Chương 19:
Thượng Tương Ti Lệnh
30/03/2024
--Chương 19:
“Nương, người đừng mèo khen mèo dài đuôi mà".
Cổ Trình Thành có hơi bất đắc dĩ, hắn nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Đường Nguyệt Nhu, trong lòng có chút chua xót, nếu để bà ấy biết hài tử của mình đã tự sát, thì sẽ đau khổ biết đến nhường nào.
Có lẽ, bí mật này hẳn nên giấu nhẹm đi vĩnh viễn.
Sau đó hắn nhìn về phía Lâm Khuynh Thành: “Khuynh thành cô nương sao lại không ở Tử Tiêu tông mà lại đến nơi này của ta?"
“Tiểu tử thúi, trưởng lão Tử Tiêu Tông đã về tông môn rồi, Khuynh Thành nói nàng muốn ở cùng với con nhiều một chút để bồi dưỡng tình cảm, cho nên sau này Khuynh Thành sẽ sống ở đây”.
Đường Nguyệt Nhu nói thẳng.
“Ở lại chỗ này của con?"
Cổ Trình Thành lập tức sửng sốt, sau đó lại vội vàng lắc đầu: “Nương, chuyện này sao có thể được, tuy rằng ta và khuynh thành cô nương có hôn ước, nhưng dẫu sao vẫn chưa thành hôn, tốt nhất là bây giờ đừng nên chọc cho người ta bàn tán”.
Đây đều là lời nhảm nhí, hắn lại không phải là Sở Vân Mặc thật sự, cùng một mỹ nhân nũng nịu như vậy ở chung, nếu ngày nào đó không chặn thương, không phải sẽ lộ bí mật sao?
Muốn hỏi kỹ thuật áp thương nhà ai cường? Dẫu sao Cổ Trình Thành hắn cũng không cường.
Lúc trước nghe hắn là thiên héo, ánh mắt của Lâm Khuynh Thành chưa bao giờ tránh được mắt của Cổ Trình Thành, cho nên Cổ Trình Thành vô cùng rõ ràng, hắn và Lâm Khuynh Thanh nhất định sẽ là gặp dịp thì chơi.
May mắn là, mang tiếng thiên heo, hắn và Lâm Khuynh Thành cũng không cần phải đối mặt với chuyện hoạt động phu thê xấu hổ.
“Mặc Nhi, con nghiêm túc?"
Đường Nguyệt Nhu cảm thấy có chút cổ quái mà nhìn Cố Trình Thành: “Thật ra thì, nương cũng không muốn đả kích con, nhưng ta cảm thấy nếu Khuynh Thành ở đây với con, thì cũng không khác biệt gì lắm so với chuyện nữ đệ tử tu hành. Khụ, người bàn tán đa số sẽ không nhằm vào Khuynh Thành".
Không thể không nói, ngày thường mẫu thân luôn yêu thương hắn nhưng lúc cà khịa hắn cũng không nể tình chút nào.
Lâm Khuynh Thành nghe thấy thế thì lập tức lấy tay nhỏ che lại cái miệng nhỏ, nhưng đôi mắt to vẫn không nhịn được mà cong lại, hiển nhiên đã bị Đường Nguyệt Nhu chọc cười.
“Nương, người biết không, con yếu ớt lắm, con không chịu nổi lời bàn tán đâu!”
Trên trán Cổ Trình Thành tức khắc nổi đầy, có hơi bất đắc dĩ nói... Người không hiểu được tình huống của nhi tử Sở Vân Mặc của người à? Người còn đả kích như thế?
“Nếu đổi lại là trước kia, đúng thật là con sẽ không chịu nổi, nhưng lần này trở về, con đã thay đổi rất lớn, nhi tử của ta đã trưởng thành rồi. Ai dám nói xấu con, con cứ đánh cho bọn họ rụng răng đầy đất, nếu có lão tử nhà ai dám nhúng tay vào, nương của con cũng không phải là bùn nhão".
Đường Nguyệt Nhu vẫy vẫy tay, biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.
Cổ Trình Thành nghe như thế, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Nói... có lý!
Nhìn Lâm Khuynh Thành cực kỳ thuận theo ở một bên, trong khoảng thời gian ngắn Cổ Trình Thành không đoán ra ý tưởng của nàng, tuy rằng Sở Vân Mặc là thiên héo, nhưng loại tông môn hôn nhân này, không cần phải nâng cao tình cảm.
Gặp dịp thì chơi, diễn một chút không phải là qua rồi sao?
Nàng đến đây... hẳn là muốn thỏa thuận với hắn!
Nghĩ đến đây, Cổ Trình Thành cảm thấy có hơi hơi an tâm.
Về phần Lâm Khuynh Thành có ý với hắn, ha ha, Cổ Trình Thành hắn tự biết bản thân mình mấy cân mấy lượng, chưa bao giờ tự mình đa tình như thế.
“Nương, người đừng mèo khen mèo dài đuôi mà".
Cổ Trình Thành có hơi bất đắc dĩ, hắn nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Đường Nguyệt Nhu, trong lòng có chút chua xót, nếu để bà ấy biết hài tử của mình đã tự sát, thì sẽ đau khổ biết đến nhường nào.
Có lẽ, bí mật này hẳn nên giấu nhẹm đi vĩnh viễn.
Sau đó hắn nhìn về phía Lâm Khuynh Thành: “Khuynh thành cô nương sao lại không ở Tử Tiêu tông mà lại đến nơi này của ta?"
“Tiểu tử thúi, trưởng lão Tử Tiêu Tông đã về tông môn rồi, Khuynh Thành nói nàng muốn ở cùng với con nhiều một chút để bồi dưỡng tình cảm, cho nên sau này Khuynh Thành sẽ sống ở đây”.
Đường Nguyệt Nhu nói thẳng.
“Ở lại chỗ này của con?"
Cổ Trình Thành lập tức sửng sốt, sau đó lại vội vàng lắc đầu: “Nương, chuyện này sao có thể được, tuy rằng ta và khuynh thành cô nương có hôn ước, nhưng dẫu sao vẫn chưa thành hôn, tốt nhất là bây giờ đừng nên chọc cho người ta bàn tán”.
Đây đều là lời nhảm nhí, hắn lại không phải là Sở Vân Mặc thật sự, cùng một mỹ nhân nũng nịu như vậy ở chung, nếu ngày nào đó không chặn thương, không phải sẽ lộ bí mật sao?
Muốn hỏi kỹ thuật áp thương nhà ai cường? Dẫu sao Cổ Trình Thành hắn cũng không cường.
Lúc trước nghe hắn là thiên héo, ánh mắt của Lâm Khuynh Thành chưa bao giờ tránh được mắt của Cổ Trình Thành, cho nên Cổ Trình Thành vô cùng rõ ràng, hắn và Lâm Khuynh Thanh nhất định sẽ là gặp dịp thì chơi.
May mắn là, mang tiếng thiên heo, hắn và Lâm Khuynh Thành cũng không cần phải đối mặt với chuyện hoạt động phu thê xấu hổ.
“Mặc Nhi, con nghiêm túc?"
Đường Nguyệt Nhu cảm thấy có chút cổ quái mà nhìn Cố Trình Thành: “Thật ra thì, nương cũng không muốn đả kích con, nhưng ta cảm thấy nếu Khuynh Thành ở đây với con, thì cũng không khác biệt gì lắm so với chuyện nữ đệ tử tu hành. Khụ, người bàn tán đa số sẽ không nhằm vào Khuynh Thành".
Không thể không nói, ngày thường mẫu thân luôn yêu thương hắn nhưng lúc cà khịa hắn cũng không nể tình chút nào.
Lâm Khuynh Thành nghe thấy thế thì lập tức lấy tay nhỏ che lại cái miệng nhỏ, nhưng đôi mắt to vẫn không nhịn được mà cong lại, hiển nhiên đã bị Đường Nguyệt Nhu chọc cười.
“Nương, người biết không, con yếu ớt lắm, con không chịu nổi lời bàn tán đâu!”
Trên trán Cổ Trình Thành tức khắc nổi đầy, có hơi bất đắc dĩ nói... Người không hiểu được tình huống của nhi tử Sở Vân Mặc của người à? Người còn đả kích như thế?
“Nếu đổi lại là trước kia, đúng thật là con sẽ không chịu nổi, nhưng lần này trở về, con đã thay đổi rất lớn, nhi tử của ta đã trưởng thành rồi. Ai dám nói xấu con, con cứ đánh cho bọn họ rụng răng đầy đất, nếu có lão tử nhà ai dám nhúng tay vào, nương của con cũng không phải là bùn nhão".
Đường Nguyệt Nhu vẫy vẫy tay, biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.
Cổ Trình Thành nghe như thế, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên phản bác như thế nào.
Nói... có lý!
Nhìn Lâm Khuynh Thành cực kỳ thuận theo ở một bên, trong khoảng thời gian ngắn Cổ Trình Thành không đoán ra ý tưởng của nàng, tuy rằng Sở Vân Mặc là thiên héo, nhưng loại tông môn hôn nhân này, không cần phải nâng cao tình cảm.
Gặp dịp thì chơi, diễn một chút không phải là qua rồi sao?
Nàng đến đây... hẳn là muốn thỏa thuận với hắn!
Nghĩ đến đây, Cổ Trình Thành cảm thấy có hơi hơi an tâm.
Về phần Lâm Khuynh Thành có ý với hắn, ha ha, Cổ Trình Thành hắn tự biết bản thân mình mấy cân mấy lượng, chưa bao giờ tự mình đa tình như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.