Chương 3: Lâm Uyên Tâm
Thái Hư Kiếm
06/07/2020
Rời khỏi tiệm quần áo, Triều Cát tò mò về thế giới ở địa cầu này có rất
nhiều thứ mà hắn muốn biết, muốn hiểu hết, vì thế hắn rời thôn Duệ Tầm
đi về nơi thành phố có lối sống hiện đại hơn. Hắn dùng số tiền thừa đón
xe taxi lên thành phố Hải Đông, lần đầu ngồi lên xe cảm giác thật mới
lạ, lúc trước muốn đi đâu chỉ cần bay là tới còn giờ hắn ngồi trên xe
này đi có hơi chậm nhưng vẫn thoải mái, hắn tựa ghế nhắm mắt tận hưởng
hơi lạnh mát mẻ từ hệ thống điều hòa trong xe, được nghe nhạc phát ra
trong chiếc xe làm hắn thiếp ngủ 1 giấc, tới thành phố hắn hỏi tài xế
chỗ nào ghi chép nhiều tri thức về thế giới, tài xế nghỉ hắn muốn đến
thư viện trung tâm thành phố, thế là lái xe thẳng tới thư viện. Tính
tiền phí đi xe, hắn nhìn tòa nhà cao 4 tầng, mặt trước thư viện đề hàng
chữ “Thư viện Hoa Hải, tỉnh Đông n”, hắn đi vào trong từ lầu 1 hắn xem
về đời sống xã hội, lên lầu 2 xem lịch sử phát triển loài người, lầu 3
xem khoa học kỹ thuật, những phát minh vĩ đại của nhân loại, lầu 4 về
kinh tế, toán học, ngôn ngữ các nước v.v..đang ngồi đọc dở cuốn kinh tế
thị trường, hắn ngồi nhìn 1 cô gái xinh đẹp ngồi cạnh bên, đang làm bài
toán bậc cao nhìn có vẻ không ra đáp số, Triều Cát liếc nhìn bài toán nở nụ cười nói:“này em gái, bài toán này em tính chưa có ra đáp án hả?”
Cô gái nói:"vâng, em tính đi tính lại vẫn không ra con số đúng với đáp án, ngồi từ sáng giờ chán quá anh ạ!".
Triều Cát cười: “bài này có gì đâu, em thử lấy quy tắc bất biến lập phương mũ chương trình căn bậc..phải ra đáp án là. hai mươi bốn căn 5 mũ sáu không?”
Cô gái nghe thế liền làm theo cách hắn chỉ, quả thật ra đáp án như hắn nói, kinh ngạc vì bài toán này là đề giáo sư phụ trách toán kinh tế bày ra, đáng tiếc lớp nàng học chẳng có ai giải được bài toán này, thế mà người ngồi bên cạnh lại giải một cách khá đơn giản, dễ hiểu.
Cô gái hỏi:" bài toán khó thế này anh lại giải được, anh học ở đâu thế có thể cho em biết ko?"
Triều Cát nghe cô gái này muốn biết nơi hắn học, hắn cười nói:“muốn biết nơi anh học lắm à, đây những cuốn sách kinh tế, toán học để trên kia anh đều xem qua rồi, đó là nơi anh học đấy hjhj"
Cô gái nghe hắn nói xong, có vẻ không tin lắm, nghi ngờ nói:“anh à, đừng đùa chứ, bao nhiêu cuốn sách đủ thể loại làm sao nhớ hết!”.
Nghe cô gái có vẻ không tin, hắn cũng không thể nói cho cô gái biết trước kia bản thân hắn là thần tiên nên những thứ của phàm nhân đối với hắn là quá dễ dàng, chỉ cần lướt qua là nhớ, hắn nói“ anh tự học thôi, do trí nhớ anh tốt hơn người thường chút”
Nhìn gương mặt điển trai cộng với trí thông minh của hắn, cô gái cũng tin không hỏi vấn đề này nữa, nói:“em tên Lâm Uyên Tâm, sinh viên năm 4 trường đại học Hoa Lâm khoa kinh tế hân hạnh làm quen!!"
Triều Cát nghe cô gái này tự giới thiệu bản thân, hắn suy nghĩ xem có nên nói tuổi thật mình không chỉ e cô lại trêu, đáp lễ nói:“anh Triều Cát, 25 tuổi, hiện đang sống ở thôn Duệ Tầm”
Lâm Uyên Tâm, nghe hắn ở thôn lên thành phố lại hỏi:“anh lên thành phố tìm việc làm hả?”. Triều Cát nói:“việc làm.. Ừm anh đang tìm việc nhưng chưa có, buồn quá vào thư viện tìm sách đọc á”
Hai người trò chuyện hồi lâu, bỗng tiếng nhạc trong túi xách Lâm Uyên Tâm vang lên, nàng móc trong túi ra cái điện thoại nói trong đó vài câu cúp máy, nói Triều Cát:"Nhà em có việc phải đi về, anh cho em số điện thoại có gì liên lạc nha!”
Nghe cô gái này xin số điện thoại, bản thân lại không biết điện thoại là gì, chỉ thấy trên sách miêu tả nó dùng để liên lạc giữa hai người bằng những con số, thấy Lâm Uyên Nhi cầm trên tay cái vật hình chữ nhật, bấm cái liền sáng đèn, hắn hiểu điện thoại là thế nào, nói“anh không có, em cho anh số điện thoại nhé, anh sẽ gọi liên lạc sau!”
Lâm Uyên Tâm nói:"vậy cũng được, số em nè...mốt em không có tiết học, anh nhớ gọi em nha, rồi cà phê nhé anh"
Sau khi, Lâm Uyên Tâm rời đi cũng là lúc hắn tiếp thu hết những gì mà ở thế giới này có, số điện thoại của Lâm Uyên Tâm hắn đã nhớ trong đầu, Triều Cát rời khỏi thư viện đón xe taxi tìm cửa hàng điện thoại gần đó, bước chân vào cô gái bán hàng xinh đẹp tiếp thị những mẫu điện thoại đời mới nhất, hắn chọn một cái điện thoại giống với cái của Lâm Uyên Tâm, nhân viên hướng dẫn hắn xài điện thoại, rồi ra quầy thu ngân tính tiền cái điện thoại này giá trị hơn 5 ngàn tệ.
Hắn đọc trong sách, nơi đây người địa cầu sinh sống trong ngôi nhà của họ, mà muốn có nhà thì phải có thật nhiều tiền,ít nhất là phải 500 ngàn tệ, hắn nhớ lại hôm qua khi mua quần áo chỉ 1 viên Tử Kim Thạch bé tí mà có giá trị 200 ngàn tệ. Hắn phì cười, trong trữ vật linh giới hắn đeo chẳng khi đụng đến mà đã có hàng tấn khối Tử Kim Thạch, Triều Cát nghĩ lấy đại hai khối này ra bán chắc chắn sẽ có rất nhiều tiền đủ mua cả chục căn nhà, nghỉ liền làm hắn nói tài xế taxi đến tiệm đá quý, xe taxi chạy khoảng hơn mười phút tới, hắn xuống xe đi vào tiệm đá quý móc ra hai khối Tử Kim Thạch, nói:“này ông chủ quầy, ta muốn 2 khối này thành tiền giấy ông định giá khoảng bao nhiêu?”
Người chủ quầy khi thấy 2 khối Tử Kim Thạch, mắt sáng ngời, bao nhiêu năm trong nghề chỉ cần liếc qua là biết cái nào thật, cái nào giả, cầm khối Tử Kim Thạch lên, ông chủ tiệm ngắm nó rất lâu rồi sau đó kinh hoàng, vui mừng như điên, chắc chắn Tử Kim Thạch này là vật độc nhất vô nhị trên thế giới này, ông nói:"cậu đợi tôi 1 lát, tôi vào trong gọi ông chủ ra định giá,vì hai khối này có giá trị quá khủng khiếp”
Triều Ca cũng vui vẻ chờ đợi gần 15 phút, thấy có ông lão tuổi chừng 75 bước ra nhìn hắn mặt vui vẻ cười nói:" Này cậu thanh niên trẻ, hai khối thạch này rất hiếm có từ đời ông nội tới đời ta chưa từng thấy vật nào lạ, giá trị lại quý hơn cả kim cương, giờ ta sẽ định giá 2 khối này khoảng 10 triệu tệ cậu đồng ý bán chứ?”
Nghe số tiền định giá 10 triệu tệ, Triều Cát cũng cảm thấy rất thỏa mãn, gật đầu đồng ý. Ông chủ tiệm nói:"cậu có tài khoản ngân hàng không tôi sẽ chuyển tiền vào nhé”.
Nghe ông chủ tiệm nói về tài khoản ngân hàng, Triều Cát nói:" tôi không có tài khoản, tiền các ông cứ đưa tôi là được”
Ông chủ tiệm nói:"chúng tôi không có nhiều tiền để ở đây, toàn bộ gửi ở ngân hàng, nếu cậu đang cần gấp tiền mặt, vậy tôi sẽ đưa cho cậu cái thẻ tín dụng này hạn mức 10 triệu tệ, và một ít tiền tiêu vặt thế nào?"
Khi ở thư viện Triều Cát cũng biết về thẻ tín dụng, cách sử dụng thẻ được ghi rất rõ trong sách kinh tế hắn đã đọc,Triều Cát đồng ý cầm thẻ tín dụng và ít tiền tiêu vặt rời khỏi.
Cô gái nói:"vâng, em tính đi tính lại vẫn không ra con số đúng với đáp án, ngồi từ sáng giờ chán quá anh ạ!".
Triều Cát cười: “bài này có gì đâu, em thử lấy quy tắc bất biến lập phương mũ chương trình căn bậc..phải ra đáp án là. hai mươi bốn căn 5 mũ sáu không?”
Cô gái nghe thế liền làm theo cách hắn chỉ, quả thật ra đáp án như hắn nói, kinh ngạc vì bài toán này là đề giáo sư phụ trách toán kinh tế bày ra, đáng tiếc lớp nàng học chẳng có ai giải được bài toán này, thế mà người ngồi bên cạnh lại giải một cách khá đơn giản, dễ hiểu.
Cô gái hỏi:" bài toán khó thế này anh lại giải được, anh học ở đâu thế có thể cho em biết ko?"
Triều Cát nghe cô gái này muốn biết nơi hắn học, hắn cười nói:“muốn biết nơi anh học lắm à, đây những cuốn sách kinh tế, toán học để trên kia anh đều xem qua rồi, đó là nơi anh học đấy hjhj"
Cô gái nghe hắn nói xong, có vẻ không tin lắm, nghi ngờ nói:“anh à, đừng đùa chứ, bao nhiêu cuốn sách đủ thể loại làm sao nhớ hết!”.
Nghe cô gái có vẻ không tin, hắn cũng không thể nói cho cô gái biết trước kia bản thân hắn là thần tiên nên những thứ của phàm nhân đối với hắn là quá dễ dàng, chỉ cần lướt qua là nhớ, hắn nói“ anh tự học thôi, do trí nhớ anh tốt hơn người thường chút”
Nhìn gương mặt điển trai cộng với trí thông minh của hắn, cô gái cũng tin không hỏi vấn đề này nữa, nói:“em tên Lâm Uyên Tâm, sinh viên năm 4 trường đại học Hoa Lâm khoa kinh tế hân hạnh làm quen!!"
Triều Cát nghe cô gái này tự giới thiệu bản thân, hắn suy nghĩ xem có nên nói tuổi thật mình không chỉ e cô lại trêu, đáp lễ nói:“anh Triều Cát, 25 tuổi, hiện đang sống ở thôn Duệ Tầm”
Lâm Uyên Tâm, nghe hắn ở thôn lên thành phố lại hỏi:“anh lên thành phố tìm việc làm hả?”. Triều Cát nói:“việc làm.. Ừm anh đang tìm việc nhưng chưa có, buồn quá vào thư viện tìm sách đọc á”
Hai người trò chuyện hồi lâu, bỗng tiếng nhạc trong túi xách Lâm Uyên Tâm vang lên, nàng móc trong túi ra cái điện thoại nói trong đó vài câu cúp máy, nói Triều Cát:"Nhà em có việc phải đi về, anh cho em số điện thoại có gì liên lạc nha!”
Nghe cô gái này xin số điện thoại, bản thân lại không biết điện thoại là gì, chỉ thấy trên sách miêu tả nó dùng để liên lạc giữa hai người bằng những con số, thấy Lâm Uyên Nhi cầm trên tay cái vật hình chữ nhật, bấm cái liền sáng đèn, hắn hiểu điện thoại là thế nào, nói“anh không có, em cho anh số điện thoại nhé, anh sẽ gọi liên lạc sau!”
Lâm Uyên Tâm nói:"vậy cũng được, số em nè...mốt em không có tiết học, anh nhớ gọi em nha, rồi cà phê nhé anh"
Sau khi, Lâm Uyên Tâm rời đi cũng là lúc hắn tiếp thu hết những gì mà ở thế giới này có, số điện thoại của Lâm Uyên Tâm hắn đã nhớ trong đầu, Triều Cát rời khỏi thư viện đón xe taxi tìm cửa hàng điện thoại gần đó, bước chân vào cô gái bán hàng xinh đẹp tiếp thị những mẫu điện thoại đời mới nhất, hắn chọn một cái điện thoại giống với cái của Lâm Uyên Tâm, nhân viên hướng dẫn hắn xài điện thoại, rồi ra quầy thu ngân tính tiền cái điện thoại này giá trị hơn 5 ngàn tệ.
Hắn đọc trong sách, nơi đây người địa cầu sinh sống trong ngôi nhà của họ, mà muốn có nhà thì phải có thật nhiều tiền,ít nhất là phải 500 ngàn tệ, hắn nhớ lại hôm qua khi mua quần áo chỉ 1 viên Tử Kim Thạch bé tí mà có giá trị 200 ngàn tệ. Hắn phì cười, trong trữ vật linh giới hắn đeo chẳng khi đụng đến mà đã có hàng tấn khối Tử Kim Thạch, Triều Cát nghĩ lấy đại hai khối này ra bán chắc chắn sẽ có rất nhiều tiền đủ mua cả chục căn nhà, nghỉ liền làm hắn nói tài xế taxi đến tiệm đá quý, xe taxi chạy khoảng hơn mười phút tới, hắn xuống xe đi vào tiệm đá quý móc ra hai khối Tử Kim Thạch, nói:“này ông chủ quầy, ta muốn 2 khối này thành tiền giấy ông định giá khoảng bao nhiêu?”
Người chủ quầy khi thấy 2 khối Tử Kim Thạch, mắt sáng ngời, bao nhiêu năm trong nghề chỉ cần liếc qua là biết cái nào thật, cái nào giả, cầm khối Tử Kim Thạch lên, ông chủ tiệm ngắm nó rất lâu rồi sau đó kinh hoàng, vui mừng như điên, chắc chắn Tử Kim Thạch này là vật độc nhất vô nhị trên thế giới này, ông nói:"cậu đợi tôi 1 lát, tôi vào trong gọi ông chủ ra định giá,vì hai khối này có giá trị quá khủng khiếp”
Triều Ca cũng vui vẻ chờ đợi gần 15 phút, thấy có ông lão tuổi chừng 75 bước ra nhìn hắn mặt vui vẻ cười nói:" Này cậu thanh niên trẻ, hai khối thạch này rất hiếm có từ đời ông nội tới đời ta chưa từng thấy vật nào lạ, giá trị lại quý hơn cả kim cương, giờ ta sẽ định giá 2 khối này khoảng 10 triệu tệ cậu đồng ý bán chứ?”
Nghe số tiền định giá 10 triệu tệ, Triều Cát cũng cảm thấy rất thỏa mãn, gật đầu đồng ý. Ông chủ tiệm nói:"cậu có tài khoản ngân hàng không tôi sẽ chuyển tiền vào nhé”.
Nghe ông chủ tiệm nói về tài khoản ngân hàng, Triều Cát nói:" tôi không có tài khoản, tiền các ông cứ đưa tôi là được”
Ông chủ tiệm nói:"chúng tôi không có nhiều tiền để ở đây, toàn bộ gửi ở ngân hàng, nếu cậu đang cần gấp tiền mặt, vậy tôi sẽ đưa cho cậu cái thẻ tín dụng này hạn mức 10 triệu tệ, và một ít tiền tiêu vặt thế nào?"
Khi ở thư viện Triều Cát cũng biết về thẻ tín dụng, cách sử dụng thẻ được ghi rất rõ trong sách kinh tế hắn đã đọc,Triều Cát đồng ý cầm thẻ tín dụng và ít tiền tiêu vặt rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.