Chương 762: Tiếu Ngạo Giang Hồ-Ta Trưởng Thành, Gả Cho Ngươi
Độc Cô Vô Danh
12/07/2019
Cầm theo chiếc va ly đi du lịch, Diệp Thần trong
miệng lầm bầm không ngừng oán trách Cửu Tử chơi khăm hắn. Nếu biết trước mình không phải rời đi, còn diễn cái gì anh hùng cứu mỹ nhân rồi hi
sinh quả cảm. Giờ thì tốt rồi, hắn hiện tại lấy cái đếu gì mặt mũi gặp
lại nàng đâu.
“Không nghĩ tới liền đã mười năm trôi qua. Không biết họ hiện tại sống tốt hay không? Gặp lại không biết… họ sẽ phản ứng như thế nào.” Diệp Thần nhìn lên trên bầu trời xanh tay xách va ly đi bụi nghĩ.
“Hiện tại vẫn là trước tiên đem đống đồ này bán đi rồi hẵng tính tiếp.” Diệp Thần mở ra trong va ly đồ đạc có chút tò mò. Bên trong va ly đều là một đống quyển sách đề tên các môn võ công đến từ các thế giới khác nhau hắn đã thu thập được.
“Mặc dù hàng tốt, nhưng giá tiền thật sự là trên trời, ai có thể bỏ ra mua nổi đâu.” Diệp Thần nhìn những bí kíp võ công đề theo giá trị không khỏi có một hồi im lặng.
“Hấp Tinh Đại Pháp giá trị liền cần 70% tuổi thọ còn lại của đời người, Quỳ Hoa Bảo Điển liền cần 80%, Rẻ rách nhất Tịch Tà Kiếm Phổ cũng muốn 60% tuổi thọ, thật sự con mẹ nó lừa người.” Diệp Thần tay đều cảm thấy run, rõ ràng cho hắn đi làm gian thương được hay là không.
“Học xong võ công này, chắc chưa sài được vài bữa liền đột tử quá. Chỉ cho dùng tuổi thọ đến quy đổi, thế này ai dám đổi đâu.” Diệp Thần thầm nghĩ, cái này đồ vật vốn dĩ không sài vàng bạc để trao đổi.
Ngồi tại một quán trà gần đó gọi ra một bát nước trà cùng vài cái bánh bao, Diệp Thần liền nghĩ cách bán đồ vật.
“Các ngươi có nghe không, nghe nói Lưu Chính Phong, Lưu chưởng môn rửa tay chậu vàng từ nay gác kiếm không tiếp tục tham ra giang hồ.” Đám người xung quanh nghị luận ồn ào.
“Rửa tay chậu vàng? Xem ra đến rất đúng lúc, nhiều như vậy người võ lâm, bán đồ không sai.” Diệp Thần sờ sờ chiếc va ly suy nghĩ.
“Keng,... vụt... ” Vào lúc này trên lầu quán trà, lập tức phát ra vang động tiếng đánh nhau.
“Bên trên có cao thủ giao chiến, chúng ta mau lên trên đó. Nghe nói là hái hoa dâm tặc Điề Bá Quang đang đánh đâu.” Đám người lập tức ùa đi lên trên tầng.
“Điền Bá Quang? Nghi Lâm? Nữ nhân lão tử cũng nghĩ động?” Diệp Thần cầm trong tay va ly hướng trên lầu đi đến.
Lúc này, Lệnh Hồ Xung đang bị Điền Bá Quang đè ra đánh chật vật, trên tay đã bị chém chảy máu.
“Lệnh Hồ huynh đệ, ngươi vẫn là tránh sang một bên, nếu không ta liền giết ngươi.” Điền Bá Quang uy hiếp nói.
“Lệnh hồ đại ca ngươi vẫn là tránh sang đi, nếu không thật sẽ chết.” Nghi Lâm tiểu ni cô lúc này đã lớn trong mắt tràn đấy sự ngây thơ ngây ngốc nói.
“Nghi Lâm sư muội, ta và Điền huynh chỉ là giao đánh, vừa rồi còn chưa hết lực. Đến Điền huynh chúng ta tiếp tục đánh.” Lệnh Hồ Xung không hổ đem theo vầng sáng nhân vật chính không sợ chết nói.
“Lệnh Hồ huynh đệ đã nói vậy, đừng trách Điền huynh đao trong tay vô tình.” Điền Bá Quang đôi mắt lóe lên sát khí không nghi ngờ gì hắn đã đống sát tâm.
Vụt… vào đùng lúc này từ trong đám đông một chiếc va ly màu đen bay tới đem hắn nện choáng váng.
“Ai… ai… ai dám nện Điền Bá Quang ta?” Điền Bá Quang đưa tay sờ sờ đầu chảy máu tức giận chỉ tay vào đám người. Lệnh Hồ Xung cũng nhân lúc này nghỉ ngơi lấy sức.
“Lão tử nện ngươi đấy, làm sao?” Diệp Thần một bộ bất cần đời rút ra dép lần nữa ném thẳng vào mặt Điền Bá Quang đem hắn lần nữa nện ngã trên mặt đất.
“Dám dùng dép nện ta? Chán sống?” Điền Bá Quang mặt in hình cái dép tức giận đứng lên.
Ở bên cạnh Lệnh Hồ Xung, tiểu ni cô Nghi Lâm đôi mắt liền ngây ngốc nhìn cái này nam tử, một số hồi ức hiện về khiến mặt nàng đều đỏ ửng: “Đai ca ca… hắn thật trở lại.”
“Sủa nhiều.” Diệp Thần cầm lên va ly không nhiều động tác lập tức hướng Điền Bá Quang nện đến đem mặt của Điền Bá Quang đều nện sưng bố mẹ nhìn đều không ra.
“Đại ca… không tiền bối, đại nhân vật. Ngươi thích cái này ni cô, ta cũng đều cho ngươi. Làm ơn đừng nện nữa.” Điền bá Quang cắn răng cắn cỏ cầu xin nói. Mẹ nó, ngươi nện chỗ nào đều được, thế nào toán hướng mặt của ta nện? Hiện tại mặt đều bị ngươi nện cho biến dạng rồi có được hay là không.
“Lão tử từ trước đến giờ muốn cái gì, còn cần cho? Mẹ nó ngươi chính là đang khiêu khích lão tử.” Diệp Thần lần nữa nâng lên va ly đem Điền Bá Quang nện.
“Cái này… vị này huynh đài,... hắn thảm lắm rồi. Có thể hay không… tha cho hắn?” Lệnh Hồ Xung một bên nhìn đều cảm thấy sợ hỏi.
“Ngươi là thằng nào?” Diệp Thần nhìn Lệnh Hồ Xung hỏi.
“Tại hạ là Hoa Sơn đại đệ tử Lệnh Hồ Xung.” Lệnh Hồ Xung chắp tay nói.
“Chúng ta quen biết lắm sao?” Diệp Thần sờ sờ cằm hỏi.
“Không quen.” Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói. Từ trước đến giờ hắn đều chưa gặp qua nam tử này.
Diệp Thần nghe thấy vậy lập tức giơ tay hướng Lệnh Hồ Xung mặt cho một cái va ly đem hắn nện choáng: “Không quen? Không biết, chuyện của ta ngươi còn dám quản?”
“Thần ca ca… đừng đừng đánh… Lệnh Hồ đại ca không có ý như vậy.” Một bên Nghi Lâm thiện lương bắt lấy Diệp Thần tay ngăn hắn hành hung.
“Vị này huynh đài… ta thật không có ý như vậy.” Lệnh Hồ Xung cũng cảm thấy phát sợ nói. Cái này nam tử một lời không hợp liền đánh thật sự khiến người ta không thể khinh suất.
“Ta nói Nghi Lâm, Điền Bá Quang như vậy muốn đối với ngươi, ngươi nói ta lên làm gì?” Diệp Thần đem Nghi Lâm hoàn toàn không có kiêng kỵ ôm vào lòng nói.
“Tha… tha cho hắn, ta tin hắn sẽ không làm việc xấu nữa.” Lệnh Hồ Xung lên tiếng nói lập tức ăn thêm cái va ly vào mặt bất tỉnh.
“Mẹ nó, lão tử khi nào hỏi đến ngươi?” Diệp Thần một bộ mộng bức nói.
“Thần ca ca đừng đánh… ta… ta nghĩ… nên tha cho hắn. Dù sao… dù sao thì… Ngã Phật từ bi.” Nghi Lâm đều bị dọa muốn khóc nói.
“Điền Bá Quang ngươi nghe sao? Ngã Phật từ bi, từ nay về sau không nên làm việc xấu rõ sao?” Diệp Thần nhìn mặt sưng như bánh bao Điền Bá Quang nói.
“Đa tạ thiếu hiệp tha mạng, đa ta Nghi Lâm tiểu sư phụ tha mạng.” Điền Bá Quang cảm thấy sinh cơ lập tức cầu xin nói.“Vụt..” chưa đầy một khắc, đầu của hắn liền lăn lông lốc trên mặt đất máu tươi bắn ra khắp mọi nơi khiến mọi người kinh hãi. Không phải vừa nói tha mạng sao, quay đi quẩn lại ngươi liền đem đầu hắn chém xuống.
“Thần ca ca ngươi…” Nghi Lâm che miệng bất ngờ nói.
“Ngã Phật từ bi là ngươi phật, không phải ta. Việc gì ta phải nghe hắn sai bảo? Người ta muốn giết, Phật cũng đừng nghĩ lưu.” Diệp Thần một bộ lạnh băng sát khí nói.
Lệnh Hồ Xung một bên im lặng không có lên tiếng sợ bị Diệp Thần quái lạ tính khí chém bay đầu. Vừa rồi người này ra tay thật quá nhanh.
“Tiểu Lâm ngươi đã trưởng thành rồi.” Diệp Thần đưa tay lên xoa xoa đầu của nàng nói.
“Đa… đa tạ đại ca ca khen.” Nghi Lâm tiểu ni cô mặt khẽ đỏ ứng nói.
“Năm đó lời hứa… ngươi nhớ vẫn là đã quên?” Diệp Thần vào thẳng câu hỏi nói.
“Đại ca ca năm đó… ta còn nhỏ. Tiểu Lâm là ni cô, không thể thành thân.” Nghi Lâm khẽ nhỏ tiếng nói.
“Ý ngươi là muốn nuốt lời?” Diệp Thần nhướng mày nói.
“Không phải vậy,...chúng ta… chúng ta có thể làm huynh muội không phải sao?” Nghi Lâm đều lúng túng đáp.
“Huynh muội?” Diệp Thần nhướng mày hỏi.
“Ngươi đồng ý?” Nghi Lâm nghi hoặc hỏi.
“Tất nhiên là không.” Diệp Thần lắc đầu nói.
“Nghi Lâm thật sự không xứng với ca ca, chúng ta vẫn làm huynh muội tốt. Ta là ni cô không thể phạm thanh quy giới luật.” Nghi Lâm liền mở miệng nói.
“Kề chỉ xứng với không xứng? Ngại chi giới luật thanh quy hả nàng? Ta chỉ cần ngươi bên ta mãi mãi chẳng rời xa là được.” Diệp Thần phủi tay lắc đầu nói.
“A di đà phật, Thần ca ca thật sự… xin lỗi ngươi.” Nghi Lâm trong lòng đều dãy dụa.
“Trước tiên không nói, tới uống trà.” Diệp Thần liền ngồi lên bàn gần đó rốt chén trà.
Nghi Lâm cùng Lệnh Hồ Xung ngồi xuống bàn nhìn Diệp Thần không biết hắn có hay không tức giận.
“Thần ca ca thích uống trà sao?” Nghi Lâm nghi hoặc hỏi.
“Thích chứ, nhưng mà… ta thích ngươi hơn.” Diệp Thần thản nhiên trả lời liền khiến Nghi Lâm đỏ mặt không dám lên tiếng.
“Vị này huynh đài… Nghi Lâm sư muội là ni cô không thể thành thân, ngươi đừng làm khó nàng.” Lệnh Hồ Xung thích quản chuyện bao đồng nói.
“Chuyện của ta và nàng không đến ngươi chen vào. Ta chỉ cần biết, năm đó Tiểu Lâm lời nói tính hay là không tính?” Diệp Thần nhìn Nghi Lâm hỏi.
“Vị huynh đệ này, ta nói...” Lệnh Hồ Xung tính khuyên bảo lập tức bị một tát đem đánh lăn ra đất.
“Lệnh Hồ Xung lão tử nói chuyện ngươi cũng dám chen ngang? Cho là ta… không dám giết ngươi? Không biết là nhân vật phụ chết bởi nói nhiều cùng quản chuyện bao đồng hả?” Diệp Thần cầm chén trà bóp thành phấn vụn đôi mắt sát khí hỏi.
“Thần ca ca… xin lỗi ta...” Nghi Lâm đôi mắt ướt lệ cúi đầu nói từ trong ngực rút ra chiếc quần lót năm đó Diệp Thần tặng đặt vào tay hắn nói.
“Tiẻu Lâm… ngươi không phải từng nói với… người xuất gia… không nói dối sao? Ngươi nói… mà không giữ lời.” Diệp Thần tay nắm chặt món đồ nhìn nàng nói.
“Thần ca ca… xin lỗi.” Nghi Lâm cúi đầu không dám ngẩng nói. Nàng luôn chờ đợi hắn nhưng khi gặp rồi nàng mới biết sự ngăn cách của họ vốn không phải là khoảng cách.
“Ngươi không có lỗi, lỗi là do ta quá tin vào ngươi, không nghĩ tới ngươi lại tin vào Phật. Tạm biệt.” Diệp Thần đem va ly sách lên quay đầu muốn rời đi.
“Đừng đi...” Diệp Thần vừa quay đầu rời đi nàng lập tức đứng dạy nhìn Diệp Thần bóng lưng nói.
“Thần ca ca… ta trưởng thành… ta đến gả… cho ngươi.” Nghi Lâm mặt đều đỏ ứng nói.
“Gả cho ta thì không thể tiếp tục làm ni cô.” Diệp Thần bước lên một bước cách xa nàng nói.
“Ta có thể.” Nghi Lâm bước đến gần hắn.
“Gả cho ta không thể tứ đại giai không.” Diệp Thần bước thêm một bước nữa.
“Ta có thể.” Nghi Lâm bước thêm một bước.
“Gả cho ta… chỉ có thể tin ta không tin Phật.” Diệp Thần quay đầu nhìn nàng nói.
“Ta tin ngươi.” Nghi Lâm bước lên ôm lấy hắn nói. Vào lúc hắn quay người rời đi nàng mới biết… Thần ca ca đối với nàng quan trọng thế nào.
Lệnh Hồ Xung một bên nhìn Nghi Lâm trong tay người khác một bộ ghen tị cùng ngưỡng mộ. Nghi Lâm tiểu sư phụ so với tiểu sư muội còn đẹp, hiện tại liền hoàn tục gả cho người khác: “Nếu tiểu sư muội có thể như Nghi Lâm sư muội vì ta như vậy thì tốt biết mấy.”
“Không nghĩ tới liền đã mười năm trôi qua. Không biết họ hiện tại sống tốt hay không? Gặp lại không biết… họ sẽ phản ứng như thế nào.” Diệp Thần nhìn lên trên bầu trời xanh tay xách va ly đi bụi nghĩ.
“Hiện tại vẫn là trước tiên đem đống đồ này bán đi rồi hẵng tính tiếp.” Diệp Thần mở ra trong va ly đồ đạc có chút tò mò. Bên trong va ly đều là một đống quyển sách đề tên các môn võ công đến từ các thế giới khác nhau hắn đã thu thập được.
“Mặc dù hàng tốt, nhưng giá tiền thật sự là trên trời, ai có thể bỏ ra mua nổi đâu.” Diệp Thần nhìn những bí kíp võ công đề theo giá trị không khỏi có một hồi im lặng.
“Hấp Tinh Đại Pháp giá trị liền cần 70% tuổi thọ còn lại của đời người, Quỳ Hoa Bảo Điển liền cần 80%, Rẻ rách nhất Tịch Tà Kiếm Phổ cũng muốn 60% tuổi thọ, thật sự con mẹ nó lừa người.” Diệp Thần tay đều cảm thấy run, rõ ràng cho hắn đi làm gian thương được hay là không.
“Học xong võ công này, chắc chưa sài được vài bữa liền đột tử quá. Chỉ cho dùng tuổi thọ đến quy đổi, thế này ai dám đổi đâu.” Diệp Thần thầm nghĩ, cái này đồ vật vốn dĩ không sài vàng bạc để trao đổi.
Ngồi tại một quán trà gần đó gọi ra một bát nước trà cùng vài cái bánh bao, Diệp Thần liền nghĩ cách bán đồ vật.
“Các ngươi có nghe không, nghe nói Lưu Chính Phong, Lưu chưởng môn rửa tay chậu vàng từ nay gác kiếm không tiếp tục tham ra giang hồ.” Đám người xung quanh nghị luận ồn ào.
“Rửa tay chậu vàng? Xem ra đến rất đúng lúc, nhiều như vậy người võ lâm, bán đồ không sai.” Diệp Thần sờ sờ chiếc va ly suy nghĩ.
“Keng,... vụt... ” Vào lúc này trên lầu quán trà, lập tức phát ra vang động tiếng đánh nhau.
“Bên trên có cao thủ giao chiến, chúng ta mau lên trên đó. Nghe nói là hái hoa dâm tặc Điề Bá Quang đang đánh đâu.” Đám người lập tức ùa đi lên trên tầng.
“Điền Bá Quang? Nghi Lâm? Nữ nhân lão tử cũng nghĩ động?” Diệp Thần cầm trong tay va ly hướng trên lầu đi đến.
Lúc này, Lệnh Hồ Xung đang bị Điền Bá Quang đè ra đánh chật vật, trên tay đã bị chém chảy máu.
“Lệnh Hồ huynh đệ, ngươi vẫn là tránh sang một bên, nếu không ta liền giết ngươi.” Điền Bá Quang uy hiếp nói.
“Lệnh hồ đại ca ngươi vẫn là tránh sang đi, nếu không thật sẽ chết.” Nghi Lâm tiểu ni cô lúc này đã lớn trong mắt tràn đấy sự ngây thơ ngây ngốc nói.
“Nghi Lâm sư muội, ta và Điền huynh chỉ là giao đánh, vừa rồi còn chưa hết lực. Đến Điền huynh chúng ta tiếp tục đánh.” Lệnh Hồ Xung không hổ đem theo vầng sáng nhân vật chính không sợ chết nói.
“Lệnh Hồ huynh đệ đã nói vậy, đừng trách Điền huynh đao trong tay vô tình.” Điền Bá Quang đôi mắt lóe lên sát khí không nghi ngờ gì hắn đã đống sát tâm.
Vụt… vào đùng lúc này từ trong đám đông một chiếc va ly màu đen bay tới đem hắn nện choáng váng.
“Ai… ai… ai dám nện Điền Bá Quang ta?” Điền Bá Quang đưa tay sờ sờ đầu chảy máu tức giận chỉ tay vào đám người. Lệnh Hồ Xung cũng nhân lúc này nghỉ ngơi lấy sức.
“Lão tử nện ngươi đấy, làm sao?” Diệp Thần một bộ bất cần đời rút ra dép lần nữa ném thẳng vào mặt Điền Bá Quang đem hắn lần nữa nện ngã trên mặt đất.
“Dám dùng dép nện ta? Chán sống?” Điền Bá Quang mặt in hình cái dép tức giận đứng lên.
Ở bên cạnh Lệnh Hồ Xung, tiểu ni cô Nghi Lâm đôi mắt liền ngây ngốc nhìn cái này nam tử, một số hồi ức hiện về khiến mặt nàng đều đỏ ửng: “Đai ca ca… hắn thật trở lại.”
“Sủa nhiều.” Diệp Thần cầm lên va ly không nhiều động tác lập tức hướng Điền Bá Quang nện đến đem mặt của Điền Bá Quang đều nện sưng bố mẹ nhìn đều không ra.
“Đại ca… không tiền bối, đại nhân vật. Ngươi thích cái này ni cô, ta cũng đều cho ngươi. Làm ơn đừng nện nữa.” Điền bá Quang cắn răng cắn cỏ cầu xin nói. Mẹ nó, ngươi nện chỗ nào đều được, thế nào toán hướng mặt của ta nện? Hiện tại mặt đều bị ngươi nện cho biến dạng rồi có được hay là không.
“Lão tử từ trước đến giờ muốn cái gì, còn cần cho? Mẹ nó ngươi chính là đang khiêu khích lão tử.” Diệp Thần lần nữa nâng lên va ly đem Điền Bá Quang nện.
“Cái này… vị này huynh đài,... hắn thảm lắm rồi. Có thể hay không… tha cho hắn?” Lệnh Hồ Xung một bên nhìn đều cảm thấy sợ hỏi.
“Ngươi là thằng nào?” Diệp Thần nhìn Lệnh Hồ Xung hỏi.
“Tại hạ là Hoa Sơn đại đệ tử Lệnh Hồ Xung.” Lệnh Hồ Xung chắp tay nói.
“Chúng ta quen biết lắm sao?” Diệp Thần sờ sờ cằm hỏi.
“Không quen.” Lệnh Hồ Xung lắc đầu nói. Từ trước đến giờ hắn đều chưa gặp qua nam tử này.
Diệp Thần nghe thấy vậy lập tức giơ tay hướng Lệnh Hồ Xung mặt cho một cái va ly đem hắn nện choáng: “Không quen? Không biết, chuyện của ta ngươi còn dám quản?”
“Thần ca ca… đừng đừng đánh… Lệnh Hồ đại ca không có ý như vậy.” Một bên Nghi Lâm thiện lương bắt lấy Diệp Thần tay ngăn hắn hành hung.
“Vị này huynh đài… ta thật không có ý như vậy.” Lệnh Hồ Xung cũng cảm thấy phát sợ nói. Cái này nam tử một lời không hợp liền đánh thật sự khiến người ta không thể khinh suất.
“Ta nói Nghi Lâm, Điền Bá Quang như vậy muốn đối với ngươi, ngươi nói ta lên làm gì?” Diệp Thần đem Nghi Lâm hoàn toàn không có kiêng kỵ ôm vào lòng nói.
“Tha… tha cho hắn, ta tin hắn sẽ không làm việc xấu nữa.” Lệnh Hồ Xung lên tiếng nói lập tức ăn thêm cái va ly vào mặt bất tỉnh.
“Mẹ nó, lão tử khi nào hỏi đến ngươi?” Diệp Thần một bộ mộng bức nói.
“Thần ca ca đừng đánh… ta… ta nghĩ… nên tha cho hắn. Dù sao… dù sao thì… Ngã Phật từ bi.” Nghi Lâm đều bị dọa muốn khóc nói.
“Điền Bá Quang ngươi nghe sao? Ngã Phật từ bi, từ nay về sau không nên làm việc xấu rõ sao?” Diệp Thần nhìn mặt sưng như bánh bao Điền Bá Quang nói.
“Đa tạ thiếu hiệp tha mạng, đa ta Nghi Lâm tiểu sư phụ tha mạng.” Điền Bá Quang cảm thấy sinh cơ lập tức cầu xin nói.“Vụt..” chưa đầy một khắc, đầu của hắn liền lăn lông lốc trên mặt đất máu tươi bắn ra khắp mọi nơi khiến mọi người kinh hãi. Không phải vừa nói tha mạng sao, quay đi quẩn lại ngươi liền đem đầu hắn chém xuống.
“Thần ca ca ngươi…” Nghi Lâm che miệng bất ngờ nói.
“Ngã Phật từ bi là ngươi phật, không phải ta. Việc gì ta phải nghe hắn sai bảo? Người ta muốn giết, Phật cũng đừng nghĩ lưu.” Diệp Thần một bộ lạnh băng sát khí nói.
Lệnh Hồ Xung một bên im lặng không có lên tiếng sợ bị Diệp Thần quái lạ tính khí chém bay đầu. Vừa rồi người này ra tay thật quá nhanh.
“Tiểu Lâm ngươi đã trưởng thành rồi.” Diệp Thần đưa tay lên xoa xoa đầu của nàng nói.
“Đa… đa tạ đại ca ca khen.” Nghi Lâm tiểu ni cô mặt khẽ đỏ ứng nói.
“Năm đó lời hứa… ngươi nhớ vẫn là đã quên?” Diệp Thần vào thẳng câu hỏi nói.
“Đại ca ca năm đó… ta còn nhỏ. Tiểu Lâm là ni cô, không thể thành thân.” Nghi Lâm khẽ nhỏ tiếng nói.
“Ý ngươi là muốn nuốt lời?” Diệp Thần nhướng mày nói.
“Không phải vậy,...chúng ta… chúng ta có thể làm huynh muội không phải sao?” Nghi Lâm đều lúng túng đáp.
“Huynh muội?” Diệp Thần nhướng mày hỏi.
“Ngươi đồng ý?” Nghi Lâm nghi hoặc hỏi.
“Tất nhiên là không.” Diệp Thần lắc đầu nói.
“Nghi Lâm thật sự không xứng với ca ca, chúng ta vẫn làm huynh muội tốt. Ta là ni cô không thể phạm thanh quy giới luật.” Nghi Lâm liền mở miệng nói.
“Kề chỉ xứng với không xứng? Ngại chi giới luật thanh quy hả nàng? Ta chỉ cần ngươi bên ta mãi mãi chẳng rời xa là được.” Diệp Thần phủi tay lắc đầu nói.
“A di đà phật, Thần ca ca thật sự… xin lỗi ngươi.” Nghi Lâm trong lòng đều dãy dụa.
“Trước tiên không nói, tới uống trà.” Diệp Thần liền ngồi lên bàn gần đó rốt chén trà.
Nghi Lâm cùng Lệnh Hồ Xung ngồi xuống bàn nhìn Diệp Thần không biết hắn có hay không tức giận.
“Thần ca ca thích uống trà sao?” Nghi Lâm nghi hoặc hỏi.
“Thích chứ, nhưng mà… ta thích ngươi hơn.” Diệp Thần thản nhiên trả lời liền khiến Nghi Lâm đỏ mặt không dám lên tiếng.
“Vị này huynh đài… Nghi Lâm sư muội là ni cô không thể thành thân, ngươi đừng làm khó nàng.” Lệnh Hồ Xung thích quản chuyện bao đồng nói.
“Chuyện của ta và nàng không đến ngươi chen vào. Ta chỉ cần biết, năm đó Tiểu Lâm lời nói tính hay là không tính?” Diệp Thần nhìn Nghi Lâm hỏi.
“Vị huynh đệ này, ta nói...” Lệnh Hồ Xung tính khuyên bảo lập tức bị một tát đem đánh lăn ra đất.
“Lệnh Hồ Xung lão tử nói chuyện ngươi cũng dám chen ngang? Cho là ta… không dám giết ngươi? Không biết là nhân vật phụ chết bởi nói nhiều cùng quản chuyện bao đồng hả?” Diệp Thần cầm chén trà bóp thành phấn vụn đôi mắt sát khí hỏi.
“Thần ca ca… xin lỗi ta...” Nghi Lâm đôi mắt ướt lệ cúi đầu nói từ trong ngực rút ra chiếc quần lót năm đó Diệp Thần tặng đặt vào tay hắn nói.
“Tiẻu Lâm… ngươi không phải từng nói với… người xuất gia… không nói dối sao? Ngươi nói… mà không giữ lời.” Diệp Thần tay nắm chặt món đồ nhìn nàng nói.
“Thần ca ca… xin lỗi.” Nghi Lâm cúi đầu không dám ngẩng nói. Nàng luôn chờ đợi hắn nhưng khi gặp rồi nàng mới biết sự ngăn cách của họ vốn không phải là khoảng cách.
“Ngươi không có lỗi, lỗi là do ta quá tin vào ngươi, không nghĩ tới ngươi lại tin vào Phật. Tạm biệt.” Diệp Thần đem va ly sách lên quay đầu muốn rời đi.
“Đừng đi...” Diệp Thần vừa quay đầu rời đi nàng lập tức đứng dạy nhìn Diệp Thần bóng lưng nói.
“Thần ca ca… ta trưởng thành… ta đến gả… cho ngươi.” Nghi Lâm mặt đều đỏ ứng nói.
“Gả cho ta thì không thể tiếp tục làm ni cô.” Diệp Thần bước lên một bước cách xa nàng nói.
“Ta có thể.” Nghi Lâm bước đến gần hắn.
“Gả cho ta không thể tứ đại giai không.” Diệp Thần bước thêm một bước nữa.
“Ta có thể.” Nghi Lâm bước thêm một bước.
“Gả cho ta… chỉ có thể tin ta không tin Phật.” Diệp Thần quay đầu nhìn nàng nói.
“Ta tin ngươi.” Nghi Lâm bước lên ôm lấy hắn nói. Vào lúc hắn quay người rời đi nàng mới biết… Thần ca ca đối với nàng quan trọng thế nào.
Lệnh Hồ Xung một bên nhìn Nghi Lâm trong tay người khác một bộ ghen tị cùng ngưỡng mộ. Nghi Lâm tiểu sư phụ so với tiểu sư muội còn đẹp, hiện tại liền hoàn tục gả cho người khác: “Nếu tiểu sư muội có thể như Nghi Lâm sư muội vì ta như vậy thì tốt biết mấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.