Chương 500: Tình địch Phan Minh
Độc Cô Vô Danh
31/07/2018
Tại đồn cảnh sát bên trong, Diệp Thần cùng với cả Huyền Tâm cảnh sát
ngồi tại trong phòng thẩm tra phạm nhân. Nói thật nàng cũng không tin
tưởng, cái này nam nhân lại đồng ý theo nàng trở về đồn giải quyết. Ban
đầu nàng còn nghĩ hắn muốn cường bạo nàng giữa thanh thiên bạch nhật
đâu.
“Lão bà, ngươi còn muốn dính cùng ta đến bao giờ nha. Mặc dù biết ngươi đối với ta yêu thương, nửa bước không nỡ rời nhưng mà cứ khóa như thế này, người không sợ người khác đều biết sao? Ngươi có thể không cần danh tiết, nhưng ta là nam nhân danh tiết rất là quan trọng.” Diệp Thần tỏ vẻ đáng thương nói.
“Ngươi danh tiết còn quan trọng hơn ta danh tiết?” Huyền Tâm lườm đến Diệp Thần, nàng đều tức đến nổ phổi, rõ ràng là chìa khóa bị hắn ném ra ngoài cửa sổ, thế nào lại thành nàng cố tình.
“Ta quan trọng. Chuyện này truyền ra ngoài, về sau ta thế nào lăn lộn tán gái.” Diệp Thần nhìn nàng vẻ rất nghiêm trọng nói.
“Còn muốn tán gái? Lúc trước trên tàu hai cô nàng đều là ngươi còn không đủ?” Huyền Tâm có chút nhìn cái này lớn hoa tâm đại củ cải.
“Người sinh ra ta là cha mẹ, hiểu ta chỉ có ngươi. Quả thật thiếu một chút.” Diệp Thần như nhìn thấy tri kỷ nói.
“Hiện tại là xã hội pháp trị, ngươi còn muốn lập hậu cung?” Huyền Tâm có cảm giác muốn đánh người một dạng.
“Việc này ngươi cũng đoán được? Quả nhiên ngươi hiểu ngươi lão công vô cùng.” Diệp Thần kinh ngạc nói.
“Ai là ngươi lão bà? Xưng hô cẩn thận một chút.” Huyền Tâm tức giận.
“Ngươi đều hứa làm ta nữ nhân, hiện tại còn chủ động cùng ta dính một chỗ. Làm hỏng ta danh tiết, hiện tại còn muốn trở mặt không nhận hàng? Có phải sau khi ngủ ta xong làm hỏng ta thân thể trong trắng, ngươi liền đem ta đạp không hả?” Diệp Thần trừng Huyền Tâm giống như tất cả là nàng bày mưu tính kế giống như.
“Ta… ngươi câm miệng. Rõ ràng chìa khóa là ngươi ném ra ngoài cửa sổ. Đợi đến sáng mai tìm được thợ phá khóa, ta lập tức cùng ngươi phân ra. Còn chuyện hứa với ngươi, đợi ngươi ra khỏi tù rồi tính.” Huyền Tâm khinh bỉ giơ lên tay bị còng biểu thị bất lực. Đợi hắn vào tù ngồ chung thân lúc đó nàng liền an toàn.
“Theo ngươi nói, sau khi ta ra tù, chúng ta vẫn là nên sinh con gái trước hay là sinh con trai trước.” Diệp Thần làm một bộ không có ý tứ hỏi.
“Ngươi im miệng cho ta. Đợi một lát nữa, xem ngươi còn có thể già mồm?” Huyền Tâm trừng mắt nhìn Diệp Thần nói.
“Huyền cảnh quan, giấy tờ thẩm tra đã mang đến.” Một cái cảnh sát bước vào bên trong cầm theo chút giấy tờ đưa cho Huyền Tâm nói.
“Được rồi, trời sắp tối, hôm nay ta ở lại đây canh trực. Bảo các huynh đệ bắt người thẩm tra xong nhốt lại liền trở về nghỉ ngơi đi.” Huyền Tâm mở miệng quan tâm nói. Hiện tại nàng bị tên phạm nhân này còng với, không thể để người khác nhìn thấy hai người cặp kè với nhau được.
“Đa tạ Huyền cảnh quan, vậy anh em chúng tôi về trước. n, anh rể chúng ta về trước, ngươi nhất định muốn đối với Huyền tỷ ôn nhu.” Đám cảnh quan lập tức nháy mắt Diệp Thần nói.
“Tất nhiên, tất nhiên. Ta còn sợ nàng đối với ta thô bạo đâu.” Diệp Thần chắp tay cảm tạ nói.
“Các ngươi nói cái gì? Còn không mau về?” Huyền Tâm tức gian quát. Cái đám cấp dưới này thực sự chọc chết nàng.
“Ách, Huyền tỷ thẹn quá hóa giận? Chúng ta trở về trước.” Mọi người lập tức chạy.
“Ngươi người này? Tức giân cái gì chứ? Bon họ chỉ là quan tâm đến ngươi nha.” Diệp Thần nhìn Huyền Tâm thở dài nói.
“Ngươi hiện tại là phạm nhân, cho ta im miệng lại. Hiện tại liền bắt đầu thẩm tra. Ngươi nồi về ngươi vị trí.” Huyền Tâm trừng mắt tức giận chỉ về chiếc ghế đối diện nói. Đều tại cái tên này, vào đồn một mực dán cùng nàng nói lung tung còn sờ xoạng nàng cái mông khiến nhân viên cảnh sát đều hiểu lầm.
“Ngươi xem, ta thế nào ngồi? Hay lão bà ngươi trước cho ta mở còng, ta tuyệt đối cùng ngươi phối hợp, sẽ không chạy trốn. Ngươi thích chơi thế nào chơi thế đó.” Diệp Thần giơ lên còng tay hỏi
“Nói năng không đứng đắn. Kéo ghế lại ngồi cạnh ta.” Huyền Tâm tức giận. Nam nhân này miệng quá thối.
“Ta từ nhỏ sinh ra yếu đuối, cái ghế nặng như vậy kéo không nổi. Hay là chúng ta cùng ngồi một chiếc ghế thế nào? Ta ngồi trước, ngươi ngồi lên ta đùi. Coi như cho ngươi chiếm ta tiện nghi. Thực sự quá có lợi cho ngươi.” Diệp Thần làm một bộ mất mát dáng vẻ.
“Ngồi chung cái đầu ngươi, rõ ràng là ngươi muốn chiếm ta tiện nghi.” Huyền Tâm có cảm giác muốn đánh người. Nàng là cảnh hoa nha, cảnh sát bên trong đệ nhất mỹ nữ cảnh hoa, hiện tại tên này chiếm tiện nghi còn làm như thiệt thòi hắn, tức chết người.
“Nếu ngươi cho rằng ta chiếm ngươi tiện nghi, được chúng ta đổi một cái, ngươi ngồi trước, ta ngồi lên ngươi đùi. Lần này lại tiện nghi ngươi lần nữa. Coi như ta bị chó cắn một cái. Thật là đẹp trai chi cho khổ vậy trời.” Diệp Thần ngước nhìn bên cạnh đó tấm gương tự an ủi mình.
“Ngươi ngồi ta đứng, chúng ta thẩm tra.” Huyền Tâm quyết đính sáng suốt không chú ý đến Diệp Thần lời nói.
“Được, ngươi muốn trước thẩm tra chỗ nào? Trên hay là… dưới trước? Ngươi chỉ cần nói một câu, ta lập tức cởi.” Diệp Thần thành thật nhìn Huyền Tâm.
“Là thẩm tra không phải là kiểm tra thân thể. Này chú ý ta lời nói? Hiện tại ngươi là phạm nhân đừng nhìn lung tung.” Huyền Tâm thấy Diệp Thần nhìn xung quanh không quan tâm nàng liền tức giận.
“Thật có lỗi, ta là lần đầu tiên tiến vào phòng thẩm tra, có chút mới mẻ, mọi khi xem phim hành động. Ta thấy phòng thẩm tra cảnh sát đều tối om một dạng, không nghĩ tới đều lừa đảo cả. Đúng rồi, đến đến, ta có mang điện thoại, chúng ta lại gần chụp một tấm ảnh đăng facebook làm cái kỷ niệm.” Diệp Thần lập tức lôi từ trong túi ra một chiếc điện thoại nói.
“Ngươi hiện tại đến làm phạm nhân, không phải đi du lịch.” Huyền Tâm đều có chút đau đầu liền nhanh tay tịch thu Diệp Thần điện thoại.
“Đúng, ta suýt đều quên. Hiện tại chúng ta là đang làm việc. Được rồi tiếp tục tiếp tục. Ngươi tên gì?” Diệp Thần lập tức vỡ lẽ ra nhận thức nói.
“Cuối cùng ngươi cũng hiểu. Ta tên Huyền Tâm.” Huyền Tâm có chút vui vẻ khi Diệp Thần phối hợp.
“Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?” Diệp Thần gật đầu hỏi.
“Ta năm nay… đợi đã rõ ràng là ta thẩm tra ngươi. Sao ngươi lại thẩm tra ta?” Huyền Tâm suýt liền hồ đồ lập tức tức giận.
“ n, nhầm lẫn. Ngươi đến hỏi. Ta thành thật trả lời.” Diệp Thần gãi gãi đầu trả lại nàng tập hồ sơ ghi tài liệu thông tin.
“Ngươi tên gì?” Huyền Tâm tiếp nhận giấy tờ liền cầm bút hỏi.
“Ngươi làm sao cả tên lão công mình cũng không biết tên gì?” Diệp Thần nghi hoặc nhìn nàng.
“Hiện tại chúng ta là cảnh sát phạm nhân, muốn làm ta lão công, ngươi ra được tù rồi hẵng nói. Tất nhiên là phải quang minh chính đại đi ra. Ta không làm lão bà của tội phạm.” Huyền Tâm nghiêm túc nói.
“Yên tâm, ta tất nhiên sẽ quang minh chính đại đi ra khỏi đây. Đến lúc đó ai nuốt lờ làm con chó nhỏ.” Diệp Thần vắt chân lên ghế nói.
“Ai nuốt lời người đó làm con chó nhỏ.” Huyền Tâm đồng ý nói. Ngươi đến Đông Phương gia mở quán bar gây sự còn đánh Mộ Dung Hạ, hai cái đại gia tộc đều không tha cho ngươi. Nếu ngươi thoát ra được, Huyền Tâm ta gả cho ngươi đều được.
“Vậy ngươi nghe rõ đây, ta họ Diệp tên chỉ một chữ Thần.” Diệp Thần trả lời nói.
“Tuổi tác.” Huyền Tâm tiếp tục lạnh lùng hỏi.
“Ta năm nay hai mươi tuổi.” Diệp Thần trả lời.
“Giới tính.” Huyền Tâm điền xong lại tiếp tục hỏi.
“Ngươi nhìn còn không biết? Được ta nhắc cho ngươi nhớ, lão công ngươi giới tính nam, dài hai mươi ba cm. Có thể lớn có thể nhỏ. Lão bà ngươi nói chút mình giới tính có hay không rừng rậm nhiệt đới? Nếu thiếu nước tưới có thể tìm ta. Ta tận lực.” Diệp Thần luyên thuyên nói.
“Giới tính Nam, ngươi nói cho tử tế. Đây là theo thứ tự làm việc.” Huyền Tâm đau đầu hét lên nói. Mặt đều đỏ một mảng, nàng chưa từng trải qua nhân gia người tất nhiên đối với cái vấn đề này có chút xấu hổ.
“Ngươi làm gì hù chết ta bảo bảo rồi?” Diệp Thần giả bộ bị dọa sợ nói.
“Nhà ở đâu gia đình mấy người?” Huyền Tâm nhìn Diệp Thần tiếp tục hỏi. Cái tên này biết sợ mới là lạ.
“Ngươi hỏi là trên giấy tờ? Hay là thực tế?” Diệp Thần nghi hoặc.
“Cả hai.” Huyền Tâm lạnh lùng.
“Trên giấy tờ liền có hai người, một cái là ta một cái là vợ ta, nếu tính toán thì năm sau sẽ có ba cái. Còn trên thực tế còn có Thiên Nhi lão bà, Linh Nhi lão bà… đợi chút còn có Thỏ lão bà, còn có Dung Nhi lão bà, Niệm Từ lão bà,... tương lai còn có nhiều hơn.” Diệp Thần cân nhắc tính toán nói.
“Ngươi đều cưới vợ còn lăng nhăng? Riêng tội ngoại tình đều để ngươi đi tù mọt gông.” Huyền Tâm lập tức nộ. Tên này đều đã có kết hôn còn có nhiều như vậy vợ? Hiện tại còn muốn cua nàng? Phải biết nàng đối với nam nhân đã kết hôn không chung thủy một mực chán ghét.
“Ta ít học, ngươi đừng lừa ta. Lão bà ta đều nói, ta ưu tú như vậy nàng không thể hưởng một mình, tiểu học thầy giáo đều dạy qua ta, có cái gì tốt thì phải chia sẻ thì xã hội này mới tốt lên được.” Diệp Thần liền ngang nhiên nói.
“Tình cảm có thể chia sẻ sao?” Huyền Tâm tức giận. Lão bà nàng bên ngoài có quá nhiều nữ nhân khiến nàng chán ghét không muốn về nhà.
“Có thể, nếu như người đàn ông ngươi chọn là ta.” Diệp Thần nhẹ nhàng mọc trong túi ra một điếu thuốc muốn châm lửa.
“Ngươi ở đó mà ảo tưởng. Cả đời này ngươi đều ra không khỏi tù.” Huyền Tâm không mấy quan trọng Diệp Thần lời nói.
“Vậy sao? Vậy chúng ta đợi xem, ta có hay không ra được tù. Yên tâm, sẽ là quang minh chính đại đi ra khỏi đây. Ta quên bật lửa, có hay không bật lửa?” Diệp Thần sờ trong người không thấy bật lửa hỏi. Có thể ném quên tại quán bar rồi.
“Nơi này không cho hút thuốc.” Huyền Tâm chán ghét nói. Nàng không thích hút thuốc nam nhân càng không thích khói thuốc mùi vị.
“Có luật cấm sao?” Diệp Thần nhìn xung quanh không thấy biển cấm hỏi.
“Không có.” Huyền Tâm thành thật trả lời. Có tên tội phạm nào dám trước mặt cảnh sát tại phòng thẩm tra hút thuốc sao? Còn không sợ bị đánh chết? Cái này còn cần biển cấm hút thuốc?
“Không có phạm pháp, tại sao lại không cho?” Diệp Thần ngậm điếu thuốc trong mồm hỏi.
“Không có lửa ngươi thế nào hút?” Huyền Tâm khinh bỉ.
“Mượn ngươi súng.” Diệp Thần không biết từ lúc nào trên tay nhiều hơn một khẩu súng.
Huyền Tâm biến sắc sờ bên cạnh mình hông súng biến mất tức giận quát: “Trả lại ta súng, ngươi cái đồ ăn trộm, nghịch cảnh sát súng tội ngươi tăng thêm một bậc.”
“Ngươi tùy tiện ghi.” Diệp Thần cầm súng trong tay lập tức nổ súng. Viên đạn bay qua đầu thuốc lá lập tức ma sát tóe ra tia lửa đốt cháy điếu thuốc. Diệp Thần ném súng lên trên bàn. Vắt chân lên bên trên bắt đất thoải mái hút.
Huyền Tâm đều trợn tròn mắt, cái này quát vật lại dám dùng súng cảnh sát cho mình châm điếu thuốc quá tùy tiện rồi? Nhưng phong cách như vậy thực sự khiến người ta muốn học.
“Ngươi điên rồi, dám tại trong sở cảnh sát dùng cảnh sát súng nổ, ngươi có biết mỗi viên đạn dùng đều phải kê khai sao?” Huyền Tâm trách móc.
“Không biết, cũng không muốn biết. Lão bà ngươi kê khai ra sao là chuyện của ngươi. Nếu không may mất việc, ta thuê ngươi cho ta sinh con nha, việc nhẹ lương cao.” Diệp Thần hào phóng nói.
“Sinh cái đầu ngươi. Ngươi rất thích hút thuốc sao?” Huyền Tâm cầm lại mình súng cất vào ngang hông.
“Không có, từ trước đến giờ ta rất ít hút thuốc. Cha mẹ ta đều không cho ta hút. Với lại thứ ta đang hút không phải thuốc lá mà là tịch mịch.” Diệp Thần nhả ra khói thuốc nói.
“Tịch mịch? Ngươi thật tỏ ra cao thâm. Giết nhiều như vậy người, không hút thuốc, ngươi chắc không bình tĩnh được. Cha mẹ ngươi hiện tại không quản ngươi sao?” Huyền Tâm khinh bỉ hỏi.
“Người chết có thể quản được người sống sao?” Diệp Thần nghi hoặc.
“Ta không cố ý.” Huyền Tâm phát hiện ra mình thất thố.
“Không sao cả. Ta chỉ thấy lạ, ngươi có vẻ như chán ghét người hút thuốc.” Diệp Thần nhìn Huyền Tâm hỏi.
“Không hẳn là chán ghét, chẳng qua đa số kẻ hút thuốc đều không phải người tốt.” Huyền Tâm mở miệng.
“Quan niệm sai lầm vậy? Ta không phải người tốt sao?” Diệp Thần nghi hoặc.
“Giết nhiều người như vậy có thể là người tốt?” Huyền Tâm lườm hắn.
“Lúc đó là ta cứu cả đoàn tàu người.” Diệp Thần mở miệng.
“Người đều có thể đánh ngất họ, hết lần này lần khác lại đi giết người?” Huyền Tâm tức giận.
“Nhỏ cỏ muốn nhổ tận gốc, làm việc muốn diệt trừ hậu hoạn.” Diệp Thần cân nhắc nói.
“Quan điểm của ngươi quá ác độc. Vậy tại sao ngươi hút thuốc như vậy?” Huyền Tâm nghi hoặc hỏi. “Ta nói rồi ta không thích hút thuốc, cái ta thích là vẻ mặt đẹp trai hoàn hảo của mình trong làn khói mà thôi.” Diệp Thần nhìn vào phía trước gương sờ sờ cái cằm.
“Bớt ảo tưởng lại.” Huyền Tâm khinh bỉ.
“Ta nói lão bà...” Diệp Thần mở miệng.
“Cái gì?” Huyền Tâm không quan tâm mở miệng, trước sau gì tên này cũng vào ngục giam. Coi như tiện nghi hắn.
“Ta bỗng nhiên nghĩ đi vệ sinh.” Diệp Thần gãi gãi đầu nói.
“Ngươi đi nha. Nhà vệ sinh ở bên kia.” Huyền Tâm không quan tâm.
“Nhưng mà chúng ta cứ khóa như vậy làm sao đi?” Diệp Thần giơ lên mình khóa tay.
“Cái này...” Huyền Tâm lập tức đỏ mặt, chẳng lẽ muốn cùng hắn đi vệ sinh? Còn phải vào nhà vệ sinh nam? Hiện giờ bên ngoài nhân viên cảnh sát đã về hết chưa?
“Lão bà, ta sắp không chịu được. Nếu không ta tại chỗ này giải quyết.” Diệp Thần thúc giục.
“Không được, ngươi nhịn lại. Ta nghĩ cách.” Huyền Tâm đỏ mặt nói.
“Ngươi nghĩ nhanh nha, ta chịu không nổi.” Diệp Thần cười bỉ ổi.
“Đáng chết, lúc nào không đi. Hiện tại liền đòi đi.” Huyền Tâm tức giận.
“Cộc cộc” Nàng đang lúng túng lúc một tiếng gõ phòng thẩm tra.
“Mời vào.” Huyền Tâm lườm Diệp Thần cho hắn yên vị ngồi tại chỗ liền mở miệng lạnh nhạt nói.
“Huyền Tâm ngươi còn chưa về sao? Ta nghe thấy trong phòng có tiếng súng liền chạy tới. Ta sợ ngươi có nguy hiểm gì.” Một cái nam nhân cảnh sát mở cửa đi vào quan tâm nói.
“Ta không sao,Phan Minh ca ca ngươi không cần lo lắng. Vừa rồi, ta không cẩn thận để súng cướp cò.” Huyền Tâm lắc đầu ôn nhu nói.
Diệp Thần mắt đều muốn lòi ra ngoài. Cái này ôn nhu là Huyền Tâm sao hả? Hắn nhìn đến cái này Phan Minh người nhìn cũng có vẻ soái nhưng không soái bằng hắn. Cái này cô nàng mắt có bị mù rồi không?
“Phạm nhân này liền là?” Phan Minh nhìn đến Diệp Thần nghi hoặc.
“Ta không phải là phạm nhân.” Diệp Thần ánh mắt có chút lạnh nhìn về Phan Minh lạnh giọng.
Phan Minh có chút lạnh người. Hắn cảm thấy Diệp Thần tên này có cái gì đó khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Nhưng cũng không có yếu thế ánh mắt lạnh lại nhìn Diệp Thần.
”Hắn tên Diệp Thần, một cái ngoan cố gia hỏa. Phan Minh ca ca ngươi không ở tổ trọng án sao? Sao lại đến chỗ này?” Huyền Tâm ôn nhu thân thiện hỏi.
“Ta không phải đến xem ngươi sao? Đều nói về đến Kinh Thành. Không đến xem ta, ta còn không phải tự mình đến xem ngươi. Nghe nói chuyến tàu ngươi đi bị khủng bố dọa ta một hồi.” Phan Minh muốn xoa xoa Huyền Tâm cái đầu lập tức bị Diệp Thần kéo nàng vào ngực.
“ y da, Phan Minh cảnh quan không cần ngươi lo lắng. Lão bà ta nhưng rất khỏe.” Diệp Thần ôm chặt lấy Huyền Tâm trong ngực nói.
“Lão bà… Huyền Tâm đây là...” Phan Minh có chút tức giận.
“Thả ta ra. Phan Minh ca ca không phải như ngươi nghĩ đâu. Mau buông ta ra.” Huyền Tâm dãy dụa nhìn Phan Minh cực lực giải thích.
“Lão bà, ngươi yên lặng một chút. Ta biết là ta có lỗi. Nhưng ngươi không thể như vậy giận, ngươi đem ta cùng ngươi khóa một chỗ cũng không sao. Hiện tại muốn cùng nam nhân khác trò chuyện chọc tức ta sao?” Diệp Thần ôm chặt nàng nói.
“Ai muốn chọc tức ngươi?” Huyền Tâm tức giận.
“Không phải vậy đều ở trong phòng thẩm tra ngươi còn khóa ta lại làm gì? Không phải không cho ta trốn đi tìm cái khác nữ nhân sao?” Diệp Thần đổ oan nói.
“Tâm Nhi nếu như vậy ngươi liền mở khóa cho hắn đi. Hắn chạy không thoát.” Phan Minh lạnh lùng nói.
“Ta… ta...” Huyền Tâm khóc không ra nước mắt. Nàng nhưng không có chìa khóa.
“Ngươi đừng có nói, chuyện vợ chồng ta ngươi đừng xía vào. Nàng lúc nãy đều nói không có chìa khóa. Ta không mở được, tối nay chúng ta còn muốn ngủ cùng nhau.” Diệp Thần ôm chặt nàng.
“Phan Minh ca ca ngươi nhất định phải tin tưởng ta. Chìa khóa ta thực mất.” Huyền Tâm đều ánh mắt đáng thương nói.
“Ngươi tin nàng sao? Cảnh sát để mất chìa khóa còng tay?” Diệp Thần nhìn đến Phan Minh cười nói.
“Ta tin nàng, ngươi đừng hòng chia rẽ.” Phan Minh khinh bỉ nói. Hắn cũng không đến nỗi ngu. Nhưng nhìn đến Huyền Tâm trong ngực kẻ khác khiến hắn khó chịu. Nếu không phải không muốn để Huyền Tâm thấy hắn vũ phu, hắn lập tức liền muốn đánh.
“Vậy sao? vậy như thế này ngươi còn có thể tin nàng?” Diệp Thần cười lạnh lập tức tiến tới hôn lên Huyền Tâm cái môi.
Nàng lập tức trợn mắt dãy dụa muốn đánh Diệp Thần nhưng đều bị hắn hai tay giữ lại đè đến tường. Nụ hôn đầu không còn thì thôi đi, nhưng lần này hắn lại hôn nàng trước mặt người nàng thích, cái này sao có thể chấp nhận. Phan Minh nộ liền lớn muốn xông lên đánh người.
“Phan Minh ca ca ngươi cho ta dừng lại.” Huyền Tâm bị Diệp Thần thả ra miệng lập tức che trước Diệp Thần quát.
“Muốn hắn toàn mạng thì kêu hắn cút đi.” Diệp Thần tại tai của nàng nhỏ nhẹ một câu nói chỉ có nàng nghe được.
“Tâm Nhi ngươi muốn ngăn ta? Hắn nhưng là đối với ngươi phi lễ.” Phan Minh tức giận chỉ Diệp Thần nói.
“Lão bà ta bảo ngươi đi ngươi còn đứng đó? Bộ điếc sao?” Diệp Thần quát lớn.
“Ngươi cho ta im lặng. Phan Minh ca ca ngươi hôm nay liền đi về đi.” Huyền Tâm trừng Diệp Thần đối với Phan Minh nhỏ nhẹ nói.
“Ngươi… ngươi… ngươi làm ta quá thất vọng.” Phan Minh chỉ Huyền Tâm cùng Diệp Thần sau đó liền tức giận ra ngoài đóng sầm cửa một cái đi về.
Huyền Tâm lập tức muốn quỳ trên mặt đất khóc. Nàng vậy mà đuổi đi người nàng yêu, sau đó tức giận nhìn Diệp Thần, đều tại cái tên trước mặt này. Ngày mai nàng giải thích cho Phan Minh ca ca, hắn sẽ hiểu sao?
“Ngươi làm gì âu yếm như vậy nhìn ta? Huyền Tâm ta nhắc lại cho ngươi nhớ, ngươi là nữ nhân của ta. Có chết cũng là vậy.” Diệp Thần nhấc lên nàng cằm nói. Không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được tình địch.
“Diệp Thần, ta nhất định để ngươi ngồi tù mọt gông.” Huyền Tâm cắn răng nói. Nàng thực sự tức giận.
“Trước tiên chúng ta đi vệ sinh rồi nói tiếp.” Diệp Thần kéo sát nàng người ngửi nàng trên người hương thơm nói.
“Ngươi liền chết ngộp vì nhịn đi.” Huyền Tâm làm sao có thể nghe theo tức giận nói.
“Vậy ta liền tại chỗ giải quyết.” Diệp Thần cười lạnh lập tức cởi ra quần ngoài.
“Ngươi làm cái gì chứ?” Huyền Tâm che mặt, hắn lại dùng tay của hắn bị còng cùng nàng kéo khóa quần. Nàng lúc này liền ngồi tại trên ghế che mặt đỏ ửng.
“Đi vệ sinh đương nhiên nghĩ cởi quần.” Diệp Thần nhún vai nói.
“Ngươi…ngươi dùng tay kia kéo khóa không được sao?” Huyền Tâm tức giận mắng.
“Tay này bận cầm thuốc lá.” Diệp Thần cầm mình thuốc lá tay vẩy vẩy tàn thuốc nói.
“Vậy liền nhanh lên.” Huyền Tâm cắn răng chịu đựng nhắm mắt lại.
Đúng lúc này từ ngoài, Phan Minh liền mở cửa đi vào bên trong.
“Xin lỗi, Tâm Nhi lúc nãy là ta quá ngốc, ngươi nhất định bị hắn uy...” Phan Minh chưa kịp xin lỗi nói hết lời lập tức đứng hình lại.
Lúc này Diệp Thần quần đều cởi ngang, Lưng hắn hướng ra cửa, Huyền Tâm tay đều bị lưng hắn che mất.
“Phan Minh ca ca… ta… ta… mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ.” Huyền Tâm khóc không ra nước mắt. Lần này khỏi cần giải thích. Nàng có nhảy vào sông hoàng hà cũng không rửa sạch tội danh.
“Ngươi làm gì quay lại? Ta cùng lão bà làm việc cũng muốn xem?” Diệp Thần nhướng mày nhìn Phan Minh khiêu khích.
“Gian phu dậm phụ, Tâm Nhi ta nhìn nhầm ngươi.” Phan Minh cắn răng lập tức liền đi ra bên ngoài, lần này hắn đi thật sự.
“Phan Minh ca ca đợi ta không phải như ngươi nghĩ đâu, ta thật không phải như vậy.” Huyền Tâm đều mau khóc lên muốn đuổi theo nhưng nàng liền không đuổi được, tay còn bị còng lại đâu.
“Ngươi đuổi cái gì? Đều là người của ta. Còn nghĩ cái khác nam nhân? Còn khóc cái gì khóc? Nước mắt của ngươi cũng là của ta, vì nam nhân khác khóc? Ngươi không sợ ta ghen?” Diệp Thần giữ chặt nàng nói.
“Mặc kệ ngươi. Ngươi đi vệ sinh của ngươi. Ta có gả cho chó cho mèo cũng không gả cho ngươi.” Huyền Tâm tức giận không quan tâm đến Diệp Thần ngồi một bên khóc.
“Ngươi nghĩ lật lọng?” Diệp Thần mặc lại quần nói. Hắn cũng không có thực buồn đi vệ sinh, chỉ là muốn để cho Phan Minh quay lại xem.
“Ngươi không đi?” Huyền Tâm nhìn Diệp Thần nghi ngờ.
“Ngươi muốn xem ta đi vệ sinh?” Diệp Thần hỏi.
“Ngươi lừa ta?” Huyền Tâm nhận ra.
“Thì sao?” Diệp Thần nghiêng đầu hỏi.
“Diệp Thần, tại sao ngươi muốn làm như vậy? Phá hủy ta hạnh phúc ngươi vui lắm sao?” Huyền Tâm tức giận.
“Ngươi là ta người, hạnh phúc của ngươi phải là ta. Không phải hắn.” Diệp Thần lạnh lùng.
“Ta sẽ không làm ngươi nữ nhân. Ta chính là lừa ngươi. Sao? Ngươi tức giận, có gan liền giết ta đi.” Huyền Tâm trừng mắt nhìn hắn. Nàng hiện tại vô cùng tức giận.
“Không làm ta nữ nhân? Ngươi làm tên Phan Minh đó nữ nhân sao?” Diệp Thần không có chút nào tức giận nói. Hắn chỉ gặp Huyền Tâm vài lần, có chút thích thú mà thôi. Nói yêu nàng thực sự không có. Chẳng qua, hắn cảm thấy, bị ntr là rất tức giận. Nhưng cắm sừng thằng khác hắn cảm thấy là một sự kiện vinh quang rất thú vị thành tích.
“Ta làm ai nữ nhân mắc mớ gì ngươi?” Huyền Tâm tức giận, tên này quá đa tâm. Có vợ còn muốn đi trêu trọc nữ nhân bên ngoài, so với nàng Phan Minh ca ca không có điểm nào sánh bằng.
“Ngươi hứa với ta làm ta nữ nhân. Ngươi thất hứa cũng được, không thừa nhận cũng được. Nhưng ta dám chắc một ngày, ngươi nhất định cầu xin ta cưới ngươi.” Diệp Thần ánh mắt lạnh lẽo nói.
“Ta sẽ không bao giờ cầu xin ngươi. Ngươi có đi ra được khỏi đây hay không còn là ẩn số. Nếu ngươi đi ra được chúng ta hẵng nói chuyện tiếp.” Huyền Tâm khinh thường nói.
“Vậy chúng ta liền đợi xem.” Diệp Thần âm trầm nói.
Huyền Tâm khinh thường, nàng hoàn toàn không quan tâm đến Diệp Thần lời nói. Hắn sớm muộn phải vào tù ngồi, nàng tất nhiên không đẻ ý.
“Cộc cộc...” Lại có tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Huyền Tâm lau khô nước mắt lạnh nhạt nói.
“Cảnh sát trưởng ngươi còn chưa về sao?”Huyền Tâm kinh sợ nói. Phải biết cảnh sát trưởng rất ít khi đến phòng thẩm tra trừ phi có vị quý tử con ông cháu cha nào xuất hiện.
“Huyền Tâm cảnh sát ngươi thả nam nhân này ra đi. Người này không có tội, ngươi bắt làm cái gì. Diệp Thần thiếu gia, ngươi có thể đi được rồi.” Cảnh sát trưởng khúm núm nói.
Huyền Tâm đều có chút mộng nhìn trên ghế Diệp Thần. Tên này rốt cuộc có lai lịch gì, để cảnh sát trưởng khúm núm như vậy. Trước đây dù cho quý công tử cũng không được cảnh sát trưởng lấy lòng cúi mình cung kính qua.
“Lão bà, ngươi còn muốn dính cùng ta đến bao giờ nha. Mặc dù biết ngươi đối với ta yêu thương, nửa bước không nỡ rời nhưng mà cứ khóa như thế này, người không sợ người khác đều biết sao? Ngươi có thể không cần danh tiết, nhưng ta là nam nhân danh tiết rất là quan trọng.” Diệp Thần tỏ vẻ đáng thương nói.
“Ngươi danh tiết còn quan trọng hơn ta danh tiết?” Huyền Tâm lườm đến Diệp Thần, nàng đều tức đến nổ phổi, rõ ràng là chìa khóa bị hắn ném ra ngoài cửa sổ, thế nào lại thành nàng cố tình.
“Ta quan trọng. Chuyện này truyền ra ngoài, về sau ta thế nào lăn lộn tán gái.” Diệp Thần nhìn nàng vẻ rất nghiêm trọng nói.
“Còn muốn tán gái? Lúc trước trên tàu hai cô nàng đều là ngươi còn không đủ?” Huyền Tâm có chút nhìn cái này lớn hoa tâm đại củ cải.
“Người sinh ra ta là cha mẹ, hiểu ta chỉ có ngươi. Quả thật thiếu một chút.” Diệp Thần như nhìn thấy tri kỷ nói.
“Hiện tại là xã hội pháp trị, ngươi còn muốn lập hậu cung?” Huyền Tâm có cảm giác muốn đánh người một dạng.
“Việc này ngươi cũng đoán được? Quả nhiên ngươi hiểu ngươi lão công vô cùng.” Diệp Thần kinh ngạc nói.
“Ai là ngươi lão bà? Xưng hô cẩn thận một chút.” Huyền Tâm tức giận.
“Ngươi đều hứa làm ta nữ nhân, hiện tại còn chủ động cùng ta dính một chỗ. Làm hỏng ta danh tiết, hiện tại còn muốn trở mặt không nhận hàng? Có phải sau khi ngủ ta xong làm hỏng ta thân thể trong trắng, ngươi liền đem ta đạp không hả?” Diệp Thần trừng Huyền Tâm giống như tất cả là nàng bày mưu tính kế giống như.
“Ta… ngươi câm miệng. Rõ ràng chìa khóa là ngươi ném ra ngoài cửa sổ. Đợi đến sáng mai tìm được thợ phá khóa, ta lập tức cùng ngươi phân ra. Còn chuyện hứa với ngươi, đợi ngươi ra khỏi tù rồi tính.” Huyền Tâm khinh bỉ giơ lên tay bị còng biểu thị bất lực. Đợi hắn vào tù ngồ chung thân lúc đó nàng liền an toàn.
“Theo ngươi nói, sau khi ta ra tù, chúng ta vẫn là nên sinh con gái trước hay là sinh con trai trước.” Diệp Thần làm một bộ không có ý tứ hỏi.
“Ngươi im miệng cho ta. Đợi một lát nữa, xem ngươi còn có thể già mồm?” Huyền Tâm trừng mắt nhìn Diệp Thần nói.
“Huyền cảnh quan, giấy tờ thẩm tra đã mang đến.” Một cái cảnh sát bước vào bên trong cầm theo chút giấy tờ đưa cho Huyền Tâm nói.
“Được rồi, trời sắp tối, hôm nay ta ở lại đây canh trực. Bảo các huynh đệ bắt người thẩm tra xong nhốt lại liền trở về nghỉ ngơi đi.” Huyền Tâm mở miệng quan tâm nói. Hiện tại nàng bị tên phạm nhân này còng với, không thể để người khác nhìn thấy hai người cặp kè với nhau được.
“Đa tạ Huyền cảnh quan, vậy anh em chúng tôi về trước. n, anh rể chúng ta về trước, ngươi nhất định muốn đối với Huyền tỷ ôn nhu.” Đám cảnh quan lập tức nháy mắt Diệp Thần nói.
“Tất nhiên, tất nhiên. Ta còn sợ nàng đối với ta thô bạo đâu.” Diệp Thần chắp tay cảm tạ nói.
“Các ngươi nói cái gì? Còn không mau về?” Huyền Tâm tức gian quát. Cái đám cấp dưới này thực sự chọc chết nàng.
“Ách, Huyền tỷ thẹn quá hóa giận? Chúng ta trở về trước.” Mọi người lập tức chạy.
“Ngươi người này? Tức giân cái gì chứ? Bon họ chỉ là quan tâm đến ngươi nha.” Diệp Thần nhìn Huyền Tâm thở dài nói.
“Ngươi hiện tại là phạm nhân, cho ta im miệng lại. Hiện tại liền bắt đầu thẩm tra. Ngươi nồi về ngươi vị trí.” Huyền Tâm trừng mắt tức giận chỉ về chiếc ghế đối diện nói. Đều tại cái tên này, vào đồn một mực dán cùng nàng nói lung tung còn sờ xoạng nàng cái mông khiến nhân viên cảnh sát đều hiểu lầm.
“Ngươi xem, ta thế nào ngồi? Hay lão bà ngươi trước cho ta mở còng, ta tuyệt đối cùng ngươi phối hợp, sẽ không chạy trốn. Ngươi thích chơi thế nào chơi thế đó.” Diệp Thần giơ lên còng tay hỏi
“Nói năng không đứng đắn. Kéo ghế lại ngồi cạnh ta.” Huyền Tâm tức giận. Nam nhân này miệng quá thối.
“Ta từ nhỏ sinh ra yếu đuối, cái ghế nặng như vậy kéo không nổi. Hay là chúng ta cùng ngồi một chiếc ghế thế nào? Ta ngồi trước, ngươi ngồi lên ta đùi. Coi như cho ngươi chiếm ta tiện nghi. Thực sự quá có lợi cho ngươi.” Diệp Thần làm một bộ mất mát dáng vẻ.
“Ngồi chung cái đầu ngươi, rõ ràng là ngươi muốn chiếm ta tiện nghi.” Huyền Tâm có cảm giác muốn đánh người. Nàng là cảnh hoa nha, cảnh sát bên trong đệ nhất mỹ nữ cảnh hoa, hiện tại tên này chiếm tiện nghi còn làm như thiệt thòi hắn, tức chết người.
“Nếu ngươi cho rằng ta chiếm ngươi tiện nghi, được chúng ta đổi một cái, ngươi ngồi trước, ta ngồi lên ngươi đùi. Lần này lại tiện nghi ngươi lần nữa. Coi như ta bị chó cắn một cái. Thật là đẹp trai chi cho khổ vậy trời.” Diệp Thần ngước nhìn bên cạnh đó tấm gương tự an ủi mình.
“Ngươi ngồi ta đứng, chúng ta thẩm tra.” Huyền Tâm quyết đính sáng suốt không chú ý đến Diệp Thần lời nói.
“Được, ngươi muốn trước thẩm tra chỗ nào? Trên hay là… dưới trước? Ngươi chỉ cần nói một câu, ta lập tức cởi.” Diệp Thần thành thật nhìn Huyền Tâm.
“Là thẩm tra không phải là kiểm tra thân thể. Này chú ý ta lời nói? Hiện tại ngươi là phạm nhân đừng nhìn lung tung.” Huyền Tâm thấy Diệp Thần nhìn xung quanh không quan tâm nàng liền tức giận.
“Thật có lỗi, ta là lần đầu tiên tiến vào phòng thẩm tra, có chút mới mẻ, mọi khi xem phim hành động. Ta thấy phòng thẩm tra cảnh sát đều tối om một dạng, không nghĩ tới đều lừa đảo cả. Đúng rồi, đến đến, ta có mang điện thoại, chúng ta lại gần chụp một tấm ảnh đăng facebook làm cái kỷ niệm.” Diệp Thần lập tức lôi từ trong túi ra một chiếc điện thoại nói.
“Ngươi hiện tại đến làm phạm nhân, không phải đi du lịch.” Huyền Tâm đều có chút đau đầu liền nhanh tay tịch thu Diệp Thần điện thoại.
“Đúng, ta suýt đều quên. Hiện tại chúng ta là đang làm việc. Được rồi tiếp tục tiếp tục. Ngươi tên gì?” Diệp Thần lập tức vỡ lẽ ra nhận thức nói.
“Cuối cùng ngươi cũng hiểu. Ta tên Huyền Tâm.” Huyền Tâm có chút vui vẻ khi Diệp Thần phối hợp.
“Bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì?” Diệp Thần gật đầu hỏi.
“Ta năm nay… đợi đã rõ ràng là ta thẩm tra ngươi. Sao ngươi lại thẩm tra ta?” Huyền Tâm suýt liền hồ đồ lập tức tức giận.
“ n, nhầm lẫn. Ngươi đến hỏi. Ta thành thật trả lời.” Diệp Thần gãi gãi đầu trả lại nàng tập hồ sơ ghi tài liệu thông tin.
“Ngươi tên gì?” Huyền Tâm tiếp nhận giấy tờ liền cầm bút hỏi.
“Ngươi làm sao cả tên lão công mình cũng không biết tên gì?” Diệp Thần nghi hoặc nhìn nàng.
“Hiện tại chúng ta là cảnh sát phạm nhân, muốn làm ta lão công, ngươi ra được tù rồi hẵng nói. Tất nhiên là phải quang minh chính đại đi ra. Ta không làm lão bà của tội phạm.” Huyền Tâm nghiêm túc nói.
“Yên tâm, ta tất nhiên sẽ quang minh chính đại đi ra khỏi đây. Đến lúc đó ai nuốt lờ làm con chó nhỏ.” Diệp Thần vắt chân lên ghế nói.
“Ai nuốt lời người đó làm con chó nhỏ.” Huyền Tâm đồng ý nói. Ngươi đến Đông Phương gia mở quán bar gây sự còn đánh Mộ Dung Hạ, hai cái đại gia tộc đều không tha cho ngươi. Nếu ngươi thoát ra được, Huyền Tâm ta gả cho ngươi đều được.
“Vậy ngươi nghe rõ đây, ta họ Diệp tên chỉ một chữ Thần.” Diệp Thần trả lời nói.
“Tuổi tác.” Huyền Tâm tiếp tục lạnh lùng hỏi.
“Ta năm nay hai mươi tuổi.” Diệp Thần trả lời.
“Giới tính.” Huyền Tâm điền xong lại tiếp tục hỏi.
“Ngươi nhìn còn không biết? Được ta nhắc cho ngươi nhớ, lão công ngươi giới tính nam, dài hai mươi ba cm. Có thể lớn có thể nhỏ. Lão bà ngươi nói chút mình giới tính có hay không rừng rậm nhiệt đới? Nếu thiếu nước tưới có thể tìm ta. Ta tận lực.” Diệp Thần luyên thuyên nói.
“Giới tính Nam, ngươi nói cho tử tế. Đây là theo thứ tự làm việc.” Huyền Tâm đau đầu hét lên nói. Mặt đều đỏ một mảng, nàng chưa từng trải qua nhân gia người tất nhiên đối với cái vấn đề này có chút xấu hổ.
“Ngươi làm gì hù chết ta bảo bảo rồi?” Diệp Thần giả bộ bị dọa sợ nói.
“Nhà ở đâu gia đình mấy người?” Huyền Tâm nhìn Diệp Thần tiếp tục hỏi. Cái tên này biết sợ mới là lạ.
“Ngươi hỏi là trên giấy tờ? Hay là thực tế?” Diệp Thần nghi hoặc.
“Cả hai.” Huyền Tâm lạnh lùng.
“Trên giấy tờ liền có hai người, một cái là ta một cái là vợ ta, nếu tính toán thì năm sau sẽ có ba cái. Còn trên thực tế còn có Thiên Nhi lão bà, Linh Nhi lão bà… đợi chút còn có Thỏ lão bà, còn có Dung Nhi lão bà, Niệm Từ lão bà,... tương lai còn có nhiều hơn.” Diệp Thần cân nhắc tính toán nói.
“Ngươi đều cưới vợ còn lăng nhăng? Riêng tội ngoại tình đều để ngươi đi tù mọt gông.” Huyền Tâm lập tức nộ. Tên này đều đã có kết hôn còn có nhiều như vậy vợ? Hiện tại còn muốn cua nàng? Phải biết nàng đối với nam nhân đã kết hôn không chung thủy một mực chán ghét.
“Ta ít học, ngươi đừng lừa ta. Lão bà ta đều nói, ta ưu tú như vậy nàng không thể hưởng một mình, tiểu học thầy giáo đều dạy qua ta, có cái gì tốt thì phải chia sẻ thì xã hội này mới tốt lên được.” Diệp Thần liền ngang nhiên nói.
“Tình cảm có thể chia sẻ sao?” Huyền Tâm tức giận. Lão bà nàng bên ngoài có quá nhiều nữ nhân khiến nàng chán ghét không muốn về nhà.
“Có thể, nếu như người đàn ông ngươi chọn là ta.” Diệp Thần nhẹ nhàng mọc trong túi ra một điếu thuốc muốn châm lửa.
“Ngươi ở đó mà ảo tưởng. Cả đời này ngươi đều ra không khỏi tù.” Huyền Tâm không mấy quan trọng Diệp Thần lời nói.
“Vậy sao? Vậy chúng ta đợi xem, ta có hay không ra được tù. Yên tâm, sẽ là quang minh chính đại đi ra khỏi đây. Ta quên bật lửa, có hay không bật lửa?” Diệp Thần sờ trong người không thấy bật lửa hỏi. Có thể ném quên tại quán bar rồi.
“Nơi này không cho hút thuốc.” Huyền Tâm chán ghét nói. Nàng không thích hút thuốc nam nhân càng không thích khói thuốc mùi vị.
“Có luật cấm sao?” Diệp Thần nhìn xung quanh không thấy biển cấm hỏi.
“Không có.” Huyền Tâm thành thật trả lời. Có tên tội phạm nào dám trước mặt cảnh sát tại phòng thẩm tra hút thuốc sao? Còn không sợ bị đánh chết? Cái này còn cần biển cấm hút thuốc?
“Không có phạm pháp, tại sao lại không cho?” Diệp Thần ngậm điếu thuốc trong mồm hỏi.
“Không có lửa ngươi thế nào hút?” Huyền Tâm khinh bỉ.
“Mượn ngươi súng.” Diệp Thần không biết từ lúc nào trên tay nhiều hơn một khẩu súng.
Huyền Tâm biến sắc sờ bên cạnh mình hông súng biến mất tức giận quát: “Trả lại ta súng, ngươi cái đồ ăn trộm, nghịch cảnh sát súng tội ngươi tăng thêm một bậc.”
“Ngươi tùy tiện ghi.” Diệp Thần cầm súng trong tay lập tức nổ súng. Viên đạn bay qua đầu thuốc lá lập tức ma sát tóe ra tia lửa đốt cháy điếu thuốc. Diệp Thần ném súng lên trên bàn. Vắt chân lên bên trên bắt đất thoải mái hút.
Huyền Tâm đều trợn tròn mắt, cái này quát vật lại dám dùng súng cảnh sát cho mình châm điếu thuốc quá tùy tiện rồi? Nhưng phong cách như vậy thực sự khiến người ta muốn học.
“Ngươi điên rồi, dám tại trong sở cảnh sát dùng cảnh sát súng nổ, ngươi có biết mỗi viên đạn dùng đều phải kê khai sao?” Huyền Tâm trách móc.
“Không biết, cũng không muốn biết. Lão bà ngươi kê khai ra sao là chuyện của ngươi. Nếu không may mất việc, ta thuê ngươi cho ta sinh con nha, việc nhẹ lương cao.” Diệp Thần hào phóng nói.
“Sinh cái đầu ngươi. Ngươi rất thích hút thuốc sao?” Huyền Tâm cầm lại mình súng cất vào ngang hông.
“Không có, từ trước đến giờ ta rất ít hút thuốc. Cha mẹ ta đều không cho ta hút. Với lại thứ ta đang hút không phải thuốc lá mà là tịch mịch.” Diệp Thần nhả ra khói thuốc nói.
“Tịch mịch? Ngươi thật tỏ ra cao thâm. Giết nhiều như vậy người, không hút thuốc, ngươi chắc không bình tĩnh được. Cha mẹ ngươi hiện tại không quản ngươi sao?” Huyền Tâm khinh bỉ hỏi.
“Người chết có thể quản được người sống sao?” Diệp Thần nghi hoặc.
“Ta không cố ý.” Huyền Tâm phát hiện ra mình thất thố.
“Không sao cả. Ta chỉ thấy lạ, ngươi có vẻ như chán ghét người hút thuốc.” Diệp Thần nhìn Huyền Tâm hỏi.
“Không hẳn là chán ghét, chẳng qua đa số kẻ hút thuốc đều không phải người tốt.” Huyền Tâm mở miệng.
“Quan niệm sai lầm vậy? Ta không phải người tốt sao?” Diệp Thần nghi hoặc.
“Giết nhiều người như vậy có thể là người tốt?” Huyền Tâm lườm hắn.
“Lúc đó là ta cứu cả đoàn tàu người.” Diệp Thần mở miệng.
“Người đều có thể đánh ngất họ, hết lần này lần khác lại đi giết người?” Huyền Tâm tức giận.
“Nhỏ cỏ muốn nhổ tận gốc, làm việc muốn diệt trừ hậu hoạn.” Diệp Thần cân nhắc nói.
“Quan điểm của ngươi quá ác độc. Vậy tại sao ngươi hút thuốc như vậy?” Huyền Tâm nghi hoặc hỏi. “Ta nói rồi ta không thích hút thuốc, cái ta thích là vẻ mặt đẹp trai hoàn hảo của mình trong làn khói mà thôi.” Diệp Thần nhìn vào phía trước gương sờ sờ cái cằm.
“Bớt ảo tưởng lại.” Huyền Tâm khinh bỉ.
“Ta nói lão bà...” Diệp Thần mở miệng.
“Cái gì?” Huyền Tâm không quan tâm mở miệng, trước sau gì tên này cũng vào ngục giam. Coi như tiện nghi hắn.
“Ta bỗng nhiên nghĩ đi vệ sinh.” Diệp Thần gãi gãi đầu nói.
“Ngươi đi nha. Nhà vệ sinh ở bên kia.” Huyền Tâm không quan tâm.
“Nhưng mà chúng ta cứ khóa như vậy làm sao đi?” Diệp Thần giơ lên mình khóa tay.
“Cái này...” Huyền Tâm lập tức đỏ mặt, chẳng lẽ muốn cùng hắn đi vệ sinh? Còn phải vào nhà vệ sinh nam? Hiện giờ bên ngoài nhân viên cảnh sát đã về hết chưa?
“Lão bà, ta sắp không chịu được. Nếu không ta tại chỗ này giải quyết.” Diệp Thần thúc giục.
“Không được, ngươi nhịn lại. Ta nghĩ cách.” Huyền Tâm đỏ mặt nói.
“Ngươi nghĩ nhanh nha, ta chịu không nổi.” Diệp Thần cười bỉ ổi.
“Đáng chết, lúc nào không đi. Hiện tại liền đòi đi.” Huyền Tâm tức giận.
“Cộc cộc” Nàng đang lúng túng lúc một tiếng gõ phòng thẩm tra.
“Mời vào.” Huyền Tâm lườm Diệp Thần cho hắn yên vị ngồi tại chỗ liền mở miệng lạnh nhạt nói.
“Huyền Tâm ngươi còn chưa về sao? Ta nghe thấy trong phòng có tiếng súng liền chạy tới. Ta sợ ngươi có nguy hiểm gì.” Một cái nam nhân cảnh sát mở cửa đi vào quan tâm nói.
“Ta không sao,Phan Minh ca ca ngươi không cần lo lắng. Vừa rồi, ta không cẩn thận để súng cướp cò.” Huyền Tâm lắc đầu ôn nhu nói.
Diệp Thần mắt đều muốn lòi ra ngoài. Cái này ôn nhu là Huyền Tâm sao hả? Hắn nhìn đến cái này Phan Minh người nhìn cũng có vẻ soái nhưng không soái bằng hắn. Cái này cô nàng mắt có bị mù rồi không?
“Phạm nhân này liền là?” Phan Minh nhìn đến Diệp Thần nghi hoặc.
“Ta không phải là phạm nhân.” Diệp Thần ánh mắt có chút lạnh nhìn về Phan Minh lạnh giọng.
Phan Minh có chút lạnh người. Hắn cảm thấy Diệp Thần tên này có cái gì đó khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Nhưng cũng không có yếu thế ánh mắt lạnh lại nhìn Diệp Thần.
”Hắn tên Diệp Thần, một cái ngoan cố gia hỏa. Phan Minh ca ca ngươi không ở tổ trọng án sao? Sao lại đến chỗ này?” Huyền Tâm ôn nhu thân thiện hỏi.
“Ta không phải đến xem ngươi sao? Đều nói về đến Kinh Thành. Không đến xem ta, ta còn không phải tự mình đến xem ngươi. Nghe nói chuyến tàu ngươi đi bị khủng bố dọa ta một hồi.” Phan Minh muốn xoa xoa Huyền Tâm cái đầu lập tức bị Diệp Thần kéo nàng vào ngực.
“ y da, Phan Minh cảnh quan không cần ngươi lo lắng. Lão bà ta nhưng rất khỏe.” Diệp Thần ôm chặt lấy Huyền Tâm trong ngực nói.
“Lão bà… Huyền Tâm đây là...” Phan Minh có chút tức giận.
“Thả ta ra. Phan Minh ca ca không phải như ngươi nghĩ đâu. Mau buông ta ra.” Huyền Tâm dãy dụa nhìn Phan Minh cực lực giải thích.
“Lão bà, ngươi yên lặng một chút. Ta biết là ta có lỗi. Nhưng ngươi không thể như vậy giận, ngươi đem ta cùng ngươi khóa một chỗ cũng không sao. Hiện tại muốn cùng nam nhân khác trò chuyện chọc tức ta sao?” Diệp Thần ôm chặt nàng nói.
“Ai muốn chọc tức ngươi?” Huyền Tâm tức giận.
“Không phải vậy đều ở trong phòng thẩm tra ngươi còn khóa ta lại làm gì? Không phải không cho ta trốn đi tìm cái khác nữ nhân sao?” Diệp Thần đổ oan nói.
“Tâm Nhi nếu như vậy ngươi liền mở khóa cho hắn đi. Hắn chạy không thoát.” Phan Minh lạnh lùng nói.
“Ta… ta...” Huyền Tâm khóc không ra nước mắt. Nàng nhưng không có chìa khóa.
“Ngươi đừng có nói, chuyện vợ chồng ta ngươi đừng xía vào. Nàng lúc nãy đều nói không có chìa khóa. Ta không mở được, tối nay chúng ta còn muốn ngủ cùng nhau.” Diệp Thần ôm chặt nàng.
“Phan Minh ca ca ngươi nhất định phải tin tưởng ta. Chìa khóa ta thực mất.” Huyền Tâm đều ánh mắt đáng thương nói.
“Ngươi tin nàng sao? Cảnh sát để mất chìa khóa còng tay?” Diệp Thần nhìn đến Phan Minh cười nói.
“Ta tin nàng, ngươi đừng hòng chia rẽ.” Phan Minh khinh bỉ nói. Hắn cũng không đến nỗi ngu. Nhưng nhìn đến Huyền Tâm trong ngực kẻ khác khiến hắn khó chịu. Nếu không phải không muốn để Huyền Tâm thấy hắn vũ phu, hắn lập tức liền muốn đánh.
“Vậy sao? vậy như thế này ngươi còn có thể tin nàng?” Diệp Thần cười lạnh lập tức tiến tới hôn lên Huyền Tâm cái môi.
Nàng lập tức trợn mắt dãy dụa muốn đánh Diệp Thần nhưng đều bị hắn hai tay giữ lại đè đến tường. Nụ hôn đầu không còn thì thôi đi, nhưng lần này hắn lại hôn nàng trước mặt người nàng thích, cái này sao có thể chấp nhận. Phan Minh nộ liền lớn muốn xông lên đánh người.
“Phan Minh ca ca ngươi cho ta dừng lại.” Huyền Tâm bị Diệp Thần thả ra miệng lập tức che trước Diệp Thần quát.
“Muốn hắn toàn mạng thì kêu hắn cút đi.” Diệp Thần tại tai của nàng nhỏ nhẹ một câu nói chỉ có nàng nghe được.
“Tâm Nhi ngươi muốn ngăn ta? Hắn nhưng là đối với ngươi phi lễ.” Phan Minh tức giận chỉ Diệp Thần nói.
“Lão bà ta bảo ngươi đi ngươi còn đứng đó? Bộ điếc sao?” Diệp Thần quát lớn.
“Ngươi cho ta im lặng. Phan Minh ca ca ngươi hôm nay liền đi về đi.” Huyền Tâm trừng Diệp Thần đối với Phan Minh nhỏ nhẹ nói.
“Ngươi… ngươi… ngươi làm ta quá thất vọng.” Phan Minh chỉ Huyền Tâm cùng Diệp Thần sau đó liền tức giận ra ngoài đóng sầm cửa một cái đi về.
Huyền Tâm lập tức muốn quỳ trên mặt đất khóc. Nàng vậy mà đuổi đi người nàng yêu, sau đó tức giận nhìn Diệp Thần, đều tại cái tên trước mặt này. Ngày mai nàng giải thích cho Phan Minh ca ca, hắn sẽ hiểu sao?
“Ngươi làm gì âu yếm như vậy nhìn ta? Huyền Tâm ta nhắc lại cho ngươi nhớ, ngươi là nữ nhân của ta. Có chết cũng là vậy.” Diệp Thần nhấc lên nàng cằm nói. Không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được tình địch.
“Diệp Thần, ta nhất định để ngươi ngồi tù mọt gông.” Huyền Tâm cắn răng nói. Nàng thực sự tức giận.
“Trước tiên chúng ta đi vệ sinh rồi nói tiếp.” Diệp Thần kéo sát nàng người ngửi nàng trên người hương thơm nói.
“Ngươi liền chết ngộp vì nhịn đi.” Huyền Tâm làm sao có thể nghe theo tức giận nói.
“Vậy ta liền tại chỗ giải quyết.” Diệp Thần cười lạnh lập tức cởi ra quần ngoài.
“Ngươi làm cái gì chứ?” Huyền Tâm che mặt, hắn lại dùng tay của hắn bị còng cùng nàng kéo khóa quần. Nàng lúc này liền ngồi tại trên ghế che mặt đỏ ửng.
“Đi vệ sinh đương nhiên nghĩ cởi quần.” Diệp Thần nhún vai nói.
“Ngươi…ngươi dùng tay kia kéo khóa không được sao?” Huyền Tâm tức giận mắng.
“Tay này bận cầm thuốc lá.” Diệp Thần cầm mình thuốc lá tay vẩy vẩy tàn thuốc nói.
“Vậy liền nhanh lên.” Huyền Tâm cắn răng chịu đựng nhắm mắt lại.
Đúng lúc này từ ngoài, Phan Minh liền mở cửa đi vào bên trong.
“Xin lỗi, Tâm Nhi lúc nãy là ta quá ngốc, ngươi nhất định bị hắn uy...” Phan Minh chưa kịp xin lỗi nói hết lời lập tức đứng hình lại.
Lúc này Diệp Thần quần đều cởi ngang, Lưng hắn hướng ra cửa, Huyền Tâm tay đều bị lưng hắn che mất.
“Phan Minh ca ca… ta… ta… mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ.” Huyền Tâm khóc không ra nước mắt. Lần này khỏi cần giải thích. Nàng có nhảy vào sông hoàng hà cũng không rửa sạch tội danh.
“Ngươi làm gì quay lại? Ta cùng lão bà làm việc cũng muốn xem?” Diệp Thần nhướng mày nhìn Phan Minh khiêu khích.
“Gian phu dậm phụ, Tâm Nhi ta nhìn nhầm ngươi.” Phan Minh cắn răng lập tức liền đi ra bên ngoài, lần này hắn đi thật sự.
“Phan Minh ca ca đợi ta không phải như ngươi nghĩ đâu, ta thật không phải như vậy.” Huyền Tâm đều mau khóc lên muốn đuổi theo nhưng nàng liền không đuổi được, tay còn bị còng lại đâu.
“Ngươi đuổi cái gì? Đều là người của ta. Còn nghĩ cái khác nam nhân? Còn khóc cái gì khóc? Nước mắt của ngươi cũng là của ta, vì nam nhân khác khóc? Ngươi không sợ ta ghen?” Diệp Thần giữ chặt nàng nói.
“Mặc kệ ngươi. Ngươi đi vệ sinh của ngươi. Ta có gả cho chó cho mèo cũng không gả cho ngươi.” Huyền Tâm tức giận không quan tâm đến Diệp Thần ngồi một bên khóc.
“Ngươi nghĩ lật lọng?” Diệp Thần mặc lại quần nói. Hắn cũng không có thực buồn đi vệ sinh, chỉ là muốn để cho Phan Minh quay lại xem.
“Ngươi không đi?” Huyền Tâm nhìn Diệp Thần nghi ngờ.
“Ngươi muốn xem ta đi vệ sinh?” Diệp Thần hỏi.
“Ngươi lừa ta?” Huyền Tâm nhận ra.
“Thì sao?” Diệp Thần nghiêng đầu hỏi.
“Diệp Thần, tại sao ngươi muốn làm như vậy? Phá hủy ta hạnh phúc ngươi vui lắm sao?” Huyền Tâm tức giận.
“Ngươi là ta người, hạnh phúc của ngươi phải là ta. Không phải hắn.” Diệp Thần lạnh lùng.
“Ta sẽ không làm ngươi nữ nhân. Ta chính là lừa ngươi. Sao? Ngươi tức giận, có gan liền giết ta đi.” Huyền Tâm trừng mắt nhìn hắn. Nàng hiện tại vô cùng tức giận.
“Không làm ta nữ nhân? Ngươi làm tên Phan Minh đó nữ nhân sao?” Diệp Thần không có chút nào tức giận nói. Hắn chỉ gặp Huyền Tâm vài lần, có chút thích thú mà thôi. Nói yêu nàng thực sự không có. Chẳng qua, hắn cảm thấy, bị ntr là rất tức giận. Nhưng cắm sừng thằng khác hắn cảm thấy là một sự kiện vinh quang rất thú vị thành tích.
“Ta làm ai nữ nhân mắc mớ gì ngươi?” Huyền Tâm tức giận, tên này quá đa tâm. Có vợ còn muốn đi trêu trọc nữ nhân bên ngoài, so với nàng Phan Minh ca ca không có điểm nào sánh bằng.
“Ngươi hứa với ta làm ta nữ nhân. Ngươi thất hứa cũng được, không thừa nhận cũng được. Nhưng ta dám chắc một ngày, ngươi nhất định cầu xin ta cưới ngươi.” Diệp Thần ánh mắt lạnh lẽo nói.
“Ta sẽ không bao giờ cầu xin ngươi. Ngươi có đi ra được khỏi đây hay không còn là ẩn số. Nếu ngươi đi ra được chúng ta hẵng nói chuyện tiếp.” Huyền Tâm khinh thường nói.
“Vậy chúng ta liền đợi xem.” Diệp Thần âm trầm nói.
Huyền Tâm khinh thường, nàng hoàn toàn không quan tâm đến Diệp Thần lời nói. Hắn sớm muộn phải vào tù ngồi, nàng tất nhiên không đẻ ý.
“Cộc cộc...” Lại có tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Huyền Tâm lau khô nước mắt lạnh nhạt nói.
“Cảnh sát trưởng ngươi còn chưa về sao?”Huyền Tâm kinh sợ nói. Phải biết cảnh sát trưởng rất ít khi đến phòng thẩm tra trừ phi có vị quý tử con ông cháu cha nào xuất hiện.
“Huyền Tâm cảnh sát ngươi thả nam nhân này ra đi. Người này không có tội, ngươi bắt làm cái gì. Diệp Thần thiếu gia, ngươi có thể đi được rồi.” Cảnh sát trưởng khúm núm nói.
Huyền Tâm đều có chút mộng nhìn trên ghế Diệp Thần. Tên này rốt cuộc có lai lịch gì, để cảnh sát trưởng khúm núm như vậy. Trước đây dù cho quý công tử cũng không được cảnh sát trưởng lấy lòng cúi mình cung kính qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.