Thiên Đế Đọa Lạc Đô Thị

Chương 29: Uống rượu giải sầu

Thái Hư Kiếm

06/07/2020

Thượng Quan Thục Nữ đã trở lại bình thường, nàng nhìn qua Triều Cát phải thừa nhận nam nhân đang đứng trước của nàng quá sức nghịch thiên đi, chỉ trong thời gian ngắn không đến bốn tiếng mà hắn lại nói thành thạo 3 ngôn ngữ khác nhau, nàng nhìn qua Nam Cung Họa Yến cười hì hì, nói:

“bí mật thật lớn! không nghĩ nam nhân này lại đẹp trai mà còn có trí tuệ siêu cực phẩm như vậy, yêu chồng quá tối nay chị sẽ thị tẩm chồng đến sáng luôn đó nha! Hihi”

Nam Cung Họa Yến vừa nghe lời khen nam nhân đứng trước mặt, nàng phì cười nhìn qua hắn, nói:

“hồi nãy em và chồng yêu đi mua mấy cuốn sách, cho chồng xem những ngữ pháp trong tiếng Anh và một số từ vựng chỉ lướt qua một lần là nhớ, giải đúng một số bài tập đơn giản đến nâng cao trong vòng có 5 phút. Lúc đó em suy nghĩ thử xem ngoài tiếng Anh ra, có thể học được thêm nhiều ngôn ngữ khác được không, điều bất ngờ mà em nhận ra y như chị lúc này là chồng yêu có trí nhớ cực kỳ tốt chỉ cần lướt qua một lần là nhớ không sai một chữ nào, ngoại ngữ khó nhất là cách nói của những câu thoại liền nhau và nghe hiểu về câu đó, em đã dùng internet tìm những clip nói dạy ngoại ngữ trên mạng để chồng nghe một lần là hiểu cách phát âm ra, cuối cùng là đưa một cuốn tiểu thuyết cho chồng xem. Kết quả là chồng nói như người bản xứ với bạn em ở nước ngoài.”

Triều Cát nhìn hai nàng đang rất tự sướng về hắn, nhìn đồng hồ gần 2 giờ chiều ngó vào căn bếp mùi thức ăn thơm phức bay lên, hắn đi lại bàn cùng hai nàng ngồi vào lấy đũa gắp thức ăn cho hắn, mắt Triều Cát ngó lên lầu cố ý nói to:

“ai da! Đồ ăn Uyên nhi làm đúng là tuyệt hảo, ăn vào mùi vị còn đọng nơi cổ họng vẫn chưa tan đúng là tay nghề cực phẩm, xem ra phải mua nhiều đồ ăn tươi cho Uyên nhi chế biến mới được, haha!”

Nam Cung Họa Yến nghe âm lượng hắn nói hai từ “Uyên nhi” liếc nhìn hắn phì cười, tung hứng phụ họa thêm nói to: “Uyên muội nấu ăn ngon vậy, về sau tỷ tỷ sẽ theo Uyên muội muội học trù sư haha!”

Thượng Quan Thục Nữ nhìn hai người đang tung lời qua lại, nhịn không được cũng mỉm cười gấp đồ ăn thêm vào chén hắn, nói: “đồ ăn nhiều quá! Ăn không hết, có mấy phần tụi chị và anh Cát chưa ăn sẽ hâm lại chút Uyên Uyên đói xuống ăn nha!”

Lâm Uyên Uyên ở trên lầu nhìn Triều Cát đang ăn ngon miệng, khen nàng nấu ăn giỏi mỉm cười đi xuống vào bếp mặt nhìn hắn băng lạnh không chút cảm xúc nhưng trong lòng thì ngọt ngào. Nàng ngồi vào ghế, hắn gắp thức ăn chưa chạm tới vào trong chén nàng, nói: “sĩ diện là hại bao tử đó, ăn thoải mái đi nhé!”

Thượng Quan Thục Nữ nhìn Lâm Uyên Uyên mỉm cười vui vẻ nhìn Nam Cung Họa Yến nháy mắt, hai nàng gấp một ít thức ăn chưa dùng vào chén Lâm Uyên Uyên, Thục Nữ nói:

“em nấu ngon lắm! Chị không biết nấu ăn, hôm nào cuối tuần em đến nhà chị hướng dẫn chị nấu nha hihi”

Lâm Uyên Uyên nở nụ cười đánh tan khuôn mặt giả vờ băng lạnh, vui vẻ gật đầu. Nam Cung Họa Yến nhìn nàng đang ăn cơm tự nhiên, ánh mắt đã dịu dàng đi nhìn Triều Cát nháy mắt, Thượng Quan Thục Nữ liếc mắt vui vẻ nhìn hai người đang ám muội nhìn về Lâm Uyên Uyên, cũng đoán được hắn và Nam Cung Họa Yến sẽ bày mưu kế đưa Lâm Uyên Uyên vào hậu cung.

Ăn cơm trưa với các nàng xong hắn nhìn đồng hồ cũng gần tới giờ hẹn với cô giáo Dương Mỹ Như, hắn mặc một cái áo sơ mi màu xanh ngọc, mặc một cái quần tây đen mang đôi giày da màu nâu đi xuống lầu, ba nàng gò má ửng đó nhìn hắn mặc đồ rất nam tính cùng với gương mặt điển trai càng tăng thêm vẻ sang trọng lịch lãm của nam nhân. Triều Cát nhìn ba nàng đang ngây ngốc, hắn cười vui vẻ đắc ý đi ra sân lái xe chạy ra khỏi khu nhà cao cấp, chạy đến địa chỉ mà Dương Mỹ Như cho hắn, cầm điện thoại lên quây số vài giây sau đầu số bên kia vang lên giọng nàng, hắn nói:

“tôi đến địa chỉ mà hôm qua cô giáo Như nhắn tin qua, phiền cô bỏ chút thời gian ra hướng dẫn tôi lái xe nhé!”

Dương Mỹ Như cười vui vẻ nói: “anh Cát đợi tôi chút xíu, tôi chạy xe ra!”

Trong khi chờ đợi Dương Mỹ Như, hắn lái chiếc BMW vào một ngõ vắng cất chiếc xe vào nhẫn linh giới, Triều Cát tìm một quán cà phê gần đó ngồi uống đợi Dương Mỹ Như đến, gần 20 phút có một chiếc xe ô tô Mazda chạy đến quán cà phê hắn đang ngồi uống, Triều Cát nhìn vào bên trong xe là nữ nhân xinh đẹp rất quen mặt là Dương Mỹ Như mỉm cười nhìn hắn. Tính tiền cà phê hắn tới mở cửa xe bước vào trong ngồi kéo dây an toàn gài xuống, hắn nhìn nàng mặc một cái áo sơ mi dài tay mỏng màu xanh ôm sát cơ thể cùng với một cái quần đen ống dài mang một đôi giày cao gót 5 phân, nhìn cách phối đồ của Dương Mỹ Như trông đơn giản nhưng lại có sức lôi cuốn rất mạnh mẽ. Dương Mỹ Như cũng nhìn hắn ăn mặc khác xa lần trước đến trường dại lái xe, ngắm gương mặt đẹp trai mà ăn diện như thế này nữ nhân nào gặp Triều Cát đều ngẩn ngơ, lúng túng tìm một cái lý do vu vơ nói:

“thật xin lỗi, tôi bận chút việc nhà đến hơi trễ, anh thông cảm nhé!”

Triều Cát mỉm cười nói: “tôi đợi chút xíu không sao cả, cô giáo Như đâu có làm gì sai mà phải xin lỗi tôi như vậy!”

Dương Mỹ Như nghe hắn ăn nói lịch sự không có ý trách mắng dù nàng là người đến trễ, nhìn hắn nàng mỉm cười vui vẻ chạy xe đến trường lái, hôm nay là ngày chủ nhật nên nơi đây không có nhân viên làm việc chỉ có bảo vệ đứng cổng, nhìn thấy cô giáo Như chở một thanh niên ăn mặc sang trọng, người bảo vệ này hỏi:



“chủ nhật cô giáo Như đến trường lái xe có chuyện gì không vậy?”

Dương Mỹ Như nhìn Triều Cát, nói: “người thanh niên đang ngồi trong xe tôi chưa có biết lái xe, hôm trước anh ta bận việc không thể đến đây học lái thực hành, mai là tới kỳ thi lái xe nên người này nhờ tôi dạy lái xe”

Người bảo vệ nhìn hắn cũng hơi quen mặt, nhớ hôm trước buổi sáng học lý thuyết xong hắn đi ra cổng lên xe đi cùng với một cô gái ăn mặc sang trọng, chiều không đến nữa tới hôm nay thì gặp lại, người bảo vệ vui vẻ nói:

“được rồi, tôi sẽ mở cổng cô giáo Như vào bên trong chỉ dạy cậu ta tới 6h chiều ra nhé!”

Cánh cổng trường dạy lái xe mở ra, Dương Mỹ Như lái xe chạy vào đến một bãi đất rộng hơn 1 hecta, đường được chán nhựa như ở bên ngoài. Nàng nhìn qua Triều Cát hướng dẫn hắn về cách nhấn chân ga, đạp phanh,v.v..., Triều Cát giả vờ chăm chú nghe nàng nói trong khi mắt hắn chỉ tập trung ngắm vào gương mặt của cô giáo, nhìn trộm xuống khe núi đang nhô cao qua từng lớp áo sơ mi mỏng bên trong là cái áo chíp màu trắng, di dời con ngưi hắn nhìn trộm tiếp xuống đùi Dương Mỹ Như thon tròn đang cử động chỗ phía chân ga nhẹ xuống.

Dương Mỹ Như nhìn qua xem hắn có đang nghe nàng chỉ không, bắt trộm đang nhìn ngắm nàng từng ngóc ngách, mặt nàng đỏ ửng lên liếc nhìn hắn, mắng:

“anh Cát xin tập trung chút xíu đừng nhìn vào tôi, anh không nắm rõ kỹ thuật lái xe rất dễ gây ra tai nạn chết người đó nhé!”

Triều Cát cười hì hì, giả vờ đúng đắn nhưng vài phút sau lại tái diễn trò nhìm trộm Dương Mỹ Như giảng bài, lần này nàng đã đề phòng hắn vừa nói mắt nàng nhìn qua hắn không cho mắt hắn tiếp tục nhìn ngắm nàng như lúc nãi, điều này vô tình tăng nhẹ tính kích thích hơn hắn không nhìn xuống nữa mà nhìn thẳng vào mặt nàng nở nụ cười hì hì.

Dương Mỹ Như nhìn qua ánh mắt Triều Cát, ở bên trong đó nàng như bị cuốn vào ma lực của nam nhân, mặt ửng đỏ lên lúng túng nói:

“anh Cát sao cứ nhìn tôi nhiều thế... Có phải mặt tôi không được sạch phải không?”

Triều Cát cười hì hì ngắm thêm chút xíu nữa, hắn nói: “đơn nhiên có dính chút bẩn để tôi lau dùm cô giáo như nhé!”

Hắn vừa nói xong đưa miệng hắn hôn nhanh bất ngờ vào môi của Dương Mỹ Như chở tay không kịp, hai gò má ửng hồng bị động cho môi hắn hôn trộm, một cảm giác lân lân khó tả dần hiện rõ ở bên trong não, nàng muốn dùng lực xô hắn ra nhưng không hiểu tại sao lại không có sức lực làm điều này ngược lại môi nàng càng chủ động hôn môi hắn, con tim nàng cứ đập thình thịch như lần đầu tiên được người yêu trao nụ hôn. Bàn tay tham lam của Triều Cát tìm đến đôi gò bồng đào bóp nhẹ tạo cơn sướng cho nàng, cảm thụ sự co giãn đàn hồi của cặp vếu không to bằng Thượng Quan Thục Nữ nhưng kích thước cũng cỡ gần với cặp vếu của Nam Cung Họa Yến rất sướng tay hắn, Triều Cát luồng tay vào bên trong cái áo sơ mi qua luôn cái áo chíp dùng hai ngón tay bóp nhẹ đầu hoa đang săn cứng lên, hắn càng dùng lực vừa đủ bóp tạo cơn khoái lạc cho nàng trong khi miệng hắn vẫn mút môi uốn lưỡi tăng thêm cơn sướng cho nàng.

Tay hắn di chuyển xuống đũng quần sờ ngay giữa khe suối tăng thêm khoái lạc cho nàng, hắn dùng tay cởi luôn cút quần ra, kéo khuy quần tới đầu gối chiếc quần chíp màu trắng nàng đang mặc hiện lên trong mắt hắn rất kích thích thị giác, hắn dùng tay đến gần quần chip của nàng đang trong tư thế cởi quần chip để được ngắm khe suối, tay của Dương Mỹ Như cầm tay hắn, nàng nói:

“anh Cát em xin lỗi! Có một chuyện em muốn nói cho anh biết, em đã có gia đình, em không thể phản bội chồng em được anh à!”

Triều Cát kiềm chế dục hỏa đang dâng lên trong người hắn, gượng cười để Dương Mỹ Như không nhìn ra vẻ mặt thất vọng của hắn. Dương Mỹ Như chỉnh chu lại quần áo, nhìn hắn thu liễm bàn tay ngồi lại ngay ngắn, nàng thở phào có chút tiếc nuối, nơi khóe mắt chảy xuống giọt lệ, nàng nhìn qua hắn đầy tâm trạng, nói:

“chúng em kết hôn gần hai năm, tụi em yêu nhau là năm em học năm thứ hai đại học. Tình cảm của hai bên vẫn tốt, chồng em là người nam nhân tốt chăm chỉ làm việc, không rượu chè, không cờ bạc, không lừa dối; vì thế em không thể làm chuyện có lỗi với chồng em, mặc dù em thừa nhận lần đầu gặp anh em đã thích. Anh Cát biết không cảm giác thích một người và yêu cùng một người nó mỏng manh lắm, một cử chỉ nhẹ như nụ hôn của anh vừa nãy cũng đủ chứng minh rằng: em yêu anh!, nhưng em không thể ở bên anh Cát được vì ở nhà em còn có một người chồng yêu em!”

Triều Cát nhìn Dương Mỹ Như vừa nói vừa khóc, hắn cũng không muốn nàng vì hắn mà đánh mất thứ nàng đang có và gìn giữ. Hắn có hai nguyên tắc bất di bất dịch, thứ nhất không yêu nữ nhân đã có gia đình, thứ hai không yêu nữ nhân của huynh đệ bằng hữu, Triều Cát nhìn nàng nói:

“anh xin lỗi, anh không muốn gia đình em tan vỡ, em hãy quên đi nụ hôn lúc nãi đừng nhớ gì đến anh, anh chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của em, hãy trân trọng tổ ấm mà chồng em đã dựng lên điều đó mới thật sự quan trọng”

Dương Mỹ Như nghe những lời hắn nói mà đau đớn trong tim, người nam nhân trước mặt nàng thật sự có tình ý với hắn nhưng không thể đến với nhau, còn người nam nhân sống chung 2 năm có tình nghĩa sâu nặng nàng không thể làm tổn thương. Dương Mỹ Như không muốn làm tổn thương hai nam nhân này nhưng cuộc sống buộc nàng phải có sự chọn lựa, kết quả là nàng chọn gia đình đau một lần cắt đứt tơ tình với hắn, hít sâu thở ra một hơi dài, Dương Mỹ Như mỉm cười đưa môi nàng hôn nhẹ môi hắn, nói:

“đây là nụ hôn cuối cùng của em với tư cách của một nữ nhân yêu một nam nhân, đó là nụ hôn chỉ dành cho anh thôi”



Triều Cát mỉm cười hắn không muốn dây dưa với nữ nhân đã có gia đình, Dương Mỹ Như lại tặng hắn nụ hôn tâm ý nàng hắn hiểu rõ, Triều Cát thở dài nói:

“anh biết lái xe, hôm nay chỉ muốn gặp em nhưng kế hoạch thất bại, chúng ta về thôi”

Dương Mỹ Như quanh xe lại chạy ra khỏi trường lái xe nàng nhìn qua hắn im lặng, cái bầu không khí này quá ngột ngạt, chạy hơn 10 phút Triều Cát nhìn qua nàng nói:

“em bỏ anh xuống chỗ này được rồi, mai anh sẽ đến đúng giờ thi lái xe”

Dương Mỹ Như cho xe dừng lại, nhìn quá hắn đang mở dây an toàn, nàng nói: “em xin lỗi đã làm tổn thương đến tình cảm của anh Cát, anh là một người tốt sẽ có nhiều nữ nhân yêu anh, chúng ta vẫn là bạn phải không!”

Triều Cát mở cửa xe nhìn nàng, hắn không nói cũng không gật đầu đóng cửa xe, bên trong Dương Mỹ Như nhìn hắn đi càng lúc xa mất đi hình dạng, cúi xuống vô lăng khóc giải tỏa cảm xúc buồn bã như đánh mất thứ gì đó quan trọng nhất đời nàng.

Đi vào một ngõ vắng Triều Cát lấy chiếc BMW chạy suốt không xác định được địa điểm đến, gần một tiếng hắn dừng xe đậu ở một nơi vắng vẻ, mở cửa đi xuống xe hắn lấy bao thuốc lá và một bình Tiêu Sầu tửu trong nhẫn linh giới ra, châm lửa hút một hơi thuốc dài uống một hớp rượu giải sầu đến khi màn đêm phủ xuống. Hắn dùng rượu giải cơn sầu chẳng quan tâm bất cứ thứ gì xung quanh hắn, một chiếc xe ô tô siêu cao cấp chạy qua hắn được vài giây sau đó chiếc xe này lùi lại ngay chỗ hắn đứng. Triều Cát ngừng động tác đưa rượu lên miệng nhìn chiếc xe chính là chiếc Ferrari hôm qua.

Cửa xe bên tay lái mở, một người đi ra chính là nữ nhân vô cùng xinh đẹp, nữ nhân này mặc cái áo đầm dạ tiệc màu trắng có viền hoa màu đen, ở giữa ngực chẻ ra khe suối thấy hai được hai bên đồi núi. Nữ nhân này ngắm vẻ điển trai hoàn mỹ của hắn cùng cách ăn mặc rất nam tính làm hai gò má hơi có chút ửng hồng, nhìn trên tay hắn cầm một vò rượu cùng một điếu thuốc đang hút dang dở, biểu hiện trên gương mặt hắn là vẻ phong trần đậm chất men lỳ. Nữ nhân xinh đẹp này đi lại cầm bình rượu trên tay hắn uống một ngụm rượu vào cổ họng, lát sau nữ nhân này mỉm cười nhìn hắn nói:

“rượu ngon, anh có chuyện buồn uống nhiều rượu mà giải được cơn sầu thì sầu càng sầu!”

Triều Cát nhìn nữ nhân xinh đẹp, mỉm cười cầm lại vò rượu uống một ngụm, cầm điếu thuốc lên hút một hơi nhả làn khói, tay nữ nhân này cầm điếu thuốc trên ngón tay hắn vứt xuống đất, cầm láy vò rượu trên tay hắn uống tiếp ngum rượu, Triều Cát nhìn hành động của nữ nhân này thật thú vị hắn nói:

“cô uống rượu của tôi không trả tiền thì thôi, điếu thuốc tôi hút cô vứt đi luôn là sao!”

Nữ nhân này uống xong rượu, mặt nhìn hắn mỉm cười: “tôi không thích nam nhân hút thuốc, đặc biệt là nam nhân tôi thích!”

Triều Cát cầm lấy bình rượu trên tay nữ nhân, hắn cười hì hì uống tiếp một ngụm nói: “tôi không thích nữ nhân uống rượu miễn phí, đặc biệt là nữ nhân tôi không thích!”

Nữ nhân xinh đẹp phì cười cầm lấy bình rượu trong tay hắn uống tiếp, nàng nói: “một vò rượu được tôi uống miễn phí đổi lại một đêm tình không xứng đáng hay sao!?”

Triều Cát nhìn bình rượu trên tay nữ nhân, hắn mỉm cười vui vẻ nói: “vậy một đêm tình cho một vò rượu, tôi lời quá rồi haha!”

Nữ nhân này nhìn hắn vui vẻ, phấn chấn không còn ưu sầu như lúc nãi, nàng đưa hắn bình rượu nói: “công ty của tôi tổ chức một dạ tiệc ở khách sạn cao cấp trung tâm thành phố, anh đi cùng tôi nhé!”

Triều Cát cầm bình rượu uống một ngụm, nhìn chiếc xe siêu sang của nữ nhân này ngó qua nhìn chiếc xe BMW của hắn cười hì hì nói: “tôi đi chung xe cô thế chiếc xe tôi ở đây mất thì sao, tôi không có nhiều tiền để mua một chiếc mới đâu nha!”

Nữ nhân xinh đẹp nhìn chiếc xe hắn, liếc mắt nhìn hắn mỉm cười hỏi địa chỉ nhà hắn, nàng cầm điện thoại lên quay một dãy số nói vào đó vài câu xong cất điện thoại vào, 30 phút sau một chiếc xe hơi Mazda sang trọng dừng lại, một thanh niên gần 30 tuổi đẹp trai thân hình cũng như hắn thư sinh, đi ra nói:

“thưa chủ tịch, tôi sẽ chạy chiếc xe của tiên sinh về đúng nhà, xin chủ tịch yên tâm!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đế Đọa Lạc Đô Thị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook