếc nhìn lên trời nói.
Bao năm trôi qua, Hắc Mộc Nhai này biết bao nhiêu máu đã đổ, bao nhiêu sinh ly tử biệt. Cuối cùng thì nàng cũng đã dành chiến thắng, mặc dù đánh đổi thật sự quá lớn. Lớn đến nàng không thể nào thua nổi. Nhưng.. mọi chuyện xảy ra ở đây đều đã kết thúc ở ngay đây.
Chỉ có một điều là hai người không hề hay biết rằng,... kết thúc mới chỉ là bắt đầu của một câu chuyện mới mà thôi. Tiếu Ngạo Giang Hồ thế giới hiện tại mới chính thức mở ra. Còn rất nhiều điều đang đợi họ đối mặt.
Hoa Sơn Phái bên trên, một nữ nhân đang nhìn lên bầu trời, không hiểu tại sao trong lòng xuất hiện một nỗi buồn.
“Nương, ngươi sao vậy? Tại sao lại khóc?” Nhạc Linh San lo lắng nhìn mẹ mình hỏi.
“Không có gì, chắc là bụi bay vào mắt thôi.” Ninh Trung Tắc lắc đầu không hiểu sao tim nàng cảm thấy một hồi đau nhói.
Cùng lúc này Hằng Sơn phái bên trong tụng kinh niệm phật Nghi Lâm tràng hạt phật bỗng nhiên đứt đoạn.
“Nghi Lâm ngươi làm sao vậy? Có bị thương sao?” Các vị sư phụ quan tâm hỏi han.
“Ta… ta không sao… chẳng qua không hiểu sao… tim tự dưng… rất đau.” Nghi Lâm ngốc nghếch lắc đầu không hiểu thấu nói.
Tại trên thông đạo đường đi lúc này, Diệp Thần liền đã bước đến điểm đến cuối cùng, một luồng sáng bao lấy thân thể hắn. Đem hắn biến mất khỏi cái này thế giới.
“Tạm biệt Tiếu Ngạo Giang Hồ.” Diệp Thần khẽ mỉm cười sau đó liền biến mất rời đi.
“Viên minh châu từ Tây Vực này, sẽ khiến thi thể xác không bị hư thối. Sư phụ… ngươi thích sao?” Đông Phương Bạch đưa tay sờ lên Diêp Thần bộ thi thể không khỏi hít sâu một hơi trách mình xúc động.
“Ngươi nói không cần tự làm tự chịu tự tạo đau thương… nhưng ai có thể lãng quên ai?” Đông Phương Bạch cầm lên vò rượu uống một ngụm.
“Ngươi nói không cần nhìn lại quá khứ, đừng hối tiếc rồi ta mới hiểu… ta càng nhìn càng muốn tìm mọi cách đưa ngươi trở về.” Đông Phương Bạch uống cạn đem bình rượu đập bể cười lớn.
“Ngươi nói cô độc là trải nghiệm mà một thiên hạ đệ nhất nên có… nhưng con ngươi còn thở thì phải biết đau thương… ngươi muốn ta phải làm sao đây hả? Hả? Ngươi mở mắt trả lời ta… phải làm sao hả?” Đông Phương Bạch đột nhiên khóc lớn ôm lấy hắn thân xác gục vào lòng hắn mà khóc. Nàng có thể cảm nhận được, trái tim của mình đập nhanh hơn cả tiếng bước đi.
Tình yêu này đến với nàng thật là không đúng lúc, hắn đi nàng ở lại… tại sao người ở lại phải luôn là nàng chứ? Nàng khóc, mỉm cười rồi lại khóc… cứ thế chỉ còn lại suy nghĩ của một kẻ cô đơn. Giọt lệ trên mi rơi xuống như muốn xóa nhòa hình bóng hắn.
Đông Phương Bạch lặng yên ngắm nhìn khuôn mặt của hắn, và bất giác lại mỉm cười: “Ta biết rõ đây là một giấc mơ mà ta không thể có được… vì nó là định mệnh để ta phải từ bỏ ngươi trên một lần nữa… mặc dù… trái tim ta đều khắc sâu mỗi lần biệt ly… Ngươi có biết không… khoảng khăc ấy giống như trở thành một gánh nặng. Ta có lẽ sẽ không thể quên được ngươi,,, Kiếp sau… ta sẽ khiến ngươi trở thành của ta… lúc đó ta muốn làm nam nhân… bắt nạt ngươi.”
“Một lát nữa thôi, ta sẽ phải đi rồi… vậy nên… ta sẽ nằm cạnh bên người một chút nữa… một chút nữa… một chút nữa thôi...” Đông Phương Bạch nằm lại bên cạnh Diệp Thần trong hầm băng lạnh lẽo ôm chặt lấy hắn.
Tại trên con đường tiến tới thông đạo bây giờ, Diệp Thần cùng Cửu Tử cùng nhau đứng nhìn xuống Tiếu Ngạo thế giới một lần cuối cảnh tượng.
“Nhìn đủ sao? Những cảnh vật này có gì đáng để nhớ chứ?” Cửu Tử nhàm chán hỏi.
“Vĩnh viễn không đủ… cảnh vật có thể không đáng nhớ… nhưng có người đợi thì đáng nhớ.” Diệp Thần lắc đầu mở miệng nói.
“Tiểu thụ nha tiểu thụ… ngươi cũng thật sự quá là nhẫn tâm đi. Nhiều như vậy nữ nhân vì ngươi khóc. Ngươi cũng thật bỏ được sao?” Cửu Tử dò hỏi nói.
“Không bỏ được thì sao chứ? Ta đã quyết định cái gì thì sẽ không quay đầu trở lại. Chuyện gì xảy ra ở Hắc Mộc Nhai thì sẽ ở lại… Hắc Mộc Nhai.” Diệp Thần lắc đầu trả lời.
“Thật không hiểu suy nghĩ của ngươi… với lại tại sao lại muốn tả giả trang giết chết ngươi làm gì thật phiền phức, cứ như nữ nhân khác quay đầu đi là được, còn bầy ra lừa Đông Phương Bạch làm chi. Ngươi không sợ ngươi chết sau đó, nữ nhân của ngươi liền bỏ theo người khác sao?” Cửu Tử nhìn Diệp Thần nói.
“Không sợ hãi, ta hiểu rõ nàng. Tiểu Bạch khác với nữ nhân khác. Chỉ cần ta không chết, nàng cả đời này sẽ tìm kiếm ta hình bóng. Cho dù có chết đi chăng nữa… ta thà lừa nàng còn hơn để nàng tìm kiếm một kết quả không tồn tại.” Diệp Thần lắc đầu trả lời.
“So với ngươi bỏ đi… ta càng nghĩ sinh ly tử biệt đáng sợ. Vô cùng cô đơn.” Cửu Tử rùng mình lắc đầu một cái phản bác.
“Khi đã gặp nhau thì sẽ không cô đơn, sánh vai cùng nhau đi qua hoạn nạn. Trời sinh chúng ta là một đôi. Dù xa cách cũng không xa rời, vốn nghĩ năm tháng trôi chầm chậm tay bắn tay bầu bạn, đường dài đằng đẵng, có người đồng hành… Yêu đậm sâu thì sợ gì đèn đuốc điêu tàn, sinh ly tử biệt chứ? ” Diệp Thần hoàn toàn tự nhiên không chút nào vướng bận trả lời.
“Yêu vào… mệt mỏi thật...” Cửu Tử lăc đầu thở dài nói.
“Ngươi đã từng yêu ai chưa?” Diệp Thần tò mò hỏi.
“Yêu ai sao? Chắc là… có...” Cửu Tử trong đầu thoáng hiện lên một cái hình bóng lắc đầu cười cười.
“Là ai vậy có phúc phận lọt vào trong mắt của ngươi đâu?” Diệp Thần nghi ngờ nhìn cái này Cửu Tử tò mò hỏi.
“Cái này… là ngươi đây… Tiểu thụ của ca… ngươi sinh ra đã đẹp vậy rồi. Vẻ đẹp phi giới tính, khiến ta ngây ngất đâu.” Cửu Tử ánh mắt lập tức thay đổi nhìn Diệp Thần đầy si mê nói.
“Ngừng ngừng… Sờ tốp… ta đáng lẽ không nên hỏi câu này. Bổn đại gia không có gay, ” Diệp Thần đều cảm giác buồn nôn nói. Hắn thế nào quên mất tên Cửu Tử này giới tính phương diện có vấn đề chứ.
“Đi thôi, không còn nhiều thời gian đâu. Chúng ta lên tận dụng.” Cửu Tử khẽ cười lớn lắc mình mở miệng nói.
“Có lẽ...” Diệp Thần nhìn liếc về đằng sau thở dài sau đó liền thành thật bước theo Cửu Tử rời đi.
Tiếu ngạo thế giới, màn đêm dần qua đi, mặt trời lần nữa chiếu sáng mọi thứ. Từ trong hầm băng bước ra Đông Phương Bạch lúc này đã ngồi tại trước gương đồng mặc một bộ màu đỏ lụa vô cùng uy nghi xinh đẹp, nhưng lòng không thế nào vui vẻ.
Nàng đem mình tô thêm một lớp trang điểm cũng không đẹp. Gương mặt vẫn mang theo nỗi buồn cùng sự lạnh lẽo. Một tiếng pháo nổ ngăn chặn nàng điểm họa dung mạo, cũng phá hủy mong ước cùng hắn đến răng long đầu bạc của nàng.
“Mạng của ta là do ngươi cứu lấy, ta sẽ sống thật tốt, Sư phụ… ngươi ở đây ta sẽ sớm trở lại.” Đông Phương Bạch đứng lên hướng phía cửa đi đến, gương mặt chỉ còn lại vẻ lạnh lùng không còn tang thương.
Mở ra cánh cửa, Đông Phương Bạch hướng các giáo chúng đang quỳ ngoài cửa đầy khí thế hét lớn: ”Giáo chủ Nhật nguyệt Thần Giáo… Ta… Đông Phương Bất Bại thiên hạ… đệ nhất.”
“Đông Phương Giáo Chủ thiên hạ đệ nhất, nhất thống giang hồ.” Đám đệ tử quỳ trước mặt nàng liền tục tung hô vang vọng.
Lúc này, Tuyết Tâm phu nhân tay cần gần đó lệnh bài chưởng môn hướng Đông Phương Bạch đưa tới đầy săn sóc nói: “Tiểu Bạch hiền đệ, Nhật Nguyệt Thần Giáo từ nay về sau đều nhờ cậy vào ngươi.”
“Tuyết Tâm tỷ tỷ yên tâm… ta sẽ cố gắng làm hết sức.” Đông Phương Bạch gật gù nói.
“Doanh Doanh… ngươi đến rồi. Mau bái kiến Đông Phương thúc thúc đi.” Tuyết Tâm phu nhân nhìn Doanh Doanh liền kêu nàng.
“Bái kiến… Đông Phương thúc thúc.” Nhậm Doanh Doanh một bộ không bằng lòng nói.
“Doanh Doanh… con đi đâu vậy hả? Ta tìm con cả buổi rồi đó.” Đông Phương Bạch nhìn Doanh Doanh có vài phần ưu ái nói.
“Đông Phương thúc thúc, nghe nói nhờ thúc nên phụ thân con mới không gây ra đại họa, con ở đây cảm tạ người.” Nhậm Doanh Doanh bái tạ nói. Đợi nàng cứu ra phụ thân, nàng nhất định trả thù.
“Tốt, Doanh Doanh không cần đa lễ. Đi theo ta.” Đông Phương Bạch đỡ nàng dạy nói. Sau đó liền đưa Doanh Doanh đến trước mặt giáo chúng.
“Từ nay về sau, Doanh Doanh chính là Thánh Cô của Nhật Nguyệt Thần Giáo ta, thấy Thánh Cô như thấy Đông Phương Bất Bại ta, kẻ nào trái lệnh của ta, giết không tha. Đã nghe rõ chưa?” Đông Phương Bất Bại lớn tiếng nói.
“Bái kiến Thánh Cô, bái kiến Đông Phương giáo chủ.” Đám đệ tử giáo chúng lập tức quỳ xuống bái kiến.
Nhậm Doanh Doanh ánh mắt lóe sáng, như vậy, nàng liền có thực quyền trong tay. Nàng thật không nghĩ đến Đông Phương Bất Bại hồ đồ như vậy đem quyền lực giao cho nàng, con gái của kẻ thù đâu.
“Doanh Doanh, Đông Phương thúc thúc đã tốt với con như vậy. Đừng khiến hắn thất vọng. Lui xuống đi.” Tuyết Tâm vỗ vai nàng nói.
“Đa tạ Đông Phương thúc thúc, mẫu thân, ta lui xuống trước.” Nhậm Doanh Doanh gật đầu sau đó liền lùi về đằng sau.
Tuyết Tâm đi đến gần Đông Phương Bạch ngắm nhìn Nhật Nguyệt Thần Giáo thở dài một hơi: “Hiền đệ, cuối cùng thì… cũng đã kết thúc rồi. Sư phụ ngươi sẽ tự hào về ngươi.”
“Đúng vậy… chuyện gì xảy ra ở Hắc Mộc Nhai… thì sẽ ở lại… Hắc Mộc Nhai. Hắn hẳn sẽ tự hào về ta.” Đông Phương Bạch thở dài nhìn liếc nhìn lên trời nói.
Bao năm trôi qua, Hắc Mộc Nhai này biết bao nhiêu máu đã đổ, bao nhiêu sinh ly tử biệt. Cuối cùng thì nàng cũng đã dành chiến thắng, mặc dù đánh đổi thật sự quá lớn. Lớn đến nàng không thể nào thua nổi. Nhưng.. mọi chuyện xảy ra ở đây đều đã kết thúc ở ngay đây.
Chỉ có một điều là hai người không hề hay biết rằng,... kết thúc mới chỉ là bắt đầu của một câu chuyện mới mà thôi. Tiếu Ngạo Giang Hồ thế giới hiện tại mới chính thức mở ra. Còn rất nhiều điều đang đợi họ đối mặt.
Hoa Sơn Phái bên trên, một nữ nhân đang nhìn lên bầu trời, không hiểu tại sao trong lòng xuất hiện một nỗi buồn.
“Nương, ngươi sao vậy? Tại sao lại khóc?” Nhạc Linh San lo lắng nhìn mẹ mình hỏi.
“Không có gì, chắc là bụi bay vào mắt thôi.” Ninh Trung Tắc lắc đầu không hiểu sao tim nàng cảm thấy một hồi đau nhói.
Cùng lúc này Hằng Sơn phái bên trong tụng kinh niệm phật Nghi Lâm tràng hạt phật bỗng nhiên đứt đoạn.
“Nghi Lâm ngươi làm sao vậy? Có bị thương sao?” Các vị sư phụ quan tâm hỏi han.
“Ta… ta không sao… chẳng qua không hiểu sao… tim tự dưng… rất đau.” Nghi Lâm ngốc nghếch lắc đầu không hiểu thấu nói.
Tại trên thông đạo đường đi lúc này, Diệp Thần liền đã bước đến điểm đến cuối cùng, một luồng sáng bao lấy thân thể hắn. Đem hắn biến mất khỏi cái này thế giới.
“Tạm biệt Tiếu Ngạo Giang Hồ.” Diệp Thần khẽ mỉm cười sau đó liền biến mất rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.