Chương 3:
Thượng Tương Ti Lệnh
28/03/2024
Tất cả các đệ tử ngạc nhiên, từng nghĩ rằng, tư chất bình thường, công tử ngang ngược như Chu Bằng, thế mà lại đột phá cảnh giới Trúc Thể.
So sánh thấy thật trớ trêu.
Ánh mắt Cổ Trình Thành lạnh lùng, không bị lay động, giương cung bạt kiếm.
Gió thổi qua, mọi người tập chung lại nhìn!
Đúng lúc này, một âm thanh linh động vang lên: "Chu Bằng, đủ rồi!”
Mọi người ai nấy đều ngoảnh lại nhìn, theo âm thanh vang lên, chỉ thấy một người con gái mặc quần áo trắng nhàn nhã đi đến.
Một thân áo quần đẹp như tiên nữ, mỗi nụ cười tựa như thần tiên, kiếm dài như gió bay, thanh cao thoát tục, tựa như mĩ nhân nhảy múa, duyên dáng vô song.
Nữ tử vừa xuất hiện, như là một ngôi sao lấp lánh.
Vậy mà, ánh mắt Cổ Trình Thành lại toàn là lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mộc Sơ Hàn!”
Tông môn có thể quăng hắn đi như một con chó, nhưng Mộc Sơ Hàn không thể không thừa nhận chuyện hắn cứu mạng mình.
Hắn bình thường hận nhất là người lấy oán trả ơn, Mộc Sơ Hàn chỉ mới 16 tuổi, không vội thức tỉnh võ hồn.
Nhưng hắn lại khác!
Cứu nàng ta một mạng, đối phương lại hủy đi một đời của hắn, cho dù Mộc Sơ Hàn đẹp như thiên tiên đi chăng nữa, trong mắt Cổ Trình Thành, nàng ta vẫn xấu xí khiến người ta căm phẫn như vậy,
Cảm nhận được lửa giận của Cổ Trình Thành, sắc mặt của Mộc Sơ Hàn thay đổi, không dám nhìn Cổ Trình Thành.
“Mộc sư muội, đây là ân oán cá nhân.".
Chu Bằng lạnh giọng nói.
Hắn không sợ Mộc Sơ Hàn nói chân tướng cho thiên hạ nghe, người và chó, có giá trị khác nhau.
"Chu Bằng, Cổ sư huynh cũng từng mang đến nhiều vinh quang cho tông môn, ngươi đừng có làm khó dễ người ta".
Mộc Sơ Hàn lộ ra một tia đấu tranh, thở dài một hơi, mang theo ánh mắt xin lỗi nhìn Cổ Trình Thành: “Cổ sư huynh, ở đây ta có một chút đan dược..”.
"Cút!"
Cổ Trình Thành lạnh giọng.
“Đừng có ở đây giả vờ giả vịt nữa, Mộc Sơ Hàn, tiện nhân lấy oán báo ơn như ngươi! Ta không cần ngươi đến đây chủ trì công đạo".
Nói xong, tay phải Cổ Trình Thành đột nhiên hóa thành móng vuốt, trong phút chốc lao vào Chu Bằng.
"To gan!"
Chu Bằng thấy thế hét lên, động tác rất nhanh, chỉ là cảnh giới Tụ Nguyên, không biết trời cao đất dày.
Bốp, bốp!
Nhưng ngạc nhiên là, Cổ Trình Thành trực tiếp tạo ra một đạo tàn ảnh, giữ chặt xuyên qua Chu Bằng, bóp chặt yết hầu của hắn ta.
"Sao có thể như vậy!"
Trong mắt Chu Bằng đều là kinh ngạc.
Các đệ tử xung quanh mắt trừng lớn, mồm mở to.
So sánh thấy thật trớ trêu.
Ánh mắt Cổ Trình Thành lạnh lùng, không bị lay động, giương cung bạt kiếm.
Gió thổi qua, mọi người tập chung lại nhìn!
Đúng lúc này, một âm thanh linh động vang lên: "Chu Bằng, đủ rồi!”
Mọi người ai nấy đều ngoảnh lại nhìn, theo âm thanh vang lên, chỉ thấy một người con gái mặc quần áo trắng nhàn nhã đi đến.
Một thân áo quần đẹp như tiên nữ, mỗi nụ cười tựa như thần tiên, kiếm dài như gió bay, thanh cao thoát tục, tựa như mĩ nhân nhảy múa, duyên dáng vô song.
Nữ tử vừa xuất hiện, như là một ngôi sao lấp lánh.
Vậy mà, ánh mắt Cổ Trình Thành lại toàn là lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mộc Sơ Hàn!”
Tông môn có thể quăng hắn đi như một con chó, nhưng Mộc Sơ Hàn không thể không thừa nhận chuyện hắn cứu mạng mình.
Hắn bình thường hận nhất là người lấy oán trả ơn, Mộc Sơ Hàn chỉ mới 16 tuổi, không vội thức tỉnh võ hồn.
Nhưng hắn lại khác!
Cứu nàng ta một mạng, đối phương lại hủy đi một đời của hắn, cho dù Mộc Sơ Hàn đẹp như thiên tiên đi chăng nữa, trong mắt Cổ Trình Thành, nàng ta vẫn xấu xí khiến người ta căm phẫn như vậy,
Cảm nhận được lửa giận của Cổ Trình Thành, sắc mặt của Mộc Sơ Hàn thay đổi, không dám nhìn Cổ Trình Thành.
“Mộc sư muội, đây là ân oán cá nhân.".
Chu Bằng lạnh giọng nói.
Hắn không sợ Mộc Sơ Hàn nói chân tướng cho thiên hạ nghe, người và chó, có giá trị khác nhau.
"Chu Bằng, Cổ sư huynh cũng từng mang đến nhiều vinh quang cho tông môn, ngươi đừng có làm khó dễ người ta".
Mộc Sơ Hàn lộ ra một tia đấu tranh, thở dài một hơi, mang theo ánh mắt xin lỗi nhìn Cổ Trình Thành: “Cổ sư huynh, ở đây ta có một chút đan dược..”.
"Cút!"
Cổ Trình Thành lạnh giọng.
“Đừng có ở đây giả vờ giả vịt nữa, Mộc Sơ Hàn, tiện nhân lấy oán báo ơn như ngươi! Ta không cần ngươi đến đây chủ trì công đạo".
Nói xong, tay phải Cổ Trình Thành đột nhiên hóa thành móng vuốt, trong phút chốc lao vào Chu Bằng.
"To gan!"
Chu Bằng thấy thế hét lên, động tác rất nhanh, chỉ là cảnh giới Tụ Nguyên, không biết trời cao đất dày.
Bốp, bốp!
Nhưng ngạc nhiên là, Cổ Trình Thành trực tiếp tạo ra một đạo tàn ảnh, giữ chặt xuyên qua Chu Bằng, bóp chặt yết hầu của hắn ta.
"Sao có thể như vậy!"
Trong mắt Chu Bằng đều là kinh ngạc.
Các đệ tử xung quanh mắt trừng lớn, mồm mở to.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.