Chương 127: Xạ điêu-trở về quá khứ
Độc Cô Vô Danh
13/05/2018
Ngay lúc chiều xuống tại bên cảng, Diệp Thần liền muôn ra đi tìm đường cứu nước, í lộn tìm thuyền ra biển. Hai người liền tìm đến một chủ thuyền gần đó muốn mua một chiếc đi Đào Hoa Đảo.
“Ngươi là chủ thuyền ở đây sao?” Diệp Thần đi đến gần hỏi.
“Chính là ta không biết khách quan muốn mua thuyền sao? Ở đây chung ta loại bé, loại lớn, loại nhỏ đều đầy đủ cả.” Chủ thuyền liền đa cấp nói.
“Tốt. Quách Tĩnh ngươi liền chọn lấy một con đi.” Diệp Thần liền ném cái chuyện chọn thuyền cho Quách Tĩnh đảm nhiệm hắn đâu có biêt xem thuyền đâu.
“Diệp sư phụ lấy con này đi. Ta thấy nó rất được.” Quách Tĩnh ngó nghiêng một lúc liền chỉ lấy một cai thuyền lớn.
Bốp…lập tức ăn ngay một cước vào mặt.
“Diệp sư phụ sao ngươi lại đánh ta vậy?” Quách Tĩnh liền ngây ngốc hỏi.
“Ngứa chân được không hả? Ngươi xem cái con thuyền ngươi chọn nó là cái gì. Ngươi chọn hẳn một cái thuyền chiến bộ tưởng đi đánh nhau à.” Diệp Thần chỉ con thuyền chiến khổng lồ Quách Tĩnh chọn. Thế này mua về làm cảnh chứ lái méo gì nữa.
“Ân, ta thấy no rât uy phong.” Quách Tĩnh liền nói.
“Uy phong mẹ ngươi. Còn không mau đi cho ta chọn con nào phù hợp.” Diệp Thần đá mông Quách Tĩnh tạo cho hắn động lực kinh người.
Tên này đệ tử chính là vô dụng. Bất động trong mọi trường hợp a, co cũng như không. Theo vật ly học chúng ta nên tác động một cai lực vật ly vào tĩnh vật sẽ khiên nó chuyển động đi. Diệp Thần không thể gọi là bạo lực đây là đang ap dụng khoa học để giải quyết bài toán à.
“Diệp sư phụ ngươi xem cái thuyền này thế nào?” Quách Tĩnh đi một lúc liền chỉ đến một con thuyền nhỏ nói. Lần này vừa ý ngươi đi.
Bốp…lại ăn thêm một đạp.
“Ngươi óc hả hay ra đường quên lắp não về lắp lại rồi ra đây nói chuyện. Mù chữ hay không? Không thấy nó đề biển sao. Thuyền tư nhân, cái này để bán cai mắm.” Diệp Thần chỉ cái biển bên cạnh nói. Tên này nhanh ẩu đoảng đi.
“Xin lỗi Diệp sư phụ, ngươi đừng đánh ta nữa.” Quách Tĩnh liền chào thua nói.
“Được rồi tha cho ngươi.” Diệp Thần tung một cước vòa mặt Quách Tĩnh.
“Ấy chết quen chân.” Diệp Thần cười nói xong tự mình quay đi chọn thuyền.
Quách Tĩnh mặt cắm trên mặt đất có chút nghi ngờ. Diệp Thần hắn nhất định là cố tình, nhất định đi.
“Ông chủ cho ta cái này thuyền thế nào.” Diệp Thần liền chỉ đến một con thuyền nói.
“Ngươi có chắc chứ cái này thuyền không dùng được đi. Quá nhỏ à. Với lại đều đã lâu năm rồi không có đụng qua. Trên biển xảy ra cái gì vấn đề liền không ổn.” Chủ thuyền khuyên can.
“Chỉ cần không có thiên tai là được chứ gì?”Diệp Thần liền cười nói.
“Không có thiên tai quả thật không sao nhưng trên biển biết như thế nào đâu.” Chủ thuyền liền bất đắc dĩ nói.
“Vậy là ổn rồi. Ta liền lấy cái này thuyền đi. Giá liền bao nhiêu.” Diệp Thần liền hỏi. Chỉ là ra biển có cần thiết hay không nhiều lời như vậy.
“Được, ngươi thích liền cho ngươi đi. Nhưng nếu có thiên tai xảy ra, ngươi gặp bất trắc gì không liên qua đến ta à. “ Chủ thuyền liền hào phóng nói. Đằng nào để đây cũng chật ra, thôi thì đem cho Diệp Thần đi.
“Tốt như vậy. Được ta không khách khí nhận lấy.” Diệp Thần vui vẻ nói. Bắt đầu về chuẩn bị đồ đạc mai bắt đầu xuất phát. Người ta nói ra biển phải chuẩn bị đầy đủ không phải sao huống chi trời cũng sắp tối à.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thần đến nhận lấy thuyền bắt đầu ra biển.
“Ta thấy hôm nay thời tiết không tốt. Chiếc thuyền này hay vẫn đừng đi.” Chủ thuyền liền khuyên can nói.
“Ta nghĩ kỹ muốn đi, chẳng lẽ ngươi định nuốt lời cho ta con thuyền sao?” Diệp Thần liền nói. Tên này muốn hắn nhả ra đồ ăn trong miệng làm gì có cửa.
“Ây, được rồi. Tùy ngươi thôi.” Chủ thuyền liền mặc kệ Diệp Thần, dù sao có đi hay không cũng là quyền lợi của hắn.
“Quách Tĩnh lên thuyền, ngươi chèo thuyền đi.” Diệp Thần cùng Quách Tĩnh bước lên thuyền sau đó hắn ném hai cái mái chèo cho Quách Tĩnh noi.
“Sao lại là ta?” Quách Tĩnh liền ngẩn người ra noi.
“Ngươi không làm chẳng lẽ để ta làm?” Diệp Thần nhướng mày như kiểu đang nhìn một thằng óc vật nói.
“Vẫn là ta làm.” Quách Tĩnh khó chịu nói. Không phải nên thuê một người lái sao. Vẫn là ngươi keo kiệt đi.
“Ân, gió biển hiu hiu. Ngươi biêt Đào Hoa Đảo vị trí sao?” Đi ra đến giữa biển Diệp Thần nhớ ra cái gì liền hỏi. Hăn chưa đến Đảo Đào Hoa bao giờ nha.
“Ta chưa từng đi qua. Làm sao biết, ta tưởng ngươi biết đường chứ.” Quách Tĩnh ngây ngốc nói.
Diệp Thần liền đen mặt lại, không gian dường như tĩnh lặng. Con mẹ đùa người lão tử tưởng ngươi biết.
“Ân, ngươi cứ im lặng đi theo ta thôi. Đường này, chèo thẳng theo nó liền tốt.” Diệp Thần liền chỉ bừa một hướng nói.
“Có thật không vậy?” Quách Tĩnh nghi ngờ. Diệp Thần không phải là định hướng rất kém sao, đi theo hắn liền đến Long Cung du lịnh với cá đều chẳng có gì lạ lùng đi.
“Tin tưởng ta đi. Dù sao chêt trong tin tưởng vẫn tốt hơn trong nghi ngờ không phải sao.” Diệp Thần nói như không nói.
Quách Tĩnh liền im lặng chèo tiếp. Một tiếng sau, họ vẫn đang lênh đênh giữa biển. Gió bão bắt đầu nổi nên. Trời cũng có chut mưa.
“Diệp sư phụ chúng ta giờ đi đường nào đâu.” Quách Tĩnh liền mở miệng hỏi.
“Ân, liền đi ngược lại đi. Co vẻ đi sai hướng thì phải.” Diệp Thần cười nói.
“Sao người tỉnh bơ vậy, bây giờ trên biển người nói quay lại dễ vậy sao. Ta không chèo nữa, ta đầu hàng.” Quách Tĩnh nằm lăn ra nói. Chẳng lẽ hắn cứ vậy liền ngỏm trên biển sao.
“Được rồi đi, phia trước chẳng phải đang có mấy đoàn thuyền đang tới sao. Ngươi vẫy họ lại xin đi nhờ là được.” Diệp Thần nhìn xung quanh phóng tầm mắt ra xa liền nói với Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh nghe vậy liền vẫy tay gọi người đến. Ông trời quả nhiên không tuyệt hắn đường sống a.
Trên con thuyền xa bây giờ.
“Vương Gia không hề thấy tăm tích của hắn. Toàn bộ đường đến đảo đào hoa đều đã bị chúng ta thoe dõi.” Một người liền báo cáo.
“Thiết Mộc Chân ngươi muốn đùa bản vương sao.” Lục Vương Gia có chút không kiên nhẫn nói.
“Ta nào có. Diệp Thần hắn vốn không biết bơi, tập kích hắn trên biển là nơi điều kiện tốt nhất. Ngoài ra, các ngươi nghĩ thử, hắn nữ nhân đều tại trên đảo không phải sao.” Thiết Mộc Chân liền giải thích.
“Được rồi, chúng ta liền đánh tan Đào Hoa Đảo, còn sợ hắn không lộ diện.” Lục Vương Gia liền nói.
“Vương Gia tuyệt đối không thể, Đào Hoa Đảo vốn là của Hoàng Dược Sư hắn tính ra cũng là cái Tiên Thiên cao thủ, mà hiện tại còn co một cái Bắc Cái trên đảo, nếu họ muốn cùng chúng ta đánh, cũng là lưỡng bại câu thương.” Lục Trúc Ông liền khuyên can, đây là Tiên Thiên cao thủ a, nội công cuồn cuộn dường như không sài hết, bọn họ một người liền có thể giết chết gần 100 người, nếu đi ám sát thì ai ngăn được cơ chứ.
“Được rồi, chúng ta liền ở đây đợi hắn đi.” Lục Vương Gia ngươi giận nói. Thiết Mộc Chân không nóng hắn nóng cái gì đâu. Với lại trời đều có thể nổi bão bất cứ lúc nào, họ cũng không thể manh động. Biển cả là một con quái vật, nó có thể nuốt chửng con mồi của mình bất cứ lúc nào.
“Vương Gia hiện tại ở xa có một chiếc thuyền nhỏ đang hướng đên chúng ta cầu cứu.” Một người liền nói.
“Mau đưa ta ông nhòm quan sát.” Hoàn Nhan Hồng Liệt liền ai người lấy ra ống nhòm đưa hắn.
“Đây là cái gì vậy chứ?” Thiết Mộc Chân nhìn ống nhòm liền có chút hứng thú.
“Ân, đây là chúng ta ống nhòm dùng để nhin xa trăm dặm. Cái này các ngươi mới thấy lần đầu đi. Người đâu mang ra cho Đại Hãn một cái để hắn mở rộng tầm mắt đi.” Lục Vương Gia liền khinh bỉ cười nói. Đúng là bọn man rợ đến cái ống nhòm đều như vậy không biết.
“Ân, cái này thật tốt dùng a. Lục Vương Gia cái này có thể cho ta một cái sao.” Thiết Mộc Chân liền đánh chủ ý nói.
“Cứ tự nhiên.” Hoàn Nhan Hồng Liệt liền hào phóng nói. Cái này đồ chơi bán khắp trung nguyên cho ngươi đã làm sao.
“Vậy ta không khách khí.” Thiêt Mộc Chân liền thu vào trong ngực nói. Hắn chiến trận rất nhiều, tầm nhìn là thứ rất quan trọng hắn đương nhiên biết.
“Rốt cuộc đằng xa ai đang gọi đâu.” Lục Vương Gia liền kéo ra ống nhòm nhìn đến sau đó liền chăm chăm chú chú nhìn.
Đây chẳng phải là Diệp Thần tiểu tạp chủng cùng hắn đệ tử Quách Tĩnh sao. Quả nhiên đi khắp nơi đều không tìm được liền bây giờ không cầu mà gặp đi.
Nghĩ đến Hoàn Nhan Hồng Liệt liền cười lớn. Thiết Mộc Chân liền tò mò mang ồng nhòm ra xem xong liền vui vẻ. Thật là trời cũng muốn ngươi chết đi Diệp Thần. Có trách thì trách ông trời a.
“Toàn quân lập tức bao vây con thuyền nhỏ kia.” Đại Hãn cùng Lục Vương Gia cùng lúc ra lệnh, song lại quay ra nhìn nhau. Ngươi là cố ý sao, trên thuyền này ta là chỉ huy, là thuyền trưởng.
“Được rồi, kẻ địch trước mặt để chuyện này sang một bên đã.” Hoàn Nhan Hồng Liệ thấy thuyền tiến về đến Diệp Thần thuyền nhỏ liền nói.
Lúc này trên thuyền nhỏ, Quách Tĩnh vẫn đang trèo cận lực đến kẻ địch một cách đầy vui mừng đi. Hắn nào biết điều gì đang đợi hắn đâu à.
“Diệp sư phụ ngươi xem bọn họ đang tiến đến chúng ta kìa. Mẹ ta nói đúng trên đời có rất nhiều người tốt.” Quách Tĩnh tiểu tử liền nói.
“Tất nhiên rồi, ngươi xem ta cũng chẳng phải là một cái đại người tốt sao.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Xì.” Quách Tĩnh liền xì dài một tiếng.
“Ngươi làm vậy là có ý gì hả?” Diệp Thần liền chỉ Quách Tĩnh không vui nói. Nhưng nhìn Quách Tĩnh đứng hình lại nhìn lên thuyền lớn đi tới liền ngó ra nhìn.
“Tiểu tặc chết đến nơi còn nô đùa đi.” Hoàn Nhan Hồng Liệt thây Diệp Thần phát hiện ra hắn liền hét lớn nói.
“Ân, người quen, người quen. Ân, tạm biệt nha. Quách Tĩnh chào hỏi xong còn không chèo thuyền đi. Ở lại để Lục Vương Gia mời ngươi uống trà sao, tạm biệt không hẹn gặp lại.” Diệp Thần quay người liền nói. Trái đất thật rộng mà cũng thật nhỏ a.
“Ân, tất nhiên rồi. Tạm biệt không hẹn tái ngộ.” Quách Tĩnh cũng không quá ngốc lập tức cầm lấy hai cái mái chèo điên cuồng xong liền chán nản, đây là cai rắm gì đâu mái thuyền đang chìm dần nha. Quả nhiên cái gì rẻ càng không đáng tin đồ miễn phí càng không nên dùng à.
“Ha ha Diệp Thần ngươi ăn ở thế nào mà ông trời cũng muôn người chết đi.” Lúc này Đại Hãn Thiết Mộc Chân cũng ló ra cái đầu nói.
“ Đại Hãn mau cứu chúng ta.” Quách Tĩnh liền thấy phao cứu mạng nói.
“Ân, vua nhiều sừng ngươi cũng muốn giết chúng ta sao?”Diệp Thần thông minh liền biết chừng nói.
“Không được gọi ta là vua nhiều sừng.” Đại Hãn Thiết Mộc Chân tức giận nói.
“Nhưng cái đó biệt danh rất hợp với ngươi à.” Diệp Thần lắc đầu nói.
“Không cần nhiều lời mau giết bọn chúng đi.” Hoàn Nhan Hồng Liệt đang muốn hạ lệnh bắn tên.
“Khoan đã.” Thiết Mộc Chân liền ngăn cả lại.
“Ngươi muốn cứu bọn hắn.” Hoàn Nhan Hồng Liệt nhíu mày nói.
“Không phải, Quách Tĩnh ta nể ngươi là cái anh hùng đi theo ta đi. Chỉ cần ngươi giết Diệp Thần ta liền tha cho ngươi con đường sống. Còn có thể cưới Hoa Tranh về làm vợ thế nào.” Thiết Mộc Chân lắc đầu quay về Quách Tĩnh chiêu mộ.
“Đại Hãn đa tạ ngươi ưu ái nhưng ta không thể giết hắn được. Hắn tuy là đáng ghét nhưng cũng dạy ta rất nhiều thứ. Quan trọng hơn là Hoa Tranh là ta sư nương. Quách Tĩnh ta không thể khi sư diệt tổ được.Huống chi Diệp Thần còn là bạn của ta.” Quách Tĩnh liền khẳng khái từ chối. Cùng lắm thì chết tại đây mà thôi.
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao. Người đâu mang mẹ Quách Tĩnh ra đây.” Thiết Mộc Chân liền ra lệnh nói.
Hắn liền dùng tính mạng của nàng để uy hiếp Quách Tĩnh đi.
“Mẹ, đại hãn ngươi làm vậy là có ý gì đâu.” Quách Tĩnh giận dữ nói, hắn không ngờ Đại Hãn lại làm thế.
“Thác Lôi An Đáp ngươi cũng như vậy sao.” Quách Tĩnh liền đưa mắt về người huynh đệ kết nghĩa thân nhau như mạng của mình nhưng cũng không có sự giúp đỡ gì.
Thác Lôi liền quay mặt làm ngơ. Hắn bị cắm cái nón xanh lớn như vậy vào đầu,vậy mà Quách Tĩnh đều giúp hắn kẻ thù không chịu giúp hắn. Vậy ngươi đã phản bội ta trước, cũng đừng trách ta vô tình.
Hoàn Nhan Hồng Liệt càng vui mừng, đồng bọn giết nhau a, ngươi chẳng phải muốn Khang Nhi giết ta sao được bây giờ liền để ngươi thử cái này cảm giác.
“Ra tay đi, ta sẽ không trách ngươi. Ai cũng có thứ mình cần bảo vệ. Với lại ngươi giết không được ta đâu.” Diệp Thần liền cười nói. Trong lòng liền mắng Thiết Mộc Chân hèn hạ vô sỉ.
“Sư phụ ta…” Quách Tĩnh định cảm động nói liền bị Diệp Thần đá thẳng vào mặt khiến hắn bay lên tàu Thiết Mộc Chân ngất đi.
“Ta cũng sẽ không nương tay đâu. Cứ nằm đấy ngủ một giấc đi khi ngươi tỉnh lại tất cả sẽ kết thúc.” Diệp Thần liền lạnh băng nói. Đây là trận chiến của ta, đãng lẽ không nên lôi ngươi vào mới phải. Trời bắt đầu đổ mưa lớn. Gió liền thổi mạnh hơn nữa.
“Mọi người bắn tên.” Toàn bộ thuyền đều bắn một loạt tên vào chiếc thuyền đang chìm của Diệp Thần. Xung quang thuyền đều đầy tên có tiếng rạn nứt của gỗ phát ra.Diệp Thần liền một mũi tên đều không có bắn trúng. Mưa càng gào rít.
Diệp Thần ấn mạnh chân xuống chiếc thuyền đang chìm khiến nó không chịu nổi liền tan ra vỡ vun bay lên trên không hạ xuống cột buồm của Thiết Mộc Chân.
“Hỏa lực đạn pháo chuẩn bị.” Các khẩu pháo đại bác liền hướng Diệp Thần cột buồm.
“Hỏa lực sao, được ta muốn xem ngươi giết ta trước, hay lão tử cho ngươi chìm vào đêm đen trước.” Diệp Thần lập tức liền vận công phóng tới.
“Muốn giết Vương Gia qua ta cửa.” Cầu Thiên Nhẫn lập tức nhảy lên.
“Phế vật, ta đã hứa tha cho ngươi một mạng cút đi.” Diệp Thần tung một cước khiến Cầu Thiên Nhẫn bay về phía sau. Lục Vương Gia cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt không phải ngu bọn hắn liền rất nhanh lẻn đi trốn thoát.
“Con thuyền này ta liền chiếm đi.” Diệp Thần liền chiếm thuyền tuyên bố bắt đầu thủ thế. Thời tiết ngày càng xấu sấm sét vang vọng.
“Tân sát kỹ Thiên Sát, tâm pháp Thiên Hạ Nhiễu Quần Thần.” Diệp Thần hét lên kình khí liền tụ vào tay đấm thẳng sang hai bên. Kình lực phát ra quyền ý liền nhanh chóng khuếch đại. Nơi nào hắn khí đi qua thuyền đều nát vụn cắt thành mản nhỏ. Hơn trăm thuyền chiến liền bị hắn một chiêu diệt hơn nửa.
“Quái vật, hắn còn là người sao. “ Thiết Mộc Chân liên rung động.
“Tông sư cao thủ quả nhiên mạnh mẽ.” Hoàn Nhan Hồng Liệt liền sợ hãi nói.
Diệp Thần đứng nơi đó hai bên quyền lực phát ra hình thành gió thét gào cộng thêm hiệu ứng thời tiết liền nhanh chóng xoáy tròn hình thanh hai cái Vòi Rồng lớn khiến quân Hoàn Nhan Hồng Liệt liền đi ra xa.
“Con bà nó lần này xong đời.” Diệp Thần đứng trên thuyền Diệp Thần cười khổ. Hiện tại cái thuyền lớn như vậy sao đi đây. Đã thế còn đứng giữa hai cơn bão à. Đây là tự đào mồ chôn mình a.
Hai cơn bão liền tiến gần đến Diệp Thần hơn nữa, bắt đầu dung hợp lại một chỗ.
“heo mi.” Diệp Thần liền hét lên xong liền bị nhấn chìm cùng con thuyền trong hai cái vòi rồng chạm nhau.
“ha ha, chúng ta không giết được ngươi. Trời cũng muốn diệt nhà ngươi.” Hai người Thiết Mộc Chân cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt điên cuồng cười nói.
Bỗng nhiên một nguồn sức mạnh nổ ra, lực uy áp từ hai cơn bão liền tỏa ra xung quanh, sau liền biến mât không giấu vết.
“Hắn chết chưa. Vừa nãy là gì.” Đám người liền đầy giấu hỏi xong đều bỏ đi. Ai có thể đứng giữa biển cả bị hai cái vòi rồng cuốn mà không chết được chứ.
Keng… phát hiện ký chủ gặp nguy hiểm. Vô Tự Thiên Thư tự động phát động năng lượng.
Keng… năng lượng quá lớn, không gian nhiễu loạn, thời gian luân chuyển, kí chủ đang tiến vào Thời Gian Dòng Chảy. Vô Tự Thiên Thư đã thu hồi.
Keng… lỗi hệ thống, sẽ sớm sửa chữa. Ký chủ bị rơi vào quá khứ thời gian xin cẩn trọng. Đăng bởi: admin
“Ngươi là chủ thuyền ở đây sao?” Diệp Thần đi đến gần hỏi.
“Chính là ta không biết khách quan muốn mua thuyền sao? Ở đây chung ta loại bé, loại lớn, loại nhỏ đều đầy đủ cả.” Chủ thuyền liền đa cấp nói.
“Tốt. Quách Tĩnh ngươi liền chọn lấy một con đi.” Diệp Thần liền ném cái chuyện chọn thuyền cho Quách Tĩnh đảm nhiệm hắn đâu có biêt xem thuyền đâu.
“Diệp sư phụ lấy con này đi. Ta thấy nó rất được.” Quách Tĩnh ngó nghiêng một lúc liền chỉ lấy một cai thuyền lớn.
Bốp…lập tức ăn ngay một cước vào mặt.
“Diệp sư phụ sao ngươi lại đánh ta vậy?” Quách Tĩnh liền ngây ngốc hỏi.
“Ngứa chân được không hả? Ngươi xem cái con thuyền ngươi chọn nó là cái gì. Ngươi chọn hẳn một cái thuyền chiến bộ tưởng đi đánh nhau à.” Diệp Thần chỉ con thuyền chiến khổng lồ Quách Tĩnh chọn. Thế này mua về làm cảnh chứ lái méo gì nữa.
“Ân, ta thấy no rât uy phong.” Quách Tĩnh liền nói.
“Uy phong mẹ ngươi. Còn không mau đi cho ta chọn con nào phù hợp.” Diệp Thần đá mông Quách Tĩnh tạo cho hắn động lực kinh người.
Tên này đệ tử chính là vô dụng. Bất động trong mọi trường hợp a, co cũng như không. Theo vật ly học chúng ta nên tác động một cai lực vật ly vào tĩnh vật sẽ khiên nó chuyển động đi. Diệp Thần không thể gọi là bạo lực đây là đang ap dụng khoa học để giải quyết bài toán à.
“Diệp sư phụ ngươi xem cái thuyền này thế nào?” Quách Tĩnh đi một lúc liền chỉ đến một con thuyền nhỏ nói. Lần này vừa ý ngươi đi.
Bốp…lại ăn thêm một đạp.
“Ngươi óc hả hay ra đường quên lắp não về lắp lại rồi ra đây nói chuyện. Mù chữ hay không? Không thấy nó đề biển sao. Thuyền tư nhân, cái này để bán cai mắm.” Diệp Thần chỉ cái biển bên cạnh nói. Tên này nhanh ẩu đoảng đi.
“Xin lỗi Diệp sư phụ, ngươi đừng đánh ta nữa.” Quách Tĩnh liền chào thua nói.
“Được rồi tha cho ngươi.” Diệp Thần tung một cước vòa mặt Quách Tĩnh.
“Ấy chết quen chân.” Diệp Thần cười nói xong tự mình quay đi chọn thuyền.
Quách Tĩnh mặt cắm trên mặt đất có chút nghi ngờ. Diệp Thần hắn nhất định là cố tình, nhất định đi.
“Ông chủ cho ta cái này thuyền thế nào.” Diệp Thần liền chỉ đến một con thuyền nói.
“Ngươi có chắc chứ cái này thuyền không dùng được đi. Quá nhỏ à. Với lại đều đã lâu năm rồi không có đụng qua. Trên biển xảy ra cái gì vấn đề liền không ổn.” Chủ thuyền khuyên can.
“Chỉ cần không có thiên tai là được chứ gì?”Diệp Thần liền cười nói.
“Không có thiên tai quả thật không sao nhưng trên biển biết như thế nào đâu.” Chủ thuyền liền bất đắc dĩ nói.
“Vậy là ổn rồi. Ta liền lấy cái này thuyền đi. Giá liền bao nhiêu.” Diệp Thần liền hỏi. Chỉ là ra biển có cần thiết hay không nhiều lời như vậy.
“Được, ngươi thích liền cho ngươi đi. Nhưng nếu có thiên tai xảy ra, ngươi gặp bất trắc gì không liên qua đến ta à. “ Chủ thuyền liền hào phóng nói. Đằng nào để đây cũng chật ra, thôi thì đem cho Diệp Thần đi.
“Tốt như vậy. Được ta không khách khí nhận lấy.” Diệp Thần vui vẻ nói. Bắt đầu về chuẩn bị đồ đạc mai bắt đầu xuất phát. Người ta nói ra biển phải chuẩn bị đầy đủ không phải sao huống chi trời cũng sắp tối à.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thần đến nhận lấy thuyền bắt đầu ra biển.
“Ta thấy hôm nay thời tiết không tốt. Chiếc thuyền này hay vẫn đừng đi.” Chủ thuyền liền khuyên can nói.
“Ta nghĩ kỹ muốn đi, chẳng lẽ ngươi định nuốt lời cho ta con thuyền sao?” Diệp Thần liền nói. Tên này muốn hắn nhả ra đồ ăn trong miệng làm gì có cửa.
“Ây, được rồi. Tùy ngươi thôi.” Chủ thuyền liền mặc kệ Diệp Thần, dù sao có đi hay không cũng là quyền lợi của hắn.
“Quách Tĩnh lên thuyền, ngươi chèo thuyền đi.” Diệp Thần cùng Quách Tĩnh bước lên thuyền sau đó hắn ném hai cái mái chèo cho Quách Tĩnh noi.
“Sao lại là ta?” Quách Tĩnh liền ngẩn người ra noi.
“Ngươi không làm chẳng lẽ để ta làm?” Diệp Thần nhướng mày như kiểu đang nhìn một thằng óc vật nói.
“Vẫn là ta làm.” Quách Tĩnh khó chịu nói. Không phải nên thuê một người lái sao. Vẫn là ngươi keo kiệt đi.
“Ân, gió biển hiu hiu. Ngươi biêt Đào Hoa Đảo vị trí sao?” Đi ra đến giữa biển Diệp Thần nhớ ra cái gì liền hỏi. Hăn chưa đến Đảo Đào Hoa bao giờ nha.
“Ta chưa từng đi qua. Làm sao biết, ta tưởng ngươi biết đường chứ.” Quách Tĩnh ngây ngốc nói.
Diệp Thần liền đen mặt lại, không gian dường như tĩnh lặng. Con mẹ đùa người lão tử tưởng ngươi biết.
“Ân, ngươi cứ im lặng đi theo ta thôi. Đường này, chèo thẳng theo nó liền tốt.” Diệp Thần liền chỉ bừa một hướng nói.
“Có thật không vậy?” Quách Tĩnh nghi ngờ. Diệp Thần không phải là định hướng rất kém sao, đi theo hắn liền đến Long Cung du lịnh với cá đều chẳng có gì lạ lùng đi.
“Tin tưởng ta đi. Dù sao chêt trong tin tưởng vẫn tốt hơn trong nghi ngờ không phải sao.” Diệp Thần nói như không nói.
Quách Tĩnh liền im lặng chèo tiếp. Một tiếng sau, họ vẫn đang lênh đênh giữa biển. Gió bão bắt đầu nổi nên. Trời cũng có chut mưa.
“Diệp sư phụ chúng ta giờ đi đường nào đâu.” Quách Tĩnh liền mở miệng hỏi.
“Ân, liền đi ngược lại đi. Co vẻ đi sai hướng thì phải.” Diệp Thần cười nói.
“Sao người tỉnh bơ vậy, bây giờ trên biển người nói quay lại dễ vậy sao. Ta không chèo nữa, ta đầu hàng.” Quách Tĩnh nằm lăn ra nói. Chẳng lẽ hắn cứ vậy liền ngỏm trên biển sao.
“Được rồi đi, phia trước chẳng phải đang có mấy đoàn thuyền đang tới sao. Ngươi vẫy họ lại xin đi nhờ là được.” Diệp Thần nhìn xung quanh phóng tầm mắt ra xa liền nói với Quách Tĩnh.
Quách Tĩnh nghe vậy liền vẫy tay gọi người đến. Ông trời quả nhiên không tuyệt hắn đường sống a.
Trên con thuyền xa bây giờ.
“Vương Gia không hề thấy tăm tích của hắn. Toàn bộ đường đến đảo đào hoa đều đã bị chúng ta thoe dõi.” Một người liền báo cáo.
“Thiết Mộc Chân ngươi muốn đùa bản vương sao.” Lục Vương Gia có chút không kiên nhẫn nói.
“Ta nào có. Diệp Thần hắn vốn không biết bơi, tập kích hắn trên biển là nơi điều kiện tốt nhất. Ngoài ra, các ngươi nghĩ thử, hắn nữ nhân đều tại trên đảo không phải sao.” Thiết Mộc Chân liền giải thích.
“Được rồi, chúng ta liền đánh tan Đào Hoa Đảo, còn sợ hắn không lộ diện.” Lục Vương Gia liền nói.
“Vương Gia tuyệt đối không thể, Đào Hoa Đảo vốn là của Hoàng Dược Sư hắn tính ra cũng là cái Tiên Thiên cao thủ, mà hiện tại còn co một cái Bắc Cái trên đảo, nếu họ muốn cùng chúng ta đánh, cũng là lưỡng bại câu thương.” Lục Trúc Ông liền khuyên can, đây là Tiên Thiên cao thủ a, nội công cuồn cuộn dường như không sài hết, bọn họ một người liền có thể giết chết gần 100 người, nếu đi ám sát thì ai ngăn được cơ chứ.
“Được rồi, chúng ta liền ở đây đợi hắn đi.” Lục Vương Gia ngươi giận nói. Thiết Mộc Chân không nóng hắn nóng cái gì đâu. Với lại trời đều có thể nổi bão bất cứ lúc nào, họ cũng không thể manh động. Biển cả là một con quái vật, nó có thể nuốt chửng con mồi của mình bất cứ lúc nào.
“Vương Gia hiện tại ở xa có một chiếc thuyền nhỏ đang hướng đên chúng ta cầu cứu.” Một người liền nói.
“Mau đưa ta ông nhòm quan sát.” Hoàn Nhan Hồng Liệt liền ai người lấy ra ống nhòm đưa hắn.
“Đây là cái gì vậy chứ?” Thiết Mộc Chân nhìn ống nhòm liền có chút hứng thú.
“Ân, đây là chúng ta ống nhòm dùng để nhin xa trăm dặm. Cái này các ngươi mới thấy lần đầu đi. Người đâu mang ra cho Đại Hãn một cái để hắn mở rộng tầm mắt đi.” Lục Vương Gia liền khinh bỉ cười nói. Đúng là bọn man rợ đến cái ống nhòm đều như vậy không biết.
“Ân, cái này thật tốt dùng a. Lục Vương Gia cái này có thể cho ta một cái sao.” Thiết Mộc Chân liền đánh chủ ý nói.
“Cứ tự nhiên.” Hoàn Nhan Hồng Liệt liền hào phóng nói. Cái này đồ chơi bán khắp trung nguyên cho ngươi đã làm sao.
“Vậy ta không khách khí.” Thiêt Mộc Chân liền thu vào trong ngực nói. Hắn chiến trận rất nhiều, tầm nhìn là thứ rất quan trọng hắn đương nhiên biết.
“Rốt cuộc đằng xa ai đang gọi đâu.” Lục Vương Gia liền kéo ra ống nhòm nhìn đến sau đó liền chăm chăm chú chú nhìn.
Đây chẳng phải là Diệp Thần tiểu tạp chủng cùng hắn đệ tử Quách Tĩnh sao. Quả nhiên đi khắp nơi đều không tìm được liền bây giờ không cầu mà gặp đi.
Nghĩ đến Hoàn Nhan Hồng Liệt liền cười lớn. Thiết Mộc Chân liền tò mò mang ồng nhòm ra xem xong liền vui vẻ. Thật là trời cũng muốn ngươi chết đi Diệp Thần. Có trách thì trách ông trời a.
“Toàn quân lập tức bao vây con thuyền nhỏ kia.” Đại Hãn cùng Lục Vương Gia cùng lúc ra lệnh, song lại quay ra nhìn nhau. Ngươi là cố ý sao, trên thuyền này ta là chỉ huy, là thuyền trưởng.
“Được rồi, kẻ địch trước mặt để chuyện này sang một bên đã.” Hoàn Nhan Hồng Liệ thấy thuyền tiến về đến Diệp Thần thuyền nhỏ liền nói.
Lúc này trên thuyền nhỏ, Quách Tĩnh vẫn đang trèo cận lực đến kẻ địch một cách đầy vui mừng đi. Hắn nào biết điều gì đang đợi hắn đâu à.
“Diệp sư phụ ngươi xem bọn họ đang tiến đến chúng ta kìa. Mẹ ta nói đúng trên đời có rất nhiều người tốt.” Quách Tĩnh tiểu tử liền nói.
“Tất nhiên rồi, ngươi xem ta cũng chẳng phải là một cái đại người tốt sao.” Diệp Thần liền mở miệng nói.
“Xì.” Quách Tĩnh liền xì dài một tiếng.
“Ngươi làm vậy là có ý gì hả?” Diệp Thần liền chỉ Quách Tĩnh không vui nói. Nhưng nhìn Quách Tĩnh đứng hình lại nhìn lên thuyền lớn đi tới liền ngó ra nhìn.
“Tiểu tặc chết đến nơi còn nô đùa đi.” Hoàn Nhan Hồng Liệt thây Diệp Thần phát hiện ra hắn liền hét lớn nói.
“Ân, người quen, người quen. Ân, tạm biệt nha. Quách Tĩnh chào hỏi xong còn không chèo thuyền đi. Ở lại để Lục Vương Gia mời ngươi uống trà sao, tạm biệt không hẹn gặp lại.” Diệp Thần quay người liền nói. Trái đất thật rộng mà cũng thật nhỏ a.
“Ân, tất nhiên rồi. Tạm biệt không hẹn tái ngộ.” Quách Tĩnh cũng không quá ngốc lập tức cầm lấy hai cái mái chèo điên cuồng xong liền chán nản, đây là cai rắm gì đâu mái thuyền đang chìm dần nha. Quả nhiên cái gì rẻ càng không đáng tin đồ miễn phí càng không nên dùng à.
“Ha ha Diệp Thần ngươi ăn ở thế nào mà ông trời cũng muôn người chết đi.” Lúc này Đại Hãn Thiết Mộc Chân cũng ló ra cái đầu nói.
“ Đại Hãn mau cứu chúng ta.” Quách Tĩnh liền thấy phao cứu mạng nói.
“Ân, vua nhiều sừng ngươi cũng muốn giết chúng ta sao?”Diệp Thần thông minh liền biết chừng nói.
“Không được gọi ta là vua nhiều sừng.” Đại Hãn Thiết Mộc Chân tức giận nói.
“Nhưng cái đó biệt danh rất hợp với ngươi à.” Diệp Thần lắc đầu nói.
“Không cần nhiều lời mau giết bọn chúng đi.” Hoàn Nhan Hồng Liệt đang muốn hạ lệnh bắn tên.
“Khoan đã.” Thiết Mộc Chân liền ngăn cả lại.
“Ngươi muốn cứu bọn hắn.” Hoàn Nhan Hồng Liệt nhíu mày nói.
“Không phải, Quách Tĩnh ta nể ngươi là cái anh hùng đi theo ta đi. Chỉ cần ngươi giết Diệp Thần ta liền tha cho ngươi con đường sống. Còn có thể cưới Hoa Tranh về làm vợ thế nào.” Thiết Mộc Chân lắc đầu quay về Quách Tĩnh chiêu mộ.
“Đại Hãn đa tạ ngươi ưu ái nhưng ta không thể giết hắn được. Hắn tuy là đáng ghét nhưng cũng dạy ta rất nhiều thứ. Quan trọng hơn là Hoa Tranh là ta sư nương. Quách Tĩnh ta không thể khi sư diệt tổ được.Huống chi Diệp Thần còn là bạn của ta.” Quách Tĩnh liền khẳng khái từ chối. Cùng lắm thì chết tại đây mà thôi.
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao. Người đâu mang mẹ Quách Tĩnh ra đây.” Thiết Mộc Chân liền ra lệnh nói.
Hắn liền dùng tính mạng của nàng để uy hiếp Quách Tĩnh đi.
“Mẹ, đại hãn ngươi làm vậy là có ý gì đâu.” Quách Tĩnh giận dữ nói, hắn không ngờ Đại Hãn lại làm thế.
“Thác Lôi An Đáp ngươi cũng như vậy sao.” Quách Tĩnh liền đưa mắt về người huynh đệ kết nghĩa thân nhau như mạng của mình nhưng cũng không có sự giúp đỡ gì.
Thác Lôi liền quay mặt làm ngơ. Hắn bị cắm cái nón xanh lớn như vậy vào đầu,vậy mà Quách Tĩnh đều giúp hắn kẻ thù không chịu giúp hắn. Vậy ngươi đã phản bội ta trước, cũng đừng trách ta vô tình.
Hoàn Nhan Hồng Liệt càng vui mừng, đồng bọn giết nhau a, ngươi chẳng phải muốn Khang Nhi giết ta sao được bây giờ liền để ngươi thử cái này cảm giác.
“Ra tay đi, ta sẽ không trách ngươi. Ai cũng có thứ mình cần bảo vệ. Với lại ngươi giết không được ta đâu.” Diệp Thần liền cười nói. Trong lòng liền mắng Thiết Mộc Chân hèn hạ vô sỉ.
“Sư phụ ta…” Quách Tĩnh định cảm động nói liền bị Diệp Thần đá thẳng vào mặt khiến hắn bay lên tàu Thiết Mộc Chân ngất đi.
“Ta cũng sẽ không nương tay đâu. Cứ nằm đấy ngủ một giấc đi khi ngươi tỉnh lại tất cả sẽ kết thúc.” Diệp Thần liền lạnh băng nói. Đây là trận chiến của ta, đãng lẽ không nên lôi ngươi vào mới phải. Trời bắt đầu đổ mưa lớn. Gió liền thổi mạnh hơn nữa.
“Mọi người bắn tên.” Toàn bộ thuyền đều bắn một loạt tên vào chiếc thuyền đang chìm của Diệp Thần. Xung quang thuyền đều đầy tên có tiếng rạn nứt của gỗ phát ra.Diệp Thần liền một mũi tên đều không có bắn trúng. Mưa càng gào rít.
Diệp Thần ấn mạnh chân xuống chiếc thuyền đang chìm khiến nó không chịu nổi liền tan ra vỡ vun bay lên trên không hạ xuống cột buồm của Thiết Mộc Chân.
“Hỏa lực đạn pháo chuẩn bị.” Các khẩu pháo đại bác liền hướng Diệp Thần cột buồm.
“Hỏa lực sao, được ta muốn xem ngươi giết ta trước, hay lão tử cho ngươi chìm vào đêm đen trước.” Diệp Thần lập tức liền vận công phóng tới.
“Muốn giết Vương Gia qua ta cửa.” Cầu Thiên Nhẫn lập tức nhảy lên.
“Phế vật, ta đã hứa tha cho ngươi một mạng cút đi.” Diệp Thần tung một cước khiến Cầu Thiên Nhẫn bay về phía sau. Lục Vương Gia cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt không phải ngu bọn hắn liền rất nhanh lẻn đi trốn thoát.
“Con thuyền này ta liền chiếm đi.” Diệp Thần liền chiếm thuyền tuyên bố bắt đầu thủ thế. Thời tiết ngày càng xấu sấm sét vang vọng.
“Tân sát kỹ Thiên Sát, tâm pháp Thiên Hạ Nhiễu Quần Thần.” Diệp Thần hét lên kình khí liền tụ vào tay đấm thẳng sang hai bên. Kình lực phát ra quyền ý liền nhanh chóng khuếch đại. Nơi nào hắn khí đi qua thuyền đều nát vụn cắt thành mản nhỏ. Hơn trăm thuyền chiến liền bị hắn một chiêu diệt hơn nửa.
“Quái vật, hắn còn là người sao. “ Thiết Mộc Chân liên rung động.
“Tông sư cao thủ quả nhiên mạnh mẽ.” Hoàn Nhan Hồng Liệt liền sợ hãi nói.
Diệp Thần đứng nơi đó hai bên quyền lực phát ra hình thành gió thét gào cộng thêm hiệu ứng thời tiết liền nhanh chóng xoáy tròn hình thanh hai cái Vòi Rồng lớn khiến quân Hoàn Nhan Hồng Liệt liền đi ra xa.
“Con bà nó lần này xong đời.” Diệp Thần đứng trên thuyền Diệp Thần cười khổ. Hiện tại cái thuyền lớn như vậy sao đi đây. Đã thế còn đứng giữa hai cơn bão à. Đây là tự đào mồ chôn mình a.
Hai cơn bão liền tiến gần đến Diệp Thần hơn nữa, bắt đầu dung hợp lại một chỗ.
“heo mi.” Diệp Thần liền hét lên xong liền bị nhấn chìm cùng con thuyền trong hai cái vòi rồng chạm nhau.
“ha ha, chúng ta không giết được ngươi. Trời cũng muốn diệt nhà ngươi.” Hai người Thiết Mộc Chân cùng Hoàn Nhan Hồng Liệt điên cuồng cười nói.
Bỗng nhiên một nguồn sức mạnh nổ ra, lực uy áp từ hai cơn bão liền tỏa ra xung quanh, sau liền biến mât không giấu vết.
“Hắn chết chưa. Vừa nãy là gì.” Đám người liền đầy giấu hỏi xong đều bỏ đi. Ai có thể đứng giữa biển cả bị hai cái vòi rồng cuốn mà không chết được chứ.
Keng… phát hiện ký chủ gặp nguy hiểm. Vô Tự Thiên Thư tự động phát động năng lượng.
Keng… năng lượng quá lớn, không gian nhiễu loạn, thời gian luân chuyển, kí chủ đang tiến vào Thời Gian Dòng Chảy. Vô Tự Thiên Thư đã thu hồi.
Keng… lỗi hệ thống, sẽ sớm sửa chữa. Ký chủ bị rơi vào quá khứ thời gian xin cẩn trọng. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.