Chương 16: Đồn cảnh sát
Thái Hư Kiếm
06/07/2020
Triều Cát nằm xuống bên nàng, tận hưởng trong lần lên đỉnh khóai lạc, mắt
liêm diêm nhắm lại tay hắn ôm nàng, dần dần chìm vào giấc ngủ. Liễu
Quỳnh Trang nằm cạnh bên ngắm gương mặt tuấn tú, đẹp trai của Triều Cát. Ngón tay nàng sờ lên hàng lông mày đậm hình chữ V tuyệt mỹ như các ngôi sao Hollywood, mũi cao gợi cảm, vầng trán rộng, gò má bạnh, nhưng cuốn
hút vẫn là cặp mắt sâu hai mí như thôi miên nữ nhân của Triều Cát, nàng
cũng vậy ngay lần đầu liếc nhìn người thanh niên đang nằm ngủ này ở
trong thang máy bị cặp mắt này cuốn hút, khiến nàng say nắng hắn.
Ngón tay nàng di chuyển xuống cơ thịt hắn nổi lên cân xứng dáng vóc của nam nhân mạnh mẽ. Nữ nhân khác với nam nhân là dáng đẹp mã của nam nhân chỉ khiến nữ nhân rung động 2 phần, 8 phần đều trong chuyện giao hợp mới quyết định mọi thứ. Ở tên nam nhân đang nằm ngủ này có đủ mọi thứ đẹp trai này, cơ thể hoàn mỹ này và chuyện chăn gối hết sức mạnh mẽ luôn làm các nữ nhân ngây ngất trong men say ái tình, hắn là một người quá hoàn hảo nhưng trên đời không gì là hoàn mỹ cả chắc chắn cái xấu xa nhất của Triều Cát, Liễu Quỳnh Trang đoán là hắn rất phong lưu, háo sắc, đa tình.
Đúng như Liễu Quỳnh Trang nghĩ, ở trên thiên giới Triều Cát có đến 9 phi tần đều là không phải dạng vừa, các nàng đẹp nghiên nước khuynh thành hơn cả các ngôi sao minh tinh nữ trên địa cầu, nhưng hắn lại rất hoa tâm chỗ nào ở nhân giới có mỹ nữ xếp vào Mỹ nhân bảng, chỗ đó đều có mặt hắn cả, làm các mỹ nữ nhân giới đều mê mẫn hắn, thà chết chứ không chịu chung đụng nam nhân khác ngoài hắn. Làm cho nhân giới náo loạn cả lên khiến Thiên hậu về sau quản hắn chặt hơn, nhưng cũng phải bó tay vì khi các nàng đến hắn đã cùng mỹ nữ ở đây trốn trong không gian thâu hương, chỉ có Thiên Tiên cảnh mới phá kết giới vào được a!
Triều Cát nằm ngủ thì âm thanh từ bụng của Liễu Quỳnh Trang vang lên làm hắn tỉnh giấc ngủ, mở mắt nhìn vào Liễu Quỳnh Trang hắn nở nụ cười, nói:"anh là nam nhân của em thì em không làm nghề này nữa nhé!".
Liễu Quỳnh Trang nhìn hắn cười gật đầu nàng nói:“em không làm nữa đâu! Giờ chỉ có một nam nhân là anh mới có quyền cùng em giao hơp á! Hihi”
Triều Cát nghiêm túc nói:"quần áo hàng hiệu này đều do Nam Cung Họa Yến mua cho, anh không có tiền nuôi em, theo anh em sẽ khổ, giờ suy nghĩ cho kỹ rồi nói anh biết quyết định của em”
Liễu Quỳnh Trang buồn phiền, nhìn Triều Cát kiên quyết nói:"em sẽ nuôi anh!”.
Triều Cát cười tà nói:"làm gì nuôi anh... Không lẽ làm lại nghề này nuôi anh à!?”
Liễu Quỳnh Trang nhìn hắn, vài giây sau nói: “không! Em sẽ đi học lại kiếm một nghề đi làm nuôi anh!”
Triều Cát tinh quái, hắn nói:“nhàn cư vi bất thiện..em muốn sống chung với người rảnh rỗi như anh sao rất dễ nảy sinh ra mâu thuẫn đó nha!”
Liền Quỳnh Trang nhìn hắn lát sau nói:“anh kiếm việc làm đi sẽ không có mâu thuẫn!”
Triều Cát nhìn nàng cười ha hả nói:“anh không phải là người ở địa cầu làm gì kiếm việc làm chứ hả!?”
Liễu Quỳnh Trang phì cười nói: “anh tưởng anh là siêu nhân sao, đừng đùa nữa!”
Triều Cát cười hắc hắc rồi nói: “quan sát nhẫn trên tay anh nhé!”.
Triều Cát dùng ngón tay rồi sau đó trên chiếc nhẫn xuất hiện nào là đan dược, tử kim thạch...Liễu Quỳnh Trang thấy từ chiến nhẫn hắn đeo trên tay hiện ra những thứ mà Nam Cung Họa Yến đã thấy, rồi nàng nhìn trong tay hắn đưa cho nàng viên đan dược màu xanh, đưa lên mũi nàng ngửi vị rất thơm, nói:“ đây là Dưỡng thần dung nhan đan em ăn đi, sẽ biết những điều anh nói là hoàn toàn thật”,
Liễu Quỳnh Trang ăn vào,vài giây sau thân thể nàng được cải tạo lại khác xa hoàn toàn lúc chưa ăn dược đan, nhìn thấy thân thể nàng đẫy đà hơn, đẹp hoàn mỹ hơn, vếu to tròn săn chắc như xưa, đặc biệt cải tạo lại hang sâu của nàng không còn nông mà đã hẹp lại chật chội như trước.
Liễu Quỳnh Trang kinh ngạc nhìn Triều Cát, vài giây sau nhịp hô hấp trở lại nàng nhìn hắn gật đầu tin, Triều Cát lấy ra chiếc nhẫn khác ,hắn đeo đưa vào tay nàng, nói:“đây là nhẫn linh giới dùng để đựng vật dụng cá nhân của em như quần áo, giầy dép nó rộng lắm cứ tha hồ mà bỏ vào!”.
Nàng đỏ mặt nhìn Triều Cát đeo nhẫn vào ngón áp út, sau đó thấy hắn lấy ra cây kim nhỏ xíu đâm nhẹ vào ngón tay chảy máu ra nhiễu trên miếng đá trên cái nhẫn, vài giây sau phát ra ánh sáng lung linh, nói: “chiếc nhẫn này cần máu người đeo nó mới hoạt động được, anh chỉ em cách dùng nhẫn...!”.
Sau khi biết dùng chiếc nhẫn, Liễu Quỳnh Trang hỏi hắn: "chiếc nhẫn và đan dược em uống thật thần kỳ, không lẽ anh nói anh không phải sống ở địa cầu là thật ư!?”.
Triều Cát nhìn nàng gật đầu nói: “anh từ thiên giới lạc vào đây 200 năm trước rồi!”
Liễu Quỳnh Trang kinh ngạc, muốn té xỉu, nàng nói: “anh..anh 200 tuổi sao có thể như vậy! rõ ràng là một thanh niên 25 tuổi mà!”.
Triều Cát cười hì hì nói: “lúc anh còn Trúc Cơ cảnh thoát khỏi sát phàm tục là đã giữ được tuổi xuân này rồi em”
Nghĩ mình sẽ sống với một người 200 tuổi, nàng vội hỏi hắn:“thế anh có bị già đi không vậy?”
Triều Cát cười ha hả: “anh không bao giờ già! Tuổi xuân trên cơ thể anh sẽ trường tồn vì anh là Thiên Đế".
Liễu Quỳnh Trang cười vui vẻ nói: "vậy là được rồi!Hihi“.
Liễu Quỳnh Trang nhìn thấy trên 2 ngón tay hắn có 2 chiếc khác nhau, nàng hỏi: “Thế trên thiên giới anh có bao nhiêu vợ?”.
Triều Cát cười vui vẻ nói: “Trên đó anh có 9 vợ rồi, và...hơn 100 người đang sống trong không gian anh tạo ra khi còn tu vi Thiên Tiên”
Mắt nàng tròn to, mồm há ra, không thể tin được hắn lại hoa tâm đến vậy. Liễu Quỳnh Trang liếc hắn, mắng:“anh là đồ..đồ hoa tâm..đồ háo sắc...9 người vợ không đáp ứng đủ sao còn..tới 100 người”.
Triều Cát cười hì hì nói: “tuy anh có hơi phong lưu đã cố sữa nhưng sữa mãi không có thuốc trị được cái bệnh phong lưu này, nhưng anh dám chắc anh không phụ bạc em, không làm em tổn thương, luôn bảo vệ che chở em được không!?”
Liễu Quỳnh Trang vui vẻ hạnh phúc gật đầu e thẹn tiến lại hắn hôn vào môi hắn,nói: “em tin anh!cho dù anh có nhiều vợ nhưng tim anh vẫn có em là đủ rồi!”
Nhìn nàng mải ngắm chiếc nhẫn, Triều Cát lấy ra 5 khối Tử Kim Thạch cho Liễu Quỳnh Trang, nói: “Tử Kim Thạch đối với anh nó không có giá trị, em đem số này ra tiệm đá quý hoán đổi hoa tệ toàn bộ là 25 triệu tệ”.
Liễu Quỳnh Trang há hốc mồm, nàng không tin vào mắt mình 25 triệu tê, hắn nói: “số tiền này sẽ giúp nhiều cho em trong cuộc sống đấy nha! Hết nói anh cho thêm vài khối đi hoán đổi ra hoa tệ"
Liễu Quỳnh Trang nhìn hắn nói: "cảm ơn anh! Em đang cần số tiền để giúp mẹ em trị bệnh!”.
Triều Cát nhíu mày, hắn hỏi nàng sau đó Liễu Quỳnh Trang nói hết mẹ nàng bệnh gì, nghiêm trọng thế nào, hắn cười ha ha nói: “đem chai đan dược này về cho mẹ em uống là bệnh sẽ hết, khỏe mạnh như xưa a!”
Liễu Quỳnh Trang cầm chai lọ thuốc cho vào nhẫn linh giới, nàng nhìn xuống 5 khối tử kim thạch nói: ”anh còn nhiều khối tử kim thạch này không?”.
Triều Cát nói vẫn còn rất nhiều nàng vui vẻ nói: “sao anh không mở công ty kinh doanh đá quý nhĩ?”.
Liễu Quỳnh Trang nói về công ty, hắn cũng biết công ty là gì, lát sau hắn vui vẻ nói: “anh sẽ mở công ty nhưng chưa phải lúc này!”.
Hắn nói chưa phải lúc mở công ty kinh doanh, nàng cũng không nói gì nữa thu 5 khối Tử Kim Thạch vào nhẫn linh giới nói: "thôi đi tìm gì đó ăn anh nhé, đói quá!"
Triều Cát vui vẻ cười, hai người mặc quần áo, trả phòng đi xuống hầm xe, Liễu Quỳnh Trang dùng chìa khóa mở cốp xe sau lấy ra một bộ đồ, đưa hắn chìa khóa xe nói:“em vào vệ sinh thay đồ, anh yêu làm tài xế nha!”.
Nói xong nàng bước đi lóc cóc mông đánh qua lại khêu gợi đi vào nhà vệ sinh, còn hắn cầm chìa khóa xe mở cửa lái xe đi vào đợi nàng thay đồ ra. Mười phút sau nàng đi ra, Liễu Quỳnh Trang mặc một cái áo trắng viền lên 2 bên đôi núi là cái áo chip màu đen, nàng mặc cái váy đỏ sẫm đôi chân lại mang tất đen trong quyến rũ vô cùng, nàng bước vào xe, nói: "hì hì bộ kia đi vào chỗ ăn uống không hợp lắm, vả lại sau này mấy bộ hở hang em không mặc nữa!”.
Triều Cát cười ha hả nói: “anh thấy em mặc mấy bộ đó cũng đẹp, khoe mông khoe vếu nhìn đẹp mà!”
Liễu Quỳnh Trang nhìn sang hắn cười dâm nói: “mấy bộ hở hang em chỉ mặc cho anh xem, đi ra đường mặc đàng hoàng vì giờ đây em là vợ anh đó nha!”.
Triều Cát lái xe được một đoạn, Liễu Quỳnh Trang hỏi ăn ở nhà hàng nào, hắn nói với nàng chuyện ăn uống của phàm nhân hắn không biết, hỏi Liễu Quỳnh Trang biết chỗ ăn nào ngon hắn lái xe chạy đến, nàng nhìn hắn cười vui vẻ nói:
“em biết có nhà hàng này ăn rất ngon, gần đến ngã tư anh quẹo phải...”
Triều Cát lái xe hơn 10 phút, hằn bật đèn xinhan cầm vô lăng xoay qua bên phải, một nhà hàng thiết kế kiểu ăn giống phương tây, sang trọng. Triều Cát chạy xe vào bãi đậu xe bên ngoài, hắn nắm tay Liễu Quỳnh Trang đi vào bên trong chọn một cái bàn thứ ba gần cánh cửa sổ hai người đặt mông ngồi xuống, một nam nhân viên nam phục vụ cầm một cái manu tiến đến
Nhìn nữ nhân đi cùng người thanh niên điển trai này nam nhân viên phục vụ ngơ ngẩn về vẻ đẹp xinh như thiên thần của nàng, nam nhân viên hít thở cân bằng lại, dùng động tác đưa tay cầm menu về phía Triều Cát, Liễu Quỳnh Trang nói: “phiền anh đưa menu cho tôi, anh ấy không biết nhiều về các món ăn phương Tây!”
Nam nhân viên phục vụ hơi bất ngờ hướng mắt nhìn về Triều Cát, nhìn tên này ăn mặc toàn hàng hiệu nhưng lại là tên quê mùa, nghĩ Triều Cát là trai bao cười khinh bỉ. Liễu Quỳnh Trang chọn xong các món ăn tây cùng một chai rượu vang nói cho tên nam phục vụ ghi vào quyển sổ nhỏ, đợi hơn 15 phút sau tên nhân viên nam phục vụ này mang lên các món tây cùng chai rượu vang đã gọi gồm hai dĩa bò bít tết, một dĩa rau sà lách cùng hai cái ly thủy tinh đưa lên bàn rồi chúc hai người ăn ngon miệng.
Liễu Quỳnh Trang thấy hắn không biết dùng dao và cái nỉa gắp thịt, cười hì hì nhìn hắn nói: "anh yêu trước tiên anh rót rượu vang vào ly bên em, anh quan sát em làm sao làm y vậy anh yêu nhé!".
Triều Cát cầm chai rượu vang vận một vòng nắp bỏ xuống bàn, nghiêng chai rượu từ từ rót vào ly của Liễu Quỳnh Trang, nhìn nàng cầm dao từ từ thái nhẹ nhàng xuống miếng thịt bò mỏng, nàng dùng nĩa gắp miếng thịt bỏ từ từ vô miệng nhai nuốt vào cổ họng, cầm ly rượu vang uống một hớp nhỏ rồi lại thái tiếp một miếng thịt bò nữa!, lần này miếng thịt bự hơn phân nửa thái xuống nàng dùng dao và thìa kẹp lại đưa vào dĩa thịt của Triều Cát, cười hì hì nói:
“em không ăn nhiều thịt đâu anh yêu, sẽ mập đấy!, chút xíu đây cùng với dĩa rau sà lách là đủ rồi! hihi”.
Quan sát cách thái và gắp thịt ăn sau đó uống rượu của Liễu Quỳnh Trang, Triều Cát làm theo cùng nàng hưởng thức hương vị của miếng thịt ngon cùng rượu khen nhà hàng nấu ngon. Ăn xong hắn và nàng đang dùng khăn giấy lau miệng, người nam nhân ngồi kế bên quan sát hai người từ lúc vào quán tới khi ăn xong, người nam nhân đi tới chào hai người kèm theo chai rượu vang mới toanh chưa khui nắp chai, đưa chai rượu vang lên, người nam nhân nói:
“tôi vừa mua chai rượu Pirovano Collezione được ủ hơn 50 năm hương vị táo rất hợp với vị tiểu thư xinh đẹp đây, không biết tiểu thư có thể bỏ chút thời gian cùng tôi thưởng thức vị rượu không?”.
Liễu Quỳnh Trang nhìn chai rượu Pirovano Collezione này, nàng nhớ manu có ghi giá là 50 ngàn tệ, rồi nhìn người nam nhân này cười nói:
"tôi chỉ thích uống rượu của người nam nhân đang ngồi cùng tôi, còn loại rượu đắt tiền này tôi nghĩ tiên sinh đây nên để lại tự một mình uống có lẽ hợp hơn. Xin lỗi tôi không uống!”
Người nam nhân bị nàng từ chối mắt biểu hiện vẻ không vui, nói: “tiểu thư đây có biết Kiều gia không vậy?”.
Liễu Quỳnh Trang nhìn người nam nhân này ăn mặc chắc chắn là người làm kinh doanh, nghe tên này nói Kiều gia rất có tiếng tâm ở Đông n, nàng đoán đây là một trong hai đại công tử của Kiều gia, nói: “tiên sinh đây là...?”
Người nam nhân này thấy Liễu Quỳnh Trang muốn biết tên, vui vẻ nói: “tôi là Kiều An Tuấn là con trưởng của Kiều gia”.
Liễu Quỳnh Trang nghe tên này là con trưởng của Kiều gia, nàng nói:"Tôi nghe nói đại công tử của Kiều gia có vợ còn đi tìm của lạ, không sợ thiên hạ cười chê sao?”.
Người nam nhân này cười nói: "tôi và vợ tuy danh nghĩa là vợ chồng nhưng chúng tôi đến với nhau do hai gia đình đã có hôn ước từ trước, không có tình yêu sống không hạnh phúc, tôi không ly dị là do có ràng buộc về gia sản. Tôi hy vọng tiểu thư hiểu, có thể cho tôi cơ hội được quen em không!?”
Liễu Quỳnh Trang nhìn Kiều An Tuấn: "tôi đã có bạn trai, về sau người ngồi ở đây sẽ là chồng tôi, anh nghĩ tôi sẽ cho anh cơ hội quen sao!?”
Nhìn Triều Cát, Kiều An Tuấn vẻ mặt khinh thường cười nói: "tên này tuy vẻ ngoài đẹp mã nhưng hắn sao có thể xứng với tiểu thư, nhìn xem đến cách ăn món tây còn phải đợi tiểu thư chỉ dẫn thì sao xứng với một người xinh đẹp như tiểu thư được”.
Liễu Quỳnh Trang nghe Kiều An Tuấn nói muốn đáp lời thì nhìn Triều Cát cười ha hả, tay cầm chai rượu của Kiều An Tuấn cầm lên, nhìn chai rượu nói: "tên công tử này tặng em không uống thì để anh uống..”
Triều Cát vận nắp chai rượu vang ra, uống một ngụm rượu hết chai sau đó nhìn Kiều An Tuấn nói: “anh này, tôi đã uống hết chai rượu bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn: 1 là cút khỏi đây, 2 là còn ở đây nói nhảm nữa..thì hậu quả tôi e là rất xấu đấy!”
Kiều An Tuấn cười khinh bỉ chưa kịp nói thì Triều Cát cầm chai rượu đập một phát lên đầu Kiều An Tuấn, máu trên đầu chảy xuống, tên này la lên: “mày đánh tao, mày có biết đắc tội với Kiều gia là có hậu quả thế nào không?”.
Triều Cát cười ha hả nói: “bố cũng nói cho mày biết, bố mặc kệ mày là con ai địa vị thế nào, mày đụng vào nữ nhân của bố, nhẹ là chảy máu nặng là xuống uống tách trà với diêm vương, cút!!!”
Kiều An Tuấn run rẩy, chạy vội ra ngoài. Triều Cát nhìn Liễu Quỳnh Trang, nắm tay nàng cười hì hì nói: “ra quầy tính tiền đi về thôi em yêu!”.
Ra quầy thu ngân tổng cộng số tiền ăn là 20 ngàn tệ, hắn nắm tay Liễu Quỳnh Trang ra ngoài. Vừa mở cửa xe nghe có tiếng còi xe vang lại rất gần, một chiếc xe màu trắng trên đầu xe có hai đèn xanh đỏ chiếu sáng chói qua chói lại. Hai người đàn ông mặc đồng phục màu xanh giống nhau, trên cái áo của mỗi người có 2 ngôi sao nhỏ cùng một đường kẻ thẳng dài nằm trên ngôi sao đặt trên vai áo, hai người này tiến lại gần Triều Cát hỏi hắn:
“anh có phải là người đánh Kiều An Tuấn và đe dọa giết anh ta không!?
Triều Cát gật đầu, sau đó hai người đàn ông này nói:“mời anh theo chúng tôi về đồn cảnh sát gần đây làm việc!”.
Liễu Quỳnh Trang trông thấy 2 người cảnh sát dẫn Triều Cát về đồn cảnh sát, nàng vội vã lái xe chạy theo.
Ngón tay nàng di chuyển xuống cơ thịt hắn nổi lên cân xứng dáng vóc của nam nhân mạnh mẽ. Nữ nhân khác với nam nhân là dáng đẹp mã của nam nhân chỉ khiến nữ nhân rung động 2 phần, 8 phần đều trong chuyện giao hợp mới quyết định mọi thứ. Ở tên nam nhân đang nằm ngủ này có đủ mọi thứ đẹp trai này, cơ thể hoàn mỹ này và chuyện chăn gối hết sức mạnh mẽ luôn làm các nữ nhân ngây ngất trong men say ái tình, hắn là một người quá hoàn hảo nhưng trên đời không gì là hoàn mỹ cả chắc chắn cái xấu xa nhất của Triều Cát, Liễu Quỳnh Trang đoán là hắn rất phong lưu, háo sắc, đa tình.
Đúng như Liễu Quỳnh Trang nghĩ, ở trên thiên giới Triều Cát có đến 9 phi tần đều là không phải dạng vừa, các nàng đẹp nghiên nước khuynh thành hơn cả các ngôi sao minh tinh nữ trên địa cầu, nhưng hắn lại rất hoa tâm chỗ nào ở nhân giới có mỹ nữ xếp vào Mỹ nhân bảng, chỗ đó đều có mặt hắn cả, làm các mỹ nữ nhân giới đều mê mẫn hắn, thà chết chứ không chịu chung đụng nam nhân khác ngoài hắn. Làm cho nhân giới náo loạn cả lên khiến Thiên hậu về sau quản hắn chặt hơn, nhưng cũng phải bó tay vì khi các nàng đến hắn đã cùng mỹ nữ ở đây trốn trong không gian thâu hương, chỉ có Thiên Tiên cảnh mới phá kết giới vào được a!
Triều Cát nằm ngủ thì âm thanh từ bụng của Liễu Quỳnh Trang vang lên làm hắn tỉnh giấc ngủ, mở mắt nhìn vào Liễu Quỳnh Trang hắn nở nụ cười, nói:"anh là nam nhân của em thì em không làm nghề này nữa nhé!".
Liễu Quỳnh Trang nhìn hắn cười gật đầu nàng nói:“em không làm nữa đâu! Giờ chỉ có một nam nhân là anh mới có quyền cùng em giao hơp á! Hihi”
Triều Cát nghiêm túc nói:"quần áo hàng hiệu này đều do Nam Cung Họa Yến mua cho, anh không có tiền nuôi em, theo anh em sẽ khổ, giờ suy nghĩ cho kỹ rồi nói anh biết quyết định của em”
Liễu Quỳnh Trang buồn phiền, nhìn Triều Cát kiên quyết nói:"em sẽ nuôi anh!”.
Triều Cát cười tà nói:"làm gì nuôi anh... Không lẽ làm lại nghề này nuôi anh à!?”
Liễu Quỳnh Trang nhìn hắn, vài giây sau nói: “không! Em sẽ đi học lại kiếm một nghề đi làm nuôi anh!”
Triều Cát tinh quái, hắn nói:“nhàn cư vi bất thiện..em muốn sống chung với người rảnh rỗi như anh sao rất dễ nảy sinh ra mâu thuẫn đó nha!”
Liền Quỳnh Trang nhìn hắn lát sau nói:“anh kiếm việc làm đi sẽ không có mâu thuẫn!”
Triều Cát nhìn nàng cười ha hả nói:“anh không phải là người ở địa cầu làm gì kiếm việc làm chứ hả!?”
Liễu Quỳnh Trang phì cười nói: “anh tưởng anh là siêu nhân sao, đừng đùa nữa!”
Triều Cát cười hắc hắc rồi nói: “quan sát nhẫn trên tay anh nhé!”.
Triều Cát dùng ngón tay rồi sau đó trên chiếc nhẫn xuất hiện nào là đan dược, tử kim thạch...Liễu Quỳnh Trang thấy từ chiến nhẫn hắn đeo trên tay hiện ra những thứ mà Nam Cung Họa Yến đã thấy, rồi nàng nhìn trong tay hắn đưa cho nàng viên đan dược màu xanh, đưa lên mũi nàng ngửi vị rất thơm, nói:“ đây là Dưỡng thần dung nhan đan em ăn đi, sẽ biết những điều anh nói là hoàn toàn thật”,
Liễu Quỳnh Trang ăn vào,vài giây sau thân thể nàng được cải tạo lại khác xa hoàn toàn lúc chưa ăn dược đan, nhìn thấy thân thể nàng đẫy đà hơn, đẹp hoàn mỹ hơn, vếu to tròn săn chắc như xưa, đặc biệt cải tạo lại hang sâu của nàng không còn nông mà đã hẹp lại chật chội như trước.
Liễu Quỳnh Trang kinh ngạc nhìn Triều Cát, vài giây sau nhịp hô hấp trở lại nàng nhìn hắn gật đầu tin, Triều Cát lấy ra chiếc nhẫn khác ,hắn đeo đưa vào tay nàng, nói:“đây là nhẫn linh giới dùng để đựng vật dụng cá nhân của em như quần áo, giầy dép nó rộng lắm cứ tha hồ mà bỏ vào!”.
Nàng đỏ mặt nhìn Triều Cát đeo nhẫn vào ngón áp út, sau đó thấy hắn lấy ra cây kim nhỏ xíu đâm nhẹ vào ngón tay chảy máu ra nhiễu trên miếng đá trên cái nhẫn, vài giây sau phát ra ánh sáng lung linh, nói: “chiếc nhẫn này cần máu người đeo nó mới hoạt động được, anh chỉ em cách dùng nhẫn...!”.
Sau khi biết dùng chiếc nhẫn, Liễu Quỳnh Trang hỏi hắn: "chiếc nhẫn và đan dược em uống thật thần kỳ, không lẽ anh nói anh không phải sống ở địa cầu là thật ư!?”.
Triều Cát nhìn nàng gật đầu nói: “anh từ thiên giới lạc vào đây 200 năm trước rồi!”
Liễu Quỳnh Trang kinh ngạc, muốn té xỉu, nàng nói: “anh..anh 200 tuổi sao có thể như vậy! rõ ràng là một thanh niên 25 tuổi mà!”.
Triều Cát cười hì hì nói: “lúc anh còn Trúc Cơ cảnh thoát khỏi sát phàm tục là đã giữ được tuổi xuân này rồi em”
Nghĩ mình sẽ sống với một người 200 tuổi, nàng vội hỏi hắn:“thế anh có bị già đi không vậy?”
Triều Cát cười ha hả: “anh không bao giờ già! Tuổi xuân trên cơ thể anh sẽ trường tồn vì anh là Thiên Đế".
Liễu Quỳnh Trang cười vui vẻ nói: "vậy là được rồi!Hihi“.
Liễu Quỳnh Trang nhìn thấy trên 2 ngón tay hắn có 2 chiếc khác nhau, nàng hỏi: “Thế trên thiên giới anh có bao nhiêu vợ?”.
Triều Cát cười vui vẻ nói: “Trên đó anh có 9 vợ rồi, và...hơn 100 người đang sống trong không gian anh tạo ra khi còn tu vi Thiên Tiên”
Mắt nàng tròn to, mồm há ra, không thể tin được hắn lại hoa tâm đến vậy. Liễu Quỳnh Trang liếc hắn, mắng:“anh là đồ..đồ hoa tâm..đồ háo sắc...9 người vợ không đáp ứng đủ sao còn..tới 100 người”.
Triều Cát cười hì hì nói: “tuy anh có hơi phong lưu đã cố sữa nhưng sữa mãi không có thuốc trị được cái bệnh phong lưu này, nhưng anh dám chắc anh không phụ bạc em, không làm em tổn thương, luôn bảo vệ che chở em được không!?”
Liễu Quỳnh Trang vui vẻ hạnh phúc gật đầu e thẹn tiến lại hắn hôn vào môi hắn,nói: “em tin anh!cho dù anh có nhiều vợ nhưng tim anh vẫn có em là đủ rồi!”
Nhìn nàng mải ngắm chiếc nhẫn, Triều Cát lấy ra 5 khối Tử Kim Thạch cho Liễu Quỳnh Trang, nói: “Tử Kim Thạch đối với anh nó không có giá trị, em đem số này ra tiệm đá quý hoán đổi hoa tệ toàn bộ là 25 triệu tệ”.
Liễu Quỳnh Trang há hốc mồm, nàng không tin vào mắt mình 25 triệu tê, hắn nói: “số tiền này sẽ giúp nhiều cho em trong cuộc sống đấy nha! Hết nói anh cho thêm vài khối đi hoán đổi ra hoa tệ"
Liễu Quỳnh Trang nhìn hắn nói: "cảm ơn anh! Em đang cần số tiền để giúp mẹ em trị bệnh!”.
Triều Cát nhíu mày, hắn hỏi nàng sau đó Liễu Quỳnh Trang nói hết mẹ nàng bệnh gì, nghiêm trọng thế nào, hắn cười ha ha nói: “đem chai đan dược này về cho mẹ em uống là bệnh sẽ hết, khỏe mạnh như xưa a!”
Liễu Quỳnh Trang cầm chai lọ thuốc cho vào nhẫn linh giới, nàng nhìn xuống 5 khối tử kim thạch nói: ”anh còn nhiều khối tử kim thạch này không?”.
Triều Cát nói vẫn còn rất nhiều nàng vui vẻ nói: “sao anh không mở công ty kinh doanh đá quý nhĩ?”.
Liễu Quỳnh Trang nói về công ty, hắn cũng biết công ty là gì, lát sau hắn vui vẻ nói: “anh sẽ mở công ty nhưng chưa phải lúc này!”.
Hắn nói chưa phải lúc mở công ty kinh doanh, nàng cũng không nói gì nữa thu 5 khối Tử Kim Thạch vào nhẫn linh giới nói: "thôi đi tìm gì đó ăn anh nhé, đói quá!"
Triều Cát vui vẻ cười, hai người mặc quần áo, trả phòng đi xuống hầm xe, Liễu Quỳnh Trang dùng chìa khóa mở cốp xe sau lấy ra một bộ đồ, đưa hắn chìa khóa xe nói:“em vào vệ sinh thay đồ, anh yêu làm tài xế nha!”.
Nói xong nàng bước đi lóc cóc mông đánh qua lại khêu gợi đi vào nhà vệ sinh, còn hắn cầm chìa khóa xe mở cửa lái xe đi vào đợi nàng thay đồ ra. Mười phút sau nàng đi ra, Liễu Quỳnh Trang mặc một cái áo trắng viền lên 2 bên đôi núi là cái áo chip màu đen, nàng mặc cái váy đỏ sẫm đôi chân lại mang tất đen trong quyến rũ vô cùng, nàng bước vào xe, nói: "hì hì bộ kia đi vào chỗ ăn uống không hợp lắm, vả lại sau này mấy bộ hở hang em không mặc nữa!”.
Triều Cát cười ha hả nói: “anh thấy em mặc mấy bộ đó cũng đẹp, khoe mông khoe vếu nhìn đẹp mà!”
Liễu Quỳnh Trang nhìn sang hắn cười dâm nói: “mấy bộ hở hang em chỉ mặc cho anh xem, đi ra đường mặc đàng hoàng vì giờ đây em là vợ anh đó nha!”.
Triều Cát lái xe được một đoạn, Liễu Quỳnh Trang hỏi ăn ở nhà hàng nào, hắn nói với nàng chuyện ăn uống của phàm nhân hắn không biết, hỏi Liễu Quỳnh Trang biết chỗ ăn nào ngon hắn lái xe chạy đến, nàng nhìn hắn cười vui vẻ nói:
“em biết có nhà hàng này ăn rất ngon, gần đến ngã tư anh quẹo phải...”
Triều Cát lái xe hơn 10 phút, hằn bật đèn xinhan cầm vô lăng xoay qua bên phải, một nhà hàng thiết kế kiểu ăn giống phương tây, sang trọng. Triều Cát chạy xe vào bãi đậu xe bên ngoài, hắn nắm tay Liễu Quỳnh Trang đi vào bên trong chọn một cái bàn thứ ba gần cánh cửa sổ hai người đặt mông ngồi xuống, một nam nhân viên nam phục vụ cầm một cái manu tiến đến
Nhìn nữ nhân đi cùng người thanh niên điển trai này nam nhân viên phục vụ ngơ ngẩn về vẻ đẹp xinh như thiên thần của nàng, nam nhân viên hít thở cân bằng lại, dùng động tác đưa tay cầm menu về phía Triều Cát, Liễu Quỳnh Trang nói: “phiền anh đưa menu cho tôi, anh ấy không biết nhiều về các món ăn phương Tây!”
Nam nhân viên phục vụ hơi bất ngờ hướng mắt nhìn về Triều Cát, nhìn tên này ăn mặc toàn hàng hiệu nhưng lại là tên quê mùa, nghĩ Triều Cát là trai bao cười khinh bỉ. Liễu Quỳnh Trang chọn xong các món ăn tây cùng một chai rượu vang nói cho tên nam phục vụ ghi vào quyển sổ nhỏ, đợi hơn 15 phút sau tên nhân viên nam phục vụ này mang lên các món tây cùng chai rượu vang đã gọi gồm hai dĩa bò bít tết, một dĩa rau sà lách cùng hai cái ly thủy tinh đưa lên bàn rồi chúc hai người ăn ngon miệng.
Liễu Quỳnh Trang thấy hắn không biết dùng dao và cái nỉa gắp thịt, cười hì hì nhìn hắn nói: "anh yêu trước tiên anh rót rượu vang vào ly bên em, anh quan sát em làm sao làm y vậy anh yêu nhé!".
Triều Cát cầm chai rượu vang vận một vòng nắp bỏ xuống bàn, nghiêng chai rượu từ từ rót vào ly của Liễu Quỳnh Trang, nhìn nàng cầm dao từ từ thái nhẹ nhàng xuống miếng thịt bò mỏng, nàng dùng nĩa gắp miếng thịt bỏ từ từ vô miệng nhai nuốt vào cổ họng, cầm ly rượu vang uống một hớp nhỏ rồi lại thái tiếp một miếng thịt bò nữa!, lần này miếng thịt bự hơn phân nửa thái xuống nàng dùng dao và thìa kẹp lại đưa vào dĩa thịt của Triều Cát, cười hì hì nói:
“em không ăn nhiều thịt đâu anh yêu, sẽ mập đấy!, chút xíu đây cùng với dĩa rau sà lách là đủ rồi! hihi”.
Quan sát cách thái và gắp thịt ăn sau đó uống rượu của Liễu Quỳnh Trang, Triều Cát làm theo cùng nàng hưởng thức hương vị của miếng thịt ngon cùng rượu khen nhà hàng nấu ngon. Ăn xong hắn và nàng đang dùng khăn giấy lau miệng, người nam nhân ngồi kế bên quan sát hai người từ lúc vào quán tới khi ăn xong, người nam nhân đi tới chào hai người kèm theo chai rượu vang mới toanh chưa khui nắp chai, đưa chai rượu vang lên, người nam nhân nói:
“tôi vừa mua chai rượu Pirovano Collezione được ủ hơn 50 năm hương vị táo rất hợp với vị tiểu thư xinh đẹp đây, không biết tiểu thư có thể bỏ chút thời gian cùng tôi thưởng thức vị rượu không?”.
Liễu Quỳnh Trang nhìn chai rượu Pirovano Collezione này, nàng nhớ manu có ghi giá là 50 ngàn tệ, rồi nhìn người nam nhân này cười nói:
"tôi chỉ thích uống rượu của người nam nhân đang ngồi cùng tôi, còn loại rượu đắt tiền này tôi nghĩ tiên sinh đây nên để lại tự một mình uống có lẽ hợp hơn. Xin lỗi tôi không uống!”
Người nam nhân bị nàng từ chối mắt biểu hiện vẻ không vui, nói: “tiểu thư đây có biết Kiều gia không vậy?”.
Liễu Quỳnh Trang nhìn người nam nhân này ăn mặc chắc chắn là người làm kinh doanh, nghe tên này nói Kiều gia rất có tiếng tâm ở Đông n, nàng đoán đây là một trong hai đại công tử của Kiều gia, nói: “tiên sinh đây là...?”
Người nam nhân này thấy Liễu Quỳnh Trang muốn biết tên, vui vẻ nói: “tôi là Kiều An Tuấn là con trưởng của Kiều gia”.
Liễu Quỳnh Trang nghe tên này là con trưởng của Kiều gia, nàng nói:"Tôi nghe nói đại công tử của Kiều gia có vợ còn đi tìm của lạ, không sợ thiên hạ cười chê sao?”.
Người nam nhân này cười nói: "tôi và vợ tuy danh nghĩa là vợ chồng nhưng chúng tôi đến với nhau do hai gia đình đã có hôn ước từ trước, không có tình yêu sống không hạnh phúc, tôi không ly dị là do có ràng buộc về gia sản. Tôi hy vọng tiểu thư hiểu, có thể cho tôi cơ hội được quen em không!?”
Liễu Quỳnh Trang nhìn Kiều An Tuấn: "tôi đã có bạn trai, về sau người ngồi ở đây sẽ là chồng tôi, anh nghĩ tôi sẽ cho anh cơ hội quen sao!?”
Nhìn Triều Cát, Kiều An Tuấn vẻ mặt khinh thường cười nói: "tên này tuy vẻ ngoài đẹp mã nhưng hắn sao có thể xứng với tiểu thư, nhìn xem đến cách ăn món tây còn phải đợi tiểu thư chỉ dẫn thì sao xứng với một người xinh đẹp như tiểu thư được”.
Liễu Quỳnh Trang nghe Kiều An Tuấn nói muốn đáp lời thì nhìn Triều Cát cười ha hả, tay cầm chai rượu của Kiều An Tuấn cầm lên, nhìn chai rượu nói: "tên công tử này tặng em không uống thì để anh uống..”
Triều Cát vận nắp chai rượu vang ra, uống một ngụm rượu hết chai sau đó nhìn Kiều An Tuấn nói: “anh này, tôi đã uống hết chai rượu bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn: 1 là cút khỏi đây, 2 là còn ở đây nói nhảm nữa..thì hậu quả tôi e là rất xấu đấy!”
Kiều An Tuấn cười khinh bỉ chưa kịp nói thì Triều Cát cầm chai rượu đập một phát lên đầu Kiều An Tuấn, máu trên đầu chảy xuống, tên này la lên: “mày đánh tao, mày có biết đắc tội với Kiều gia là có hậu quả thế nào không?”.
Triều Cát cười ha hả nói: “bố cũng nói cho mày biết, bố mặc kệ mày là con ai địa vị thế nào, mày đụng vào nữ nhân của bố, nhẹ là chảy máu nặng là xuống uống tách trà với diêm vương, cút!!!”
Kiều An Tuấn run rẩy, chạy vội ra ngoài. Triều Cát nhìn Liễu Quỳnh Trang, nắm tay nàng cười hì hì nói: “ra quầy tính tiền đi về thôi em yêu!”.
Ra quầy thu ngân tổng cộng số tiền ăn là 20 ngàn tệ, hắn nắm tay Liễu Quỳnh Trang ra ngoài. Vừa mở cửa xe nghe có tiếng còi xe vang lại rất gần, một chiếc xe màu trắng trên đầu xe có hai đèn xanh đỏ chiếu sáng chói qua chói lại. Hai người đàn ông mặc đồng phục màu xanh giống nhau, trên cái áo của mỗi người có 2 ngôi sao nhỏ cùng một đường kẻ thẳng dài nằm trên ngôi sao đặt trên vai áo, hai người này tiến lại gần Triều Cát hỏi hắn:
“anh có phải là người đánh Kiều An Tuấn và đe dọa giết anh ta không!?
Triều Cát gật đầu, sau đó hai người đàn ông này nói:“mời anh theo chúng tôi về đồn cảnh sát gần đây làm việc!”.
Liễu Quỳnh Trang trông thấy 2 người cảnh sát dẫn Triều Cát về đồn cảnh sát, nàng vội vã lái xe chạy theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.