Chương 748: Tiếu ngạo giang hồ-quy tắc cho nhân vật phản diện xuất hiện
Độc Cô Vô Danh
04/06/2019
“Nữ nhỉ? Có cái nữ nhi nào mặc một thân đầy nam trang như ngươi không hả? Đã thế còn chưa kể cái này thân đầy mùi rượu. Hừ, còn không biết xấu hổ tự nhận nói cái gì thương hoa tiếc ngọc.” Diệp Thần nhướng mày nhìn Đông Phương Bạch đầy mặt khinh thường.
“Nữ nhân thì không được mặc nam trang ra đường, không thể uống rượu sao? Làm quái gì có cái luật đó?” Đông Phương Bạch phản đối lời nói của Diệp Thần. Nàng cảm thấy nữ nhân không có điểm gì là không bằng nam nhân cả. Tại sao luôn luôn bị coi thường chứ.
“Hầy, củi mục không thể nào điêu khắc được thành tài. Rốt cuộc kiếp trước ta đã gây ra cái nghiệt gì, để kiếp này nhận một cái đệ tử vừa đần, vừa ngốc, vừa lùn, vừa xấu, nam không ra nam, nữ không ra nữ thế này chứ?” Diệp Thần ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm than thở vỗ ngực tự trách.
“Bớt diễn kịch lại, ta mới không cần ngơi giả mèo khóc chuột. Ta mới là người nên than thở có được không? Ta nhất định kiếp trước phạm tội thiên cổ, nên mới có tên sư phụ như nguơi.” Đông Phương Bạch nghiến răng muốn đem tên sư phụ thối này đập chết dáng vẻ. Nàng có đần, có ngốc, có xấu, có lùn đến vậy sao? Còn cái gì nam không ra nam, nữ không ra nữ? Nàng giới tính hoàn toàn bình thường nha. Thích con trai, yêu màu hồng đỏ, ghét sự giả dối.
Diệp Thần nghe thấy vậy đôi mắt lập tức u oán nhìn chằm chằm Đông Phương Bạch đầy nghiêm túc cùng phẫn nộ.
“Ngươi… ngươi nhìn ta chăm chằm… như vậy làm cái gì hả? Bộ ta nói không đúng sao?” Đông Phương Bạch cảm thấy có chút không tốt nhìn Diệp Thần, tên này lại muốn giở trò gì sao? Chỗ này không được a?
“Ta cảm thấy ngươi nói rất đúng.” Diệp Thần sờ sờ cằm mở miệng nói.
“Đúng cái gì cơ?” Đông Phương Bạch nghi hoặc. Tên này lại đồng ý với nàng cái gì? Chẳng lẽ tuyết sắp rơi mùa hè sao?
“Chính là kiếp trước, ngươi nhất định phạm phải thiên cổ đại tội, không thể tha thứ, nên mới vậy. Nói mau, kiếp trước, ngươi có phải hay không chính là nữ dâm tặc, hãm hiếp ta một đứa con trai nhà lành? Trong sáng, lành mạnh? Ngươi nói a, sao lại không nói? Có phải biết sai rôi không? Vậy mau cời quần áo cho ta hiếp lại nha.” Diệp Thần đưa hai tay cầm lấy vai nàng lắc đòi công đạo.
“Ngươi lắc cái gì lắc, buông ta ra. Cả nhà ngươi mới là dâm tặc, ta có hiếp heo hiếp chó cũng không hiếp ngươi. Đòi hiếp lại vẫn là mơ đi.” Đông Phương Bạch đều bị lắc choáng đẩy ra Diệp Thần nói.
“Ách, không nghĩ tới ngươi khẩu vị mặn như vậy. Mỗi tội ta đối với xiếc thú không có mấy nhu cầu.” Diệp Thần ngượng ngùng đưa tay gãi gãi đầu nói.
“Ngươi… ta… không cùng ngươi nói. Ta mặc kệ.” Đông Phương Bạch dứt khoát không nghe đem Diệp Thần bỏ lại hướng phía trước Hắc Mộc Nhai đi lên bên trên nói.
Diệp Thần khẽ nhún vai một cái lắc đầu: “Nữ nhân chính là như vậy dễ giận dỗi sao?”
“Đợi ta nữa, ngươi cần gì đi nhanh như vậy chứ? Thong thả một chút không được sao?” Diệp Thần tay kéo lê lết trên đường Nhạc Bất Quần chạy theo nói.
“Suỵt...” Đông Phương Bạch lập tức đưa ngón tay lên che lại Diệp Thần miệng khẽ ra hiệu.
“Gì chứ? Ngươi… ngươi muốn làm cái gì?” Diệp Thần giả bộ e thẹn khẽ cười nói.
“Có người, đừng làm rộn.” Đông Phương Bạch tiếc sắt không rèn thành thép cái này không đứng đắn nam nhân, thật không thể sửa được nói.
Diệp Thần nghe thấy vậy cũng gật gật đầu đem Nhạc Bất Quần tạm thả sang một bên hướng lên cùng với Đông Phương Bạch thám thính.
Từ đẫng một đám Ngũ Nhạc Kiếm Phái đệ tử tại trói chặt một cái nam nhân bất tỉnh đặt trên xe kéo đi. Nam nhân trên xe không phải ai khác liền chính là Nhật Nguyệt Thần Giáo chưởng môn Nhậm Ngã Hành.
“Là Nhậm Ngã Hành, hắn bị Ngũ Nhạc Kiếm Phái đệ tử cho bắt giữ.” Đông Phương Bạch ánh mắt ngưng trọng nói. Không nghĩ tới bỏ lỡ cơ hội trả thù, ông trời lại cho nàng một cơ hội tốt như vậy.
“Không thấy Ngũ Nhạc chưởng môn bốn tên còn lại. Có lẽ đã bị Nhật Nguyệt Thần Giáo bắt giữ. Này, ngươi xuất ra kim thêu muốn làm gì chứ?” Diệp Thần nhìn đám người dự đoán nói.
“Đem bọn chúng cùng Nhậm Ngã Hành một lượt cho giết chết. Nếu như Nhậm Ngã Hành chết tại trong tay Ngũ Nhạc đệ tử, sẽ không có một ai nghi ngờ đến ta trên thân. Như vậy, ta có thể thuận tiện đẩy một chiếc thuyền, tại Hắc Mộc Nhai xưng bá.” Đông Phương Bạch từ trong người rút ra kim thêu nghĩ ra tay nói. Vốn dĩ cho rằng phải có một trận ác chiến giữa nàng cùng với Nhậm Ngã Hành, không nghĩ tới liền có cơ hội trước mắt bày ra.
“Ta phát hiện, Tiểu Bạch, ngươi càng sống càng thủ đoạn. Trả lại cho ta cái kia tiểu cô nương trong sáng nha.” Diệp Thần nghe Đông Phương Bạch muốn bỏ đá xuống giếng khẽ tán dương nói.
“Còn không phải học ngươi sao? Người không vì mình, trời chu đất diệt. Ngươi ở đây đợi, ta đi một lát liền có thể trở lại. Nếu không ngươi có thể… giúp ta/” Đông Phương Bạch hoàn toàn không có ý định bỏ qua lần này tốt cơ hội nói. Nếu như Diệp Thần đồng ý ra tay là tốt nhất, nàng thông thạo giết người nhưng bịt đầu mối, hắn vẫn là nhất lưu.
“Không cần nói, ta sẽ ở đằng sau giúp ngươi cổ vũ..” Diệp Thần lắc đầu liền không có ý định xuất thủ.
“Hừ, keo kiệt. Ta mới thèm ngươi cổ vũ. Đám người này còn chưa đủ ta giết.” Đông Phương Bạch thấy Diệp Thần không có chút nào quan tâm mình mặc xác mình liền có chút bực mình nói.
“Kinh... kinh… kinh… Ngươi thì kinh rồi.” Diệp Thần liền giơ ngón tay nói.
“Ngươi...” Đông Phương Bạch thật muốn trước giết cái tên này.
“Đừng có trách ta không ra tay, trong một sự việc nhất định cùng thời gian nhất định chỉ nên tồn tại một nhân vật phản diện mà thôi. Đó là quy tắc làm lên phong cách đầy khí chất của nhân vật phản diện.” Diệp Thần đầy tính triết lý mở miệng ra bất đắc dĩ nói. Đó là lý do tại sao một bộ phim năm anh em siêu nhân gáo ộp, nhân vật boss đều lần lượt xuất hiện. Và khi cả ba cùng xuất hiện, những thứ xấu xa sẽ tự triệt tiêu loại bỏ lẫn nhau.
Hiện tại, hắn không ra tay đơn giản vì... hắn đã công nhận Đông Phương Bạch đạt tiêu chuẩn trở thành nhân vật phản diện.
“Nữ nhân thì không được mặc nam trang ra đường, không thể uống rượu sao? Làm quái gì có cái luật đó?” Đông Phương Bạch phản đối lời nói của Diệp Thần. Nàng cảm thấy nữ nhân không có điểm gì là không bằng nam nhân cả. Tại sao luôn luôn bị coi thường chứ.
“Hầy, củi mục không thể nào điêu khắc được thành tài. Rốt cuộc kiếp trước ta đã gây ra cái nghiệt gì, để kiếp này nhận một cái đệ tử vừa đần, vừa ngốc, vừa lùn, vừa xấu, nam không ra nam, nữ không ra nữ thế này chứ?” Diệp Thần ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm than thở vỗ ngực tự trách.
“Bớt diễn kịch lại, ta mới không cần ngơi giả mèo khóc chuột. Ta mới là người nên than thở có được không? Ta nhất định kiếp trước phạm tội thiên cổ, nên mới có tên sư phụ như nguơi.” Đông Phương Bạch nghiến răng muốn đem tên sư phụ thối này đập chết dáng vẻ. Nàng có đần, có ngốc, có xấu, có lùn đến vậy sao? Còn cái gì nam không ra nam, nữ không ra nữ? Nàng giới tính hoàn toàn bình thường nha. Thích con trai, yêu màu hồng đỏ, ghét sự giả dối.
Diệp Thần nghe thấy vậy đôi mắt lập tức u oán nhìn chằm chằm Đông Phương Bạch đầy nghiêm túc cùng phẫn nộ.
“Ngươi… ngươi nhìn ta chăm chằm… như vậy làm cái gì hả? Bộ ta nói không đúng sao?” Đông Phương Bạch cảm thấy có chút không tốt nhìn Diệp Thần, tên này lại muốn giở trò gì sao? Chỗ này không được a?
“Ta cảm thấy ngươi nói rất đúng.” Diệp Thần sờ sờ cằm mở miệng nói.
“Đúng cái gì cơ?” Đông Phương Bạch nghi hoặc. Tên này lại đồng ý với nàng cái gì? Chẳng lẽ tuyết sắp rơi mùa hè sao?
“Chính là kiếp trước, ngươi nhất định phạm phải thiên cổ đại tội, không thể tha thứ, nên mới vậy. Nói mau, kiếp trước, ngươi có phải hay không chính là nữ dâm tặc, hãm hiếp ta một đứa con trai nhà lành? Trong sáng, lành mạnh? Ngươi nói a, sao lại không nói? Có phải biết sai rôi không? Vậy mau cời quần áo cho ta hiếp lại nha.” Diệp Thần đưa hai tay cầm lấy vai nàng lắc đòi công đạo.
“Ngươi lắc cái gì lắc, buông ta ra. Cả nhà ngươi mới là dâm tặc, ta có hiếp heo hiếp chó cũng không hiếp ngươi. Đòi hiếp lại vẫn là mơ đi.” Đông Phương Bạch đều bị lắc choáng đẩy ra Diệp Thần nói.
“Ách, không nghĩ tới ngươi khẩu vị mặn như vậy. Mỗi tội ta đối với xiếc thú không có mấy nhu cầu.” Diệp Thần ngượng ngùng đưa tay gãi gãi đầu nói.
“Ngươi… ta… không cùng ngươi nói. Ta mặc kệ.” Đông Phương Bạch dứt khoát không nghe đem Diệp Thần bỏ lại hướng phía trước Hắc Mộc Nhai đi lên bên trên nói.
Diệp Thần khẽ nhún vai một cái lắc đầu: “Nữ nhân chính là như vậy dễ giận dỗi sao?”
“Đợi ta nữa, ngươi cần gì đi nhanh như vậy chứ? Thong thả một chút không được sao?” Diệp Thần tay kéo lê lết trên đường Nhạc Bất Quần chạy theo nói.
“Suỵt...” Đông Phương Bạch lập tức đưa ngón tay lên che lại Diệp Thần miệng khẽ ra hiệu.
“Gì chứ? Ngươi… ngươi muốn làm cái gì?” Diệp Thần giả bộ e thẹn khẽ cười nói.
“Có người, đừng làm rộn.” Đông Phương Bạch tiếc sắt không rèn thành thép cái này không đứng đắn nam nhân, thật không thể sửa được nói.
Diệp Thần nghe thấy vậy cũng gật gật đầu đem Nhạc Bất Quần tạm thả sang một bên hướng lên cùng với Đông Phương Bạch thám thính.
Từ đẫng một đám Ngũ Nhạc Kiếm Phái đệ tử tại trói chặt một cái nam nhân bất tỉnh đặt trên xe kéo đi. Nam nhân trên xe không phải ai khác liền chính là Nhật Nguyệt Thần Giáo chưởng môn Nhậm Ngã Hành.
“Là Nhậm Ngã Hành, hắn bị Ngũ Nhạc Kiếm Phái đệ tử cho bắt giữ.” Đông Phương Bạch ánh mắt ngưng trọng nói. Không nghĩ tới bỏ lỡ cơ hội trả thù, ông trời lại cho nàng một cơ hội tốt như vậy.
“Không thấy Ngũ Nhạc chưởng môn bốn tên còn lại. Có lẽ đã bị Nhật Nguyệt Thần Giáo bắt giữ. Này, ngươi xuất ra kim thêu muốn làm gì chứ?” Diệp Thần nhìn đám người dự đoán nói.
“Đem bọn chúng cùng Nhậm Ngã Hành một lượt cho giết chết. Nếu như Nhậm Ngã Hành chết tại trong tay Ngũ Nhạc đệ tử, sẽ không có một ai nghi ngờ đến ta trên thân. Như vậy, ta có thể thuận tiện đẩy một chiếc thuyền, tại Hắc Mộc Nhai xưng bá.” Đông Phương Bạch từ trong người rút ra kim thêu nghĩ ra tay nói. Vốn dĩ cho rằng phải có một trận ác chiến giữa nàng cùng với Nhậm Ngã Hành, không nghĩ tới liền có cơ hội trước mắt bày ra.
“Ta phát hiện, Tiểu Bạch, ngươi càng sống càng thủ đoạn. Trả lại cho ta cái kia tiểu cô nương trong sáng nha.” Diệp Thần nghe Đông Phương Bạch muốn bỏ đá xuống giếng khẽ tán dương nói.
“Còn không phải học ngươi sao? Người không vì mình, trời chu đất diệt. Ngươi ở đây đợi, ta đi một lát liền có thể trở lại. Nếu không ngươi có thể… giúp ta/” Đông Phương Bạch hoàn toàn không có ý định bỏ qua lần này tốt cơ hội nói. Nếu như Diệp Thần đồng ý ra tay là tốt nhất, nàng thông thạo giết người nhưng bịt đầu mối, hắn vẫn là nhất lưu.
“Không cần nói, ta sẽ ở đằng sau giúp ngươi cổ vũ..” Diệp Thần lắc đầu liền không có ý định xuất thủ.
“Hừ, keo kiệt. Ta mới thèm ngươi cổ vũ. Đám người này còn chưa đủ ta giết.” Đông Phương Bạch thấy Diệp Thần không có chút nào quan tâm mình mặc xác mình liền có chút bực mình nói.
“Kinh... kinh… kinh… Ngươi thì kinh rồi.” Diệp Thần liền giơ ngón tay nói.
“Ngươi...” Đông Phương Bạch thật muốn trước giết cái tên này.
“Đừng có trách ta không ra tay, trong một sự việc nhất định cùng thời gian nhất định chỉ nên tồn tại một nhân vật phản diện mà thôi. Đó là quy tắc làm lên phong cách đầy khí chất của nhân vật phản diện.” Diệp Thần đầy tính triết lý mở miệng ra bất đắc dĩ nói. Đó là lý do tại sao một bộ phim năm anh em siêu nhân gáo ộp, nhân vật boss đều lần lượt xuất hiện. Và khi cả ba cùng xuất hiện, những thứ xấu xa sẽ tự triệt tiêu loại bỏ lẫn nhau.
Hiện tại, hắn không ra tay đơn giản vì... hắn đã công nhận Đông Phương Bạch đạt tiêu chuẩn trở thành nhân vật phản diện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.