Thiên Đế Đọa Lạc Đô Thị

Chương 36: Văn phòng chủ tịch (thượng)

Thái Hư Kiếm

06/07/2020

Tập đoàn Chu Thăng được đặt ngay vị rất đẹp ngay trung tâm thành phố là một tòa cao ốc có 79 tầng, mặt tiền của tòa nhà hướng về phía đông nơi mặt trời mọc, hai bên là làn đường xe chạy qua lại giáp ranh với hai tòa nhà cao 77 tầng đều thuộc tập đoàn Chu Thăng.

Chiếc xe Bugatti chạy hơn 15 phút là tới trung tâm hướng về vị trí của tập đoàn Chu Thăng di chuyển chậm và dừng lại, trong xe Triều Cát nhìn qua bên đường đề “Financial Corporation of Chu Thăng” ngay chính giữa mặt tiền, nhìn lên tòa cao ốc 79 tầng khiến hắn hơi choáng, nhìn hai bên là hai cái cao óc nhỏ hơn chút nhưng độ huy hoàng không thể diễn tả nổi, hít một hơi ngụm khí thở ra lấy lại cân bằng hắn bật đèn xi nhan qua đường chạy vào tầng hầm để xe.

Bước vào thang máy đi lên tầng trệt, Triều Cát đi tới quầy lễ tân nhìn một nhân viên nữ xinh đẹp mỉm cười nói: “chào em! Anh là Triều Cát đến tìm chủ tịch công ty các em có chút chuyện riêng giải quyết xin em báo lại nhé!”

Nhân viên nữ trông thấy hắn cũng ngơ ngác, lúng túng vài giây trước gương mặt quá đẹp trai của hắn, thở ngụm hơi lấy lại bình tĩnh mỉm cười nhìn hắn nói:

“chào anh! Chủ tịch công ty em muốn hẹn gặp phải có lịch đặt trước để chủ tịch phê duyệt rồi mới thông báo lại, trường hợp của anh tụi em không thể nào giải quyết được. Thật xin lỗi anh ạ!”

Triều Cát nhíu mày nghĩ nữ chủ tịch này phiền phức thật gặp mặt phải đặt lịch còn phê duyệt nữa, bực bội hắn nói:

“anh là bạn của chủ tịch Chu, mong em giúp anh liên lạc tới chủ tịch nhé!”

Nhân viên nữ này vẫn từ chối nói: “chủ tịch Chu xưa nay nhiều nam nhân lạ như anh đến cũng nói như vậy, kết quả đều đi về nên anh đừng cố gắng hy vọng gặp chủ tịch Chu. Thật tình xin lỗi, xin anh đừng làm khó em, trước đây có nhân viên nữ bị mất việc vì tự ý cho nam nhân lạ vào tìm chủ tịch đó, mong anh thông cảm và về đi nhé!”

Triều Cát bị từ chối hai lần, kiên nhẫn có giới hạn nhìn nữ nhân viên mắng: “tôi nói cho cô biết anh đây là nam nhân của chủ tịch Chu, muốn giữ lại công việc báo thư ký nói chủ tịch Chu có Triều Cát đến thăm, sáng nay anh đến mà chủ tịch Chu không chịu gặp thì nhắn lại đừng có bao giờ xuất hiện trước mắt tôi, cố tình gặp tôi sẽ giết chủ tịch của các cô đấy!”

Nhân viên bảo vệ to con từ nãi giờ chú ý đến hắn, nghe những lời nói hăm dọa có tính chất nguy hiểm chạy lại ngăn cản hắn đuổi ra ngoài. Triều Cát cười cầm hai tay nhân viên bảo vệ, dùng chút lực nhẹ đánh tên bảo vệ to con nằm quỵ xuống nền nhà bất tỉnh, hắn nhìn nữ nhân viên nói: “còn không chịu liên lạc lên à!?”

Triều Cát bực bội lấy ra tờ giấy và chìa khóa xe để trên bàn lễ tân nói: “đưa hai thứ này lên phòng chủ tịch các cô, nói chủ tịch của các cô Triều Cát đây không cần cô tặng, tôi nói là làm nếu còn gặp lại tôi thì chủ tịch của các cô xuống uống trà với diêm vương đi nhé! bye”

Nữ nhân viên lễ tân lần này cảm nhận được sát khí toát ra từ hắn, cầm hai món đồ hắn để lại vội vã cầm điện thoại liên lạc lên thư ký Đỗ, vài giây sau nữ nhân viên nói hết sự việc xảy ra dưới lầu đón khách, thư ký Đỗ nghe xong nhíu mày hoảng sợ gọi vào phòng chủ tịch.

Chu Nhược Băng đang đọc bảng báo cáo về một công ty nàng sắp bỏ vốn vào làm kinh doanh mà trợ lý Mao mới nộp vào sáng sớm mỉm cười vui vẻ, nghe tiếng điện thoại ở ngoài thư ký gọi vào nhấn nút nghe xong mặt tái xanh quát:

“cô nói cái gì??, anh ta không chịu gặp tôi sẽ...thì các cô bị đuổi việc hết!”

Thư ký Đỗ vội vã gọi xuống báo lại nữ nhân viên lễ tân đang nóng ruột đợi điện thoại, nghe tiếng chuông nữ nhân viên bóc máy nghe xong chưa kịp gác máy chạy vội ra ngoài nhìn Triều Cát đang vẫy tay xe taxi, nhìn xe taxi dừng lại hắn mở cửa nghe đằng sau có tiếng nữ nhân hô to:

“anh Cát, anh Cát...!! khoan hãy đi, chủ tịch Chu điện xuống muốn gặp anh mời anh đi lên phòng chủ tịch!”

Triều Cát mỉm cười giả vờ ngồi vào xe, nữ nhân viên chạy hụt hơi lại đóng cánh cửa xe ngăn hắn không vào xe taxi, thở hòng học nói:

“chủ tịch thật tình muốn gặp anh, anh mà đi là.. là em và thư ký Đỗ mất việc, mất luôn trợ cấp thâm niên, tiền thưởng cuối năm!”

Triều Cát mỉm cười nói: “cô ra trễ 5 giây là xem như công việc ở đây chấm dứt rồi nhĩ, nhìn cô thở vậy được rồi chút tôi gặp Chu Nhược Băng giúp cô tăng chức, tăng lương được chứ!!”

Nữ nhân viên nghe được tăng chức tăng lương, đơn nhiên vui vẻ lấy lại cân bằng nói: “anh chịu gặp chủ tịch là giúp em nhiều rồi, không cần thiết phải tăng lương, tăng chức đâu!”

Triều Cát trở lại bàn lễ tân, nữ nhân viên đưa lại hắn hai món đồ nói hắn chủ tịch Chu ở tầng 79, Triều Cát cầm trong tay chào nữ nhân viên lễ tân vui vẻ đi vào thang máy chạy lên phòng làm việc của Chu Nhược Băng, cửa thang máy mở ra một nữ nhân thư ký xinh đẹp nhìn hắn vui vẻ, nữ nhân này thở phào nhẹ nhõm cầm điện thoại lên nói vào đó vài câu xong nhìn hắn mỉm cười nói:

“chủ tịch Chu đang đợi anh bên trong mờ anh vào!”

Chu Nhược Băng ở bên trong nghe điện thoại từ thư ký Đỗ ngoài kia vui mừng nhấn nút mở cửa phòng, vội vàng đi lại nhìn hắn vào đóng cửa lại xong nhào vào ôm hắn nói:

“em xin lỗi anh! Nhân viên em không hiểu chuyện gây phiền phức đến anh, anh đừng có giận nữa nha!”

Triều Cát buông nàng ra nói: “đúng là hơi phiền toái, xém chút nữa là tôi về rồi đấy!, hai món này quá giá trị tôi trả lại cô”

Chu Nhược Băng nhíu mày cầm lấy nhìn hắn, nàng bi thương nói: “nếu hôm nay em không gặp anh thì sau này chúng ta gặp nhau anh sẽ giết em thật sao!?”

Triều Cát thản nhiên thừa nhận nói: “hôm nay không gặp thì ngày sau gặp lại nhau tôi sẽ giết em”

Chu Nhược Băng nghe xong mặt nàng tái xanh, đứng không vững ngồi hẳn xuống đất, vài giây sau nàng khóc to nói:



“chỉ vì hôm nay không gặp được em... Anh lại tuyệt tình đến thế ư!, không thể tin được anh sẽ giết em chỉ vì cái lý do ngớ ngẩn này sao! Hu.. Hu. Hu”

Trông thấy Chu Nhược Băng, nhìn mà đau lòng, Triều Cát ngồi xuống ôm nàng vào lòng nói:

“gặp được em rồi sẽ không có xảy ra chuyện đó, ngoan nín đi đừng khóc!!”

Chu Nhược Băng xô hắn ra mắng: “tôi không cần anh an ủi, anh đi ra ngoài tôi không muốn gặp con người tuyệt tình như anh, anh đi đi!!”

Triều Cát ôm lại nàng chặt hơn, nói: “anh không đi đâu, anh sẽ ở lại với em, ngoan nào nín đi đừng khóc, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra anh sẽ bảo vệ em, sẽ không bao giờ nói như vậy nữa được chưa nào!, Ngoan đừng khóc anh thương!”

Chu Nhược Băng vui vẻ bên trong nhưng bên ngoài vẫn khóc to, nhìn hắn nói: “anh thật sự sẽ bảo vệ em thật hả, sẽ không có ý định giết em chứ! Hu.. Hu!”

Triều Cát gật đầu nghiêm túc nói: “anh sẽ bảo vệ em hết cuộc đời này, thế nào đề nghị này được không!”

Chu Nhược Băng nín khóc, nhìn sâu vào mắt hắn hỏi: “vậy anh có thích em nhiều không!?”

Triều Cát cười vui vẻ nói: “thích rất nhiều, thích từ lúc hai ta lần đầu gặp!”

Chu Nhược Băng mỉm cười, cầm tờ giấy cùng chìa khóa xe nói: “nếu anh thích em thì anh hãy nhận hai món này nhé!”

Triều Cát lưỡng lự, nhìn nàng nói: “hai món này quá giá trị, anh không thể nhận!!”

Chu Nhược Băng nhìn hắn, tiếng khóc quay trở lại nói: “anh nói thích em mà từ chối là thế nào!, rõ ràng chỉ là lời xảo biện thôi, anh không nhận em khóc cho anh vừa lòng!”

Triều Cát đơ người cầm tờ giấy và chìa khóa cất vào trong người sợ nàng nhiễu nước mắt mà chết thì phiền phức thật, cười hì hì nói: “đừng khóc nữa! Anh cất vào rồi không bao giờ trả lại em nữa ok!”

Chu Nhược Băng cười hì hì, nàng biết yếu điểm hắn chỗ nào rồi, sau này tung chiêu bắt nạt hắn hắc hắc, nhào tới hôn hắn say sưa.

Triều Cát lật nàng nằm xuống nền nhà hôn đáp trả, tay hắn bóp vếu nàng đang săn chắc trong cái áo sơ mi màu kem, tay hắn tháo từng nút áo ra thấy áo chip màu đen quyến rũ, hắn cỡ áo chíp ra nhìn đôi gò bồng đào cúi người đưa miệng ngậm hết bầu vếu, bên trong miệng lưỡi Triều Cát se lên se xuống truyền cơn động dục trong đầu nàng tạo cảm giác sướng, tay bên kia hắn nắm bóp cảm nhận bầu vếu nàng săn chắc kích cỡ gần bằng Thượng Quan Thục Nữ bóp rất sướng tay, tay còn lại hắn sờ vào cái váy màu đỏ nhạt, luồng hai ngón tay vào bên trong sờ vào đụng phải tất đen hắn dùng lực xé ra, đưa hai ngón tay vào sờ bông hoa trong cái quần chip đen, sau đó luồng hai ngón tay qua quần chíp cho vào bên trong móc lên thành âm đạo kích thích nàng lên cơn dâm chảy nước ước hết hai ngón tay.

Triều Cát buông môi đang mút vếu nàng, nhìn dâm tà Chu Nhược Băng cúi người xuống liếm vào hột đậu trên hang động, tay hắn tiếp tục cho vào bên trong thục ra thục vào rồi lại móc lên thành âm đạo liên tục khiến nàng không kiếm chế được đạt cao trào hẩy hẩy mông lên, mở mắt nhìn Triều Cát dâm mị ngồi dậy hôn môi hắn.

Chu Nhược Băng dùng các ngón tay ở bàn tay tháo nhẹ nhàng từng nút áo trên người hắn, tay nàng sờ vào cột trụ hắn đang cương cứng, hai gò má ửng hồng tháo luôn quần tây và quần chip của hắn vứt sang một bên. Nhìn dương căng của hắn thẳng ra, to dài khỏe khoắn, tay nàng cầm cột trụ trong bàn tay nắm lại vuốt lên vuốt xuống, nhìn hắn nói:

“cột trụ của anh nắm thật đã tay, chút nữa em mút cho anh sướng nha, anh là nam nhân thứ hai cũng là người cuối cùng em mút đó hì hì!”

Chu Nhược Băng đưa miệng nàng hôn vào cột trụ hắn, mở to cho cột trụ vào trong nàng dùng lưỡi kết hợp với môi mút từ đầu cột đến gần tới đáy dùng môi hóp má kéo ra gần đầu cột trụ mút vào gần tới cổ họng nhả ra, dùng thêm lực tốc độ mút cột trụ tăng nhanh dần hơn 10 phút nàng nhìn lên hắn mắt đang nhắm nghiền tận hưởng lạc thú, buông môi nói: “anh ơi! Đến việc chính rồi yêu em nhé!”

Nàng ngồi dậy đi lại bàn làm việc ngồi trên đó, mắt hướng về hắn cầm cột trụ canh đúng điểm hang động cho nó chui vào bên trong, tay chóng ra sau đợi hắn yêu thương, miệng nàng mở to rên thành tiếng, tay hắn ôm vào eo nàng làm điểm tựa dùng lực hông dập mạnh vào bên trong hang động, âm đạo bên trong mút chặt lấy hắn không thương tiếc nhiễu xuống đất nhiều vũng nước dâm do nàng tiết ra, Chu Nhược Băng đưa tay ngọc lên ôm cổ hắn ghì vào môi nàng hôn tăng khóai lạc, miệng rên rỉ âm thanh dâm mị sung sướng:

“anh.. yêu.. ah.. ah.. em.. sướng.. quá.. ah.. ah.. em.. sắp.. đạt.. ah.. ah.. cao.. trào.. ah... ah.. anh.. ơi!!”

Triều Cát mỉm cười tăng lực đạo gia tăng tốc độ dập thêm vài chục cái, Chu Nhược Băng gòng mình ôm hắn đạt cao trào khóai lạc, mở mắt hôn hắn thỏa mãn.

Triều Cát chủ động di chuyển cột trụ chui ra, nói: “xoay người lại đi, anh sẽ yêu em kiểu này nhé!”

Chu Nhược Băng mỉm cười đứng dậy xoay người chống tay lên bàn xoay mông về mặt Triều Cát, quay mặt lại nhìn hắn cười dâm. Triều Cát cầm cột trụ canh vị trí chui vào bên trong hang động ẩm ướt, tay hắn vịnh eo nàng dùng lực dập mạnh vào mông này nghe bành bạch, vếu nàng nhúng nhảy theo nhịp điệu hắn dập tăng khóai lạc, miệng rên rỉ âm thanh sung sướng rất đã tai, tay hắn bóp vếu nàng tăng cơn sướng, tốc độ dập nhanh đều vào mông nàng nảy nảy tưng lên rất kích thích, đẩy cột trụ vào bên trong hang động hơn 30 phút thì chuông điện thoại bàn vang lên, Chu Nhược Băng nhíu mày nói:

“anh yêu, nhẹ lại chút để em nghe điện thoại!”

Chu Nhược Băng ấn nút điện thoại bàn nói: “có.. chuyện.. gì.. vậy?”

Thư ký Đỗ nghe tiếng nói kỳ quái của chủ tịch, nói: “thưa chủ tịch!, 11h hôm nay chủ tịch có lịch hẹn tổng giám đốc công ty điện tử An Khải đang chờ bên ngoài ạ!”



Triều Cát nhẹ nhàng đẩy trụ dùng lực vừa đủ để Chu Nhược Băng không rên rỉ, trả lời: “thế à! Vậy bảo trợ lý Mao tiếp đi, tôi đang bận tiếp khách quan trọng không có thời gian tiếp Tổng giám đốc Ngô nhé!”

Chu Nhược Băng nói xong nhấn nút tắt, nàng quay mặt mỉm cười nhìn hắn hôn gió, Triều Cát cười ha ha hắn gia tăng lực trở lại dập nhanh đều vào mông nàng bành bạch, chủ tịch Chu rên rỉ khóai lạc thêm 20 phút nàng nảy nảy mông ra sau đón từng nhịp yêu như vũ bão, nàng bấu chặt các ngón tay vào bàn đạt cao trào khóai lạc lần thứ ba, sau cơn sướng trên mây dần tỉnh xoay người nhìn hắn vẫn đang dập vào mông nàng cười dâm nói:

“anh yêu làm hơn 1 tiếng vẫn còn sức ghê, hihi nghỉ mệt ngồi ghế đi để em yêu cho nhé!”

Triều Cát chủ động ngừng lại, đi lại ghế ngồi, Chu Nhược Băng cầm cột trụ hắn canh chuẩn hang động ngồi xuống nhúng lên xuống nhẹ nhàng, tay nàng để trên vai hắn miệng nàng hôn môi hắn, dùng mông nảy lên nảy xuống rên rỉ, tiếp đến nàng di chuyển hang động lên gần đầu cột trụ rồi nhúng xuống tận gần tới đáy lại nhúng lên tăng dần tốc độ nhúng thêm khóai lạc, vếu nàng tưng lên tưng xuống kích thích thị giác Triều Cát, hắn dùng miệng mút lên nhũ hoa căng hồng, Chu Nhược Băng miệng rên la âm thanh sung sướng khoái lạc, nàng xoay người lại đưa lưng về phía mặt hắn, tay đè lên bắp đùi hắn mông nhúng lên xuống đều đều miệng không ngừng rên rỉ khoái lạc hơn ba mươi phút quay mặt lại nhìn hắn nói:

“anh.. yêu.. ah.. ah.. sướng.. quá.. ah.. ah... anh.. bắn.. tinh.. ah.. ah.. vào.. đi.. ah.. ah.. sướng.. quá!,.. em.. sẽ.. ah.. ah.. sinh.. baby.. ah.. ah..sướng.. quá!, nhanh.. cho.. ah.. ah.. bên.. trong.. ah.. ah.. em.. nhé.. ah.. ah!!!”

Triều Cát cười hì hì, hắn nắm eo nàng dùng lực đẩy cột trụ chủ động lên xuống nhanh đều, tăng tốc độ đẩy hơn 10 phút bên trong hang động âm cung nàng co giật nảy mông ra sau đạt cao trào, hắn tiếp tục nhấp thêm vài chục cái vận khí phóng tinh hoa vào trong tận âm cung nàng, vài giây sau trong hang động nhiễu xuống dòng tinh hoa dày đặt, Chu Nhược Băng chủ động đứng dậy nàng lấy khăn giấy trong ngăn bàn lấy cái khăn chùi sạch sẽ cột trụ hắn, lấy ra một cái khăn khát chùi vài giọt tinh còn sót lại trên cánh hoa của nàng.

Sau cuộc ân ái hơn 2 tiếng, Chu Nhược Băng mặc lại quần áo, cái vớ tất đen rách nhiều chỗ không thể mặc lại vứt vào sọt rác, nàng liếc nhìn hắn oán trách, nhấn điện thoại gọi thư ký Đỗ nói:

“cô qua phòng nghỉ trưa của tôi lấy đôi tất đen ở dưới tủ quần áo đem qua đây nhanh nhé!”

Thư ký Đỗ nghi hoặc rõ ràng nhớ lúc sáng chủ tịch Chu đi làm có mang tất đen sao giờ lại cần đôi tất mới mà hiện giờ trong phòng chủ tịch lại có nam nhân, lúc nãi giọng của chủ tịch Chu rất kỳ quái giống như..!!, miệng thư ký Đỗ ồ lên lấy bàn tay che miệng, lẩm bẩm:

“không lẽ chủ tịch Chu và nam nhân trong đó hai người họ làm chuyện...đó!”

Thư ký Đỗ kinh hãi không dám nghĩ ngợi gì nữa, thở hơi dài cân bằng đi vội vào phòng nghỉ trưa lấy đôi tất đen mới cho Chu Nhược Băng.

Trong phòng chủ tịch, tiếng điện thoại vang lên là giọng thư ký Đỗ, Chu Nhược Băng cười hài lòng nói xong vài câu cúp máy nàng đứng dậy đi mở cửa, thư ký Đỗ nhìn lúng túng nói:

“tôi nhớ chủ tịch sáng có mang tất sao giờ cần tất mới vậy, không lẽ đôi tất đó bị... ‘rách’ hả!?”

Chu Nhược Băng liếc nhìn thư ký Đỗ, nhíu mày mặt lạnh lùng nói: “cô nhiều chuyện quá đấy!, lo mà làm chuyện của cô đi, bép xép là coi chừng tôi đấy!”

Chu Nhược Băng bực bội, cầm đôi tất trên tay vào phòng đóng rầm cửa ý tứ cảnh cáo thư ký Đỗ giữ mồm kính miệng rùng mình hoảng sợ.

Triều Cát mỉm cười nhìn nàng mang tất đen vào xong, hắn lấy ra cái nhẫn linh giới cùng một viên đan dược nói:

“em uống viên này vào đi tốt cho em nhiều đấy!”

Chu Nhược Băng cầm viên thuốc bỏ vào miệng, nàng nhắm mắt vài phút sau đan dược hiệu dụng lan tỏa kỳ kinh bát mach, cải tạo thân thể nàng trong quyến rũ, hấp dẫn đẫy đà hơn, mở mắt ra nhìn vào gương phản xạ trên bàn máy vi tính kinh ngạc hỏi hắn, Triều Cát mỉm cười nói hết cho nàng xong còn chứng minh cho Chu Nhược Băng thấy hắn hoàn toàn không phải người địa cầu, Chu Nhược Băng ban đầu hơi kinh ngạc nhưng dần dần lại thích ứng mỉm cười tin hắn, Triều Cát cười nói:

“bí mật của anh em biết rồi đấy, nên em sẽ là một trong nhiều nữ nhân của anh, hiện tại anh chưa giúp các em tu luyện nâng cao tu vi, gia tăng tuổi thọ nhưng anh sẽ tìm mọi cách giúp nữ nhân của anh trong đó có em sẽ trường sinh vĩnh hằng, hãy yên tâm nhé!”

Chu Nhược Băng cười vui vẻ, nàng nghe hắn nói cần máu để kích hoạt nhẫn linh giới, cắn nhẹ vào răng chảy giọt máu thấm lên nhẫn kích hoạt nó, Triều Cát nhìn cảnh tượng này thầm tán thưởng không ngờ Chu Nhược Băng lại cứng cỏi đến vậy, mỉm cười nói:

“từ lúc anh tới địa cầu có em và Thục Nữ là mạnh mẽ đấy nha! Anh rất thích tính cách của em có tiềm năng rất lớn để tu luyện tiên đạo!”

Triều Cát lấy y phục mặc lại quần áo xong, đi lại nhìn Chu Nhược Băng cầm một quyển sách dày, hắn ngó vào nhìn là bảng báo cáo khảo sát đầu tư công ty hắn sắp động thổ xây nhà máy, nhìn số tiền góp vốn 400 triệu tệ hắn nhíu mày nói: “em tính bỏ số tiền lớn vậy đầu tư công ty anh thật à!”

Chu Nhược Băng nhìn hắn, cười gật đầu nói: “em là nhà tài phiệt, có mùi sinh ra lợi nhuận em sẽ đầu tư vào, vả lại đây là công ty của anh, mà anh là nam nhân của em đơn nhiên sẽ đầu tư vào thôi!”

Triều Cát cười nói: “nếu em đầu tư vào thì truyền thông sẽ chú ý đến công ty anh, ai da lúc đó sẽ có nhiều vốn đó nha!haha”

Chu Nhược Băng tươi cười thầm khen ngợi hắn thông minh, đúng là nam nhân tài sắc vẹn toàn nàng chọn, nhìn đồng hồ cũng tới giờ ăn trưa nhấn điện thoại gọi thư ký Đỗ, nói:

“nói nhả bếp làm thêm mấy phần thức ăn, đem lên thêm cái chén 15 phút nữa tôi qua phòng ăn đấy nhé!”

Chu Nhược Băng mỉm cười nhìn hắn nói: “tới giờ ăn trưa rồi, đi qua phòng ăn bên cạnh ăn chung với em nha! Hi”

Triều Cát cười ha hả nắm tay nàng đi ra phòng, thư ký Ngô trông thấy hai cánh tay hai người nắm lại, vui vẻ hạnh phúc cười đùa đi vào trong phòng ăn kế bên phòng quần áo, mỉm cười nói: “ma nữ cuối cùng cũng có nam nhân, ài xém chút là mất việc rồi!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thiên Đế Đọa Lạc Đô Thị

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook