Chương 47: Hệ thức tu tiên chính thống
Thái Hư Kiếm
06/07/2020
Mộ Dung Thành ngắm đứa cháu gái của lão ngày càng xinh đẹp rất giống với
Mộ Dung Cẩm Thư mẹ của nàng đã chết do tai nạn xe, ánh mắt chứa nỗi buồn mất con của lão đến bây giờ gặp lại đứa cháu ngoại làm lão không thể
quên được ngày đen tối đó như mới xảy ra hôm qua, may mắn năm đó Chu
Nhược Băng bệnh ở nhà không có đi theo bố mẹ đi dự tiệc nếu không giờ
nàng cũng không thể sống tới bây giờ, gạt đi hồi ức đau thương lão nở nụ cười:
“ông nhớ năm đó mẹ cháu 22 tuổi là đã có cháu, bây giờ cháu đã 26 tuổi còn chưa chồng,.. ông phải cần tìm vài người ông chơi thân có ý kết thông gia với nhà Mộ Dung làm mai cho cháu, đảm bảo cháu trai của những người này từ ngoại hình lẫn sự nghiệp đều tuyệt vời sẽ rất xứng đôi với cháu đó Nhược Băng!”
Trước đây nàng không thường xuyên về Nam Cung gia thăm người ông ngoại này là vì chuyện này, Chu Nhược Băng hiểu được tấm lòng của trưởng bối, nàng nở nụ cười đi tới ghế sô pha ngồi kế bên Mộ Dung Thành, cầm tay ông ngoại mỉn cười nói:
“cháu cảm ơn tâm ý của ông ngoại nhiều ạ!, ông thân yêu cháu có bạn trai tháng sau cháu dẫn về cho ông xem nhé! Hihi”
Chu Nhược Băng nói xong nàng cầm cái hộp quà lên đặt trên bàn ngay trước mặt của Mộ Dung Thành cùng một cái phong bì vui vẻ nói:
“cháu có mua sâm Cao Ly chất lượng thượng hạng cho ông dùng nè, ông ngoại nhớ dùng để bồi dưỡng sức khỏe nhé!”
Mộ Dung Thành nhận món quà đắt tiền của đứa cháu, lão liếc thấy có cái bao thư dày cọm kế bên cầm mở ra xem thì cười ha hả sung sướng, lão giả vờ nói:
“Ông cả đời làm quan thanh liêm chưa từng nhận hối lộ, cháu gửi cái bao thư thế này quá lộ liễu ông đây không nhận cũng không được, haha!”
Chu Nhược Băng phì cười có dịp về thăm lão đều mua quà kèm theo một bao thư cho Mộ Dung Thành, lão chưa kịp bỏ vào trong túi thì đằng xa có một bà lão tuổi độ nhỏ hơn Mộ Dung Thành ít tuổi đi tới cầm cái bao thư trong tay lão, cười nói:
“Nhược Băng có tấm lòng như vậy để ông giữ tiền là tiêu xài phung phí, tôi giữ hộ ông lúc nào cần dùng ông kêu tôi đưa là được rồi ha!”
Mộ Dung Thành ngậm ngùi tiếc số tiền trong cái bao thư cỡ 500 ngàn tệ bị cướp ngay trước mặt, lão bất mãn không nói được lời đành nhìn bà lão này cất vào trong túi. Chu Nhược Băng nhìn bà lão cất cái bao thư vào trong túi, nàng nhớ mẹ từng nói năm xưa ông ngoại không chịu hôn sự của mẹ và bố nàng, may nhờ có bà lão trước mặt này nói vài lời với ông ngoại làm ông thay đổi chủ ý đồng ý tác hợp cho hai người. Chu Nhược Băng đứng dậy chào bà lão xong nàng cầm cái hộp quà còn lại kèm một cái bao thư khác đi tới lễ phép nói:
“bà ngoại ơi!, món quà trông đây là cặp áo len dùng mặt vào mùa đông để bà và ông mặc! Hi cháu gửi thêm bao thư cho bà dùng nữa nè!”
Bà lão nhận món quà xong cầm trên tay cái phong thư mỉm cười bỏ vào trong túi nói:
“Nhược Băng, lúc nãi bà có nghe cháu nói tháng sau cháu dẫn bạn trai về, hì bật mí cho bà biết chút ít về người đó được không hả?”
Chu Nhược Băng mặt đỏ ửng, ngồi xuống bên bà lão nắm tay bà, nói:
“bạn trai cháu không giống với nam nhân khác ảnh có sĩ diện và rất có tự trọng, biết rõ cháu nhưng không hề bận tâm đến tài sản của cháu, một điều nữa là nam nhân của cháu rất.. rất là đẹp trai lắm bà ạ!, hi“
Mộ Dung Thành và bà lão nghe Chu Nhược Băng tiết lộ chút nhân phẩm về nam nhân của nàng, hai người đều hiểu tâm tư của cháu gái tìm một nam nhân tốt như vậy thật khó tìm, qua vài chi tiết về nam nhân của Chu Nhược Băng hai trưởng bối nhìn nàng trông hạnh phúc rõ ra mặt, mỉm cười bà lão hỏi Chu Nhược Băng ở đây bao lâu thì về Đông Hải, nàng nói:
“thưa ông bà!, cháu xin ngủ lại qua đêm 9 giờ sáng cháu ra sân bay ạ!”
Bà lão thấy Chu Nhược Băng ở lại có một đêm thì tiếc nuối bảo nàng ở lại vài hôm rồi về, Chu Nhược Băng cũng muốn ở lại thêm ít hôm, nàng nghĩ đến nam nhân kia một ngày không gặp hắn chắc làm nàng bứt rứt không chịu nổi, miễn cưỡng nói:
“công việc cháu nhiều cần phải làm ngay, tháng sau cháu thu xếp nghỉ một tháng trở lại chăm sóc ông bà nhé! Ông bà đừng buồn nha!”
Mộ Dung Thành nói: “cháu là nữ nhân phải chèo lái công ty tầm cỡ quốc tế là không dễ dàng gì, tháng sau thu xếp được thì về còn không được thì tết về thăm hai lão già này đi!”
Bà lão nhìn Chu Nhược Băng, một nữ nhân chưa tới tuổi thành niên đã mất song thân, trưởng thành thì bà nội lại mắc bệnh hiểm nghèo qua đời sau đó phải bỏ dở việc học tiếp quản cả sản nghiệp khổng lồ, bà lão mỉm cười nắm tay cháu gái nói:
“bà hiểu rồi, hì cháu gái bà giỏi giang không nên bỏ bê công việc,.. Khuya rồi, bà và ông phải vô phòng nghỉ ngơi, phòng mẹ cháu bà nói quản gia quét dọn lại rồi cháu vào đó nghỉ nhé!”
Bà ngoại nàng nhắc đến căn phòng của mẹ lúc còn sống, nàng có chút xúc động hồi tưởng nhiều kỉ niệm cùng ngủ với mẹ trong căn phòng đó khiến tâm trí nàng hơi thẫn thờ vài giây.
Chu Nhược Băng nhìn hai trưởng bối ân cần dìu nhau vào phòng nghỉ, hai người sống hơn 70 năm mà tình cảm vẫn mặn nồng, ân cần quan tâm nhau làm Chu Nhược Băng nở nụ cười hâm mộ, thầm nghĩ sau này có già đi cùng với nam nhân kia sẽ được như ông bà của nàng hay không!?, Chu Nhược Băng không hề biết rằng một khi nàng là nữ nhân của Triều Cát thì nét thanh xuân của nàng lúc này vĩnh viễn được trường sinh bất lão.
.......
Triều Cát lái xe đến một nơi hoang vắng cách hiện trường vụ án hơn hai tiếng chạy xe, có hai nữ nhân đều đứng trên hai đỉnh núi có độ cao so với mất đất gần một ngàn mét. Trong đó một người thì mặc y phục giống như thời xưa là bộ đồ màu xanh lục nhạt đi cùng với đôi giày bằng vải, một người thì mặc y phục hiện đại là một cái áo thun màu xám mặc với cái quần bò ngắn ngang đùi chân đi đôi giày thể thao hiệu Adidas, hai nữ nhân này đều có dung mạo cực phẩm xinh đẹp không thua kém các nữ nhân trong hậu cung của hắn. Đặc biệt là đôi gò bồng đào ở trên cho tới cặp mông căng tròn mộng mị phía dưới không thua gì Thượng Quan Thục Nữ, tất cả đều chung một khuôn khổ đó là quá khủng khiếp, quá nóng bỏng như ma quỷ chuyển thể.
Nữ nhân mặc y phục xanh lục trên tay cầm một cây kiếm cổ có chui kiếm màu đen, hướng mắt nhìn nữ nhân áo thun xám, biểu hiện gương mặt lãnh đạm nói:
“trong huyễn cảnh 5 tông môn tu đạo đều có quy định người tu đạo không được tùy tiện đi vào thế giới nhân loại, sư tỷ còn lén trộm công pháp của tông môn Cửu m Huyền Công lẻn vào thế giới này luyện thành tà công là dùng máu huyết nam nhân tu luyện thật tàn độc, muội phụng lệnh của sư phụ phải bắt bằng được tỷ quay về tông môn xử phạt”
Nữ nhân mặc áo thun xám nhìn nữ nhân mặc y phục xanh lục oán hận nói:
“ta vào trước ngươi năm năm thời gian mà bà già kia toàn cho ta luyện công pháp thấp kém chỉ đối phó bọn ruồi muỗi gặp cao thủ thì chẳng dùng được, có khi ta xém chút bị mất mạng còn ngươi vào sau ta lại được học trấn tông Cửu m Huyền Công là thế nào, ngươi nói ta nghe thử có phải bà già thúi kia thiên vị ta không?”
Nữ nhân mặc y phục xanh có phần thông cảm cho sư tỷ, đúng là sư phụ đã thiên vị quá mức nên vị sư tỷ mặc áo thun xám làm liều đánh cấp công pháp tùy tiện vào thế giới nhân loại tìm nam nhân để luyện công pháp thành một loại tà công, nữ nhân mặc áo xanh lục mặt nghiêm nghị kiên quyết nói:
“sư tỷ, nghe muội trở lại huyễn cảnh trở về tông môn giao lại công pháp, tội của tỷ sẽ không đến nỗi phải bị mất mạng bất quá chỉ bị giảm tu vi chút xíu thôi à!”
Nữ nhân mặc áo thun xám cười ha hả nói:
“ngươi nghĩ ta là con ngốc chịu theo ngươi quay về tông môn sao!, còn một chuyện tên Vô Nhai Tử kia rất thích ngươi không hề để tâm ta, ngươi thì được bà già thúi kia truyền dại công pháp trấn tông chính thống hay là bây giờ đánh nhau xem ai cao thấp, nếu ta thua sẽ theo nhà ngươi về tông môn còn ta thắng thì ngươi phải chịu bị ta cào ba dấu trên mặt, xem tên Vô Nhai Tử còn thích ngươi không? Haha”
Nữ nhân mặc y phục xanh sắc mặc đã chuyển thành màu đen, tức giận tay phải cầm chui kiếm ra khỏi vỏ phóng nhanh như chim lao tới nữ nhân mặc áo thun xám tung trảo thủ chống đỡ rất dữ dội, hai người dùng chung một loại công pháp nhưng hai hệ tu luyện xem ra không có một điểm chung nào cả, một người luyện là chính tông còn một người thì luyện biến thể thành tà công.
Triều Cát đứng nhìn trận đấu của hai nữ nhân này không xa, xem tu vi hai nữ nhân này đã là Trúc Cơ cảnh nhưng có một điều lạ là linh nguyên trong đan điền lại chẳng hề sinh ra linh nguyên mà hoàn toàn dùng nội lực đánh ra chiêu thức rất khác xa với hệ thức tu tiên của hắn.
Triều Cát chỉ cần nhìn qua cách thức hai nữ nhân này thi triển công pháp để đánh nhau, hắn suy đoán công pháp ở địa cầu này là một loại công pháp tu luyện dưỡng khí sinh ra nội lực hùng hậu dẫn hướng thăng cấp tu vi. Hệ thức tu tiên ở địa cầu này chỉ có như thế thì có một nhược điểm rất trọng yếu là công pháp này đạt viên mãn thì gặp ngay bình cảnh không thể tu luyện được nữa, người tu tiên ở đây sẽ bị thời gian tàn phá tuổi thọ nhanh chóng, từ đó sẽ từ từ tàn héo đến cái chết rất gần.
Hắn nở nụ cười tiếp tục xem hai nữ nhân này đánh nhau đã hơn 100 chiêu, hai ngươi giao tranh rất gây cấn không phân cao thấp, đến chiêu thứ 200 có vẻ nữ nhân cầm kiếm chiếm thượng phong, nữ nhân mặc áo thun xám cảm thấy nguy cơ thua trận đang gần kề nhanh tay phóng ra ám khí vào vị trí tim của nữ nhân mặc y phục xanh, nữ nhân y phục xanh vội tung ra chiêu thức phá ám khí. Nhân cơ hội này nữ nhân áo thun xám dung cước bộ phối hợp với chiêu thức tung đòn chí mạng cào thật mạnh vào bên hông sườn nữ nhân y phục xanh lục, trúng chiêu chí mạng khiến nữ nhân mặc y phục xanh lục té xuống đất miệng phun ra ngụm huyết nhìn người nữ nhân mặc áo thun xám cười ha ha đi tới, mắng:
“tỷ thật hèn hạ, muội... muội.. có chết cũng sẽ tìm tỷ báo.. thù!!”
Nữ nhân mặc áo thun xám vừa nghe vừa đi tới, cười khoái trá vui vẻ nói: “ngươi sẽ không chết đâu, gương mặt của ngươi sẽ có ba vết cào của ta thôi haha!”
Nữ nhân mặc y phục xanh lục bị trọng thương nghiêm trọng nghe xong lời này khiến miệng phun tiếp một ngụm máu, ánh mắt hốt hoảng không cam lòng dùng một chút nội lực còn sót lại cầm được chui kiếm lên phản kháng nhưng bị một cước của nữ nhân mặc áo xám đá văng ra xa, hy vọng bị dập tắt nữ nhân mặc y phục xanh nhìn oán hận sau đó nhắm mắt cam chịu bị nữ nhân mặc áo thun xám dùng trảo thủ hủy đi dung mạo.
Nữ nhân mặc áo thun xám cười đắc ý khóai trá, vung trảo thức chuẩn bị hủy đi dung mạo thì từ đằng xa có một thân ảnh nhanh như tên bắn đánh về phía này ngăn cản thành công trảo thức, nữ nhân mặc áo thun xám bất ngờ nhìn nam nhân đứng trước mặt không ngờ ở ngoại giới lại xuất hiện người có thân thủ lợi hại ngăn cản gọn gàng chiêu trảo thủ vừa rồi. Nữ nhân mặc áo thun xám quan sát tu vi của nam nhân đứng trước mắt chỉ là Ngưng Linh cảnh tầng 1 thì khinh thường quát:
“chỉ là một tên Ngưng Linh cảnh tầng một mà láo liếu cản ta hay sao!, khôn hồn thì cút đi bảo tồn được mạng sống, còn không đi thì huyết dịch trong cơ thể ngươi được ta luyện thành thi khô xuống gặp diêm vương thì đừng có oán hận!”
Nữ nhân mặc y phục xanh mở mắt nhìn nam nhân vừa ra tay giải vây, trong thân tâm cảm kích nam nhân này vô cùng, nói:
“ngươi hãy đi đi đừng có ngu xuẩn ở đây,... ta bị hủy dung mạo sẽ không có gì cả còn ngươi thì không thể nào đánh lại con tiện nhân kia cho nên ta khuyên ngươi đừng có nhiều chuyện nhúng tay vào kẻo mất mạng thì không hay đâu!”
Nữ nhân mặc áo thun xám nghe nữ nhân mặc y phục xanh lục mắng mình là tiện nhân, mặt đanh lại oán giận nói:
“hay cho câu tiện nhân, ta thay đổi chủ ý sẽ không cào mặt muội nữa mà ta sẽ móc tim muội ra xem nó có hình thù như thế nào!”
Nữ nhân mặc áo thun xám dùng cước bộ phối hợp với tay vận dụng công pháp thi triển chiêu trảo thức tàn độc, nhắm ngay trái tim của nữ nhân mặc y phục xanh lục cào tới nhưng bị Triều Cát sử dụng nhẹ linh lực hóa giải dễ dàng lần thứ hai. Bị phá giải lần này làm nữ nhân mặc áo thun xám tức giận, liếc nhìn nam nhân đang cười vô tư, nói:
“trước khi giết con kia ta sẽ hút lấy huyết dịch của ngươi trước xem gương mặt đẹp trai của ngươi biến thành thi khô sẽ có bộ dạng gì?”
Triều Cát cười ha hả dùng tay không chống đỡ nhẹ nhàng những chiêu trảo thức thâm độc tàn bạo của nữ nhân liên tiếp 100 chiêu, thế thượng phong vẫn nằm trong tay hắn đến chiêu tiếp theo hắn nói:
“Trúc Cơ mà không ngộ ra được linh nguyên thì quá là kém, ta sẽ cho cô nếm một chút Ngưng Linh cảnh đánh ra linh nguyên là như thế nào?”
Triều Cát lấy một viên đan dược từ trong nhẫn trữ vật linh giới bỏ vào miệng ngậm chưa nuốt xuống, hắn vẫn còn nhớ cách thức vận dụng Thái Huyền Nhất Nguyên Công dùng toàn bộ linh lực chuyển thành linh nguyên tung ra một cước đánh nhẹ về phía trước ngực của nữ nhân mặc áo thun xám với lực vừa đủ, làm nữ nhân này phải dùng tay chống đỡ, kình đạo của cước đá này rất bình thường nhưng lực phản chấn vô cùng lớn khiến nữ nhân mặc áo thun xám té ngửa ra sau thổ ra đóng huyết dịch rồi hôn mê bất tỉnh.
Triều Cát thu hồi quyền cước, viên đan dược còn đang trong họng hắn nuốt vào trong bụng vài giây sau linh lực lại được bổ sung đầy đủ, quay người nhìn nữ nhân mặc y phục xanh đang ngơ ngẩn nhìn nữ nhân mặc áo thun xám bất tỉnh. Triều Cát cười đi tới cầm tay nàng lên bắt mạch xem thương tích thế nào, lấy ra một viên đan dược trị thương siêu cấp đưa vào miệng nữ nhân mặc y phục xanh lục nuốt vào bụng, hắn nói:
“nàng bị nội thương có chút nghiêm trọng, đan dược vừa rồi là trị thương siêu tốc giúp nàng nhanh chóng hồi phục lại, yên tâm đi nhé!”
Nữ nhân mặc y phục xanh lục nuốt đan dược trị thương xong mới hồi thần lại, nội thương đã hoàn toàn bình phục ngước nhìn Triều Cát vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ viên đan dược trị thương này ở trong huyễn cảnh mà xuất hiện thì đây sẽ là món đồ vô cùng trân quý, có thể tạo ra phong ba bảo vũ để tranh giành đồ vật như viên đan dược trị thương này, ngắm người nam nhân đã có ơn cứu mạng một lần nữa thì mặt nàng lại đỏ hồng lên không ngờ hắn lại quá đẹp trai hơn cả người sư huynh anh tuấn trong tông môn đang theo đuổi nàng, nữ nhân mặc y phục xanh lục mỉm cười e thẹn nói:
“muội là Ninh Thùy đa tạ huynh tương cứu nếu không thì bị sư tỷ ám hại rồi, không biết huynh tên gì ở đâu để muội có ngày báo đáp ân tình!”
Triều Cát nghe nàng xưng hô cảm thấy quen quen, chợt hồi ức lúc xưa hiện về khi còn ở Kiếm Thần Tông cũng được nghe các huynh đệ hay là tỷ muội xưng hô với hắn như vậy, Triều Cát cười ha hả nói:
“huynh tên Triều Cát sống ở khu phía tây thành phố Đông Hải, số nhà....!!”
Ninh Thùy nghe hắn nói cả địa chỉ nhà, sau đó nàng nhìn vị sư tỷ đang bất tỉnh, nhíu mày hỏi:
“lúc nãy muội nghe huynh nói Trúc Cơ cảnh không ngộ ra linh nguyên là thế nào, linh nguyên có tác dụng gì vậy huynh giải thích cho muội biết một chút được không!?”
Triều Cát nghe nàng hỏi như vậy thì hoàn toàn minh bạch suy đoán của hắn là đúng, mỉm cười giải thích tường tận hệ thức tu luyện chính thống từ nhập môn đến tận cảnh giới Thiên Tiên cho Ninh Thùy biết, Ninh Thùy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc như vừa lạc vào một thế giới mới, những thông tin của hắn nếu truyền vào huyễn cảnh thì sẽ thành một cú địa chấn rất kinh khủng, nó sẽ phá bỏ mọi quy tắc mà trước đây giới tu tiên ở địa cầu này luôn cho là đúng nhất lại đi sai hướng toàn bộ với hệ thức tu tiên của Triều Cát, nàng nói:
“trong huyễn cảnh của muội người có tu vi cao nhất cũng chỉ có Kim Đan sơ kỳ, lúc đó công pháp bí truyền đã viên mãn thì sẽ gặp bình cảnh không cách nào tu luyện được, hóa ra lo do phương hướng tu luyện sai nên mới gặp bình cảnh như vậy!”
Triều Cát mỉm cười gật đầu, hắn đi tới nắm tay nàng dùng linh lực đả thông kinh mạch, sau đó truyền vào não hài những thông tin tu luyện chi tiết nhất từ Linh Khí cảnh đến Thiên Nhân cảnh, vì trên cảnh giới Thiên Nhân cảnh phạm trù tu luyện bước vào giai đoạn khác mà ở địa cầu này chưa cần thiết phải biết đến.
“ông nhớ năm đó mẹ cháu 22 tuổi là đã có cháu, bây giờ cháu đã 26 tuổi còn chưa chồng,.. ông phải cần tìm vài người ông chơi thân có ý kết thông gia với nhà Mộ Dung làm mai cho cháu, đảm bảo cháu trai của những người này từ ngoại hình lẫn sự nghiệp đều tuyệt vời sẽ rất xứng đôi với cháu đó Nhược Băng!”
Trước đây nàng không thường xuyên về Nam Cung gia thăm người ông ngoại này là vì chuyện này, Chu Nhược Băng hiểu được tấm lòng của trưởng bối, nàng nở nụ cười đi tới ghế sô pha ngồi kế bên Mộ Dung Thành, cầm tay ông ngoại mỉn cười nói:
“cháu cảm ơn tâm ý của ông ngoại nhiều ạ!, ông thân yêu cháu có bạn trai tháng sau cháu dẫn về cho ông xem nhé! Hihi”
Chu Nhược Băng nói xong nàng cầm cái hộp quà lên đặt trên bàn ngay trước mặt của Mộ Dung Thành cùng một cái phong bì vui vẻ nói:
“cháu có mua sâm Cao Ly chất lượng thượng hạng cho ông dùng nè, ông ngoại nhớ dùng để bồi dưỡng sức khỏe nhé!”
Mộ Dung Thành nhận món quà đắt tiền của đứa cháu, lão liếc thấy có cái bao thư dày cọm kế bên cầm mở ra xem thì cười ha hả sung sướng, lão giả vờ nói:
“Ông cả đời làm quan thanh liêm chưa từng nhận hối lộ, cháu gửi cái bao thư thế này quá lộ liễu ông đây không nhận cũng không được, haha!”
Chu Nhược Băng phì cười có dịp về thăm lão đều mua quà kèm theo một bao thư cho Mộ Dung Thành, lão chưa kịp bỏ vào trong túi thì đằng xa có một bà lão tuổi độ nhỏ hơn Mộ Dung Thành ít tuổi đi tới cầm cái bao thư trong tay lão, cười nói:
“Nhược Băng có tấm lòng như vậy để ông giữ tiền là tiêu xài phung phí, tôi giữ hộ ông lúc nào cần dùng ông kêu tôi đưa là được rồi ha!”
Mộ Dung Thành ngậm ngùi tiếc số tiền trong cái bao thư cỡ 500 ngàn tệ bị cướp ngay trước mặt, lão bất mãn không nói được lời đành nhìn bà lão này cất vào trong túi. Chu Nhược Băng nhìn bà lão cất cái bao thư vào trong túi, nàng nhớ mẹ từng nói năm xưa ông ngoại không chịu hôn sự của mẹ và bố nàng, may nhờ có bà lão trước mặt này nói vài lời với ông ngoại làm ông thay đổi chủ ý đồng ý tác hợp cho hai người. Chu Nhược Băng đứng dậy chào bà lão xong nàng cầm cái hộp quà còn lại kèm một cái bao thư khác đi tới lễ phép nói:
“bà ngoại ơi!, món quà trông đây là cặp áo len dùng mặt vào mùa đông để bà và ông mặc! Hi cháu gửi thêm bao thư cho bà dùng nữa nè!”
Bà lão nhận món quà xong cầm trên tay cái phong thư mỉm cười bỏ vào trong túi nói:
“Nhược Băng, lúc nãi bà có nghe cháu nói tháng sau cháu dẫn bạn trai về, hì bật mí cho bà biết chút ít về người đó được không hả?”
Chu Nhược Băng mặt đỏ ửng, ngồi xuống bên bà lão nắm tay bà, nói:
“bạn trai cháu không giống với nam nhân khác ảnh có sĩ diện và rất có tự trọng, biết rõ cháu nhưng không hề bận tâm đến tài sản của cháu, một điều nữa là nam nhân của cháu rất.. rất là đẹp trai lắm bà ạ!, hi“
Mộ Dung Thành và bà lão nghe Chu Nhược Băng tiết lộ chút nhân phẩm về nam nhân của nàng, hai người đều hiểu tâm tư của cháu gái tìm một nam nhân tốt như vậy thật khó tìm, qua vài chi tiết về nam nhân của Chu Nhược Băng hai trưởng bối nhìn nàng trông hạnh phúc rõ ra mặt, mỉm cười bà lão hỏi Chu Nhược Băng ở đây bao lâu thì về Đông Hải, nàng nói:
“thưa ông bà!, cháu xin ngủ lại qua đêm 9 giờ sáng cháu ra sân bay ạ!”
Bà lão thấy Chu Nhược Băng ở lại có một đêm thì tiếc nuối bảo nàng ở lại vài hôm rồi về, Chu Nhược Băng cũng muốn ở lại thêm ít hôm, nàng nghĩ đến nam nhân kia một ngày không gặp hắn chắc làm nàng bứt rứt không chịu nổi, miễn cưỡng nói:
“công việc cháu nhiều cần phải làm ngay, tháng sau cháu thu xếp nghỉ một tháng trở lại chăm sóc ông bà nhé! Ông bà đừng buồn nha!”
Mộ Dung Thành nói: “cháu là nữ nhân phải chèo lái công ty tầm cỡ quốc tế là không dễ dàng gì, tháng sau thu xếp được thì về còn không được thì tết về thăm hai lão già này đi!”
Bà lão nhìn Chu Nhược Băng, một nữ nhân chưa tới tuổi thành niên đã mất song thân, trưởng thành thì bà nội lại mắc bệnh hiểm nghèo qua đời sau đó phải bỏ dở việc học tiếp quản cả sản nghiệp khổng lồ, bà lão mỉm cười nắm tay cháu gái nói:
“bà hiểu rồi, hì cháu gái bà giỏi giang không nên bỏ bê công việc,.. Khuya rồi, bà và ông phải vô phòng nghỉ ngơi, phòng mẹ cháu bà nói quản gia quét dọn lại rồi cháu vào đó nghỉ nhé!”
Bà ngoại nàng nhắc đến căn phòng của mẹ lúc còn sống, nàng có chút xúc động hồi tưởng nhiều kỉ niệm cùng ngủ với mẹ trong căn phòng đó khiến tâm trí nàng hơi thẫn thờ vài giây.
Chu Nhược Băng nhìn hai trưởng bối ân cần dìu nhau vào phòng nghỉ, hai người sống hơn 70 năm mà tình cảm vẫn mặn nồng, ân cần quan tâm nhau làm Chu Nhược Băng nở nụ cười hâm mộ, thầm nghĩ sau này có già đi cùng với nam nhân kia sẽ được như ông bà của nàng hay không!?, Chu Nhược Băng không hề biết rằng một khi nàng là nữ nhân của Triều Cát thì nét thanh xuân của nàng lúc này vĩnh viễn được trường sinh bất lão.
.......
Triều Cát lái xe đến một nơi hoang vắng cách hiện trường vụ án hơn hai tiếng chạy xe, có hai nữ nhân đều đứng trên hai đỉnh núi có độ cao so với mất đất gần một ngàn mét. Trong đó một người thì mặc y phục giống như thời xưa là bộ đồ màu xanh lục nhạt đi cùng với đôi giày bằng vải, một người thì mặc y phục hiện đại là một cái áo thun màu xám mặc với cái quần bò ngắn ngang đùi chân đi đôi giày thể thao hiệu Adidas, hai nữ nhân này đều có dung mạo cực phẩm xinh đẹp không thua kém các nữ nhân trong hậu cung của hắn. Đặc biệt là đôi gò bồng đào ở trên cho tới cặp mông căng tròn mộng mị phía dưới không thua gì Thượng Quan Thục Nữ, tất cả đều chung một khuôn khổ đó là quá khủng khiếp, quá nóng bỏng như ma quỷ chuyển thể.
Nữ nhân mặc y phục xanh lục trên tay cầm một cây kiếm cổ có chui kiếm màu đen, hướng mắt nhìn nữ nhân áo thun xám, biểu hiện gương mặt lãnh đạm nói:
“trong huyễn cảnh 5 tông môn tu đạo đều có quy định người tu đạo không được tùy tiện đi vào thế giới nhân loại, sư tỷ còn lén trộm công pháp của tông môn Cửu m Huyền Công lẻn vào thế giới này luyện thành tà công là dùng máu huyết nam nhân tu luyện thật tàn độc, muội phụng lệnh của sư phụ phải bắt bằng được tỷ quay về tông môn xử phạt”
Nữ nhân mặc áo thun xám nhìn nữ nhân mặc y phục xanh lục oán hận nói:
“ta vào trước ngươi năm năm thời gian mà bà già kia toàn cho ta luyện công pháp thấp kém chỉ đối phó bọn ruồi muỗi gặp cao thủ thì chẳng dùng được, có khi ta xém chút bị mất mạng còn ngươi vào sau ta lại được học trấn tông Cửu m Huyền Công là thế nào, ngươi nói ta nghe thử có phải bà già thúi kia thiên vị ta không?”
Nữ nhân mặc y phục xanh có phần thông cảm cho sư tỷ, đúng là sư phụ đã thiên vị quá mức nên vị sư tỷ mặc áo thun xám làm liều đánh cấp công pháp tùy tiện vào thế giới nhân loại tìm nam nhân để luyện công pháp thành một loại tà công, nữ nhân mặc áo xanh lục mặt nghiêm nghị kiên quyết nói:
“sư tỷ, nghe muội trở lại huyễn cảnh trở về tông môn giao lại công pháp, tội của tỷ sẽ không đến nỗi phải bị mất mạng bất quá chỉ bị giảm tu vi chút xíu thôi à!”
Nữ nhân mặc áo thun xám cười ha hả nói:
“ngươi nghĩ ta là con ngốc chịu theo ngươi quay về tông môn sao!, còn một chuyện tên Vô Nhai Tử kia rất thích ngươi không hề để tâm ta, ngươi thì được bà già thúi kia truyền dại công pháp trấn tông chính thống hay là bây giờ đánh nhau xem ai cao thấp, nếu ta thua sẽ theo nhà ngươi về tông môn còn ta thắng thì ngươi phải chịu bị ta cào ba dấu trên mặt, xem tên Vô Nhai Tử còn thích ngươi không? Haha”
Nữ nhân mặc y phục xanh sắc mặc đã chuyển thành màu đen, tức giận tay phải cầm chui kiếm ra khỏi vỏ phóng nhanh như chim lao tới nữ nhân mặc áo thun xám tung trảo thủ chống đỡ rất dữ dội, hai người dùng chung một loại công pháp nhưng hai hệ tu luyện xem ra không có một điểm chung nào cả, một người luyện là chính tông còn một người thì luyện biến thể thành tà công.
Triều Cát đứng nhìn trận đấu của hai nữ nhân này không xa, xem tu vi hai nữ nhân này đã là Trúc Cơ cảnh nhưng có một điều lạ là linh nguyên trong đan điền lại chẳng hề sinh ra linh nguyên mà hoàn toàn dùng nội lực đánh ra chiêu thức rất khác xa với hệ thức tu tiên của hắn.
Triều Cát chỉ cần nhìn qua cách thức hai nữ nhân này thi triển công pháp để đánh nhau, hắn suy đoán công pháp ở địa cầu này là một loại công pháp tu luyện dưỡng khí sinh ra nội lực hùng hậu dẫn hướng thăng cấp tu vi. Hệ thức tu tiên ở địa cầu này chỉ có như thế thì có một nhược điểm rất trọng yếu là công pháp này đạt viên mãn thì gặp ngay bình cảnh không thể tu luyện được nữa, người tu tiên ở đây sẽ bị thời gian tàn phá tuổi thọ nhanh chóng, từ đó sẽ từ từ tàn héo đến cái chết rất gần.
Hắn nở nụ cười tiếp tục xem hai nữ nhân này đánh nhau đã hơn 100 chiêu, hai ngươi giao tranh rất gây cấn không phân cao thấp, đến chiêu thứ 200 có vẻ nữ nhân cầm kiếm chiếm thượng phong, nữ nhân mặc áo thun xám cảm thấy nguy cơ thua trận đang gần kề nhanh tay phóng ra ám khí vào vị trí tim của nữ nhân mặc y phục xanh, nữ nhân y phục xanh vội tung ra chiêu thức phá ám khí. Nhân cơ hội này nữ nhân áo thun xám dung cước bộ phối hợp với chiêu thức tung đòn chí mạng cào thật mạnh vào bên hông sườn nữ nhân y phục xanh lục, trúng chiêu chí mạng khiến nữ nhân mặc y phục xanh lục té xuống đất miệng phun ra ngụm huyết nhìn người nữ nhân mặc áo thun xám cười ha ha đi tới, mắng:
“tỷ thật hèn hạ, muội... muội.. có chết cũng sẽ tìm tỷ báo.. thù!!”
Nữ nhân mặc áo thun xám vừa nghe vừa đi tới, cười khoái trá vui vẻ nói: “ngươi sẽ không chết đâu, gương mặt của ngươi sẽ có ba vết cào của ta thôi haha!”
Nữ nhân mặc y phục xanh lục bị trọng thương nghiêm trọng nghe xong lời này khiến miệng phun tiếp một ngụm máu, ánh mắt hốt hoảng không cam lòng dùng một chút nội lực còn sót lại cầm được chui kiếm lên phản kháng nhưng bị một cước của nữ nhân mặc áo xám đá văng ra xa, hy vọng bị dập tắt nữ nhân mặc y phục xanh nhìn oán hận sau đó nhắm mắt cam chịu bị nữ nhân mặc áo thun xám dùng trảo thủ hủy đi dung mạo.
Nữ nhân mặc áo thun xám cười đắc ý khóai trá, vung trảo thức chuẩn bị hủy đi dung mạo thì từ đằng xa có một thân ảnh nhanh như tên bắn đánh về phía này ngăn cản thành công trảo thức, nữ nhân mặc áo thun xám bất ngờ nhìn nam nhân đứng trước mặt không ngờ ở ngoại giới lại xuất hiện người có thân thủ lợi hại ngăn cản gọn gàng chiêu trảo thủ vừa rồi. Nữ nhân mặc áo thun xám quan sát tu vi của nam nhân đứng trước mắt chỉ là Ngưng Linh cảnh tầng 1 thì khinh thường quát:
“chỉ là một tên Ngưng Linh cảnh tầng một mà láo liếu cản ta hay sao!, khôn hồn thì cút đi bảo tồn được mạng sống, còn không đi thì huyết dịch trong cơ thể ngươi được ta luyện thành thi khô xuống gặp diêm vương thì đừng có oán hận!”
Nữ nhân mặc y phục xanh mở mắt nhìn nam nhân vừa ra tay giải vây, trong thân tâm cảm kích nam nhân này vô cùng, nói:
“ngươi hãy đi đi đừng có ngu xuẩn ở đây,... ta bị hủy dung mạo sẽ không có gì cả còn ngươi thì không thể nào đánh lại con tiện nhân kia cho nên ta khuyên ngươi đừng có nhiều chuyện nhúng tay vào kẻo mất mạng thì không hay đâu!”
Nữ nhân mặc áo thun xám nghe nữ nhân mặc y phục xanh lục mắng mình là tiện nhân, mặt đanh lại oán giận nói:
“hay cho câu tiện nhân, ta thay đổi chủ ý sẽ không cào mặt muội nữa mà ta sẽ móc tim muội ra xem nó có hình thù như thế nào!”
Nữ nhân mặc áo thun xám dùng cước bộ phối hợp với tay vận dụng công pháp thi triển chiêu trảo thức tàn độc, nhắm ngay trái tim của nữ nhân mặc y phục xanh lục cào tới nhưng bị Triều Cát sử dụng nhẹ linh lực hóa giải dễ dàng lần thứ hai. Bị phá giải lần này làm nữ nhân mặc áo thun xám tức giận, liếc nhìn nam nhân đang cười vô tư, nói:
“trước khi giết con kia ta sẽ hút lấy huyết dịch của ngươi trước xem gương mặt đẹp trai của ngươi biến thành thi khô sẽ có bộ dạng gì?”
Triều Cát cười ha hả dùng tay không chống đỡ nhẹ nhàng những chiêu trảo thức thâm độc tàn bạo của nữ nhân liên tiếp 100 chiêu, thế thượng phong vẫn nằm trong tay hắn đến chiêu tiếp theo hắn nói:
“Trúc Cơ mà không ngộ ra được linh nguyên thì quá là kém, ta sẽ cho cô nếm một chút Ngưng Linh cảnh đánh ra linh nguyên là như thế nào?”
Triều Cát lấy một viên đan dược từ trong nhẫn trữ vật linh giới bỏ vào miệng ngậm chưa nuốt xuống, hắn vẫn còn nhớ cách thức vận dụng Thái Huyền Nhất Nguyên Công dùng toàn bộ linh lực chuyển thành linh nguyên tung ra một cước đánh nhẹ về phía trước ngực của nữ nhân mặc áo thun xám với lực vừa đủ, làm nữ nhân này phải dùng tay chống đỡ, kình đạo của cước đá này rất bình thường nhưng lực phản chấn vô cùng lớn khiến nữ nhân mặc áo thun xám té ngửa ra sau thổ ra đóng huyết dịch rồi hôn mê bất tỉnh.
Triều Cát thu hồi quyền cước, viên đan dược còn đang trong họng hắn nuốt vào trong bụng vài giây sau linh lực lại được bổ sung đầy đủ, quay người nhìn nữ nhân mặc y phục xanh đang ngơ ngẩn nhìn nữ nhân mặc áo thun xám bất tỉnh. Triều Cát cười đi tới cầm tay nàng lên bắt mạch xem thương tích thế nào, lấy ra một viên đan dược trị thương siêu cấp đưa vào miệng nữ nhân mặc y phục xanh lục nuốt vào bụng, hắn nói:
“nàng bị nội thương có chút nghiêm trọng, đan dược vừa rồi là trị thương siêu tốc giúp nàng nhanh chóng hồi phục lại, yên tâm đi nhé!”
Nữ nhân mặc y phục xanh lục nuốt đan dược trị thương xong mới hồi thần lại, nội thương đã hoàn toàn bình phục ngước nhìn Triều Cát vẻ kinh ngạc, thầm nghĩ viên đan dược trị thương này ở trong huyễn cảnh mà xuất hiện thì đây sẽ là món đồ vô cùng trân quý, có thể tạo ra phong ba bảo vũ để tranh giành đồ vật như viên đan dược trị thương này, ngắm người nam nhân đã có ơn cứu mạng một lần nữa thì mặt nàng lại đỏ hồng lên không ngờ hắn lại quá đẹp trai hơn cả người sư huynh anh tuấn trong tông môn đang theo đuổi nàng, nữ nhân mặc y phục xanh lục mỉm cười e thẹn nói:
“muội là Ninh Thùy đa tạ huynh tương cứu nếu không thì bị sư tỷ ám hại rồi, không biết huynh tên gì ở đâu để muội có ngày báo đáp ân tình!”
Triều Cát nghe nàng xưng hô cảm thấy quen quen, chợt hồi ức lúc xưa hiện về khi còn ở Kiếm Thần Tông cũng được nghe các huynh đệ hay là tỷ muội xưng hô với hắn như vậy, Triều Cát cười ha hả nói:
“huynh tên Triều Cát sống ở khu phía tây thành phố Đông Hải, số nhà....!!”
Ninh Thùy nghe hắn nói cả địa chỉ nhà, sau đó nàng nhìn vị sư tỷ đang bất tỉnh, nhíu mày hỏi:
“lúc nãy muội nghe huynh nói Trúc Cơ cảnh không ngộ ra linh nguyên là thế nào, linh nguyên có tác dụng gì vậy huynh giải thích cho muội biết một chút được không!?”
Triều Cát nghe nàng hỏi như vậy thì hoàn toàn minh bạch suy đoán của hắn là đúng, mỉm cười giải thích tường tận hệ thức tu luyện chính thống từ nhập môn đến tận cảnh giới Thiên Tiên cho Ninh Thùy biết, Ninh Thùy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc như vừa lạc vào một thế giới mới, những thông tin của hắn nếu truyền vào huyễn cảnh thì sẽ thành một cú địa chấn rất kinh khủng, nó sẽ phá bỏ mọi quy tắc mà trước đây giới tu tiên ở địa cầu này luôn cho là đúng nhất lại đi sai hướng toàn bộ với hệ thức tu tiên của Triều Cát, nàng nói:
“trong huyễn cảnh của muội người có tu vi cao nhất cũng chỉ có Kim Đan sơ kỳ, lúc đó công pháp bí truyền đã viên mãn thì sẽ gặp bình cảnh không cách nào tu luyện được, hóa ra lo do phương hướng tu luyện sai nên mới gặp bình cảnh như vậy!”
Triều Cát mỉm cười gật đầu, hắn đi tới nắm tay nàng dùng linh lực đả thông kinh mạch, sau đó truyền vào não hài những thông tin tu luyện chi tiết nhất từ Linh Khí cảnh đến Thiên Nhân cảnh, vì trên cảnh giới Thiên Nhân cảnh phạm trù tu luyện bước vào giai đoạn khác mà ở địa cầu này chưa cần thiết phải biết đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.