Chương 661: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Ta Tên Không Có Tên
Độc Cô Vô Danh
30/01/2019
Nhắm mắt lại, Đông Phương Bạch cảm giác mình lần
này chết chắc rồi. Trong lòng hiện lên sự bất lực vô cùng không cam tâm. Chỉ cần hôm nay nàng không chết, nàng thề nhất định sẽ để Nhậm Ngã Hành hối hận.
“Tiểu tử chết đi...” Nhậm Ngã Hành đem mình phu nhân kéo ra sau lưng một chưởng đánh mạnh đến Đông Phương Bạch phía.
“Ngươi động hắn một sợi tóc cho lão tử xem thử một chút.” Một giọng nói vang lên, một bàn tay mang theo chưởng lực kinh người đem Nhậm Ngã Hành đánh lùi về phía sau.
“Hự, có đồng bọn?” Nhậm Ngã Hành lập tức lùi về phía sau mười bước, cảm giác đôi tay đều tê đỏ. Kinh mạch cùng cơ thể ngũ tạng đều bị tổn thương chỉ còn thiếu nôn ra máu. Bàn tay phải của hắn cảm giác giống như phế đi không thể vận lực. Kẻ đến hẳn là một cao thủ.
Ngước mặt nhìn lên, một thanh niên áo trắng phất phơ nổi bật lên trong màn đêm đứng tại trước mặt hai phu thê tiêu dao tay cầm lấy bình rượu uống, tay kia cầm một chiếc quạt trắng nhỏ nhẹ nhàng phẩy phẩy trời khá tối họ đều nhìn không rõ người này mặt.
“Phu quân ngươi không sao chứ?” Tuyết Tâm phu nhân lập tức chạy đến bên cạnh đỡ phu quân mình hỏi thăm.
“Ta không sao, phu nhân mau trốn ra ta đằng sau. Kẻ này không đơn giản, cẩn thận.” Nhậm Ngã Hành đôi mắt sắc bén liền kêu mình phu nhân chú ý.
Đông Phương Bạch nhìn trước mặt mình nam nhân áo trắng xuất hiện, nội tâm đều cảm thấy xúc động muốn ôm hắn. Vào lúc nàng tuyệt vọng nhất, hắn lại xuất hiện tựa như một vị thần vậy.
“Sư phụ… ngươi cuối cùng cũng đến rồi.” Đông Phương Bạch xà đến muốn ôm lấy Diệp Thần liền bị hắn đưa ra một bàn tay đặt vào đầu nàng.
“Này này xúc động thì có thể. Đừng có tới gần, bẩn chết.” Diệp Thần chán ghét nói.
“Ta còn tưởng ngươi bỏ mặc ta rồi đâu hu hu…” Trải qua sinh tử, nội tâm mong manh của nàng liền thể hiện ra khóc lớn.
“Ách, nam nhân nhỏ máu không nhỏ lệ. Ngươi thế nào lại khóc rồi?” Diệp Thần đều có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên từ lúc hắn gặp tiểu quỷ này khóc trước mặt hắn.
“Im miệng, không cho nói, đều tại ngươi, ta liền suýt mất mạng.” Đông Phương Bạch oán trách nói.
“Suýt chết tức là chưa có chết. Không chết là được.” Diệp Thần thản nhiên nói.
“Ngươi… ta nói ngươi đều đi, còn quay lại đây làm gì?” Đông Phương Bạch oán giận nói.
“Bởi vì ta là nam nhân, ta đã hứa làm sư phụ ngươi, dạy dỗ ngươi. Có thể ta ghét ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ rơi ngươi. Ta đã nói thì ta sẽ làm. Ai kêu ngươi coi ta là gia đình đâu.” Diệp Thần xoa xoa đầu nàng nói.
“Sư phụ…” Đông Phương Bạch đều cảm động nhìn Diệp Thần ôm chầm lấy hắn phát khóc. Cảm giác có người bảo vệ thật tốt.
“Tên ngố này ta đã bảo không được ôm rồi mà. Bẩn chết, ngươi lần này giặt không sạch liền không có cơm ăn.” Diệp Thần thấy quần áo mình bị bẩn liền trách cứ nói.
“Ta mặc kệ, dù cho không có cơm ăn, không có chỗ ngủ, có khổ cực ra sao. Đừng mơ ta buông ngươi.” Đông Phương Bạch ôm chặt hắn nói.
“Ngươi… thật là… mấy câu đó ngươi để đi tán gái đi. Lão tử nhắc lại lão tử không chơi gay. Mợ, sáng mai dạy thấy đít dát dát ngươi cứ liệu hồn cho lão tử.” Diệp Thần gõ đầu Đông Phương Bạch cảnh cáo nói.
“Ta mới là người phải sợ đâu.” Đong Phương Bạch che trán thầm nhổ nước bọt.
“Một lát ta đưa ngươi vào thành. Hiện tại, có vài món nợ cần tính.” Diệp Thần nhìn hai cái phu thê Nhậm Ngã Hành và Tuyết Tâm nổi lên sát tâm.
“Ngươi là sư phụ của tiểu tử này?” Nhậm Ngã Hành nhìn Diệp Thần đề phòng.
“Đúng vậy, ngươi dọa đệ tử của ta hú hồn, còn muốn lấy hắn cái mạng. Món nợ này ngươi muốn tính sao?” Diệp Thần bẻ ngón tay sẵn sàng đánh nhau hỏi
“Không biết vị tiền bối này muốn thế nào mới có thể bỏ qua cho chúng ta phu phụ?” Tuyết Tâm ngược lại am hiểu đối ngoại đối với thần bí nam nhân này dò hỏi.
“Rất đơn giản, dám động ta đệ tử, xa đâu cũng giết.” Diệp Thần nổi lên sát khí nhìn hai người nói.
Tuyết Tâm lập tức lùi lại vài bước nhìn nam nhân trước mặt này, sát phạt sát ý hoàn toàn không che giấu. mình sát ý. Vừa rồi chưởng lực nàng thấy rõ ràng, phu quân nàng hoàn toàn không phải kẻ này đối thủ.
“Khẩu khí thật lớn lắm. Khai báo ra họ tên, lão tử cho ngươi được chết toàn thây.” Nhậm Ngã Hành từ sau khi trở thành Hắc Mộc Nhai bên trên Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ chưa từng bị người ta như vậy coi thường tức giận nói.
“Đệ tử của ta nói rồi. Lão tử họ Không, tên có tên. Giang hồ vẫn gọi soái ka không tên. Người sắp chết như ngươi gọi thế nào cũng được miễn là thêm hai từ soái ca vào còn tên tuổi không quan trọng.” Diệp Thần một bộ không đáng nhắc tới nói.
“Họ Không kia... ” Nhậm Ngã Hành tức giận chỉ vào Diệp Thần mặt nói.
“Thiếu chữ soái ca kìa thằng ngu, không biết tiếng người hả? Hay ta nói nhiều quá làm khó mi?” Diệp Thần ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi.
Đámm người có chút im lặng, ngươi có thể bỏ qua cái tiểu tiết đó được không? Hiện tại ngươi đang là nhân vật chính đấy cố gắng giữ chút hình tượng đi.
“Tuyết Tâm ngươi một lát ta giữ chân hắn, ngươi mau tìm cách trốn thoát. Đợi khi an toàn, ta sẽ đi tìm ngươi” Nhậm Ngã Hành nhắc nhở mình phu nhân. Hắn chuẩn bị quyết một trận sinh tử với nam nhân này.
“Ta không đi có chết cùng chết.” Tuyết Tâm muốn đồng sinh cộng tử nói.
“Ngu ngốc, mau đi.” Nhậm Ngã Hành bất đắc dĩ nói.
“Ta không đi.” Tuyết Tâm lắc đầu nói.
“Hai các ngươi không cần ở đó cãi nhau, yên tâm lão tử giết nhiều người. Kẻ thù nam nhân ta đều bẻ xương, lột da, rút gân, moi tim đóng đinh. Nhưng đối với nữ nhân vẫn vô cùng lương thiện.” Diệp Thần nhìn hai người như vậy phân ly bi đát liền nói.
“Ngươi bỏ qua cho ta phu nhân? Đối với nữ nhân không hạ thủ, bổn giáo chủ khâm phục ngươi. Đợi một lát, nếu ta có thắng, cũng sẽ không để ngươi chết quá khó coi.” Nhậm Ngã Hành đối với Diệp Thần một bộ dáng ta chưa chắc sẽ thua nói.
“Ta cũng cảm thấy vô cùng khâm phục chính mình, đối với nữ nhân chỉ hiếp rồi giết, giết rồi hiếp. Quá là nhân từ.” Diệp Thần cũng cảm thấy mình thật sự rất thánh thiện nói.
“Phụt...” Đám người đều muốn phun nước ra ngoài. Móa, sao chúng ta nhìn ngươi đầu óc hoàn toàn là cái hái hoa đạo tặc một chút thánh thiện cũng méo thấy là sao.
“Tuyết Tâm chạy mau. Hôm nay ta phải cho ngươi biết Nhậm Ngã Hành ta đại danh, không phải quả hồng mềm để người khác mặc sức bóp.” Nhậm Ngã Hành lập tức xông tới một chưởng đánh vào ngực Diệp Thần muốn sử dụng Hấp Tinh Đại Pháp, đây là môn võ công hắn tự sáng tạo dựa vào một mảnh võ công đã thất truyền. Mặc dù không hoàn thiện nhưng đã đủ để đem ra sử dụng.
“Sư phụ cẩn thận.” Đông Phương Bạch lo lắng hét lên.
Diệp Thần khẽ ngáp miệng đưa tay cầm lấy Nhậm Ngã Hành cánh tay bẻ sang một bên: “Yếu như vậy? Chỉ một con cẩu cũng dám tự vỗ ngực xưng hai chữ đại danh?”
“Ngươi… ngươi… rốt cuộc là ai?” Nhìn thấy nam nhân thần bí hời hợt đem hắn cánh tay bắt được. Nhậm Ngã Hành đều cảm thấy mộng, trên giang hồ chưa từng nghe qua có kẻ mạnh đến vậy.
“Ta nói rồi, lão tử tên là Soái Ca Không Tên.” Diệp Thần vô liêm sỉ nói.
“Có bản lĩnh liền xử xuất ra đừng có nói nhiều.” Nhậm Ngã Hành lập tức một cước đá vào Diệp Thần trên ngực nhưng hắn một chút đều không xi nhê ngạc nhiên. Tên này chẳng lẽ đến từ thiếu lâm tự chuyên luyện Thiết Bố Sam hay sao?
“Là ngươi yêu cầu ta, tuyệt kỹ Đoạn Tử Tuyệt Tôn Cước. Y à hú hù hu...” Diệp Thần đáp ứng hắn yêu cầu tặng kèm một đá đem Nhậm Ngã Hành chân giữa đem đá tàn sau đó liền hú lên như Lý Tiểu Long dùng chân day day Nhậm Ngã Hành chân giữa..
“Hự… Họ Không… ngươi...” Nhậm Ngã Hành ôm mình háng nằm trên mặt đất cảm giác cả thế giới đột nhiên bé lại vừa bằng hai viên bi đau đớn tan nát cõi lòng. Trong giang hồ đều kị nhất ba thứ quy đinh chính là giữa háng không thể đánh, không thể dùng độc, không thể cắt tóc. Tên này vậy mà làm như vậy.
“Thiếu hai chữ Soái ka...” Diệp Thần hảo tâm nhắc nhở. Ai bảo hắn là người tốt bụng đâu.
“Sư phụ thật mạnh.” Đông Phương Bạch hâm mộ nhìn Diệp Thần, có thể một tay chế phục nàng kẻ thù. Đi theo hắn nàng nhất định có thể trả thù.
“Ta liều mạng với ngươi. Lão tử không tin, tự bạo không kéo ngươi chết cùng.” Nhậm Ngã Hành không phục mình thua ôm lấy Diệp Thần muốn tự bạo nội lực.
“Sư phụ mau tránh ra hắn muốn tự bạo.” Đông Phương Bạch mặt càng tái vào, Nàng không muốn sư phụ vì nàng mà chết.
“Phu quân không thể.” Tuyết Tấm biết Nhậm Ngã Hành tính hiếu chiến vô cùng cao lập tức muốn ngăn cản.
“Tuyết Tâm chăm sóc tốt con chúng ta.” Nhậm Ngã Hành hét lên lập tức muốn dẫn phát nội lực.
Bốp… một hòn đán lớn đem đầu hắn đập chảy máu bất tỉnh nhân sự.
“Mẹ nó muốn bạo thể liền bạo, nói nhiều vậy làm cái rắm. Làm như bố sợ lắm ý.” Diệp Thần đem hòn đá trên tay từ tốn ném đi nói.
“Như vậy liền giải quyết?” Đông Phương Bạch nghi ngờ hỏi. Một cao thủ muốn bạo thể, ngươi liền đơn giản nhặt cục đá đem hắn đập bất tỉnh. Móa, giang hồ kể chuyện đều là dàn dựng cả.
“Không ngươi nghĩ thế nào? Hắn đều nói tự bạo, không đem hắn đập ngất còn đợi hắn bạo cho ngươi xem sao? Không có chút nào ý nghĩa. Đánh được liền đánh” Diệp Thần đá ra Nhậm Ngã Hành trên mặt đất đưa chân đạp vào mặt hắn hỏi.
“Ách, ý ta không phải cái đó. Chẳng qua ngươi sài mấy chiêu đó có chút bẩn.” Đông Phương Bạch mở miệng nói.
“Bẩn sao? Tiểu Bạch Kiểm ta nhắc ngươi nhớ cho thật kỹ. Đây là ngươi bài học đầu tiên, khi đối đầu với kẻ thù, bẩn hay sạch không quan trọng. Chỉ cần gây ra sát thương lớn nhất cho kẻ địch đều có thể sử dụng. Người chết không có quyền nói lịch sử, kẻ sống nói cái gì thì chính là cái đó.” Diệp Thần ánh mắt nghiêm túc nhắc nhở.
“Vậy còn nàng… chúng ta giải quyết thế nào đây?” Đông Phương Bạch nhìn trên đất không rõ sống chết Nhậm Ngã Hành nghi hoặc hỏi.
“Nữ nhân này khá là xinh đẹp hiếp trước giết sau.” Diệp Thần nhìn đến sợ đến thất thần sắp sinh Tuyết Tâm nữ nhân khẽ liếm môi một cái nói.
Tuyết Tâm phát hiện Diệp Thần ánh mắt quét qua lập tức cảm thấy sợ hãi. Tên này rốt cuộc muốn làm cái gì?
Vào đúng lúc này, đang đứng bên cạnh hắn Đông Phương Bạch bỗng dưng quỳ xuống van xin: “Sư phụ ta muốn xin ngươi một điều.”
“Tiểu tử chết đi...” Nhậm Ngã Hành đem mình phu nhân kéo ra sau lưng một chưởng đánh mạnh đến Đông Phương Bạch phía.
“Ngươi động hắn một sợi tóc cho lão tử xem thử một chút.” Một giọng nói vang lên, một bàn tay mang theo chưởng lực kinh người đem Nhậm Ngã Hành đánh lùi về phía sau.
“Hự, có đồng bọn?” Nhậm Ngã Hành lập tức lùi về phía sau mười bước, cảm giác đôi tay đều tê đỏ. Kinh mạch cùng cơ thể ngũ tạng đều bị tổn thương chỉ còn thiếu nôn ra máu. Bàn tay phải của hắn cảm giác giống như phế đi không thể vận lực. Kẻ đến hẳn là một cao thủ.
Ngước mặt nhìn lên, một thanh niên áo trắng phất phơ nổi bật lên trong màn đêm đứng tại trước mặt hai phu thê tiêu dao tay cầm lấy bình rượu uống, tay kia cầm một chiếc quạt trắng nhỏ nhẹ nhàng phẩy phẩy trời khá tối họ đều nhìn không rõ người này mặt.
“Phu quân ngươi không sao chứ?” Tuyết Tâm phu nhân lập tức chạy đến bên cạnh đỡ phu quân mình hỏi thăm.
“Ta không sao, phu nhân mau trốn ra ta đằng sau. Kẻ này không đơn giản, cẩn thận.” Nhậm Ngã Hành đôi mắt sắc bén liền kêu mình phu nhân chú ý.
Đông Phương Bạch nhìn trước mặt mình nam nhân áo trắng xuất hiện, nội tâm đều cảm thấy xúc động muốn ôm hắn. Vào lúc nàng tuyệt vọng nhất, hắn lại xuất hiện tựa như một vị thần vậy.
“Sư phụ… ngươi cuối cùng cũng đến rồi.” Đông Phương Bạch xà đến muốn ôm lấy Diệp Thần liền bị hắn đưa ra một bàn tay đặt vào đầu nàng.
“Này này xúc động thì có thể. Đừng có tới gần, bẩn chết.” Diệp Thần chán ghét nói.
“Ta còn tưởng ngươi bỏ mặc ta rồi đâu hu hu…” Trải qua sinh tử, nội tâm mong manh của nàng liền thể hiện ra khóc lớn.
“Ách, nam nhân nhỏ máu không nhỏ lệ. Ngươi thế nào lại khóc rồi?” Diệp Thần đều có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên từ lúc hắn gặp tiểu quỷ này khóc trước mặt hắn.
“Im miệng, không cho nói, đều tại ngươi, ta liền suýt mất mạng.” Đông Phương Bạch oán trách nói.
“Suýt chết tức là chưa có chết. Không chết là được.” Diệp Thần thản nhiên nói.
“Ngươi… ta nói ngươi đều đi, còn quay lại đây làm gì?” Đông Phương Bạch oán giận nói.
“Bởi vì ta là nam nhân, ta đã hứa làm sư phụ ngươi, dạy dỗ ngươi. Có thể ta ghét ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ rơi ngươi. Ta đã nói thì ta sẽ làm. Ai kêu ngươi coi ta là gia đình đâu.” Diệp Thần xoa xoa đầu nàng nói.
“Sư phụ…” Đông Phương Bạch đều cảm động nhìn Diệp Thần ôm chầm lấy hắn phát khóc. Cảm giác có người bảo vệ thật tốt.
“Tên ngố này ta đã bảo không được ôm rồi mà. Bẩn chết, ngươi lần này giặt không sạch liền không có cơm ăn.” Diệp Thần thấy quần áo mình bị bẩn liền trách cứ nói.
“Ta mặc kệ, dù cho không có cơm ăn, không có chỗ ngủ, có khổ cực ra sao. Đừng mơ ta buông ngươi.” Đông Phương Bạch ôm chặt hắn nói.
“Ngươi… thật là… mấy câu đó ngươi để đi tán gái đi. Lão tử nhắc lại lão tử không chơi gay. Mợ, sáng mai dạy thấy đít dát dát ngươi cứ liệu hồn cho lão tử.” Diệp Thần gõ đầu Đông Phương Bạch cảnh cáo nói.
“Ta mới là người phải sợ đâu.” Đong Phương Bạch che trán thầm nhổ nước bọt.
“Một lát ta đưa ngươi vào thành. Hiện tại, có vài món nợ cần tính.” Diệp Thần nhìn hai cái phu thê Nhậm Ngã Hành và Tuyết Tâm nổi lên sát tâm.
“Ngươi là sư phụ của tiểu tử này?” Nhậm Ngã Hành nhìn Diệp Thần đề phòng.
“Đúng vậy, ngươi dọa đệ tử của ta hú hồn, còn muốn lấy hắn cái mạng. Món nợ này ngươi muốn tính sao?” Diệp Thần bẻ ngón tay sẵn sàng đánh nhau hỏi
“Không biết vị tiền bối này muốn thế nào mới có thể bỏ qua cho chúng ta phu phụ?” Tuyết Tâm ngược lại am hiểu đối ngoại đối với thần bí nam nhân này dò hỏi.
“Rất đơn giản, dám động ta đệ tử, xa đâu cũng giết.” Diệp Thần nổi lên sát khí nhìn hai người nói.
Tuyết Tâm lập tức lùi lại vài bước nhìn nam nhân trước mặt này, sát phạt sát ý hoàn toàn không che giấu. mình sát ý. Vừa rồi chưởng lực nàng thấy rõ ràng, phu quân nàng hoàn toàn không phải kẻ này đối thủ.
“Khẩu khí thật lớn lắm. Khai báo ra họ tên, lão tử cho ngươi được chết toàn thây.” Nhậm Ngã Hành từ sau khi trở thành Hắc Mộc Nhai bên trên Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ chưa từng bị người ta như vậy coi thường tức giận nói.
“Đệ tử của ta nói rồi. Lão tử họ Không, tên có tên. Giang hồ vẫn gọi soái ka không tên. Người sắp chết như ngươi gọi thế nào cũng được miễn là thêm hai từ soái ca vào còn tên tuổi không quan trọng.” Diệp Thần một bộ không đáng nhắc tới nói.
“Họ Không kia... ” Nhậm Ngã Hành tức giận chỉ vào Diệp Thần mặt nói.
“Thiếu chữ soái ca kìa thằng ngu, không biết tiếng người hả? Hay ta nói nhiều quá làm khó mi?” Diệp Thần ngoáy ngoáy lỗ tai hỏi.
Đámm người có chút im lặng, ngươi có thể bỏ qua cái tiểu tiết đó được không? Hiện tại ngươi đang là nhân vật chính đấy cố gắng giữ chút hình tượng đi.
“Tuyết Tâm ngươi một lát ta giữ chân hắn, ngươi mau tìm cách trốn thoát. Đợi khi an toàn, ta sẽ đi tìm ngươi” Nhậm Ngã Hành nhắc nhở mình phu nhân. Hắn chuẩn bị quyết một trận sinh tử với nam nhân này.
“Ta không đi có chết cùng chết.” Tuyết Tâm muốn đồng sinh cộng tử nói.
“Ngu ngốc, mau đi.” Nhậm Ngã Hành bất đắc dĩ nói.
“Ta không đi.” Tuyết Tâm lắc đầu nói.
“Hai các ngươi không cần ở đó cãi nhau, yên tâm lão tử giết nhiều người. Kẻ thù nam nhân ta đều bẻ xương, lột da, rút gân, moi tim đóng đinh. Nhưng đối với nữ nhân vẫn vô cùng lương thiện.” Diệp Thần nhìn hai người như vậy phân ly bi đát liền nói.
“Ngươi bỏ qua cho ta phu nhân? Đối với nữ nhân không hạ thủ, bổn giáo chủ khâm phục ngươi. Đợi một lát, nếu ta có thắng, cũng sẽ không để ngươi chết quá khó coi.” Nhậm Ngã Hành đối với Diệp Thần một bộ dáng ta chưa chắc sẽ thua nói.
“Ta cũng cảm thấy vô cùng khâm phục chính mình, đối với nữ nhân chỉ hiếp rồi giết, giết rồi hiếp. Quá là nhân từ.” Diệp Thần cũng cảm thấy mình thật sự rất thánh thiện nói.
“Phụt...” Đám người đều muốn phun nước ra ngoài. Móa, sao chúng ta nhìn ngươi đầu óc hoàn toàn là cái hái hoa đạo tặc một chút thánh thiện cũng méo thấy là sao.
“Tuyết Tâm chạy mau. Hôm nay ta phải cho ngươi biết Nhậm Ngã Hành ta đại danh, không phải quả hồng mềm để người khác mặc sức bóp.” Nhậm Ngã Hành lập tức xông tới một chưởng đánh vào ngực Diệp Thần muốn sử dụng Hấp Tinh Đại Pháp, đây là môn võ công hắn tự sáng tạo dựa vào một mảnh võ công đã thất truyền. Mặc dù không hoàn thiện nhưng đã đủ để đem ra sử dụng.
“Sư phụ cẩn thận.” Đông Phương Bạch lo lắng hét lên.
Diệp Thần khẽ ngáp miệng đưa tay cầm lấy Nhậm Ngã Hành cánh tay bẻ sang một bên: “Yếu như vậy? Chỉ một con cẩu cũng dám tự vỗ ngực xưng hai chữ đại danh?”
“Ngươi… ngươi… rốt cuộc là ai?” Nhìn thấy nam nhân thần bí hời hợt đem hắn cánh tay bắt được. Nhậm Ngã Hành đều cảm thấy mộng, trên giang hồ chưa từng nghe qua có kẻ mạnh đến vậy.
“Ta nói rồi, lão tử tên là Soái Ca Không Tên.” Diệp Thần vô liêm sỉ nói.
“Có bản lĩnh liền xử xuất ra đừng có nói nhiều.” Nhậm Ngã Hành lập tức một cước đá vào Diệp Thần trên ngực nhưng hắn một chút đều không xi nhê ngạc nhiên. Tên này chẳng lẽ đến từ thiếu lâm tự chuyên luyện Thiết Bố Sam hay sao?
“Là ngươi yêu cầu ta, tuyệt kỹ Đoạn Tử Tuyệt Tôn Cước. Y à hú hù hu...” Diệp Thần đáp ứng hắn yêu cầu tặng kèm một đá đem Nhậm Ngã Hành chân giữa đem đá tàn sau đó liền hú lên như Lý Tiểu Long dùng chân day day Nhậm Ngã Hành chân giữa..
“Hự… Họ Không… ngươi...” Nhậm Ngã Hành ôm mình háng nằm trên mặt đất cảm giác cả thế giới đột nhiên bé lại vừa bằng hai viên bi đau đớn tan nát cõi lòng. Trong giang hồ đều kị nhất ba thứ quy đinh chính là giữa háng không thể đánh, không thể dùng độc, không thể cắt tóc. Tên này vậy mà làm như vậy.
“Thiếu hai chữ Soái ka...” Diệp Thần hảo tâm nhắc nhở. Ai bảo hắn là người tốt bụng đâu.
“Sư phụ thật mạnh.” Đông Phương Bạch hâm mộ nhìn Diệp Thần, có thể một tay chế phục nàng kẻ thù. Đi theo hắn nàng nhất định có thể trả thù.
“Ta liều mạng với ngươi. Lão tử không tin, tự bạo không kéo ngươi chết cùng.” Nhậm Ngã Hành không phục mình thua ôm lấy Diệp Thần muốn tự bạo nội lực.
“Sư phụ mau tránh ra hắn muốn tự bạo.” Đông Phương Bạch mặt càng tái vào, Nàng không muốn sư phụ vì nàng mà chết.
“Phu quân không thể.” Tuyết Tấm biết Nhậm Ngã Hành tính hiếu chiến vô cùng cao lập tức muốn ngăn cản.
“Tuyết Tâm chăm sóc tốt con chúng ta.” Nhậm Ngã Hành hét lên lập tức muốn dẫn phát nội lực.
Bốp… một hòn đán lớn đem đầu hắn đập chảy máu bất tỉnh nhân sự.
“Mẹ nó muốn bạo thể liền bạo, nói nhiều vậy làm cái rắm. Làm như bố sợ lắm ý.” Diệp Thần đem hòn đá trên tay từ tốn ném đi nói.
“Như vậy liền giải quyết?” Đông Phương Bạch nghi ngờ hỏi. Một cao thủ muốn bạo thể, ngươi liền đơn giản nhặt cục đá đem hắn đập bất tỉnh. Móa, giang hồ kể chuyện đều là dàn dựng cả.
“Không ngươi nghĩ thế nào? Hắn đều nói tự bạo, không đem hắn đập ngất còn đợi hắn bạo cho ngươi xem sao? Không có chút nào ý nghĩa. Đánh được liền đánh” Diệp Thần đá ra Nhậm Ngã Hành trên mặt đất đưa chân đạp vào mặt hắn hỏi.
“Ách, ý ta không phải cái đó. Chẳng qua ngươi sài mấy chiêu đó có chút bẩn.” Đông Phương Bạch mở miệng nói.
“Bẩn sao? Tiểu Bạch Kiểm ta nhắc ngươi nhớ cho thật kỹ. Đây là ngươi bài học đầu tiên, khi đối đầu với kẻ thù, bẩn hay sạch không quan trọng. Chỉ cần gây ra sát thương lớn nhất cho kẻ địch đều có thể sử dụng. Người chết không có quyền nói lịch sử, kẻ sống nói cái gì thì chính là cái đó.” Diệp Thần ánh mắt nghiêm túc nhắc nhở.
“Vậy còn nàng… chúng ta giải quyết thế nào đây?” Đông Phương Bạch nhìn trên đất không rõ sống chết Nhậm Ngã Hành nghi hoặc hỏi.
“Nữ nhân này khá là xinh đẹp hiếp trước giết sau.” Diệp Thần nhìn đến sợ đến thất thần sắp sinh Tuyết Tâm nữ nhân khẽ liếm môi một cái nói.
Tuyết Tâm phát hiện Diệp Thần ánh mắt quét qua lập tức cảm thấy sợ hãi. Tên này rốt cuộc muốn làm cái gì?
Vào đúng lúc này, đang đứng bên cạnh hắn Đông Phương Bạch bỗng dưng quỳ xuống van xin: “Sư phụ ta muốn xin ngươi một điều.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.